Trong thời gian chờ tài xế riêng tới, anh có hai lần mở miệng nói chuyện.
“Cậu nói buổi tối, cậu làm việc ở đâu?”
Lương Tưởng Huân đang xoa xoa cổ chân, nghe Hà Nghinh Phong tự bắt chuyện hỏi trước, trong lòng có chút ngạc nhiên, sau vẫn trả lời.
“Ở tiểu khu, quán ăn hai mươi bốn giờ.”
Hà Nghinh Phong ừ một cái, rất lâu sau mới lại hỏi.
“Sao cậu lại khẳng định mình không phải người xấu?”
“Là do mình cảm nhận thôi… Cũng là thường xuyên nhìn thấy cậu đứng thất thần ở dưới gốc cây rẻ quạt sau trường, trầm mặc nghĩ gì đó, gương mặt cậu lúc đó lộ rõ cô tịch.”
Anh hơi bất ngờ vì không nghĩ rằng có người nhìn thấu anh đến vậy, trong lòng có chút cảm động, cánh môi vừa động, thì điện thoại liền vang lên. Biết tài xế riêng đã tới, anh liền đi tới cõng cô ra xe, hỏi địa chỉ rồi đưa cô về nhà...
Sau ngày hôm đó, anh không làm khó Lương Tưởng Huân nữa, giờ tan học chủ động cầm sách tới thư viện cùng cô ôn tập.
Lương Tưởng Huân ban đầu có chút ngạc nhiên, nhưng sau đó rất nhanh liền vui vẻ chỉ cho anh ôn lại những bài tập trọng điểm, anh tư chất là thông minh, cho nên đến thi giữa kỳ, kết quả học tập của anh chỉ đứng thứ nhì trong khối. Dần nói chuyện với cô nhiều hơn, cư xử với đồng học cũng không gay gắt như trước.
Còn cố ý đến quán ăn hai mươi bốn giờ trong tiểu khu, xin làm chung một chỗ với cô. Cũng là lần đó cứu anh, cô đánh rơi chiếc kẹp tóc, anh nhặt được không chịu trả lại cho cô, mà dùng tháng lương đầu tiên kiếm được, mua cho cô một chiếc kẹp tóc mới, nói là trả công cô giúp anh ôn tập, cô vui vẻ nhận lấy, còn dùng kẹp tóc anh tặng sử dụng hằng ngày, khiến cho anh cảm thấy rất vui.
Thời gian nữa năm lại trôi qua thật nhanh, đến lúc thi vào đại học, một đêm đó bác của anh cùng anh trò chuyện, hỏi anh nguyện vọng có muốn học kinh doanh không? Hay là muốn học chuyên nghành nào?
Anh nói vẫn còn suy nghĩ chưa quyết định. Sau đó nhìn thấy bác anh vẻ mặt nghiêm túc, đề nghị muốn anh sang Mỹ du học, vì môi trường bên đó tốt hơn, anh ban đầu không đồng ý, nhưng không muốn làm cho bác anh thêm nặng lòng, nên chỉ ỡm ờ nói lấp lửng.
Tối hôm sau lúc đưa Lương Tưởng Huân trở về từ chỗ làm, trên đài radio có phát một bản tin phỏng vấn một vị giáo sư tâm lý học, anh nhìn thấy cô ngồi nghe rất say sưa chăm chú, đến cuối bản tin liền nghe cô thao thao bất tuyệt về lý lịch, hành trình của vị giáo sư đó. Còn nói rất ngưỡng mộ ngài ấy, niếu ngài ấy đến Trung Quốc, cô nhất định phải đến nhìn một lần.
Anh chỉ mỉm cười, trong lòng lúc đó liền đã hoạch định cho cuộc đời mình, vào lúc tiễn cô vào nhà, anh mới nói với cô, vài ngày nữa anh phải sang Mỹ du học, chuyên nghành tâm lý học. Cô nghe xong liền tán thành, trong ánh mắt hiện lên tia vui vẻ, huyên thuyên dặn dò anh rất nhiều, còn nói anh ngày trở về nhất định phải thật oai phong.
Vào lúc đó anh rất muốn nói với cô, anh rất thích cô. Muốn hỏi cô có đồng ý đợi anh trở về không?
Nhưng anh lo ngại không biết sẽ học và mất bao lâu thời gian để đạt được như nguyện vọng của cô, cho nên quyết định đợi sau khi anh trở về, công thành danh toại mới tỏ tình với cô.
Những năm đầu anh sang Mỹ, cũng có liên lạc với cô qua mail, nhưng khoảng thời gian sau do anh muốn gấp rút hoàn thành chương trình học, nên tập trung vào bài vở rất nhiều, dần ít liên lạc đi. Rồi không hiểu cô cũng bận học, hay vì lý do gì? Mà lâu sau đó những mail anh gửi, cô điều không có mở ra đọc, cũng không thấy nick của cô sáng.
Bác của anh lúc đó lại đột nhiên đổi hướng kinh doanh, muốn dời sang Hồng Kông phát triển, cho nên anh mất hết tin tức về cô, lúc đó anh thật nóng lòng, rất muốn lập tức trở về tìm cô. Nhưng thời điểm đó đang là giai đoạn quan trọng để anh thi lấy bằng tiến sĩ, cho nên cố đè nén nỗi nhớ nhung ấy tận sâu trong đáy lòng, biến nó thành cỗ động lực thật lớn, chuyên tâm vào việc học.
Tiếp tục chạy đua với thời gian, cuối cùng nỗ lực của anh cũng được đáp trả xứng đáng, ngày anh đứng trên bục làm lễ, người đứng ra trao cho anh tấm bằng tiến sĩ, chính là giáo sư Phương, người mà Lương Tưởng Huân mến mộ, cũng là người thầy tận tâm giúp đỡ cho anh trong chặn đường dài đó.
Sau khi tốt nghiệp tiến sĩ, rất nhiều nơi danh tiếng, ngỏ lời mời anh đến làm việc cho trung tâm của họ, nhưng anh đối với tương lai rực rỡ đó, chỉ mỉm cười lắc đầu, không chút do dự trở về nước.
Hôm nay là ngày đầu tiên anh từ Mỹ trở về, anh không vội đến Hồng Kông mà bay sang Bắc Kinh, trước là cùng giáo sư Phương đến trường đại học RW thuyết trình về một đề tài nói về Ký Ức. Sau là muốn tìm lại cô bé năm nào đã dũng cảm kéo anh trở về từ bên bờ vực thẳm, bày tỏ với cô, tâm ý anh cất giữ suốt mười năm qua…
Nhưng không ngờ tới, ngày đầu tiên anh trở về lại gặp được cô ở trong tình cảnh này, tới cùng suốt những năm này cô ở nơi này, đã phải chịu bao nhiêu khổ sở, bao nhiêu tổn thương, và còn chuyện lúc nãy vị bác sĩ đã nói…..
“Đến nơi rồi Nghinh Phong.”
“Nghinh Phong…”
Đoàn Thiệu Nhậm sau khi gọi hai lần, không nghe được Hà Nghinh Phong đáp trả, liền giơ tay đập lên vai anh một cái, kéo anh trở về thực tại. Còn chưa lên tiếng bên tai liền nghe bạn anh cằn nhằng.
“Cậu đang nghĩ chuyện gì mà ngẩn ra như tên ngốc vậy?”
Hà Nghinh Phong mỉm cười một cái, thu gom vật dụng và ipad bỏ vào trong cặp da, đạm nhạt lên tiếng.
“Nhớ chuyện cũ thôi.”
“Vâng, thưa ngài tiến sĩ, hiện đã bốn giờ hai mươi phút rồi, phiền ngài xuống xe, vào trong tắm rửa, thương nhân tớ còn phải trở về nhà thay đồ đến công ty đây.” Đoàn Thiệu Nhậm nói rồi mở hộc kéo, lấy ra một tấm thẻ chìa ra trước mặt Hà Nghinh Phong.
“Đây là thẻ phòng, cậu vào trong đi.”
“Hà Nghinh Phong đưa tay đón lấy tấm thẻ, nở ra một nụ cười: “Cám ơn cậu giúp tớ đặt phòng, đợi tớ gặp giáo sư Phương trao đổi về bản thảo xong, sẽ mời cậu ăn cơm.”
Đoàn Thiệu Nhậm nháy mắt một cái, làm bộ dáng quỷ quái, âm điệu gian tà.
“Cần gì cơm nước, vừa hay tớ cũng chưa tắm rửa, không bằng bây giờ cậu mời tớ lên phòng, sau đó chúng ta cùng tắm rửa, kỳ lưng cho nhau nhỉ.”
Hà Nghinh Phong nhìn Đoàn Thiệu Nhậm đôi mắt chớp chớp nhìn mình, anh đưa tay áp lên trán, lắc lắc đầu, thở dài ngao ngán.
“Hàii… Thật tôi nghiệp cho công ty nào không có mắt nhìn, hợp tác với giám đốc như cậu chắc họ hoang mang lắm nhỉ?”
“Aii nha... Chúng ta đang nói đến chuyện trong phòng tắm mà, cậu lãng sang chuyện khác làm gì?
A, vừa nhắc đến tắm, cơ thể tớ bỗng nhiên cảm thấy thật ngứa ngáy.” Đoàn Thiệu Nhậm vừa nói, vừa đưa tay lên kéo kéo caravat nới ra một chút, chân mày đen nhánh nhướng nhướng, làm bộ dáng gợi tình.
“Cậu đàng hoàng chút đi, coi chừng bộ dáng này của cậu khiến cho đối tác chạy mất đấy.” Hà Nghinh Phong thật không chịu nỗi cái tính đùa dai của bạn mình, méo mặt đẩy cửa hông xe chui ra ngoài, sải từng bước thật dài đến lối ra vào khác sạn.
Đoàn Thiệu Nhậm còn chưa chịu buông tha, vội ấn cửa kính hạ xuống, thò đầu ra ngoài í ới gọi với theo.
“Nghinh Phong, chúng mình cùng chung đi.”
Nhìn thấy Hà nghinh Phong không trả lời, động tác bước chân tăng nhanh thêm một chút, tiến vào đại sảnh, không nhịn được nhe răng cười khoái chí, sau mới thu đầu trở vào trong xe, nổ máy, cho xe lăn bánh trở về khu chung cư cao cấp của mình…
“Cậu nói buổi tối, cậu làm việc ở đâu?”
Lương Tưởng Huân đang xoa xoa cổ chân, nghe Hà Nghinh Phong tự bắt chuyện hỏi trước, trong lòng có chút ngạc nhiên, sau vẫn trả lời.
“Ở tiểu khu, quán ăn hai mươi bốn giờ.”
Hà Nghinh Phong ừ một cái, rất lâu sau mới lại hỏi.
“Sao cậu lại khẳng định mình không phải người xấu?”
“Là do mình cảm nhận thôi… Cũng là thường xuyên nhìn thấy cậu đứng thất thần ở dưới gốc cây rẻ quạt sau trường, trầm mặc nghĩ gì đó, gương mặt cậu lúc đó lộ rõ cô tịch.”
Anh hơi bất ngờ vì không nghĩ rằng có người nhìn thấu anh đến vậy, trong lòng có chút cảm động, cánh môi vừa động, thì điện thoại liền vang lên. Biết tài xế riêng đã tới, anh liền đi tới cõng cô ra xe, hỏi địa chỉ rồi đưa cô về nhà...
Sau ngày hôm đó, anh không làm khó Lương Tưởng Huân nữa, giờ tan học chủ động cầm sách tới thư viện cùng cô ôn tập.
Lương Tưởng Huân ban đầu có chút ngạc nhiên, nhưng sau đó rất nhanh liền vui vẻ chỉ cho anh ôn lại những bài tập trọng điểm, anh tư chất là thông minh, cho nên đến thi giữa kỳ, kết quả học tập của anh chỉ đứng thứ nhì trong khối. Dần nói chuyện với cô nhiều hơn, cư xử với đồng học cũng không gay gắt như trước.
Còn cố ý đến quán ăn hai mươi bốn giờ trong tiểu khu, xin làm chung một chỗ với cô. Cũng là lần đó cứu anh, cô đánh rơi chiếc kẹp tóc, anh nhặt được không chịu trả lại cho cô, mà dùng tháng lương đầu tiên kiếm được, mua cho cô một chiếc kẹp tóc mới, nói là trả công cô giúp anh ôn tập, cô vui vẻ nhận lấy, còn dùng kẹp tóc anh tặng sử dụng hằng ngày, khiến cho anh cảm thấy rất vui.
Thời gian nữa năm lại trôi qua thật nhanh, đến lúc thi vào đại học, một đêm đó bác của anh cùng anh trò chuyện, hỏi anh nguyện vọng có muốn học kinh doanh không? Hay là muốn học chuyên nghành nào?
Anh nói vẫn còn suy nghĩ chưa quyết định. Sau đó nhìn thấy bác anh vẻ mặt nghiêm túc, đề nghị muốn anh sang Mỹ du học, vì môi trường bên đó tốt hơn, anh ban đầu không đồng ý, nhưng không muốn làm cho bác anh thêm nặng lòng, nên chỉ ỡm ờ nói lấp lửng.
Tối hôm sau lúc đưa Lương Tưởng Huân trở về từ chỗ làm, trên đài radio có phát một bản tin phỏng vấn một vị giáo sư tâm lý học, anh nhìn thấy cô ngồi nghe rất say sưa chăm chú, đến cuối bản tin liền nghe cô thao thao bất tuyệt về lý lịch, hành trình của vị giáo sư đó. Còn nói rất ngưỡng mộ ngài ấy, niếu ngài ấy đến Trung Quốc, cô nhất định phải đến nhìn một lần.
Anh chỉ mỉm cười, trong lòng lúc đó liền đã hoạch định cho cuộc đời mình, vào lúc tiễn cô vào nhà, anh mới nói với cô, vài ngày nữa anh phải sang Mỹ du học, chuyên nghành tâm lý học. Cô nghe xong liền tán thành, trong ánh mắt hiện lên tia vui vẻ, huyên thuyên dặn dò anh rất nhiều, còn nói anh ngày trở về nhất định phải thật oai phong.
Vào lúc đó anh rất muốn nói với cô, anh rất thích cô. Muốn hỏi cô có đồng ý đợi anh trở về không?
Nhưng anh lo ngại không biết sẽ học và mất bao lâu thời gian để đạt được như nguyện vọng của cô, cho nên quyết định đợi sau khi anh trở về, công thành danh toại mới tỏ tình với cô.
Những năm đầu anh sang Mỹ, cũng có liên lạc với cô qua mail, nhưng khoảng thời gian sau do anh muốn gấp rút hoàn thành chương trình học, nên tập trung vào bài vở rất nhiều, dần ít liên lạc đi. Rồi không hiểu cô cũng bận học, hay vì lý do gì? Mà lâu sau đó những mail anh gửi, cô điều không có mở ra đọc, cũng không thấy nick của cô sáng.
Bác của anh lúc đó lại đột nhiên đổi hướng kinh doanh, muốn dời sang Hồng Kông phát triển, cho nên anh mất hết tin tức về cô, lúc đó anh thật nóng lòng, rất muốn lập tức trở về tìm cô. Nhưng thời điểm đó đang là giai đoạn quan trọng để anh thi lấy bằng tiến sĩ, cho nên cố đè nén nỗi nhớ nhung ấy tận sâu trong đáy lòng, biến nó thành cỗ động lực thật lớn, chuyên tâm vào việc học.
Tiếp tục chạy đua với thời gian, cuối cùng nỗ lực của anh cũng được đáp trả xứng đáng, ngày anh đứng trên bục làm lễ, người đứng ra trao cho anh tấm bằng tiến sĩ, chính là giáo sư Phương, người mà Lương Tưởng Huân mến mộ, cũng là người thầy tận tâm giúp đỡ cho anh trong chặn đường dài đó.
Sau khi tốt nghiệp tiến sĩ, rất nhiều nơi danh tiếng, ngỏ lời mời anh đến làm việc cho trung tâm của họ, nhưng anh đối với tương lai rực rỡ đó, chỉ mỉm cười lắc đầu, không chút do dự trở về nước.
Hôm nay là ngày đầu tiên anh từ Mỹ trở về, anh không vội đến Hồng Kông mà bay sang Bắc Kinh, trước là cùng giáo sư Phương đến trường đại học RW thuyết trình về một đề tài nói về Ký Ức. Sau là muốn tìm lại cô bé năm nào đã dũng cảm kéo anh trở về từ bên bờ vực thẳm, bày tỏ với cô, tâm ý anh cất giữ suốt mười năm qua…
Nhưng không ngờ tới, ngày đầu tiên anh trở về lại gặp được cô ở trong tình cảnh này, tới cùng suốt những năm này cô ở nơi này, đã phải chịu bao nhiêu khổ sở, bao nhiêu tổn thương, và còn chuyện lúc nãy vị bác sĩ đã nói…..
“Đến nơi rồi Nghinh Phong.”
“Nghinh Phong…”
Đoàn Thiệu Nhậm sau khi gọi hai lần, không nghe được Hà Nghinh Phong đáp trả, liền giơ tay đập lên vai anh một cái, kéo anh trở về thực tại. Còn chưa lên tiếng bên tai liền nghe bạn anh cằn nhằng.
“Cậu đang nghĩ chuyện gì mà ngẩn ra như tên ngốc vậy?”
Hà Nghinh Phong mỉm cười một cái, thu gom vật dụng và ipad bỏ vào trong cặp da, đạm nhạt lên tiếng.
“Nhớ chuyện cũ thôi.”
“Vâng, thưa ngài tiến sĩ, hiện đã bốn giờ hai mươi phút rồi, phiền ngài xuống xe, vào trong tắm rửa, thương nhân tớ còn phải trở về nhà thay đồ đến công ty đây.” Đoàn Thiệu Nhậm nói rồi mở hộc kéo, lấy ra một tấm thẻ chìa ra trước mặt Hà Nghinh Phong.
“Đây là thẻ phòng, cậu vào trong đi.”
“Hà Nghinh Phong đưa tay đón lấy tấm thẻ, nở ra một nụ cười: “Cám ơn cậu giúp tớ đặt phòng, đợi tớ gặp giáo sư Phương trao đổi về bản thảo xong, sẽ mời cậu ăn cơm.”
Đoàn Thiệu Nhậm nháy mắt một cái, làm bộ dáng quỷ quái, âm điệu gian tà.
“Cần gì cơm nước, vừa hay tớ cũng chưa tắm rửa, không bằng bây giờ cậu mời tớ lên phòng, sau đó chúng ta cùng tắm rửa, kỳ lưng cho nhau nhỉ.”
Hà Nghinh Phong nhìn Đoàn Thiệu Nhậm đôi mắt chớp chớp nhìn mình, anh đưa tay áp lên trán, lắc lắc đầu, thở dài ngao ngán.
“Hàii… Thật tôi nghiệp cho công ty nào không có mắt nhìn, hợp tác với giám đốc như cậu chắc họ hoang mang lắm nhỉ?”
“Aii nha... Chúng ta đang nói đến chuyện trong phòng tắm mà, cậu lãng sang chuyện khác làm gì?
A, vừa nhắc đến tắm, cơ thể tớ bỗng nhiên cảm thấy thật ngứa ngáy.” Đoàn Thiệu Nhậm vừa nói, vừa đưa tay lên kéo kéo caravat nới ra một chút, chân mày đen nhánh nhướng nhướng, làm bộ dáng gợi tình.
“Cậu đàng hoàng chút đi, coi chừng bộ dáng này của cậu khiến cho đối tác chạy mất đấy.” Hà Nghinh Phong thật không chịu nỗi cái tính đùa dai của bạn mình, méo mặt đẩy cửa hông xe chui ra ngoài, sải từng bước thật dài đến lối ra vào khác sạn.
Đoàn Thiệu Nhậm còn chưa chịu buông tha, vội ấn cửa kính hạ xuống, thò đầu ra ngoài í ới gọi với theo.
“Nghinh Phong, chúng mình cùng chung đi.”
Nhìn thấy Hà nghinh Phong không trả lời, động tác bước chân tăng nhanh thêm một chút, tiến vào đại sảnh, không nhịn được nhe răng cười khoái chí, sau mới thu đầu trở vào trong xe, nổ máy, cho xe lăn bánh trở về khu chung cư cao cấp của mình…
/135
|