“Chuyện tình cảm, mẹ cũng không muốn miễn cưỡng con, hy vọng Thuỷ Tâm Nhu là người con muốn, mẹ không muốn thấy con không hạnh phúc.” Nói xong, Yến Thục Phân vỗ vỗ cánh tay Đường Diệc Sâm.
“Nghe con nói như vậy, mẹ có chút yên lòng rồi. Thôi con đi làm đi, mẹ cũng phải về.”
“Con kêu Vô Ngân đưa mẹ về.”
“Không cần, mẹ đến chỗ gần đây đi dạo mua chút đồ.”
Rời khỏi Liên Khải, Yến Thục Phân ấn gọi một dãy số vô cùng quen thuộc, giọng nói của bà cũng trở nên thật ôn nhu.
“Trí Huân, em ở chỗ cũ chờ anh, có một số việc em muốn thương lượng với anh một chút. Ở Liên Khải, anh giúp em để mắt tới Diệc Sâm, nhắc nhở nó đề phòng Đường Dụ.”
“Thục Phân, em cứ yên tâm đi, anh sẽ để mắt tới Diệc Sâm. Nó là con trai của em, anh cũng coi nó như con anh, anh sẽ không để cho nó có việc gì. Anh chỉnh lý xong một số hồ sơ trong tay sẽ qua ngay.”
“Trí Huân, cảm ơn anh!” Giọng nói Yến Thục Phân tràn ngập áy náy.
Ỷ Trí Huân chua chát giật giật khóe môi, “Thục Phân, đừng nói lời cảm ơn với anh, anh chỉ hy vọng em được hạnh phúc, cũng muốn thay em chia sẻ!”
Ánh mắt không tự giác đã có chút ươn ướt, Yến Thục Phân mím môi gật đầu, sau đó, bà cúp điện thoại.
Hai tay qua loa lau nước mắt, bà mới đón một chiếc taxi đi về dãy biệt thự thường đi ở biển kia.
———————
“Mợ hai, cậu Hi, các người đừng làm khó dễ chúng tôi. Không có chỉ thị của ông chủ, không ai có thể gặp cậu Thác, ông không cho phép bất luận người nào quấy rầy cậu Thác dưỡng bệnh.”
Xe của Hạ Trác Hi bị ngăn ở cửa một biệt thự trên đỉnh núi, cho dù bọn họ ấn chuông cửa, lại nói rõ ý định đến đây, bảo vệ gác cửa vẫn không để cho bọn họ tiến vào.
Bên kia, bảo vệ đã cho người đi báo cho Vũ Văn Huyễn, không có được sự cho phép của ông, bọn họ cũng không dám cho hai người đi vào trong biệt thự.
“Tôi là mẹ của Vũ Văn Thác, tôi đến thăm con tôi là chuyện hai năm rõ mười, ai dám ngăn cản tôi chứ? Cho dù con trai tôi biến thành người sống đời sống thực vật, tôi cũng có quyền đến thăm hỏi. Mấy người bảo vệ các anh tên gì, chờ một chút tôi nói ông chủ cho mấy người cuốn gói.”
Đôi mắt đẹp lấp lánh lửa giận, đứng ở ngoài cửa sắt đối diện với bảo vệ rất lâu, Nhan Dĩ Hinh không chịu rời đi, vô cùng kích động gầm thét.
Chết tiệt, bà muốn gặp con trai của mình còn cần có người cho phép, đây là đạo lý gì chứ?
“Chúng tôi đều quan tâm cậu Thác mà thôi, người anh em này, để cho chúng tôi vào gặp đi, sẽ không quấy rầy lâu lắm đâu, cũng sẽ không để cho các người khó xử.” Dưới vẻ mặt sâu xa khó hiểu nhìn như thông tình đạt lý của Hạ Trác Hi, đôi mắt sâu thẳm kia luôn luôn nhìn vào bên trong, mong có thể từ trong đó nhìn ra một ít manh mối.
“Mợ hai, cậu Hi, thật ngại quá, không có sự chấp thuận của ông chủ, tôi không thể cho các người vào.” Hơi hơi cung kính khom người, bảo vệ đứng đầu vẫn không đồng ý với bọn họ, cửa sắt nơi đó vẫn như cũ có bảo vệ khác trông coi.
“Gì chứ, phản hết rồi, tôi là lo lắng cho con trai mình, muốn gặp nó một lần cũng không được.” Nhan Dĩ Hinh ngay lập tức nổi bão, bà dùng lực đá cửa sắt kia.
Trong phút chốc, một giọng nói lớn hùng hồn truyền ra từ trong xe ở phía sau. “Nhan Dĩ Hinh, cô có thể không tiếp tục làm mất mặt con trai của mình không?”
“Hạ Trác Hi, hôm nay con không cần đi làm sao?”
“Nghe con nói như vậy, mẹ có chút yên lòng rồi. Thôi con đi làm đi, mẹ cũng phải về.”
“Con kêu Vô Ngân đưa mẹ về.”
“Không cần, mẹ đến chỗ gần đây đi dạo mua chút đồ.”
Rời khỏi Liên Khải, Yến Thục Phân ấn gọi một dãy số vô cùng quen thuộc, giọng nói của bà cũng trở nên thật ôn nhu.
“Trí Huân, em ở chỗ cũ chờ anh, có một số việc em muốn thương lượng với anh một chút. Ở Liên Khải, anh giúp em để mắt tới Diệc Sâm, nhắc nhở nó đề phòng Đường Dụ.”
“Thục Phân, em cứ yên tâm đi, anh sẽ để mắt tới Diệc Sâm. Nó là con trai của em, anh cũng coi nó như con anh, anh sẽ không để cho nó có việc gì. Anh chỉnh lý xong một số hồ sơ trong tay sẽ qua ngay.”
“Trí Huân, cảm ơn anh!” Giọng nói Yến Thục Phân tràn ngập áy náy.
Ỷ Trí Huân chua chát giật giật khóe môi, “Thục Phân, đừng nói lời cảm ơn với anh, anh chỉ hy vọng em được hạnh phúc, cũng muốn thay em chia sẻ!”
Ánh mắt không tự giác đã có chút ươn ướt, Yến Thục Phân mím môi gật đầu, sau đó, bà cúp điện thoại.
Hai tay qua loa lau nước mắt, bà mới đón một chiếc taxi đi về dãy biệt thự thường đi ở biển kia.
———————
“Mợ hai, cậu Hi, các người đừng làm khó dễ chúng tôi. Không có chỉ thị của ông chủ, không ai có thể gặp cậu Thác, ông không cho phép bất luận người nào quấy rầy cậu Thác dưỡng bệnh.”
Xe của Hạ Trác Hi bị ngăn ở cửa một biệt thự trên đỉnh núi, cho dù bọn họ ấn chuông cửa, lại nói rõ ý định đến đây, bảo vệ gác cửa vẫn không để cho bọn họ tiến vào.
Bên kia, bảo vệ đã cho người đi báo cho Vũ Văn Huyễn, không có được sự cho phép của ông, bọn họ cũng không dám cho hai người đi vào trong biệt thự.
“Tôi là mẹ của Vũ Văn Thác, tôi đến thăm con tôi là chuyện hai năm rõ mười, ai dám ngăn cản tôi chứ? Cho dù con trai tôi biến thành người sống đời sống thực vật, tôi cũng có quyền đến thăm hỏi. Mấy người bảo vệ các anh tên gì, chờ một chút tôi nói ông chủ cho mấy người cuốn gói.”
Đôi mắt đẹp lấp lánh lửa giận, đứng ở ngoài cửa sắt đối diện với bảo vệ rất lâu, Nhan Dĩ Hinh không chịu rời đi, vô cùng kích động gầm thét.
Chết tiệt, bà muốn gặp con trai của mình còn cần có người cho phép, đây là đạo lý gì chứ?
“Chúng tôi đều quan tâm cậu Thác mà thôi, người anh em này, để cho chúng tôi vào gặp đi, sẽ không quấy rầy lâu lắm đâu, cũng sẽ không để cho các người khó xử.” Dưới vẻ mặt sâu xa khó hiểu nhìn như thông tình đạt lý của Hạ Trác Hi, đôi mắt sâu thẳm kia luôn luôn nhìn vào bên trong, mong có thể từ trong đó nhìn ra một ít manh mối.
“Mợ hai, cậu Hi, thật ngại quá, không có sự chấp thuận của ông chủ, tôi không thể cho các người vào.” Hơi hơi cung kính khom người, bảo vệ đứng đầu vẫn không đồng ý với bọn họ, cửa sắt nơi đó vẫn như cũ có bảo vệ khác trông coi.
“Gì chứ, phản hết rồi, tôi là lo lắng cho con trai mình, muốn gặp nó một lần cũng không được.” Nhan Dĩ Hinh ngay lập tức nổi bão, bà dùng lực đá cửa sắt kia.
Trong phút chốc, một giọng nói lớn hùng hồn truyền ra từ trong xe ở phía sau. “Nhan Dĩ Hinh, cô có thể không tiếp tục làm mất mặt con trai của mình không?”
“Hạ Trác Hi, hôm nay con không cần đi làm sao?”
/140
|