Edit: Hoa Tuyết
Lúc này, sắc mặt của Triệu Minh Đình đương nhiên rất tệ, bị Đàm Tư Niên ‘chặt chém’ ngay trước mặt mọi người, không chút nể mặt lưu tình, đối phương còn là em họ của mình kiêm giám đốc công ty, anh ta cũng không thể phản bác lại, không uất nghẹn mới là lạ.
Hứa Du là nguyên nhân gây ra chuyện này, nếu là nhân viên bình thường thì chắc chắn sẽ rất lo nằm không cũng dính đạn, nhưng cô cực kỳ bình tĩnh, hoàn toàn không sợ bị người khác làm khó dễ, có chẳng chỉ để ý mục đích vì sao Triệu Minh Đình lại làm vậy.
Anh ta làm như đang theo đuổi mình, nghĩ sao cũng thấy kỳ lạ, làm có phần lố.
Nhưng anh ta là cháu của mẹ ruột Đàm Tư Niên, đứng khác chiến tuyến với cô, muốn chung sống hòa bình chỉ có thể cố gắng giữ khoảng cách, gặp nhau gật đầu chào hỏi là được, không nên quá thân thiết, cũng không nên quá lạnh lùng, bình bình đạm đạm, anh khỏe, tôi khỏe, ai cũng khỏe, không quấy rầy nhau tốt biết bao.
Hôm nay tự dưng anh ta lại đột nhiên trêu chọc cô, rõ ràng là khiêu khích giới hạn mà. Nói xem, một thằng đàn ông đẹp trai như vậy, điều kiện tốt như vậy, dù cho ăn chơi bất cần đời cũng đừng ngu ngốc thế chứ. Nghĩ sao mà lại chọc ghẹo cô, không biết xấu hổ sao?! Chẳng lẽ do cô trông quá hiền lành, quá dễ bắt nạt, tùy tiện cưa cẩm một chút đổ sao.
Thứ gì đâu!!!
Hứa Du nổi giận đùng đùng vào văn phòng của Đàm Tư Niên, đóng sầm cửa lại, hỏi: “Anh ta không biết quan hệ của bọn mình à?”
Đàm Tư Niên tỏ ra rất thành thật: “Em không gật đầu, anh nào dám nói với ai.”
Nói cứ như mình dữ dằn độc ác lắm ấy. Hứa Du liếc xéo anh một cái, lại bị anh kéo ngồi xuống sofa. Đàm Tư Niên rót cho cô một tách trà gừng đường đỏ: “Đừng giận nữa, trước tiên uống cái này đi. Còn đau bụng không?”
“Vâng, còn một chút.” Hứa Du ôm bụng đáp, rồi vén tóc mái sang một bên, nhận tách trà gừng, oán giận nói; “Biết vậy không làm tóc.”
Chiều hôm qua đi hớt tóc với anh, chuyên viên làm tóc Tony nhiệt tình hiếu khách, nói ngọt vài câu, thế là Hứa Du không cưỡng lại được sự dụ hoặc của cái đẹp, vui vẻ rạo rực thay đổi kiểu tóc. Ba tiếng sau, thành quả rất tốt, tóc gợn sóng lớn, mái thưa, mang lại cho người khác cảm giác vừa trí thức vừa nội hàm.
Lúc đó, Hứa Du đặc biệt hài lòng, còn cho Tony điểm phục vụ tối đa. Nhưng đến khi trải nghiệm thực tế, cô mới biết để tóc mái vướng víu thế nào, không quá dài cũng không quá ngắn, khi cúi đầu xuống ăn uống là tóc chắn tầm mắt. Bình thường cô lại không dùng kẹp tóc, ở nhà cô có, nhưng chỗ của Đàm Tư Niên không có, ngày hôm sau đã thấy phiền muốn chết.
Đàm Tư Niên cạn lời: “Hôm qua đã nói tóc em suôn thẳng rất đẹp, không cần thay đổi rồi mà.”
“Em không phải là vì anh à.” Hứa Du ăn nói cực kỳ hợp tình hợp lý: “Đây gọi là giữ cảm giác tươi mới, đề phòng anh nhìn em ngày này qua ngày nọ sẽ chán.”
Đàm Tư Niên chỉ ra màn tuyết bên ngoài: “Em thấy không, ông trời cũng nhìn không nổi rồi kìa.”
Hứa Du hừ lạnh, đập anh một cái: “Sao anh lại chán như thế.” Dứt lời, cô cũng nhìn ra cửa sổ: “Em thấy dự báo thời tiết nói ba ngày tới đều sẽ có tuyết, lần trước tuyết rơi đầu voi đuôi chuột, không biết lần này có tuyết đọng không nữa.”
Nói đến đây, cô chợt dừng lại, làm như lơ đãng hỏi: “Tên kia không phải đã bị tạm thời đình chỉ công tác rồi à, sao mới đây đã quay trở lại rồi.”
Đàm Tư Niên nhận lấy cái tách rỗng, lại đưa cho cô cái túi sưởi điện đã sạc đầy: “Đặt nó lên bụng đi. Anh ta chỉ có vấn đề về tác phong sinh hoạt, còn trong công tác không có gì đáng chê, năng lực không tệ, dù sao cũng là người nhà, cha anh không muốn làm sự việc trở nên khó coi, nên bảo anh ta trở về làm.”
Hứa Du ồ một tiếng, nghĩ bụng có tiền quả nhiên là có thể buông thả. Nếu là người khác thì đã bị đuổi ra khỏi nhà từ lâu rồi, làm sao lại có cơ hội hết lần này đến lần khác như thế.
Nói trắng ra, thứ mà Triệu Minh Đình dựa vào, ngoài quan hệ thân thích đã bấp bênh với nhà họ Đàm, thì quan trọng hơn cả là cổ phần. Nghe nói số cổ phần của tập đoàn Quảng Vực dưới danh nghĩa Triệu Minh Đình không ít, khi các đồng nghiệp tám chuyện có nhắc tới, nói rằng cổ phần của Triệu Minh Đình là được chủ tịch cho như cho như củ cải trắng vậy.
Đó là chuyện trước kia, chắc chắn là lúc chú Đàm và vợ cũ chưa ly hôn.
Cho nên trọng điểm câu chuyện có thể tạm dừng lại ở đây, hỏi nữa sẽ không nên. Hứa Du cũng lười quan tâm đến những chuyện đã qua, có điều: “Đột nhiên anh ta lại nhiệt tình với em như vậy, em hơi sợ.” Cứ như bị rắn độc để mắt tới không thoải mái gì cả.
Đàm Tư Niên không vội bày tỏ thái độ, mà đưa tay móc sợi dây chuyền giấu trong cổ áo của cô ra, chiếc nhẫn kim cương được đeo trong đó. Vì giữ bí mật hôn nhân, không thể quang minh chính đại đeo nhẫn cưới, nên Hứa Du đã nghĩ ra cách này, nhẫn của anh cũng đeo trên cổ.
Hai người cứ như một đôi uyên ương số khổ, phải cẩn thận giữ bí mật cuộc hôn nhân sắp thành hiện thực này, không được công khai.
Hơi thiệt thòi cho cô, Đàm Tư Niên nghĩ, môi anh nhẹ nhàng chạm vào chiếc nhẫn, đặt nụ hôn tín ngưỡng lên đ,ó trông đặc biệt trịnh trọng, so với khi trực tiếp hôn cô còn dụ hoặc hơn.
Hứa Du chẳng hiểu vì sao, nhịp tim lập tức đập rộn lên, cổ họng khô khốc, hơi thở dồn dập vô cớ, cảm thấy nóng ran.
Tuy nhiệt độ trong phòng rất ấm, nhưng cô mặc cũng không dày mà.
Đàm Tư Niên làm như không nhìn thấy gò má và vành tai đã ửng đỏ của cô, lúc này mới nghiêm túc nói: “Em là vợ của anh, là thiếu phu nhân của nhà họ Đàm, sợ gì chứ.”
Hứa Du lập tức sửa lại: “Hiện giờ em vẫn còn độc thân.”
Đàm Tư Niên không chịu thua: “Nhưng cuối tuần thì không phải nữa.”
Trong nhà tìm người coi ngày, cuối tuần thích hợp cưới gả, cũng hợp với ngày sinh tháng đẻ của hai người, cho nên quyết định ngày đó hai người sẽ đi đăng ký kết hôn.
Mặt dù là kết hôn bí mật, nhưng điều gì cần có thì vẫn không thể thiếu, địa điểm của tuần trăng mặt cũng đã được chọn, chỉ đợi đăng ký xong là họ sẽ lên đường ngay.
Khi tan việc, bên ngoài đã phủ một lớp tuyết mỏng, Hứa Du đợi trong xe ấm lên mới cởi áo khoác ra. Hôm nay là sinh thần của mẫu thân đại nhân, họ phải về nhà cha mẹ dùng cơm, đã hẹn trước cả nhà chỉ tổ chức một bữa tiệc đơn giản nho nhỏ là được, không cần làm lớn.
Trên đường họ dừng lại lấy bánh kem, lại chạy lên cao tốc, không ngờ đoạn đường phía trước có tai nạn, chỗ cầu vượt bị kẹt xe hơn nửa tiếng, khi về đến nhà thì đã gần tám giờ tối.
Hứa Du và Đàm Tư Niên cứ tưởng rằng sẽ không có người ngoài, không ngờ trong nhà lại có khách, là một người đàn ông trung niên mập mạp và một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. Hứa Du không biết họ, cho nên vô thức nhìn sang mẹ mình.
Triệu Thục Hoa vẫy tay: “Sao bây giờ mới, về đợi hai con đã lâu rồi đấy.”
Hứa Du vừa đi vừa nói: “Trên đường bị kẹt xe ạ.” Cô muốn hỏi hai người khách kia là ai, nhưng không tiện mở miệng, nên chỉ giữ nụ cười tươi.
Cô vừa mới đem bánh kem vào phòng bếp, thì Đàm Tư Niên cũng vào tới phòng khách, nhìn thấy có khách thì hơi ngạc nhiên: “Chú Mã.’
Người đàn ông trung niên mập mạp cười ha ha, ừ một tiếng, rồi lại trách: “Lâu rồi không gặp cháu, thằng nhóc nhà cháu suốt ngày bận rộn gì mà không đến chỗ chú chơi. Từ khi Lâm Lâm về nước đến giờ cứ hỏi cháu suốt, cho nên hôm nay nhân lúc rảnh rỗi, chú đưa nó đến đây để hai đứa gặp nhau một lần.”
Hứa Du nhướng mày, cuối cùng cũng hiểu tại sao chú Đàm và mẹ đều giả khờ, không chủ động giới thiệu khách với cô rồi, thì ra là có ẩn tình. Cô nhìn sang Đàm Tư Niên, ánh mắt sâu kín, khó phân biệt là bão tố hay chỉ là gợn sóng trong hồ nước.
Nhưng dù là cái gì thì Đàm Tư Niên cũng biết mình đang gặp rắc rối trí mạng, giải quyết không tốt sẽ cháy nhà, mà còn có thể còn cháy lan sang nhà cha ruột nữa.
Cho nên anh giả vờ không nghe thấy câu sau của chú Mã, chỉ khẽ cười nói: “Chú cũng biết đó, năm mới đang đến gần, mà cha cháu hiện giờ chỉ là một ông chủ nhàn tản, nên ngày nào cháu cũng bận đến mức chỉ mong một ngày nhiều thêm vài tiếng.”
Mã Thủy Cương nghe thế thì cười ha ha, quay lại nói với Đàm Quảng Tư: “Ông cũng thật là, thanh niên thời nay vốn dĩ đã có áp lực lớn, mấy lão già chúng ta nên nhân lúc chân tay còn khỏe mạnh mà giúp đỡ bọn họ mới phải. Thằng nhóc Tư Niên mới bây lớn, ông đã giao cho nó trọng trách nặng nề như vậy, thảo nào đến giờ vẫn không có thời gian yêu đương.”
Đàm Quảng Tư lúng túng giật giật khoé miệng, không biết nên tiếp lời thế nào, cảm giác tự làm bậy không thể sống rất mãnh liệt.
Nhưng tình cảnh xấu hổ này là ai gây ra chứ? Đàm Tư Niên! Con trai của ông!
Thằng nhóc chết tiệt này thật sự hại chết ông rồi.
Mã Thủy Cương không biết thật lòng hay thế nào, cứ như không nhận thấy vẻ bất thường của ông bạn, còn ‘bắt cầu’ cho con gái mình: “Lâm Lâm, không phải ở nhà con cứ nhắc tới Tư Niên suốt à, sao bây giờ gặp mặt lại ngại ngùng thế. Mau lên, chào hỏi vài câu đi.”
Mã Lâm Lâm ngại ngùng liếc nhìn cha mình một cái, sau đó e thẹn nhìn sang Đàm Tư Niên.
Có điều cô ấy còn chưa kịp nói gì, đã thấy Đàm Tư Niên làm như có chuyện gấp, vội đi tới nắm tay cô em kế xinh đẹp, sau đó áy náy nói: “Chú Mã, ngại quá, cháu có một cuộc họp video với đối tác bên Mỹ lúc tám giờ. Chú trò chuyện với cha cháu nhé, cháu sẽ bồi tội sau ạ.”
Mã Lâm Lâm: “…”
Cho nên, bốn người còn lại trong phòng khách chỉ có thể trơ mắt nhìn Đàm Tư Niên nắm tay Hứa Du, cùng nhau kề vai đi lên lầu.
Bầu không khí xấu hổ bao trùm, Đàm Quảng Tư không có cách nào khác hơn là giả ngu, cười ha ha: “Thằng nhóc này bận ghê ha.” Sau đó ông nhìn sang Triệu Thục Hoa, nửa thật nửa giả trêu: “Du Du theo nó tuy cực nhưng có thể học hỏi nhiều, bà đừng đau lòng.”
Triệu Thục Hoa đương nhiên sẽ không phá game vào lúc này: “Chuyện này còn cần ông nói à, nếu tôi sợ con bé cực thì đã không bảo con bé vào công ty ông làm rồi.”
Sau khi tiễn cha con nhà họ Mã về, Đàm Tư Niên và Hứa Du mới chầm chậm đi xuống.
Hai người họ ở trên lầu anh anh em em, để cha mẹ ứng phó với chủ nợ dưới này, nghĩ thế nào cũng thấy thật nghẹn khuất. Đàm Quảng Tư tức giận trừng mắt với con trai: “Không có chút lễ phép nào cả! Sao con có thể để mặc khách mà chạy lên phòng vậy hả.”
Đàm Tư Niên đáp: “Cha à, cha có lý tí đi, đó là khách của cha mà, có phải của con đâu.” Hơn nữa anh dám ở lại sao? Nếu còn ở lại thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu. Đó là cách dễ dàng và hiệu quả nhất để giải quyết nhanh chóng mới hỗn độn kia rồi.
Đàm Quảng Tư bị con trai ruột đáp trả mà sắc mặt càng tệ hơn, đang định mắng tiếp thì chợt nghe Hứa Du từ tốn hỏi: “Chú, cái cô Lâm Lâm kia chính là cô con dâu mà chú chấm đó à?”
Đàm Quảng Tư: “…” Được rồi, mắng không nổi nữa.
Lúc này bà Triệu kịp thời đứng ra cứu vãn tình hình: “Được rồi, hôm nay chẳng phải là sinh nhật tôi sao, nói về người ngoài làm cái gì. Nhìn xem bây giờ đã mấy giờ rồi.”
Hứa Du lập tức thay vẻ u oán trên mặt bằng nụ cười tươi rói, chạy đến đưa sợi dây chuyền trong tay cho bà: “Mẹ, chúc mẹ sinh nhật vui vẻ, năm nào cũng có ngày này, tháng nào cũng như sáng nay, mãi mãi là một lão yêu bà xinh đẹp tươi trẻ.”
Lời chúc này thật làm cho người khác vừa yêu vừa hận. Triệu Thục Hoa trách cứ vỗ cô một cái: “Nói linh tinh.”
Hai mẹ con vui vẻ cười nói khiến cho bầu không khí đầy thuốc súng nhanh chóng tan biến. Đàm Quảng Tư vô thức thở phào nhẹ nhõm. Ông cũng không biết mình khẩn trương gì nữa, rõ ràng là hai đứa nhỏ lén lút yêu đương, làm ông không biết nên mới sắp xếp cho con trai đi xem mắt mà. Ông có làm gì sai sao? Có sao?
Lúc này, sắc mặt của Triệu Minh Đình đương nhiên rất tệ, bị Đàm Tư Niên ‘chặt chém’ ngay trước mặt mọi người, không chút nể mặt lưu tình, đối phương còn là em họ của mình kiêm giám đốc công ty, anh ta cũng không thể phản bác lại, không uất nghẹn mới là lạ.
Hứa Du là nguyên nhân gây ra chuyện này, nếu là nhân viên bình thường thì chắc chắn sẽ rất lo nằm không cũng dính đạn, nhưng cô cực kỳ bình tĩnh, hoàn toàn không sợ bị người khác làm khó dễ, có chẳng chỉ để ý mục đích vì sao Triệu Minh Đình lại làm vậy.
Anh ta làm như đang theo đuổi mình, nghĩ sao cũng thấy kỳ lạ, làm có phần lố.
Nhưng anh ta là cháu của mẹ ruột Đàm Tư Niên, đứng khác chiến tuyến với cô, muốn chung sống hòa bình chỉ có thể cố gắng giữ khoảng cách, gặp nhau gật đầu chào hỏi là được, không nên quá thân thiết, cũng không nên quá lạnh lùng, bình bình đạm đạm, anh khỏe, tôi khỏe, ai cũng khỏe, không quấy rầy nhau tốt biết bao.
Hôm nay tự dưng anh ta lại đột nhiên trêu chọc cô, rõ ràng là khiêu khích giới hạn mà. Nói xem, một thằng đàn ông đẹp trai như vậy, điều kiện tốt như vậy, dù cho ăn chơi bất cần đời cũng đừng ngu ngốc thế chứ. Nghĩ sao mà lại chọc ghẹo cô, không biết xấu hổ sao?! Chẳng lẽ do cô trông quá hiền lành, quá dễ bắt nạt, tùy tiện cưa cẩm một chút đổ sao.
Thứ gì đâu!!!
Hứa Du nổi giận đùng đùng vào văn phòng của Đàm Tư Niên, đóng sầm cửa lại, hỏi: “Anh ta không biết quan hệ của bọn mình à?”
Đàm Tư Niên tỏ ra rất thành thật: “Em không gật đầu, anh nào dám nói với ai.”
Nói cứ như mình dữ dằn độc ác lắm ấy. Hứa Du liếc xéo anh một cái, lại bị anh kéo ngồi xuống sofa. Đàm Tư Niên rót cho cô một tách trà gừng đường đỏ: “Đừng giận nữa, trước tiên uống cái này đi. Còn đau bụng không?”
“Vâng, còn một chút.” Hứa Du ôm bụng đáp, rồi vén tóc mái sang một bên, nhận tách trà gừng, oán giận nói; “Biết vậy không làm tóc.”
Chiều hôm qua đi hớt tóc với anh, chuyên viên làm tóc Tony nhiệt tình hiếu khách, nói ngọt vài câu, thế là Hứa Du không cưỡng lại được sự dụ hoặc của cái đẹp, vui vẻ rạo rực thay đổi kiểu tóc. Ba tiếng sau, thành quả rất tốt, tóc gợn sóng lớn, mái thưa, mang lại cho người khác cảm giác vừa trí thức vừa nội hàm.
Lúc đó, Hứa Du đặc biệt hài lòng, còn cho Tony điểm phục vụ tối đa. Nhưng đến khi trải nghiệm thực tế, cô mới biết để tóc mái vướng víu thế nào, không quá dài cũng không quá ngắn, khi cúi đầu xuống ăn uống là tóc chắn tầm mắt. Bình thường cô lại không dùng kẹp tóc, ở nhà cô có, nhưng chỗ của Đàm Tư Niên không có, ngày hôm sau đã thấy phiền muốn chết.
Đàm Tư Niên cạn lời: “Hôm qua đã nói tóc em suôn thẳng rất đẹp, không cần thay đổi rồi mà.”
“Em không phải là vì anh à.” Hứa Du ăn nói cực kỳ hợp tình hợp lý: “Đây gọi là giữ cảm giác tươi mới, đề phòng anh nhìn em ngày này qua ngày nọ sẽ chán.”
Đàm Tư Niên chỉ ra màn tuyết bên ngoài: “Em thấy không, ông trời cũng nhìn không nổi rồi kìa.”
Hứa Du hừ lạnh, đập anh một cái: “Sao anh lại chán như thế.” Dứt lời, cô cũng nhìn ra cửa sổ: “Em thấy dự báo thời tiết nói ba ngày tới đều sẽ có tuyết, lần trước tuyết rơi đầu voi đuôi chuột, không biết lần này có tuyết đọng không nữa.”
Nói đến đây, cô chợt dừng lại, làm như lơ đãng hỏi: “Tên kia không phải đã bị tạm thời đình chỉ công tác rồi à, sao mới đây đã quay trở lại rồi.”
Đàm Tư Niên nhận lấy cái tách rỗng, lại đưa cho cô cái túi sưởi điện đã sạc đầy: “Đặt nó lên bụng đi. Anh ta chỉ có vấn đề về tác phong sinh hoạt, còn trong công tác không có gì đáng chê, năng lực không tệ, dù sao cũng là người nhà, cha anh không muốn làm sự việc trở nên khó coi, nên bảo anh ta trở về làm.”
Hứa Du ồ một tiếng, nghĩ bụng có tiền quả nhiên là có thể buông thả. Nếu là người khác thì đã bị đuổi ra khỏi nhà từ lâu rồi, làm sao lại có cơ hội hết lần này đến lần khác như thế.
Nói trắng ra, thứ mà Triệu Minh Đình dựa vào, ngoài quan hệ thân thích đã bấp bênh với nhà họ Đàm, thì quan trọng hơn cả là cổ phần. Nghe nói số cổ phần của tập đoàn Quảng Vực dưới danh nghĩa Triệu Minh Đình không ít, khi các đồng nghiệp tám chuyện có nhắc tới, nói rằng cổ phần của Triệu Minh Đình là được chủ tịch cho như cho như củ cải trắng vậy.
Đó là chuyện trước kia, chắc chắn là lúc chú Đàm và vợ cũ chưa ly hôn.
Cho nên trọng điểm câu chuyện có thể tạm dừng lại ở đây, hỏi nữa sẽ không nên. Hứa Du cũng lười quan tâm đến những chuyện đã qua, có điều: “Đột nhiên anh ta lại nhiệt tình với em như vậy, em hơi sợ.” Cứ như bị rắn độc để mắt tới không thoải mái gì cả.
Đàm Tư Niên không vội bày tỏ thái độ, mà đưa tay móc sợi dây chuyền giấu trong cổ áo của cô ra, chiếc nhẫn kim cương được đeo trong đó. Vì giữ bí mật hôn nhân, không thể quang minh chính đại đeo nhẫn cưới, nên Hứa Du đã nghĩ ra cách này, nhẫn của anh cũng đeo trên cổ.
Hai người cứ như một đôi uyên ương số khổ, phải cẩn thận giữ bí mật cuộc hôn nhân sắp thành hiện thực này, không được công khai.
Hơi thiệt thòi cho cô, Đàm Tư Niên nghĩ, môi anh nhẹ nhàng chạm vào chiếc nhẫn, đặt nụ hôn tín ngưỡng lên đ,ó trông đặc biệt trịnh trọng, so với khi trực tiếp hôn cô còn dụ hoặc hơn.
Hứa Du chẳng hiểu vì sao, nhịp tim lập tức đập rộn lên, cổ họng khô khốc, hơi thở dồn dập vô cớ, cảm thấy nóng ran.
Tuy nhiệt độ trong phòng rất ấm, nhưng cô mặc cũng không dày mà.
Đàm Tư Niên làm như không nhìn thấy gò má và vành tai đã ửng đỏ của cô, lúc này mới nghiêm túc nói: “Em là vợ của anh, là thiếu phu nhân của nhà họ Đàm, sợ gì chứ.”
Hứa Du lập tức sửa lại: “Hiện giờ em vẫn còn độc thân.”
Đàm Tư Niên không chịu thua: “Nhưng cuối tuần thì không phải nữa.”
Trong nhà tìm người coi ngày, cuối tuần thích hợp cưới gả, cũng hợp với ngày sinh tháng đẻ của hai người, cho nên quyết định ngày đó hai người sẽ đi đăng ký kết hôn.
Mặt dù là kết hôn bí mật, nhưng điều gì cần có thì vẫn không thể thiếu, địa điểm của tuần trăng mặt cũng đã được chọn, chỉ đợi đăng ký xong là họ sẽ lên đường ngay.
Khi tan việc, bên ngoài đã phủ một lớp tuyết mỏng, Hứa Du đợi trong xe ấm lên mới cởi áo khoác ra. Hôm nay là sinh thần của mẫu thân đại nhân, họ phải về nhà cha mẹ dùng cơm, đã hẹn trước cả nhà chỉ tổ chức một bữa tiệc đơn giản nho nhỏ là được, không cần làm lớn.
Trên đường họ dừng lại lấy bánh kem, lại chạy lên cao tốc, không ngờ đoạn đường phía trước có tai nạn, chỗ cầu vượt bị kẹt xe hơn nửa tiếng, khi về đến nhà thì đã gần tám giờ tối.
Hứa Du và Đàm Tư Niên cứ tưởng rằng sẽ không có người ngoài, không ngờ trong nhà lại có khách, là một người đàn ông trung niên mập mạp và một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. Hứa Du không biết họ, cho nên vô thức nhìn sang mẹ mình.
Triệu Thục Hoa vẫy tay: “Sao bây giờ mới, về đợi hai con đã lâu rồi đấy.”
Hứa Du vừa đi vừa nói: “Trên đường bị kẹt xe ạ.” Cô muốn hỏi hai người khách kia là ai, nhưng không tiện mở miệng, nên chỉ giữ nụ cười tươi.
Cô vừa mới đem bánh kem vào phòng bếp, thì Đàm Tư Niên cũng vào tới phòng khách, nhìn thấy có khách thì hơi ngạc nhiên: “Chú Mã.’
Người đàn ông trung niên mập mạp cười ha ha, ừ một tiếng, rồi lại trách: “Lâu rồi không gặp cháu, thằng nhóc nhà cháu suốt ngày bận rộn gì mà không đến chỗ chú chơi. Từ khi Lâm Lâm về nước đến giờ cứ hỏi cháu suốt, cho nên hôm nay nhân lúc rảnh rỗi, chú đưa nó đến đây để hai đứa gặp nhau một lần.”
Hứa Du nhướng mày, cuối cùng cũng hiểu tại sao chú Đàm và mẹ đều giả khờ, không chủ động giới thiệu khách với cô rồi, thì ra là có ẩn tình. Cô nhìn sang Đàm Tư Niên, ánh mắt sâu kín, khó phân biệt là bão tố hay chỉ là gợn sóng trong hồ nước.
Nhưng dù là cái gì thì Đàm Tư Niên cũng biết mình đang gặp rắc rối trí mạng, giải quyết không tốt sẽ cháy nhà, mà còn có thể còn cháy lan sang nhà cha ruột nữa.
Cho nên anh giả vờ không nghe thấy câu sau của chú Mã, chỉ khẽ cười nói: “Chú cũng biết đó, năm mới đang đến gần, mà cha cháu hiện giờ chỉ là một ông chủ nhàn tản, nên ngày nào cháu cũng bận đến mức chỉ mong một ngày nhiều thêm vài tiếng.”
Mã Thủy Cương nghe thế thì cười ha ha, quay lại nói với Đàm Quảng Tư: “Ông cũng thật là, thanh niên thời nay vốn dĩ đã có áp lực lớn, mấy lão già chúng ta nên nhân lúc chân tay còn khỏe mạnh mà giúp đỡ bọn họ mới phải. Thằng nhóc Tư Niên mới bây lớn, ông đã giao cho nó trọng trách nặng nề như vậy, thảo nào đến giờ vẫn không có thời gian yêu đương.”
Đàm Quảng Tư lúng túng giật giật khoé miệng, không biết nên tiếp lời thế nào, cảm giác tự làm bậy không thể sống rất mãnh liệt.
Nhưng tình cảnh xấu hổ này là ai gây ra chứ? Đàm Tư Niên! Con trai của ông!
Thằng nhóc chết tiệt này thật sự hại chết ông rồi.
Mã Thủy Cương không biết thật lòng hay thế nào, cứ như không nhận thấy vẻ bất thường của ông bạn, còn ‘bắt cầu’ cho con gái mình: “Lâm Lâm, không phải ở nhà con cứ nhắc tới Tư Niên suốt à, sao bây giờ gặp mặt lại ngại ngùng thế. Mau lên, chào hỏi vài câu đi.”
Mã Lâm Lâm ngại ngùng liếc nhìn cha mình một cái, sau đó e thẹn nhìn sang Đàm Tư Niên.
Có điều cô ấy còn chưa kịp nói gì, đã thấy Đàm Tư Niên làm như có chuyện gấp, vội đi tới nắm tay cô em kế xinh đẹp, sau đó áy náy nói: “Chú Mã, ngại quá, cháu có một cuộc họp video với đối tác bên Mỹ lúc tám giờ. Chú trò chuyện với cha cháu nhé, cháu sẽ bồi tội sau ạ.”
Mã Lâm Lâm: “…”
Cho nên, bốn người còn lại trong phòng khách chỉ có thể trơ mắt nhìn Đàm Tư Niên nắm tay Hứa Du, cùng nhau kề vai đi lên lầu.
Bầu không khí xấu hổ bao trùm, Đàm Quảng Tư không có cách nào khác hơn là giả ngu, cười ha ha: “Thằng nhóc này bận ghê ha.” Sau đó ông nhìn sang Triệu Thục Hoa, nửa thật nửa giả trêu: “Du Du theo nó tuy cực nhưng có thể học hỏi nhiều, bà đừng đau lòng.”
Triệu Thục Hoa đương nhiên sẽ không phá game vào lúc này: “Chuyện này còn cần ông nói à, nếu tôi sợ con bé cực thì đã không bảo con bé vào công ty ông làm rồi.”
Sau khi tiễn cha con nhà họ Mã về, Đàm Tư Niên và Hứa Du mới chầm chậm đi xuống.
Hai người họ ở trên lầu anh anh em em, để cha mẹ ứng phó với chủ nợ dưới này, nghĩ thế nào cũng thấy thật nghẹn khuất. Đàm Quảng Tư tức giận trừng mắt với con trai: “Không có chút lễ phép nào cả! Sao con có thể để mặc khách mà chạy lên phòng vậy hả.”
Đàm Tư Niên đáp: “Cha à, cha có lý tí đi, đó là khách của cha mà, có phải của con đâu.” Hơn nữa anh dám ở lại sao? Nếu còn ở lại thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu. Đó là cách dễ dàng và hiệu quả nhất để giải quyết nhanh chóng mới hỗn độn kia rồi.
Đàm Quảng Tư bị con trai ruột đáp trả mà sắc mặt càng tệ hơn, đang định mắng tiếp thì chợt nghe Hứa Du từ tốn hỏi: “Chú, cái cô Lâm Lâm kia chính là cô con dâu mà chú chấm đó à?”
Đàm Quảng Tư: “…” Được rồi, mắng không nổi nữa.
Lúc này bà Triệu kịp thời đứng ra cứu vãn tình hình: “Được rồi, hôm nay chẳng phải là sinh nhật tôi sao, nói về người ngoài làm cái gì. Nhìn xem bây giờ đã mấy giờ rồi.”
Hứa Du lập tức thay vẻ u oán trên mặt bằng nụ cười tươi rói, chạy đến đưa sợi dây chuyền trong tay cho bà: “Mẹ, chúc mẹ sinh nhật vui vẻ, năm nào cũng có ngày này, tháng nào cũng như sáng nay, mãi mãi là một lão yêu bà xinh đẹp tươi trẻ.”
Lời chúc này thật làm cho người khác vừa yêu vừa hận. Triệu Thục Hoa trách cứ vỗ cô một cái: “Nói linh tinh.”
Hai mẹ con vui vẻ cười nói khiến cho bầu không khí đầy thuốc súng nhanh chóng tan biến. Đàm Quảng Tư vô thức thở phào nhẹ nhõm. Ông cũng không biết mình khẩn trương gì nữa, rõ ràng là hai đứa nhỏ lén lút yêu đương, làm ông không biết nên mới sắp xếp cho con trai đi xem mắt mà. Ông có làm gì sai sao? Có sao?
/50
|