Tùy Qua thản nhiên nói, trực tiếp đâm vào chỗ yếu ớt nhất trong nội tâm Ngu Kế Đô:
- Trong tu hành giới hiện giờ, cảnh giới kết đan kỳ đích xác rất khá, nhất là với tuổi của ngươi, có lẽ tiền đồ vô lượng. Nhưng dù tu hành giới có suy nhược, nhưng kết đan kỳ tin tưởng vẫn không ít đi. Nhưng Thanh Đế Mộc Hoàng giáp trụ trên người ta, thiên hạ có mấy người? Ngu Kế Đô, ngươi bước vào kết đan kỳ lại như thế nào, ở trước mặt ta, ngươi đừng hòng có nửa điểm uy phong! Bởi vì thân ta có thiên địa hoàng giả khí, mà ngươi bất quá chỉ là kẻ nhỏ bé bình thường!
Nhỏ bé bình thường!
Nghe được bốn chữ này, Ngu Kế Đô giống như dã thú bị đâm trúng yếu hại, giận dữ hét:
- Tùy Qua! Hôm nay ta muốn giết chết hoàng giả gì đó như ngươi, ta muốn làm cả tu hành giới đều cũng biết, Ngu Kế Đô mới là thiên tài chân chính! Mà ngươi chỉ là tiểu bạch kiểm gặp vận khí phân chó mà thôi! Trên trời dưới đất sẽ không còn ai cứu được ngươi! Cho dù là các nguyên lão phường hội cũng không ngăn cản được quyết tâm của ta, vì giết đi hoàng giả mộc hệ tương lai như ngươi, ta chống lại mệnh lệnh nguyên lão, bỏ qua địa vị trong phường hội! Bởi vì ta tuyệt đối không cho phép, tên tiểu bạch kiểm như ngươi áp đảo được ta! Vĩnh viễn không được!
Vừa gầm lên giận dữ, khí thế của Ngu Kế Đô tựa hồ tăng lên tới đỉnh, thiên địa linh khí hình thành một lốc xoáy cực lớn, ngay lúc hắn muốn ra tay, Tùy Qua lại lớn tiếng nói:
- Ngu Kế Đô! Ta bội phục ngươi!
Ngu Kế Đô nghe xong lời này không khỏi thoáng sững sờ.
Tùy Qua tiếp tục nói:
- Ngu Kế Đô, ta thật sự bội phục ngươi! Vì quyết chiến với ta, vì giết ta, ngươi lại buông tha địa vị trong phường hội, bỏ qua hết thảy theo ta một trận chiến, xem như ngươi có dũng khí, là một nam nhân!
- Ca ngợi…cũng không làm cho ta sẽ hạ thủ lưu tình với ngươi!
Ngu Kế Đô hừ lạnh nói.
Nhưng lời của Tùy Qua khiến trong lòng Ngu Kế Đô có chút thoải mái, bởi vì đối với hắn mà nói, làm ra quyết định như vậy đích thật là không dễ dàng. Đây cũng là lý do vì sao hắn trải qua ba ngày đêm suy nghĩ mới làm ra quyết định như vậy, hơn nữa còn trải qua bế quan, đem một thân tu vi cùng khí thế tăng lên tới đỉnh mới xuất hiện tìm Tùy Qua quyết chiến.
Điểm này cũng đích xác chứng minh hắn là một người cao ngạo chân chính, hắn có thể cho phép Tùy Qua đánh bại hắn trong sinh ý kinh doanh, có thể khoan dung Tùy Qua tùy ý bật đáp trong thế tục giới, nhưng hắn tuyệt đối không cho phép thực lực Tùy Qua áp đảo trên hắn!
Thiên tài, không thể bị làm nhục!
Không khéo chính là Tùy Qua đồng học cũng nhìn ra động cơ cùng ý tưởng của Ngu Kế Đô, hơn nữa tính toán sẽ lợi dụng.
- Đây không phải ca ngợi, đây chỉ là tinh tinh tương tích.
Tùy Qua tiếp tục nói:
- Ngu Kế Đô! Tuy rằng ta cảm thấy ngươi có chút cuồng vọng quá mức độ, nhưng phẩm chất cơ bản khi làm cường giả ngươi vẫn có. Tỷ như ngươi không tự mình động thủ với nữ nhân cùng người nhà của ta.
- Ta vốn khinh thường làm chuyện này!
Ngu Kế Đô càng thêm ngạo nghễ.
- Đúng vậy.
Tùy Qua cười nói:
- Cho nên ta rất bội phục ngươi. Nhưng mà, so sánh với ngươi, ta sẽ không có đạo đức tốt như vậy. Khổng Bạch Huyên, động thủ đi…
Vẻ mặt Ngu Kế Đô đại biến, kinh hãi chấn động, ngay khoảnh khắc hắn vừa phân tâm, Tùy Qua động thủ!
Trong khoảnh khắc Tùy Qua động thủ, đã đột phá vận tốc âm thanh, xé rách không gian, làm cho người ta cảm giác như hắn còn chưa nói xong nhưng người đã đến trước mặt Ngu Kế Đô, Chấn Linh Sừ vẽ ra một đường cong vô cùng huyền diệu trên không trung, mang theo uy thế sắc bén cùng mộc hoàng cương khí đánh thẳng xuống đầu Ngu Kế Đô!
Nhanh không thể tưởng tượng nổi.
Trong hai mắt Ngu Kế Đô tuôn ra điện mang, tuy rằng vừa rồi bị lời nói của Tùy Qua làm phân tâm, mất đi tiên cơ, nhưng hắn vẫn chưa lui ra phía sau. Khi Chấn Linh Sừ xuất hiện trên đỉnh đầu, trên người hắn đột nhiên bắn ra hắc sắc tiểu đỉnh, tiểu đỉnh nhoáng lên, biến thành lớn như một căn phòng, đón lấy Chấn Linh Sừ, hơn nữa trong hắc đỉnh vươn ra bàn tay tối đen chộp lấy Chấn Linh Sừ đang đánh xuống!
- Linh khí!
Tùy Qua hừ lạnh một tiếng, bàn tay trong hắc đỉnh chính là khí linh, mặc dù là biết rõ nhưng Tùy Qua không dự tính thu hồi Chấn Linh Sừ. Bởi vì đây là một kích hắn vận sức phát động, nếu kích thứ nhất còn chưa thi triển đã thu hồi, sẽ làm khí thế suy yếu, tiên cơ vất vả xây dựng cùng ưu thế cũng biến mất không còn sót lại chút gì.
- Chém!
Cho nên Tùy Qua không lui bước, Chấn Linh Sừ hung hăng đánh tới.
Bàn tay cùng Chấn Linh Sừ va chạm vào nhau, phát ra tiếng vang nặng nề, giống như bàn tay là một khối hắc thiết mà không phải thân thể huyết nhục. Bất quá Tùy Qua chợt hiểu, khí linh cũng không phải thân thể huyết nhục, mà là một thể với pháp bảo, chém lên khí linh chẳng khác nào chém lên pháp bảo.
Nhưng Hắc Ngục Vương Đỉnh thật sự lợi hại, cứng đối cứng lại có thể nắm lấy Chấn Linh Sừ, hơn nữa từ trong đỉnh truyền ra tiếng nhanh cười:
- Chỉ là bảo khí mà thôi lại dám đánh bổn tòa, ta sẽ đem ngươi tạo thành sắt vụn!
- Chấn!
Tùy Qua hét lớn một tiếng, mộc hoàng cương khí rót vào Chấn Linh Sừ, trong thoáng chốc phù văn trên Chấn Linh Sừ đại thịnh, đem đặc tính “chấn” của nó phát huy ra tới cực hạn, cứng rắn chấn khai bàn tay kia, sau đó Tùy Qua thuận thế vung lên, Chấn Linh Sừ hung hăng chặt xuống miệng đại đỉnh.
Pháp bảo đánh nhau, phát ra tiếng vang thật lớn.
- Ngao!
Đại đỉnh màu đen đột nhiên thu nhỏ, sau đó bay về trên đỉnh đầu Ngu Kế Đô.
Chấn Linh Sừ cũng bắn về trên vai Tùy Qua.
Không ngờ lại là cục diện ngang ngửa!
Nhưng Tùy Qua lại biết lần này hắn đã có chút rơi vào hạ phong.
Pháp bảo cấp bậc linh khí có một ưu đãi lớn, chính là khi chủ nhân bị công kích sẽ tự động đỡ cho chủ, cho nên muốn đánh lén chỉ vô ích, trừ phi có thể ở trong nháy mắt đem linh khí lẫn chủ nhân cùng nhau miểu sát.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, trong tay Ngu Kế Đô có linh khí cũng là chuyện bình thường, ít nhất người này cũng là một trong thiếu đương gia của phường hội, nếu trong tay không có vũ khí có tính uy hiếp chẳng phải tỏ vẻ phường hội rất vô năng hay sao?
Nhưng thật sự làm Tùy Qua cảm thấy đau lòng chính là một kích vừa rồi đã làm lưỡi cuốc của Chấn Linh Sừ bị xuất hiện lỗ hổng.
Dù sao cũng là pháp bảo cấp bậc bảo khí, quả nhiên không thể đánh bừa cùng linh khí.
Ngu Kế Đô hiển nhiên cũng lưu ý điểm này, thản nhiên nói:
- Trộm gà không được còn mất nắm gạo. Không biết ngươi có cảm tưởng gì?
- Vừa rồi chỉ là tập thể dục mà thôi.
Tùy Qua đem Chấn Linh Sừ thu vào trong Hồng Mông Thạch, thanh sắc vân gỗ bắt đầu hiển hiện khắp toàn thân, theo vân gỗ xuất hiện, khí thế cùng tinh thần của hắn cũng gia tăng:
- Hiện tại mới chính thức bắt đầu!
- Hắc Vương! Thập Phương Hắc Ngục!
Ngu Kế Đô đột nhiên hét lớn một tiếng, cầm Hắc Ngục Vương Đỉnh trong tay, phi thân lên không, hướng Tùy Qua đánh úp tới, hiển nhiên ý tưởng của hắn cũng giống như Tùy Qua, sẽ không cho đối thủ cơ hội đề thăng khí thế lên tới đỉnh.
- Trong tu hành giới hiện giờ, cảnh giới kết đan kỳ đích xác rất khá, nhất là với tuổi của ngươi, có lẽ tiền đồ vô lượng. Nhưng dù tu hành giới có suy nhược, nhưng kết đan kỳ tin tưởng vẫn không ít đi. Nhưng Thanh Đế Mộc Hoàng giáp trụ trên người ta, thiên hạ có mấy người? Ngu Kế Đô, ngươi bước vào kết đan kỳ lại như thế nào, ở trước mặt ta, ngươi đừng hòng có nửa điểm uy phong! Bởi vì thân ta có thiên địa hoàng giả khí, mà ngươi bất quá chỉ là kẻ nhỏ bé bình thường!
Nhỏ bé bình thường!
Nghe được bốn chữ này, Ngu Kế Đô giống như dã thú bị đâm trúng yếu hại, giận dữ hét:
- Tùy Qua! Hôm nay ta muốn giết chết hoàng giả gì đó như ngươi, ta muốn làm cả tu hành giới đều cũng biết, Ngu Kế Đô mới là thiên tài chân chính! Mà ngươi chỉ là tiểu bạch kiểm gặp vận khí phân chó mà thôi! Trên trời dưới đất sẽ không còn ai cứu được ngươi! Cho dù là các nguyên lão phường hội cũng không ngăn cản được quyết tâm của ta, vì giết đi hoàng giả mộc hệ tương lai như ngươi, ta chống lại mệnh lệnh nguyên lão, bỏ qua địa vị trong phường hội! Bởi vì ta tuyệt đối không cho phép, tên tiểu bạch kiểm như ngươi áp đảo được ta! Vĩnh viễn không được!
Vừa gầm lên giận dữ, khí thế của Ngu Kế Đô tựa hồ tăng lên tới đỉnh, thiên địa linh khí hình thành một lốc xoáy cực lớn, ngay lúc hắn muốn ra tay, Tùy Qua lại lớn tiếng nói:
- Ngu Kế Đô! Ta bội phục ngươi!
Ngu Kế Đô nghe xong lời này không khỏi thoáng sững sờ.
Tùy Qua tiếp tục nói:
- Ngu Kế Đô, ta thật sự bội phục ngươi! Vì quyết chiến với ta, vì giết ta, ngươi lại buông tha địa vị trong phường hội, bỏ qua hết thảy theo ta một trận chiến, xem như ngươi có dũng khí, là một nam nhân!
- Ca ngợi…cũng không làm cho ta sẽ hạ thủ lưu tình với ngươi!
Ngu Kế Đô hừ lạnh nói.
Nhưng lời của Tùy Qua khiến trong lòng Ngu Kế Đô có chút thoải mái, bởi vì đối với hắn mà nói, làm ra quyết định như vậy đích thật là không dễ dàng. Đây cũng là lý do vì sao hắn trải qua ba ngày đêm suy nghĩ mới làm ra quyết định như vậy, hơn nữa còn trải qua bế quan, đem một thân tu vi cùng khí thế tăng lên tới đỉnh mới xuất hiện tìm Tùy Qua quyết chiến.
Điểm này cũng đích xác chứng minh hắn là một người cao ngạo chân chính, hắn có thể cho phép Tùy Qua đánh bại hắn trong sinh ý kinh doanh, có thể khoan dung Tùy Qua tùy ý bật đáp trong thế tục giới, nhưng hắn tuyệt đối không cho phép thực lực Tùy Qua áp đảo trên hắn!
Thiên tài, không thể bị làm nhục!
Không khéo chính là Tùy Qua đồng học cũng nhìn ra động cơ cùng ý tưởng của Ngu Kế Đô, hơn nữa tính toán sẽ lợi dụng.
- Đây không phải ca ngợi, đây chỉ là tinh tinh tương tích.
Tùy Qua tiếp tục nói:
- Ngu Kế Đô! Tuy rằng ta cảm thấy ngươi có chút cuồng vọng quá mức độ, nhưng phẩm chất cơ bản khi làm cường giả ngươi vẫn có. Tỷ như ngươi không tự mình động thủ với nữ nhân cùng người nhà của ta.
- Ta vốn khinh thường làm chuyện này!
Ngu Kế Đô càng thêm ngạo nghễ.
- Đúng vậy.
Tùy Qua cười nói:
- Cho nên ta rất bội phục ngươi. Nhưng mà, so sánh với ngươi, ta sẽ không có đạo đức tốt như vậy. Khổng Bạch Huyên, động thủ đi…
Vẻ mặt Ngu Kế Đô đại biến, kinh hãi chấn động, ngay khoảnh khắc hắn vừa phân tâm, Tùy Qua động thủ!
Trong khoảnh khắc Tùy Qua động thủ, đã đột phá vận tốc âm thanh, xé rách không gian, làm cho người ta cảm giác như hắn còn chưa nói xong nhưng người đã đến trước mặt Ngu Kế Đô, Chấn Linh Sừ vẽ ra một đường cong vô cùng huyền diệu trên không trung, mang theo uy thế sắc bén cùng mộc hoàng cương khí đánh thẳng xuống đầu Ngu Kế Đô!
Nhanh không thể tưởng tượng nổi.
Trong hai mắt Ngu Kế Đô tuôn ra điện mang, tuy rằng vừa rồi bị lời nói của Tùy Qua làm phân tâm, mất đi tiên cơ, nhưng hắn vẫn chưa lui ra phía sau. Khi Chấn Linh Sừ xuất hiện trên đỉnh đầu, trên người hắn đột nhiên bắn ra hắc sắc tiểu đỉnh, tiểu đỉnh nhoáng lên, biến thành lớn như một căn phòng, đón lấy Chấn Linh Sừ, hơn nữa trong hắc đỉnh vươn ra bàn tay tối đen chộp lấy Chấn Linh Sừ đang đánh xuống!
- Linh khí!
Tùy Qua hừ lạnh một tiếng, bàn tay trong hắc đỉnh chính là khí linh, mặc dù là biết rõ nhưng Tùy Qua không dự tính thu hồi Chấn Linh Sừ. Bởi vì đây là một kích hắn vận sức phát động, nếu kích thứ nhất còn chưa thi triển đã thu hồi, sẽ làm khí thế suy yếu, tiên cơ vất vả xây dựng cùng ưu thế cũng biến mất không còn sót lại chút gì.
- Chém!
Cho nên Tùy Qua không lui bước, Chấn Linh Sừ hung hăng đánh tới.
Bàn tay cùng Chấn Linh Sừ va chạm vào nhau, phát ra tiếng vang nặng nề, giống như bàn tay là một khối hắc thiết mà không phải thân thể huyết nhục. Bất quá Tùy Qua chợt hiểu, khí linh cũng không phải thân thể huyết nhục, mà là một thể với pháp bảo, chém lên khí linh chẳng khác nào chém lên pháp bảo.
Nhưng Hắc Ngục Vương Đỉnh thật sự lợi hại, cứng đối cứng lại có thể nắm lấy Chấn Linh Sừ, hơn nữa từ trong đỉnh truyền ra tiếng nhanh cười:
- Chỉ là bảo khí mà thôi lại dám đánh bổn tòa, ta sẽ đem ngươi tạo thành sắt vụn!
- Chấn!
Tùy Qua hét lớn một tiếng, mộc hoàng cương khí rót vào Chấn Linh Sừ, trong thoáng chốc phù văn trên Chấn Linh Sừ đại thịnh, đem đặc tính “chấn” của nó phát huy ra tới cực hạn, cứng rắn chấn khai bàn tay kia, sau đó Tùy Qua thuận thế vung lên, Chấn Linh Sừ hung hăng chặt xuống miệng đại đỉnh.
Pháp bảo đánh nhau, phát ra tiếng vang thật lớn.
- Ngao!
Đại đỉnh màu đen đột nhiên thu nhỏ, sau đó bay về trên đỉnh đầu Ngu Kế Đô.
Chấn Linh Sừ cũng bắn về trên vai Tùy Qua.
Không ngờ lại là cục diện ngang ngửa!
Nhưng Tùy Qua lại biết lần này hắn đã có chút rơi vào hạ phong.
Pháp bảo cấp bậc linh khí có một ưu đãi lớn, chính là khi chủ nhân bị công kích sẽ tự động đỡ cho chủ, cho nên muốn đánh lén chỉ vô ích, trừ phi có thể ở trong nháy mắt đem linh khí lẫn chủ nhân cùng nhau miểu sát.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, trong tay Ngu Kế Đô có linh khí cũng là chuyện bình thường, ít nhất người này cũng là một trong thiếu đương gia của phường hội, nếu trong tay không có vũ khí có tính uy hiếp chẳng phải tỏ vẻ phường hội rất vô năng hay sao?
Nhưng thật sự làm Tùy Qua cảm thấy đau lòng chính là một kích vừa rồi đã làm lưỡi cuốc của Chấn Linh Sừ bị xuất hiện lỗ hổng.
Dù sao cũng là pháp bảo cấp bậc bảo khí, quả nhiên không thể đánh bừa cùng linh khí.
Ngu Kế Đô hiển nhiên cũng lưu ý điểm này, thản nhiên nói:
- Trộm gà không được còn mất nắm gạo. Không biết ngươi có cảm tưởng gì?
- Vừa rồi chỉ là tập thể dục mà thôi.
Tùy Qua đem Chấn Linh Sừ thu vào trong Hồng Mông Thạch, thanh sắc vân gỗ bắt đầu hiển hiện khắp toàn thân, theo vân gỗ xuất hiện, khí thế cùng tinh thần của hắn cũng gia tăng:
- Hiện tại mới chính thức bắt đầu!
- Hắc Vương! Thập Phương Hắc Ngục!
Ngu Kế Đô đột nhiên hét lớn một tiếng, cầm Hắc Ngục Vương Đỉnh trong tay, phi thân lên không, hướng Tùy Qua đánh úp tới, hiển nhiên ý tưởng của hắn cũng giống như Tùy Qua, sẽ không cho đối thủ cơ hội đề thăng khí thế lên tới đỉnh.
/1780
|