Trầm Quân Lăng nghe lời này chợt đỏ mặt, nói:
- Trong đầu anh không biết luôn chứa chuyện gì. Nhưng xem như anh nói chuyện có đạo lý đi. Tốt lắm, đi ra tới trường học đi thôi, Cát Thanh Mai còn muốn cáo biệt với em gái của nàng đâu.
- Ai, đúng vậy.
Tùy Qua thở dài, mang theo Trầm Quân Lăng bay lên trời, đi tới hiệu khu Phát Phong.
Hai người ngự không mà đi nên tới sớm hơn một bước.
Nhưng Cát Hiểu Mẫn, Cao Phong cùng Giang Đào rất nhanh đã đến, chỉ không thấy Liễu Tiểu Đồng.
- Huynh đệ, tôi còn có một việc muốn cầu cậu.
Giang Đào lôi kéo Tùy Qua nói.
- Nghĩ cũng đừng nghĩ.
Tùy Qua trầm giọng nói:
- Tôi biết cậu muốn nói gì, nhưng sinh tử đã định, âm dương lập phán, bất luận kẻ nào cũng không thể nghịch chuyển, cậu nghĩ tôi là thần tiên sao, tôi chỉ biết chút thuật thông linh mà thôi.
Tùy Qua biết Giang Đào muốn nói gì, tiểu tử này vì lấy lòng Cát Hiểu Mẫn, chẳng khác gì bị nhập ma, không ngờ còn muốn nhờ Tùy Qua hoàn hồn cho Cát Thanh Mai, điều này sao có thể. Ít nhất hiện tại Tùy Qua không có bổn sự này.
- Huynh đệ…
Giang Đào tựa hồ còn chưa chịu hết hi vọng.
- Giang Đào, đừng làm khó dễ Tùy Qua.
Cát Hiểu Mẫn thở dài:
- Sinh tử có mạng, sự tình đã đúc thành, có lẽ không thể quay đầu lại. Tôi phải đi cáo biệt với chị của tôi đây.
- Đi thôi.
Tùy Qua đem hồn phách của Cát Thanh Mai đặt vào bên trong phòng, sau đó để Cát Hiểu Mẫn cầm theo Động Minh Thảo đi vào.
Nửa giờ sau, Cát Hiểu Mẫn mới từ bên trong đi ra, nước mắt mơ hồ.
Sau đó Tùy Qua lấy ra Mặc Yểm Liên, dùng quang hoa chiếu vào Cát Thanh Mai, làm sạch hồn phách của nàng:
- Cát Thanh Mai, chấp niệm trong lòng cô đã tiêu trừ, linh hồn cũng được làm sạch, hiện tại cô có thể cảm ứng được chỗ kia tồn tại rồi. Đi thôi, đó mới là địa phương cô nên đi, luân hồi cũng không phải chấm dứt, mà chỉ là một sự bắt đầu khác.
- Cảm ơn anh.
Cát Thanh Mai nói, hồn phách xuyên qua trần nhà, biến mất trong bầu trời đêm.
Cao Phong cùng Giang Đào đưa tiễn Cát Hiểu Mẫn quay trở về trường học.
Tùy Qua cùng Trầm Quân Lăng đứng ở cửa quán cà phê, nhìn theo bóng lưng ba người, nói:
- Ba người thật là một loại bi kịch. Hai người họ phải có người rời khỏi, nếu không chỉ sợ cả hai cũng không hi vọng.
- Đàn ông các anh có phải luôn vô tâm vô phế, chị của người ta vừa mới qua đời, nhanh như vậy đã muốn đánh chủ ý với người ta.
Trầm Quân Lăng thấp giọng mắng, sau đó đẩy tay Tùy Qua đang ôm eo của nàng:
- Thành thật một chút!
- Không phải vô tâm vô phế, là cuộc sống thì không nên đắm chìm trong bi thống.
Tùy Qua nói:
- Chúng ta nên luôn nhìn về phía trước. Vĩnh viễn đắm chìm trong bi thống, đối với người chết chưa hẳn là chuyện tốt.
- Có ý tứ gì?
- Không ít linh hồn người chết có đôi khi lựa chọn ở lại bên cạnh người thân của mình. Nhưng loại quan tâm này cũng là một loại chấp niệm, có chấp niệm thì không thể đi vào Minh giới luân hồi. Cho nên kẻ sống càng thêm đau lòng, càng bi thống, linh hồn người chết càng khó thể giải thoát.
- Không ngờ còn có ý tứ như thế sao.
Trầm Quân Lăng nói:
- Như vậy nếu chúng ta yêu nhau, sau đó có một người em treo, anh cũng sẽ không bi thương, sau đó anh hi vọng hồn phách của em sớm siêu thoát một chút sao?
- Ách…nếu em thật sự treo, hồn phách của em lựa chọn rời khỏi anh sao?
Tùy Qua hỏi.
- Nếu anh vô tâm vô phế, nếu vui vẻ còn sống, em đương nhiên sẽ rời đi.
Trầm Quân Lăng nói:
- Nhưng nếu anh thật sự vì em thống khổ, cho dù không thể đầu thai luân hồi, em cũng sẽ ở lại bên cạnh anh.
- Tiểu Quân Quân, em thật tốt!
Tùy Qua cảm thán:
- Yên tâm đi, nếu chúng ta thật sự yêu nhau, sẽ không có bất kỳ điều gì có thể đem chúng ta tách ra, dù chết cũng không được. Nếu em thật sự treo, anh cũng sẽ dùng hết mọi biện pháp nghịch chuyển sinh tử, cho dù vì vậy gặp phải thiên địa lôi kiếp anh cũng không quan tâm!
Nói xong lời này, bàn tay của hắn lại vươn về hướng eo Trầm Quân Lăng.
Ngay khi Tùy Qua còn đang nghĩ vẩn vơ, Trầm Quân Lăng chợt nói:
- Vạn nhất em không cúp, mà anh cúp trước đây?
- Vậy em không nghĩ biện pháp cứu anh sao?
Tùy Qua buồn bực nói:
- Anh làm sao có thể rơi rụng trước đâu.
- Nếu anh thật sự rơi rụng trước, em sẽ cho anh giải thoát đi đầu thai.
Trầm Quân Lăng cười nói.
- Vì sao?
Tùy Qua hỏi:
- Em làm vậy quá ngoan độc chứ.
- Anh đi đầu thai, uống canh Mạnh Bà, Vong Tình Thủy, quên hết tình trái oan nghiệt kiếp này, sau đó anh chỉ thuộc về một mình em.
Trầm Quân Lăng xúc động nói:
- Em sẽ đi tìm anh, dưỡng anh trưởng thành, không cho anh tiếp xúc nữ nhân khác.
Tùy Qua đồng học phát hiện mình hình như bị cảm động. Không, thật sự là bị cảm động.
Hắn vốn tưởng rằng hắn chỉ bị Đường Vũ Khê cảm động, nhưng hắn sai lầm rồi, Trầm Quân Lăng thoạt nhìn có đôi khi như vô tâm vô phế, nhưng vẫn biết nói vài câu thật có lực sát thương.
Có lẽ vô tâm vô phế chỉ là biểu tượng của nàng, nội tâm nàng lại tình ý thật sâu đi.
Nhưng Tùy Qua đồng học cũng không muốn lộ ra bộ dạng bị cảm động rối tinh rối mù trước mặt nàng, nếu không nhất định sẽ bị nha đầu kia cười nhao, vì thế trong miệng nói:
- Anh chuyển sang kiếp khác em lại mang anh đi, sau đó nuôi anh, chúng ta biến thành quan hệ gì? Anh chẳng phải thành con của em, thành con nuôi của em sao?
- Đúng vậy, đến lúc đó anh còn phải gọi em là mẹ.
Trầm Quân Lăng hừ một tiếng.
- Vậy thật quá tà ác.
Tùy Qua nói, rẽ đề tài:
- Tối nay bận việc cả đêm, nhưng cuối cùng đã đem sự tình giải quyết. Thời điểm không còn sớm, chúng ta cũng nên đi ngủ sớm đi.
- Là anh, mà không phải chúng ta.
Trầm Quân Lăng nói:
- Anh đừng muốn lợi dụng, dù tiện nghi trên miệng cũng không được.
- Vậy sao?
Tùy Qua cười cười:
- Chẳng lẽ em không muốn đột phá tiên thiên kỳ sao? Không biết em có phát hiện hay không, từ sau khi đột phá tiên thiên kỳ, làn da của Vũ Khê đã khá hơn nhiều, sáng ngời trơn mượt, nộn như trẻ con, còn có hương vị sơ sinh mới có…ai, ưu đãi nhiều lắm…
Trầm Quân Lăng quả nhiên động tâm, oán hận nói:
- Vậy còn chờ cái gì, nhanh chóng làm cho lão nương đột phá tiên thiên kỳ!
- Anh không phải đã nói rồi sao, muốn đột phá trăm phần trăm, là phải phối hợp công pháp song tu…
- Đừng bậy bạ!
Trầm Quân Lăng ngắt lời hắn:
- Anh có tin hiện tại em lập tức gọi điện cho Đường Vũ Khê, nói cho nàng biết nội tâm của anh xấu xa bao nhiêu, linh hồn dơ bẩn thế nào!
- Đừng nói khoa trương như vậy.
Tùy Qua nói:
- Kỳ thật anh chỉ muốn tốt cho em, công pháp song tu cũng có rất nhiều chỗ tốt, Nê Thủy đan pháp vốn là công pháp tu luyện chính đạo được truyền từ xưa…
- Nếu anh còn nói lời vô ích, em sẽ bỏ anh ở lại đây một mình.
Trầm Quân Lăng nói.
- Được rồi, xem như anh sợ em.
Tùy Qua nói, đành đi cùng Trầm Quân Lăng về nhà của nàng.
- Ai, tối nay đúng là qua lại gây sức ép đâu.
Đi tới nhà Trầm Quân Lăng, Tùy Qua than thở.
- Trong đầu anh không biết luôn chứa chuyện gì. Nhưng xem như anh nói chuyện có đạo lý đi. Tốt lắm, đi ra tới trường học đi thôi, Cát Thanh Mai còn muốn cáo biệt với em gái của nàng đâu.
- Ai, đúng vậy.
Tùy Qua thở dài, mang theo Trầm Quân Lăng bay lên trời, đi tới hiệu khu Phát Phong.
Hai người ngự không mà đi nên tới sớm hơn một bước.
Nhưng Cát Hiểu Mẫn, Cao Phong cùng Giang Đào rất nhanh đã đến, chỉ không thấy Liễu Tiểu Đồng.
- Huynh đệ, tôi còn có một việc muốn cầu cậu.
Giang Đào lôi kéo Tùy Qua nói.
- Nghĩ cũng đừng nghĩ.
Tùy Qua trầm giọng nói:
- Tôi biết cậu muốn nói gì, nhưng sinh tử đã định, âm dương lập phán, bất luận kẻ nào cũng không thể nghịch chuyển, cậu nghĩ tôi là thần tiên sao, tôi chỉ biết chút thuật thông linh mà thôi.
Tùy Qua biết Giang Đào muốn nói gì, tiểu tử này vì lấy lòng Cát Hiểu Mẫn, chẳng khác gì bị nhập ma, không ngờ còn muốn nhờ Tùy Qua hoàn hồn cho Cát Thanh Mai, điều này sao có thể. Ít nhất hiện tại Tùy Qua không có bổn sự này.
- Huynh đệ…
Giang Đào tựa hồ còn chưa chịu hết hi vọng.
- Giang Đào, đừng làm khó dễ Tùy Qua.
Cát Hiểu Mẫn thở dài:
- Sinh tử có mạng, sự tình đã đúc thành, có lẽ không thể quay đầu lại. Tôi phải đi cáo biệt với chị của tôi đây.
- Đi thôi.
Tùy Qua đem hồn phách của Cát Thanh Mai đặt vào bên trong phòng, sau đó để Cát Hiểu Mẫn cầm theo Động Minh Thảo đi vào.
Nửa giờ sau, Cát Hiểu Mẫn mới từ bên trong đi ra, nước mắt mơ hồ.
Sau đó Tùy Qua lấy ra Mặc Yểm Liên, dùng quang hoa chiếu vào Cát Thanh Mai, làm sạch hồn phách của nàng:
- Cát Thanh Mai, chấp niệm trong lòng cô đã tiêu trừ, linh hồn cũng được làm sạch, hiện tại cô có thể cảm ứng được chỗ kia tồn tại rồi. Đi thôi, đó mới là địa phương cô nên đi, luân hồi cũng không phải chấm dứt, mà chỉ là một sự bắt đầu khác.
- Cảm ơn anh.
Cát Thanh Mai nói, hồn phách xuyên qua trần nhà, biến mất trong bầu trời đêm.
Cao Phong cùng Giang Đào đưa tiễn Cát Hiểu Mẫn quay trở về trường học.
Tùy Qua cùng Trầm Quân Lăng đứng ở cửa quán cà phê, nhìn theo bóng lưng ba người, nói:
- Ba người thật là một loại bi kịch. Hai người họ phải có người rời khỏi, nếu không chỉ sợ cả hai cũng không hi vọng.
- Đàn ông các anh có phải luôn vô tâm vô phế, chị của người ta vừa mới qua đời, nhanh như vậy đã muốn đánh chủ ý với người ta.
Trầm Quân Lăng thấp giọng mắng, sau đó đẩy tay Tùy Qua đang ôm eo của nàng:
- Thành thật một chút!
- Không phải vô tâm vô phế, là cuộc sống thì không nên đắm chìm trong bi thống.
Tùy Qua nói:
- Chúng ta nên luôn nhìn về phía trước. Vĩnh viễn đắm chìm trong bi thống, đối với người chết chưa hẳn là chuyện tốt.
- Có ý tứ gì?
- Không ít linh hồn người chết có đôi khi lựa chọn ở lại bên cạnh người thân của mình. Nhưng loại quan tâm này cũng là một loại chấp niệm, có chấp niệm thì không thể đi vào Minh giới luân hồi. Cho nên kẻ sống càng thêm đau lòng, càng bi thống, linh hồn người chết càng khó thể giải thoát.
- Không ngờ còn có ý tứ như thế sao.
Trầm Quân Lăng nói:
- Như vậy nếu chúng ta yêu nhau, sau đó có một người em treo, anh cũng sẽ không bi thương, sau đó anh hi vọng hồn phách của em sớm siêu thoát một chút sao?
- Ách…nếu em thật sự treo, hồn phách của em lựa chọn rời khỏi anh sao?
Tùy Qua hỏi.
- Nếu anh vô tâm vô phế, nếu vui vẻ còn sống, em đương nhiên sẽ rời đi.
Trầm Quân Lăng nói:
- Nhưng nếu anh thật sự vì em thống khổ, cho dù không thể đầu thai luân hồi, em cũng sẽ ở lại bên cạnh anh.
- Tiểu Quân Quân, em thật tốt!
Tùy Qua cảm thán:
- Yên tâm đi, nếu chúng ta thật sự yêu nhau, sẽ không có bất kỳ điều gì có thể đem chúng ta tách ra, dù chết cũng không được. Nếu em thật sự treo, anh cũng sẽ dùng hết mọi biện pháp nghịch chuyển sinh tử, cho dù vì vậy gặp phải thiên địa lôi kiếp anh cũng không quan tâm!
Nói xong lời này, bàn tay của hắn lại vươn về hướng eo Trầm Quân Lăng.
Ngay khi Tùy Qua còn đang nghĩ vẩn vơ, Trầm Quân Lăng chợt nói:
- Vạn nhất em không cúp, mà anh cúp trước đây?
- Vậy em không nghĩ biện pháp cứu anh sao?
Tùy Qua buồn bực nói:
- Anh làm sao có thể rơi rụng trước đâu.
- Nếu anh thật sự rơi rụng trước, em sẽ cho anh giải thoát đi đầu thai.
Trầm Quân Lăng cười nói.
- Vì sao?
Tùy Qua hỏi:
- Em làm vậy quá ngoan độc chứ.
- Anh đi đầu thai, uống canh Mạnh Bà, Vong Tình Thủy, quên hết tình trái oan nghiệt kiếp này, sau đó anh chỉ thuộc về một mình em.
Trầm Quân Lăng xúc động nói:
- Em sẽ đi tìm anh, dưỡng anh trưởng thành, không cho anh tiếp xúc nữ nhân khác.
Tùy Qua đồng học phát hiện mình hình như bị cảm động. Không, thật sự là bị cảm động.
Hắn vốn tưởng rằng hắn chỉ bị Đường Vũ Khê cảm động, nhưng hắn sai lầm rồi, Trầm Quân Lăng thoạt nhìn có đôi khi như vô tâm vô phế, nhưng vẫn biết nói vài câu thật có lực sát thương.
Có lẽ vô tâm vô phế chỉ là biểu tượng của nàng, nội tâm nàng lại tình ý thật sâu đi.
Nhưng Tùy Qua đồng học cũng không muốn lộ ra bộ dạng bị cảm động rối tinh rối mù trước mặt nàng, nếu không nhất định sẽ bị nha đầu kia cười nhao, vì thế trong miệng nói:
- Anh chuyển sang kiếp khác em lại mang anh đi, sau đó nuôi anh, chúng ta biến thành quan hệ gì? Anh chẳng phải thành con của em, thành con nuôi của em sao?
- Đúng vậy, đến lúc đó anh còn phải gọi em là mẹ.
Trầm Quân Lăng hừ một tiếng.
- Vậy thật quá tà ác.
Tùy Qua nói, rẽ đề tài:
- Tối nay bận việc cả đêm, nhưng cuối cùng đã đem sự tình giải quyết. Thời điểm không còn sớm, chúng ta cũng nên đi ngủ sớm đi.
- Là anh, mà không phải chúng ta.
Trầm Quân Lăng nói:
- Anh đừng muốn lợi dụng, dù tiện nghi trên miệng cũng không được.
- Vậy sao?
Tùy Qua cười cười:
- Chẳng lẽ em không muốn đột phá tiên thiên kỳ sao? Không biết em có phát hiện hay không, từ sau khi đột phá tiên thiên kỳ, làn da của Vũ Khê đã khá hơn nhiều, sáng ngời trơn mượt, nộn như trẻ con, còn có hương vị sơ sinh mới có…ai, ưu đãi nhiều lắm…
Trầm Quân Lăng quả nhiên động tâm, oán hận nói:
- Vậy còn chờ cái gì, nhanh chóng làm cho lão nương đột phá tiên thiên kỳ!
- Anh không phải đã nói rồi sao, muốn đột phá trăm phần trăm, là phải phối hợp công pháp song tu…
- Đừng bậy bạ!
Trầm Quân Lăng ngắt lời hắn:
- Anh có tin hiện tại em lập tức gọi điện cho Đường Vũ Khê, nói cho nàng biết nội tâm của anh xấu xa bao nhiêu, linh hồn dơ bẩn thế nào!
- Đừng nói khoa trương như vậy.
Tùy Qua nói:
- Kỳ thật anh chỉ muốn tốt cho em, công pháp song tu cũng có rất nhiều chỗ tốt, Nê Thủy đan pháp vốn là công pháp tu luyện chính đạo được truyền từ xưa…
- Nếu anh còn nói lời vô ích, em sẽ bỏ anh ở lại đây một mình.
Trầm Quân Lăng nói.
- Được rồi, xem như anh sợ em.
Tùy Qua nói, đành đi cùng Trầm Quân Lăng về nhà của nàng.
- Ai, tối nay đúng là qua lại gây sức ép đâu.
Đi tới nhà Trầm Quân Lăng, Tùy Qua than thở.
/1780
|