Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Trên con đường nhỏ bên ngoài vang tiếng bước chân nhẹ nhàng, ngay sau đó một bóng dáng yêu kiều màu vàng nhạt xuất hiện. Đó là một nữ nhân diện mạo tuyệt đẹp. Đặc biệt khi nữ nhân này hờ hững liếc mọi người, khí chất xinh đẹp xuất trần làm tất cả si mê.
Đa số nam nhân thích nhất hai loại nữ nhân, thứ nhất là dâm phụ mị tận xương. Nữ nhân như vậy khiến nửa người dưới của nam nhân không khống chế được. Loại thứ hai là nữ nhân trước mắt này, xinh đẹp phiêu dật như thần nữ chín tầng mây. Nữ nhân như vậy càng kích thích sự chinh phục trong lòng nam nhân, tưởng tượng đè nữ nhân không ăn nhân gian khói lửa dưới thân làm lòng vô số nam nhân dâng trào.
Mộc Tiểu Yêu!
Bàn về tài sắc, khí chất thì Mộc Tiểu Yêu hơn cả Vân Tử Sam, Lãnh Tinh Nhi. Nhưng tư chất của Vân Tử Sam, Lãnh Tinh Nhi quá biến thái, đè ép thần hồn của Mộc Tiểu Yêu. Mọi người thấy Mộc Tiểu Yêu đến thì mập mờ cười với Tiêu Lãng. Mộc Tiểu Đao cũng cười khờ.
- Tiêu đại ca! Gia gia kêu ngươi đi qua.
Mộc Tiểu Yêu tính tình thẳng thắn, lạnh lùng bị ánh mắt mập mờ của mọi người làm mặt đỏ ửng, diễm lệ như đóa hoa đào. Mộc Tiểu Yêu nói xong hoảng hốt chạy ra ngoài, dường như không dám đối diện với Tiêu Lãng.
Tiêu Lãng vui vẻ đứng dậy:
- Ha ha ha ha ha ha! Các vị hãy uống thêm vài ly, ta đi gặp Mộc gia gia. Tiểu Đao, Trà Mộc, hãy chiêu đãi bọn họ thay ta.
Mọi người không quan tâm Tiêu Lãng, tự nhiên uống rượu. Vô Ngân Thiên Đế nhìn bóng lưng Tiêu Lãng, cười bí hiểm, lầm bầm lời chỉ có mình gã nghe thấy.
- Đại nhân, thật ra ta có tính một que thay ngươi. Ngươi không chỉ có mệnh cách Đại Đế mà còn có mệnh phạm đào hoa.
….. …. …. …. …..
Tiêu Lãng ra khỏi đình viện thấy Mộc Tiểu Yêu chậm rãi đi trên con đường nhỏ trước mặt, đạp gót sen, váy vàng nhạt đón gió bay, rất đẹp mắt.
Tiêu Lãng sải bước đuổi theo, hỏi:
- Tiểu Yêu, Mộc gia gia ở đâu?
Mộc Tiểu Yêu quay đầu liếc Tiêu Lãng, đi trước dẫn đường:
- Đi theo ta.
Tiêu Lãng không nói nhiều, theo sau lưng Mộc Tiểu Yêu. Mộc Tiểu Yêu yên lặng đi tới, không nhìn thấy Tiêu Lãng ở sau lưng nàng ngắm thân hình mỹ miều.
Tiêu Lãng lúng túng, tùy tiện tìm một đề tài, mở miệng hỏi:
- Tiểu Yêu, cuối cùng tu luyện sao rồi?
Mộc Tiểu Yêu không quay đầu lại, lạnh nhạt đáp:
- Tàm tạm.
Tiêu Lãng càng lúng túng hơn.
Tiêu Lãng ho khan nói:
- Tiêu Đế thành mới này có vui không? Nếu có rảnh thì kêu Hồng Đậu cùng nàng đi dạo chơi.
Mộc Tiểu Yêu lại ừ:
- Ừm!
Mộc Tiểu Yêu vẫn không quay đầu lại, im lặng đi tới. Tiêu Lãng thấy buồn tẻ, im miệng. Mộc Tiểu Yêu, Tiêu Lãng một trước một sau đi trên đường nhỏ, quẹo qua từng hoa viên. Gió thổi đến, người Mộc Tiểu Yêu tỏa mùi hương dịu nhẹ say lòng người.
Tiêu Lãng nhìn mông Mộc Tiểu Yêu lắc lư, trong óc xuất hiện một suy nghĩ:
- Mông vêu như vậy rất mắn đẻ đây.
Tiêu Lãng thấy Mộc Tiểu Yêu bỗng nhiên ngừng lại, xoay người làm hắn đang nhắm mắt theo đuổi suýt đụng phải nàng.
Mộc Tiểu Yêu liếc Tiêu Lãng, cúi đầu nói:
- Tiêu đại ca, ta có vài lời muốn nói với ngươi.
Hai tay Mộc Tiểu Yêu siết váy áo, cục súc bất an.
- A?
Tiêu Lãng vội lùi vài bước, lo lắng cười gượng nói:
- Nói đi, chúng ta không phải người ngoài. Không lẽ Tiểu Đao khi dễ Tiểu Yêu? Để ta đánh hắn!
Mộc Tiểu Yêu lắc đầu, nói:
- Không phải!
Mộc Tiểu Yêu nhìn chằm chằm vào Tiêu Lãng, xấu hổ hỏi:
- Tiêu đại ca, có phải... Ngươi ghét Tiểu Yêu lắm không? Có phải lúc trước trong Thần Hồn thành, Tiểu Yêu vô tình xúc phạm lòng tự tôn của ngươi nên làm ngươi ghét ta?
- Cái này...
Tiêu Lãng ngẩn ngơ, chuyện gì đây trời?
- Cô bé ngốc! Tiểu Yêu nghĩ gì vậy? Sao ta ghét Tiểu Yêu được? Tiểu Yêu là muội muội của Tiểu Đao thì cũng là muội muội của ta. Ta không hề để bụng chuyện năm đó, ngược lại rất cảm kích Tiểu Yêu. Nếu không nhờ có Tiểu Yêu thì ta cũng không thể cảm ngộ tâm pháp Thiên Ma.
Trong mắt Mộc Tiểu Yêu lóe tia vui sướng, càng thắc mắc hỏi:
- Vậy... Vậy... Vậy tại sao ngươi che giấu chuyện bên ngoài Thần Khải phủ? Tiểu Yêu đã thề trước linh vị liệt tổ liệt tông là chỉ cần ai giải trừ nguy hiểm cho Thần Khải phủ thì Tiểu Yêu nguyện làm nô tỳ, không bao giờ trái lời! Ngươi không chỉ che giấu sự việc còn đẩy Tiểu Yêu đi Mê Thần cung, là muốn khiến Tiểu Yêu gả cho lão già Mê Thần cung sao?
Tiêu Lãng trợn tròn mắt, trong một lúc hắn không biết nên giải thích như thế nào.
Tiêu Lãng chỉ có thể cười làm lành nói:
- Cái này là hiểu lầm. Tình huống lúc đó rất phức tạp nên ta phải che giấu, hơn nữa...
Mộc Tiểu Yêu đánh gãy lời Tiêu Lãng nói:
- Được rồi, Tiêu đại ca, ngươi không cần giải thích!
Mộc Tiểu Yêu ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lên, nhìn chằm chằm vào Tiêu Lãng.
Mộc Tiểu Yêu hỏi:
- Tiểu Yêu chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi nguyện ý cưới ta sao?
- A...
Tim Tiêu Lãng run lên. Nhìn đôi mắt xinh đẹp của Mộc Tiểu Yêu, Tiêu Lãng ngẩn ngơ. Mỹ nữ như Mộc Tiểu Yêu đừng nói là Tiêu Lãng, dù là Liễu Hạ Huệ cũng sẽ động lòng.
Nhưng Tiêu Lãng không có ý đồ gì với Mộc Tiểu Yêu, chỉ đói xử với nàng như muội muội. Hơn nữa Bắc Minh có một Hòa Nhi đang chờ Tiêu Lãng, Âu Dương Lãnh Yên mới xảy ra chuyện, hắn không muốn thêm nhiều tình trái.
Vân Tử Sam là thần thể, ngàn vạn năm trước có một thần thể trước ba mươi tuổi đã đột phá đỉnh Bán Thần cảnh. Tốc độ tu luyện của Vân Tử Sam chứng thực điểm nghịch thiên của thần thể. Cho nên lòng Tiêu Lãng rất lo âu, hắn không biết khi nào mình sẽ chết, làm sao có thể liên lụy Mộc Tiểu Yêu?
Tiêu Lãng lắc đầu, nói:
- Tiểu Yêu, hãy nghe ta nói đây! Tiểu Yêu là muội muội của Tiểu Đao, chúng ta là huynh muội, là người một nhà cho nên cái này không tính là ta hỗ trợ, đây là ta giúp chính mình. Cho nên... Tiểu Yêu không cần thực hiệ lời thề đó. Thiên Châu có vô số thanh niên tài tuấn, Tiểu Yêu...
Mộc Tiểu Yêu một lần nữa không lễ phép đánh gãy lời của Tiêu Lãng:
- Không, Tiêu đại ca!
Mắt Mộc Tiểu Yêu ngấn lệ, nhìn chằm chằm Tiêu Lãng.
Mộc Tiểu Yêu gằn giọng hỏi:
- Tiểu Yêu chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi có nguyện ý cưới ta hay không? Muốn hoặc không!?
Tiêu Lãng sốt ruột, làm bộ tức giận quát:
- Ta nói, cô nương ngốc nhà ngươi sao bướng bỉnh quá vậy? Ngươi không thể nghe ta giải thích sao?
Nước mắt rơi khỏi khóe mắt Mộc Tiểu Yêu, nàng khóc sướt mướt lắc đầu, nói:
- Tiêu đại ca đừng giải thích nữa, Tiểu Yêu... Hiểu rồi!
Mộc Tiểu Yêu nói xong che mặt chạy đi, thân hình yêu kiều vẫn rất đẹp nhưng vô cùng tiêu điều.
Tiêu Lãng định đuổi theo nhưng nghĩ đến hậu viện Tinh Thần các có rất nhiều người, nếu bị người ta thấy còn tưởng xảy ra chuyện gì, ảnh hưởng danh dự của Mộc Tiểu Yêu. Tiêu Lãng chỉ có thể thở dài than ngắn đi tới trước, ngoắc một thị nữ kêu nàng nhắn với Đông Phương Hồng Đậu trông chừng Mộc Tiểu Yêu, sẵn tiện hỏi thăm vị trí Mộc Sơn Quỷ. Tiêu Lãng rầu rĩ đi hướng một lầu các.
Mộc Sơn Quỷ thật sự tìm Tiêu Lãng có việc, thấy hắn mặt ủ mày chau đi tới thì cười đùa:
- Tiêu phủ chủ đã là đệ nhất nhân tây bộ rồi còn có chuyện gì làm ngươi buồn rầu như vậy? Không lẽ là quá nhiều Thiên Đế sốt ruột muốn gả nữ nhi cho ngươi sao?
Trên con đường nhỏ bên ngoài vang tiếng bước chân nhẹ nhàng, ngay sau đó một bóng dáng yêu kiều màu vàng nhạt xuất hiện. Đó là một nữ nhân diện mạo tuyệt đẹp. Đặc biệt khi nữ nhân này hờ hững liếc mọi người, khí chất xinh đẹp xuất trần làm tất cả si mê.
Đa số nam nhân thích nhất hai loại nữ nhân, thứ nhất là dâm phụ mị tận xương. Nữ nhân như vậy khiến nửa người dưới của nam nhân không khống chế được. Loại thứ hai là nữ nhân trước mắt này, xinh đẹp phiêu dật như thần nữ chín tầng mây. Nữ nhân như vậy càng kích thích sự chinh phục trong lòng nam nhân, tưởng tượng đè nữ nhân không ăn nhân gian khói lửa dưới thân làm lòng vô số nam nhân dâng trào.
Mộc Tiểu Yêu!
Bàn về tài sắc, khí chất thì Mộc Tiểu Yêu hơn cả Vân Tử Sam, Lãnh Tinh Nhi. Nhưng tư chất của Vân Tử Sam, Lãnh Tinh Nhi quá biến thái, đè ép thần hồn của Mộc Tiểu Yêu. Mọi người thấy Mộc Tiểu Yêu đến thì mập mờ cười với Tiêu Lãng. Mộc Tiểu Đao cũng cười khờ.
- Tiêu đại ca! Gia gia kêu ngươi đi qua.
Mộc Tiểu Yêu tính tình thẳng thắn, lạnh lùng bị ánh mắt mập mờ của mọi người làm mặt đỏ ửng, diễm lệ như đóa hoa đào. Mộc Tiểu Yêu nói xong hoảng hốt chạy ra ngoài, dường như không dám đối diện với Tiêu Lãng.
Tiêu Lãng vui vẻ đứng dậy:
- Ha ha ha ha ha ha! Các vị hãy uống thêm vài ly, ta đi gặp Mộc gia gia. Tiểu Đao, Trà Mộc, hãy chiêu đãi bọn họ thay ta.
Mọi người không quan tâm Tiêu Lãng, tự nhiên uống rượu. Vô Ngân Thiên Đế nhìn bóng lưng Tiêu Lãng, cười bí hiểm, lầm bầm lời chỉ có mình gã nghe thấy.
- Đại nhân, thật ra ta có tính một que thay ngươi. Ngươi không chỉ có mệnh cách Đại Đế mà còn có mệnh phạm đào hoa.
….. …. …. …. …..
Tiêu Lãng ra khỏi đình viện thấy Mộc Tiểu Yêu chậm rãi đi trên con đường nhỏ trước mặt, đạp gót sen, váy vàng nhạt đón gió bay, rất đẹp mắt.
Tiêu Lãng sải bước đuổi theo, hỏi:
- Tiểu Yêu, Mộc gia gia ở đâu?
Mộc Tiểu Yêu quay đầu liếc Tiêu Lãng, đi trước dẫn đường:
- Đi theo ta.
Tiêu Lãng không nói nhiều, theo sau lưng Mộc Tiểu Yêu. Mộc Tiểu Yêu yên lặng đi tới, không nhìn thấy Tiêu Lãng ở sau lưng nàng ngắm thân hình mỹ miều.
Tiêu Lãng lúng túng, tùy tiện tìm một đề tài, mở miệng hỏi:
- Tiểu Yêu, cuối cùng tu luyện sao rồi?
Mộc Tiểu Yêu không quay đầu lại, lạnh nhạt đáp:
- Tàm tạm.
Tiêu Lãng càng lúng túng hơn.
Tiêu Lãng ho khan nói:
- Tiêu Đế thành mới này có vui không? Nếu có rảnh thì kêu Hồng Đậu cùng nàng đi dạo chơi.
Mộc Tiểu Yêu lại ừ:
- Ừm!
Mộc Tiểu Yêu vẫn không quay đầu lại, im lặng đi tới. Tiêu Lãng thấy buồn tẻ, im miệng. Mộc Tiểu Yêu, Tiêu Lãng một trước một sau đi trên đường nhỏ, quẹo qua từng hoa viên. Gió thổi đến, người Mộc Tiểu Yêu tỏa mùi hương dịu nhẹ say lòng người.
Tiêu Lãng nhìn mông Mộc Tiểu Yêu lắc lư, trong óc xuất hiện một suy nghĩ:
- Mông vêu như vậy rất mắn đẻ đây.
Tiêu Lãng thấy Mộc Tiểu Yêu bỗng nhiên ngừng lại, xoay người làm hắn đang nhắm mắt theo đuổi suýt đụng phải nàng.
Mộc Tiểu Yêu liếc Tiêu Lãng, cúi đầu nói:
- Tiêu đại ca, ta có vài lời muốn nói với ngươi.
Hai tay Mộc Tiểu Yêu siết váy áo, cục súc bất an.
- A?
Tiêu Lãng vội lùi vài bước, lo lắng cười gượng nói:
- Nói đi, chúng ta không phải người ngoài. Không lẽ Tiểu Đao khi dễ Tiểu Yêu? Để ta đánh hắn!
Mộc Tiểu Yêu lắc đầu, nói:
- Không phải!
Mộc Tiểu Yêu nhìn chằm chằm vào Tiêu Lãng, xấu hổ hỏi:
- Tiêu đại ca, có phải... Ngươi ghét Tiểu Yêu lắm không? Có phải lúc trước trong Thần Hồn thành, Tiểu Yêu vô tình xúc phạm lòng tự tôn của ngươi nên làm ngươi ghét ta?
- Cái này...
Tiêu Lãng ngẩn ngơ, chuyện gì đây trời?
- Cô bé ngốc! Tiểu Yêu nghĩ gì vậy? Sao ta ghét Tiểu Yêu được? Tiểu Yêu là muội muội của Tiểu Đao thì cũng là muội muội của ta. Ta không hề để bụng chuyện năm đó, ngược lại rất cảm kích Tiểu Yêu. Nếu không nhờ có Tiểu Yêu thì ta cũng không thể cảm ngộ tâm pháp Thiên Ma.
Trong mắt Mộc Tiểu Yêu lóe tia vui sướng, càng thắc mắc hỏi:
- Vậy... Vậy... Vậy tại sao ngươi che giấu chuyện bên ngoài Thần Khải phủ? Tiểu Yêu đã thề trước linh vị liệt tổ liệt tông là chỉ cần ai giải trừ nguy hiểm cho Thần Khải phủ thì Tiểu Yêu nguyện làm nô tỳ, không bao giờ trái lời! Ngươi không chỉ che giấu sự việc còn đẩy Tiểu Yêu đi Mê Thần cung, là muốn khiến Tiểu Yêu gả cho lão già Mê Thần cung sao?
Tiêu Lãng trợn tròn mắt, trong một lúc hắn không biết nên giải thích như thế nào.
Tiêu Lãng chỉ có thể cười làm lành nói:
- Cái này là hiểu lầm. Tình huống lúc đó rất phức tạp nên ta phải che giấu, hơn nữa...
Mộc Tiểu Yêu đánh gãy lời Tiêu Lãng nói:
- Được rồi, Tiêu đại ca, ngươi không cần giải thích!
Mộc Tiểu Yêu ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lên, nhìn chằm chằm vào Tiêu Lãng.
Mộc Tiểu Yêu hỏi:
- Tiểu Yêu chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi nguyện ý cưới ta sao?
- A...
Tim Tiêu Lãng run lên. Nhìn đôi mắt xinh đẹp của Mộc Tiểu Yêu, Tiêu Lãng ngẩn ngơ. Mỹ nữ như Mộc Tiểu Yêu đừng nói là Tiêu Lãng, dù là Liễu Hạ Huệ cũng sẽ động lòng.
Nhưng Tiêu Lãng không có ý đồ gì với Mộc Tiểu Yêu, chỉ đói xử với nàng như muội muội. Hơn nữa Bắc Minh có một Hòa Nhi đang chờ Tiêu Lãng, Âu Dương Lãnh Yên mới xảy ra chuyện, hắn không muốn thêm nhiều tình trái.
Vân Tử Sam là thần thể, ngàn vạn năm trước có một thần thể trước ba mươi tuổi đã đột phá đỉnh Bán Thần cảnh. Tốc độ tu luyện của Vân Tử Sam chứng thực điểm nghịch thiên của thần thể. Cho nên lòng Tiêu Lãng rất lo âu, hắn không biết khi nào mình sẽ chết, làm sao có thể liên lụy Mộc Tiểu Yêu?
Tiêu Lãng lắc đầu, nói:
- Tiểu Yêu, hãy nghe ta nói đây! Tiểu Yêu là muội muội của Tiểu Đao, chúng ta là huynh muội, là người một nhà cho nên cái này không tính là ta hỗ trợ, đây là ta giúp chính mình. Cho nên... Tiểu Yêu không cần thực hiệ lời thề đó. Thiên Châu có vô số thanh niên tài tuấn, Tiểu Yêu...
Mộc Tiểu Yêu một lần nữa không lễ phép đánh gãy lời của Tiêu Lãng:
- Không, Tiêu đại ca!
Mắt Mộc Tiểu Yêu ngấn lệ, nhìn chằm chằm Tiêu Lãng.
Mộc Tiểu Yêu gằn giọng hỏi:
- Tiểu Yêu chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi có nguyện ý cưới ta hay không? Muốn hoặc không!?
Tiêu Lãng sốt ruột, làm bộ tức giận quát:
- Ta nói, cô nương ngốc nhà ngươi sao bướng bỉnh quá vậy? Ngươi không thể nghe ta giải thích sao?
Nước mắt rơi khỏi khóe mắt Mộc Tiểu Yêu, nàng khóc sướt mướt lắc đầu, nói:
- Tiêu đại ca đừng giải thích nữa, Tiểu Yêu... Hiểu rồi!
Mộc Tiểu Yêu nói xong che mặt chạy đi, thân hình yêu kiều vẫn rất đẹp nhưng vô cùng tiêu điều.
Tiêu Lãng định đuổi theo nhưng nghĩ đến hậu viện Tinh Thần các có rất nhiều người, nếu bị người ta thấy còn tưởng xảy ra chuyện gì, ảnh hưởng danh dự của Mộc Tiểu Yêu. Tiêu Lãng chỉ có thể thở dài than ngắn đi tới trước, ngoắc một thị nữ kêu nàng nhắn với Đông Phương Hồng Đậu trông chừng Mộc Tiểu Yêu, sẵn tiện hỏi thăm vị trí Mộc Sơn Quỷ. Tiêu Lãng rầu rĩ đi hướng một lầu các.
Mộc Sơn Quỷ thật sự tìm Tiêu Lãng có việc, thấy hắn mặt ủ mày chau đi tới thì cười đùa:
- Tiêu phủ chủ đã là đệ nhất nhân tây bộ rồi còn có chuyện gì làm ngươi buồn rầu như vậy? Không lẽ là quá nhiều Thiên Đế sốt ruột muốn gả nữ nhi cho ngươi sao?
/1202
|