“Ba, con chỉ muốn nhìn con trai mình một chút thôi, đây là sai sao? Tốt xấu gì nó cũng là do con hoài thai mười tháng vất vả sinh ra.” Nhan Dĩ Hinh cực kỳ không vui cãi lại.
“Ông ngoại, con tin tưởng mợ không có ác ý gì khác, biết anh họ trở thành người sống thực vật, mợ cũng cực kỳ thương tâm. Đến thăm anh ấy cũng là lẽ thường.
Buổi sáng con ra cửa thấy mợ một mình tinh thần hoảng hốt, mợ lo lắng tình trạng của anh họ, cho nên, con liền chở mợ qua đây. Cho rằng sẽ rất nhanh, không nghĩ tới để gặp mặt anh họ một lần lại khó như vậy, càng không yên lòng mợ một mình ở trong này, con đã xin đi làm trễ rồi.”
Liếc mắt, Hạ Trác Hi xin lỗi buông tay.
“Ba, là con bảo Trác Hi dẫn con qua đây, ba muốn trách thì trách con đi, đều là lỗi của một mình con, là con không có khả năng thông minh được như Dĩ Hiên, được chưa.”
Nghe vậy, Vũ Văn Huyễn liếc mắt một cái, khuôn mặt băng hàn không tăng thêm chút nhiệt độ nào.
Đôi mắt Hạ Trác Hi thâm trầm nhìn Vũ Văn Huyễn quan sát anh cực kỳ thức thời lựa chọn ngậm miệng.
Cau mày hừ lạnh một tiếng, Vũ Văn Huyễn nhếch cánh môi lên, “Mở cửa, cho bọn họ vào đi.”
—————————-
Nhìn Vũ Văn Thác nằm ở trên giường lại còn gắn ống truyền nước biển, trên người có gắn các loại thiết bị giám sát, bộ dáng gầy yếu trắng xanh, Nhan Dĩ Hinh đau lòng.
“Ba, thật sự không có biện pháp sao? Thác Nhi cứ nằm như vậy cả đời sao? Hiện tại y học phát triển như vậy, không bằng chúng ta ra nước ngoài trị liệu đi, nhất định sẽ có hy vọng.”
“Nhan Dĩ Hinh, cô cảm thấy Thác Nhi bị giày vò như vậy chưa đủ sao? Trị liệu nên làm tôi đều đã tận lực, ngay cả giáo sư uy tín tôi mời từ nước ngoài về cũng đã lắc đầu rồi. Thác Nhi đã trở thành người sống đời sống thực vật, cô cũng cần phải chấp nhận hiện thực này.
Tôi không để cho các người đến gặp nó, một là không muốn các người thấy cảnh thương tình, hai là không muốn quấy nhiễu nó, để cho nó nghỉ ngơi thật tốt đi. Chút nữa tôi sẽ tuyên bố với bên ngoài Vũ Văn Thác đã trở thành người sống đời sống thực vật, tôi cũng không muốn giấu diếm mọi người nữa.”
Hạ Trác Hi nghe thấy, cặp mắt sâu thẳm kia bình tĩnh nhìn Vũ Văn Thác đang hôn mê.
“Ba…”
“Người gặp cũng đã gặp rồi, nó hiện tại chính là cái dạng này. Các người trở về đi, nơi này có nhân viên chữa bệnh và chăm sóc chuyên nghiệp chiếu cố cho Thác Nhi là được, các người tới quấy rầy nó, nó cũng không tỉnh lại.”
Biểu tình của Vũ Văn Huyễn cực kỳ nghiêm túc, ánh mắt lại càng lãnh ngạnh, cực kỳ rõ ràng là hạ lệnh đuổi khách.
“Mợ, đi về trước đi, cho dù mợ ở trong này anh họ cũng sẽ không tỉnh lại. Chúng ta không cần quấy rầy anh ấy, để cho anh ấy nghỉ ngơi đi.”
Thở dài một hơi, chuyện cho tới bây giờ, Nhan Dĩ Hinh cũng đành phải thôi.
Bà không chịu thua kém người sinh con trai, người nào lại khiến con trai của bà không phúc khí có mạng mà hưởng phúc.
Lắc lắc đầu, Nhan Dĩ Hinh đi theo Hạ Trác Hi đi về.
———————-
Biệt thự khôi phục sự yên lặng, Vũ Văn Huyễn với thần sắc có chút ngưng trọng lúc này đang ngồi ở phòng sách lầu hai.
Trong phòng còn có giáo sư uy tín ông mời từ Mỹ về và Niên Bá Diễm.
“Giáo sư Smith, tình huống của Thác Nhi như thế nào?”
“Ông Vũ Văn, cậu chủ sau giai đoạn hôn mê đã khôi phục rất tốt, đại khái ba đến năm tháng sau có thể tiến vào giai đoạn thức tỉnh. Có điều, cần phải chuẩn bị tâm lý. Đại não của cậu ấy bị tổn thương sẽ làm suy nhược trung khu thần kinh ngôn ngữ, muốn khôi phục phải trị liệu ít nhất một năm trở lên.
Hơn nữa phỏng chừng muốn để cho cậu ấy lấy tư thái của một người bình thường đối mặt với công chúng đại khái cần thời gian ba năm. Thay giác mạc có lẽ không khó, nhưng mà, với cậu ấy mà nói có khả năng là đả kích quá lớn, lúc cậu ấy tỉnh lại có lẽ không tiếp nhận được hiện thực. Chân của cậu ấy cũng không phải một hai lần giải phẫu là có thể tốt, mấu chốt còn phải nhìn xem cậu ấy có phối hợp trị liệu không.”
Vũ Văn Huyễn gắt gao nhíu mày, vẻ mặt bí hiểm thâm trầm không thấy được ngọn nguồn tâm tư.
“Smith, ông tiếp tục trị liệu cho Thác Nhi, vấn đề tài chính, thuốc cùng thiết bị ông cần không thành vấn đề. Sở nghiên cứu của ông tôi đã cho người tìm được vị trí thích hợp ở California, rất nhanh có thể khởi công rồi.”
“Ông Vũ Văn, tôi sẽ tận lực trị lành cho cậu chủ, cậu ấy hoàn toàn có cơ hội khôi phục.”
“Được rồi, ông đi trước xem nó đi, tôi cùng Bá Diễm muốn bàn về kỳ hạn công trình bên kia.”
Smith lui ra, Niên Bá Diễm mới bắt đầu hé răng.
“Chủ tịch Huyễn, Liên Khải có hành động mới. Ngay tại nửa giờ trước, Đường Diệc Sâm tuyên bố Liên Khải muốn tham gia bỏ thầu cho Mỹ Trang.”
“Đường Diệc Sâm quả nhiên có đảm lược, tôi không nhìn lầm người.” Mi cau chặt, Vũ Văn Huyễn trầm tư một chút.
“Bá Diễm, chúng ta liền giúp cậu ta một chút. Cậu lập tức liên hệ truyền thông, tôi muốn tổ chức họp báo chiêu đãi ký giả. Còn nữa, tăng mạnh bảo vệ ở biệt thự, về sau, không cho phép ai bước vào. Báo cho bác sĩ trưởng của Thác Nhi ở Hongkong, thuận tiện cũng để cho ông ấy tham dự buổi họp báo.”
“Chủ tịch Huyễn, bọn họ không phải mới vừa tới gặp cậu Thác sao? Bọn họ sẽ không…”
“Cứ làm theo lời tôi nói đi.” Nhất thời thần sắc Vũ Văn Huyễn trở nên trầm trọng.
“Ông ngoại, con tin tưởng mợ không có ác ý gì khác, biết anh họ trở thành người sống thực vật, mợ cũng cực kỳ thương tâm. Đến thăm anh ấy cũng là lẽ thường.
Buổi sáng con ra cửa thấy mợ một mình tinh thần hoảng hốt, mợ lo lắng tình trạng của anh họ, cho nên, con liền chở mợ qua đây. Cho rằng sẽ rất nhanh, không nghĩ tới để gặp mặt anh họ một lần lại khó như vậy, càng không yên lòng mợ một mình ở trong này, con đã xin đi làm trễ rồi.”
Liếc mắt, Hạ Trác Hi xin lỗi buông tay.
“Ba, là con bảo Trác Hi dẫn con qua đây, ba muốn trách thì trách con đi, đều là lỗi của một mình con, là con không có khả năng thông minh được như Dĩ Hiên, được chưa.”
Nghe vậy, Vũ Văn Huyễn liếc mắt một cái, khuôn mặt băng hàn không tăng thêm chút nhiệt độ nào.
Đôi mắt Hạ Trác Hi thâm trầm nhìn Vũ Văn Huyễn quan sát anh cực kỳ thức thời lựa chọn ngậm miệng.
Cau mày hừ lạnh một tiếng, Vũ Văn Huyễn nhếch cánh môi lên, “Mở cửa, cho bọn họ vào đi.”
—————————-
Nhìn Vũ Văn Thác nằm ở trên giường lại còn gắn ống truyền nước biển, trên người có gắn các loại thiết bị giám sát, bộ dáng gầy yếu trắng xanh, Nhan Dĩ Hinh đau lòng.
“Ba, thật sự không có biện pháp sao? Thác Nhi cứ nằm như vậy cả đời sao? Hiện tại y học phát triển như vậy, không bằng chúng ta ra nước ngoài trị liệu đi, nhất định sẽ có hy vọng.”
“Nhan Dĩ Hinh, cô cảm thấy Thác Nhi bị giày vò như vậy chưa đủ sao? Trị liệu nên làm tôi đều đã tận lực, ngay cả giáo sư uy tín tôi mời từ nước ngoài về cũng đã lắc đầu rồi. Thác Nhi đã trở thành người sống đời sống thực vật, cô cũng cần phải chấp nhận hiện thực này.
Tôi không để cho các người đến gặp nó, một là không muốn các người thấy cảnh thương tình, hai là không muốn quấy nhiễu nó, để cho nó nghỉ ngơi thật tốt đi. Chút nữa tôi sẽ tuyên bố với bên ngoài Vũ Văn Thác đã trở thành người sống đời sống thực vật, tôi cũng không muốn giấu diếm mọi người nữa.”
Hạ Trác Hi nghe thấy, cặp mắt sâu thẳm kia bình tĩnh nhìn Vũ Văn Thác đang hôn mê.
“Ba…”
“Người gặp cũng đã gặp rồi, nó hiện tại chính là cái dạng này. Các người trở về đi, nơi này có nhân viên chữa bệnh và chăm sóc chuyên nghiệp chiếu cố cho Thác Nhi là được, các người tới quấy rầy nó, nó cũng không tỉnh lại.”
Biểu tình của Vũ Văn Huyễn cực kỳ nghiêm túc, ánh mắt lại càng lãnh ngạnh, cực kỳ rõ ràng là hạ lệnh đuổi khách.
“Mợ, đi về trước đi, cho dù mợ ở trong này anh họ cũng sẽ không tỉnh lại. Chúng ta không cần quấy rầy anh ấy, để cho anh ấy nghỉ ngơi đi.”
Thở dài một hơi, chuyện cho tới bây giờ, Nhan Dĩ Hinh cũng đành phải thôi.
Bà không chịu thua kém người sinh con trai, người nào lại khiến con trai của bà không phúc khí có mạng mà hưởng phúc.
Lắc lắc đầu, Nhan Dĩ Hinh đi theo Hạ Trác Hi đi về.
———————-
Biệt thự khôi phục sự yên lặng, Vũ Văn Huyễn với thần sắc có chút ngưng trọng lúc này đang ngồi ở phòng sách lầu hai.
Trong phòng còn có giáo sư uy tín ông mời từ Mỹ về và Niên Bá Diễm.
“Giáo sư Smith, tình huống của Thác Nhi như thế nào?”
“Ông Vũ Văn, cậu chủ sau giai đoạn hôn mê đã khôi phục rất tốt, đại khái ba đến năm tháng sau có thể tiến vào giai đoạn thức tỉnh. Có điều, cần phải chuẩn bị tâm lý. Đại não của cậu ấy bị tổn thương sẽ làm suy nhược trung khu thần kinh ngôn ngữ, muốn khôi phục phải trị liệu ít nhất một năm trở lên.
Hơn nữa phỏng chừng muốn để cho cậu ấy lấy tư thái của một người bình thường đối mặt với công chúng đại khái cần thời gian ba năm. Thay giác mạc có lẽ không khó, nhưng mà, với cậu ấy mà nói có khả năng là đả kích quá lớn, lúc cậu ấy tỉnh lại có lẽ không tiếp nhận được hiện thực. Chân của cậu ấy cũng không phải một hai lần giải phẫu là có thể tốt, mấu chốt còn phải nhìn xem cậu ấy có phối hợp trị liệu không.”
Vũ Văn Huyễn gắt gao nhíu mày, vẻ mặt bí hiểm thâm trầm không thấy được ngọn nguồn tâm tư.
“Smith, ông tiếp tục trị liệu cho Thác Nhi, vấn đề tài chính, thuốc cùng thiết bị ông cần không thành vấn đề. Sở nghiên cứu của ông tôi đã cho người tìm được vị trí thích hợp ở California, rất nhanh có thể khởi công rồi.”
“Ông Vũ Văn, tôi sẽ tận lực trị lành cho cậu chủ, cậu ấy hoàn toàn có cơ hội khôi phục.”
“Được rồi, ông đi trước xem nó đi, tôi cùng Bá Diễm muốn bàn về kỳ hạn công trình bên kia.”
Smith lui ra, Niên Bá Diễm mới bắt đầu hé răng.
“Chủ tịch Huyễn, Liên Khải có hành động mới. Ngay tại nửa giờ trước, Đường Diệc Sâm tuyên bố Liên Khải muốn tham gia bỏ thầu cho Mỹ Trang.”
“Đường Diệc Sâm quả nhiên có đảm lược, tôi không nhìn lầm người.” Mi cau chặt, Vũ Văn Huyễn trầm tư một chút.
“Bá Diễm, chúng ta liền giúp cậu ta một chút. Cậu lập tức liên hệ truyền thông, tôi muốn tổ chức họp báo chiêu đãi ký giả. Còn nữa, tăng mạnh bảo vệ ở biệt thự, về sau, không cho phép ai bước vào. Báo cho bác sĩ trưởng của Thác Nhi ở Hongkong, thuận tiện cũng để cho ông ấy tham dự buổi họp báo.”
“Chủ tịch Huyễn, bọn họ không phải mới vừa tới gặp cậu Thác sao? Bọn họ sẽ không…”
“Cứ làm theo lời tôi nói đi.” Nhất thời thần sắc Vũ Văn Huyễn trở nên trầm trọng.
/140
|