Edit: Tam Sinh & Beta: Phong Vũ
Sáng sớm, nắng len qua ngọn cây, phủ lên người Mục Ảnh Sanh một màu vàng nhàn nhạt. Lúc này, sắc mặt cô có chút khó coi.
Cô quá sơ suất rồi. Mặc dù cô nói tiếng địa phương nhưng giọng địa phương của thành phố Khánh gần giống giọng phổ thông nên rất nhiều người nghe vẫn có thể hiểu được. Quan trọng hơn là cô nghĩ rằng ở đây ít người, lại là ngày nghỉ, không có người tới đây.
Lệ Diễn có thân hình cao lớn, dáng người cao ngất. Một thân quân trang càng làm nổi bật lên khí thế phi phàm của anh. Mục Ảnh Sanh không hiểu sao lại thấy hơi áp lực.
Đã vậy anh còn tiến lên một bước, đứng trước mặt cô. Khuôn mặt đẹp trai mang theo vài phần sắc bén.
“Cái tôi hiếu kỳ chính là, bạn học Mục đang huấn luyện quân sự thì sao có thể nhìn thấy lãnh đạo đến thăm trường được? Lại còn có thể nghe thấy kế hoạch quy hoạch của thành phố nữa.”
Mục Ảnh Sanh nuốt nước miếng, vô thức lùi một bước, đụng phải thân cây phía sau.
Không có cách nào trả lời câu hỏi của Lệ Diễn, Mục Ảnh Sanh cố gắng bình tĩnh.
“Thủ trưởng, nghe lén người khác nói chuyện không phải việc quân tử nên làm.” Tuy đây là nơi công cộng nhưng thấy người khác đang nói chuyện mà không tránh đi, quả thực là đáng hận mà.
“Nói dối ba mẹ cũng không phải là việc quân tử nên làm.”
Lệ Diễn nhìn thấy trong mắt cô lóe lên vẻ không cam lòng cùng không phục. Nhìn chằm chằm vào cô bé này, anh phát hiện ra dường như cô bé này đặc biệt có thành kiến mình.
“Đó là chuyện của nhà tôi, liên quan gì đến thủ trưởng?”
“Cũng đúng.” Lệ Diễn gật đầu, ánh mắt rơi vào mái tóc Mục Ảnh Sanh. Lần trước lúc phỏng vấn, cô còn đang cột tóc đuôi ngựa.
Đến ngày nhập học, tóc chỉ còn ngắn đến ngang vai. Mái tóc ngắn thì lại càng xinh, mặt mũi cũng sáng sủa hơn, kiểu tóc như vậy bất ngờ lại vô cùng hợp với cô, nhìn rạng rỡ.
Bởi vì quá căng thẳng nên có vài sợi tóc rủ xuống trán cô cũng không vén lên. Đầu ngón tay Lệ Diễn khẽ động, không hiểu sao anh lại đặc biệt muốn vén mấy sợi tóc đang rũ đó lên cho cô.
“Chuyện của nhà cô, không liên quan gì với trường học, cũng không liên quan với quân đội. Nhưng ——”
Lưng Mục Ảnh Sanh dán chặt lên thân cây, vẻ mặt đề phòng nhìn anh, rốt cuộc anh ta muốn nói cái gì?
“Bạn học Mục, cô thậm chí có thể biết cả kế hoạch quy hoạch tương lai của thành phố, tôi không thể không nói, thân phận của cô không hề đơn giản, liệu có phải là gián —— điệp không đây?
“Gián, gián điệp?” Mục Ảnh Sanh mặt mũi trắng bệch: “Anh đang nói cái gì vậy?”
Nhận thấy giọng điệu đang mất kiểm soát, Mục Ảnh Sanh giảm thấp tông xuống. Nhắm mắt lại, bắt buộc bản thân mình phải tỉnh táo lại.
Hôm nay thật là xui xẻo, cô vậy mà lại để cho tên sát thần này nắm được nhược điểm. Nghĩ đến thật là đau đầu mà.
“Thủ trưởng.” Hít sâu, bình tĩnh, ngàn vạn lần đừng xung đột trực tiếp với tên sát thần này: “Tôi tại sao lại nói như vậy với ba tôi ư, là vì tôi đã mơ thấy nó, tôi mơ thấy tương lai giá mấy căn nhà đó sẽ tăng lên. Tôi mặc kệ chuyện đó là thật hay giả, dù sao chuyện trong tương lai nhà đất càng ngày càng có giá là sự thật. Cho nên vừa rồi mới nói như vậy. Lý lịch của tôi tuyệt đối không có điều gì khả nghi, lại càng không có khả năng là giám điệp. Mong thủ trưởng xem xét.”
Lệ Diễn nhìn Mục Ảnh Sanh đang nghiêm trang nói hươu nói vượn, khóe môi không khống chế nổi khẽ nhếch lên.
Nằm mơ? Đúng là chỉ có cô mới dám nói như thế.
Ngay từ lần đầu gặp mặt, anh đã có cảm giác trên người cô bé này có tầng tầng lớp lớp bí mật.
Anh không chịu thả người thì Mục Ảnh Sanh cũng không thể đi. Không khí im lặng làm cho tâm trạng cô càng thêm khẩn trương. Cô cắn răng, cố gắng mở miệng nói chuyện.
“Thủ trưởng, sự thật chính là như vậy. Nếu như không có chuyện gì khác, tôi —— ”
“Tân sinh viên huấn luyện quân sự hơn một tháng. Nghe nói mỗi ngày đều mệt mỏi đến nỗi phải kêu cha gọi mẹ. Bạn học Mục chẳng những rảnh rỗi nằm mơ, mà còn rảnh rỗi nhắc nhở ba mua nhà, mua đất, lại còn rảnh rỗi để nói dối ba mẹ. Xem ra huấn luyện còn nhẹ quá rồi.”
Anh ta rốt cuộc là muốn nói cái gì? Mục Ảnh Sanh nhìn Lệ Diễn, anh không phải muốn bắt cô chạy quanh thao trường mười vòng đấy chứ? Chạy thì chạy, trong khoảng thời gian này cô có thể tăng cường thể lực, cô không sợ anh ta đâu nhé.
Lệ Diễn nhìn bộ dạng binh đến tướng chắn, nước đến đất ngăn của cô, cảm thấy trong lòng vô cùng vui vẻ. Nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ không chút gợn sóng: “Nhóm tân binh dưới trướng tôi, hôm nay có huấn luyện chạy việt dã 10 km. Nếu như bạn học Mục đã rảnh rỗi như thế, thì tham gia cùng đi.”
Chạy vũ trang việt dã 10 km? Mục Ảnh Sanh hít sâu một hơi: “Thủ trưởng. Hình như tôi không thuộc sự quản lý của anh?”
“Để cho cô phải thất vọng rồi. Tôi được trường học phân về làm chỉ đạo viên đặc biệt của các cô. Cô cảm thấy, tôi có cái quyền này không?”
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, Lệ Diễn hơi cúi người, đối mặt với cô: “Hoặc là, tôi có thể báo cáo cuộc gọi vừa rồi cho sĩ quan huấn luyện của mấy cô. Để chị ta trị tội gián điệp của cô, thế nào?”
Mục Ảnh Sanh nghiến răng, bắt mình phải mỉm cười: “Không biết tân binh của thủ trưởng bao giờ thì bắt đầu huấn luyện?”
Lệ Diễn nhìn cô, chuyển bước đi ra ngoài. Khi hắn đi vẫn không quên quay đầu lại nhìn về phía cô, ý bảo cô đi theo anh ta.
Một giờ sau.
Mục Ảnh Sanh mang theo vật nặng đến hai mươi lăm kg trong balo, đứng đầu tiên bên trái đội ngũ tân binh.
Cô vừa đi qua một cái, đã thu hút ánh mắt của tất cả mọi người. Tuy nhiên, do sợ sát thần Lệ Diễn đang có mặt ở đây nên không một ai dám mở miệng hỏi thân phận của cô. Một đám người lên xe tải cỡ lớn, đi thẳng đến chân núi phía nam thành phố.
Xe dừng lại, tất cả mọi người động tác chỉnh tề, nhanh chóng ra khỏi xe. Mục Ảnh Sanh đi cuối đội ngũ, không thể không thừa nhận, động tác của bọn họ nhanh hơn nhiều so với những tân sinh ở trường quân đội.
Một nhóm gần ba mươi người, đang đứng ngay ngắn, mà Mục Ảnh Sanh chính là người được thêm vào.
Trong một đám binh lớn, cô nhìn đặc biệt nổi trội. Lệ Diễn lơ đãng đảo mắt nhìn về phía cô, cuối cùng nhìn thẳng về phía trước.
“Tất cả chú ý.” Lệ Diễn hô vang một tiếng, tất cả mọi người đều đồng loạt đứng thẳng.
“Nghiêm, nhìn về phía trước. Bên phải quay. Chuẩn bị, đi.”
Mục Ảnh Sanh tin rằng trong khoảng thời gian huấn luyện này, thể lực của cô đã được cải thiện hơn trước. Nhưng khi mang theo balo hai mươi lăm kg chạy về phía trước, cô mới nhận thấy mình ngây thơ đến mức nào.
Ban đầu vẫn còn khá tốt, càng về sau, cô chỉ cảm thấy như bị cả một ngọn núi đè lên người. Đây là một con đường núi ở thành phố Nam, khắp ngọn núi đều thuộc sở hữu của quân khu.
Tất cả các chiến sĩ đều phải huấn luyện ở đây. Đường núi không quá hẹp, nhưng không trải xi măng. Một đường đi thẳng lên, đặc biệt khó khăn.
Còn Lệ Diễn ngồi trên một chiếc xe Jeep quân dụng, nhìn những người trước mặt. Gõ cửa xe, nghiêm nghị mở miệng.
“Chưa ăn no sao? Tất cả chạy nhanh lên cho tôi.”
Lúc này Mục Ảnh Sanh đang chạy ở cuối cùng. Mắt nhìn về hướng chiếc xe Jeep, cô hoàn toàn có lý do để nghi ngờ Lệ Diễn đang nói cô.
Quả nhiên, chiếc xe Jeep kia cố ý ngừng lại, nhìn động tác của cô, lông mày Lệ Diễn hơi nhướng lên: “Mấy người các cô tham gia huấn luyện quân sự hơn một tháng trời, chỉ có thế thôi à?”
Giọng điệu chế giễu trong câu nói khiến cho Mục Ảnh Sanh tức giận, cô cắn răng, nhanh chóng chạy về phía trước.
Tôn Chính ngồi ở ghế lái nhìn Mục Ảnh Sanh ở phía trước, rồi lại nhìn sang Lệ Diễn: “Lão đại, cô bé kia chọc giận anh sao? Anh đây là đang muốn chỉnh người ta à?”
Lệ Diễn nhấc tay, trực tiếp đánh lên đỉnh đầu Tôn Chính một cái.
“Lão đại, nhẹ chút. Đau.”
Ánh mắt Lệ Diễn rơi trên bóng lưng Mục Ảnh Sanh: “Cái này mà cũng gọi là chỉnh người sao?”
“Ờ. Để một cô bé xinh như thế cùng đi chạy vũ trang việt dã với một đám đàn ông thô kệch như chúng ta, còn không gọi là chỉnh người sao?”
“Cậu thì hiểu cái gì?”
“Tôi không hiểu á. Lão đại, vậy thì anh giải thích cho tôi hiểu đi.”
Sáng sớm, nắng len qua ngọn cây, phủ lên người Mục Ảnh Sanh một màu vàng nhàn nhạt. Lúc này, sắc mặt cô có chút khó coi.
Cô quá sơ suất rồi. Mặc dù cô nói tiếng địa phương nhưng giọng địa phương của thành phố Khánh gần giống giọng phổ thông nên rất nhiều người nghe vẫn có thể hiểu được. Quan trọng hơn là cô nghĩ rằng ở đây ít người, lại là ngày nghỉ, không có người tới đây.
Lệ Diễn có thân hình cao lớn, dáng người cao ngất. Một thân quân trang càng làm nổi bật lên khí thế phi phàm của anh. Mục Ảnh Sanh không hiểu sao lại thấy hơi áp lực.
Đã vậy anh còn tiến lên một bước, đứng trước mặt cô. Khuôn mặt đẹp trai mang theo vài phần sắc bén.
“Cái tôi hiếu kỳ chính là, bạn học Mục đang huấn luyện quân sự thì sao có thể nhìn thấy lãnh đạo đến thăm trường được? Lại còn có thể nghe thấy kế hoạch quy hoạch của thành phố nữa.”
Mục Ảnh Sanh nuốt nước miếng, vô thức lùi một bước, đụng phải thân cây phía sau.
Không có cách nào trả lời câu hỏi của Lệ Diễn, Mục Ảnh Sanh cố gắng bình tĩnh.
“Thủ trưởng, nghe lén người khác nói chuyện không phải việc quân tử nên làm.” Tuy đây là nơi công cộng nhưng thấy người khác đang nói chuyện mà không tránh đi, quả thực là đáng hận mà.
“Nói dối ba mẹ cũng không phải là việc quân tử nên làm.”
Lệ Diễn nhìn thấy trong mắt cô lóe lên vẻ không cam lòng cùng không phục. Nhìn chằm chằm vào cô bé này, anh phát hiện ra dường như cô bé này đặc biệt có thành kiến mình.
“Đó là chuyện của nhà tôi, liên quan gì đến thủ trưởng?”
“Cũng đúng.” Lệ Diễn gật đầu, ánh mắt rơi vào mái tóc Mục Ảnh Sanh. Lần trước lúc phỏng vấn, cô còn đang cột tóc đuôi ngựa.
Đến ngày nhập học, tóc chỉ còn ngắn đến ngang vai. Mái tóc ngắn thì lại càng xinh, mặt mũi cũng sáng sủa hơn, kiểu tóc như vậy bất ngờ lại vô cùng hợp với cô, nhìn rạng rỡ.
Bởi vì quá căng thẳng nên có vài sợi tóc rủ xuống trán cô cũng không vén lên. Đầu ngón tay Lệ Diễn khẽ động, không hiểu sao anh lại đặc biệt muốn vén mấy sợi tóc đang rũ đó lên cho cô.
“Chuyện của nhà cô, không liên quan gì với trường học, cũng không liên quan với quân đội. Nhưng ——”
Lưng Mục Ảnh Sanh dán chặt lên thân cây, vẻ mặt đề phòng nhìn anh, rốt cuộc anh ta muốn nói cái gì?
“Bạn học Mục, cô thậm chí có thể biết cả kế hoạch quy hoạch tương lai của thành phố, tôi không thể không nói, thân phận của cô không hề đơn giản, liệu có phải là gián —— điệp không đây?
“Gián, gián điệp?” Mục Ảnh Sanh mặt mũi trắng bệch: “Anh đang nói cái gì vậy?”
Nhận thấy giọng điệu đang mất kiểm soát, Mục Ảnh Sanh giảm thấp tông xuống. Nhắm mắt lại, bắt buộc bản thân mình phải tỉnh táo lại.
Hôm nay thật là xui xẻo, cô vậy mà lại để cho tên sát thần này nắm được nhược điểm. Nghĩ đến thật là đau đầu mà.
“Thủ trưởng.” Hít sâu, bình tĩnh, ngàn vạn lần đừng xung đột trực tiếp với tên sát thần này: “Tôi tại sao lại nói như vậy với ba tôi ư, là vì tôi đã mơ thấy nó, tôi mơ thấy tương lai giá mấy căn nhà đó sẽ tăng lên. Tôi mặc kệ chuyện đó là thật hay giả, dù sao chuyện trong tương lai nhà đất càng ngày càng có giá là sự thật. Cho nên vừa rồi mới nói như vậy. Lý lịch của tôi tuyệt đối không có điều gì khả nghi, lại càng không có khả năng là giám điệp. Mong thủ trưởng xem xét.”
Lệ Diễn nhìn Mục Ảnh Sanh đang nghiêm trang nói hươu nói vượn, khóe môi không khống chế nổi khẽ nhếch lên.
Nằm mơ? Đúng là chỉ có cô mới dám nói như thế.
Ngay từ lần đầu gặp mặt, anh đã có cảm giác trên người cô bé này có tầng tầng lớp lớp bí mật.
Anh không chịu thả người thì Mục Ảnh Sanh cũng không thể đi. Không khí im lặng làm cho tâm trạng cô càng thêm khẩn trương. Cô cắn răng, cố gắng mở miệng nói chuyện.
“Thủ trưởng, sự thật chính là như vậy. Nếu như không có chuyện gì khác, tôi —— ”
“Tân sinh viên huấn luyện quân sự hơn một tháng. Nghe nói mỗi ngày đều mệt mỏi đến nỗi phải kêu cha gọi mẹ. Bạn học Mục chẳng những rảnh rỗi nằm mơ, mà còn rảnh rỗi nhắc nhở ba mua nhà, mua đất, lại còn rảnh rỗi để nói dối ba mẹ. Xem ra huấn luyện còn nhẹ quá rồi.”
Anh ta rốt cuộc là muốn nói cái gì? Mục Ảnh Sanh nhìn Lệ Diễn, anh không phải muốn bắt cô chạy quanh thao trường mười vòng đấy chứ? Chạy thì chạy, trong khoảng thời gian này cô có thể tăng cường thể lực, cô không sợ anh ta đâu nhé.
Lệ Diễn nhìn bộ dạng binh đến tướng chắn, nước đến đất ngăn của cô, cảm thấy trong lòng vô cùng vui vẻ. Nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ không chút gợn sóng: “Nhóm tân binh dưới trướng tôi, hôm nay có huấn luyện chạy việt dã 10 km. Nếu như bạn học Mục đã rảnh rỗi như thế, thì tham gia cùng đi.”
Chạy vũ trang việt dã 10 km? Mục Ảnh Sanh hít sâu một hơi: “Thủ trưởng. Hình như tôi không thuộc sự quản lý của anh?”
“Để cho cô phải thất vọng rồi. Tôi được trường học phân về làm chỉ đạo viên đặc biệt của các cô. Cô cảm thấy, tôi có cái quyền này không?”
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, Lệ Diễn hơi cúi người, đối mặt với cô: “Hoặc là, tôi có thể báo cáo cuộc gọi vừa rồi cho sĩ quan huấn luyện của mấy cô. Để chị ta trị tội gián điệp của cô, thế nào?”
Mục Ảnh Sanh nghiến răng, bắt mình phải mỉm cười: “Không biết tân binh của thủ trưởng bao giờ thì bắt đầu huấn luyện?”
Lệ Diễn nhìn cô, chuyển bước đi ra ngoài. Khi hắn đi vẫn không quên quay đầu lại nhìn về phía cô, ý bảo cô đi theo anh ta.
Một giờ sau.
Mục Ảnh Sanh mang theo vật nặng đến hai mươi lăm kg trong balo, đứng đầu tiên bên trái đội ngũ tân binh.
Cô vừa đi qua một cái, đã thu hút ánh mắt của tất cả mọi người. Tuy nhiên, do sợ sát thần Lệ Diễn đang có mặt ở đây nên không một ai dám mở miệng hỏi thân phận của cô. Một đám người lên xe tải cỡ lớn, đi thẳng đến chân núi phía nam thành phố.
Xe dừng lại, tất cả mọi người động tác chỉnh tề, nhanh chóng ra khỏi xe. Mục Ảnh Sanh đi cuối đội ngũ, không thể không thừa nhận, động tác của bọn họ nhanh hơn nhiều so với những tân sinh ở trường quân đội.
Một nhóm gần ba mươi người, đang đứng ngay ngắn, mà Mục Ảnh Sanh chính là người được thêm vào.
Trong một đám binh lớn, cô nhìn đặc biệt nổi trội. Lệ Diễn lơ đãng đảo mắt nhìn về phía cô, cuối cùng nhìn thẳng về phía trước.
“Tất cả chú ý.” Lệ Diễn hô vang một tiếng, tất cả mọi người đều đồng loạt đứng thẳng.
“Nghiêm, nhìn về phía trước. Bên phải quay. Chuẩn bị, đi.”
Mục Ảnh Sanh tin rằng trong khoảng thời gian huấn luyện này, thể lực của cô đã được cải thiện hơn trước. Nhưng khi mang theo balo hai mươi lăm kg chạy về phía trước, cô mới nhận thấy mình ngây thơ đến mức nào.
Ban đầu vẫn còn khá tốt, càng về sau, cô chỉ cảm thấy như bị cả một ngọn núi đè lên người. Đây là một con đường núi ở thành phố Nam, khắp ngọn núi đều thuộc sở hữu của quân khu.
Tất cả các chiến sĩ đều phải huấn luyện ở đây. Đường núi không quá hẹp, nhưng không trải xi măng. Một đường đi thẳng lên, đặc biệt khó khăn.
Còn Lệ Diễn ngồi trên một chiếc xe Jeep quân dụng, nhìn những người trước mặt. Gõ cửa xe, nghiêm nghị mở miệng.
“Chưa ăn no sao? Tất cả chạy nhanh lên cho tôi.”
Lúc này Mục Ảnh Sanh đang chạy ở cuối cùng. Mắt nhìn về hướng chiếc xe Jeep, cô hoàn toàn có lý do để nghi ngờ Lệ Diễn đang nói cô.
Quả nhiên, chiếc xe Jeep kia cố ý ngừng lại, nhìn động tác của cô, lông mày Lệ Diễn hơi nhướng lên: “Mấy người các cô tham gia huấn luyện quân sự hơn một tháng trời, chỉ có thế thôi à?”
Giọng điệu chế giễu trong câu nói khiến cho Mục Ảnh Sanh tức giận, cô cắn răng, nhanh chóng chạy về phía trước.
Tôn Chính ngồi ở ghế lái nhìn Mục Ảnh Sanh ở phía trước, rồi lại nhìn sang Lệ Diễn: “Lão đại, cô bé kia chọc giận anh sao? Anh đây là đang muốn chỉnh người ta à?”
Lệ Diễn nhấc tay, trực tiếp đánh lên đỉnh đầu Tôn Chính một cái.
“Lão đại, nhẹ chút. Đau.”
Ánh mắt Lệ Diễn rơi trên bóng lưng Mục Ảnh Sanh: “Cái này mà cũng gọi là chỉnh người sao?”
“Ờ. Để một cô bé xinh như thế cùng đi chạy vũ trang việt dã với một đám đàn ông thô kệch như chúng ta, còn không gọi là chỉnh người sao?”
“Cậu thì hiểu cái gì?”
“Tôi không hiểu á. Lão đại, vậy thì anh giải thích cho tôi hiểu đi.”
/146
|