- Công tử cao minh.
- Lúc này đây không phải tôi cao minh, là chủ ý của anh không tệ, hơn nữa anh chuẩn bị tùy thời ra tay đi.
Ngu Kế Đô nói:
- Đúng rồi, chuyện này là ai đi làm?
- Chuyện này cần gì ai làm, tự tôi đi làm đấy.
Kinh Nguyên Phượng nói:
- Tìm những phế vật của đám gia tộc kia, còn không bằng tôi tự ra tay.
- Đúng vậy, lúc này anh làm rất tốt.
Ngu Kế Đô gật đầu nói:
- Kế tiếp nên xem tiểu tử Tùy Qua xấu mặt.
- Đúng!
Kinh Nguyên Phượng nói:
- Tiểu tử Tùy Qua này đã đi chữa trị, lâu như thế còn chưa xuất hiện, xem ra là không được.
- Hắn tới tám phần đang sứt đầu mẻ trán.
Ngu Kế Đô nhìn hả hê, nói;
- Nhưng mà hắn co đầu rút cổ không ra cũng không được, đám phóng viên hiện tại đang chặn cửa đấy, hơn nữa còn muốn phỏng vấn trực tiếp nữa, nếu hắn cố tránh đi, chuyện càng nguy cấp hơn mà thôi.
- Đúng thế, đúng là muốn nhìn biểu hiện của tiểu tử kia, nhất định là khó coi hơn cả ăn cứt.
Kinh Nguyên Phượng hừ một tiếng.
Nhưng mà thời điểm này truyền hình Minh Hải đã đưa ra một tin tức, Tùy Qua tiếp nhận phỏng vấn.
- Hắn chết chắc!
Kinh Nguyên Phượng xem tivi nói ra:
- Lúc này xem hắn trả lời thế nào.
Màn hình tin tức nhanh chóng đổi thành buổi phỏng vấn.
Tùy Qua xuất hiện trên cửa lớn của Tiên Linh Thảo Đường, còn chưa mở miệng đã có phóng viên hỏi:
- Xin hỏi Tùy tiên sinh, tại sao anh lúc trước cự tuyệt phỏng vấn, có phải lo lắng có lời gièm pha hay không? Trương Minh đồng học bỗng nhiên hôn mê bất tỉnh, có phải do thuốc có vấn đề hay không? Thỉnh trả lời.
- Còn nữa, vừa rồi anh vào trong có đạt thành hiệp nghị bồi thường với gia đình của Trương Minh hay không? Muốn dùng kim tiễn che dấu tai tiếng lần này?
Lại có phóng viên hỏi.
- Chúng tôi yêu cầu không được che dấu sự thật.
"..."
Tùy Qua không nói một lời, dường như ý định xoay người lại.
- Tại sao anh đi? Trốn tránh là vô dụng!
Một người kêu gào.
Tùy Qua quay đầu lại, đột nhiên quát:
- Im lặng, nói hết chưa!
Một tiếng quát này Tùy Qua dùng tới một chút chân khí, khí thế cũng tỏa ra một ít, nhưng mà đối phó dám phóng viên này là dư xài.
Đối với những ký giả này mà nói, Tùy Qua quát một tiếng này chẳng khác gì sấm sét nổ tung bên tai bọn họ, cả đám chấn kinh.
Hiện trường đột nhiên an tĩnh lại.
Tùy Qua lúc này mới chỉ vào phóng viên hỏi đầu tiên:
- Vừa rồi tại sao tôi cự tuyệt phỏng vấn? Mẹ kiếp, các người chỉ biết phỏng vấn, phỏng vấn! Chẳng lẽ phỏng vấn tin tức chó má của các người quan trọng hơn mạng người sao? Chẳng lẽ các người không có biết rõ đang cấp cứu, không biết cứu người bệnh mới là trọng yếu nhất sao?
Tên phóng viên này bị Tùy Qua quát, khí thế thua một mảng lớn, hơn nữa Tùy Qua nói không phải không có lý, lập tức yên lặng. Nhưng mà, miệng hắn vẫn đang óố giải thích:
- Với tư cách người viết báo, phóng vấn đào móc chân tướng chính là chức trách của chúng tôi!
- Muốn phỏng vấn cũng phải là thời gian người ta rãnh mới được.
Tùy Qua nói:
- Không hẹn trước, anh ít nhất không biết thông tri trước hay sao? Vừa thấy người đã đòi phỏng vấn, không quan tâm người khác có nguyện ý hay không, không quan tâm người khác có thời gian để phỏng vấn hay không, anh tính toán là cái quái gì? Mẹ nó anh là phóng viên hay lưu manh?
Tùy Qua lúc này dùng ngôn từ sắc bén và tục tĩu, tên phóng viên này á khẩu không trả lời được.
- Tùy tiên sinh, ngài dù gì cũng là người có danh tiếng, lại là người có học, tại sao không có tố chất đi nóc tục thế?
Một người khác hỏi, ý định áp thấp tố chất của Tùy Qua một đoạn.
- Ít nói cái gì tốt chất đi!
Tùy Qua hừ lạnh nói:
- Nếu đám phóng viên các người có tố chất cao thì cũng không ngày đêm trèo tường tìm kiếm chuyện riêng tư của các minh tinh, chuyện xe cô tai nạn gì đó. Hãy bớt sàm ngôn đi, muốn phỏng vấn thì từng người hỏi, không muốn phỏng vấn thì xéo đi cho tôi! Mặt khác, không có tiền lì xì!
Tùy Qua đương nhiên biết rõ đám phóng viên ngăn ở cửa này không phải hảo tâm gì.
Trương Minh vừa có chuyện thì lập tức ngăn ở ngay cửa, hiển nhiên là rất sớm đã nhận được tin tức, rõ ràng là nhắm vào Tùy Qua hắn, đối với đám phóng viên không có hảo ý này, đương nhiên Tùy Qua sẽ không khách khí với bọn họ.
Cho dù Tùy Qua có nhục mạ đám phóng viên này, bọn họ vẫn kiên trì "Đạo đức chức nghiệp" tiến hành phỏng vấn hắn mà thôi.
Quả nhiên trong đó một nữ phóng viên nói ra:
- Tùy tiên sinh, tuy thái độ của anh rất ác liệt, nhưng mà chuyện này cũng không ngăn được chúng tôi đào móc chân tướng, vạch trần bộ mặt giả nhân giả nghĩa của anh.
- Ân, tôi là giả nhân giả nghĩa?
Tùy Qua nhìn nữ phóng viên nói:
- Đi, cô đứng ra, tôi sẽ cho cô phỏng vấn trực tiếp, nhìn xem như thế nào là giả nhân giả nghĩa. Chuyện đầu tiên, chú ý tố chất!
Nữ phóng viên đứng ra, bộ dáng căm hận nói:
- Vốn tôi cho rằng anh là người tốt, là người bán thuốc có lương tâm, nhưng mà tôi sai rồi, sai không hợp thói thường. Mọi người đều biết, tin tức truyền thông chúng tôi chú ý tình huống khôi phục thân thể của Trương Minh tiên sinh, quan tâm anh ta dung nhập xã hội. Nhưng mà, không nghĩ tới hôm nay anh ta lại hôn mê bất tỉnh, biến thành người sống thực vật. Mà tập đoàn Tiên Linh Thảo Đường của anh lại che dấu sự thật, ý đồ dùng kim tiền đạt thành hiệp nghị bồi thương, che dấu chân tướng! Hiện tại tôi cảm thấy bi thống cho tao ngộ của Trương Minh tiên sinh, cũng cảm thấy bi thương cho những trẻ em được các người chữa trị, có lẽ bọn họ cũng chính là kẻ thí nghiệm thuốc của các người.
- Đúng! Anh là đồ dược thương vô lương tâm, thí nghiệm thuốc đáng chết, anh quả thật là kẻ giết những trẻ em bị co rút não!
Tên nam phóng viên khác quát lên.
- Bảo an, bắt ném hắn ra ngoài cho tôi!
Tùy Qua chỉ vào nam phóng viên kêu gào kia, nói:
- Vừa rồi tôi đã nói điều đầu tiên, anh điếc sao?
Đạt được Tùy Qua chỉ thị, bảo an làm gì còn khách khí, trực tiếp kéo tên nam phóng viên kia ra ngoài, mặc cho hắn giãy dụa thế nào cũng không làm nên chuyện gì.
- Tiếp tục phỏng vấn!
Tùy Qua nhìn nữ phóng viên nói ra.
- Tùy tiên sinh, vì sao anh đối dãi với những người viết báo chân chính như vậy?
Nữ phóng viên hỏi.
- Chính nghĩa hay không chính nghĩa, đợi lát nữa sẽ biết rõ.
Tùy Qua trầm giọng nói ra:
- Cô chỉ trích tôi mang Trương Minh và những trẻ em bị bệnh co rút não làm thí nghiệm thuốc, cô có chứng cớ gì?
- Có chứng cớ gì?
Nữ phóng viên nói ra:
- Trương Minh tiếp nhận trị liệu của anh, hiện tại thành người sống thực vật, đây không phải chứng cớ sao? Chẳng lẽ nó không phải chứng cớ xác thực hay sao? Phải biết rằng tuy anh ta lúc trước đầu óc không dùng được, nhưng ít ra còn có thể đi đứng, có thể hoạt động.
- Còn gì nữa không? Nói tiếp đi!
Tùy Qua cho những phóng viên này cơ hội hỏi toàn bộ. Xem ra lúc trước giết gà dọa khỉ đã dùng được, những ký giả này ít nhất chẳng làm ầm ĩ.
- Lúc này đây không phải tôi cao minh, là chủ ý của anh không tệ, hơn nữa anh chuẩn bị tùy thời ra tay đi.
Ngu Kế Đô nói:
- Đúng rồi, chuyện này là ai đi làm?
- Chuyện này cần gì ai làm, tự tôi đi làm đấy.
Kinh Nguyên Phượng nói:
- Tìm những phế vật của đám gia tộc kia, còn không bằng tôi tự ra tay.
- Đúng vậy, lúc này anh làm rất tốt.
Ngu Kế Đô gật đầu nói:
- Kế tiếp nên xem tiểu tử Tùy Qua xấu mặt.
- Đúng!
Kinh Nguyên Phượng nói:
- Tiểu tử Tùy Qua này đã đi chữa trị, lâu như thế còn chưa xuất hiện, xem ra là không được.
- Hắn tới tám phần đang sứt đầu mẻ trán.
Ngu Kế Đô nhìn hả hê, nói;
- Nhưng mà hắn co đầu rút cổ không ra cũng không được, đám phóng viên hiện tại đang chặn cửa đấy, hơn nữa còn muốn phỏng vấn trực tiếp nữa, nếu hắn cố tránh đi, chuyện càng nguy cấp hơn mà thôi.
- Đúng thế, đúng là muốn nhìn biểu hiện của tiểu tử kia, nhất định là khó coi hơn cả ăn cứt.
Kinh Nguyên Phượng hừ một tiếng.
Nhưng mà thời điểm này truyền hình Minh Hải đã đưa ra một tin tức, Tùy Qua tiếp nhận phỏng vấn.
- Hắn chết chắc!
Kinh Nguyên Phượng xem tivi nói ra:
- Lúc này xem hắn trả lời thế nào.
Màn hình tin tức nhanh chóng đổi thành buổi phỏng vấn.
Tùy Qua xuất hiện trên cửa lớn của Tiên Linh Thảo Đường, còn chưa mở miệng đã có phóng viên hỏi:
- Xin hỏi Tùy tiên sinh, tại sao anh lúc trước cự tuyệt phỏng vấn, có phải lo lắng có lời gièm pha hay không? Trương Minh đồng học bỗng nhiên hôn mê bất tỉnh, có phải do thuốc có vấn đề hay không? Thỉnh trả lời.
- Còn nữa, vừa rồi anh vào trong có đạt thành hiệp nghị bồi thường với gia đình của Trương Minh hay không? Muốn dùng kim tiễn che dấu tai tiếng lần này?
Lại có phóng viên hỏi.
- Chúng tôi yêu cầu không được che dấu sự thật.
"..."
Tùy Qua không nói một lời, dường như ý định xoay người lại.
- Tại sao anh đi? Trốn tránh là vô dụng!
Một người kêu gào.
Tùy Qua quay đầu lại, đột nhiên quát:
- Im lặng, nói hết chưa!
Một tiếng quát này Tùy Qua dùng tới một chút chân khí, khí thế cũng tỏa ra một ít, nhưng mà đối phó dám phóng viên này là dư xài.
Đối với những ký giả này mà nói, Tùy Qua quát một tiếng này chẳng khác gì sấm sét nổ tung bên tai bọn họ, cả đám chấn kinh.
Hiện trường đột nhiên an tĩnh lại.
Tùy Qua lúc này mới chỉ vào phóng viên hỏi đầu tiên:
- Vừa rồi tại sao tôi cự tuyệt phỏng vấn? Mẹ kiếp, các người chỉ biết phỏng vấn, phỏng vấn! Chẳng lẽ phỏng vấn tin tức chó má của các người quan trọng hơn mạng người sao? Chẳng lẽ các người không có biết rõ đang cấp cứu, không biết cứu người bệnh mới là trọng yếu nhất sao?
Tên phóng viên này bị Tùy Qua quát, khí thế thua một mảng lớn, hơn nữa Tùy Qua nói không phải không có lý, lập tức yên lặng. Nhưng mà, miệng hắn vẫn đang óố giải thích:
- Với tư cách người viết báo, phóng vấn đào móc chân tướng chính là chức trách của chúng tôi!
- Muốn phỏng vấn cũng phải là thời gian người ta rãnh mới được.
Tùy Qua nói:
- Không hẹn trước, anh ít nhất không biết thông tri trước hay sao? Vừa thấy người đã đòi phỏng vấn, không quan tâm người khác có nguyện ý hay không, không quan tâm người khác có thời gian để phỏng vấn hay không, anh tính toán là cái quái gì? Mẹ nó anh là phóng viên hay lưu manh?
Tùy Qua lúc này dùng ngôn từ sắc bén và tục tĩu, tên phóng viên này á khẩu không trả lời được.
- Tùy tiên sinh, ngài dù gì cũng là người có danh tiếng, lại là người có học, tại sao không có tố chất đi nóc tục thế?
Một người khác hỏi, ý định áp thấp tố chất của Tùy Qua một đoạn.
- Ít nói cái gì tốt chất đi!
Tùy Qua hừ lạnh nói:
- Nếu đám phóng viên các người có tố chất cao thì cũng không ngày đêm trèo tường tìm kiếm chuyện riêng tư của các minh tinh, chuyện xe cô tai nạn gì đó. Hãy bớt sàm ngôn đi, muốn phỏng vấn thì từng người hỏi, không muốn phỏng vấn thì xéo đi cho tôi! Mặt khác, không có tiền lì xì!
Tùy Qua đương nhiên biết rõ đám phóng viên ngăn ở cửa này không phải hảo tâm gì.
Trương Minh vừa có chuyện thì lập tức ngăn ở ngay cửa, hiển nhiên là rất sớm đã nhận được tin tức, rõ ràng là nhắm vào Tùy Qua hắn, đối với đám phóng viên không có hảo ý này, đương nhiên Tùy Qua sẽ không khách khí với bọn họ.
Cho dù Tùy Qua có nhục mạ đám phóng viên này, bọn họ vẫn kiên trì "Đạo đức chức nghiệp" tiến hành phỏng vấn hắn mà thôi.
Quả nhiên trong đó một nữ phóng viên nói ra:
- Tùy tiên sinh, tuy thái độ của anh rất ác liệt, nhưng mà chuyện này cũng không ngăn được chúng tôi đào móc chân tướng, vạch trần bộ mặt giả nhân giả nghĩa của anh.
- Ân, tôi là giả nhân giả nghĩa?
Tùy Qua nhìn nữ phóng viên nói:
- Đi, cô đứng ra, tôi sẽ cho cô phỏng vấn trực tiếp, nhìn xem như thế nào là giả nhân giả nghĩa. Chuyện đầu tiên, chú ý tố chất!
Nữ phóng viên đứng ra, bộ dáng căm hận nói:
- Vốn tôi cho rằng anh là người tốt, là người bán thuốc có lương tâm, nhưng mà tôi sai rồi, sai không hợp thói thường. Mọi người đều biết, tin tức truyền thông chúng tôi chú ý tình huống khôi phục thân thể của Trương Minh tiên sinh, quan tâm anh ta dung nhập xã hội. Nhưng mà, không nghĩ tới hôm nay anh ta lại hôn mê bất tỉnh, biến thành người sống thực vật. Mà tập đoàn Tiên Linh Thảo Đường của anh lại che dấu sự thật, ý đồ dùng kim tiền đạt thành hiệp nghị bồi thương, che dấu chân tướng! Hiện tại tôi cảm thấy bi thống cho tao ngộ của Trương Minh tiên sinh, cũng cảm thấy bi thương cho những trẻ em được các người chữa trị, có lẽ bọn họ cũng chính là kẻ thí nghiệm thuốc của các người.
- Đúng! Anh là đồ dược thương vô lương tâm, thí nghiệm thuốc đáng chết, anh quả thật là kẻ giết những trẻ em bị co rút não!
Tên nam phóng viên khác quát lên.
- Bảo an, bắt ném hắn ra ngoài cho tôi!
Tùy Qua chỉ vào nam phóng viên kêu gào kia, nói:
- Vừa rồi tôi đã nói điều đầu tiên, anh điếc sao?
Đạt được Tùy Qua chỉ thị, bảo an làm gì còn khách khí, trực tiếp kéo tên nam phóng viên kia ra ngoài, mặc cho hắn giãy dụa thế nào cũng không làm nên chuyện gì.
- Tiếp tục phỏng vấn!
Tùy Qua nhìn nữ phóng viên nói ra.
- Tùy tiên sinh, vì sao anh đối dãi với những người viết báo chân chính như vậy?
Nữ phóng viên hỏi.
- Chính nghĩa hay không chính nghĩa, đợi lát nữa sẽ biết rõ.
Tùy Qua trầm giọng nói ra:
- Cô chỉ trích tôi mang Trương Minh và những trẻ em bị bệnh co rút não làm thí nghiệm thuốc, cô có chứng cớ gì?
- Có chứng cớ gì?
Nữ phóng viên nói ra:
- Trương Minh tiếp nhận trị liệu của anh, hiện tại thành người sống thực vật, đây không phải chứng cớ sao? Chẳng lẽ nó không phải chứng cớ xác thực hay sao? Phải biết rằng tuy anh ta lúc trước đầu óc không dùng được, nhưng ít ra còn có thể đi đứng, có thể hoạt động.
- Còn gì nữa không? Nói tiếp đi!
Tùy Qua cho những phóng viên này cơ hội hỏi toàn bộ. Xem ra lúc trước giết gà dọa khỉ đã dùng được, những ký giả này ít nhất chẳng làm ầm ĩ.
/1780
|