Edit: Tam Sinh & Beta: Phong Vũ
Lệ Diễn lạnh nhạt nhìn Tôn Chính, nhấc tay lên lần nữa.
“Lo lái xe đi. Cậu mà còn nhiều chuyện nữa, tôi sẽ đạp cậu xuống chạy với họ đấy.”
“Đừng, đừng. Lão đại, tôi không hỏi nữa.” Tôn Chính ngừng nói. Rồi lại nhịn không được chậc chậc hai tiếng: “Nhìn cô bé cố hết sức chạy kìa, chậc. Thương quá đi.”
Lệ Diễn liếc Tôn Chính, nhấc tay làm bộ muốn đánh thêm lần nữa, rốt cuộc Tôn Chính cũng chịu ngậm miệng. Còn Lệ Diễn thì thu tay lại, đặt trên cửa xe, nhìn Mục Ảnh Sanh đang chạy ở phía trước.
Ừ, không tồi. Tốc độ cũng coi như tạm được. Không biết có thể trụ được bao lâu.
Mục Ảnh Sanh cũng không biết mình đã chạy bao lâu, chỉ cảm thấy cô đã chạy đến nổ cả phổi thòi cả tim ra ngoài. Cổ họng khô khốc, balo thì chẳng khác nào ngọn núi đang đè lên lưng.
Nếu không phải biết rõ xe Lệ Diễn đang đi đằng sau, Mục Ảnh Sanh chắc chắn mình sẽ ngay lập tức ngã thẳng xuống đất.
Chính vì biết rõ Lệ Diễn đang đi phía sau nhìn mình, cô liên tục nhắc nhở bản thân phải cố gắng chịu đựng, không được dừng lại. Không thể để Lệ Diễn cười cô.
Cô không biết 10 km dài bao nhiêu, cô chỉ biết mấy cục đá dưới đường đang khiến chân cô đau nhức. Cái này so với chạy bộ trên thao trường đúng là một trời một vực, thì ra, cô vẫn chưa đủ mạnh mẽ.
… …
Chạy 10 km vừa xong, Mục Ảnh Sanh ngồi phệch xuống đất. Cũng ngay lúc đó cô phát hiện ra, những người bên cạnh cô, không một ai ngồi xuống nghỉ.
Tất cả bọn họ vẫn đeo theo balo đứng đó, đội ngũ chỉnh tề.
Hai chân Mục Ảnh Sanh mềm nhũn, cô cố gắng chống người, đứng lên trở về vị trí. Nhưng chân cô cứ nhũn ra, balo thì cứ như một tảng đá nặng đè cô không đứng dậy nổi.
Bỗng nhiên phải vận động mạnh làm cho cô mất hết sức lực, ngồi trên mấy cục đá cũng không dễ chịu gì, nhưng vừa chạy 10 km xong, cô thật sự không còn chút hơi sức.
Lúc này, chiếc xe Jeep dừng lại. Lệ Diễn xuống xe, đưa mắt nhìn qua, phát hiện Mục Ảnh Sanh đang ngồi dưới đất. Anh hơi nhếch khóe môi lên như cười như không, nhưng trong mắt Mục Ảnh Sanh vẻ mặt đó không khác nào cười nhạo.
Quả nhiên, vừa đặt chân xuống đất, anh liền trực tiếp đi tới trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt ngạo nghễ nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu cô.
“Yếu.”
Mục Ảnh Sanh chán nản, cảm thấy ruột gan như xoắn hết vào nhau chỉ muốn nôn hết ra. Cô cố gắng chống người đứng dậy, bước chân lảo đảo, thiếu chút nữa là lại ngã xuống.
“Quá yếu.”
Giọng điệu chế giễu hoàn toàn không giống như Lệ Diễn hàng ngày. Tất cả các tân binh đều đứng yên bất động, toàn thể dựng cao lỗ tai, chỉ hận không thể nghe rõ hơn một chút.
Lão đại thực quá tàn nhẫn, người ta là con gái mà đối xử chẳng chút nể nang gì cả.
Mục Ảnh Sanh không phải là lần đầu tiên bị anh cười nhạo. Kiếp trước, tên gia hỏa này còn không thèm để mắt đến cô.
Lúc này lại công khai nói cô yếu, lại còn là lần đầu tiên. Cô hoàn toàn không phục. Cố tình so sánh cô với những người ở đây, quả thực quá chênh lệch.
Cô nghiến răng đứng dậy, Lệ Diện thu hồi ánh mắt, nhìn về phía những người khác.
“Nghỉ ngơi tại chỗ, dưỡng sức mười phút. Rồi chạy về.”
Lúc này, tất cả mọi người mới ngồi xuống tại chỗ. Tư thế đồng đều, chuẩn mực. Mọi người đồng loạt lấy nước ra uống.
Trước mặt Mục Ảnh Sanh xuất hiện một bình nước, cô ngẩng đầu liếc nhìn Lệ Diễn, không khách khí nhận lấy.
Lúc này, cổ họng cô đã khát khô. Uống nước xong, đang muốn đem bình nước trả lại cho Lệ Diễn, đột nhiên cô lại phát hiện ra những người khác đang hết sức tò mò nhìn về phía này.
Trong đó có một tân binh to gan, gật đầu với Mục Ảnh Sanh một cái: “Em gái à, em thuộc đại đội nào thế? Sao em lại phải đến đây huấn luyện vậy?”
Lá gan cũng lớn quá rồi đó? Dám đắc tội với Lệ lão đại?
Lệ Diễn lạnh nhạt nhìn Tôn Chính, nhấc tay lên lần nữa.
“Lo lái xe đi. Cậu mà còn nhiều chuyện nữa, tôi sẽ đạp cậu xuống chạy với họ đấy.”
“Đừng, đừng. Lão đại, tôi không hỏi nữa.” Tôn Chính ngừng nói. Rồi lại nhịn không được chậc chậc hai tiếng: “Nhìn cô bé cố hết sức chạy kìa, chậc. Thương quá đi.”
Lệ Diễn liếc Tôn Chính, nhấc tay làm bộ muốn đánh thêm lần nữa, rốt cuộc Tôn Chính cũng chịu ngậm miệng. Còn Lệ Diễn thì thu tay lại, đặt trên cửa xe, nhìn Mục Ảnh Sanh đang chạy ở phía trước.
Ừ, không tồi. Tốc độ cũng coi như tạm được. Không biết có thể trụ được bao lâu.
Mục Ảnh Sanh cũng không biết mình đã chạy bao lâu, chỉ cảm thấy cô đã chạy đến nổ cả phổi thòi cả tim ra ngoài. Cổ họng khô khốc, balo thì chẳng khác nào ngọn núi đang đè lên lưng.
Nếu không phải biết rõ xe Lệ Diễn đang đi đằng sau, Mục Ảnh Sanh chắc chắn mình sẽ ngay lập tức ngã thẳng xuống đất.
Chính vì biết rõ Lệ Diễn đang đi phía sau nhìn mình, cô liên tục nhắc nhở bản thân phải cố gắng chịu đựng, không được dừng lại. Không thể để Lệ Diễn cười cô.
Cô không biết 10 km dài bao nhiêu, cô chỉ biết mấy cục đá dưới đường đang khiến chân cô đau nhức. Cái này so với chạy bộ trên thao trường đúng là một trời một vực, thì ra, cô vẫn chưa đủ mạnh mẽ.
… …
Chạy 10 km vừa xong, Mục Ảnh Sanh ngồi phệch xuống đất. Cũng ngay lúc đó cô phát hiện ra, những người bên cạnh cô, không một ai ngồi xuống nghỉ.
Tất cả bọn họ vẫn đeo theo balo đứng đó, đội ngũ chỉnh tề.
Hai chân Mục Ảnh Sanh mềm nhũn, cô cố gắng chống người, đứng lên trở về vị trí. Nhưng chân cô cứ nhũn ra, balo thì cứ như một tảng đá nặng đè cô không đứng dậy nổi.
Bỗng nhiên phải vận động mạnh làm cho cô mất hết sức lực, ngồi trên mấy cục đá cũng không dễ chịu gì, nhưng vừa chạy 10 km xong, cô thật sự không còn chút hơi sức.
Lúc này, chiếc xe Jeep dừng lại. Lệ Diễn xuống xe, đưa mắt nhìn qua, phát hiện Mục Ảnh Sanh đang ngồi dưới đất. Anh hơi nhếch khóe môi lên như cười như không, nhưng trong mắt Mục Ảnh Sanh vẻ mặt đó không khác nào cười nhạo.
Quả nhiên, vừa đặt chân xuống đất, anh liền trực tiếp đi tới trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt ngạo nghễ nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu cô.
“Yếu.”
Mục Ảnh Sanh chán nản, cảm thấy ruột gan như xoắn hết vào nhau chỉ muốn nôn hết ra. Cô cố gắng chống người đứng dậy, bước chân lảo đảo, thiếu chút nữa là lại ngã xuống.
“Quá yếu.”
Giọng điệu chế giễu hoàn toàn không giống như Lệ Diễn hàng ngày. Tất cả các tân binh đều đứng yên bất động, toàn thể dựng cao lỗ tai, chỉ hận không thể nghe rõ hơn một chút.
Lão đại thực quá tàn nhẫn, người ta là con gái mà đối xử chẳng chút nể nang gì cả.
Mục Ảnh Sanh không phải là lần đầu tiên bị anh cười nhạo. Kiếp trước, tên gia hỏa này còn không thèm để mắt đến cô.
Lúc này lại công khai nói cô yếu, lại còn là lần đầu tiên. Cô hoàn toàn không phục. Cố tình so sánh cô với những người ở đây, quả thực quá chênh lệch.
Cô nghiến răng đứng dậy, Lệ Diện thu hồi ánh mắt, nhìn về phía những người khác.
“Nghỉ ngơi tại chỗ, dưỡng sức mười phút. Rồi chạy về.”
Lúc này, tất cả mọi người mới ngồi xuống tại chỗ. Tư thế đồng đều, chuẩn mực. Mọi người đồng loạt lấy nước ra uống.
Trước mặt Mục Ảnh Sanh xuất hiện một bình nước, cô ngẩng đầu liếc nhìn Lệ Diễn, không khách khí nhận lấy.
Lúc này, cổ họng cô đã khát khô. Uống nước xong, đang muốn đem bình nước trả lại cho Lệ Diễn, đột nhiên cô lại phát hiện ra những người khác đang hết sức tò mò nhìn về phía này.
Trong đó có một tân binh to gan, gật đầu với Mục Ảnh Sanh một cái: “Em gái à, em thuộc đại đội nào thế? Sao em lại phải đến đây huấn luyện vậy?”
Lá gan cũng lớn quá rồi đó? Dám đắc tội với Lệ lão đại?
/146
|