Mà cô sau khi tiếp xúc với ánh mắt của anh, buồng tim liền giống như bị thứ gì siết chặt, lực đạo mạnh tới mức, tưởng chừng không còn đập được nữa, thân thể hoá thạch, nhìn thấy anh trên người toả ra hàn khí bức người, nghênh ngang bước từng bước tới gần, lại không thể nhúc nhích, cứ như thế chôn chân một chỗ sững sờ nhìn anh.
Diệp Chi Sinh dáng người cao lớn, nên bước chân rất dài, chỉ không đến mười bước chân đã tiến đến thật gần, lúc chỉ còn cách Lương Tưởng Huân nữa mét thì dừng hẳn lại.
Anh không vội lên tiếng chất vấn, mà đứng yên lặng nhìn chằm chằm đáy mắt Lương Tưởng Huân, qua tầm mười giây sau mới hừ lạnh một tiếng, ngữ khí mang theo vài mờ mịt hỏi.
“Tôi đang tự hỏi, là do tôi quá tin tưởng em, hay do em quá lợi hại? Mà hết lần này đến lần khác bị em lừa gạt vẫn không rút ra được bài học, tuỳ thời sẽ luôn dễ dàng bị những lời nói dối của em xoay vòng đến rối tinh rối mù.”
Lúc Diệp Chi Sinh buông ra những lời này, ánh mắt nhiễm một lên một tia băng hàn tức giận, khiến cho Lương Tưởng Huân thoáng chút run sợ rùng mình một cái, theo bản năng cúi đầu, rũ mi mắt xuống, không có mở miệng nói chuyện.
Thì ra Diệp Chi Sinh sau khi đến trung tâm bảo trợ xã hội, vô tình nhìn thấy cô và phát hiện việc mấy ngày nay cô nói dối anh mình đang ở Hồng Kông, Vậy nên anh đã cố tình gọi cho cô, giả ngốc để cô tô vẽ lời nói dối thêm đậm, rồi sau đó trực tiếp vạch trần.
Thật ra cô cũng đã từng dự tính đến, chuyện cô nói dối sớm muộn rồi cũng sẽ bị Diệp Chi Sinh phát hiện, lúc đó mối quan hệ giữa cô và anh sẽ thật sự chấm dứt, những tin nhắn thăm hỏi bình thường kia, cũng sẽ không còn xuất hiện nữa. Chỉ là, cô lại không ngờ rằng, Diệp Chi Sinh lại phát hiện sớm như vậy, dù cô có tham lam, muốn tin nhắn của anh thêm nhiều một chút, thì hiện tại cũng không được nữa rồi!
Nghĩ đến đây, trái tim cô liền giống như bị một lưỡi dao sắc bén phân chia ra từng mảnh nhỏ vụn, sống mũi cũng có chút cay nồng.
Lương tưởng Huân cắn nhẹ môi dưới, trong đầu còn đang suy nghĩ, phải nên làm gì trong lúc này? Thì nơi cổ tay liền bị Diệp Chi Sinh hung hăng bắt lấy, dùng lực kéo mạnh, khiến bước chân cô có chút hỗn loạn ngã về phía anh.
Cô còn chưa kịp định thần lại, xem hiểu tình huống này là gì, từ trên đỉnh đầu liền truyền xuống giọng nói ngập tràn nộ khí của Diệp Chi Sinh.
“Lương Tưởng Huân, tại sao tránh mặt tôi?”
Lực đạo của Diệp Chi Sinh rất lớn, khiến Lương tưởng Huân cảm giác xương cổ tay của cô như sắp bị anh siết đến gãy đôi, nhịn không được kiêu “Đau.”
Nhìn thấy Lương Tưởng Huân bởi vì cổ tay truyền đi đau đớn mà nhăn mặt, cắn chặt răng, nơi đáy lòng Diệp Chi Sinh liền hiện lên một tia thương tiếc, và đau lòng, lực đạo nơi bàn tay ngay lập tức được anh thả lỏng, nhưng không có buông hẳn ra, sau đó nghiêm giọng, lần nữa lập lại câu hỏi: “Tôi hỏi em, tại sao em lại tránh mặt tôi hả?”
Lương Tưởng Huân do dự nhìn Diệp Chi Sinh hồi lâu, mới khẽ động môi nhỏ giọng gọi tên anh: “Diệp Chi Sinh…” Thì Hà Nghinh Phong ở phía sau cũng bất chợt lên tiếng chen vào cắt đứt lời cô.
“Diệp tiên sinh, ở đây là nơi công cộng anh kéo tay kéo chân phụ nữ như thế thật có chút không hay, lại có rất nhiều trẻ con đang nhìn, thiết nghĩ anh trước nên buông tay tiểu Huân ra, rồi có thể từ từ nói chuyện mà.”
Hà Nghinh Phong vốn dĩ không định xen vào cuộc nói chuyện giữa hai người, nhưng là lúc nãy anh ở trong sân tennis, nhìn thấy Diệp Chi Sinh cậy sức mình hơn phụ nữ, động tay với Lương Tưởng Huân, cho nên anh mới nhịn không được bước tới, lên tiếng xen vào.
Diệp Chi Sinh liếc mắt nhìn Hà Nghinh Phong đứng ở trước mặt, bằng ánh mắt không chút thiện cảm, trước liền bỏ tay Lương Tưởng Huân ra, sau đó khẽ nhếch môi, cất giọng trào phúng.
“Chuyện của tôi và Lương Tưởng Huân, không tới lượt người ngoài như anh nhúng miệng vào đâu! Anh có thời gian như vậy thì tới khoa thần kinh chữa bệnh cho những người ở đó đi, chỗ đó thích hợp với anh hơn.”
Diệp Chi Sinh nói rồi nhìn một lượt từ trên xuống dưới, trên người Hà Nghinh Phong, ánh mắt thoáng hiện lên một tia giễu cợt.
Diệp Chi Sinh dáng người cao lớn, nên bước chân rất dài, chỉ không đến mười bước chân đã tiến đến thật gần, lúc chỉ còn cách Lương Tưởng Huân nữa mét thì dừng hẳn lại.
Anh không vội lên tiếng chất vấn, mà đứng yên lặng nhìn chằm chằm đáy mắt Lương Tưởng Huân, qua tầm mười giây sau mới hừ lạnh một tiếng, ngữ khí mang theo vài mờ mịt hỏi.
“Tôi đang tự hỏi, là do tôi quá tin tưởng em, hay do em quá lợi hại? Mà hết lần này đến lần khác bị em lừa gạt vẫn không rút ra được bài học, tuỳ thời sẽ luôn dễ dàng bị những lời nói dối của em xoay vòng đến rối tinh rối mù.”
Lúc Diệp Chi Sinh buông ra những lời này, ánh mắt nhiễm một lên một tia băng hàn tức giận, khiến cho Lương Tưởng Huân thoáng chút run sợ rùng mình một cái, theo bản năng cúi đầu, rũ mi mắt xuống, không có mở miệng nói chuyện.
Thì ra Diệp Chi Sinh sau khi đến trung tâm bảo trợ xã hội, vô tình nhìn thấy cô và phát hiện việc mấy ngày nay cô nói dối anh mình đang ở Hồng Kông, Vậy nên anh đã cố tình gọi cho cô, giả ngốc để cô tô vẽ lời nói dối thêm đậm, rồi sau đó trực tiếp vạch trần.
Thật ra cô cũng đã từng dự tính đến, chuyện cô nói dối sớm muộn rồi cũng sẽ bị Diệp Chi Sinh phát hiện, lúc đó mối quan hệ giữa cô và anh sẽ thật sự chấm dứt, những tin nhắn thăm hỏi bình thường kia, cũng sẽ không còn xuất hiện nữa. Chỉ là, cô lại không ngờ rằng, Diệp Chi Sinh lại phát hiện sớm như vậy, dù cô có tham lam, muốn tin nhắn của anh thêm nhiều một chút, thì hiện tại cũng không được nữa rồi!
Nghĩ đến đây, trái tim cô liền giống như bị một lưỡi dao sắc bén phân chia ra từng mảnh nhỏ vụn, sống mũi cũng có chút cay nồng.
Lương tưởng Huân cắn nhẹ môi dưới, trong đầu còn đang suy nghĩ, phải nên làm gì trong lúc này? Thì nơi cổ tay liền bị Diệp Chi Sinh hung hăng bắt lấy, dùng lực kéo mạnh, khiến bước chân cô có chút hỗn loạn ngã về phía anh.
Cô còn chưa kịp định thần lại, xem hiểu tình huống này là gì, từ trên đỉnh đầu liền truyền xuống giọng nói ngập tràn nộ khí của Diệp Chi Sinh.
“Lương Tưởng Huân, tại sao tránh mặt tôi?”
Lực đạo của Diệp Chi Sinh rất lớn, khiến Lương tưởng Huân cảm giác xương cổ tay của cô như sắp bị anh siết đến gãy đôi, nhịn không được kiêu “Đau.”
Nhìn thấy Lương Tưởng Huân bởi vì cổ tay truyền đi đau đớn mà nhăn mặt, cắn chặt răng, nơi đáy lòng Diệp Chi Sinh liền hiện lên một tia thương tiếc, và đau lòng, lực đạo nơi bàn tay ngay lập tức được anh thả lỏng, nhưng không có buông hẳn ra, sau đó nghiêm giọng, lần nữa lập lại câu hỏi: “Tôi hỏi em, tại sao em lại tránh mặt tôi hả?”
Lương Tưởng Huân do dự nhìn Diệp Chi Sinh hồi lâu, mới khẽ động môi nhỏ giọng gọi tên anh: “Diệp Chi Sinh…” Thì Hà Nghinh Phong ở phía sau cũng bất chợt lên tiếng chen vào cắt đứt lời cô.
“Diệp tiên sinh, ở đây là nơi công cộng anh kéo tay kéo chân phụ nữ như thế thật có chút không hay, lại có rất nhiều trẻ con đang nhìn, thiết nghĩ anh trước nên buông tay tiểu Huân ra, rồi có thể từ từ nói chuyện mà.”
Hà Nghinh Phong vốn dĩ không định xen vào cuộc nói chuyện giữa hai người, nhưng là lúc nãy anh ở trong sân tennis, nhìn thấy Diệp Chi Sinh cậy sức mình hơn phụ nữ, động tay với Lương Tưởng Huân, cho nên anh mới nhịn không được bước tới, lên tiếng xen vào.
Diệp Chi Sinh liếc mắt nhìn Hà Nghinh Phong đứng ở trước mặt, bằng ánh mắt không chút thiện cảm, trước liền bỏ tay Lương Tưởng Huân ra, sau đó khẽ nhếch môi, cất giọng trào phúng.
“Chuyện của tôi và Lương Tưởng Huân, không tới lượt người ngoài như anh nhúng miệng vào đâu! Anh có thời gian như vậy thì tới khoa thần kinh chữa bệnh cho những người ở đó đi, chỗ đó thích hợp với anh hơn.”
Diệp Chi Sinh nói rồi nhìn một lượt từ trên xuống dưới, trên người Hà Nghinh Phong, ánh mắt thoáng hiện lên một tia giễu cợt.
/135
|