Hắc Ngục Vương Đỉnh đột nhiên biến lớn, thậm chí còn lớn hơn cả khi Tùy Qua thúc giục Tam Thánh Phong, hướng ngay đỉnh đầu Tùy Qua chụp xuống.
Tùy Qua không tiếp đón một kích toàn lực của đối phương, thúc giục Hồng Mông Thạch biến thành tử quang tránh né.
- Thập Phương Hắc Ngục! Thiên Địa Vi Lao! Muốn chạy trốn, đừng hòng!
Ngu Kế Đô hét lớn một tiếng, Hắc Ngục Vương Đỉnh như ngọn núi lớn phun ra một đạo hắc quang, đem Tùy Qua bao vây, sau đó miệng đỉnh sản sinh cỗ hấp lực thật lớn đem thân hình Tùy Qua hấp chặt khiến cho hắn không thể ngự không né tránh.
Linh khí, quả nhiên lợi hại!
Trong lòng Tùy Qua không nhịn được cảm thán.
Hắc Ngục Vương Đỉnh trong tay Ngu Kế Đô tuy lợi hại, nhưng vẫn chỉ là hạ phẩm linh khí mà thôi. Pháp bảo trong tu hành giới khó cầu, cấp bậc linh khí càng thêm hiếm có. Mặc dù chỉ là một hạ phẩm linh khí, cũng là đồ vật vô số người tu hành tha thiết ước mơ.
Hơn nữa mặc dù là hạ phẩm linh khí, nhưng uy lực bạo phát cũng kinh thiên động địa.
Lúc này Tùy Qua đã cảm nhận được hạ phẩm linh khí cường hãn bậc nào.
Hắc Ngục Vương Đỉnh phun ra hắc quang, mang theo cỗ hấp lực cực kỳ cường đại, mặc cho Tùy Qua thúc giục Hồng Mông Thạch thế nào cũng không thể ngự không phi hành, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị hút vào trong hắc đỉnh.
Hơn nữa Tùy Qua chứng kiến Ngu Kế Đô đang đứng trên hắc đỉnh, trên đỉnh đầu hiện ra hư ảnh hình cầu cỡ miệng chén, cầu thể có phù văn màu vàng lưu chuyển, phóng xuất ra vạn đạo quang mang, thật giống như một vầng thái dương nho nhỏ, làm cho người ta có cảm giác khí phách uy thế mười phần.
Nhưng Tùy Qua biết “tiểu thái dương” trên đỉnh đầu Ngu Kế Đô cũng chưa phải là kim đan chân chính, chỉ là xuất hiện hư ảnh kim đan khi toàn lực thúc giục mà thôi. Đối với người tu hành kết đan kỳ mà nói, kim đan chính là tính mạng, vật rất quan trọng làm sao có thể dễ dàng tế ra, nếu không bị tu sĩ khác dùng pháp bảo đánh vỡ, chẳng lẽ không phải bi ai?
Mà đối với Tùy Qua mà nói, hư ảnh kim đan đại biểu thực lực của Ngu Kế Đô, đối phương đang truyền nguyên khí vào hắc đỉnh, thúc giục tám phần uy lực của nó, đem thân thể Tùy Qua hút vào trong đỉnh, mặc dù có khả năng thông thiên cũng không thể giãy thoát!
Ngu Kế Đô nhìn thấy Tùy Qua không giãy thoát, chậm rãi bị hút vào vương đỉnh, càng thêm cuồng ngạo quát:
- Tùy Qua! Thúc thủ chịu trói đi! Ở trong Hắc Ngục Vương Đỉnh ngươi đừng hòng tránh thoát đi ra! Trấn áp ngươi xong, ta đem máu tươi cùng hồn phách của ngươi luyện thành đan dược ăn vào, khi đó ta chính là hoàng giả chân chính! Ngu Kế Đô mới là bá chủ người tu hành! Hắc Vương, giúp ta toàn lực bắt hắn!
- Kiệt kiệt…
Trong hắc đỉnh truyền ra thanh âm nanh cười của khí linh:
- Tu sĩ mang theo Thanh Đế Mộc Hoàng giáp trụ ah, cho tới bây giờ ta chưa từng luyện qua tài liệu huyết nhục tốt như vậy! Xem ra sau khi đem hắn luyện hóa, phẩm chất của ta cũng tăng thêm một bậc! Đến đây đi, hoàng giả đoản mệnh! Hắc Ngục Câu Hồn!
Ngay khi Tùy Qua không cách nào giãy thoát bị chậm rãi hút vào trong hắc đỉnh, đột nhiên từ trong hắc đỉnh vươn ra một bàn tay đen lớn như một ngọn tháp, bên trên bao trùm lân giáp tối đen, ngón tay lại như một cây cột thật lớn hướng Tùy Qua chộp tới, đem hắn kéo vào bên trong miệng đỉnh.
- Kiệt kiệt, chủ nhân, ta đã bắt hắn vào! Hoàng giả tương lai gì đó, không gì hơn cái này!
Khí linh Hắc Ngục Vương Đỉnh vô cùng hung hăng càn quấy cười nói.
- Hừ! Không thể khinh địch, giúp ta toàn lực đem hắn luyện hóa!
Ngu Kế Đô hừ lạnh một tiếng, kim đan hư ảnh càng thêm phát sáng, sau đó đem hắc đỉnh thu nhỏ lại xoay tròn trong lòng bàn tay hắn, hiển nhiên hắn đang toàn lực thúc giục hắc đỉnh bắt đầu muốn luyện hóa Tùy Qua.
- Cảnh giới chênh lệch cuối cùng vẫn là ranh giới không thể vượt qua ah!
Trong lòng Ngu Kế Đô cảm thán một tiếng.
Ánh rạng đông thắng lợi đã hiện ra.
Hắc Ngục Vương Đỉnh chẳng những là một món vũ khí, cũng là một lò luyện đan, bên trong không gian chứa một ít đan dược, linh thảo, sau khi luyện hóa huyết nhục của tiểu tử kia cùng hồn phách, là có thể luyện chế thành Nhân Nguyên Đan, tuy rằng Ngu Kế Đô cũng không biết dùng “hoàng giả mộc hệ” luyện chế Nhân Nguyên Đan sẽ có gì bất đồng, nhưng nghĩ sẽ có ưu đãi đặc biệt. Nghĩ tới đây hắn thật đắc ý, thầm nghĩ quyết định lần này của mình làm đúng, thủ tiêu Tùy Qua luyện thành đan dược, dù không thể làm tu vi cảnh giới tiến thêm một bước nhưng tìm lại tin tưởng, lặp lại ngạo khí, từ nay về sau trời cao biển rộng, hắn có thể sừng sững trên đỉnh tu hành giới.
Mà lúc này tình huống của Tùy Qua không tốt.
Vừa bị hút đi vào, Tùy Qua liền cảm thấy chung quanh nóng nực không chịu nổi, lại cảm thấy rét lạnh tận xương, Hắc Ngục Vương Đỉnh là do cha của Ngu Kế Đô thu thập dị vực thiết thạch luyện chế, lại dung nhập Cửu U Minh Hỏa của bản thân rèn luyện ngàn ngày trong vùng cực địa vạn niên mới thành công tạo thành. Cho nên Cửu U Minh Hỏa kiêm hai loại đặc tính nóng lạnh bất đồng, đốt lên thân người bên ngoài cực nóng khó nhịn, nội bộ lại rét lạnh tận xương, mặc dù là người tu hành cũng khó chống cự.
Không gian nơi này thật tối tăm, khắp nơi đều là Cửu U Minh Hỏa, Tùy Qua hoàn toàn không nhìn thấy rõ trạng huống. Nhưng hắn vừa dùng âm dương cương khí hộ thể chống cự hỏa viêm, vừa dùng tinh thần lực dò xét không gian hắc đỉnh.
Tùy Qua suy đoán nội bộ không gian hắc đỉnh hẳn lớn như một ngọn núi, cũng không phải vô cùng vô tận, điểm này không cách nào so sánh với Hồng Mông Thạch. Với tốc độ ngự vật phi hành của Tùy Qua, trong khoảnh khắc có thể lao ra, nhưng mấu chốt là bên trong hắc đỉnh không chỉ đơn giản cất chứa Cửu U Minh Hỏa. Trên vách đỉnh có thật nhiều trận pháp huyền ảo đang vận chuyển thật nhanh, sinh ra lực lượng cường đại giam cầm hành động của Tùy Qua, làm cho hắn xoay trở thật khó khăn, thậm chí cũng không thể vận chuyển Mộc Hoàng âm dương cương khí.
Càng nguy hiểm hơn chính là bên trong hắc đỉnh còn có một trí mạng tồn tại: khí linh Hắc Vương.
Cho tới bây giờ Tùy Qua còn chưa nhìn thấy bóng dáng của hắn, nhưng thần niệm có thể cảm ứng được sự tồn tại của hắn.
- Giết!
Ngay khi thần niệm của Tùy Qua cảm ứng được sự tồn tại của khí linh Hắc Ngục Vương Đỉnh, sau lưng đột nhiên truyền tới một thanh âm hung ác nham hiểm.
Tùy Qua nhìn lại, chỉ thấy một quỷ quái màu đen cao hơn ba thước, hình dạng như người nhưng chỉ có một con mắt nằm trên trán cỡ trứng chim, lóe ra lục quang thâm u, hơn nữa trên người quỷ quái còn hiện lên lân phiến rậm rạp dữ tợn màu xanh, thoạt nhìn thập phần xấu xí dọa người. Nếu là người thường nhìn thấy bộ dáng kia, sẽ trực tiếp bị dọa bất tỉnh.
Bộ dáng của khí linh hắc đỉnh chẳng những hung hãn, thực lực dũng mãnh, ngay lúc hắn phun ra chữ “giết”, móng vuốt tay phải chụp vào đầu Tùy Qua, tựa hồ muốn trực tiếp đem hắn chụp thành phấn vụn.
Tùy Qua không tiếp đón một kích toàn lực của đối phương, thúc giục Hồng Mông Thạch biến thành tử quang tránh né.
- Thập Phương Hắc Ngục! Thiên Địa Vi Lao! Muốn chạy trốn, đừng hòng!
Ngu Kế Đô hét lớn một tiếng, Hắc Ngục Vương Đỉnh như ngọn núi lớn phun ra một đạo hắc quang, đem Tùy Qua bao vây, sau đó miệng đỉnh sản sinh cỗ hấp lực thật lớn đem thân hình Tùy Qua hấp chặt khiến cho hắn không thể ngự không né tránh.
Linh khí, quả nhiên lợi hại!
Trong lòng Tùy Qua không nhịn được cảm thán.
Hắc Ngục Vương Đỉnh trong tay Ngu Kế Đô tuy lợi hại, nhưng vẫn chỉ là hạ phẩm linh khí mà thôi. Pháp bảo trong tu hành giới khó cầu, cấp bậc linh khí càng thêm hiếm có. Mặc dù chỉ là một hạ phẩm linh khí, cũng là đồ vật vô số người tu hành tha thiết ước mơ.
Hơn nữa mặc dù là hạ phẩm linh khí, nhưng uy lực bạo phát cũng kinh thiên động địa.
Lúc này Tùy Qua đã cảm nhận được hạ phẩm linh khí cường hãn bậc nào.
Hắc Ngục Vương Đỉnh phun ra hắc quang, mang theo cỗ hấp lực cực kỳ cường đại, mặc cho Tùy Qua thúc giục Hồng Mông Thạch thế nào cũng không thể ngự không phi hành, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị hút vào trong hắc đỉnh.
Hơn nữa Tùy Qua chứng kiến Ngu Kế Đô đang đứng trên hắc đỉnh, trên đỉnh đầu hiện ra hư ảnh hình cầu cỡ miệng chén, cầu thể có phù văn màu vàng lưu chuyển, phóng xuất ra vạn đạo quang mang, thật giống như một vầng thái dương nho nhỏ, làm cho người ta có cảm giác khí phách uy thế mười phần.
Nhưng Tùy Qua biết “tiểu thái dương” trên đỉnh đầu Ngu Kế Đô cũng chưa phải là kim đan chân chính, chỉ là xuất hiện hư ảnh kim đan khi toàn lực thúc giục mà thôi. Đối với người tu hành kết đan kỳ mà nói, kim đan chính là tính mạng, vật rất quan trọng làm sao có thể dễ dàng tế ra, nếu không bị tu sĩ khác dùng pháp bảo đánh vỡ, chẳng lẽ không phải bi ai?
Mà đối với Tùy Qua mà nói, hư ảnh kim đan đại biểu thực lực của Ngu Kế Đô, đối phương đang truyền nguyên khí vào hắc đỉnh, thúc giục tám phần uy lực của nó, đem thân thể Tùy Qua hút vào trong đỉnh, mặc dù có khả năng thông thiên cũng không thể giãy thoát!
Ngu Kế Đô nhìn thấy Tùy Qua không giãy thoát, chậm rãi bị hút vào vương đỉnh, càng thêm cuồng ngạo quát:
- Tùy Qua! Thúc thủ chịu trói đi! Ở trong Hắc Ngục Vương Đỉnh ngươi đừng hòng tránh thoát đi ra! Trấn áp ngươi xong, ta đem máu tươi cùng hồn phách của ngươi luyện thành đan dược ăn vào, khi đó ta chính là hoàng giả chân chính! Ngu Kế Đô mới là bá chủ người tu hành! Hắc Vương, giúp ta toàn lực bắt hắn!
- Kiệt kiệt…
Trong hắc đỉnh truyền ra thanh âm nanh cười của khí linh:
- Tu sĩ mang theo Thanh Đế Mộc Hoàng giáp trụ ah, cho tới bây giờ ta chưa từng luyện qua tài liệu huyết nhục tốt như vậy! Xem ra sau khi đem hắn luyện hóa, phẩm chất của ta cũng tăng thêm một bậc! Đến đây đi, hoàng giả đoản mệnh! Hắc Ngục Câu Hồn!
Ngay khi Tùy Qua không cách nào giãy thoát bị chậm rãi hút vào trong hắc đỉnh, đột nhiên từ trong hắc đỉnh vươn ra một bàn tay đen lớn như một ngọn tháp, bên trên bao trùm lân giáp tối đen, ngón tay lại như một cây cột thật lớn hướng Tùy Qua chộp tới, đem hắn kéo vào bên trong miệng đỉnh.
- Kiệt kiệt, chủ nhân, ta đã bắt hắn vào! Hoàng giả tương lai gì đó, không gì hơn cái này!
Khí linh Hắc Ngục Vương Đỉnh vô cùng hung hăng càn quấy cười nói.
- Hừ! Không thể khinh địch, giúp ta toàn lực đem hắn luyện hóa!
Ngu Kế Đô hừ lạnh một tiếng, kim đan hư ảnh càng thêm phát sáng, sau đó đem hắc đỉnh thu nhỏ lại xoay tròn trong lòng bàn tay hắn, hiển nhiên hắn đang toàn lực thúc giục hắc đỉnh bắt đầu muốn luyện hóa Tùy Qua.
- Cảnh giới chênh lệch cuối cùng vẫn là ranh giới không thể vượt qua ah!
Trong lòng Ngu Kế Đô cảm thán một tiếng.
Ánh rạng đông thắng lợi đã hiện ra.
Hắc Ngục Vương Đỉnh chẳng những là một món vũ khí, cũng là một lò luyện đan, bên trong không gian chứa một ít đan dược, linh thảo, sau khi luyện hóa huyết nhục của tiểu tử kia cùng hồn phách, là có thể luyện chế thành Nhân Nguyên Đan, tuy rằng Ngu Kế Đô cũng không biết dùng “hoàng giả mộc hệ” luyện chế Nhân Nguyên Đan sẽ có gì bất đồng, nhưng nghĩ sẽ có ưu đãi đặc biệt. Nghĩ tới đây hắn thật đắc ý, thầm nghĩ quyết định lần này của mình làm đúng, thủ tiêu Tùy Qua luyện thành đan dược, dù không thể làm tu vi cảnh giới tiến thêm một bước nhưng tìm lại tin tưởng, lặp lại ngạo khí, từ nay về sau trời cao biển rộng, hắn có thể sừng sững trên đỉnh tu hành giới.
Mà lúc này tình huống của Tùy Qua không tốt.
Vừa bị hút đi vào, Tùy Qua liền cảm thấy chung quanh nóng nực không chịu nổi, lại cảm thấy rét lạnh tận xương, Hắc Ngục Vương Đỉnh là do cha của Ngu Kế Đô thu thập dị vực thiết thạch luyện chế, lại dung nhập Cửu U Minh Hỏa của bản thân rèn luyện ngàn ngày trong vùng cực địa vạn niên mới thành công tạo thành. Cho nên Cửu U Minh Hỏa kiêm hai loại đặc tính nóng lạnh bất đồng, đốt lên thân người bên ngoài cực nóng khó nhịn, nội bộ lại rét lạnh tận xương, mặc dù là người tu hành cũng khó chống cự.
Không gian nơi này thật tối tăm, khắp nơi đều là Cửu U Minh Hỏa, Tùy Qua hoàn toàn không nhìn thấy rõ trạng huống. Nhưng hắn vừa dùng âm dương cương khí hộ thể chống cự hỏa viêm, vừa dùng tinh thần lực dò xét không gian hắc đỉnh.
Tùy Qua suy đoán nội bộ không gian hắc đỉnh hẳn lớn như một ngọn núi, cũng không phải vô cùng vô tận, điểm này không cách nào so sánh với Hồng Mông Thạch. Với tốc độ ngự vật phi hành của Tùy Qua, trong khoảnh khắc có thể lao ra, nhưng mấu chốt là bên trong hắc đỉnh không chỉ đơn giản cất chứa Cửu U Minh Hỏa. Trên vách đỉnh có thật nhiều trận pháp huyền ảo đang vận chuyển thật nhanh, sinh ra lực lượng cường đại giam cầm hành động của Tùy Qua, làm cho hắn xoay trở thật khó khăn, thậm chí cũng không thể vận chuyển Mộc Hoàng âm dương cương khí.
Càng nguy hiểm hơn chính là bên trong hắc đỉnh còn có một trí mạng tồn tại: khí linh Hắc Vương.
Cho tới bây giờ Tùy Qua còn chưa nhìn thấy bóng dáng của hắn, nhưng thần niệm có thể cảm ứng được sự tồn tại của hắn.
- Giết!
Ngay khi thần niệm của Tùy Qua cảm ứng được sự tồn tại của khí linh Hắc Ngục Vương Đỉnh, sau lưng đột nhiên truyền tới một thanh âm hung ác nham hiểm.
Tùy Qua nhìn lại, chỉ thấy một quỷ quái màu đen cao hơn ba thước, hình dạng như người nhưng chỉ có một con mắt nằm trên trán cỡ trứng chim, lóe ra lục quang thâm u, hơn nữa trên người quỷ quái còn hiện lên lân phiến rậm rạp dữ tợn màu xanh, thoạt nhìn thập phần xấu xí dọa người. Nếu là người thường nhìn thấy bộ dáng kia, sẽ trực tiếp bị dọa bất tỉnh.
Bộ dáng của khí linh hắc đỉnh chẳng những hung hãn, thực lực dũng mãnh, ngay lúc hắn phun ra chữ “giết”, móng vuốt tay phải chụp vào đầu Tùy Qua, tựa hồ muốn trực tiếp đem hắn chụp thành phấn vụn.
/1780
|