Chơi bóng một lúc cũng đã có chút mệt, nên sau khi kết thúc set thứ nhất, cả bốn người vừa hí hửng cầm cây vợt chỉ chỉ về phía đội bạn, trêu chọc về kỹ thuật chơi bóng không thông thạo, vừa di chuyển về chiếc bàn nhỏ, nơi bọn họ cất vật dụng cá nhân.
Hà Nghinh Phong đi đến bàn nhỏ, trước là lấy một chai nước khoáng mở nắp sẵn, đợi Lương Tưởng Huân dùng khăn bông lau mặt xong, thì liền đưa nước tới.
Lương Tưởng Huân vui vẻ mỉm cười, nói một câu cám ơn với Hà Nghinh Phong, rồi nâng chai nước lên, định uống vào một chút.
Nhưng là, ngay lúc chai nước khoáng vừa nâng lên được một nữa, thì điện thoại ở bên trong túi xách của Lương Tưởng Huân liền vang lên chuông báo tin nhắn.
Nữa giờ trước đó, một đồng nghiệp trong công ty cô, có gọi đến nhờ cô xem giúp một phần văn bản tiếng Nhật, bản dịch tuy không dài đến một trang, nhưng bên khách hàng lại có yêu cầu hết sức kì quặc, là cả một văn bản, chỉ được dịch bằng bộ chữ Kanji, không cho kết hợp bộ chữ Katakana, hay Hiragana vào. Ai cũng biết, chữ Kanji rất hạn chế trong cách dùng từ, cùng là một chữ nhưng sử dụng không đúng sẽ ra nghĩ khác nhau, và có một số từ không thể dịch được. Cô đối với ba bộ chữ của Nhật lại hiểu biết rất nhiều, nên người đồng nghiệp nói tầm nữa giờ sau sẽ gửi bản dịch cho cô xem qua.
Vậy nên khi nghe chuông báo tin nhắn, đoán là đoạn văn bản đã được gửi tới, Lương Tưởng Huân liền cầm chai nước để lại trên bàn, rồi mở túi xách lấy điện thoại ra nhìn một chút.
Thế nhưng lúc cô mở hộp thư ra, nhìn thấy nội dung bên trong tin nhắn không phải văn bản chữ Kanji mà người đồng nghiệp của cô gửi đến, cô mới để ý một chút đến đầu số điện thoại gửi tin nhắn cho mình, không phải ở Hồng Kông.
Nội dung bên trong tin nhắn cũng không dài dòng, mà hỏi vào trọng điểm [Em đang ở Bắc Kinh?] Chỉ có năm chữ, nhưng lại khiến cho sắc mặt của Lương Tưởng Huân liền có chút biến hoá.
Cô khẽ mím chặt môi, trong đầu thầm suy nghĩ, số điện thoại này, cô chỉ mới sử dụng gần đây, người biết được cũng không đến mười người, Diệp Chi Sinh làm lại biết được số điện thoại này của cô nhỉ?
Diệp Chi Sinh đứng ở góc tường, giống như nhìn thấu được ý nghĩ của Lương Tưởng Huân, liền động ngón tay, thành thục gõ điều đặn trên màng hình điện thoại, [Đang suy nghĩ, tôi vì sao lại biết số điện thoại này?] sau đó tiếp tục gửi.
Lương Tưởng Huân sau khi mở tin nhắn thứ hai ra, mi tâm liền khẽ nhăn chặt, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn một lượt xung quanh.
Diệp Chi Sinh là đang ở đâu? Tin nhắn anh gửi đến, sao cứ như anh đang nhìn thấy cô vậy?
Cô còn chưa quan sát hết một vòng, anh lại gửi tiếp tin nhắn thứ ba.[Tốt, niếu đang ở Bắc Kinh, vậy gặp nhau chút đi…]
Anh ước chừng thời gian khoảng một phút, đủ để cho Lương Tưởng Huân đọc xong tin nhắn thứ ba, thì liền trực tiếp nhấn nút gọi vào số của cô.
Tiếng chuông điện thoại vừa vang lên, ở dưới đáy lòng Lương Tưởng Huân liền rung lên mạnh mẽ, đầu óc nhất thời trống rỗng, ngây ngốc nhìn chằm chằm vào màng hình điện thoại đến thất thần, thẳng cho tới khi Hà Nghinh Phong đứng ở bên cạnh lên tiếng nhắc nhở: “Tiểu Huân, em có điện thoại kìa!” Cô mới phục hồi tinh thần khẽ “À” một tiếng, rồi giơ điện thoại lên chỉ chỉ tay ra bên ngoài, ý nói muốn ra đó nghe điện thoại, sau đó bước bước chân thật nhanh đi ra bên ngoài, cách sân tennis một khoảng để giảm đi thanh âm huyên náo của các em nhỏ.
Sau đó mới nhấn vào tiếp nhận cuộc gọi, rồi nhanh miệng lên tiếng nói trước.
“Diệp Chi Sinh, thật ngại quá, hiện tôi đang ở sân bay Bắc Kinh, chuẩn bị quay về Hồng Kông, không thể gặp anh được rồi…”
Cô vẫn là gạt anh, dù anh đã nói, anh biết cô đang ở Bắc Kinh, cô vẫn viện lý do tiếp tục nói dối anh.
. .
Diệp Chi Sinh cảm thấy nơi lồng ngực quặn lên một cơn đau nhói, cảm giác thật là khó chịu, nhưng vẫn giữ cho giọng nói thật trầm ổn “ừ” một tiếng, sau mới đạm nhạt hỏi: “Bận như vậy sao?”
“Ừm, rất bận…” Lương Tưởng Huân thanh âm trong trẻo nói vào trong micro điện thoại.
Cô im lặng mất mấy giây, sau đó như là sợ anh không tin tưởng, còn khẽ mỉm cười với anh, tiếp tục bổ sung thêm.
“Người trong giới tài chính như anh cũng biết rồi đó, hiện giờ doanh nhân nào cũng muốn hợp tác với những công ty bên nước ngoài, vừa có lợi nhuận cao, danh tiếng công ty lại được nhiều người biết đến, nhu cầu cần phiên dịch viên cũng vì thế mà tăng lên. Lại nói hiện đang là cận tết Trung Thu, doanh nhân nào cũng muốn bồi mối quan hệ với đối tác thêm tốt đẹp, vậy nên lịch hành trình lại càng thêm dày đặc…”
Lương Tưởng Huân là đang nói dối, thế nhưng trên gương mặt cô lại không có lấy nữa điểm ngượng ngùng nào, lời nói cũng vô cùng lưu loát, giống như cô gái vừa rồi ở trong sân tennis vui vẻ cười đùa kia, không phải là cô vậy, khiến cho Diệp Chi Sinh nghe vào trong tai, ở dưới đáy lòng liền dâng lên một tầng đau thương cùng tức giận.
Anh để cho Lương Tưởng Huân giải bày xong thì giả ngu bồi theo cô.
“Em bận rộn đến vậy, ắt hẳn là sau này muốn tìm em, sẽ lại càng không có thời gian rồi!”
Lương Tưởng Huân lại cười nhẹ, ngữ điệu như đang rất tiết và bất đắc dĩ: “Thật xin lỗi, tôi cũng rất tiết về việc này, nhưng là phân phó của công ty mà, tôi đâu thể nói không làm được…”
“Không sao, em là vì công việc mà, sao lại nói xin lỗi?” Diệp Chi Sinh cất giọng rộng lượng, sau đó làm như là nhớ ra việc gì, liền “À” lên một tiếng, tiếp tục nói: “Vừa hay tôi cũng đang ở gần sân bay Bắc Kinh, không bằng bây giờ tôi liền sang chỗ em nhé!”
“Không kịp đâu, tôi sắp lên máy bay rồi.” Lương Tưởng Huân hốt hoảng nói vào điện thoại.
“Sẽ nhanh thôi, chỗ tôi đến sân bay chỉ mất hai phút đồng hồ thôi…”
“Anh đừng đến… Tôi… Tôi bây giờ liền phải đến chỗ kiểm tra hải quan rồi… Tôi…”
Diệp Chi Sinh nhìn thấy Lương Tưởng Huân lúng túng nghĩ cách nói dối đến ngữ điệu có chút ngập ngừng, thật khiến anh không nhịn được mà nhếch môi lên, nói lấp lững: “Tôi lại không biết…”
Diệp Chi Sinh nói dỡ nữa câu như vậy, làm cho Lương Tưởng Huân nhất thời không theo kịp lời anh, tò mò “Hả?” một tiếng.
Diệp Chi Sinh ở bên kia đầu dây bật ra tiếng cười nhạt nhẽo, ngữ điệu mở miệng đầy giễu cợt.
“Tôi nói, Tôi lại không biết, từ khi nào sân bay Bắc Kinh lại đã được dời đến sân tennis, ở trung tâm bảo trợ…”
Lương Tưởng Huân nghe đến đây, liền cảm giác có gì đó rất không đúng, theo phản xạ có điều kiện lập tức ngẩng đầu lên, lúc này cô mới chợt phát hiện ở nơi kia không xa, là thân ảnh cao lớn của Diệp Chi Sinh, tư thế đứng của anh có một chút tuỳ ý tựa lưng vào góc tường, một tay cầm điện thoại áp ở bên tai, tay còn lại được cắm trong túi quần tây, ánh mắt thẳng tắp bắn về phía cô.
Mà cô sau khi tiếp xúc với ánh mắt của anh, buồng tim liền giống như bị thứ gì siết chặt, lực đạo mạnh tới mức, tưởng chừng không còn đập được nữa, thân thể hoá thạch, nhìn thấy anh trên người toả ra hàn khí bức người, nghênh ngang bước từng bước tới gần, lại không thể nhúc nhích, cứ như thế chôn chân một chỗ sững sờ nhìn anh.
Hà Nghinh Phong đi đến bàn nhỏ, trước là lấy một chai nước khoáng mở nắp sẵn, đợi Lương Tưởng Huân dùng khăn bông lau mặt xong, thì liền đưa nước tới.
Lương Tưởng Huân vui vẻ mỉm cười, nói một câu cám ơn với Hà Nghinh Phong, rồi nâng chai nước lên, định uống vào một chút.
Nhưng là, ngay lúc chai nước khoáng vừa nâng lên được một nữa, thì điện thoại ở bên trong túi xách của Lương Tưởng Huân liền vang lên chuông báo tin nhắn.
Nữa giờ trước đó, một đồng nghiệp trong công ty cô, có gọi đến nhờ cô xem giúp một phần văn bản tiếng Nhật, bản dịch tuy không dài đến một trang, nhưng bên khách hàng lại có yêu cầu hết sức kì quặc, là cả một văn bản, chỉ được dịch bằng bộ chữ Kanji, không cho kết hợp bộ chữ Katakana, hay Hiragana vào. Ai cũng biết, chữ Kanji rất hạn chế trong cách dùng từ, cùng là một chữ nhưng sử dụng không đúng sẽ ra nghĩ khác nhau, và có một số từ không thể dịch được. Cô đối với ba bộ chữ của Nhật lại hiểu biết rất nhiều, nên người đồng nghiệp nói tầm nữa giờ sau sẽ gửi bản dịch cho cô xem qua.
Vậy nên khi nghe chuông báo tin nhắn, đoán là đoạn văn bản đã được gửi tới, Lương Tưởng Huân liền cầm chai nước để lại trên bàn, rồi mở túi xách lấy điện thoại ra nhìn một chút.
Thế nhưng lúc cô mở hộp thư ra, nhìn thấy nội dung bên trong tin nhắn không phải văn bản chữ Kanji mà người đồng nghiệp của cô gửi đến, cô mới để ý một chút đến đầu số điện thoại gửi tin nhắn cho mình, không phải ở Hồng Kông.
Nội dung bên trong tin nhắn cũng không dài dòng, mà hỏi vào trọng điểm [Em đang ở Bắc Kinh?] Chỉ có năm chữ, nhưng lại khiến cho sắc mặt của Lương Tưởng Huân liền có chút biến hoá.
Cô khẽ mím chặt môi, trong đầu thầm suy nghĩ, số điện thoại này, cô chỉ mới sử dụng gần đây, người biết được cũng không đến mười người, Diệp Chi Sinh làm lại biết được số điện thoại này của cô nhỉ?
Diệp Chi Sinh đứng ở góc tường, giống như nhìn thấu được ý nghĩ của Lương Tưởng Huân, liền động ngón tay, thành thục gõ điều đặn trên màng hình điện thoại, [Đang suy nghĩ, tôi vì sao lại biết số điện thoại này?] sau đó tiếp tục gửi.
Lương Tưởng Huân sau khi mở tin nhắn thứ hai ra, mi tâm liền khẽ nhăn chặt, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn một lượt xung quanh.
Diệp Chi Sinh là đang ở đâu? Tin nhắn anh gửi đến, sao cứ như anh đang nhìn thấy cô vậy?
Cô còn chưa quan sát hết một vòng, anh lại gửi tiếp tin nhắn thứ ba.[Tốt, niếu đang ở Bắc Kinh, vậy gặp nhau chút đi…]
Anh ước chừng thời gian khoảng một phút, đủ để cho Lương Tưởng Huân đọc xong tin nhắn thứ ba, thì liền trực tiếp nhấn nút gọi vào số của cô.
Tiếng chuông điện thoại vừa vang lên, ở dưới đáy lòng Lương Tưởng Huân liền rung lên mạnh mẽ, đầu óc nhất thời trống rỗng, ngây ngốc nhìn chằm chằm vào màng hình điện thoại đến thất thần, thẳng cho tới khi Hà Nghinh Phong đứng ở bên cạnh lên tiếng nhắc nhở: “Tiểu Huân, em có điện thoại kìa!” Cô mới phục hồi tinh thần khẽ “À” một tiếng, rồi giơ điện thoại lên chỉ chỉ tay ra bên ngoài, ý nói muốn ra đó nghe điện thoại, sau đó bước bước chân thật nhanh đi ra bên ngoài, cách sân tennis một khoảng để giảm đi thanh âm huyên náo của các em nhỏ.
Sau đó mới nhấn vào tiếp nhận cuộc gọi, rồi nhanh miệng lên tiếng nói trước.
“Diệp Chi Sinh, thật ngại quá, hiện tôi đang ở sân bay Bắc Kinh, chuẩn bị quay về Hồng Kông, không thể gặp anh được rồi…”
Cô vẫn là gạt anh, dù anh đã nói, anh biết cô đang ở Bắc Kinh, cô vẫn viện lý do tiếp tục nói dối anh.
. .
Diệp Chi Sinh cảm thấy nơi lồng ngực quặn lên một cơn đau nhói, cảm giác thật là khó chịu, nhưng vẫn giữ cho giọng nói thật trầm ổn “ừ” một tiếng, sau mới đạm nhạt hỏi: “Bận như vậy sao?”
“Ừm, rất bận…” Lương Tưởng Huân thanh âm trong trẻo nói vào trong micro điện thoại.
Cô im lặng mất mấy giây, sau đó như là sợ anh không tin tưởng, còn khẽ mỉm cười với anh, tiếp tục bổ sung thêm.
“Người trong giới tài chính như anh cũng biết rồi đó, hiện giờ doanh nhân nào cũng muốn hợp tác với những công ty bên nước ngoài, vừa có lợi nhuận cao, danh tiếng công ty lại được nhiều người biết đến, nhu cầu cần phiên dịch viên cũng vì thế mà tăng lên. Lại nói hiện đang là cận tết Trung Thu, doanh nhân nào cũng muốn bồi mối quan hệ với đối tác thêm tốt đẹp, vậy nên lịch hành trình lại càng thêm dày đặc…”
Lương Tưởng Huân là đang nói dối, thế nhưng trên gương mặt cô lại không có lấy nữa điểm ngượng ngùng nào, lời nói cũng vô cùng lưu loát, giống như cô gái vừa rồi ở trong sân tennis vui vẻ cười đùa kia, không phải là cô vậy, khiến cho Diệp Chi Sinh nghe vào trong tai, ở dưới đáy lòng liền dâng lên một tầng đau thương cùng tức giận.
Anh để cho Lương Tưởng Huân giải bày xong thì giả ngu bồi theo cô.
“Em bận rộn đến vậy, ắt hẳn là sau này muốn tìm em, sẽ lại càng không có thời gian rồi!”
Lương Tưởng Huân lại cười nhẹ, ngữ điệu như đang rất tiết và bất đắc dĩ: “Thật xin lỗi, tôi cũng rất tiết về việc này, nhưng là phân phó của công ty mà, tôi đâu thể nói không làm được…”
“Không sao, em là vì công việc mà, sao lại nói xin lỗi?” Diệp Chi Sinh cất giọng rộng lượng, sau đó làm như là nhớ ra việc gì, liền “À” lên một tiếng, tiếp tục nói: “Vừa hay tôi cũng đang ở gần sân bay Bắc Kinh, không bằng bây giờ tôi liền sang chỗ em nhé!”
“Không kịp đâu, tôi sắp lên máy bay rồi.” Lương Tưởng Huân hốt hoảng nói vào điện thoại.
“Sẽ nhanh thôi, chỗ tôi đến sân bay chỉ mất hai phút đồng hồ thôi…”
“Anh đừng đến… Tôi… Tôi bây giờ liền phải đến chỗ kiểm tra hải quan rồi… Tôi…”
Diệp Chi Sinh nhìn thấy Lương Tưởng Huân lúng túng nghĩ cách nói dối đến ngữ điệu có chút ngập ngừng, thật khiến anh không nhịn được mà nhếch môi lên, nói lấp lững: “Tôi lại không biết…”
Diệp Chi Sinh nói dỡ nữa câu như vậy, làm cho Lương Tưởng Huân nhất thời không theo kịp lời anh, tò mò “Hả?” một tiếng.
Diệp Chi Sinh ở bên kia đầu dây bật ra tiếng cười nhạt nhẽo, ngữ điệu mở miệng đầy giễu cợt.
“Tôi nói, Tôi lại không biết, từ khi nào sân bay Bắc Kinh lại đã được dời đến sân tennis, ở trung tâm bảo trợ…”
Lương Tưởng Huân nghe đến đây, liền cảm giác có gì đó rất không đúng, theo phản xạ có điều kiện lập tức ngẩng đầu lên, lúc này cô mới chợt phát hiện ở nơi kia không xa, là thân ảnh cao lớn của Diệp Chi Sinh, tư thế đứng của anh có một chút tuỳ ý tựa lưng vào góc tường, một tay cầm điện thoại áp ở bên tai, tay còn lại được cắm trong túi quần tây, ánh mắt thẳng tắp bắn về phía cô.
Mà cô sau khi tiếp xúc với ánh mắt của anh, buồng tim liền giống như bị thứ gì siết chặt, lực đạo mạnh tới mức, tưởng chừng không còn đập được nữa, thân thể hoá thạch, nhìn thấy anh trên người toả ra hàn khí bức người, nghênh ngang bước từng bước tới gần, lại không thể nhúc nhích, cứ như thế chôn chân một chỗ sững sờ nhìn anh.
/135
|