Tiêu Lãng ở đại lục Thần Hồn từng nhận được hai tấm tàn quyển. Lúc đó hắn cũng không đặc biệt để ý. Chỉ bởi vì bên trong tàn quyển kia là địa đồ, chất liệu cũng rất đặc biệt lúc này mới thu thập lên. Tại sân đấu giá, hắn bán một tàn quyển được mấy chục vạn huyền thạch đã khiến hắn rất kinh hãi. Thật không nghĩ tới giờ phút này tàn quyển lại có lai lịch lớn tới mức ngay cả Mê Thần Cung và Diệt Hồn Điện cũng bí mật thu thập.
Hắn trầm tư một chút, rất hiếu kỳ dò hỏi:
- Đại nhân Thanh Mộc, tàn quyển này là địa đồ ở nơi nào vậy? Vì sao các ngươi cũng thu thập? Ta đã từng có hai tấm, chỉ có điều đã bán đấu giá tại Nhàn Đế Thành. Trên tay bằng hữu của ta hẳn là còn có ba tấm. Đến lúc đó ta có thể bảo hắn đưa cho ngài.
- Có ba tấm? Tốt! Mê Thần Cung ra giá trăm vạn huyền thạch một tấm!
Thanh Mộc Ngọc vừa nghe, nhất thời hào quang trong mắt tăng vọt. hắn trịnh trọng nói:
- Nếu như ngươi còn phát hiện có tàn quyển này, có thể bảo hắn lập tức đi Tu La điện đổi lấy trăm vạn huyền thạch! Chỉ có điều việc này phiền ngươi bảo mật một chút. Bởi vì tàn quyển này rất quan trọng. Nếu như việc này truyền bá ra ngoài, muốn thu thập lại sẽ càng khó khăn hơn. Hiện tại càng ít người biết, càng dễ thu thập hơn!
- Trăm vạn huyền thạch một tấm!
Tiêu Lãng âm thầm kinh ngạc cảm thán về Mê Thần Cung giàu nứt đố đổ vách. Nhưng hắn rất nghi ngờ hỏi:
- Vì sao các ngươi không công cáo thiên hạ, trực tiếp trưng thu? Dựa vào lực ảnh hưởng của hai nhà các ngươi, sợ là không người nào dám không giao?
Thanh Mộc Ngọc lắc đầu cười khổ nói:
- Ha ha, Tiêu Lãng rất nhiều chuyện ngươi không hiểu. Thiên Châu nước sâu thế nào. Mê Thần Cung và Diệt Hồn Điện tuy rằng rất có uy danh, nhưng cũng không thật sự có thể hiệu lệnh thiên hạ.
- Ừm?
Chân mày Tiêu Lãng nhíu lại, vô cùng kinh ngạc mở to hai mắt nói:
- Đại nhân, ý tứ của đại nhân là Thiên Châu còn có rất nhiều thế lực cường đại hoặc là cường giả?
Thanh Mộc Ngọc cười nhạt nói:
- Thiên Đế có thể sống được ba trăm, năm trăm năm. Thiên Đế Chí Tôn có thể sống bảy trăm, tám trăm năm. Đại Đế có thể sống được ngàn năm. Còn cường giả Bán Thần tùy tiện có thể sống được mấy ngàn năm. Thiên Châu địa linh nhân kiệt, cường giả nhiều như mây, cấm địa sinh mệnh có mười, một vài lão quái vật lánh đời. Đừng nói ngươi, cho dù là Mộc Sơn Quỷ sợ rằng cũng không biết...
- Chuyện này...
Miệng Tiêu Lãng thoáng ra, mắt lóe sáng. Hiển nhiên hắn bị chấn động không nhẹ. Bán Thần cảnh có thể sống mấy ngàn năm? Thiên Châu còn có một vài lão quái vật ẩn nấp? Một vài lão quái vật khiến Mê Thần Cung và Diệt Hồn Điện cũng phải kiêng kỵ.
Tiêu Lãng càng hiếu kỳ không biết địa đồ tàn quyển chỉ đường tới nơi nào. Mê Thần Cung và Diệt Hồn Điện cũng coi trọng cái này, không dám gióng trống khua chiêng thu thập, hiển nhiên là sợ sẽ làm những lão quái vật kia chú ý. Đến lúc đó sẽ phải chia một chén canh. Lẽ nào bản đồ kia đi thông tới một bảo tàng lớn siêu cấp?
Nhưng Mê Thần Cung và Diệt Hồn Điện cường đại như vậy, sợ là bảo vật trong phần mộ Kiếm Ảnh Đại Đế bọn họ cũng không nhìn nổi chứ? Vậy còn có bảo tàng thế nào có thể làm cho bọn họ lưu ý như vậy?
Hắn không nhịn được lòng hiếu kỳ, hỏi lại lần nữa:
- Đại nhân Thanh Mộc, bản đồ kia đi tới nơi nào các ngươi có biết không?
Thanh Mộc Ngọc vốn không muốn nói, nhưng thấy Tiêu Lãng hỏi mấy lần, cũng hàm hồ nói:
- Dựa vào suy đoán của chúng ta, bản đồ kia đi thông tới lăng mộ của một cường giả Bán Thần đỉnh phong. Hẳn ngươi đã từng nghe nói qua về cường giả này, Thiên Ma Đại Đế!
- Thiên Ma Đại Đế?
Tiêu Lãng kinh ngạc kêu lên. Hắn tất nhiên đã từng nghe nói qua về cái tên này. Cái tên này cũng có danh tiếng lừng lẫy tại Thiên Châu, bởi vì hắn là người sáng lập chiến kỹ Thiên Ma, cường giả chí tôn đã từng tu luyện tới Thiên Ma Chiến Đế bát trọng, cũng đã là bá chủ từng nhất thống Thiên Châu.
Không đúng!
Tiêu Lãng kinh giác, nghi ngờ hỏi:
- Không đúng. Đại nhân Thanh Mộc, Thiên Ma Chiến Đế không phải tu vi Đại Đế sao? Tại sao lại đạt được Bán Thần đỉnh phong?
Thanh Mộc Ngọc giải thích:
- Võ giả bình thường không biết về Bán Thần cảnh, cho nên ở trong mắt bọn họ Đại Đế chính là vô địch chí tôn. Nhưng nghiêm khắc mà nói, về mặt ý nghĩa Đại Đế cũng không phải là một cảnh giới, chỉ là một tên gọi, chỉ những cường giả đã từng nhất thống Thiên Châu. Thời điểm Thiên Ma Đại Đế nhất thống Thiên Châu kỳ thực thực lực chỉ mới là tu vi Thiên Đế Chí Tôn. Chỉ có điều hắn tu luyện chiến kỹ Thiên Ma khá là bá đạo, lại thêm hắn có một loại thần thông mạnh mẽ vô địch Thiên Đế Cảnh mà thôi. Sau đó hắn không ngừng đột phá, tu luyện chiến kỹ Thiên Ma đến bát trọng đỉnh phong, thực lực có thể so sánh với Bán Thần đỉnh cao.
- Bát trọng đỉnh phong!
Tâm trí Tiêu Lãng lại hướng về điều này. Chiến kỹ Thiên Ma càng về sau càng khó tu luyện. Số lượng huyền thạch cần dùng càng ngày càng nhiều. Hơn nữa tâm ma tầng sau khủng bố hơn tầng trước. Thiên Ma Đại Đế này lại có thể tu luyện tới bát trọng đỉnh phong, không hổ danh là một đời Đại Đế.
Thanh Mộc Ngọc cũng cảm thán:
- Năm đó Thiên Ma Đại Đế vì tu luyện, cơ hồ đã khai quật gần hết huyền mạch trong các linh mạch lớn ở Thiên Châu. Đáng tiếc tuy rằng đạt được bát trọng đỉnh phong, nhưng cuối cùng vẫn vượt qua tâm ma thất bại! Bằng không hắn sẽ trở thành một đời truyền kỳ của Thiên Châu!
Tiêu Lãng cũng xúc động, cảm khái nói:
- Thực lực bát trọng đỉnh phong có thể so sánh với Bán Thần cảnh đỉnh phong. Nếu như hắn đột phá, đây không phải là biến thành thần tiên sống sao? Thanh Mộc đại nhân, thế giới này có thần sao?
Thanh Mộc Ngọc lắc đầu nói:
- Loại chuyện này đối với ngươi mà nói quá xa xôi. Ngươi vẫn không nên biết thì tốt hơn. Được rồi! Sau khi ngươi trở về giúp ta tìm hiểu đi. Nếu như có thiên chi tàn quyển giúp ta thu thập một chút, cũng có thể đi Tu La điện đổi lấy huyền thạch!
Tiêu Lãng lặng lẽ. Khi hắn đang chuẩn bị đi Thiên điện tìm đám người Tiêu Thanh Y, trong lòng đột nhiên thoáng động, chợt bật thốt ra một câu:
- Đại nhân Thanh Mộc, nghĩa địa Thiên Ma Đại Đế có phải ở trong biển hay không?
- Ừm?
Bước chân Thanh Mộc Ngọc đột nhiên dừng lại. Hắn bỗng nhiên quay đầu lại, ánh mắt tập trung vào Tiêu Lãng, kinh ngạc, nghi ngờ nói:
- Làm sao ngươi biết được?
Tiêu Lãng cũng cả kinh. Vừa nãy hắn chỉ thuận miệng hỏi, không nghĩ tới là thật. Trên đường tới Thiên Châu, ở trong biển Thần Hồn hắn đã từng bị một con hải thú bạch tuộc kéo đi tới bên trong một thần phủ dưới đáy biển. Chính ở chỗ này hắn đã nhận được chiến xa chí tôn.
Chiến xa chí tôn Thiên Châu chỉ có mười chiếc. Có mấy chiếc đều biến mất theo cường giả đã chết. Còn có cấm chế bên trong thần phủ kia cường đại như vậy, cho nên Tiêu Lãng mới có một suy đoán như thế.
Lời vừa ra khỏi miệng, Tiêu Lãng liền có chút hối hận!
Bởi vì thần phủ dưới đáy biển này bất luận có phải nghĩa địa Thiên Ma Đại Đế hay không, bên trong chắc chắn có trọng bảo. Bản thân Tiêu Lãng còn chuẩn bị chờ tới khi mình đạt được thực lực Thiên Đế, sẽ đi vào bên trong thần phủ thử thời vận. Giờ phút này chợt thốt lên như vậy, nếu như nói cho Mê Thần Cung biết, sợ là đồ tốt bên trong cũng không tới phiên hắn.
- Tiêu Lãng, có phải ngươi phát hiện ra điều gì hay không?
Tiêu Lãng không muốn nói, nhưng Thanh Mộc Ngọc ép hỏi, sắc mặt rất ngưng trọng.
Tiêu Lãng bắt đầu do dự. Mặc dù Mê Thần Cung có ân đối với hắn, nhưng trong khoảng thời gian này hắn nhiều lần suýt chết, người của Mê Thần Cung cũng chưa từng xuất hiện. Điều này khiến hắn đối với Mê Thần Cung có phần nhìn không thấu, nói chuyện tất nhiên cũng có chút bảo lưu.
Thanh Mộc Ngọc lại càng cấp bách, khẩn trương nói:
- Tiêu Lãng, nếu như chỗ đó đúng là nghĩa địa Thiên Ma Đại Đế, bảo vật bên trong toàn bộ thuộc về ngươi! Chúng ta tìm nghĩa địa Thiên Ma Đại Đế là muốn biết được một bí mật động trời. Bí mật này liên quan đến phồn vinh hưng thịnh của hàng ngàn hàng tỷ người Thiên Châu!
- A... Nghiêm trọng như vậy sao?
Tiêu Lãng thấy Thanh Mộc Ngọc nói chuyện trịnh trọng như vậy, hắn trầm mặc một chút, cuối cùng lựa chọn tin tưởng Thanh Mộc Ngọc. Hắn mở miệng nói:
- Ta thực sự biết một thần phủ dưới đáy biển. Nên trong có cấm chế rất khủng bố. Chưa đạt tới thực lực Thiên Đế tiến vào chắc chắn phải chết!
Hắn trầm tư một chút, rất hiếu kỳ dò hỏi:
- Đại nhân Thanh Mộc, tàn quyển này là địa đồ ở nơi nào vậy? Vì sao các ngươi cũng thu thập? Ta đã từng có hai tấm, chỉ có điều đã bán đấu giá tại Nhàn Đế Thành. Trên tay bằng hữu của ta hẳn là còn có ba tấm. Đến lúc đó ta có thể bảo hắn đưa cho ngài.
- Có ba tấm? Tốt! Mê Thần Cung ra giá trăm vạn huyền thạch một tấm!
Thanh Mộc Ngọc vừa nghe, nhất thời hào quang trong mắt tăng vọt. hắn trịnh trọng nói:
- Nếu như ngươi còn phát hiện có tàn quyển này, có thể bảo hắn lập tức đi Tu La điện đổi lấy trăm vạn huyền thạch! Chỉ có điều việc này phiền ngươi bảo mật một chút. Bởi vì tàn quyển này rất quan trọng. Nếu như việc này truyền bá ra ngoài, muốn thu thập lại sẽ càng khó khăn hơn. Hiện tại càng ít người biết, càng dễ thu thập hơn!
- Trăm vạn huyền thạch một tấm!
Tiêu Lãng âm thầm kinh ngạc cảm thán về Mê Thần Cung giàu nứt đố đổ vách. Nhưng hắn rất nghi ngờ hỏi:
- Vì sao các ngươi không công cáo thiên hạ, trực tiếp trưng thu? Dựa vào lực ảnh hưởng của hai nhà các ngươi, sợ là không người nào dám không giao?
Thanh Mộc Ngọc lắc đầu cười khổ nói:
- Ha ha, Tiêu Lãng rất nhiều chuyện ngươi không hiểu. Thiên Châu nước sâu thế nào. Mê Thần Cung và Diệt Hồn Điện tuy rằng rất có uy danh, nhưng cũng không thật sự có thể hiệu lệnh thiên hạ.
- Ừm?
Chân mày Tiêu Lãng nhíu lại, vô cùng kinh ngạc mở to hai mắt nói:
- Đại nhân, ý tứ của đại nhân là Thiên Châu còn có rất nhiều thế lực cường đại hoặc là cường giả?
Thanh Mộc Ngọc cười nhạt nói:
- Thiên Đế có thể sống được ba trăm, năm trăm năm. Thiên Đế Chí Tôn có thể sống bảy trăm, tám trăm năm. Đại Đế có thể sống được ngàn năm. Còn cường giả Bán Thần tùy tiện có thể sống được mấy ngàn năm. Thiên Châu địa linh nhân kiệt, cường giả nhiều như mây, cấm địa sinh mệnh có mười, một vài lão quái vật lánh đời. Đừng nói ngươi, cho dù là Mộc Sơn Quỷ sợ rằng cũng không biết...
- Chuyện này...
Miệng Tiêu Lãng thoáng ra, mắt lóe sáng. Hiển nhiên hắn bị chấn động không nhẹ. Bán Thần cảnh có thể sống mấy ngàn năm? Thiên Châu còn có một vài lão quái vật ẩn nấp? Một vài lão quái vật khiến Mê Thần Cung và Diệt Hồn Điện cũng phải kiêng kỵ.
Tiêu Lãng càng hiếu kỳ không biết địa đồ tàn quyển chỉ đường tới nơi nào. Mê Thần Cung và Diệt Hồn Điện cũng coi trọng cái này, không dám gióng trống khua chiêng thu thập, hiển nhiên là sợ sẽ làm những lão quái vật kia chú ý. Đến lúc đó sẽ phải chia một chén canh. Lẽ nào bản đồ kia đi thông tới một bảo tàng lớn siêu cấp?
Nhưng Mê Thần Cung và Diệt Hồn Điện cường đại như vậy, sợ là bảo vật trong phần mộ Kiếm Ảnh Đại Đế bọn họ cũng không nhìn nổi chứ? Vậy còn có bảo tàng thế nào có thể làm cho bọn họ lưu ý như vậy?
Hắn không nhịn được lòng hiếu kỳ, hỏi lại lần nữa:
- Đại nhân Thanh Mộc, bản đồ kia đi tới nơi nào các ngươi có biết không?
Thanh Mộc Ngọc vốn không muốn nói, nhưng thấy Tiêu Lãng hỏi mấy lần, cũng hàm hồ nói:
- Dựa vào suy đoán của chúng ta, bản đồ kia đi thông tới lăng mộ của một cường giả Bán Thần đỉnh phong. Hẳn ngươi đã từng nghe nói qua về cường giả này, Thiên Ma Đại Đế!
- Thiên Ma Đại Đế?
Tiêu Lãng kinh ngạc kêu lên. Hắn tất nhiên đã từng nghe nói qua về cái tên này. Cái tên này cũng có danh tiếng lừng lẫy tại Thiên Châu, bởi vì hắn là người sáng lập chiến kỹ Thiên Ma, cường giả chí tôn đã từng tu luyện tới Thiên Ma Chiến Đế bát trọng, cũng đã là bá chủ từng nhất thống Thiên Châu.
Không đúng!
Tiêu Lãng kinh giác, nghi ngờ hỏi:
- Không đúng. Đại nhân Thanh Mộc, Thiên Ma Chiến Đế không phải tu vi Đại Đế sao? Tại sao lại đạt được Bán Thần đỉnh phong?
Thanh Mộc Ngọc giải thích:
- Võ giả bình thường không biết về Bán Thần cảnh, cho nên ở trong mắt bọn họ Đại Đế chính là vô địch chí tôn. Nhưng nghiêm khắc mà nói, về mặt ý nghĩa Đại Đế cũng không phải là một cảnh giới, chỉ là một tên gọi, chỉ những cường giả đã từng nhất thống Thiên Châu. Thời điểm Thiên Ma Đại Đế nhất thống Thiên Châu kỳ thực thực lực chỉ mới là tu vi Thiên Đế Chí Tôn. Chỉ có điều hắn tu luyện chiến kỹ Thiên Ma khá là bá đạo, lại thêm hắn có một loại thần thông mạnh mẽ vô địch Thiên Đế Cảnh mà thôi. Sau đó hắn không ngừng đột phá, tu luyện chiến kỹ Thiên Ma đến bát trọng đỉnh phong, thực lực có thể so sánh với Bán Thần đỉnh cao.
- Bát trọng đỉnh phong!
Tâm trí Tiêu Lãng lại hướng về điều này. Chiến kỹ Thiên Ma càng về sau càng khó tu luyện. Số lượng huyền thạch cần dùng càng ngày càng nhiều. Hơn nữa tâm ma tầng sau khủng bố hơn tầng trước. Thiên Ma Đại Đế này lại có thể tu luyện tới bát trọng đỉnh phong, không hổ danh là một đời Đại Đế.
Thanh Mộc Ngọc cũng cảm thán:
- Năm đó Thiên Ma Đại Đế vì tu luyện, cơ hồ đã khai quật gần hết huyền mạch trong các linh mạch lớn ở Thiên Châu. Đáng tiếc tuy rằng đạt được bát trọng đỉnh phong, nhưng cuối cùng vẫn vượt qua tâm ma thất bại! Bằng không hắn sẽ trở thành một đời truyền kỳ của Thiên Châu!
Tiêu Lãng cũng xúc động, cảm khái nói:
- Thực lực bát trọng đỉnh phong có thể so sánh với Bán Thần cảnh đỉnh phong. Nếu như hắn đột phá, đây không phải là biến thành thần tiên sống sao? Thanh Mộc đại nhân, thế giới này có thần sao?
Thanh Mộc Ngọc lắc đầu nói:
- Loại chuyện này đối với ngươi mà nói quá xa xôi. Ngươi vẫn không nên biết thì tốt hơn. Được rồi! Sau khi ngươi trở về giúp ta tìm hiểu đi. Nếu như có thiên chi tàn quyển giúp ta thu thập một chút, cũng có thể đi Tu La điện đổi lấy huyền thạch!
Tiêu Lãng lặng lẽ. Khi hắn đang chuẩn bị đi Thiên điện tìm đám người Tiêu Thanh Y, trong lòng đột nhiên thoáng động, chợt bật thốt ra một câu:
- Đại nhân Thanh Mộc, nghĩa địa Thiên Ma Đại Đế có phải ở trong biển hay không?
- Ừm?
Bước chân Thanh Mộc Ngọc đột nhiên dừng lại. Hắn bỗng nhiên quay đầu lại, ánh mắt tập trung vào Tiêu Lãng, kinh ngạc, nghi ngờ nói:
- Làm sao ngươi biết được?
Tiêu Lãng cũng cả kinh. Vừa nãy hắn chỉ thuận miệng hỏi, không nghĩ tới là thật. Trên đường tới Thiên Châu, ở trong biển Thần Hồn hắn đã từng bị một con hải thú bạch tuộc kéo đi tới bên trong một thần phủ dưới đáy biển. Chính ở chỗ này hắn đã nhận được chiến xa chí tôn.
Chiến xa chí tôn Thiên Châu chỉ có mười chiếc. Có mấy chiếc đều biến mất theo cường giả đã chết. Còn có cấm chế bên trong thần phủ kia cường đại như vậy, cho nên Tiêu Lãng mới có một suy đoán như thế.
Lời vừa ra khỏi miệng, Tiêu Lãng liền có chút hối hận!
Bởi vì thần phủ dưới đáy biển này bất luận có phải nghĩa địa Thiên Ma Đại Đế hay không, bên trong chắc chắn có trọng bảo. Bản thân Tiêu Lãng còn chuẩn bị chờ tới khi mình đạt được thực lực Thiên Đế, sẽ đi vào bên trong thần phủ thử thời vận. Giờ phút này chợt thốt lên như vậy, nếu như nói cho Mê Thần Cung biết, sợ là đồ tốt bên trong cũng không tới phiên hắn.
- Tiêu Lãng, có phải ngươi phát hiện ra điều gì hay không?
Tiêu Lãng không muốn nói, nhưng Thanh Mộc Ngọc ép hỏi, sắc mặt rất ngưng trọng.
Tiêu Lãng bắt đầu do dự. Mặc dù Mê Thần Cung có ân đối với hắn, nhưng trong khoảng thời gian này hắn nhiều lần suýt chết, người của Mê Thần Cung cũng chưa từng xuất hiện. Điều này khiến hắn đối với Mê Thần Cung có phần nhìn không thấu, nói chuyện tất nhiên cũng có chút bảo lưu.
Thanh Mộc Ngọc lại càng cấp bách, khẩn trương nói:
- Tiêu Lãng, nếu như chỗ đó đúng là nghĩa địa Thiên Ma Đại Đế, bảo vật bên trong toàn bộ thuộc về ngươi! Chúng ta tìm nghĩa địa Thiên Ma Đại Đế là muốn biết được một bí mật động trời. Bí mật này liên quan đến phồn vinh hưng thịnh của hàng ngàn hàng tỷ người Thiên Châu!
- A... Nghiêm trọng như vậy sao?
Tiêu Lãng thấy Thanh Mộc Ngọc nói chuyện trịnh trọng như vậy, hắn trầm mặc một chút, cuối cùng lựa chọn tin tưởng Thanh Mộc Ngọc. Hắn mở miệng nói:
- Ta thực sự biết một thần phủ dưới đáy biển. Nên trong có cấm chế rất khủng bố. Chưa đạt tới thực lực Thiên Đế tiến vào chắc chắn phải chết!
/1202
|