Edit: Tam Sinh & Beta: Phong Vũ
Mục Ảnh Sanh nghiến răng, nắm chặt bình nước trong tay. Còn không phải là do cô xui xẻo sao? Nếu không phải do cô xui xẻo thì lúc gọi điện về nhà làm sao lại bị tên sát thần này nghe thấy, cô sẽ bị điều đến đây chạy phạt 10 km?
Ánh mắt Lệ Diễn lạnh lùng quét qua. Cậu tân binh kia liền rụt cổ, quay đầu bỏ đi không nói một lời.
Trong lòng đám tân binh kia như bị chuột cào cấu, tò mò nhưng không dám mở miệng ra hỏi, chỉ không ngừng nhìn về phía Mục Ảnh Sanh.
Mục Ảnh Sanh cũng rụt cổ theo, trong lòng quyết định, lần sau, nhất định phải tránh xa tên sát thần này một chút, càng xa càng tốt.
Lệ Diễn nhìn vẻ mặt biến hóa của cô bé, ánh mắt đột nhiên trầm xuống, quay sang nhìn những người khác.
“Tất cả chú ý.”
Tiếng hô cất lên khiến mọi người thôi nhìn chằm chằm Mục Ảnh Sanh, nhanh chóng đứng lên.
“Nghiêm.” Lệ Diễn nhếch môi: “Quay lại đường cũ. Bên phải quay, bước đều bước.”
Vẻ mặt đám tân binh đau khổ vô cùng nhưng cũng không dám phàn nàn. Không ai dám ý kiến việc nghỉ còn chưa được tới 10 phút. Tất cả đồng loạt đeo balo, quay trở lại đường cũ.
Nhưng lúc đi ngang qua Mục Ảnh Sanh, mọi người đều không nhịn được mà lại liếc nhìn cô.
Cô bé này đúng là xinh thật, đang chật vật như thế mà vẫn rất xinh. Chỉ đáng tiếc là sao hết lần này đến lần khác lại đụng trúng …
Bị Lệ Diễn trừng mắt, tất cả mọi người không dám nhìn nữa, vội vã chạy về phía trước.
Mục Ảnh Sanh vẫn ngồi dưới đất, thấy thế liền động đậy tay chân tính đứng dậy, thế nhưng cái balo sau lưng lúc này kéo chân cô, không biết trong balo đựng cái gì mà lại kéo cô ngồi phịch xuống, thiếu chút nữa ngã chổng vó lên trời.
Trong khoảnh khắc cô ngồi phịch xuống, Lệ Diễn liền động tay, nhưng rốt cuộc vẫn không ra giúp cô.
Vất vả lắm cô mới đứng lên được, trước mắt là gương mặt của Lệ Diễn.
Cô cố gắng đứng thẳng, nỗ lực không để bị sức nặng của balo kéo ngã. Cô quay người muốn chạy về phía trước, lại bị Lệ Diễn chặn đường.
Cô ngẩng đầu đối mặt nhìn Lệ Diễn, ánh mắt phòng bị để lộ ra vẻ khó hiểu.
Dáng người thiếu nữ cao gầy, thân hình mảnh khảnh. Bộ quân phục cô mặc trên người cùng với chiếc thắt lưng siết chặt quanh eo càng khiến dáng người cô thêm duyên dáng. Làn da nhẵn mịn bóng loáng. Ánh nắng đang lấp lánh trên gương mặt đang lấm tấm những giọt mồ hôi.
Cô bé ấy lúc này đang vô cùng không phục trừng mắt nhìn anh, ánh mắt không hề che giấu cảm xúc.
Lệ Diễn hơi nhếch khóe môi: “Chúng ta vừa rồi chạy 10 km, bây giờ chạy lại đường cũ. Lại chạy 10 km nữa. Cô xác định? Cô có thể chạy về?
Bị anh xem thường, Mục Ảnh Sanh thấy hơi chán nản, sau lưng mồ hôi đã đổ ướt nhẹp. Cô oán hận trừng mắt nhìn anh: “Thủ trưởng cần gì phải nói những lời như vậy? Nếu bây giờ tôi không chạy về, chẳng lẽ lại ở đây ngủ qua đêm hay sao?”
Tính tình vẫn còn bướng bỉnh lắm. Cái tình cách này, thật là muốn lấy ra rèn giũa mà.
“Như vậy đi, cô chỉ cần trả lời một câu hỏi của tôi, tôi sẽ cho cô ngồi xe tôi về, thế nào?”
Mục Ảnh Sanh căn bản không tin anh lại có lòng tốt như thế: “Câu hỏi gì?”
Lệ Diễm nhếch khóe môi, hai mắt híp lại lộ vẻ sắc bén: “Làm sao cô biết được chuyện tương lai thành phố Khách sẽ quy hoạch lại khu vực nội thành?
Chứng kiến Mục Ảnh Sanh lại một lần nữa thay đổi sắc mặt, đuôi lông mày anh nhếch lên: “Đừng có nói với tôi là do cô nằm mơ, cũng đừng có nói là cô nghe được lãnh đạo nói chuyện. Trường quân đội là nơi nào cơ chứ? Lãnh đạo bình thường, căn bản không thể vào được.”
Chưa cần nói đến chuyện thành phố Khánh xa xôi cách trở kia, cứ coi như là lãnh đạo của thành phố Khánh thật đi, nhưng trường quân đội, quân khu là địa phận trọng yếu, nếu không được phê chuẩn, thì dù có chức có quyền cũng đừng mong vào được.
Vậy rốt cuộc tại sao cô bé này lại biết rõ như vậy?
Mục Ảnh Sanh cắn môi, căn bản cô không thể nào trả lời. Cô biết tên sát thần này rõ ràng là cố ý.
“Thủ trưởng.” Mục Ảnh Sanh hít sâu, trong chốc lát, khuôn mặt bình tĩnh trở lại: “Phiền anh tránh ra một chút, tôi phải chạy về.”
Cô bé này, vẫn còn bướng. Lệ Diễn sờ cằm: “Cô nghĩ kỹ rồi chứ? Nếu tôi đoán không sai, chân cô bây giờ đã mềm nhũn rồi có phải không?”
Mục Ảnh Sanh theo phản xạ nhìn anh một cái, chân cô lúc này thực sự đã nhũn ra rồi. Nhưng cô tuyệt đối không muốn nhận thua.
Oán hận cắn răng một cái, cô cố chạy về phía trước đuổi kịp đám binh sĩ, không quay đầu lại.
“Lão đại?” Tôn Chính vừa rồi đứng ở khá xa, không nghe thấy Lệ Diễn hỏi gì, lúc này lái xe tới, ánh mắt không đành lòng nhìn về phía Mục Ảnh Sanh: “Cái này có tàn nhẫn quá không?”
Tuy đằng trước là tân binh, nhưng dù sao cũng đã được huấn luyện hơn nửa năm. Cô bé này là người mới, lại chân yếu tay mềm ——
“Đi thôi”
Lệ Diễn không trả lời, bước lên xe, ánh mắt nhìn về phía bóng dáng nhỏ nhắn đang không ngừng chạy về phía trước.
Cô bé, sớm muộn gì cũng có một ngày, tôi sẽ khám phá hết từng bí mật của em.Edit: Tam Sinh & Beta: Phong Vũ
Mục Ảnh Sanh nghiến răng, nắm chặt bình nước trong tay. Còn không phải là do cô xui xẻo sao? Nếu không phải do cô xui xẻo thì lúc gọi điện về nhà làm sao lại bị tên sát thần này nghe thấy, cô sẽ bị điều đến đây chạy phạt 10 km?
Ánh mắt Lệ Diễn lạnh lùng quét qua. Cậu tân binh kia liền rụt cổ, quay đầu bỏ đi không nói một lời.
Trong lòng đám tân binh kia như bị chuột cào cấu, tò mò nhưng không dám mở miệng ra hỏi, chỉ không ngừng nhìn về phía Mục Ảnh Sanh.
Mục Ảnh Sanh cũng rụt cổ theo, trong lòng quyết định, lần sau, nhất định phải tránh xa tên sát thần này một chút, càng xa càng tốt.
Lệ Diễn nhìn vẻ mặt biến hóa của cô bé, ánh mắt đột nhiên trầm xuống, quay sang nhìn những người khác.
“Tất cả chú ý.”
Tiếng hô cất lên khiến mọi người thôi nhìn chằm chằm Mục Ảnh Sanh, nhanh chóng đứng lên.
“Nghiêm.” Lệ Diễn nhếch môi: “Quay lại đường cũ. Bên phải quay, bước đều bước.”
Vẻ mặt đám tân binh đau khổ vô cùng nhưng cũng không dám phàn nàn. Không ai dám ý kiến việc nghỉ còn chưa được tới 10 phút. Tất cả đồng loạt đeo balo, quay trở lại đường cũ.
Nhưng lúc đi ngang qua Mục Ảnh Sanh, mọi người đều không nhịn được mà lại liếc nhìn cô.
Cô bé này đúng là xinh thật, đang chật vật như thế mà vẫn rất xinh. Chỉ đáng tiếc là sao hết lần này đến lần khác lại đụng trúng …
Bị Lệ Diễn trừng mắt, tất cả mọi người không dám nhìn nữa, vội vã chạy về phía trước.
Mục Ảnh Sanh vẫn ngồi dưới đất, thấy thế liền động đậy tay chân tính đứng dậy, thế nhưng cái balo sau lưng lúc này kéo chân cô, không biết trong balo đựng cái gì mà lại kéo cô ngồi phịch xuống, thiếu chút nữa ngã chổng vó lên trời.
Trong khoảnh khắc cô ngồi phịch xuống, Lệ Diễn liền động tay, nhưng rốt cuộc vẫn không ra giúp cô.
Vất vả lắm cô mới đứng lên được, trước mắt là gương mặt của Lệ Diễn.
Cô cố gắng đứng thẳng, nỗ lực không để bị sức nặng của balo kéo ngã. Cô quay người muốn chạy về phía trước, lại bị Lệ Diễn chặn đường.
Cô ngẩng đầu đối mặt nhìn Lệ Diễn, ánh mắt phòng bị để lộ ra vẻ khó hiểu.
Dáng người thiếu nữ cao gầy, thân hình mảnh khảnh. Bộ quân phục cô mặc trên người cùng với chiếc thắt lưng siết chặt quanh eo càng khiến dáng người cô thêm duyên dáng. Làn da nhẵn mịn bóng loáng. Ánh nắng đang lấp lánh trên gương mặt đang lấm tấm những giọt mồ hôi.
Cô bé ấy lúc này đang vô cùng không phục trừng mắt nhìn anh, ánh mắt không hề che giấu cảm xúc.
Lệ Diễn hơi nhếch khóe môi: “Chúng ta vừa rồi chạy 10 km, bây giờ chạy lại đường cũ. Lại chạy 10 km nữa. Cô xác định? Cô có thể chạy về?
Bị anh xem thường, Mục Ảnh Sanh thấy hơi chán nản, sau lưng mồ hôi đã đổ ướt nhẹp. Cô oán hận trừng mắt nhìn anh: “Thủ trưởng cần gì phải nói những lời như vậy? Nếu bây giờ tôi không chạy về, chẳng lẽ lại ở đây ngủ qua đêm hay sao?”
Tính tình vẫn còn bướng bỉnh lắm. Cái tình cách này, thật là muốn lấy ra rèn giũa mà.
“Như vậy đi, cô chỉ cần trả lời một câu hỏi của tôi, tôi sẽ cho cô ngồi xe tôi về, thế nào?”
Mục Ảnh Sanh căn bản không tin anh lại có lòng tốt như thế: “Câu hỏi gì?”
Lệ Diễm nhếch khóe môi, hai mắt híp lại lộ vẻ sắc bén: “Làm sao cô biết được chuyện tương lai thành phố Khách sẽ quy hoạch lại khu vực nội thành?
Chứng kiến Mục Ảnh Sanh lại một lần nữa thay đổi sắc mặt, đuôi lông mày anh nhếch lên: “Đừng có nói với tôi là do cô nằm mơ, cũng đừng có nói là cô nghe được lãnh đạo nói chuyện. Trường quân đội là nơi nào cơ chứ? Lãnh đạo bình thường, căn bản không thể vào được.”
Chưa cần nói đến chuyện thành phố Khánh xa xôi cách trở kia, cứ coi như là lãnh đạo của thành phố Khánh thật đi, nhưng trường quân đội, quân khu là địa phận trọng yếu, nếu không được phê chuẩn, thì dù có chức có quyền cũng đừng mong vào được.
Vậy rốt cuộc tại sao cô bé này lại biết rõ như vậy?
Mục Ảnh Sanh cắn môi, căn bản cô không thể nào trả lời. Cô biết tên sát thần này rõ ràng là cố ý.
“Thủ trưởng.” Mục Ảnh Sanh hít sâu, trong chốc lát, khuôn mặt bình tĩnh trở lại: “Phiền anh tránh ra một chút, tôi phải chạy về.”
Cô bé này, vẫn còn bướng. Lệ Diễn sờ cằm: “Cô nghĩ kỹ rồi chứ? Nếu tôi đoán không sai, chân cô bây giờ đã mềm nhũn rồi có phải không?”
Mục Ảnh Sanh theo phản xạ nhìn anh một cái, chân cô lúc này thực sự đã nhũn ra rồi. Nhưng cô tuyệt đối không muốn nhận thua.
Oán hận cắn răng một cái, cô cố chạy về phía trước đuổi kịp đám binh sĩ, không quay đầu lại.
“Lão đại?” Tôn Chính vừa rồi đứng ở khá xa, không nghe thấy Lệ Diễn hỏi gì, lúc này lái xe tới, ánh mắt không đành lòng nhìn về phía Mục Ảnh Sanh: “Cái này có tàn nhẫn quá không?”
Tuy đằng trước là tân binh, nhưng dù sao cũng đã được huấn luyện hơn nửa năm. Cô bé này là người mới, lại chân yếu tay mềm ——
“Đi thôi”
Lệ Diễn không trả lời, bước lên xe, ánh mắt nhìn về phía bóng dáng nhỏ nhắn đang không ngừng chạy về phía trước.
Cô bé, sớm muộn gì cũng có một ngày, tôi sẽ khám phá hết từng bí mật của em.
Mục Ảnh Sanh nghiến răng, nắm chặt bình nước trong tay. Còn không phải là do cô xui xẻo sao? Nếu không phải do cô xui xẻo thì lúc gọi điện về nhà làm sao lại bị tên sát thần này nghe thấy, cô sẽ bị điều đến đây chạy phạt 10 km?
Ánh mắt Lệ Diễn lạnh lùng quét qua. Cậu tân binh kia liền rụt cổ, quay đầu bỏ đi không nói một lời.
Trong lòng đám tân binh kia như bị chuột cào cấu, tò mò nhưng không dám mở miệng ra hỏi, chỉ không ngừng nhìn về phía Mục Ảnh Sanh.
Mục Ảnh Sanh cũng rụt cổ theo, trong lòng quyết định, lần sau, nhất định phải tránh xa tên sát thần này một chút, càng xa càng tốt.
Lệ Diễn nhìn vẻ mặt biến hóa của cô bé, ánh mắt đột nhiên trầm xuống, quay sang nhìn những người khác.
“Tất cả chú ý.”
Tiếng hô cất lên khiến mọi người thôi nhìn chằm chằm Mục Ảnh Sanh, nhanh chóng đứng lên.
“Nghiêm.” Lệ Diễn nhếch môi: “Quay lại đường cũ. Bên phải quay, bước đều bước.”
Vẻ mặt đám tân binh đau khổ vô cùng nhưng cũng không dám phàn nàn. Không ai dám ý kiến việc nghỉ còn chưa được tới 10 phút. Tất cả đồng loạt đeo balo, quay trở lại đường cũ.
Nhưng lúc đi ngang qua Mục Ảnh Sanh, mọi người đều không nhịn được mà lại liếc nhìn cô.
Cô bé này đúng là xinh thật, đang chật vật như thế mà vẫn rất xinh. Chỉ đáng tiếc là sao hết lần này đến lần khác lại đụng trúng …
Bị Lệ Diễn trừng mắt, tất cả mọi người không dám nhìn nữa, vội vã chạy về phía trước.
Mục Ảnh Sanh vẫn ngồi dưới đất, thấy thế liền động đậy tay chân tính đứng dậy, thế nhưng cái balo sau lưng lúc này kéo chân cô, không biết trong balo đựng cái gì mà lại kéo cô ngồi phịch xuống, thiếu chút nữa ngã chổng vó lên trời.
Trong khoảnh khắc cô ngồi phịch xuống, Lệ Diễn liền động tay, nhưng rốt cuộc vẫn không ra giúp cô.
Vất vả lắm cô mới đứng lên được, trước mắt là gương mặt của Lệ Diễn.
Cô cố gắng đứng thẳng, nỗ lực không để bị sức nặng của balo kéo ngã. Cô quay người muốn chạy về phía trước, lại bị Lệ Diễn chặn đường.
Cô ngẩng đầu đối mặt nhìn Lệ Diễn, ánh mắt phòng bị để lộ ra vẻ khó hiểu.
Dáng người thiếu nữ cao gầy, thân hình mảnh khảnh. Bộ quân phục cô mặc trên người cùng với chiếc thắt lưng siết chặt quanh eo càng khiến dáng người cô thêm duyên dáng. Làn da nhẵn mịn bóng loáng. Ánh nắng đang lấp lánh trên gương mặt đang lấm tấm những giọt mồ hôi.
Cô bé ấy lúc này đang vô cùng không phục trừng mắt nhìn anh, ánh mắt không hề che giấu cảm xúc.
Lệ Diễn hơi nhếch khóe môi: “Chúng ta vừa rồi chạy 10 km, bây giờ chạy lại đường cũ. Lại chạy 10 km nữa. Cô xác định? Cô có thể chạy về?
Bị anh xem thường, Mục Ảnh Sanh thấy hơi chán nản, sau lưng mồ hôi đã đổ ướt nhẹp. Cô oán hận trừng mắt nhìn anh: “Thủ trưởng cần gì phải nói những lời như vậy? Nếu bây giờ tôi không chạy về, chẳng lẽ lại ở đây ngủ qua đêm hay sao?”
Tính tình vẫn còn bướng bỉnh lắm. Cái tình cách này, thật là muốn lấy ra rèn giũa mà.
“Như vậy đi, cô chỉ cần trả lời một câu hỏi của tôi, tôi sẽ cho cô ngồi xe tôi về, thế nào?”
Mục Ảnh Sanh căn bản không tin anh lại có lòng tốt như thế: “Câu hỏi gì?”
Lệ Diễm nhếch khóe môi, hai mắt híp lại lộ vẻ sắc bén: “Làm sao cô biết được chuyện tương lai thành phố Khách sẽ quy hoạch lại khu vực nội thành?
Chứng kiến Mục Ảnh Sanh lại một lần nữa thay đổi sắc mặt, đuôi lông mày anh nhếch lên: “Đừng có nói với tôi là do cô nằm mơ, cũng đừng có nói là cô nghe được lãnh đạo nói chuyện. Trường quân đội là nơi nào cơ chứ? Lãnh đạo bình thường, căn bản không thể vào được.”
Chưa cần nói đến chuyện thành phố Khánh xa xôi cách trở kia, cứ coi như là lãnh đạo của thành phố Khánh thật đi, nhưng trường quân đội, quân khu là địa phận trọng yếu, nếu không được phê chuẩn, thì dù có chức có quyền cũng đừng mong vào được.
Vậy rốt cuộc tại sao cô bé này lại biết rõ như vậy?
Mục Ảnh Sanh cắn môi, căn bản cô không thể nào trả lời. Cô biết tên sát thần này rõ ràng là cố ý.
“Thủ trưởng.” Mục Ảnh Sanh hít sâu, trong chốc lát, khuôn mặt bình tĩnh trở lại: “Phiền anh tránh ra một chút, tôi phải chạy về.”
Cô bé này, vẫn còn bướng. Lệ Diễn sờ cằm: “Cô nghĩ kỹ rồi chứ? Nếu tôi đoán không sai, chân cô bây giờ đã mềm nhũn rồi có phải không?”
Mục Ảnh Sanh theo phản xạ nhìn anh một cái, chân cô lúc này thực sự đã nhũn ra rồi. Nhưng cô tuyệt đối không muốn nhận thua.
Oán hận cắn răng một cái, cô cố chạy về phía trước đuổi kịp đám binh sĩ, không quay đầu lại.
“Lão đại?” Tôn Chính vừa rồi đứng ở khá xa, không nghe thấy Lệ Diễn hỏi gì, lúc này lái xe tới, ánh mắt không đành lòng nhìn về phía Mục Ảnh Sanh: “Cái này có tàn nhẫn quá không?”
Tuy đằng trước là tân binh, nhưng dù sao cũng đã được huấn luyện hơn nửa năm. Cô bé này là người mới, lại chân yếu tay mềm ——
“Đi thôi”
Lệ Diễn không trả lời, bước lên xe, ánh mắt nhìn về phía bóng dáng nhỏ nhắn đang không ngừng chạy về phía trước.
Cô bé, sớm muộn gì cũng có một ngày, tôi sẽ khám phá hết từng bí mật của em.Edit: Tam Sinh & Beta: Phong Vũ
Mục Ảnh Sanh nghiến răng, nắm chặt bình nước trong tay. Còn không phải là do cô xui xẻo sao? Nếu không phải do cô xui xẻo thì lúc gọi điện về nhà làm sao lại bị tên sát thần này nghe thấy, cô sẽ bị điều đến đây chạy phạt 10 km?
Ánh mắt Lệ Diễn lạnh lùng quét qua. Cậu tân binh kia liền rụt cổ, quay đầu bỏ đi không nói một lời.
Trong lòng đám tân binh kia như bị chuột cào cấu, tò mò nhưng không dám mở miệng ra hỏi, chỉ không ngừng nhìn về phía Mục Ảnh Sanh.
Mục Ảnh Sanh cũng rụt cổ theo, trong lòng quyết định, lần sau, nhất định phải tránh xa tên sát thần này một chút, càng xa càng tốt.
Lệ Diễn nhìn vẻ mặt biến hóa của cô bé, ánh mắt đột nhiên trầm xuống, quay sang nhìn những người khác.
“Tất cả chú ý.”
Tiếng hô cất lên khiến mọi người thôi nhìn chằm chằm Mục Ảnh Sanh, nhanh chóng đứng lên.
“Nghiêm.” Lệ Diễn nhếch môi: “Quay lại đường cũ. Bên phải quay, bước đều bước.”
Vẻ mặt đám tân binh đau khổ vô cùng nhưng cũng không dám phàn nàn. Không ai dám ý kiến việc nghỉ còn chưa được tới 10 phút. Tất cả đồng loạt đeo balo, quay trở lại đường cũ.
Nhưng lúc đi ngang qua Mục Ảnh Sanh, mọi người đều không nhịn được mà lại liếc nhìn cô.
Cô bé này đúng là xinh thật, đang chật vật như thế mà vẫn rất xinh. Chỉ đáng tiếc là sao hết lần này đến lần khác lại đụng trúng …
Bị Lệ Diễn trừng mắt, tất cả mọi người không dám nhìn nữa, vội vã chạy về phía trước.
Mục Ảnh Sanh vẫn ngồi dưới đất, thấy thế liền động đậy tay chân tính đứng dậy, thế nhưng cái balo sau lưng lúc này kéo chân cô, không biết trong balo đựng cái gì mà lại kéo cô ngồi phịch xuống, thiếu chút nữa ngã chổng vó lên trời.
Trong khoảnh khắc cô ngồi phịch xuống, Lệ Diễn liền động tay, nhưng rốt cuộc vẫn không ra giúp cô.
Vất vả lắm cô mới đứng lên được, trước mắt là gương mặt của Lệ Diễn.
Cô cố gắng đứng thẳng, nỗ lực không để bị sức nặng của balo kéo ngã. Cô quay người muốn chạy về phía trước, lại bị Lệ Diễn chặn đường.
Cô ngẩng đầu đối mặt nhìn Lệ Diễn, ánh mắt phòng bị để lộ ra vẻ khó hiểu.
Dáng người thiếu nữ cao gầy, thân hình mảnh khảnh. Bộ quân phục cô mặc trên người cùng với chiếc thắt lưng siết chặt quanh eo càng khiến dáng người cô thêm duyên dáng. Làn da nhẵn mịn bóng loáng. Ánh nắng đang lấp lánh trên gương mặt đang lấm tấm những giọt mồ hôi.
Cô bé ấy lúc này đang vô cùng không phục trừng mắt nhìn anh, ánh mắt không hề che giấu cảm xúc.
Lệ Diễn hơi nhếch khóe môi: “Chúng ta vừa rồi chạy 10 km, bây giờ chạy lại đường cũ. Lại chạy 10 km nữa. Cô xác định? Cô có thể chạy về?
Bị anh xem thường, Mục Ảnh Sanh thấy hơi chán nản, sau lưng mồ hôi đã đổ ướt nhẹp. Cô oán hận trừng mắt nhìn anh: “Thủ trưởng cần gì phải nói những lời như vậy? Nếu bây giờ tôi không chạy về, chẳng lẽ lại ở đây ngủ qua đêm hay sao?”
Tính tình vẫn còn bướng bỉnh lắm. Cái tình cách này, thật là muốn lấy ra rèn giũa mà.
“Như vậy đi, cô chỉ cần trả lời một câu hỏi của tôi, tôi sẽ cho cô ngồi xe tôi về, thế nào?”
Mục Ảnh Sanh căn bản không tin anh lại có lòng tốt như thế: “Câu hỏi gì?”
Lệ Diễm nhếch khóe môi, hai mắt híp lại lộ vẻ sắc bén: “Làm sao cô biết được chuyện tương lai thành phố Khách sẽ quy hoạch lại khu vực nội thành?
Chứng kiến Mục Ảnh Sanh lại một lần nữa thay đổi sắc mặt, đuôi lông mày anh nhếch lên: “Đừng có nói với tôi là do cô nằm mơ, cũng đừng có nói là cô nghe được lãnh đạo nói chuyện. Trường quân đội là nơi nào cơ chứ? Lãnh đạo bình thường, căn bản không thể vào được.”
Chưa cần nói đến chuyện thành phố Khánh xa xôi cách trở kia, cứ coi như là lãnh đạo của thành phố Khánh thật đi, nhưng trường quân đội, quân khu là địa phận trọng yếu, nếu không được phê chuẩn, thì dù có chức có quyền cũng đừng mong vào được.
Vậy rốt cuộc tại sao cô bé này lại biết rõ như vậy?
Mục Ảnh Sanh cắn môi, căn bản cô không thể nào trả lời. Cô biết tên sát thần này rõ ràng là cố ý.
“Thủ trưởng.” Mục Ảnh Sanh hít sâu, trong chốc lát, khuôn mặt bình tĩnh trở lại: “Phiền anh tránh ra một chút, tôi phải chạy về.”
Cô bé này, vẫn còn bướng. Lệ Diễn sờ cằm: “Cô nghĩ kỹ rồi chứ? Nếu tôi đoán không sai, chân cô bây giờ đã mềm nhũn rồi có phải không?”
Mục Ảnh Sanh theo phản xạ nhìn anh một cái, chân cô lúc này thực sự đã nhũn ra rồi. Nhưng cô tuyệt đối không muốn nhận thua.
Oán hận cắn răng một cái, cô cố chạy về phía trước đuổi kịp đám binh sĩ, không quay đầu lại.
“Lão đại?” Tôn Chính vừa rồi đứng ở khá xa, không nghe thấy Lệ Diễn hỏi gì, lúc này lái xe tới, ánh mắt không đành lòng nhìn về phía Mục Ảnh Sanh: “Cái này có tàn nhẫn quá không?”
Tuy đằng trước là tân binh, nhưng dù sao cũng đã được huấn luyện hơn nửa năm. Cô bé này là người mới, lại chân yếu tay mềm ——
“Đi thôi”
Lệ Diễn không trả lời, bước lên xe, ánh mắt nhìn về phía bóng dáng nhỏ nhắn đang không ngừng chạy về phía trước.
Cô bé, sớm muộn gì cũng có một ngày, tôi sẽ khám phá hết từng bí mật của em.
/146
|