Edit: Hoa Tuyết
Bữa tiệc tối qua rất thành công, náo nhiệt vui vẻ, tất cả đều thuận lợi.
Hứa Du có cảm giác mình cũng không thua ai, không tính là nice bao nhiêu, nhưng chí ít khi hát không hề bị rớt nhịp, hơn nữa biểu diễn xong còn được vỗ tay khá nhiệt tình.
Cô cảm thấy phần của mình được phản hồi tốt hơn so phần nhảy nhóm trước đó. Nhưng Đàm Tư Niên nói rằng đó là do mọi người mể mặt cô, chứ cô chẳng hát hay đến mức đó đâu, chủ yếu là do thân phận và nhan sắc của cô thôi.
Hứa Du bực mình, điên cuồng giẫm lên chân anh dưới gầm bàn, cuối cùng vẫn là nhờ Triệu Thục Hoa chịu không nổi nữa, mới giải cứu đôi giày mới của Tiểu Đàm tổng.
Tết Dương lịch được nghỉ ba ngày, hôm nay là ngày đầu tiên, Hứa Du và Đàm Tư Niên được cha mẹ gọi về từ sáng sớm, nói là về cùng nhau ăn tết.
Cô vốn cứ tưởng chỉ là một bữa ăn đơn giản, không ngờ còn có chuyện vui bất ngờ.
Hứa Du nhìn chiếc chìa khóa xe ở trước mặt mình, có chút sững sờ, vô thức nhìn về phía mẹ mình. Triệu Thục Hoa mắng cô, “Mau lên, còn ngẩn ra làm gì.”
Hứa Du thầm nói lần này không thể trách cô được mà, đột nhiên được tặng một món quà như vậy, ai mà dám nhận chứ!
Nhưng mẹ chắc chắn sẽ không hại mình, vì vậy Hứa Du do dự một chút rồi tiếp nhận, lúng ta lúng túng cảm ơn Đàm Quảng Tư: “Cảm ơn chú ạ.”
Đàm Quảng Tư ừ một tiếng, giọng điệu khá hững hờ, không giống như đang tặng quà, mà giống như đưa một con dao hơn. Hứa Du hơi khó chịu, chiếc chìa khóa xe trong tay như một củ khoai nóng hổi, làm lòng cô nôn nao bất an. Cô thật sự không rõ trong hồ lô của hai vị trưởng bối nhà mình đang bán thuốc gì mà là lùng kì quái thế này nữa.
Họ cứ như đã thỏa thuận điều gì, cũng như đang có âm mưu gì đó, biểu hiện kỳ lạ đột xuất khiến cô không được yên lòng. Hơn nữa thái độ của chú Đàm cũng không có vẻ gì là đã bỏ qua hiềm khích trước đó mà hoàn toàn chấp nhận cô cả.
Đàm Tư Niên đưa cô đến gara để xem xe. Đó là một chiếc ô tô con màu đỏ trị giá hơn một triệu tệ, thật sự là vô cùng đẹp, so ra, nó cao cấp hơn chiếc beetle của cô biết bao nhiêu. Hứa Du lập tức yêu thích. Đàn ông mê xe sang thì phụ nữ cũng vậy, đẹp thế này, lái ra ngoài chắc chắn sẽ vừa ngầu và sang.
Thích thì thích thế, nhưng nếu bảo cô lái thì cô có hơi kháng cự, không phải là đạo đức giả, chỉ là cảm thấy không rõ ràng nên không tự tin nhận, tốt hơn hết vẫn là không nhận.
“Anh nói xem thế này là có ý gì hả?” Khi ngồi vào xem xét, Hứa Du không sợ người khác nghe thấy nữa nên không kìm lòng được hỏi Đàm Tư Niên. Cô cảm thấy anh chắc chắn biết gì đó, bởi vì từ đầu đến giờ anh vẫn luôn ung dung bình thản như không.
Trong bốn người hình như chỉ có mỗi cô là như kẻ ngốc không biết gì cả.
Đàm Tư Niên không trả lời cô, mà chỉ nhìn cô cười đầy ẩn ý, rồi gợi ý: “Em tự nghĩ thử xem, ngẫm nghĩ thật kỹ vào.”
Mười chữ này, nói cũng như không. Ngẫm cái gì mà nghĩ, nếu như cô có thể tự đoán được thì hỏi anh làm gì.
Hứa Du buồn bực nhắc nhở anh: “Hai mình là người một phe đó, đồng minh mà còn ra vẻ thế này, thật không có tinh thần đoàn kết thân ái gì cả.”
Nghe vậy, Đàm Tư Niên chỉ mỉm cười: “Bình thường em luôn nói mình có EQ cao, còn hay châm chọc anh là trực nam không hiểu gì mà, sao lúc này tư duy lại cứng nhắc thế.”
Tư duy? Cứng nhắc?
Hứa Du híp mắt lại anh: “Trả thù em hả?” Cô nhìn anh với biểu cảm ‘nếu như anh còn dám dìm hàng em nữa thì em sẽ cắn chết anh’.
Đàm Tư Niên bị biểu cảm của cô chọc cười, yêu không chịu được, bóp bóp má cô. Đến khi bóp đã rồi mới ra vẻ người lớn không chấp nhất trẻ nhỏ, nói: “Em không phát hiện bầu không khí giữa cha anh và dì là lạ sao?
Hứa Du nghĩ kỹ lại, sau đó nghiêm túc trả lời: “Giữa hai người họ có gì lạ không thì em không dám chắc, nhưng em dám chắc thái độ của hai người họ với em rất lạ.”
Đàm Tư Niên nói: “Đây chính là điểm mấu chốt. Anh cảm thấy cha anh với mẹ em chắc chắn đã thỏa hiệp gì đó vì chuyện của chúng ta.”
Hứa Du: “Chú Đàm đang thử tiếp nhận em chăng?”
“Lấy mình ra làm sản phẩm dùng thử, còn là thử thái độ nữa chứ…” Đàm Tư Niên có hơi cạn lời: “Em cảm thấy cha anh là người dễ dàng thỏa hiệp như vậy sao?”
Đúng là không giống lắm.
Hứa Du bị anh làm hồ đồ, lúc này chỉ số thông minh tụt dốc không phanh. Ai cũng nói người ngoài cuộc tỉnh táo người trong cuộc u mê, trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, hiện giờ cô là người trong cuộc, nên cứ như con rồi ai nói gì nghe nấy, còn không nói cô sẽ không nghĩ được gì cả, chỉ cảm thấy lạc trong sương mù, vô cùng áp lực.
Đàm Tư Niên thấy cô ngẩn ngơ, không dám tiếp tục trêu cô nữa, sợ chọc cô giận thật, nên lại gợi ý: “Nhớ lại xem trước đó dì đã nói gì? Chuyện quan trọng nhất ấy.”
Đã nói gì chuyện gì? Quan trọng nhất?
Hứa Du nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ xuôi nghĩ ngược, đột nhiên nghĩ đến gì đó, lập tức hiểu ra, bật thốt lên: “Sinh con.”
“Đúng vậy, sinh con.” Đàm Tư Niên lập tức cho cô đáp án chắc nịch.
Nhưng Hứa Du không có cách nào đắc ý vì đã đoán ra đáp án, mà ngược lại còn buồn bực: “Em thật sự không muốn nhờ chuyện con cái mới có thể bước vào nhà anh, cảm giác cứ như mình mất giá lắm vậy. Mà thế cũng không công bằng với con nữa, tương lai nếu con biết được lý do mình ra đời thì sẽ buồn biết bao.”
“Cho nên đầu tiên chúng ta cần hợp pháp hoá.” Đàm Tư Niên thuận đà nói, dứt lời lòng bàn tay của anh ở trước mặt cô chậm rãi mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương trông rất quen.
Hứa Du: “…”
Tâm trạng vốn dĩ không tốt lắm lập tức rớt xuống đáy vực.
Lẽ nào cô không thể có được một nghi thức cầu hôn chính thức lãng mạn hay sao? Đúng vậy, không nên quá chú trộng hình thức, chỉ cần tình yêu chân thật là được, ngoài ra tất cả đều là phù du. Nhưng mà nếu đã có tình yêu chân thật rồi thì dệt hoa lên gấm một chút không được à? Như vậy không phải tốt hơn sao?
Cô đang muốn từ chối như lần trước, nhưng chưa kịp mở miệng thì gara vốn mờ tối bỗng dưng sáng lên. Bên ngoài xe, những ánh đèn nhỏ đủ màu sắc nhấp nháy, cánh hoaa hồng đỏ rực rơi xuống như mua che khuất tầm mắt. Cô còn chưa nhìn xong, không biết từ khi nào anh đã xuống xe, đi vòng qua chỗ cô, mở cửa ghế phó lái, rất lịch thiệp đưa một tay đỡ cô xuống.
Hứa Du ngạc nhiên nhìn anh.
Gương mặt Đàm Tư Niên đầy ý cười: “Anh đã nói em là công chúa, anh là kỵ sĩ mà. Ra đây nào công chúa điện hạ, nhìn xem kỵ sĩ đã chuẩn bị điều ngạc nhiên gì cho em này, có hài lòng không?”
Tất cả như một giấc mơ.
Trong lúc Hứa Du đang thất vọng vì cho rằng mình không thể có một nghi thức cầu hôn nghiêm chỉnh, thì sự tình lại đảo ngược.
Hiện giờ, cô đã không có cách nào nhìn kỹ cách trang trí xung quanh, toàn bộ trái tim lẫn ánh mắt đều chỉ có mỗi Đàm Tư Niên. Nhìn anh nhướng mày, nhìn anh cười khẽ, nhìn anh đứng giữa trái tim ghép bằng những ngọn nến, quỳ một gối xuống, nhìn anh giơ chiếc nhẫn kim cương lớn mà cô định từ chối lần hai lên, thâm tình bày tỏ với cô.
Phàm là phái nữ có lẽ đều sẽ thích hình thức hóa đường hoàng này.
Trước đây, Hứa Du từng chứng kiến cảnh người ta cầu hôn, lúc đó cũng không cảm thấy gì, còn không hiểu tại sao mấy cô gái lại khóc, lời cầu hôn của mấy người đàn ông kia cũng đâu hoa mỹ cảm động gì lắm, đừng nói là hoa mỹ, có khi còn phô trương phóng đại nữa.
Thật không hiểu nổi có gì mà cảm động chứ!
Nhưng đến lượt mình, Hứa Du mới hiểu cái gì gọi là ‘tự vả’.
Màn cầu hôn của Đàm Tư Niên vẫn là màn đóng vai công chúa kỵ sĩ, lời thoại thì tuyệt đối không đạt yêu cầu, không khiến người khác cảm thấy chân thành tí nào, mà ngược lại còn có vẻ sến sẩm. Thời đại nào rồi mà còn công chúa kỵ sĩ, hoạt hình Disney còn không làm thể loại này nữa rồi.
Nhưng vào giờ phút này, nhờ khung cảnh trước mắt, lời sến sẩm thể nào vào tai con gái cũng trở thành lời hay ý đẹp, ngọt ngào thấm vào tim gan, cảm động trời đất.
Chính Hứa Du cũng không rõ tại sao mình lại cảm động thế này, dễ dàng vui vẻ hạnh phúc ôm anh khóc, ngay cả chuyện chiếc nhẫn được đeo vào tay mình khi nào cũng không nhớ.
“Được rồi, đừng khóc nữa, nhanh đi, chân mẹ lạnh sắp đông cứng rồi.”
Giọng nói lành lạnh của Triệu Thục Hoa truyền đến như tiếng phù thủy, khiến cho Hứa Du đang chìm đắm trong vai công chúa lập tức bị kéo về hiện thực, cảnh tượng mông lung trước mắt lúc này cũng rõ mồn một.
Trong tay chú Đàm đang cầm máy quay phim? Còn mẹ trong tay mẹ là que pháo sáng?
Hứa Du nhanh chóng phản ứng lại, rồi đưa ra kết luận ngay: họ đã lên kế hoạch từ trước.
Đàm Tư Niên dùng hai tay lau nước mắt cho cô, cũng không dấu diếm mà còn tốt bụng giải thích: “Anh vốn định mời vài người bạn đến làm chứng cho chúng ta, nhưng nghĩ lại, có lẽ em sẽ không thích náo nhiệt quá, nên anh đã thương lượng với cha và dì, đến khi làm hôn lễ mới mời tất cả bạn bè thân thích tới dự.”
Cũng có nghĩa là chú Đàm không phải đang nhẫn nhịn để chuẩn bị tung chiêu tiếp theo, người ta là thật lòng tặng xe làm quà cho cô.
Nhớ đến suy đoán ác ý vừa rồi của mình với người ta, cô không khỏi ngại ngùng.
“Chú…”
Hứa Du đang định nói gì đó thì Đàm Quảng Tư khoát khoát tay: “Chú không có yêu cầu gì khác, mau sinh cho chú một đứa cháu là được.”
Hứa Du: “…”
Sau đó, cô mới biết được có lẽ chuyện chú Đàm đồng ý cho cô và Đàm Tư Niên đăng ký kết hôn trước không thể nào thiếu công của mẹ cô. Bà biết rất rõ sức hấp dẫn của cháu trai nên ngày ngày đều ‘thổi gió bên tai’ chú Đàm, nào là cháu trai mập mạp, cháu gái mũm mĩm gì đó. Trong lòng chú Đàm lại hiểu rõ, không thể nào lay chuyển được con trai mình, cho nên dần dần mới không còn kiên trì phản đối nữa.
Có điều ông chỉ đồng ý cho họ kết hôn bí mật, đến khi nào có con mới công khai, coi như là thỏa hiệp trá hình.
Hứa Du không rõ rốt cuộc mình nên vui hay nên buồn, nhưng cuộc đời không thể thập toàn thập mỹ, càng không thể chiếm trọn mọi chuyện tốt, dù sao vẫn nên nhượng bộ vì đại cục.
Huống chi, kết hôn bí mật cũng không phải là phụng tử thành hôn, ý nghĩa khác hẳn.
____
Việc chú Đàm những bộ khiến cho bầu không khí trong nhà lại trở nên hài hòa. Qua tết dương lịch, chưa đến một tháng là sẽ đến tết âm lịch, sau khi hoàn thành công việc cuối năm, trên dưới công ty đều có vẻ không còn căng thẳng nữa.
Vất vả một năm, sắp được về nhà ăn tết, mọi người đều rất vui vẻ.
Trong bữa tiệc tất niên, Hứa Du không được giải gì, ngược lại Đổng Khôn cực kỳ may mắn, rút được phần quà là chiếc máy tính xách tay gần hai vạn tệ, khiến Trương Thiên hâm mộ không thôi, lải nha lải nhải bắt Đổng Khôn khao ba bữa mới bớt ganh tị.
Chiều hôm đó, trời bắt đầu đổ tuyết, Triệu Minh Đình lâu không gặp đột nhiên xuất hiện ở công ty. Trước đó vì việc lần nữa đùa giỡn tình cảm của nữ nhân viên trong công ty, làm con gái nhà người ta suýt chút nữa nhảy lầu tự tử, nên ban giám đốc nhất trí đồng ý tạm thời đình chỉ công tác anh ta, hiện tại chưa bao lâu mà sao anh ta đã trở lại rồi?
Tên Triệu tổng này vẫn rất đẹp trai, nhưng trong mắt Hứa Du, anh ta chẳng khác nào một con yêu xà, chỉ có vẻ ngoài, còn bên trong gian ác mê hoặc lòng người, không hề dễ đối phó.
“Hứa Du, đã lâu không gặp, em lại đẹp ra nha. Tối nay mình đi ăn một bữa đi.” Ra khỏi văn phòng của Đàm Tư Niên, Triệu Minh Đình không rời đi ngay trực tiếp đến khu trợ lý, bỏ qua mọi người, đến thẳng chỗ Hứa Du.
Hứa Du nghĩ bụng, tôi và anh không có nửa xu quan hệ, mắc gì lại lôi kéo làm quen.
Cô khựng lại, xin lỗi vô cùng chân thành: “Ngại quá, Triệu tổng, hôm nay tôi phải tăng ca, hơn nữa buổi tối đã có hẹn với bạn, không thể lỡ hẹn được.”
Triệu Minh Đình nhướng mày tự tin: “Vậy ngày mai thì sao?”
“Ngày mai cũng có hẹn.”
“Ngày kia?”
“Ngày kia cũng có hẹn.” Cô nghĩ ngợi một lúc rồi lại bổ sung: “Cuối năm rồi, bạn bè tụ hội rất nhiều, thật sự không có cách nào khác.”
Triệu Minh Đình hừ lạnh: “Em thật không có lòng gì cả. Hứa Du, chúng ta tốt xấu gì cũng là thân thích, không nể mặt anh chút nào sao.”
Cmn ai thân thích với anh! Hứa Du cảm thấy rất phiền, không rõ người này nổi điên cái gì, vừa quay lại công ty đã kiếm chuyện với cô. Cô đang định đáp trả thì phía sau có người nói: “Anh không đáng được nể mặt.”
Là Đàm Tư Niên
A a, anh hùng cứu mỹ nhân trong truyền thuyết đây rồi.
Bữa tiệc tối qua rất thành công, náo nhiệt vui vẻ, tất cả đều thuận lợi.
Hứa Du có cảm giác mình cũng không thua ai, không tính là nice bao nhiêu, nhưng chí ít khi hát không hề bị rớt nhịp, hơn nữa biểu diễn xong còn được vỗ tay khá nhiệt tình.
Cô cảm thấy phần của mình được phản hồi tốt hơn so phần nhảy nhóm trước đó. Nhưng Đàm Tư Niên nói rằng đó là do mọi người mể mặt cô, chứ cô chẳng hát hay đến mức đó đâu, chủ yếu là do thân phận và nhan sắc của cô thôi.
Hứa Du bực mình, điên cuồng giẫm lên chân anh dưới gầm bàn, cuối cùng vẫn là nhờ Triệu Thục Hoa chịu không nổi nữa, mới giải cứu đôi giày mới của Tiểu Đàm tổng.
Tết Dương lịch được nghỉ ba ngày, hôm nay là ngày đầu tiên, Hứa Du và Đàm Tư Niên được cha mẹ gọi về từ sáng sớm, nói là về cùng nhau ăn tết.
Cô vốn cứ tưởng chỉ là một bữa ăn đơn giản, không ngờ còn có chuyện vui bất ngờ.
Hứa Du nhìn chiếc chìa khóa xe ở trước mặt mình, có chút sững sờ, vô thức nhìn về phía mẹ mình. Triệu Thục Hoa mắng cô, “Mau lên, còn ngẩn ra làm gì.”
Hứa Du thầm nói lần này không thể trách cô được mà, đột nhiên được tặng một món quà như vậy, ai mà dám nhận chứ!
Nhưng mẹ chắc chắn sẽ không hại mình, vì vậy Hứa Du do dự một chút rồi tiếp nhận, lúng ta lúng túng cảm ơn Đàm Quảng Tư: “Cảm ơn chú ạ.”
Đàm Quảng Tư ừ một tiếng, giọng điệu khá hững hờ, không giống như đang tặng quà, mà giống như đưa một con dao hơn. Hứa Du hơi khó chịu, chiếc chìa khóa xe trong tay như một củ khoai nóng hổi, làm lòng cô nôn nao bất an. Cô thật sự không rõ trong hồ lô của hai vị trưởng bối nhà mình đang bán thuốc gì mà là lùng kì quái thế này nữa.
Họ cứ như đã thỏa thuận điều gì, cũng như đang có âm mưu gì đó, biểu hiện kỳ lạ đột xuất khiến cô không được yên lòng. Hơn nữa thái độ của chú Đàm cũng không có vẻ gì là đã bỏ qua hiềm khích trước đó mà hoàn toàn chấp nhận cô cả.
Đàm Tư Niên đưa cô đến gara để xem xe. Đó là một chiếc ô tô con màu đỏ trị giá hơn một triệu tệ, thật sự là vô cùng đẹp, so ra, nó cao cấp hơn chiếc beetle của cô biết bao nhiêu. Hứa Du lập tức yêu thích. Đàn ông mê xe sang thì phụ nữ cũng vậy, đẹp thế này, lái ra ngoài chắc chắn sẽ vừa ngầu và sang.
Thích thì thích thế, nhưng nếu bảo cô lái thì cô có hơi kháng cự, không phải là đạo đức giả, chỉ là cảm thấy không rõ ràng nên không tự tin nhận, tốt hơn hết vẫn là không nhận.
“Anh nói xem thế này là có ý gì hả?” Khi ngồi vào xem xét, Hứa Du không sợ người khác nghe thấy nữa nên không kìm lòng được hỏi Đàm Tư Niên. Cô cảm thấy anh chắc chắn biết gì đó, bởi vì từ đầu đến giờ anh vẫn luôn ung dung bình thản như không.
Trong bốn người hình như chỉ có mỗi cô là như kẻ ngốc không biết gì cả.
Đàm Tư Niên không trả lời cô, mà chỉ nhìn cô cười đầy ẩn ý, rồi gợi ý: “Em tự nghĩ thử xem, ngẫm nghĩ thật kỹ vào.”
Mười chữ này, nói cũng như không. Ngẫm cái gì mà nghĩ, nếu như cô có thể tự đoán được thì hỏi anh làm gì.
Hứa Du buồn bực nhắc nhở anh: “Hai mình là người một phe đó, đồng minh mà còn ra vẻ thế này, thật không có tinh thần đoàn kết thân ái gì cả.”
Nghe vậy, Đàm Tư Niên chỉ mỉm cười: “Bình thường em luôn nói mình có EQ cao, còn hay châm chọc anh là trực nam không hiểu gì mà, sao lúc này tư duy lại cứng nhắc thế.”
Tư duy? Cứng nhắc?
Hứa Du híp mắt lại anh: “Trả thù em hả?” Cô nhìn anh với biểu cảm ‘nếu như anh còn dám dìm hàng em nữa thì em sẽ cắn chết anh’.
Đàm Tư Niên bị biểu cảm của cô chọc cười, yêu không chịu được, bóp bóp má cô. Đến khi bóp đã rồi mới ra vẻ người lớn không chấp nhất trẻ nhỏ, nói: “Em không phát hiện bầu không khí giữa cha anh và dì là lạ sao?
Hứa Du nghĩ kỹ lại, sau đó nghiêm túc trả lời: “Giữa hai người họ có gì lạ không thì em không dám chắc, nhưng em dám chắc thái độ của hai người họ với em rất lạ.”
Đàm Tư Niên nói: “Đây chính là điểm mấu chốt. Anh cảm thấy cha anh với mẹ em chắc chắn đã thỏa hiệp gì đó vì chuyện của chúng ta.”
Hứa Du: “Chú Đàm đang thử tiếp nhận em chăng?”
“Lấy mình ra làm sản phẩm dùng thử, còn là thử thái độ nữa chứ…” Đàm Tư Niên có hơi cạn lời: “Em cảm thấy cha anh là người dễ dàng thỏa hiệp như vậy sao?”
Đúng là không giống lắm.
Hứa Du bị anh làm hồ đồ, lúc này chỉ số thông minh tụt dốc không phanh. Ai cũng nói người ngoài cuộc tỉnh táo người trong cuộc u mê, trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, hiện giờ cô là người trong cuộc, nên cứ như con rồi ai nói gì nghe nấy, còn không nói cô sẽ không nghĩ được gì cả, chỉ cảm thấy lạc trong sương mù, vô cùng áp lực.
Đàm Tư Niên thấy cô ngẩn ngơ, không dám tiếp tục trêu cô nữa, sợ chọc cô giận thật, nên lại gợi ý: “Nhớ lại xem trước đó dì đã nói gì? Chuyện quan trọng nhất ấy.”
Đã nói gì chuyện gì? Quan trọng nhất?
Hứa Du nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ xuôi nghĩ ngược, đột nhiên nghĩ đến gì đó, lập tức hiểu ra, bật thốt lên: “Sinh con.”
“Đúng vậy, sinh con.” Đàm Tư Niên lập tức cho cô đáp án chắc nịch.
Nhưng Hứa Du không có cách nào đắc ý vì đã đoán ra đáp án, mà ngược lại còn buồn bực: “Em thật sự không muốn nhờ chuyện con cái mới có thể bước vào nhà anh, cảm giác cứ như mình mất giá lắm vậy. Mà thế cũng không công bằng với con nữa, tương lai nếu con biết được lý do mình ra đời thì sẽ buồn biết bao.”
“Cho nên đầu tiên chúng ta cần hợp pháp hoá.” Đàm Tư Niên thuận đà nói, dứt lời lòng bàn tay của anh ở trước mặt cô chậm rãi mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương trông rất quen.
Hứa Du: “…”
Tâm trạng vốn dĩ không tốt lắm lập tức rớt xuống đáy vực.
Lẽ nào cô không thể có được một nghi thức cầu hôn chính thức lãng mạn hay sao? Đúng vậy, không nên quá chú trộng hình thức, chỉ cần tình yêu chân thật là được, ngoài ra tất cả đều là phù du. Nhưng mà nếu đã có tình yêu chân thật rồi thì dệt hoa lên gấm một chút không được à? Như vậy không phải tốt hơn sao?
Cô đang muốn từ chối như lần trước, nhưng chưa kịp mở miệng thì gara vốn mờ tối bỗng dưng sáng lên. Bên ngoài xe, những ánh đèn nhỏ đủ màu sắc nhấp nháy, cánh hoaa hồng đỏ rực rơi xuống như mua che khuất tầm mắt. Cô còn chưa nhìn xong, không biết từ khi nào anh đã xuống xe, đi vòng qua chỗ cô, mở cửa ghế phó lái, rất lịch thiệp đưa một tay đỡ cô xuống.
Hứa Du ngạc nhiên nhìn anh.
Gương mặt Đàm Tư Niên đầy ý cười: “Anh đã nói em là công chúa, anh là kỵ sĩ mà. Ra đây nào công chúa điện hạ, nhìn xem kỵ sĩ đã chuẩn bị điều ngạc nhiên gì cho em này, có hài lòng không?”
Tất cả như một giấc mơ.
Trong lúc Hứa Du đang thất vọng vì cho rằng mình không thể có một nghi thức cầu hôn nghiêm chỉnh, thì sự tình lại đảo ngược.
Hiện giờ, cô đã không có cách nào nhìn kỹ cách trang trí xung quanh, toàn bộ trái tim lẫn ánh mắt đều chỉ có mỗi Đàm Tư Niên. Nhìn anh nhướng mày, nhìn anh cười khẽ, nhìn anh đứng giữa trái tim ghép bằng những ngọn nến, quỳ một gối xuống, nhìn anh giơ chiếc nhẫn kim cương lớn mà cô định từ chối lần hai lên, thâm tình bày tỏ với cô.
Phàm là phái nữ có lẽ đều sẽ thích hình thức hóa đường hoàng này.
Trước đây, Hứa Du từng chứng kiến cảnh người ta cầu hôn, lúc đó cũng không cảm thấy gì, còn không hiểu tại sao mấy cô gái lại khóc, lời cầu hôn của mấy người đàn ông kia cũng đâu hoa mỹ cảm động gì lắm, đừng nói là hoa mỹ, có khi còn phô trương phóng đại nữa.
Thật không hiểu nổi có gì mà cảm động chứ!
Nhưng đến lượt mình, Hứa Du mới hiểu cái gì gọi là ‘tự vả’.
Màn cầu hôn của Đàm Tư Niên vẫn là màn đóng vai công chúa kỵ sĩ, lời thoại thì tuyệt đối không đạt yêu cầu, không khiến người khác cảm thấy chân thành tí nào, mà ngược lại còn có vẻ sến sẩm. Thời đại nào rồi mà còn công chúa kỵ sĩ, hoạt hình Disney còn không làm thể loại này nữa rồi.
Nhưng vào giờ phút này, nhờ khung cảnh trước mắt, lời sến sẩm thể nào vào tai con gái cũng trở thành lời hay ý đẹp, ngọt ngào thấm vào tim gan, cảm động trời đất.
Chính Hứa Du cũng không rõ tại sao mình lại cảm động thế này, dễ dàng vui vẻ hạnh phúc ôm anh khóc, ngay cả chuyện chiếc nhẫn được đeo vào tay mình khi nào cũng không nhớ.
“Được rồi, đừng khóc nữa, nhanh đi, chân mẹ lạnh sắp đông cứng rồi.”
Giọng nói lành lạnh của Triệu Thục Hoa truyền đến như tiếng phù thủy, khiến cho Hứa Du đang chìm đắm trong vai công chúa lập tức bị kéo về hiện thực, cảnh tượng mông lung trước mắt lúc này cũng rõ mồn một.
Trong tay chú Đàm đang cầm máy quay phim? Còn mẹ trong tay mẹ là que pháo sáng?
Hứa Du nhanh chóng phản ứng lại, rồi đưa ra kết luận ngay: họ đã lên kế hoạch từ trước.
Đàm Tư Niên dùng hai tay lau nước mắt cho cô, cũng không dấu diếm mà còn tốt bụng giải thích: “Anh vốn định mời vài người bạn đến làm chứng cho chúng ta, nhưng nghĩ lại, có lẽ em sẽ không thích náo nhiệt quá, nên anh đã thương lượng với cha và dì, đến khi làm hôn lễ mới mời tất cả bạn bè thân thích tới dự.”
Cũng có nghĩa là chú Đàm không phải đang nhẫn nhịn để chuẩn bị tung chiêu tiếp theo, người ta là thật lòng tặng xe làm quà cho cô.
Nhớ đến suy đoán ác ý vừa rồi của mình với người ta, cô không khỏi ngại ngùng.
“Chú…”
Hứa Du đang định nói gì đó thì Đàm Quảng Tư khoát khoát tay: “Chú không có yêu cầu gì khác, mau sinh cho chú một đứa cháu là được.”
Hứa Du: “…”
Sau đó, cô mới biết được có lẽ chuyện chú Đàm đồng ý cho cô và Đàm Tư Niên đăng ký kết hôn trước không thể nào thiếu công của mẹ cô. Bà biết rất rõ sức hấp dẫn của cháu trai nên ngày ngày đều ‘thổi gió bên tai’ chú Đàm, nào là cháu trai mập mạp, cháu gái mũm mĩm gì đó. Trong lòng chú Đàm lại hiểu rõ, không thể nào lay chuyển được con trai mình, cho nên dần dần mới không còn kiên trì phản đối nữa.
Có điều ông chỉ đồng ý cho họ kết hôn bí mật, đến khi nào có con mới công khai, coi như là thỏa hiệp trá hình.
Hứa Du không rõ rốt cuộc mình nên vui hay nên buồn, nhưng cuộc đời không thể thập toàn thập mỹ, càng không thể chiếm trọn mọi chuyện tốt, dù sao vẫn nên nhượng bộ vì đại cục.
Huống chi, kết hôn bí mật cũng không phải là phụng tử thành hôn, ý nghĩa khác hẳn.
____
Việc chú Đàm những bộ khiến cho bầu không khí trong nhà lại trở nên hài hòa. Qua tết dương lịch, chưa đến một tháng là sẽ đến tết âm lịch, sau khi hoàn thành công việc cuối năm, trên dưới công ty đều có vẻ không còn căng thẳng nữa.
Vất vả một năm, sắp được về nhà ăn tết, mọi người đều rất vui vẻ.
Trong bữa tiệc tất niên, Hứa Du không được giải gì, ngược lại Đổng Khôn cực kỳ may mắn, rút được phần quà là chiếc máy tính xách tay gần hai vạn tệ, khiến Trương Thiên hâm mộ không thôi, lải nha lải nhải bắt Đổng Khôn khao ba bữa mới bớt ganh tị.
Chiều hôm đó, trời bắt đầu đổ tuyết, Triệu Minh Đình lâu không gặp đột nhiên xuất hiện ở công ty. Trước đó vì việc lần nữa đùa giỡn tình cảm của nữ nhân viên trong công ty, làm con gái nhà người ta suýt chút nữa nhảy lầu tự tử, nên ban giám đốc nhất trí đồng ý tạm thời đình chỉ công tác anh ta, hiện tại chưa bao lâu mà sao anh ta đã trở lại rồi?
Tên Triệu tổng này vẫn rất đẹp trai, nhưng trong mắt Hứa Du, anh ta chẳng khác nào một con yêu xà, chỉ có vẻ ngoài, còn bên trong gian ác mê hoặc lòng người, không hề dễ đối phó.
“Hứa Du, đã lâu không gặp, em lại đẹp ra nha. Tối nay mình đi ăn một bữa đi.” Ra khỏi văn phòng của Đàm Tư Niên, Triệu Minh Đình không rời đi ngay trực tiếp đến khu trợ lý, bỏ qua mọi người, đến thẳng chỗ Hứa Du.
Hứa Du nghĩ bụng, tôi và anh không có nửa xu quan hệ, mắc gì lại lôi kéo làm quen.
Cô khựng lại, xin lỗi vô cùng chân thành: “Ngại quá, Triệu tổng, hôm nay tôi phải tăng ca, hơn nữa buổi tối đã có hẹn với bạn, không thể lỡ hẹn được.”
Triệu Minh Đình nhướng mày tự tin: “Vậy ngày mai thì sao?”
“Ngày mai cũng có hẹn.”
“Ngày kia?”
“Ngày kia cũng có hẹn.” Cô nghĩ ngợi một lúc rồi lại bổ sung: “Cuối năm rồi, bạn bè tụ hội rất nhiều, thật sự không có cách nào khác.”
Triệu Minh Đình hừ lạnh: “Em thật không có lòng gì cả. Hứa Du, chúng ta tốt xấu gì cũng là thân thích, không nể mặt anh chút nào sao.”
Cmn ai thân thích với anh! Hứa Du cảm thấy rất phiền, không rõ người này nổi điên cái gì, vừa quay lại công ty đã kiếm chuyện với cô. Cô đang định đáp trả thì phía sau có người nói: “Anh không đáng được nể mặt.”
Là Đàm Tư Niên
A a, anh hùng cứu mỹ nhân trong truyền thuyết đây rồi.
/50
|