- Hoa trưởng phòng, không nên kết luận loạn.
Tùy Qua lộ ra rất trấn định, nói:
- Việc cấp bách chính là nghĩ biện pháp chữa tốt cho Trương Minh. Kỳ thật không có nghiêm trọng như cô nghĩ đâu, tôi sẽ nhanh chóng chuẩn đoán ra bệnh tình, sau đó lại giúp anh ta khôi phục.
Chẩn đoán bệnh bệnh tình, kỳ thật đã không cần chẩn đoán bệnh, Trương Minh lúc này không phải bị co rút não, mà là có người đánh tan hồn phách. Chính là bởi vì như thế Trương Minh không chỉ có hôn mê, hơn nữa trên người của hắn không có nhìn ra bị trúng độc, tập kích gì, cũng nói đúng hơn mặc dù là Tùy Qua biết rõ có người ra tay, nhưng mà cũng không tìm thấy chứng cỡ.
Hơn nữa hồn phách của con người bị hủy, cho dù Tùy Qua y thuật lại cao hơn nữa cũng vô dung, có người nào bị đánh tan hồn phách mà còn khôi phục được chưa?
Kẻ này quá độc ác, dường như tính toán không bỏ sót, đẩy Tùy Qua vào tử cục.
Hôm nay nếu như Tùy Qua không thể trị hết cho Trương Minh, như vậy truyền thông nhất định sẽ quy kết vấn đề của Trương Minh là do y thuật của Tùy Qua không được, thậm chí còn nói Trương Minh vốn chỉ bị si ngốc, nhưng mà bị Tùy Qua trị xong thì biến thành người thực vật. Trách nhiệm sẽ đổ lên đầu của Tùy Qua, chuyện này chẳng khác gì có bùn trên mông, không phải phân cũng là phân.
Đương nhiên Tùy Qua cũng hiểu tình huống trước mắt, cho nên không có nói thẳng tính nghiêm trọng của vấn đề, mà là hời hợt khiến mọi người không khẩn trương. Nhưng mà trong lòng Tùy Qua lại căm hận ngút trời.
Người của "Hành Hội" quá hoành hành không sợ, vì ngăn cản thế của hắn mà trực tiếp đánh tan hồn phách của Trương Minh, cử động lần này quá ác liệt, khiến hắn tức lộn gan lên!
Nhưng mà nghe Tùy Qua vừa nói như vậy, cha mẹ Trương Minh đã ổn định không ít.
- Không có việc gì, tôi vừa bắt mạch cho Trương Minh, chỉ bị tụt huyết áp và trúng phong hàn, cho nên mới hôn mê. Nhưng mà nếu như hiện tại cưỡng ép cứu tỉnh anh ta lại, ngược lại sẽ tạo thành tổn thương thân thể của anh ta. Các vị xem, tim vẫn đập, mạch đập đều rất bình thường, cho nên hoàn toàn không cần lo lắng.
Tùy Qua dùng ngữ khí khẳng định nói ra.
- Cái kia... Con tôi lúc nào sẽ tỉnh lại?
Trương phụ hỏi.
- Hơn một tiếng đồng hồ a.
Tùy Qua nói:
- Tình huống hôn mê trước mắt của hắn, kỳ thật chính là tương đương khôi phục thân thể, nếu như chúng ta cưỡng ép gián đoạn quá trình này, vậy sẽ tạo thành ảnh hưởng bất lợi với anh ta. Hoa trưởng phòng, anh nên mời hai vị đi uống nước đi, để không khí khẩn trương như vậy có cần thiết không? Hai vị cũng khẩn trương quá độ, đoạn thời gian này tình huống thân thể Trương Minh không tệ chứ?
- Vâng, rất khỏe mạnh, đứa nhỏ này.
Trương mẫu nói ra:
- Thế nào bỗng nhiên bị bệnh.
- Con người ăn ngũ cốc hoa màu bị bệnh là bình thường. Chú ý thân thể, cũng không cần quá khẩn trương.
Tùy Qua nói:
- Mọi người chờ ở đây đi, tôi đi ra ngoài một chút, một lát nữa xem tình huống của anh ta sau.
Cha mẹ Trương Minh nghe Tùy Qua nói, giải sầu không ít, mà Đường Vũ Khê không nói gì với hai người.
Sau khi Tùy Qua đi ra ngoài, gọi điện thoại cho Tây Môn Trung, bảo hắn lập tức chạy tới nơi này.
Tây Môn Trung tốc độ rất nhanh, tên này dám ngự kiếm ban ngày, nhưng mà may mắn tốc độ của hắn rất nhanh, hơn nữa là đáp xuống trên mái nhà, ngược lại không khiến có ai chú ý cả, Tây Môn Trung rất nhanh xuất hiện trước mặt của Tùy Qua, thấp giọng nói ra:
- Chủ nhân, có chuyện gì?
- Vào pháp bảo không gian của tôi.
Tùy Qua nói một tiếng, thu Tây Môn Trung vào không gian Hồng Mông thạch.
Tây Môn Trung đương nhiên không dám phản kháng, mặc cho Tùy Qua thu hắn vào.
Sau đó tinh thần lực của Tùy Qua cũng tiến vào không gian Hồng Mông thạch, sau đó nói với Tây Môn Trung:
- Tâm ma các ngươi có thể xâm lấn thân thể người bình thường đúng không?
- Vâng.
Tây Môn Trung đáp:
- Nhưng mà, rất ít rất ít tâm ma mới nhập vào thân thể người thường.
- Vì sao?
- Người bình thường phải trải qua sinh lão bệnh tử, hơn nữa tuổi thọ chỉ trăm năm, thời gian hoàng kim chỉ có ba bốn mươi năm. Nếu như nhập vào người bình thường, thời gian vài chục năm là chết, còn có ý gì? Không nhập vào tuy không thể hưởng thụ thú vui thân thể mang lại, nhưng ít ra sẽ không chết.
Tây Môn Trung nói:
- Đối với những tâm ma không có hình thể như chúng tôi, nhập vào thân thể khác chẳng khác gì một lần đầu thai, đương nhiên nếu nhập vào thân thể tốt, giống như tôi đây, nhập vào thân thể đại phú đại quý.
- Ân.
Tùy Qua nói:
- Tôi chỉ cho rằng nhập vào thân thể thành công là được. Bên ngoài có một người bình thường, ba hồn bảy vía đều bị người ta đánh tan, hiện tại cho một ma đầu nhập vào trong có sao không?
- Cái này... Phải có tâm ma mới được. Ah, thiếu chút nữa quên, chủ nhân vây khốn rất nhiều tâm ma. Nhưng mà những tâm ma này chỉ sợ không thành thật a?
Tây Môn Trung nói ra.
- Như vậy, sao ông không khuyên bảo chúng đi?
Tùy Qua nhàn nhạt nói ra, tâm niệm thao túng Hồng Mông thạch, lúc này cho một đầu tâm ma xuất hiện.
Đầu tâm ma này xuất hiện trước mặt Tùy Qua, lập tức hét lên:
- Nhanh lên thả ta ra ngoài.
- Thả ngươi ra ngoài cũng được, làm giúp ta một chuyện.
Tùy Qua nói:
- Ngươi nhất định phải nhập vào thân người bình thường. Sau đó ngươi biến thành hắn, không được có chút dị tâm nào.
- Ngươi thật ngu xuẩn!
Tâm ma khẽ nói:
- Tại sao ta buông tha tính mạng vô hạn đi nhập vào một người bình thường chứ? Nếu như là thân thể của ngươi, còn không sai biệt lắm. Hừ, cho dù ngươi tra tấn ta thế nào, ta cũng sẽ không biết đi làm chuyện ngu xuẩn như vậy.
- Thật sao?
Tùy Qua nhìn qua Tây Môn Trung, nói:
- Khuyên đồng loại của ông một chút.
Thành phố Minh Phủ, trong phòng tổng thống một khách sạn.
Ngu Kế Đô đang cầm chai rượu đỏ tự rót hai ly, sau đó đưa một ly cho Kinh Nguyên Phượng, khen:
- Kinh Nguyên Phượng, chủ ý của anh không tệ, rút củi dưới đáy nồi, nhìn xem tiểu tử Tùy Qua kia làm sao bây giờ.
- Đó do đi theo công tử cho nên đầu óc của tôi mới khai sáng.
Kinh Nguyên Phượng tiếp nhận chén rượu, có chút thụ sủng nhược kinh nói:
- Tôi cũng chỉ lâu lâu thông minh đột phát mà thôi.
- Anh làm rất khá.
Ngu Kế Đô nói:
- Dưới tình huống như thế, tiểu tử Tùy Qua này khó lòng giải bài, những người bình thường không rõ chân tướng tuyệt đối sẽ đem trách nhiệm đổ lên đầu của hắn. Hơn nữa cho dù hắn có y thuật cao minh hơn nữa cũng không có khả năng chữa trị hồn phách a. Hắc, ván này hắn thua chắc rồi.
- Đương nhiên.
Kinh Nguyên Phượng nói:
- Gừng càng già càng cay. Tiểu tử này cho rằng có chút bổn sự thì cuồng vọng, dám khiêu chiến với công tử, đây quả thật là tự rước lấy nhục, chúng ta nên chờ hắn bị chê cười a.
- Cuối cùng cũng có thể thư giãn một chút, trải qua chuyện này thì tiểu tử kia chắc chắn không tốt đâu.
Ngu Kế Đô nói:
- Nhất cổ tác khí lại say, chỉ cần chặn đứng thế của hắn, chúng ta có thể lợi dụng chuyện này dùng chiêu nâng lên rồi giết! Lúc trước là nâng hắn, hiện tại là lúc giết hắn, khiến hắn vạn kiếp bất phục!"
Tùy Qua lộ ra rất trấn định, nói:
- Việc cấp bách chính là nghĩ biện pháp chữa tốt cho Trương Minh. Kỳ thật không có nghiêm trọng như cô nghĩ đâu, tôi sẽ nhanh chóng chuẩn đoán ra bệnh tình, sau đó lại giúp anh ta khôi phục.
Chẩn đoán bệnh bệnh tình, kỳ thật đã không cần chẩn đoán bệnh, Trương Minh lúc này không phải bị co rút não, mà là có người đánh tan hồn phách. Chính là bởi vì như thế Trương Minh không chỉ có hôn mê, hơn nữa trên người của hắn không có nhìn ra bị trúng độc, tập kích gì, cũng nói đúng hơn mặc dù là Tùy Qua biết rõ có người ra tay, nhưng mà cũng không tìm thấy chứng cỡ.
Hơn nữa hồn phách của con người bị hủy, cho dù Tùy Qua y thuật lại cao hơn nữa cũng vô dung, có người nào bị đánh tan hồn phách mà còn khôi phục được chưa?
Kẻ này quá độc ác, dường như tính toán không bỏ sót, đẩy Tùy Qua vào tử cục.
Hôm nay nếu như Tùy Qua không thể trị hết cho Trương Minh, như vậy truyền thông nhất định sẽ quy kết vấn đề của Trương Minh là do y thuật của Tùy Qua không được, thậm chí còn nói Trương Minh vốn chỉ bị si ngốc, nhưng mà bị Tùy Qua trị xong thì biến thành người thực vật. Trách nhiệm sẽ đổ lên đầu của Tùy Qua, chuyện này chẳng khác gì có bùn trên mông, không phải phân cũng là phân.
Đương nhiên Tùy Qua cũng hiểu tình huống trước mắt, cho nên không có nói thẳng tính nghiêm trọng của vấn đề, mà là hời hợt khiến mọi người không khẩn trương. Nhưng mà trong lòng Tùy Qua lại căm hận ngút trời.
Người của "Hành Hội" quá hoành hành không sợ, vì ngăn cản thế của hắn mà trực tiếp đánh tan hồn phách của Trương Minh, cử động lần này quá ác liệt, khiến hắn tức lộn gan lên!
Nhưng mà nghe Tùy Qua vừa nói như vậy, cha mẹ Trương Minh đã ổn định không ít.
- Không có việc gì, tôi vừa bắt mạch cho Trương Minh, chỉ bị tụt huyết áp và trúng phong hàn, cho nên mới hôn mê. Nhưng mà nếu như hiện tại cưỡng ép cứu tỉnh anh ta lại, ngược lại sẽ tạo thành tổn thương thân thể của anh ta. Các vị xem, tim vẫn đập, mạch đập đều rất bình thường, cho nên hoàn toàn không cần lo lắng.
Tùy Qua dùng ngữ khí khẳng định nói ra.
- Cái kia... Con tôi lúc nào sẽ tỉnh lại?
Trương phụ hỏi.
- Hơn một tiếng đồng hồ a.
Tùy Qua nói:
- Tình huống hôn mê trước mắt của hắn, kỳ thật chính là tương đương khôi phục thân thể, nếu như chúng ta cưỡng ép gián đoạn quá trình này, vậy sẽ tạo thành ảnh hưởng bất lợi với anh ta. Hoa trưởng phòng, anh nên mời hai vị đi uống nước đi, để không khí khẩn trương như vậy có cần thiết không? Hai vị cũng khẩn trương quá độ, đoạn thời gian này tình huống thân thể Trương Minh không tệ chứ?
- Vâng, rất khỏe mạnh, đứa nhỏ này.
Trương mẫu nói ra:
- Thế nào bỗng nhiên bị bệnh.
- Con người ăn ngũ cốc hoa màu bị bệnh là bình thường. Chú ý thân thể, cũng không cần quá khẩn trương.
Tùy Qua nói:
- Mọi người chờ ở đây đi, tôi đi ra ngoài một chút, một lát nữa xem tình huống của anh ta sau.
Cha mẹ Trương Minh nghe Tùy Qua nói, giải sầu không ít, mà Đường Vũ Khê không nói gì với hai người.
Sau khi Tùy Qua đi ra ngoài, gọi điện thoại cho Tây Môn Trung, bảo hắn lập tức chạy tới nơi này.
Tây Môn Trung tốc độ rất nhanh, tên này dám ngự kiếm ban ngày, nhưng mà may mắn tốc độ của hắn rất nhanh, hơn nữa là đáp xuống trên mái nhà, ngược lại không khiến có ai chú ý cả, Tây Môn Trung rất nhanh xuất hiện trước mặt của Tùy Qua, thấp giọng nói ra:
- Chủ nhân, có chuyện gì?
- Vào pháp bảo không gian của tôi.
Tùy Qua nói một tiếng, thu Tây Môn Trung vào không gian Hồng Mông thạch.
Tây Môn Trung đương nhiên không dám phản kháng, mặc cho Tùy Qua thu hắn vào.
Sau đó tinh thần lực của Tùy Qua cũng tiến vào không gian Hồng Mông thạch, sau đó nói với Tây Môn Trung:
- Tâm ma các ngươi có thể xâm lấn thân thể người bình thường đúng không?
- Vâng.
Tây Môn Trung đáp:
- Nhưng mà, rất ít rất ít tâm ma mới nhập vào thân thể người thường.
- Vì sao?
- Người bình thường phải trải qua sinh lão bệnh tử, hơn nữa tuổi thọ chỉ trăm năm, thời gian hoàng kim chỉ có ba bốn mươi năm. Nếu như nhập vào người bình thường, thời gian vài chục năm là chết, còn có ý gì? Không nhập vào tuy không thể hưởng thụ thú vui thân thể mang lại, nhưng ít ra sẽ không chết.
Tây Môn Trung nói:
- Đối với những tâm ma không có hình thể như chúng tôi, nhập vào thân thể khác chẳng khác gì một lần đầu thai, đương nhiên nếu nhập vào thân thể tốt, giống như tôi đây, nhập vào thân thể đại phú đại quý.
- Ân.
Tùy Qua nói:
- Tôi chỉ cho rằng nhập vào thân thể thành công là được. Bên ngoài có một người bình thường, ba hồn bảy vía đều bị người ta đánh tan, hiện tại cho một ma đầu nhập vào trong có sao không?
- Cái này... Phải có tâm ma mới được. Ah, thiếu chút nữa quên, chủ nhân vây khốn rất nhiều tâm ma. Nhưng mà những tâm ma này chỉ sợ không thành thật a?
Tây Môn Trung nói ra.
- Như vậy, sao ông không khuyên bảo chúng đi?
Tùy Qua nhàn nhạt nói ra, tâm niệm thao túng Hồng Mông thạch, lúc này cho một đầu tâm ma xuất hiện.
Đầu tâm ma này xuất hiện trước mặt Tùy Qua, lập tức hét lên:
- Nhanh lên thả ta ra ngoài.
- Thả ngươi ra ngoài cũng được, làm giúp ta một chuyện.
Tùy Qua nói:
- Ngươi nhất định phải nhập vào thân người bình thường. Sau đó ngươi biến thành hắn, không được có chút dị tâm nào.
- Ngươi thật ngu xuẩn!
Tâm ma khẽ nói:
- Tại sao ta buông tha tính mạng vô hạn đi nhập vào một người bình thường chứ? Nếu như là thân thể của ngươi, còn không sai biệt lắm. Hừ, cho dù ngươi tra tấn ta thế nào, ta cũng sẽ không biết đi làm chuyện ngu xuẩn như vậy.
- Thật sao?
Tùy Qua nhìn qua Tây Môn Trung, nói:
- Khuyên đồng loại của ông một chút.
Thành phố Minh Phủ, trong phòng tổng thống một khách sạn.
Ngu Kế Đô đang cầm chai rượu đỏ tự rót hai ly, sau đó đưa một ly cho Kinh Nguyên Phượng, khen:
- Kinh Nguyên Phượng, chủ ý của anh không tệ, rút củi dưới đáy nồi, nhìn xem tiểu tử Tùy Qua kia làm sao bây giờ.
- Đó do đi theo công tử cho nên đầu óc của tôi mới khai sáng.
Kinh Nguyên Phượng tiếp nhận chén rượu, có chút thụ sủng nhược kinh nói:
- Tôi cũng chỉ lâu lâu thông minh đột phát mà thôi.
- Anh làm rất khá.
Ngu Kế Đô nói:
- Dưới tình huống như thế, tiểu tử Tùy Qua này khó lòng giải bài, những người bình thường không rõ chân tướng tuyệt đối sẽ đem trách nhiệm đổ lên đầu của hắn. Hơn nữa cho dù hắn có y thuật cao minh hơn nữa cũng không có khả năng chữa trị hồn phách a. Hắc, ván này hắn thua chắc rồi.
- Đương nhiên.
Kinh Nguyên Phượng nói:
- Gừng càng già càng cay. Tiểu tử này cho rằng có chút bổn sự thì cuồng vọng, dám khiêu chiến với công tử, đây quả thật là tự rước lấy nhục, chúng ta nên chờ hắn bị chê cười a.
- Cuối cùng cũng có thể thư giãn một chút, trải qua chuyện này thì tiểu tử kia chắc chắn không tốt đâu.
Ngu Kế Đô nói:
- Nhất cổ tác khí lại say, chỉ cần chặn đứng thế của hắn, chúng ta có thể lợi dụng chuyện này dùng chiêu nâng lên rồi giết! Lúc trước là nâng hắn, hiện tại là lúc giết hắn, khiến hắn vạn kiếp bất phục!"
/1780
|