Tùy Qua nói:
- Như vậy không biết đã có bao nhiêu tâm ma có được thân thể. Tựa như Lâm Mạt Duy, xen lẫn trong người bình thường, làm hoạt động cầm thú đâu.
- Chủ nhân…việc này chỉ sợ khó biết rõ ràng.
Tây Môn Trung nói.
- Như vậy từ giờ trở đi ngươi phải tìm hiểu rõ ràng!
Tùy Qua lạnh lùng nói:
- Không, không cần biết số lượng rõ ràng, trực tiếp đi liệp sát. Ngươi đã không cần tiếp tục bảo hộ Trương Minh. Nhưng ngươi phải cảnh cáo hắn, nếu hắn không an phận làm người, ta sẽ không để ý đem hắn đi hiến tế đổi lấy mảnh nhỏ pháp tắc.
- Dạ, chủ nhân.
Tây Môn Trung vội vàng nói.
Đối với chuyện này Tây Môn Trung thật vui vẻ đi làm. Bởi vì đối với tâm ma mà nói, liệp sát đồng loại cũng không đáng là gì, ngược lại là chuyện thật vui vẻ, là chuyện phi thường hợp lý. Trong lúc liệp sát, chẳng những sẽ thu được lực lượng, còn thu được khoái cảm.
- Vậy ngươi đi đi, hiện tại lập tức bắt đầu.
Tùy Qua nói.
- Dạ, chủ nhân yên tâm, tôi sẽ đem bọn chúng từng bước đào ra!
Nói xong Tây Môn Trung liền rời đi.
- Tùy Qua, sao anh bỗng nhiên lại tức giận như vậy?
Trầm Quân Lăng hỏi.
- Ai, anh vốn nghĩ những tâm ma kia chỉ có hứng thú với tu hành giới, ngẫu nhiên mới xuống tay đối với người bình thường. Nhưng không nghĩ tới người tu hành ngày càng ít, những tâm ma bụng đói vơ quàng lại bắt đầu trực tiếp xâm lấn người thường, còn làm ra nhiều chuyện cầm thú như vậy.
Hắn lại đem chuyện của Huyền Cốt lão ma cùng Bạch Lang Nhân Ma kể qua một lần.
Trầm Quân Lăng nghe xong giận dữ nói:
- Đám ma đầu kia, quả nhiên không phải thứ tốt gì! Đáng chết!
- Phải, nếu những ma đầu kia chiếm thân thể người thường, ngoan ngoãn thì cũng thôi, mấu chốt là sau khi chiếm được chỉ biết tuân theo pháp tắc của chúng nó, người thường trong mắt bọn nó chỉ như con kiến, chúng căn bản không để ý sự chết sống của họ. Ai, anh chỉ là không nghĩ tới ma đầu lại nhiều như vậy, nguy hại to lớn như thế.
- Số lượng ma đầu nhiều như vậy, anh hẳn nên gọi người của Long Đằng hỗ trợ dùm đi.
Trầm Quân Lăng nhắc nhở.
- Phải đó. Có lẽ bọn họ không nghiên cứu về tâm ma nhiều lắm, nhưng có đề phòng vẫn tốt hơn. Anh dù sao có cảm giác, hiện giờ đột nhiên xuất hiện nhiều tâm ma như vậy, có phải sắp xảy ra đại họa gì hay không. Thiên hạ rối loạn tất sinh yêu nghiệt. Số lượng ma đầu khủng bố như thế, có phải sắp có chuyện gì thật đáng sợ sẽ phát sinh.
Vì thế Tùy Qua lại gọi điện cho Trần Mã Khả.
- Tùy huynh đệ, tối nay sao cậu liên tục gây rối tôi đây?
Trần Mã Khả tả oán:
- Cậu không biết tôi đang cùng một gián điệp chơi thật cao hứng, sao cậu luôn quấy rầy hứng trí của tôi.
- Có chính sự.
Tùy Qua nói:
- Chuyện về tâm ma, hiện tại không biết Long Đằng hiểu biết tình huống về chúng được bao nhiêu?
- Tâm ma?
Trần Mã Khả nói:
- Loại vấn đề này phải hỏi tổ trưởng Diệp Phong của bát tổ.
- Vừa rồi tôi thẩm vấn xong giảng dạy Lâm Mạt Duy kia, hắn là một tâm ma.
Tùy Qua nói.
- Lại là một tâm ma?
Trần Mã Khả nói:
- Nếu như tôi nhớ không lầm, lần trước cậu xử lý hai tội phạm truy nã, căn cứ theo lời cậu nói là hai tâm ma đi?
- Không phải căn cứ theo lời của tôi, mà sự thật chính là như vậy. Nói như vậy xem ra Long Đằng cũng không hiểu biết nhiều về tình huống tâm ma. Ai, đây thật không phải chuyện tốt.
- Lão đệ, cậu nói chuyện thật mơ hồ, thật không rõ ràng, còn cả kinh nhất chợt, rốt cục lại là tình huống nào?
Trần Mã Khả hỏi.
- Ý của tôi là hiện tại có không ít tâm ma đang bồi hồi chung quanh chúng ta. Hơn nữa bên trong có một chút ma đầu đã chiếm cứ thân thể người thường, hơn nữa đang làm một ít hoạt động cầm thú!
Tùy Qua nói.
- Vậy sao? Có bao nhiêu đầu?
- Cả Hoa Hạ sao?
Tùy Qua nghĩ nghĩ, nói:
- Tính bảo thủ một chút đi, ít nhất mấy ngàn vạn đầu!
- Mấy ngàn vạn đầu?
Trần Mã Khả kinh hô:
- Làm sao có thể! Đây chẳng phải là đi nhà cầu đều có thể gặp phải hai đầu?
- Phải.
Tùy Qua đáp:
- Cho nên anh phải nhớ kỹ luôn tâm thần hợp nhất, miễn cho bị tâm ma chiếm cứ thân thể. Theo tình huống trước mắt mà xem, hiện tại do số lượng tâm ma quá nhiều, cho nên đã bắt đầu bụng đói vơ quàng!
- Ta kháo! Chẳng lẽ những “cô hồn dã quỷ” thậm chí không có hình thể lại dám tạo phản hay sao chứ?
Trần Mã Khả kinh hô.
- Chúng còn lợi hại hơn cả cô hồn dã quỷ.
Tùy Qua nói:
- Tóm lại tin tức tôi biết là bao nhiêu đó, chuyện còn lại các anh tiếp tục nghĩ biện pháp.
- Đây cũng không phải chuyện tốt.
Trần Mã Khả nói, ngữ khí chợt nghiêm túc:
- Tôi phải hội báo với Tang lão đại. Đúng rồi, cậu thẩm vấn xong giả quỷ dương kia, nếu muốn làm rụng cũng không sao, cho hắn lưu toàn thây. Dù sao hắn quốc tịch nước ngoài, chúng ta phải an bài hiện trường tử vong “ngoài ý muốn” cho hắn, việc này không cần cậu quan tâm.
Tùy Qua nói:
- Kỳ thật, không cần cho hắn tử vong ngoài ý muốn. Tôi nghĩ…chỉ cần điều hắn về nước là được.
- Nhẹ nhàng bỏ qua cho nó?
Trần Mã Khả kinh ngạc hỏi.
- Tâm ma trên người hắn tôi đã thủ tiêu.
Tùy Qua nói:
- Nhưng tôi có thể nhét một đầu tâm ma khác đi vào, đuổi hắn chạy về Mỹ, vĩnh viễn không cho phép trở về, hắn muốn tai họa phải đi tai họa ở bên đó.
- Hắc…chủ ý này tốt, dù sao đi nữa hắn cũng quốc tịch Mỹ thôi.
Trần Mã Khả nói:
- Như vậy chuyện này tôi lập tức hội báo với Tang lão đại. Nếu như có tin tức khác, tôi sẽ mau chóng liên hệ với cậu.
Trần Mã Khả cúp điện thoại, Trầm Quân Lăng hỏi:
- Sao vậy, anh thật sự muốn nhét một đầu tâm ma khác đi vào thân thể Lâm Mạt Duy, sau đó đem hắn đưa đi Mỹ?
- Sao vậy?
Tùy Qua thoáng kinh ngạc, giải thích:
- Anh làm như vậy chỉ bớt việc cho Long Đằng mà thôi. Dù sao bên kia cường thế như vậy, chết chó mèo còn nghiêm trọng hơn chết người bên chúng ta, thậm chí còn đòi đi kháng nghị. Nếu như vậy đem hắn đưa về chẳng phải càng bớt việc sao.
- Nhưng mà…vạn nhất hắn lại giống như tên kia, sau khi về bên đó lại đi tai họa các cô gái làm sao bây giờ?
Trầm Quân Lăng thở dài:
- Dù sao đó cũng là phụ nữ, làm vậy thật không tốt đâu.
Nghe được lời này, Tùy Qua đột nhiên cười ha ha:
- Tiểu Quân Quân, em thật không biết hay lại giả vờ hồ đồ đây?
- Giả bộ hồ đồ cái gì?
Trầm Quân Lăng ngạc nhiên nói:
- Em cần gì giả bộ hồ đồ chứ, chẳng lẽ em nói sai rồi sao? Con gái Mỹ không phải là con gái sao, không nên được bảo hộ sao?
- Em thật buồn lo vô cớ.
Tùy Qua thở dài:
- Nếu đầu tâm ma khác cũng biến thành cầm thú nhã nhặn như tên kia, vậy cũng không sao, để cho hắn vào trường học Mỹ mà dụ dỗ nữ sinh đi. Vấn đề là trong đại học Mỹ, hắn làm sao lừa được nguyên âm xử nữ đây, nghe nói tới tuổi đó cũng đã không còn rồi. Nếu hắn xuống tay với vị thành niên, cảnh sát Mỹ nổi tiếng thế giới làm sao có thể buông tha hắn?
- Như vậy không biết đã có bao nhiêu tâm ma có được thân thể. Tựa như Lâm Mạt Duy, xen lẫn trong người bình thường, làm hoạt động cầm thú đâu.
- Chủ nhân…việc này chỉ sợ khó biết rõ ràng.
Tây Môn Trung nói.
- Như vậy từ giờ trở đi ngươi phải tìm hiểu rõ ràng!
Tùy Qua lạnh lùng nói:
- Không, không cần biết số lượng rõ ràng, trực tiếp đi liệp sát. Ngươi đã không cần tiếp tục bảo hộ Trương Minh. Nhưng ngươi phải cảnh cáo hắn, nếu hắn không an phận làm người, ta sẽ không để ý đem hắn đi hiến tế đổi lấy mảnh nhỏ pháp tắc.
- Dạ, chủ nhân.
Tây Môn Trung vội vàng nói.
Đối với chuyện này Tây Môn Trung thật vui vẻ đi làm. Bởi vì đối với tâm ma mà nói, liệp sát đồng loại cũng không đáng là gì, ngược lại là chuyện thật vui vẻ, là chuyện phi thường hợp lý. Trong lúc liệp sát, chẳng những sẽ thu được lực lượng, còn thu được khoái cảm.
- Vậy ngươi đi đi, hiện tại lập tức bắt đầu.
Tùy Qua nói.
- Dạ, chủ nhân yên tâm, tôi sẽ đem bọn chúng từng bước đào ra!
Nói xong Tây Môn Trung liền rời đi.
- Tùy Qua, sao anh bỗng nhiên lại tức giận như vậy?
Trầm Quân Lăng hỏi.
- Ai, anh vốn nghĩ những tâm ma kia chỉ có hứng thú với tu hành giới, ngẫu nhiên mới xuống tay đối với người bình thường. Nhưng không nghĩ tới người tu hành ngày càng ít, những tâm ma bụng đói vơ quàng lại bắt đầu trực tiếp xâm lấn người thường, còn làm ra nhiều chuyện cầm thú như vậy.
Hắn lại đem chuyện của Huyền Cốt lão ma cùng Bạch Lang Nhân Ma kể qua một lần.
Trầm Quân Lăng nghe xong giận dữ nói:
- Đám ma đầu kia, quả nhiên không phải thứ tốt gì! Đáng chết!
- Phải, nếu những ma đầu kia chiếm thân thể người thường, ngoan ngoãn thì cũng thôi, mấu chốt là sau khi chiếm được chỉ biết tuân theo pháp tắc của chúng nó, người thường trong mắt bọn nó chỉ như con kiến, chúng căn bản không để ý sự chết sống của họ. Ai, anh chỉ là không nghĩ tới ma đầu lại nhiều như vậy, nguy hại to lớn như thế.
- Số lượng ma đầu nhiều như vậy, anh hẳn nên gọi người của Long Đằng hỗ trợ dùm đi.
Trầm Quân Lăng nhắc nhở.
- Phải đó. Có lẽ bọn họ không nghiên cứu về tâm ma nhiều lắm, nhưng có đề phòng vẫn tốt hơn. Anh dù sao có cảm giác, hiện giờ đột nhiên xuất hiện nhiều tâm ma như vậy, có phải sắp xảy ra đại họa gì hay không. Thiên hạ rối loạn tất sinh yêu nghiệt. Số lượng ma đầu khủng bố như thế, có phải sắp có chuyện gì thật đáng sợ sẽ phát sinh.
Vì thế Tùy Qua lại gọi điện cho Trần Mã Khả.
- Tùy huynh đệ, tối nay sao cậu liên tục gây rối tôi đây?
Trần Mã Khả tả oán:
- Cậu không biết tôi đang cùng một gián điệp chơi thật cao hứng, sao cậu luôn quấy rầy hứng trí của tôi.
- Có chính sự.
Tùy Qua nói:
- Chuyện về tâm ma, hiện tại không biết Long Đằng hiểu biết tình huống về chúng được bao nhiêu?
- Tâm ma?
Trần Mã Khả nói:
- Loại vấn đề này phải hỏi tổ trưởng Diệp Phong của bát tổ.
- Vừa rồi tôi thẩm vấn xong giảng dạy Lâm Mạt Duy kia, hắn là một tâm ma.
Tùy Qua nói.
- Lại là một tâm ma?
Trần Mã Khả nói:
- Nếu như tôi nhớ không lầm, lần trước cậu xử lý hai tội phạm truy nã, căn cứ theo lời cậu nói là hai tâm ma đi?
- Không phải căn cứ theo lời của tôi, mà sự thật chính là như vậy. Nói như vậy xem ra Long Đằng cũng không hiểu biết nhiều về tình huống tâm ma. Ai, đây thật không phải chuyện tốt.
- Lão đệ, cậu nói chuyện thật mơ hồ, thật không rõ ràng, còn cả kinh nhất chợt, rốt cục lại là tình huống nào?
Trần Mã Khả hỏi.
- Ý của tôi là hiện tại có không ít tâm ma đang bồi hồi chung quanh chúng ta. Hơn nữa bên trong có một chút ma đầu đã chiếm cứ thân thể người thường, hơn nữa đang làm một ít hoạt động cầm thú!
Tùy Qua nói.
- Vậy sao? Có bao nhiêu đầu?
- Cả Hoa Hạ sao?
Tùy Qua nghĩ nghĩ, nói:
- Tính bảo thủ một chút đi, ít nhất mấy ngàn vạn đầu!
- Mấy ngàn vạn đầu?
Trần Mã Khả kinh hô:
- Làm sao có thể! Đây chẳng phải là đi nhà cầu đều có thể gặp phải hai đầu?
- Phải.
Tùy Qua đáp:
- Cho nên anh phải nhớ kỹ luôn tâm thần hợp nhất, miễn cho bị tâm ma chiếm cứ thân thể. Theo tình huống trước mắt mà xem, hiện tại do số lượng tâm ma quá nhiều, cho nên đã bắt đầu bụng đói vơ quàng!
- Ta kháo! Chẳng lẽ những “cô hồn dã quỷ” thậm chí không có hình thể lại dám tạo phản hay sao chứ?
Trần Mã Khả kinh hô.
- Chúng còn lợi hại hơn cả cô hồn dã quỷ.
Tùy Qua nói:
- Tóm lại tin tức tôi biết là bao nhiêu đó, chuyện còn lại các anh tiếp tục nghĩ biện pháp.
- Đây cũng không phải chuyện tốt.
Trần Mã Khả nói, ngữ khí chợt nghiêm túc:
- Tôi phải hội báo với Tang lão đại. Đúng rồi, cậu thẩm vấn xong giả quỷ dương kia, nếu muốn làm rụng cũng không sao, cho hắn lưu toàn thây. Dù sao hắn quốc tịch nước ngoài, chúng ta phải an bài hiện trường tử vong “ngoài ý muốn” cho hắn, việc này không cần cậu quan tâm.
Tùy Qua nói:
- Kỳ thật, không cần cho hắn tử vong ngoài ý muốn. Tôi nghĩ…chỉ cần điều hắn về nước là được.
- Nhẹ nhàng bỏ qua cho nó?
Trần Mã Khả kinh ngạc hỏi.
- Tâm ma trên người hắn tôi đã thủ tiêu.
Tùy Qua nói:
- Nhưng tôi có thể nhét một đầu tâm ma khác đi vào, đuổi hắn chạy về Mỹ, vĩnh viễn không cho phép trở về, hắn muốn tai họa phải đi tai họa ở bên đó.
- Hắc…chủ ý này tốt, dù sao đi nữa hắn cũng quốc tịch Mỹ thôi.
Trần Mã Khả nói:
- Như vậy chuyện này tôi lập tức hội báo với Tang lão đại. Nếu như có tin tức khác, tôi sẽ mau chóng liên hệ với cậu.
Trần Mã Khả cúp điện thoại, Trầm Quân Lăng hỏi:
- Sao vậy, anh thật sự muốn nhét một đầu tâm ma khác đi vào thân thể Lâm Mạt Duy, sau đó đem hắn đưa đi Mỹ?
- Sao vậy?
Tùy Qua thoáng kinh ngạc, giải thích:
- Anh làm như vậy chỉ bớt việc cho Long Đằng mà thôi. Dù sao bên kia cường thế như vậy, chết chó mèo còn nghiêm trọng hơn chết người bên chúng ta, thậm chí còn đòi đi kháng nghị. Nếu như vậy đem hắn đưa về chẳng phải càng bớt việc sao.
- Nhưng mà…vạn nhất hắn lại giống như tên kia, sau khi về bên đó lại đi tai họa các cô gái làm sao bây giờ?
Trầm Quân Lăng thở dài:
- Dù sao đó cũng là phụ nữ, làm vậy thật không tốt đâu.
Nghe được lời này, Tùy Qua đột nhiên cười ha ha:
- Tiểu Quân Quân, em thật không biết hay lại giả vờ hồ đồ đây?
- Giả bộ hồ đồ cái gì?
Trầm Quân Lăng ngạc nhiên nói:
- Em cần gì giả bộ hồ đồ chứ, chẳng lẽ em nói sai rồi sao? Con gái Mỹ không phải là con gái sao, không nên được bảo hộ sao?
- Em thật buồn lo vô cớ.
Tùy Qua thở dài:
- Nếu đầu tâm ma khác cũng biến thành cầm thú nhã nhặn như tên kia, vậy cũng không sao, để cho hắn vào trường học Mỹ mà dụ dỗ nữ sinh đi. Vấn đề là trong đại học Mỹ, hắn làm sao lừa được nguyên âm xử nữ đây, nghe nói tới tuổi đó cũng đã không còn rồi. Nếu hắn xuống tay với vị thành niên, cảnh sát Mỹ nổi tiếng thế giới làm sao có thể buông tha hắn?
/1780
|