Nếu như không phải đám người Hồng Đậu ở phía trên, Tiêu Lãng cũng không muốn leo lên những bậc thang đá này. Hắn nhiều lần suýt chết, người của Mê Thần Cung vẫn không ra tay. Tuy rằng cuối cùng hắn đều không chết, nhưng trong lòng hắn âm thầm có chút khó chịu đối với Mê Thần Cung. Thậm chí bây giờ hắn gặp phải nguy hiểm cũng sẽ không tiếp tục hy vọng Mê Thần Cung ra tay...
Điều khiến Tiêu Lãng rất bất ngờ chính là, lần này hắn leo lên bậc thang đá rõ ràng thoải mái hơn nhiều so với lần trước. Cũng không biết bởi vì thực lực của hắn trở nên cường đại hơn một chút, hay bởi vì linh hồn cường đại.
Đương nhiên sau khi hắn bò lên vẫn bị hôn mê, bảo Thảo Đằng mang theo hắn một đường leo lên. Chờ tới hắn lúc tỉnh lại, thân thể của hắn lại xuất hiện ở trong bồn tắm lần trước. Mấy thị nữ xinh đẹp đang hầu hạ hắn tắm.
- Đại nhân Thanh Mộc ở đâu?
Tiêu Lãng vội vàng mặc một áo choàng, hỏi mấy thị nữ.
Thị nữ lập tức cung kính đáp:
- Đại nhân ở bên ngoài!
Tiêu Lãng nhanh chân đi ra ngoài, trong lòng lại vô cùng buồn bực. Thanh Mộc Ngọc này giở trò quỷ gì vậy? Trực tiếp đưa mình lên không được sao? Còn muốn mình phải chịu khổi một lần nữa.
Quả nhiên Thanh Mộc Ngọc ở bên ngoài đại sảnh chờ hắn. Tiêu Lãng còn chưa mở miệng Thanh Mộc Ngọc liền cười nói:
- Tiêu Lãng, tiểu tử ngươi không tồi. Làm chuyện tốt không để lại tên, trái lại khiến Mê Thần Cung đứng ra giúp ngươi? Mê Thần Cung cũng không có năng lực lớn hóa giải được máu độc nguyền rủa trên người hải thú!
Sắc mặt Tiêu Lãng trở nên lúng túng, cười gượng hai tiếng cũng không giải thích, trái lại hỏi dò:
- Đại nhân, cô cô ta bọn họ đâu rồi?
Thanh Mộc Ngọc nhìn Tiêu Lãng trêu tức vài lần, cười nói:
- Cung chủ đã sớm tiếp kiến Mộc Sơn Quỷ và Mộc Tiểu Yêu. Còn cô cô ngươi đã qua thăm nghĩa phụ của ngươi. Đúng... Mộc Tiểu Yêu kia chết sống cũng muốn ở lại Mê Thần Cung, nói đã từng phát lời thề độc. Hiện tại nàng muốn làm nô tỳ cho Mê Thần Cung để báo đáp ân tình, việc này ngươi thấy thế nào? Nếu không để nàng ở lại Mê Thần Cung đi?
Tiêu Lãng làm sao không nhìn ra được sự trêu tức trong mắt Thanh Mộc Ngọc. Hắn cười khổ nói:
- Đại nhân, đừng trêu ta nữa. Đại nhân giúp ta một lần đi. Mộc Tiểu Yêu có thể xem là muội muội của ta! Ta cũng không có biện pháp.
Thanh Mộc Ngọc cười một tiếng nói:
- Được rồi, không đùa ngươi nữa. Ngươi đi thăm cô cô ngươi trước đi. Chờ chút nữa đi chủ điện, cung chủ muốn gặp ngươi!
Tiêu Lãng thở phào nhẹ nhõm. Xem ra Mê Thần Cung cái gì cũng biết, còn giúp hắn che dấu. Yêu cầu muốn báo ân của Mộc Tiểu Yêu xem ra đã bị cự tuyệt. Hắn đã lo lắng vô ích.
Ở trong một Thiên điện, Tiêu Lãng nhìn thấy Tiêu Thanh Y các nàng. Mọi người thấy Tiêu Lãng bình an trở về đều vô cùng vui mừng. Đặc biệt là Tiểu Ấu Trĩ nhìn thấy Tiêu Lãng vô cùng hài lòng, muốn Tiêu Lãng dẫn theo nàng đi dạo xung quanh Mê Thần Cung. Nơi này cho dù là Thiên Đế bình thường cũng không có tư cách tới. Cảnh sắc cũng đẹp như tiên cảnh.
Tiêu Lãng cũng không thời gian đi dạo cùng Ấu Trĩ. Sau khi trưng cầu ý kiến của Thanh Mộc Ngọc, một thị nữ liền dẫn mọi người đi dạo chơi trong Mê Thần Cung. Bản thân hắn lại cùng Thanh Mộc Ngọc đi gặp cung chủ Mê Thần Cung.
Đi tới chính điện, Mộc Sơn Quỷ đang cung kính từ bên trong lui ra ngoài, trên mặt đầy vẻ cảm kích. Nhìn thấy Tiêu Lãng, ý cười trên mặt hắn càng nồng đậm. Chỉ có điều bởi vì có Thanh Mộc Ngọc ở bên cạnh, hắn không dám nhiều lời, chỉ nhìn nhau một chút âm thầm gật đầu.
Tiêu Lãng một mình đi vào chính điện. Cung chủ Mê Thần Cung ngồi ở phía trên, nhìn thấy Tiêu Lãng đi tới khẽ mỉm cười nói:
- Tiêu Lãng chúc mừng ngươi đột phá chiến kỹ Thiên Ma ngũ trọng, còn cảm ngộ tình đạo. Tiếp tục cố gắng, ngươi sẽ rất nhanh có thể đạt được thực lực Thiên Đế. Lão phu rất yêu quý ngươi!
Tiêu Lãng cả kinh. Mê Thần Cung này quả nhiên thần bí lại cường đại. Ngay cả chuyện mình cảm ngộ tình đạo cũng biết. Chỉ có điều nghĩ đến người của Mê Thần Cung linh hồn cường đại, trong đầu mình sợ không có bí mật hoàn toàn chứ? Hắn liền trở lại bình thường, nhưng trong lòng có chút không thoải mái. Hắn trầm mặc một lát hỏi dò:
- Cung chủ, ngài có biết tình đạo này là thiên đạo gì không? Vì sao thiên đạo vô tình của ta lại chuyển hóa thành tình đạo? Còn nữa, sau này tình đạo này phải tu luyện thế nào?
- Tình đạo?
Con mắt cung chủ Mê Thần Cung nheo lại, lộ vẻ trầm tư. Một lúc lâu sau hắn mới lắc đầu nói:
- Tình đạo là thiên đạo gì, sau này ngươi sẽ biết, còn làm sao lại chuyển hóa và tu luyện thế nào... Ta cũng không biết. Tất cả cần bản thân ngươi đi tìm hiểu!
- Ách...
Tiêu Lãng đảo mắt. Như này nói và chưa nói cũng như nhau. Cung chủ Mê Thần Cung cường đại như vậy cũng không biết gì về tình đạo? Vậy khắp thiên hạ còn ai có thể hiểu tình đạo nữa?
Hắn trầm mặc một hồi, hỏi ra một vấn đề trong lòng lo lắng nhất:
- Cung chủ có chuyện này không biết ngài biết không? Thiên Châu có một Phi Dương Phủ, sau lưng phủ chủ Phi Dương Phủ có một thế lực thực lực cường đại, có thể khiến điện chủ Tinh Thần cũng vô cùng e dè. Ngài... có biết thế lực này là gì?
Cung chủ Mê Thần Cung đưa ra một sự thật mà không phải là đáp án:
- Chuyện Thiên Châu, Mê Thần Cung sẽ không nhúng tay vào!
- Sẽ không nhúng tay vào?
Tâm trạng Tiêu Lãng trầm xuống. Ý tứ của cung chủ Mê Thần Cung rất rõ ràng. Hắn rõ ràng biết được thế lực sau lưng Vân Phi Dương, nhưng hắn sẽ không vì mình mà đứng ra. Nói cách khác nếu như Vân Phi Dương tiến công Thần Hồn Phủ, hắn sẽ ngồi yên không để ý đến? Vậy nếu như mình bị thế lực sau lưng Vân Phi Dương giết chết, hắn cũng sẽ ngồi yên không để ý đến sao?
- Đã hẹn trong kỳ hạn, không ai có thể giết ngươi. Về điểm ấy ngươi có thể yên tâm. Cho nên ngươi yên tâm tu luyện đi!
Cung chủ Mê Thần Cung dường như nhìn thấu suy nghĩ của Tiêu Lãng nói ra một câu, lại khiến cho Tiêu Lãng mơ hồ, có chút không mò ra được ý tứ của Mê Thần Cung. Chỉ có điều hắn âm thầm đưa ra quyết định, sau khi trở lại lập tức bắt tay bố trí, chuẩn bị khai chiến với Vân Phi Dương. Ngược lại Mê Thần Cung nói không ai có thể giết hắn, nói vậy có người muốn giết hắn, bọn họ vẫn phải xuất thủ.
Nếu dự định khai chiến, hắn đương nhiên phải hỏi rõ ràng:
- Cung chủ, ta và Phi Dương Phủ có thể sẽ bạo phát một trận đại chiến. Nếu như... Ta nói nếu như, vạn nhất ta dẫn tới thế cuộc Thiên Châu hỗn loạn, có thể xảy ra vấn đề lớn hay không?
Cung chủ Mê Thần Cung cười nhạt nói:
- Thiên Châu nho nhỏ có thể có vấn đề gì lớn? Chỉ cần ngươi không lạm sát kẻ vô tội là được! Giết lung tung sẽ khiến đất trời oán giận.
- Ừm, ta đã hiểu!
Nhận được câu trả lời khẳng định của cung chủ Mê Thần Cung, trong lòng Tiêu Lãng cảm thấy yên tâm hơn nhiều. Hắn cũng không hỏi nhiều nữa, liền lui ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa lớn chính điện, một con thú nhỏ chỉ lớn bằng đầu nắm tay đã nhanh như tia chớp lao tới, dùng đầu lưỡi màu phấn hồng không ngừng liếm khuôn mặt Tiêu Lãng.
- Ha ha, Tiểu Bạch!
Tiêu Lãng ôm thú nhỏ không ngừng vui mừng. Sau khi chơi đùa với Tiểu Bạch một hồi, hắn điều tra lại phát hiện Tiểu Bạch vẫn không có gì thay đổi. Khi hắn đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Thanh Mộc Ngọc, lại thấy Thanh Mộc Ngọc quỷ dị cười một tiếng nói:
- Con thú nhỏ này vẫn đang trong thời kỳ lột xác. Sau ba năm, ta trả ngươi một con linh thú siêu cấp cường đại!
Tiểu Bạch cường đại hay không Tiêu Lãng cũng không để ý. Giờ phút này hắn có thể dễ dàng thuần hóa Thú Vương, cho dù Tiểu Bạch đạt được thực lực Thú Vương hắn cũng không thèm để ý. Chỉ cần Tiểu Bạch không sao là hắn vui rồi.
Ngay thời điểm Tiêu Lãng ôm Tiểu Bạch chuẩn bị cáo từ rời đi, Thanh Mộc Ngọc đứng bên cạnh lại thần thần bí bí đưa tay lấy ra sách cổ da dê không trọn vẹn, mở miệng hỏi:
- Tiêu Lãng ngươi có thể từng thấy được tàn quyển như vậy. Thiên chi tàn quyển này, Mê Thần Cung đã góp nhặt rất nhiều năm, nhưng chỉ thu thập được bốn mươi ba tấm. Diệt Hồn Điện cũng chỉ góp nhặt được hơn ba mươi tấm. Theo tính toán nếu muốn tập hợp đủ bản đồ này, ít nhất cần 108 tấm. Ngươi ở Thiên Châu có không ít bằng hữu, đã từng thấy hay chưa?
- Thiên chi tàn quyển?
Trong mắt Tiêu Lãng phát ra hai đạo tinh quang. Hắn tất nhiên đã từng thấy. Bởi vì hắn đã từng bán đấu giá hai tấm. Trên người Phá Hài cũng có ba tấm. Nhàn Đế Thành còn có người đang thu mua tàn quyển này với giá cao. Hắn thật không nghĩ tới Mê Thần Cung và Diệt Hồn Điện cũng lén lút thu thập.
Điều khiến Tiêu Lãng rất bất ngờ chính là, lần này hắn leo lên bậc thang đá rõ ràng thoải mái hơn nhiều so với lần trước. Cũng không biết bởi vì thực lực của hắn trở nên cường đại hơn một chút, hay bởi vì linh hồn cường đại.
Đương nhiên sau khi hắn bò lên vẫn bị hôn mê, bảo Thảo Đằng mang theo hắn một đường leo lên. Chờ tới hắn lúc tỉnh lại, thân thể của hắn lại xuất hiện ở trong bồn tắm lần trước. Mấy thị nữ xinh đẹp đang hầu hạ hắn tắm.
- Đại nhân Thanh Mộc ở đâu?
Tiêu Lãng vội vàng mặc một áo choàng, hỏi mấy thị nữ.
Thị nữ lập tức cung kính đáp:
- Đại nhân ở bên ngoài!
Tiêu Lãng nhanh chân đi ra ngoài, trong lòng lại vô cùng buồn bực. Thanh Mộc Ngọc này giở trò quỷ gì vậy? Trực tiếp đưa mình lên không được sao? Còn muốn mình phải chịu khổi một lần nữa.
Quả nhiên Thanh Mộc Ngọc ở bên ngoài đại sảnh chờ hắn. Tiêu Lãng còn chưa mở miệng Thanh Mộc Ngọc liền cười nói:
- Tiêu Lãng, tiểu tử ngươi không tồi. Làm chuyện tốt không để lại tên, trái lại khiến Mê Thần Cung đứng ra giúp ngươi? Mê Thần Cung cũng không có năng lực lớn hóa giải được máu độc nguyền rủa trên người hải thú!
Sắc mặt Tiêu Lãng trở nên lúng túng, cười gượng hai tiếng cũng không giải thích, trái lại hỏi dò:
- Đại nhân, cô cô ta bọn họ đâu rồi?
Thanh Mộc Ngọc nhìn Tiêu Lãng trêu tức vài lần, cười nói:
- Cung chủ đã sớm tiếp kiến Mộc Sơn Quỷ và Mộc Tiểu Yêu. Còn cô cô ngươi đã qua thăm nghĩa phụ của ngươi. Đúng... Mộc Tiểu Yêu kia chết sống cũng muốn ở lại Mê Thần Cung, nói đã từng phát lời thề độc. Hiện tại nàng muốn làm nô tỳ cho Mê Thần Cung để báo đáp ân tình, việc này ngươi thấy thế nào? Nếu không để nàng ở lại Mê Thần Cung đi?
Tiêu Lãng làm sao không nhìn ra được sự trêu tức trong mắt Thanh Mộc Ngọc. Hắn cười khổ nói:
- Đại nhân, đừng trêu ta nữa. Đại nhân giúp ta một lần đi. Mộc Tiểu Yêu có thể xem là muội muội của ta! Ta cũng không có biện pháp.
Thanh Mộc Ngọc cười một tiếng nói:
- Được rồi, không đùa ngươi nữa. Ngươi đi thăm cô cô ngươi trước đi. Chờ chút nữa đi chủ điện, cung chủ muốn gặp ngươi!
Tiêu Lãng thở phào nhẹ nhõm. Xem ra Mê Thần Cung cái gì cũng biết, còn giúp hắn che dấu. Yêu cầu muốn báo ân của Mộc Tiểu Yêu xem ra đã bị cự tuyệt. Hắn đã lo lắng vô ích.
Ở trong một Thiên điện, Tiêu Lãng nhìn thấy Tiêu Thanh Y các nàng. Mọi người thấy Tiêu Lãng bình an trở về đều vô cùng vui mừng. Đặc biệt là Tiểu Ấu Trĩ nhìn thấy Tiêu Lãng vô cùng hài lòng, muốn Tiêu Lãng dẫn theo nàng đi dạo xung quanh Mê Thần Cung. Nơi này cho dù là Thiên Đế bình thường cũng không có tư cách tới. Cảnh sắc cũng đẹp như tiên cảnh.
Tiêu Lãng cũng không thời gian đi dạo cùng Ấu Trĩ. Sau khi trưng cầu ý kiến của Thanh Mộc Ngọc, một thị nữ liền dẫn mọi người đi dạo chơi trong Mê Thần Cung. Bản thân hắn lại cùng Thanh Mộc Ngọc đi gặp cung chủ Mê Thần Cung.
Đi tới chính điện, Mộc Sơn Quỷ đang cung kính từ bên trong lui ra ngoài, trên mặt đầy vẻ cảm kích. Nhìn thấy Tiêu Lãng, ý cười trên mặt hắn càng nồng đậm. Chỉ có điều bởi vì có Thanh Mộc Ngọc ở bên cạnh, hắn không dám nhiều lời, chỉ nhìn nhau một chút âm thầm gật đầu.
Tiêu Lãng một mình đi vào chính điện. Cung chủ Mê Thần Cung ngồi ở phía trên, nhìn thấy Tiêu Lãng đi tới khẽ mỉm cười nói:
- Tiêu Lãng chúc mừng ngươi đột phá chiến kỹ Thiên Ma ngũ trọng, còn cảm ngộ tình đạo. Tiếp tục cố gắng, ngươi sẽ rất nhanh có thể đạt được thực lực Thiên Đế. Lão phu rất yêu quý ngươi!
Tiêu Lãng cả kinh. Mê Thần Cung này quả nhiên thần bí lại cường đại. Ngay cả chuyện mình cảm ngộ tình đạo cũng biết. Chỉ có điều nghĩ đến người của Mê Thần Cung linh hồn cường đại, trong đầu mình sợ không có bí mật hoàn toàn chứ? Hắn liền trở lại bình thường, nhưng trong lòng có chút không thoải mái. Hắn trầm mặc một lát hỏi dò:
- Cung chủ, ngài có biết tình đạo này là thiên đạo gì không? Vì sao thiên đạo vô tình của ta lại chuyển hóa thành tình đạo? Còn nữa, sau này tình đạo này phải tu luyện thế nào?
- Tình đạo?
Con mắt cung chủ Mê Thần Cung nheo lại, lộ vẻ trầm tư. Một lúc lâu sau hắn mới lắc đầu nói:
- Tình đạo là thiên đạo gì, sau này ngươi sẽ biết, còn làm sao lại chuyển hóa và tu luyện thế nào... Ta cũng không biết. Tất cả cần bản thân ngươi đi tìm hiểu!
- Ách...
Tiêu Lãng đảo mắt. Như này nói và chưa nói cũng như nhau. Cung chủ Mê Thần Cung cường đại như vậy cũng không biết gì về tình đạo? Vậy khắp thiên hạ còn ai có thể hiểu tình đạo nữa?
Hắn trầm mặc một hồi, hỏi ra một vấn đề trong lòng lo lắng nhất:
- Cung chủ có chuyện này không biết ngài biết không? Thiên Châu có một Phi Dương Phủ, sau lưng phủ chủ Phi Dương Phủ có một thế lực thực lực cường đại, có thể khiến điện chủ Tinh Thần cũng vô cùng e dè. Ngài... có biết thế lực này là gì?
Cung chủ Mê Thần Cung đưa ra một sự thật mà không phải là đáp án:
- Chuyện Thiên Châu, Mê Thần Cung sẽ không nhúng tay vào!
- Sẽ không nhúng tay vào?
Tâm trạng Tiêu Lãng trầm xuống. Ý tứ của cung chủ Mê Thần Cung rất rõ ràng. Hắn rõ ràng biết được thế lực sau lưng Vân Phi Dương, nhưng hắn sẽ không vì mình mà đứng ra. Nói cách khác nếu như Vân Phi Dương tiến công Thần Hồn Phủ, hắn sẽ ngồi yên không để ý đến? Vậy nếu như mình bị thế lực sau lưng Vân Phi Dương giết chết, hắn cũng sẽ ngồi yên không để ý đến sao?
- Đã hẹn trong kỳ hạn, không ai có thể giết ngươi. Về điểm ấy ngươi có thể yên tâm. Cho nên ngươi yên tâm tu luyện đi!
Cung chủ Mê Thần Cung dường như nhìn thấu suy nghĩ của Tiêu Lãng nói ra một câu, lại khiến cho Tiêu Lãng mơ hồ, có chút không mò ra được ý tứ của Mê Thần Cung. Chỉ có điều hắn âm thầm đưa ra quyết định, sau khi trở lại lập tức bắt tay bố trí, chuẩn bị khai chiến với Vân Phi Dương. Ngược lại Mê Thần Cung nói không ai có thể giết hắn, nói vậy có người muốn giết hắn, bọn họ vẫn phải xuất thủ.
Nếu dự định khai chiến, hắn đương nhiên phải hỏi rõ ràng:
- Cung chủ, ta và Phi Dương Phủ có thể sẽ bạo phát một trận đại chiến. Nếu như... Ta nói nếu như, vạn nhất ta dẫn tới thế cuộc Thiên Châu hỗn loạn, có thể xảy ra vấn đề lớn hay không?
Cung chủ Mê Thần Cung cười nhạt nói:
- Thiên Châu nho nhỏ có thể có vấn đề gì lớn? Chỉ cần ngươi không lạm sát kẻ vô tội là được! Giết lung tung sẽ khiến đất trời oán giận.
- Ừm, ta đã hiểu!
Nhận được câu trả lời khẳng định của cung chủ Mê Thần Cung, trong lòng Tiêu Lãng cảm thấy yên tâm hơn nhiều. Hắn cũng không hỏi nhiều nữa, liền lui ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa lớn chính điện, một con thú nhỏ chỉ lớn bằng đầu nắm tay đã nhanh như tia chớp lao tới, dùng đầu lưỡi màu phấn hồng không ngừng liếm khuôn mặt Tiêu Lãng.
- Ha ha, Tiểu Bạch!
Tiêu Lãng ôm thú nhỏ không ngừng vui mừng. Sau khi chơi đùa với Tiểu Bạch một hồi, hắn điều tra lại phát hiện Tiểu Bạch vẫn không có gì thay đổi. Khi hắn đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Thanh Mộc Ngọc, lại thấy Thanh Mộc Ngọc quỷ dị cười một tiếng nói:
- Con thú nhỏ này vẫn đang trong thời kỳ lột xác. Sau ba năm, ta trả ngươi một con linh thú siêu cấp cường đại!
Tiểu Bạch cường đại hay không Tiêu Lãng cũng không để ý. Giờ phút này hắn có thể dễ dàng thuần hóa Thú Vương, cho dù Tiểu Bạch đạt được thực lực Thú Vương hắn cũng không thèm để ý. Chỉ cần Tiểu Bạch không sao là hắn vui rồi.
Ngay thời điểm Tiêu Lãng ôm Tiểu Bạch chuẩn bị cáo từ rời đi, Thanh Mộc Ngọc đứng bên cạnh lại thần thần bí bí đưa tay lấy ra sách cổ da dê không trọn vẹn, mở miệng hỏi:
- Tiêu Lãng ngươi có thể từng thấy được tàn quyển như vậy. Thiên chi tàn quyển này, Mê Thần Cung đã góp nhặt rất nhiều năm, nhưng chỉ thu thập được bốn mươi ba tấm. Diệt Hồn Điện cũng chỉ góp nhặt được hơn ba mươi tấm. Theo tính toán nếu muốn tập hợp đủ bản đồ này, ít nhất cần 108 tấm. Ngươi ở Thiên Châu có không ít bằng hữu, đã từng thấy hay chưa?
- Thiên chi tàn quyển?
Trong mắt Tiêu Lãng phát ra hai đạo tinh quang. Hắn tất nhiên đã từng thấy. Bởi vì hắn đã từng bán đấu giá hai tấm. Trên người Phá Hài cũng có ba tấm. Nhàn Đế Thành còn có người đang thu mua tàn quyển này với giá cao. Hắn thật không nghĩ tới Mê Thần Cung và Diệt Hồn Điện cũng lén lút thu thập.
/1202
|