Yêu anh, việc khác hãy để anh lo

Chương 1: Bị đày ra đảo

/4


Chương 1 : Bị đày ra đảo



Chương một :

Trong căn biệt thự sang trọng, một cô gái đang nhàn nhạ ngồi trên chiếc ghế salon màu đỏ sẫm. Thân thể vô lực tựa vào ghế. Cô mặc một chiếc đầm đen ngắn lộ ra đôi chân thon dài, trắng nõn nà. Đôi tay hoàn mĩ lười biếng đưa tới trước mặt người ngồi đối diện. Khuôn mặt như đang hưởng thụ, đôi mắt nhắm lại để tránh cái nắng từ cửa sổ chiếu tới khuôn mặt xinh đẹp tuyệt sắc. Đôi mày màu nâu nhạt ngan dãn ra rất tinh tế, hút hồn. Sóng mũi cao thanh tú với đường cong hoàn hảo khó ai có được. Đôi môi màu đỏ đầy đặn căng bóng mị hoặc vô cùng. Tóm lại một câu đây không phải người mà là yêu tinh chuyển thế mê hoặc đàn ông a. Trên đời này làm sao có người đẹp như thế ?!

- Hạng Thiên Du, con có thôi ngay không ! Suốt ngày chỉ biết ăn no, làm đẹp rồi lại đi ngủ. Rảnh rỗi thì đi pha chế mấy cái loại thuốc kì hoặc gì đó đó. Sao không tìm việc gì làm đi ? Tương lai về sau sản nghiệp Hạng gia là của con, con bây giờ có phải là nên học tập lấy kinh nghiệm đi ?

Hạng Thiên Du đang nằm nhàn nhạ trên ghế salon nghe những lời nói tuy nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay của Hạng phu nhân nhưng thật ra là muốn chỉnh nàng. Đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại, vài vạch hắc tuyến lộ ra nhưng vẫn không mất đi vẻ đẹp của khuôn mặt hoàn mĩ, thay vào đó khiến nó càng có nét đáng yêu hơn vài phần. Rút đôi bàn tay đang đưa người hầu chăm sóc tỉ mỉ lại. Đôi mắt lười biếng mở ra khiến người ta ngây người trong chốc lát bởi vẻ đẹp thuần khiết trong veo như nước hồ thu, lại sáng như vì sao trên bầu trời đêm tịch mịch. Hàng mi cong dài rũ xuống diễm lệ càng mê người. Cô khẽ lấy tay chỉ vào người hầu bên cạnh như muốn bảo :"lui xuống!" Xong, thì một thân lười biếng ngồi dậy nhìn người phụ nữ trung niên quý phái trước mặt.

- Tương lai thì để tương lai tính. Bây giờ thì ăn ngủ trước đã.

Lời nói của Hạng Thiên Du như một tràn nước lạnh dội thẳng vào mặt Nhan Tuyết Lan. Đứa con này thành ra cái dạng này cũng là do bà nuông chiều quá mức, được rồi sai lầm này bà nhận. Nhưng trước đây bà nhớ cô cũng không quá lười biếng đi. Tại sao vừa từ Anh Quốc trở về đã bày ra cái dạng heo lười như thế này !? Khẽ "hừ" một tiếng bà ngồi xuống chiếc ghế salon đối diện cô, từng động tác di chuyển cho đến ngồi xuống đều rất cao quý tựa như một nữ hoàng.

Hạng Thiên Du ngồi một bên quan sát cũng thầm cảm thán là như vậy.

- Từ nay con phải chuyển đến biệt thự nhỏ ở Paris sống, học cách tự lập. Con cái lớn rồi không thể ăn rồi ngủ như thế được, sao này ai mà dám cưới ?

Hạng phu nhân sao một đêm trăn trở cuối cùng cũng hạ quyết tâm. Trịnh trọng tuyên bố một cách hùng hồn như một nữ chúa cao quý ngồi trên toà cao ban đạo chỉ tới cho một vị quan nhỏ dưới quyền của mình. Mà Hạng Thiên Du lại là mệnh quan nắm giữ chức quan nhỏ nhoi đó. Ây, Hạng phu nhân định cho cô đi ra "đảo hoang" thật sao a ? Không thể nha, cô đây còn muốn làm sâu lười dài dài mà.

Sét đánh ngang tai, Hạng Thiên Du ngồi bật dậy. Khuôn mặt xinh đẹp lười biếng cuối cùng cũng trở nên nghiêm túc.

- Mẹ à, con mẹ muốn cưới ai thì người đó còn mừng đến chảy nước mắt chứ nói gì là không ai dám cưới ?

Hạng phu nhân nghe những lời của Hạng Thiên Du chẳng những không thấy đúng mà còn thấy phát tiết vài phần. Khi nãy còn cảm thấy mình hơi tàn nhẫn, không nỡ. Bây giờ nghe cô nói xong thì cái cảm giác đó theo gió cuốn đi sạch sẽ không sót lại bất cứ thứ gì. Nghiêm giọng, Nhan Tuyết Lan nói :

- Hừ, nói thì hay lắm. Con thử con xấu đi, một xu trong túi cũng không có xem thằng nào chịu lấy con. Không phải đi đâu cũng tìm được một người như cha con, không chê mẹ khi xưa xấu, nhà nghèo đâu.

Hạng Thiên Du nghe đến đây tách trà đang đưa lên miệng uống cũng dừng lại. Cũng may là lão thiên gia độ chứ nếu không cô bị sặc chết từ lâu rồi. Cha khi xưa không chê mẹ xấu, nhà nghèo á ? Ừ thì đúng, nhưng bây giờ ngày nào ông cũng than lên than xuống kia kìa !!! Đàn ông trên đời này có ai tốt đâu, mới cưới thì hôm sau li dị. Còn bảo là muốn tốt cho cô, rõ ràng là muốn tiễn cô đến địa ngục sớm hơn thì có a !

- Vấn đề là nằm ở chỗ kiểu đàn ông như cha con bây giờ chết sạch hết rồi. Mẹ kêu con tìm thì con biết tìm ai đây !? Bây giờ con ở với mẹ có phải sướng hơn không, rảnh rỗi hai mẹ con mình đi mua sắm, đi spa, du lịch. Mẹ không sợ cô đơn, con cũng được vui vẻ thoải mái.

Vâng, Hạng Thiên Du hiện là đang nhử mồi. Mà Hạng phu nhân chính là con mồi bị nhử. Bà trầm mặc suy nghĩ lại một lần nữa. Ừ thì đúng, có con gái bên cạnh đúng là bớt cô đơn về già nhưng bà không thể vì thế mà để cô tiếp tục làm con sâu lười ở nhà được. Ý đã quyết, mọi thứ cũng đã chuẩn bị không thể vì lợi ích của bà mà dung túng cho đại lười Tiểu Du a.

- Không được, con đi vào phòng dọn hành lí đi.

Hạng Thiên Du nghe được câu trả lời ngoài dự đoán nhất thời không kịp trở tay. Đúng là trăm tính, ngàn tính không qua nổi Hạng phu nhân tính mà. Thường ngày bà thương cô nhất, cô muốn gì bà cho đó tại sao hôm nay lại kiên quyết như thế ? Biết là bản thân cùng đường không có lối thoát. Hạng Thiên Du đứng dậy đi vào phòng. Để lại Hạng phu nhân nhìn theo bóng lưng hoàn mĩ không khỏi thở dài lắc đầu.

--- ------ ---------
Hạng Thiên Du sau khi về phòng thì bực dọc ngồi xuống cầm điện thoại, mở QQ lên chat. Thật ra trên QQ bạn bè của cô không nhiều lắm chỉ có mỗi hai người bạn. Một người là Lý Thần Phong quen trên mạng hai năm trước. Hai là Luân Á Lam bạn thân tám năm.

Vừa mới đăng nhập đã nhận được tin nhắn của Lý Thần Phong, Hạng Thiên Du mạnh mẽ nhấp chuột vào xem. Trên màn hình hiện một dòng chữ màu đen :

Phong ( Hai mươi ba phút trước ) : Hạng Thiên Du, em là đồ vô tâm !

Nhìn dòng chữ ai oán, Hạng Thiên Du tâm trạng đang không tốt bây giờ càng thêm tức tối. Tại sao cô lại là đồ vô tâm a ? Chính anh là người bơ cô suốt hai tháng cơ mà !?

Nhấp chuột vào khung trả lời, Hạng Thiên Du gõ một dòng chữ rồi gửi đi.

Du (Vài giây trước ) : "Sao em lại là đồ vô tâm ? Ngược lại là anh, nói là qua London nhắn với em một tiếng, cuối cùng thì lặn mất tăm hai tháng. Hại em hai tháng này không có người xả giận. Anh mới là đồ vô lương !!!

Rất nhanh sau đó cô liền nhận được một tin nhắn :

Phong (Vài giây trước) : "Tâm trạng không tốt à ?"


Hạng Thiên Du thấy đối phương nhìn trúng tâm trạng nên đem một cỗ tức giận xả ra :

Du (Vài giây trước) : " Em bị thái hậu nương nương thảy ra đảo a."

Người kia liền nhắn lại :"Ra đảo ? Nghiêm trọng đến thế à ? Ở đâu ?"

Cô buồn bực trả lời : "Paris."

Sau đó thì ánh sáng trên màn hình vụt tắt, cô phát hiện Lý Thần Phong đã off. Có chút hụt hẫn cô tắt màn hình điện thoại rồi đặt nó lên bàn. Còn thân mình thì nằm dài trên giường suy nghĩ. Có thật là cô phải đến Paris không ? Không, cô không muốn. Cô ghét cái cảm giác phải xa nhà, ba năm đơn độc ở Anh Quốc là đủ rồi. Hạng Thiên Du cô không muốn nếm trải cảm giác trống trãi đó, hằng ngày cứ phải đối mặt với những người xa lạ, nhìn sắc mặt của họ mà yên ổn qua ngày. Cô không muốn...

Như nghĩ tới đều gì đó, Hạng Thiên Du quơ tay mò lấy điện thoại trên bàn bên cạnh, nhấn vào danh bạ tìm tên "Luân Á Lam (BFF)" rồi gọi.

Một lúc sau trong điện thoại vang lên giọng nữ nhẹ nhàng : "Xin chào, tôi là Luân Á Lam."

Thiên Du nghe vậy mừng rỡ lên tiếng, mang thêm chút quở trách : "Tiểu Lam, là tớ - Hạng Thiên Du đây. Đồ bà bà cậu, có bạn trai xong thì bỏ rơi người bạn như tới. Không có nghĩa khí."

Đầu dây bên kia thở dài, đáp :"Tiểu Du à, tớ đâu có bỏ rơi cậu. Chỉ là dạo này tớ rất bận. Thật đấy cậu xem này bao nhiêu là tài liệu công ty, hợp đồng v.v... Ôi ! Tớ chết mất. Ai lại sướng như cậu, đi du học về thì thành con sâu lười ở nhà nhàn nhạ ? Nói, có chuyện gì mà lại nhớ đến bổn tiểu thư."

Đối phương nói trúng tim đen, Hạng Thiên Du cười hì hì đáp :"Tiểu Lam tớ bị thái hậu đày ra đảo rồi."

"Sao lại bị đày ra đảo ? Đày ra đâu ?"

"Paris, huhu." - Thiên Du kêu gào thảm thiết.

Trái ngược lại, giọng Luân Á Lam bên kia nghe cô nói xong cũng không nén nổi vui mừng :"Haha, bạn tốt. Sao cậu lại bị đày ra đảo đúng nơi quá vậy a ? Đừng lo, qua bên đây tớ sẽ thu xếp công việc cùng cậu đi chơi một chuyến."

Thiên Du nghe vậy tâm trạng buồn bực cũng vơi đi một chút, không uổng công cô xem Tiểu Lam là bạn tốt tám năm a. Nhưng cứ nghĩ tới cái giọng điệu người bạn thân đó đang cười trên nổi đau của mình thì cô không khỏi khó chịu. Người ta nói bạn bè là phải giúp đỡ nhau lúc khó khăn hoạn nạn mà đúng không ? Đâu ra kiểu cười trước giúp sau như thế này !?

"Được lắm, Luân Á Lam ! Một lời đã định. Tới lúc bản cung tới nơi ngươi mà trốn là bản cung cho ngươi biết tay."

Đầu dây bên kia cười lớn : "Mười lần Hạng Tiểu Thư nói câu này kết quả mười lần đều không ra tay."

"Ngươi, Luân Á Lam bản cung sẽ..."

"Tít..."

Biết chắc cô sẽ nổi đoá. Đầu dây bên kia liền tắt máy. Báo hại Hạng Thiên Du một mình nhìn trên màn hình điện thoại cái tên "Luân Á Lam (BFF)" hơn nửa ngày trời, hận không thể ăn tươi nuốt sống.



/4

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status