Hà Nghinh Phong sau khi tắm rửa xong, anh trở ra soạn lại bản thảo, kiểm tra lỗi sai một lần nữa, đâu đó xong xuôi mới cho tất cả tài liệu vào trong cặp da. Liếc nhìn thời gian trên cổ tay, thấy vẫn còn một giờ đồng hồ nữa mới đến giờ xuất phát.
Liền lấy điện thoại ra nhắn một tin đến bệnh viện, nội dung là -Phiền bác sĩ khi nào bệnh nhân nữ ở phòng theo dõi đặc biệt có phản ứng liền báo tôi biết, thật cám ơn.-
Đợi đến khi điện thoại vang lên “ting ting” báo có tin nhắn, nhìn thấy họ gửi lại –Vâng, chúng tôi đã rõ.- anh mới khẽ thở ra một hơi, rồi cầm cặp da đi vào thang máy xuống tầng trệt, đón một chiếc xe nói địa chỉ trường đại học RW cho tài xế lái đi.
-Ở trong giảng đường trường đại học RW.
“Xin chào các bạn, tôi họ Hà, các bạn có thể gọi tôi là thầy Hà nghe cho khoảng cách gần một chút, để chúng ta dễ dàng trao đổi.”
“Sau khi cùng nhau thảo luận, chúng tôi muốn gửi đến các bạn đang ngồi ở đây, một bài thuyết giảng, nói về Ký Ức, và cách đễ lãng quên đi những đoạn Ký Ức không tốt đẹp.”
“Để cho không khí thoải mái hơn, chúng ta sẽ bắt đầu bằng một câu chuyện... Khoa tâm thần có một bệnh nhân trãi qua bắt nhốt và bị luân phiên tra tấn tàn nhẫn, bệnh nhân này rất hoảng loạn vì khoảng ký ức ấy rất đáng sợ, nhưng chỉ rất nhanh sau đó, bệnh nhân này lại lãng quên mất đoạn ký ức đó, các bạn có biết vì sao không?”
Hà Nghinh Phong đưa mắt nhìn xuống từng dãy ghế trong khán phòng, có một vài người giơ tay lên, anh liền mỉm cười, chỉ tay vào một bạn nam sinh.
“Mời bạn.”
“Em nghĩ là bệnh nhân đó vì quá hoảng loảng, tâm lý không ổn định, khiến cho đoạn ký ức đó bị biến mất ạ.”
Nam sinh vừa nói xong, cả khán phòng liền không nhịn được bật cười một tiếng, bạn nam sinh đang đứng có chút ngại ngùng, đưa tay gãi gãi đầu, nhìn vị tiến sĩ trên bục giảng ánh mắt cầu cứu.
Hà Nghinh Phong mỉm cười, đưa tay lên cao, ý bảo mọi người im lặng, sau mới nhìn bạn nam sinh cất giọng.
“Bạn tên là gì?”
“Em tên Kiến Vũ ạ.” nam sinh trả lời.
Hà Nghinh Phong nhẹ gật đầu một cái, ra hiệu cho nam sinh ngồi xuống, mới quay sang mọi người, tiếp tục nói.
“Thật ra bạn Kiến Vũ đã nói gần đúng một phần.”
“Các nhà nghiên cứu tâm lý học đã xác định, khi chúng ta bị tác động bởi một sự việc quá giới hạn sức chịu dựng, hoặc những đoạn kí ức không tốt đẹp mà mỗi khi nhớ đến chỉ có đau khổ tột cùng, cơ chế tự vệ của chúng ta sẽ sản sinh ra sự lượt bỏ kí ức.”
“Tuy nhiên, dù con người có khả năng delete đi một đoạn kí ức, nhưng không phải bất kỳ ai cũng chịu lãng quên...”
………..
Hà Nghinh Phong và giáo sư Phương mất gần ba giờ đồng hồ mới hoàn thành bài thuyết trình “Ký ức và lãng quên” hiệu trưởng và các giáo viên rất ưng ý với bài thuyết trình này, sau khi kết thúc, hiệu trưởng còn cử người đại diện, đưa hai người đi tham quan những nơi có lịch sử lâu năm ở tại Bắc Kinh.
Ban đầu Hà Nghinh Phong cũng gật đầu đồng ý, nhưng vừa lúc xe chuẩn bị xuất phát, anh liền nhận được một cuộc gọi từ bệnh viện, nói bệnh nhân đã tỉnh lại, nên anh đã lịch sự từ chối khéo léo, nói đang có chút việc bận nên xin phép đi trước, rồi thẳng một đường tới bệnh viện.
Hai mươi phút sau, chiếc xe liền dừng trước cổng bệnh viện, Hà Nghinh Phong vội thanh toán tiền cho tài xế rồi đẩy cửa hông, khom người bước ra khỏi xe, sau mới nhanh chân bước vào trong.
Lúc anh ở trong đợi thang máy đi lên tầng sáu, nghe được hai nữ y tá ở cạnh, trên tay cầm một bìa báo, nói to nhỏ.
“Hây ya… Thời đại bây giờ đúng là cái gì cũng có thể xảy ra, niếu chỉ nhìn bề ngoài thì thật là không được.”
“Đúng rồi đó, lúc trước tôi còn tưởng cô gái đó là người đàng hoàng chứ, không ngờ lại là người khát tiền đến không chút sĩ diện như vậy.”
Thang máy ngân lên một tiếng ting rồi lần nữa mở ra, Hà Nghinh Phong không quan tâm câu chuyện thị phi của họ, bước bước chân đi ra ngoài, nhưng còn chưa đi quá hai bước liền nghe giọng nữ y tá lần nữa vang lên.
“Dường như cô gái này đang nằm ở trong bệnh viện này đó, hôm qua lúc tôi giao ca, có nhìn thấy cô gái này được hai vị tiên sinh mang vào phòng cấp cứu.”
Hà Nghinh Phong như lờ mờ đoán ra việc gì, vội xoay người lại, quét tầm mắt qua tấm bìa báo rồi mới lên tiếng.
“Thật xin lỗi, có thể cho tôi mượn bìa báo xem một chút được không?”
Hai nữ y tá bây giờ mới nâng mi mắt lên, một người trong đó nhận ra vị tiên sinh trước mặt họ, là người cô vừa nhắc đến, vẻ mặt có chút cứng ngắc, ngại ngùng đưa tấm bìa báo chìa ra phía trước, rồi đợi cho vị tiên sinh đó nhận lấy, liền quên cả chào hỏi, đưa tay ấn liên tục vào nút đóng thang máy đi xuống tầng khác.
Hà Nghinh Phong nhìn một chút trên bìa báo, mới hiểu rõ vì sao hôm qua vị bác sĩ đó lại nói thật xin lỗi với anh về chuyện đó…
Nội dung trên bìa báo được viết khá sắc bén.
Đằng sau nụ cười đầy ngọt ngào của cô gái được cho là, vợ hợp pháp của giám đốc tập đoàn Khương Duệ, là một âm mưu rất hoàn hảo. Người đứng đầu xí nghiệp Chu thị, Chu Chính Nam đã bỏ ra một số tiền lớn, thuê một cô gái tên là Lương Tưởng Huân, giả mạo thành thiên kim Chu Bội Ngọc để gả vào nhà Diệp gia...
Bên dưới còn kèm theo một tấm ảnh tờ hợp đồng, hiển thị ngày tháng hợp đồng có hiệu lực, các điều khoản giao dịch, và chữ ký của bên A, Chu Chính Nam và bên B, Lương Tưởng Huân.
Ờ cuối bài báo còn cố ý đóng ngoặc một dòng chữ “Thiết nghĩ, một người giỏi kinh doanh, có tài điều khiển các con số trên bảng chứng khoáng, được mọi người đặt cho biệt danh là Tướng Quân Trường Thắng như Diệp Chi Sinh, lại bị một cô gái qua mặt, liệu anh sẽ nghĩ gì?”
Hà Nghinh Phong đọc xong bài báo, liền cau chặt mi tâm, ném tờ báo vào trong sọt rác, sải bước chân tới phòng bệnh.
Liền lấy điện thoại ra nhắn một tin đến bệnh viện, nội dung là -Phiền bác sĩ khi nào bệnh nhân nữ ở phòng theo dõi đặc biệt có phản ứng liền báo tôi biết, thật cám ơn.-
Đợi đến khi điện thoại vang lên “ting ting” báo có tin nhắn, nhìn thấy họ gửi lại –Vâng, chúng tôi đã rõ.- anh mới khẽ thở ra một hơi, rồi cầm cặp da đi vào thang máy xuống tầng trệt, đón một chiếc xe nói địa chỉ trường đại học RW cho tài xế lái đi.
-Ở trong giảng đường trường đại học RW.
“Xin chào các bạn, tôi họ Hà, các bạn có thể gọi tôi là thầy Hà nghe cho khoảng cách gần một chút, để chúng ta dễ dàng trao đổi.”
“Sau khi cùng nhau thảo luận, chúng tôi muốn gửi đến các bạn đang ngồi ở đây, một bài thuyết giảng, nói về Ký Ức, và cách đễ lãng quên đi những đoạn Ký Ức không tốt đẹp.”
“Để cho không khí thoải mái hơn, chúng ta sẽ bắt đầu bằng một câu chuyện... Khoa tâm thần có một bệnh nhân trãi qua bắt nhốt và bị luân phiên tra tấn tàn nhẫn, bệnh nhân này rất hoảng loạn vì khoảng ký ức ấy rất đáng sợ, nhưng chỉ rất nhanh sau đó, bệnh nhân này lại lãng quên mất đoạn ký ức đó, các bạn có biết vì sao không?”
Hà Nghinh Phong đưa mắt nhìn xuống từng dãy ghế trong khán phòng, có một vài người giơ tay lên, anh liền mỉm cười, chỉ tay vào một bạn nam sinh.
“Mời bạn.”
“Em nghĩ là bệnh nhân đó vì quá hoảng loảng, tâm lý không ổn định, khiến cho đoạn ký ức đó bị biến mất ạ.”
Nam sinh vừa nói xong, cả khán phòng liền không nhịn được bật cười một tiếng, bạn nam sinh đang đứng có chút ngại ngùng, đưa tay gãi gãi đầu, nhìn vị tiến sĩ trên bục giảng ánh mắt cầu cứu.
Hà Nghinh Phong mỉm cười, đưa tay lên cao, ý bảo mọi người im lặng, sau mới nhìn bạn nam sinh cất giọng.
“Bạn tên là gì?”
“Em tên Kiến Vũ ạ.” nam sinh trả lời.
Hà Nghinh Phong nhẹ gật đầu một cái, ra hiệu cho nam sinh ngồi xuống, mới quay sang mọi người, tiếp tục nói.
“Thật ra bạn Kiến Vũ đã nói gần đúng một phần.”
“Các nhà nghiên cứu tâm lý học đã xác định, khi chúng ta bị tác động bởi một sự việc quá giới hạn sức chịu dựng, hoặc những đoạn kí ức không tốt đẹp mà mỗi khi nhớ đến chỉ có đau khổ tột cùng, cơ chế tự vệ của chúng ta sẽ sản sinh ra sự lượt bỏ kí ức.”
“Tuy nhiên, dù con người có khả năng delete đi một đoạn kí ức, nhưng không phải bất kỳ ai cũng chịu lãng quên...”
………..
Hà Nghinh Phong và giáo sư Phương mất gần ba giờ đồng hồ mới hoàn thành bài thuyết trình “Ký ức và lãng quên” hiệu trưởng và các giáo viên rất ưng ý với bài thuyết trình này, sau khi kết thúc, hiệu trưởng còn cử người đại diện, đưa hai người đi tham quan những nơi có lịch sử lâu năm ở tại Bắc Kinh.
Ban đầu Hà Nghinh Phong cũng gật đầu đồng ý, nhưng vừa lúc xe chuẩn bị xuất phát, anh liền nhận được một cuộc gọi từ bệnh viện, nói bệnh nhân đã tỉnh lại, nên anh đã lịch sự từ chối khéo léo, nói đang có chút việc bận nên xin phép đi trước, rồi thẳng một đường tới bệnh viện.
Hai mươi phút sau, chiếc xe liền dừng trước cổng bệnh viện, Hà Nghinh Phong vội thanh toán tiền cho tài xế rồi đẩy cửa hông, khom người bước ra khỏi xe, sau mới nhanh chân bước vào trong.
Lúc anh ở trong đợi thang máy đi lên tầng sáu, nghe được hai nữ y tá ở cạnh, trên tay cầm một bìa báo, nói to nhỏ.
“Hây ya… Thời đại bây giờ đúng là cái gì cũng có thể xảy ra, niếu chỉ nhìn bề ngoài thì thật là không được.”
“Đúng rồi đó, lúc trước tôi còn tưởng cô gái đó là người đàng hoàng chứ, không ngờ lại là người khát tiền đến không chút sĩ diện như vậy.”
Thang máy ngân lên một tiếng ting rồi lần nữa mở ra, Hà Nghinh Phong không quan tâm câu chuyện thị phi của họ, bước bước chân đi ra ngoài, nhưng còn chưa đi quá hai bước liền nghe giọng nữ y tá lần nữa vang lên.
“Dường như cô gái này đang nằm ở trong bệnh viện này đó, hôm qua lúc tôi giao ca, có nhìn thấy cô gái này được hai vị tiên sinh mang vào phòng cấp cứu.”
Hà Nghinh Phong như lờ mờ đoán ra việc gì, vội xoay người lại, quét tầm mắt qua tấm bìa báo rồi mới lên tiếng.
“Thật xin lỗi, có thể cho tôi mượn bìa báo xem một chút được không?”
Hai nữ y tá bây giờ mới nâng mi mắt lên, một người trong đó nhận ra vị tiên sinh trước mặt họ, là người cô vừa nhắc đến, vẻ mặt có chút cứng ngắc, ngại ngùng đưa tấm bìa báo chìa ra phía trước, rồi đợi cho vị tiên sinh đó nhận lấy, liền quên cả chào hỏi, đưa tay ấn liên tục vào nút đóng thang máy đi xuống tầng khác.
Hà Nghinh Phong nhìn một chút trên bìa báo, mới hiểu rõ vì sao hôm qua vị bác sĩ đó lại nói thật xin lỗi với anh về chuyện đó…
Nội dung trên bìa báo được viết khá sắc bén.
Đằng sau nụ cười đầy ngọt ngào của cô gái được cho là, vợ hợp pháp của giám đốc tập đoàn Khương Duệ, là một âm mưu rất hoàn hảo. Người đứng đầu xí nghiệp Chu thị, Chu Chính Nam đã bỏ ra một số tiền lớn, thuê một cô gái tên là Lương Tưởng Huân, giả mạo thành thiên kim Chu Bội Ngọc để gả vào nhà Diệp gia...
Bên dưới còn kèm theo một tấm ảnh tờ hợp đồng, hiển thị ngày tháng hợp đồng có hiệu lực, các điều khoản giao dịch, và chữ ký của bên A, Chu Chính Nam và bên B, Lương Tưởng Huân.
Ờ cuối bài báo còn cố ý đóng ngoặc một dòng chữ “Thiết nghĩ, một người giỏi kinh doanh, có tài điều khiển các con số trên bảng chứng khoáng, được mọi người đặt cho biệt danh là Tướng Quân Trường Thắng như Diệp Chi Sinh, lại bị một cô gái qua mặt, liệu anh sẽ nghĩ gì?”
Hà Nghinh Phong đọc xong bài báo, liền cau chặt mi tâm, ném tờ báo vào trong sọt rác, sải bước chân tới phòng bệnh.
/135
|