- Mộc gia gia, ngươi đừng trêu ta.
Tiêu Lãng ngẩn ra, xấu hổ vuốt mũi. Tiêu Lãng không thể nói thẳng là tôn nữ của ngươi muốn gả cho ta đi? Tiêu Lãng lắc đầu vứt chuyện Mộc Tiểu Yêu sang một bên. Không phải Tiêu Lãng lạnh lùng, hắn thật lòng không muốn tai họa cô nương tốt như vậy.
Mộc Sơn Quỷ nghiêm túc lại, mở miệng nói:
- Tiêu Lãng, đến bây giờ có rất nhiều chuyện ta không nên giấu nữa. Nay ngươi và Vân Tử Sam, Diệt Hồn điện đối đầu, ta sẽ nói cho ngươi biết tất cả tư liệu mà ta biết được, để ngươi có điều chuẩn bị, cố gắng tu luyện tranh thủ sớm chút giết Vân Tử Sam.
Tiêu Lãng phấn chấn tinh thần. Lúc trước khi thực lực của Tiêu Lãng còn thấp có hỏi Mộc Sơn Quỷ nhưng lão không chịu nói gì cả. Bây giờ Mộc Sơn Quỷ chủ động nói cho Tiêu Lãng biết thì không thể tốt hơn nữa. Tiêu Lãng vội ngồi nghiêm chỉnh lắng tai nghe.
- Trước tiên nói về cường giả trong Thiên Châu đi.
Mộc Sơn Quỷ ngừng một lúc, giải thích rằng:
- Thiên Châu có tổng cộng sáu lão quái Bán Thần cảnh. Trong đó Cung chủ của Mê Thần cung Thanh Mộc Thạch và Điện chủ Diệt Hồn điện Diệt Hồn là mạnh nhất. Theo chúng ta đoán thì Cung chủ của Mê Thần cung Thanh Mộc Thạch , Điện chủ Diệt Hồn điện Diệt Hồn đã đạt đến đỉnh Bán Thần cảnh. Còn bốn lão quái khác một tĩnh tu tại Phổ Đà sơn Bắc Minh, một ẩn cư trong Hồng MÔn sơn mạch phía tây. Có một người ở Man Thần sơn nam Man, chưa từng bước vào Thiên Châu. Người cuối cùng chính là Vọng Nguyệt Hồ Đế ở một trong mười đại sinh mệnh cấm khu. Sáu lão quái này thực lực thấp nhất cỡ Chí Tôn Thiên Đế.
- Có đến sáu người, còn có một ở Phổ Đà sơn?
Tiêu Lãng rất là cảm thán. Tiêu Lãng từng lên Phổ Đà sơn nhưng không phát hiện hơi thở nào quá cường đại. Tuy nhiên, với chút thực lực trước kia của Tiêu Lãng có thể phát hiện mới là lạ.
Mộc Sơn Quỷ tiếp tục giải thích rằng:
- Những lão quái này đều sống mấy trăm, ngàn năm. Ngươi yên tâm, bọn họ không có ý định tranh bá Thiên Châu. Nếu không thì đừng nói là bọn họ, coi như là môn nhân của họ đều có thể dễ dàng thống nhất Thiên Châu. Bọn họ truy cầu thiên đạo, bất tử, muốn trở thành giống các thần thượng cổ.
- Thiên đạo và bất tử? Ha ha ha ha ha ha!
Tiêu Lãng cười nhạt, không cho là đúng. Đột phá đẳng cấp trên Bán Thần cảnh là có thể bất tử? Chẳng phải các thần thượng cổ đã chết sao? Đột phá thì có ý nghĩa gì?
Mộc Sơn Quỷ nghiêm túc nói:
- Tiêu Lãng!
Mộc Sơn Quỷ dặn dò:
- Ngoại hiệu của vị Bán Thần cảnh trên Hồng Mông sơn mạch là Hồng Mông tôn giả. Mấy ngày nay nếu có thời gian thì ngươi hãy đi bái kiến. Hắn có gặp ngươi hay không là một chuyện, nhưng ngươi phải cung kính một ít, dù sao bây giờ ngươi là đệ nhất nhân tây bộ.
Tiêu Lãng gật đầu, nói:
- Ta nhớ rồi.
Mộc Sơn Quỷ trầm ngâm một chút, lại lần nữa lên tiếng:
- Lịch sử Diệt Hồn điện rất dài lâu. Trong ghi chép của Mộc gia thì Diệt Hồn điện đã tồn tại từ mấy chục vạn năm trước. Không ai biết Diệt Hồn điện ở đâu, vì người của họ xuất hiện cùng cánh cửa lớn màu vàng bảy sắc. Nhiều người phỏng đoán Diệt Hồn điện ở trong một không gian hư vô to lớn. Nhưng không gian hư vô trong khe nứt không gian nhiều đếm không hết, bởi vậy không ai biết tọa độ. Chúng ta không giúp ngươi được gì, mọi chuyện ngươi phải tự mình cố gắng. Tiêu Lãng, nếu ngươi có thể cảm ngộ được Tình Đạo của Thiên Vũ đại thần thượng cổ, gia gia tin tưởng ngươi nhất định có thể chiến thắng Vân Tử Sam, thậm chí là Diệt Hồn điện.
- Thiên Vũ đại thần thượng cổ?
Tiêu Lãng không hiểu về Tình Đạo, bây giờ nếu Mộc Sơn Quỷ đã nhắc đến thì hắn rất muốn tìm hiểu thêm.
Tiêu Lãng hỏi ngay:
- Mộc gia gia có tư liệu về Tình Đạo không?
Mộc Sơn Quỷ trầm giọng nói:
- Không có!
- Đừng nói là ta, e rằng tất cả gia tộc đều không có. Tình Đạo là thiên đạo mà Thiên Vũ đại thần thượng cổ từng cảm ngộ được. Lão điên lật được nó trong một thượng cổ tàn quyển.
Vẻ mặt Tiêu Lãng suy sụp. Bản thân Tiêu Lãng không heiuẻ nhiều về Tình Đạo, mới đầu hắn bởi vì Vô Tình kiếm kiếm, mất trí nhớ nên cảm ngộ đươc vô tình thiên đạo, sau này biến thành Tình Đạo. Mới đây bởi vì Âu Dương Lãnh Yên mất khiến Tiêu Lãng đau xót tuyệt vọng, cảm ngộ Tình Đạo đệ tam cảnh, Tình Thương.
Tình Đạo này cực kỳ bá đạo, đệ nhất cảnh tình thương là linh hồn công kích, Thiên Đế bị trúng chiêu lạc mất hồn phách. Đệ nhị cảnh Tình Thương có thể dễ dàng thuần hóa vạn thú, ngay cả thú vương bị thuần hóa nhanh chóng. Đệ tam cảnh Tình Thương càng hung tàn, cụ thể như thế nào thì Tiêu Lãng chưa thí nghiệm. Nhưng có thể trực tiếp đánh tan công kích của Đại Đế, nếu đánh vào người Thiên Đế thì chắc chắn sẽ diệt ngay tại chỗ.
Tuy nhiên, mặc dù Tình Đạo hung tàn nhưng Tiêu Lãng không biết cảm ngộ như thế nào, không biết làm sao tu luyện. Tiêu Lãng càng không biết cuối cùng Tình Đạo có mấy cảnh giới.
Tiêu Lãng phát hiện bây giờ hắn chỉ có thể tiếp tục tu luyện chiến kỹ Thiên Ma luyện thể, đột phá đệ thất trọng là sẽ được thực lực Thiên Đế. Đột phá đệ bát trọngl à Tiêu Lãng có thể đi Hải Để thần phủ.
Tiêu Lãng thầm quyết định:
- Đi Bắc Minh trước đón Hòa nhi về, rồi sai người đi khắp nơi tìm Tinh Thần Điện chủ, giết hắn xong thì bắt đầu tu luyện chiến kỹ Thiên Ma luyện thể. Vân Tử Sam tu luyện nhanh như vậy, ta phải tăng tốc độ tu luyện, không tiếc mọi cái giá tăng cao thực lực.
Chờ khi Tiêu Lãng suy nghĩ rõ ràng mọi chuyện thì Mộc Sơn Quỷ đã đi từ lâu. Bên ngoài bầu trời tối sầm, đêm đến. Tiêu Lãng thở ra, xoa trán đi hướng viện của mình. Nếu đã quyết định đi đón Hòa Nhi thì Tiêu Lãng phải nói thật cùng Đông Phương Hồng Đậu.
Tiêu Lãng đi vào trong viện của mình, phát hiện Tiêu Thanh Y, Nhã phu nhân Liễu Nhã nhàn nhã ngồi. Không thấy Đông Phương Hồng Đậu đâu. Tiêu Lãng định hỏi thì một áng mây đỏ bay vào.
Vừa thấy Tiêu Lãng Đông Phương Hồng Đậu liền trách móc:
- Sao Tiêu Lang chọc Tiểu Yêu muội muội tức giận? Tiểu Yêu khóc đi siêu cấp truyền tống trận trở về Thần Khải phủ rồi!
- Cái này...
Tiêu Lãng liếc Tiêu Thanh Y, Nhã phu nhân Liễu Nhã đang đưa mắt nhìn mình, lúng túng gãi mùi kéo Đông Phương Hồng Đậu đi vào phòng.
Đông Phương Hồng Đậu vừa xấu hổ vừa bất đắc dĩ vùng vẫy:
- Làm cái gì? Cô Cô và Nhã tỷ còn ở đây! Sốt ruột dữ vậy?
Tiêu Lãng trợn trắng mắt, buồn bực nói:
- Nàng nghĩ gì vậy? Ta nói chuyện nghiêm túc với nàng.
Đông Phương Hồng Đậu bướng bỉnh khịt mũi, ngồi trên đùi Tiêu Lãng, ôm cổ hắn.
Đông Phương Hồng Đậu làm nũng nói:
- Được rồi, người ta giỡn với ngươi. Ta biết gần đây tâm tình của ngươi không tốt.
Tiêu Lãng biểu tình nghiêm túc nói:
- Ta nói với nàng chuyện này.
Vẻ mặt Tiêu Lãng áy náy nói:
- Nàng biết tại sao Tiểu Yêu đau buồn như vậy không? Bởi vì nàng đòi gả cho ta nhưng bị ta từ chối.
- A...
Đông Phương Hồng Đậu biến sắc mặt, buồn bã cúi đầu một lúc sau ngẩng lên.
Đông Phương Hồng Đậu nthẫn thờ nói:
- Tiêu lang sợ ta buồn nên mới từ chối nàng sao? Ta biết ngươi phá giải nguy hiểm cho Thần Khải phủ, đoạn thời gian trước Tiểu Yêu có nói với ta. Thật ra nếu Tiêu lang thích Tiểu Yêu muội muội thì...
Tiêu Lãng cảm kích nhìn Đông Phương Hồng Đậu:
- Ngừng ngừng, ta luôn xem Tiểu Yêu như muội muội, đừng nhắc chuyện này nữa!
Tiêu Lãng càng thêm áy náy nói:
- Thật ra... Hồng Đậu, ta che giấu nàng hai chuyện, không phải ta cố ý muốn giấu mà là không biết nên làm như thế nào, hơn nữa ta sợ... Nàng đau lòng.
- Hai chuyện?
Đông Phương Hồng Đậu chu môi, ủ rũ nói:
- Ta cho rằng ngươi giấu giếm chuyện Âu Dương Lãnh Yên, không ngờ còn có một chuyện nữa? Có phải ngươi... Còn có nữ nhân khác không?
Quả nhiên nữ nhân hay ghen.
Tiêu Lãng thầm nghĩ. Dù Tiêu Lãng biết trong lòng Đông Phương Hồng Đậu sẽ không trách móc hắn nặng nề nhưng sẽ không vui vẻ gì. Dù sao cùng nữ nhân khác chia tình yêu của một nam nhân, đổi làm nữ nhân nào cũng sẽ khó chịu. Cho dù thế giới này rất nhiều cường giả có vô số nữ nhân, những nữ nhân này mặt ngoài nhìn thân thiện nhưng không chừng sau lưng khóc thầm.
Tuy nói ra sẽ làm Đông Phương Hồng Đậu rất buồn nhưng Tiêu Lãng quyết định thẳng thắn. Tiêu Lãng kể lại chuyện với Hòa Nhi, Âu Dương Lãnh Yên, đôi mắt trông chờ nhìn Đông Phương Hồng Đậu.
- Hồng Đậu, chuyện này là ta không đúng, nàng muốn đánh, muốn mắng gì cũng được, ta sẽ không trách nàng.
Quả nhiên Đông Phương Hồng Đậu tức giận:
- Hừ! Hừ!
Đông Phương Hồng Đậu giơ tay đấm Tiêu Lãng mấy cái, mắt lệ rơi rơi, khóc nói:
- Tiêu Lãng, đồ óc heo! Hòa Nhi và Lãnh Diệp tỷ trả giá nhiều cho ngươi như vậy mà ngươi đối xử với bọn họ như thế? Sao không mau đón Hòa Nhi muội muội về ngay? Còn nữa, nếu sau này ngươi dám ở bên ngoài lang chạ với nữ nhân khác thì coi chừng ta thiến ngươi!
Tiêu Lãng ngẩn ra, xấu hổ vuốt mũi. Tiêu Lãng không thể nói thẳng là tôn nữ của ngươi muốn gả cho ta đi? Tiêu Lãng lắc đầu vứt chuyện Mộc Tiểu Yêu sang một bên. Không phải Tiêu Lãng lạnh lùng, hắn thật lòng không muốn tai họa cô nương tốt như vậy.
Mộc Sơn Quỷ nghiêm túc lại, mở miệng nói:
- Tiêu Lãng, đến bây giờ có rất nhiều chuyện ta không nên giấu nữa. Nay ngươi và Vân Tử Sam, Diệt Hồn điện đối đầu, ta sẽ nói cho ngươi biết tất cả tư liệu mà ta biết được, để ngươi có điều chuẩn bị, cố gắng tu luyện tranh thủ sớm chút giết Vân Tử Sam.
Tiêu Lãng phấn chấn tinh thần. Lúc trước khi thực lực của Tiêu Lãng còn thấp có hỏi Mộc Sơn Quỷ nhưng lão không chịu nói gì cả. Bây giờ Mộc Sơn Quỷ chủ động nói cho Tiêu Lãng biết thì không thể tốt hơn nữa. Tiêu Lãng vội ngồi nghiêm chỉnh lắng tai nghe.
- Trước tiên nói về cường giả trong Thiên Châu đi.
Mộc Sơn Quỷ ngừng một lúc, giải thích rằng:
- Thiên Châu có tổng cộng sáu lão quái Bán Thần cảnh. Trong đó Cung chủ của Mê Thần cung Thanh Mộc Thạch và Điện chủ Diệt Hồn điện Diệt Hồn là mạnh nhất. Theo chúng ta đoán thì Cung chủ của Mê Thần cung Thanh Mộc Thạch , Điện chủ Diệt Hồn điện Diệt Hồn đã đạt đến đỉnh Bán Thần cảnh. Còn bốn lão quái khác một tĩnh tu tại Phổ Đà sơn Bắc Minh, một ẩn cư trong Hồng MÔn sơn mạch phía tây. Có một người ở Man Thần sơn nam Man, chưa từng bước vào Thiên Châu. Người cuối cùng chính là Vọng Nguyệt Hồ Đế ở một trong mười đại sinh mệnh cấm khu. Sáu lão quái này thực lực thấp nhất cỡ Chí Tôn Thiên Đế.
- Có đến sáu người, còn có một ở Phổ Đà sơn?
Tiêu Lãng rất là cảm thán. Tiêu Lãng từng lên Phổ Đà sơn nhưng không phát hiện hơi thở nào quá cường đại. Tuy nhiên, với chút thực lực trước kia của Tiêu Lãng có thể phát hiện mới là lạ.
Mộc Sơn Quỷ tiếp tục giải thích rằng:
- Những lão quái này đều sống mấy trăm, ngàn năm. Ngươi yên tâm, bọn họ không có ý định tranh bá Thiên Châu. Nếu không thì đừng nói là bọn họ, coi như là môn nhân của họ đều có thể dễ dàng thống nhất Thiên Châu. Bọn họ truy cầu thiên đạo, bất tử, muốn trở thành giống các thần thượng cổ.
- Thiên đạo và bất tử? Ha ha ha ha ha ha!
Tiêu Lãng cười nhạt, không cho là đúng. Đột phá đẳng cấp trên Bán Thần cảnh là có thể bất tử? Chẳng phải các thần thượng cổ đã chết sao? Đột phá thì có ý nghĩa gì?
Mộc Sơn Quỷ nghiêm túc nói:
- Tiêu Lãng!
Mộc Sơn Quỷ dặn dò:
- Ngoại hiệu của vị Bán Thần cảnh trên Hồng Mông sơn mạch là Hồng Mông tôn giả. Mấy ngày nay nếu có thời gian thì ngươi hãy đi bái kiến. Hắn có gặp ngươi hay không là một chuyện, nhưng ngươi phải cung kính một ít, dù sao bây giờ ngươi là đệ nhất nhân tây bộ.
Tiêu Lãng gật đầu, nói:
- Ta nhớ rồi.
Mộc Sơn Quỷ trầm ngâm một chút, lại lần nữa lên tiếng:
- Lịch sử Diệt Hồn điện rất dài lâu. Trong ghi chép của Mộc gia thì Diệt Hồn điện đã tồn tại từ mấy chục vạn năm trước. Không ai biết Diệt Hồn điện ở đâu, vì người của họ xuất hiện cùng cánh cửa lớn màu vàng bảy sắc. Nhiều người phỏng đoán Diệt Hồn điện ở trong một không gian hư vô to lớn. Nhưng không gian hư vô trong khe nứt không gian nhiều đếm không hết, bởi vậy không ai biết tọa độ. Chúng ta không giúp ngươi được gì, mọi chuyện ngươi phải tự mình cố gắng. Tiêu Lãng, nếu ngươi có thể cảm ngộ được Tình Đạo của Thiên Vũ đại thần thượng cổ, gia gia tin tưởng ngươi nhất định có thể chiến thắng Vân Tử Sam, thậm chí là Diệt Hồn điện.
- Thiên Vũ đại thần thượng cổ?
Tiêu Lãng không hiểu về Tình Đạo, bây giờ nếu Mộc Sơn Quỷ đã nhắc đến thì hắn rất muốn tìm hiểu thêm.
Tiêu Lãng hỏi ngay:
- Mộc gia gia có tư liệu về Tình Đạo không?
Mộc Sơn Quỷ trầm giọng nói:
- Không có!
- Đừng nói là ta, e rằng tất cả gia tộc đều không có. Tình Đạo là thiên đạo mà Thiên Vũ đại thần thượng cổ từng cảm ngộ được. Lão điên lật được nó trong một thượng cổ tàn quyển.
Vẻ mặt Tiêu Lãng suy sụp. Bản thân Tiêu Lãng không heiuẻ nhiều về Tình Đạo, mới đầu hắn bởi vì Vô Tình kiếm kiếm, mất trí nhớ nên cảm ngộ đươc vô tình thiên đạo, sau này biến thành Tình Đạo. Mới đây bởi vì Âu Dương Lãnh Yên mất khiến Tiêu Lãng đau xót tuyệt vọng, cảm ngộ Tình Đạo đệ tam cảnh, Tình Thương.
Tình Đạo này cực kỳ bá đạo, đệ nhất cảnh tình thương là linh hồn công kích, Thiên Đế bị trúng chiêu lạc mất hồn phách. Đệ nhị cảnh Tình Thương có thể dễ dàng thuần hóa vạn thú, ngay cả thú vương bị thuần hóa nhanh chóng. Đệ tam cảnh Tình Thương càng hung tàn, cụ thể như thế nào thì Tiêu Lãng chưa thí nghiệm. Nhưng có thể trực tiếp đánh tan công kích của Đại Đế, nếu đánh vào người Thiên Đế thì chắc chắn sẽ diệt ngay tại chỗ.
Tuy nhiên, mặc dù Tình Đạo hung tàn nhưng Tiêu Lãng không biết cảm ngộ như thế nào, không biết làm sao tu luyện. Tiêu Lãng càng không biết cuối cùng Tình Đạo có mấy cảnh giới.
Tiêu Lãng phát hiện bây giờ hắn chỉ có thể tiếp tục tu luyện chiến kỹ Thiên Ma luyện thể, đột phá đệ thất trọng là sẽ được thực lực Thiên Đế. Đột phá đệ bát trọngl à Tiêu Lãng có thể đi Hải Để thần phủ.
Tiêu Lãng thầm quyết định:
- Đi Bắc Minh trước đón Hòa nhi về, rồi sai người đi khắp nơi tìm Tinh Thần Điện chủ, giết hắn xong thì bắt đầu tu luyện chiến kỹ Thiên Ma luyện thể. Vân Tử Sam tu luyện nhanh như vậy, ta phải tăng tốc độ tu luyện, không tiếc mọi cái giá tăng cao thực lực.
Chờ khi Tiêu Lãng suy nghĩ rõ ràng mọi chuyện thì Mộc Sơn Quỷ đã đi từ lâu. Bên ngoài bầu trời tối sầm, đêm đến. Tiêu Lãng thở ra, xoa trán đi hướng viện của mình. Nếu đã quyết định đi đón Hòa Nhi thì Tiêu Lãng phải nói thật cùng Đông Phương Hồng Đậu.
Tiêu Lãng đi vào trong viện của mình, phát hiện Tiêu Thanh Y, Nhã phu nhân Liễu Nhã nhàn nhã ngồi. Không thấy Đông Phương Hồng Đậu đâu. Tiêu Lãng định hỏi thì một áng mây đỏ bay vào.
Vừa thấy Tiêu Lãng Đông Phương Hồng Đậu liền trách móc:
- Sao Tiêu Lang chọc Tiểu Yêu muội muội tức giận? Tiểu Yêu khóc đi siêu cấp truyền tống trận trở về Thần Khải phủ rồi!
- Cái này...
Tiêu Lãng liếc Tiêu Thanh Y, Nhã phu nhân Liễu Nhã đang đưa mắt nhìn mình, lúng túng gãi mùi kéo Đông Phương Hồng Đậu đi vào phòng.
Đông Phương Hồng Đậu vừa xấu hổ vừa bất đắc dĩ vùng vẫy:
- Làm cái gì? Cô Cô và Nhã tỷ còn ở đây! Sốt ruột dữ vậy?
Tiêu Lãng trợn trắng mắt, buồn bực nói:
- Nàng nghĩ gì vậy? Ta nói chuyện nghiêm túc với nàng.
Đông Phương Hồng Đậu bướng bỉnh khịt mũi, ngồi trên đùi Tiêu Lãng, ôm cổ hắn.
Đông Phương Hồng Đậu làm nũng nói:
- Được rồi, người ta giỡn với ngươi. Ta biết gần đây tâm tình của ngươi không tốt.
Tiêu Lãng biểu tình nghiêm túc nói:
- Ta nói với nàng chuyện này.
Vẻ mặt Tiêu Lãng áy náy nói:
- Nàng biết tại sao Tiểu Yêu đau buồn như vậy không? Bởi vì nàng đòi gả cho ta nhưng bị ta từ chối.
- A...
Đông Phương Hồng Đậu biến sắc mặt, buồn bã cúi đầu một lúc sau ngẩng lên.
Đông Phương Hồng Đậu nthẫn thờ nói:
- Tiêu lang sợ ta buồn nên mới từ chối nàng sao? Ta biết ngươi phá giải nguy hiểm cho Thần Khải phủ, đoạn thời gian trước Tiểu Yêu có nói với ta. Thật ra nếu Tiêu lang thích Tiểu Yêu muội muội thì...
Tiêu Lãng cảm kích nhìn Đông Phương Hồng Đậu:
- Ngừng ngừng, ta luôn xem Tiểu Yêu như muội muội, đừng nhắc chuyện này nữa!
Tiêu Lãng càng thêm áy náy nói:
- Thật ra... Hồng Đậu, ta che giấu nàng hai chuyện, không phải ta cố ý muốn giấu mà là không biết nên làm như thế nào, hơn nữa ta sợ... Nàng đau lòng.
- Hai chuyện?
Đông Phương Hồng Đậu chu môi, ủ rũ nói:
- Ta cho rằng ngươi giấu giếm chuyện Âu Dương Lãnh Yên, không ngờ còn có một chuyện nữa? Có phải ngươi... Còn có nữ nhân khác không?
Quả nhiên nữ nhân hay ghen.
Tiêu Lãng thầm nghĩ. Dù Tiêu Lãng biết trong lòng Đông Phương Hồng Đậu sẽ không trách móc hắn nặng nề nhưng sẽ không vui vẻ gì. Dù sao cùng nữ nhân khác chia tình yêu của một nam nhân, đổi làm nữ nhân nào cũng sẽ khó chịu. Cho dù thế giới này rất nhiều cường giả có vô số nữ nhân, những nữ nhân này mặt ngoài nhìn thân thiện nhưng không chừng sau lưng khóc thầm.
Tuy nói ra sẽ làm Đông Phương Hồng Đậu rất buồn nhưng Tiêu Lãng quyết định thẳng thắn. Tiêu Lãng kể lại chuyện với Hòa Nhi, Âu Dương Lãnh Yên, đôi mắt trông chờ nhìn Đông Phương Hồng Đậu.
- Hồng Đậu, chuyện này là ta không đúng, nàng muốn đánh, muốn mắng gì cũng được, ta sẽ không trách nàng.
Quả nhiên Đông Phương Hồng Đậu tức giận:
- Hừ! Hừ!
Đông Phương Hồng Đậu giơ tay đấm Tiêu Lãng mấy cái, mắt lệ rơi rơi, khóc nói:
- Tiêu Lãng, đồ óc heo! Hòa Nhi và Lãnh Diệp tỷ trả giá nhiều cho ngươi như vậy mà ngươi đối xử với bọn họ như thế? Sao không mau đón Hòa Nhi muội muội về ngay? Còn nữa, nếu sau này ngươi dám ở bên ngoài lang chạ với nữ nhân khác thì coi chừng ta thiến ngươi!
/1202
|