Diệp Cẩm Đình vừa rời đi, Giang Thừa Châu đã phát ti3t gạt tất cả những thứ trên bàn xuống đất, chai rượu lăn cùng tiếng đổ vỡ quanh quẩn trong căn phòng, anh lại không nhận ra một chút nào, chỉ nhìn mấy bức hình trên bàn, một bức bị rượu thấm ướt, đúng là cảnh cô ngồi ăn cơm cùng Diệp Cẩm Đình, mi tâm cô nhíu lại, dường như đang rơi vào vấn đề khó khăn nào đó.
Anh vươn tay cầm bức hình đó lên, nhìn người đó trên ảnh, ngũ quan quen thuộc ấy, khiến anh không ngừng tự hỏi mình, người phụ nữ này là Mộc Tuyên Dư sao, là Mộc Tuyên Dư mà anh quen sao?
Vì sao cô lại đi gặp Diệp Cẩm Đình hết lần này đến lần khác, là bị Diệp Cẩm Đình tính kế, hay là cô biết rõ đây là một cái bẫy, nhưng cô vẫn nhảy vào, chỉ là vì cô phải nắm lấy thời cơ này, hoàn toàn thoát khỏi anh.
Chính như lời Diệp Cẩm Đình nói, nếu như tất cả đều nằm trong dự liệu của cô, cho dù cô thân bại danh liệt, cho dù cô thành kẻ thứ ba mà người người gọi, đánh mất tất cả danh dự, vậy thì có sao, tất cả đều nằm trong tính toán của cô, ít nhất cô thu được cơ hội sống vì người nhà cô, cho dù cô sống không tốt nữa, mà anh thì có gì mà sảng khoái được.
Thậm chí anh có thể tính trước được tương lai của cô, nhất định sẽ có người đàn ông tin tưởng tất cả về cô, không để ý đến mấy lời đồn nhảm, lựa chọn trọn đời trọn kiếp chăm sóc cô, mà cuối cùng, có lẽ vì chuyện lần này, cô sẽ có được một mối lương duyên.
Anh không khống chế được bản thân nghĩ như thế, cô vẫn luôn có thể sống rất tốt, điểm này từ lâu đã không cần chứng minh rồi.
Diệp Cẩm Đình thật sự tính kế từng bước từng bước, mà cô thì sao, trong đó cô ở vị trí nào?
Anh thu tất cả những bức ảnh lại, sa sầm mặt đi ra khỏi căn phòng riêng.
Bất luận trong đó cô sắm vai gì, anh đều phải làm cho rõ.
Khi anh về đến tiểu khu Bàn Nguyệt, sắc mặt chắc chắn không quá tốt, anh biết rõ tất cả chuyện mình làm đều phát triển theo hướng mà Diệp Cẩm Đình hi vọng, nhưng anh vẫn không khống chế được.
Anh đỗ xe xong, mới lên lầu, lần này anh không gõ cửa, mà trực tiếp cầm chìa khóa mở cửa, không gõ cửa như trước chỉ để nháy mắt cửa mở thì trông thấy cô.
Hôm qua hình như cô ngủ không ngon lắm, có lẽ lại nghĩ đến mấy người bạn của cô nhỉ.
Khóe miệng anh dần tràn ra nét cười, bạn bè cô luôn quan trọng như thế, cũng quan trọng như người nhà cô vậy, người không quan trọng chỉ là anh mà thôi, vì thế anh mới bị cô đùa giỡn như đùa với một món đồ chơi, đùa giỡn xong thì cô bèn rời đi không mang theo chút tình cảm gì.
Chẳng qua là bản thân anh ngu ngốc.
Có lẽ là nghe thấy động tĩnh, Mộc Tuyên Dư cũng bò dậy khỏi giường, mặc dù ngủ đến bây giờ, vẻ mặt cô vẫn không dễ coi lắm, người nhìn qua trông mệt mỏi biếng nhác, ngay cả ánh mắt dường như cũng không mở quá to được, lúc nhìn về phía anh, ánh mắt mờ mịt mông lung.
Cô vẫn mặc đồ ngủ, tóc cũng hơi rối, cô chớp chớp mắt, hơi muốn biết bây giờ là mấy giờ rồi, anh đã ra ngoài rồi quay về rồi.
Giang Thừa Châu hơi nheo mắt, ném xấp ảnh đó đến bên chân cô.
Tin tức mới nhất đương nhiên cũng không nhàn rỗi, lần lượt tung ra chuyện về Diệp Cẩm Đình và cô gái thần bí đó, đương nhiên, lại đăng mấy bức hình, vẫn có thể nhìn rõ Diệp Cẩm Đình, còn cô gái thì vẫn là một bóng lưng, dường như còn tiếp, mỗi ngày tiết lộ tin tức dần dần, có tuần san trực tiếp dùng những con chữ nói rõ – Muốn nhìn thấy đương sự quay người qua sao? Tiếp tục quan tâm tuần san này, là có thể được như ước nguyện.
Mà chỗ ảnh Giang Thừa Châu ném cho cô, có lẽ chính là những tài liệu bùng nổ của giới truyền thông, bây giờ bất luận là trên mạng hay trong cuộc sống thực, rất nhiều người đều bắt đầu đoán xem cô gái đó rốt cuộc là thần thánh phương nào, nghiễm nhiên trở thành chủ đề giải trí của mọi người, còn có người bắt đầu phân tích tỉ mỉ, cố gắng mau chóng tìm ra cô gái trên bức hình.
Mộc Tuyên Dư cúi đầu, mới tỉnh táo lại, cô chậm rãi khom người, nhặt những bức ảnh lên, vẫn là ảnh về cô và Diệp Cẩm Đình.
Khi cô nhìn thấy bức ảnh cô và Diệp Cẩm Đình cùng vào khách sạn, cô cau mày theo bản năng, bức ảnh thế này, quá có thể khiến người ta suy nghĩ miên man.
Cô lập tức nhìn anh, “Em có thể giải thích…” Cô nói rõ ngọn nguồn chuyện xảy ra ngày hôm đó, thậm chí ngay cả chi tiết nào đó cũng nói rõ ràng.
Anh vẫn luôn quan sát phản ứng của cô, phán đoán xem rốt cuộc đây là một diễn viên diễn xuất tốt hay là tất cả những gì cô nói đều là thật.
“Em muốn anh tin em thế nào?” Anh khẽ hất cằm, “Diệp Cẩm Đình bảo em ra ngoài em liền ra, em và anh ta rất quen thuộc sao? Mà em là người nghe lời như thế sao?”
“Em tưởng anh ta là bạn anh, vả lại lúc đó em gọi điện cho anh nhưng anh không…”
“Được rồi, đó là lần đầu tiên, lần thứ hai thì sao?” Anh cười, “Diệp Cẩm Đình có thể đến mức đặt khách sạn cũng bảo người khác giúp? Em đừng nói với anh em trở nên ngốc như thế rồi.”
“Em…”
Anh bước từng bước đến gần cô, “Hay là em cảm thấy anh ngu xuẩn như thế, bất luận xảy ra chuyện gì, chỉ cần một câu nói của em, anh mãi mãi luôn tin em, anh mãi mãi luôn đứng về phía em.”
Cô lui một bước về sau, sắc mặt trắng bệch.
(Năm đó trên sân bóng rổ bắt đầu câu chuyện của hai người, nghi thức cầu hôn rung động lòng người bắt đầu, rất nhiều bạn học được gọi đến làm người làm chứng, mặc dù phần lớn mọi người chỉ là vào góp vui, nhưng không ảnh hưởng đến tình trạng người người thật sự tấp nập khi đó, còn hơn cả trận bóng rổ năm ấy.
Anh quỳ một chân xuống, lấy chiếc nhẫn đã chuẩn bị xong ra.
Cô vẫn chưa đủ tuổi kết hôn theo quy định của pháp luật, nhưng không sao, anh có thể trù định cô trước.
Cô vung tay, ném rơi chiếc nhẫn trong tay anh, nụ cười của anh mau chóng cứng đờ, sau đó là kinh ngạc.
“Giang Thừa Châu, tôi sẽ không chấp nhận.”
Anh nắm lấy tay cô, ngay cả một câu vì sao cũng không hỏi, chỉ giữ lấy cô không chịu cho cô đi, rất nhiều người chứng kiến, khiến anh mất hết mặt mũi, anh lại chẳng bận tâm một chút nào.
“Tôi không thích anh.”
Anh nghe cô nói từng chữ rành mạch.
Cô muốn rời đi, anh vẫn luôn nắm lấy tay cô, “Anh không tin, anh không tin lời em nói, sao em có thể không thích anh được?”
“Anh còn chưa hiểu sao? Tôi chỉ ghét hành vi của anh, ghét anh đối xử với con gái như đồ chơi, muốn khiến anh thử cái cảm giác đó một chút mà thôi? Bây giờ, hiểu chưa?”
Anh lại vẫn nắm lấy tay cô, không chịu để cô rời đi, anh không ngừng lắc đầu, muốn để cô thu hồi lời vừa nói, thu hồi toàn bộ, mà anh cũng có thể coi như tất cả chưa từng xảy ra.
“Mộc Tuyên Dư, thu hồi lời em vừa nói lại, nói em chỉ đang giận thôi, chỉ đang đùa thôi, chỉ cần một câu nói của em, anh sẽ mãi mãi luôn đứng về phía em.”)
Cô lắc đầu, “Lời em nói đều là thật, vì sao anh không chịu tin em?”
“Em muốn anh tin em thế nào?” Anh nhướng mày, rồi lại cười, “Diệp Cẩm Đình và anh trai em có hợp tác, đúng chứ?”
Cô cắn môi, lại khiến sắc mặt Giang Thừa Châu càng sa sầm hơn, “Quả nhiên em biết rõ, quả nhiên em biết…”
Đúng vậy, cô biết, cô biết rất rõ.
“Cho nên, em bảo anh tin em cái gì? Tin Diệp Cẩm Đình sẽ vô duyên vô cớ hợp tác với nhà họ Mộc của em, tin rằng trên thế giới này có bữa trưa miễn phí như thế, tin Diệp Cẩm Đình ngu ngốc đến mức đi làm vậy? Hay là em cảm thấy anh mới chính là tên ngốc.” Anh đứng trước mặt cô, hai tay nắm vai cô, ánh mắt vẫn luôn nhìn thẳng vào mặt cô, như muốn nhìn thấu cô, muốn biết người phụ nữ này rốt cuộc đang nghĩ gì, sao bất luận anh nhìn thế nào cũng không nhìn rõ được!
Nước mắt cô chậm rãi lăn xuống, cô nghĩ cuối cùng cô có thể cảm nhận được cảm giác năm đó của anh rồi, chỉ là thứ cảm giác này đến muộn như thế, nhưng cũng coi như báo ứng.
“Em và Diệp Cẩm Đình không có quan hệ gì, hẳn anh biết rõ mới phải, còn về việc anh ta muốn làm gì, em không biết, cũng không rõ…” Cô đã không biết mình nên nói gì nữa.
Anh buông cô ra, cười.
Một câu không biết, là có thể chối đẩy tất cả sao?
Anh nhìn nước mắt của cô, vậy mà lại có thứ kích động muốn vươn tay lau sạch dòng nước mắt đó.
“Mộc Tuyên Dư, nếu em có thể khiến chuyện hợp tác giữa nhà họ Mộc và nhà họ Diệp bị giải trừ, anh sẽ tin lời em nói.” Nếu không, nhà họ Diệp chỉ là một ván cầu để cô thoát khỏi anh mà thôi…
Cô nhìn anh, nhìn thấy sự kiên định trong mắt anh.
Mộc Tuyên Dư về nhà, trong nhà không có gì đặc biệt, mẹ vẫn thích làm vài món đồ nhỏ, chỉ là không quấn lấy chị dâu nữa, bố cũng nuôi sở thích mới, có thời gian thì ra ngoài câu cá.
Vì thế ngày cô về nhà, cô còn thưởng thức được món cá nấu dưa chua làm từ cá bố câu được nữa.
Mẹ và bố vẫn ám chỉ ngấm ngầm hoặc rõ ràng rằng cô nên tìm bạn trai về, nếu cô lập gia đình rồi, vậy thì họ cũng thật sự không cần lo lắng gì nữa.
Cô nghe vậy thì lòng hơi chua xót, nhưng vẫn không đưa ra lời hứa hẹn gì.
Ăn cơm xong, Trình Hiểu Tang và cô cùng đi dạo trong sân, Trình Hiểu Tang rất biết tìm chủ đề, chỉ chỉ vào rất nhiều loại hoa trong vườn hỏi Mộc Tuyên Dư chủng loại của những loại hoa đó, Mộc Tuyên Dư đương nhiên hiểu rất rõ, ngay cả chuyện lúc nào mang những loại hoa đó về, vì sao được mang về cô đều biết rất rõ.
Trình Hiểu Tang lắng nghe rất chăm chú, “Tiểu Dư, nếu như anh trai em nói lời nào khiến em không vui, em đừng để trong lòng nhé, đối với người nhà, anh ấy chỉ là quan tâm nên mới bị loạn thôi.”
“Em hiểu mà, chị dâu không cần lo lắng đâu.”
“Vậy thì tốt rồi.”
Mộc Tuyên Dư luôn cảm thấy, chị dâu chỉ là vì nói với mình mấy câu này thôi, lẽ nào chị nghĩ mình sẽ có lời oán giận anh trai sao? Điều này sao có thể được, cô mãi mãi sẽ không oán giận người nhà mình, những thứ họ mang lại cho cô đã đủ rồi.
Nếu như cô sống không hạnh phúc, nhất định là nguyên nhân ở bản thân cô, chứ không hề liên quan đến người nhà.
Cô không ở nhà quá lâu, bèn đến Thịnh Đạt.
Cô vẫn luôn biết Diệp Cẩm Đình hợp tác với Thịnh Đạt thì có mưu tính nào đó bên trong, nhưng lại không ngờ rằng nó sẽ có tác dụng vào lúc này, chỉ cần có tầng quan hệ hợp tác này, cô sẽ không thể đưa mình thoát ra khỏi chuyện lần này.
Cô nhắm mắt, chuyện đã xảy ra rồi, việc phải làm là đi giải quyết, chứ không phải là nghĩ xem nó xảy ra thế nào, điều đó đã không còn quan trọng nữa.
Lúc cô đến, vẫn không gặp được Mộc Tuyên Nghị như trước, anh đi công tác rồi, căn bản không ở công ty.
Tất cả mọi chuyện trong công ty vẫn giao cho Thẩm Tác Lâm, trước đây lúc cô đến, Thẩm Tác Lâm cũng bận bịu, nhưng vẫn có thời gian rảnh, bây giờ Thẩm Tác Lâm lại bận đến mức nhìn cô thêm mấy giây cũng như hi vọng xa vời.
Cô đứng trước bàn làm việc của Thẩm Tác Lâm rất lâu, Thẩm Tác Lâm mới phản ứng lại rằng ở đây có người.
“Anh bận đến đầu óc rối mù rồi.” Thẩm Tác Lâm lắc đầu, “Sao em đến đây? Cũng không biết đường gọi điện… Anh trai em mai về.”
“Lần này anh ấy đi đâu công tác thế?” Cô thuận miệng hỏi.
“Bắc Giang, vì chuyện hợp tác với nhà họ Diệp, lần hợp tác này với Thịnh Đạt mà nói là một cơ hội.” Thẩm Tác Lâm nháy mắt, “Nếu hợp tác có thể tiến hành thuận lợi, nắm được quyền khai phá tài nguyên, đến lúc đó Thịnh Đạt sẽ không bị động như vậy nữa…”
Mộc Tuyên Dư hiểu, e là đây cũng là nguyên nhân mấu chốt vì sao anh trai muốn hợp tác với nhà họ Diệp, có nguồn tài nguyên đó, người khác có bức bách thế nào cũng phải dè chừng, cắt đứt tài nguyên, không ít công ty đều không thể sản xuất, tin rằng những công ty khác cũng không dám tùy tiện làm việc, Thịnh Đạt cũng coi như thoát khỏi cảnh khốn đốn.
Hẳn là từ chuyện trước đây anh trai đã suy xét rồi, không hi vọng nó lại xảy ra một lần nữa nhỉ?
“Nếu không hợp tác thì sẽ thế nào?”
“Em gái Mộc à, em đang kể chuyện cười hả?” Thẩm Tác Lâm lắc đầu, “Lần này anh trai em quăng hơn nửa tài sản vào rồi, không phải là hợp tác với một người nào đó của nhà họ Diệp, mà là hợp tác với gia tộc nhà họ Diệp, hiểu chưa?”
Khóe miệng cô hơi mấp máy, hiểu rồi.
Cô gật đầu.
Thẩm Tác Lâm thu dọn tài liệu trên bàn lại, “Anh phải đi họp trước đây, em cứ tùy ý nhé.”
Cô gật đầu, phát hiện lúc này vậy mà mình có thể cười được.
Lúc về tiểu khu Bàn Nguyệt tâm tình cô rất phức tạp, nhưng cô buộc mình không được nghĩ nhiều nữa.
Lúc cô về, Giang Thừa Châu đang xem tin tức, lại là hội nghị quốc tế gì đó, cô chậm rãi đi qua, nhìn anh, không nói một lời.
Anh cầm điều khiển lên, tắt TV, rồi mới quay đầu nhìn cô.
Cô cũng nhìn anh, chỉ là rất trầm mặc.
Trầm mặc rồi trầm mặc, Giang Thừa Châu lại cười, “Sao rồi?”
“Em không gặp được anh trai em, anh ấy đi công tác rồi, mai mới về.”
“Ồ? Ngày mai em lại đi tìm anh ấy?”
Cô lắc đầu, “Em sẽ không đi nữa, vì lần hợp tác này anh ấy đã bỏ ra rất nhiều, thậm chí bỏ vào hơn nửa tiền vốn của Thịnh Đạt, vào lúc này em không thể làm anh ấy khó xử được.” Cô cúi đầu, “Huống hồ, cho dù em đi tìm anh ấy cũng vô dụng, trong chuyện thế này, anh ấy không thể nào nghe em, anh ấy là vì tốt cho công ty, mà em thì cũng không có lý do nào để bảo anh ấy làm thế…”
Cô không nhìn thấy, tay anh tạo thành nắm đấm, gân xanh nổi lên, anh dùng sức nện xuống sofa, sau đó đứng lên, “Em tìm anh ấy cũng vô dụng, điều này chứng tỏ gì?”
Cô cắn môi, không nói chuyện, bởi vì cô nhìn ra được, anh đang nổi giận.
Anh lại đi đến gần cô, “Điều này chứng tỏ em không đủ quan trọng, điều này chứng tỏ em mãi mãi không phải người quan trọng nhất, nếu không quan trọng, sao họ nỡ từ bỏ vì em? Ngay cả bản thân em cũng biết em không quan trọng đến vậy, nhưng em lại còn sợ anh ấy khó xử? Em nhìn em xem, đời này luôn làm chuyện như vậy, em coi họ là những người quan trọng nhất trong sinh mệnh, em nhìn xem họ đối xử với em thế nào, em xem đi…”
Anh lại bắt đầu lắc vai cô, “Em toàn tâm toàn ý với hai cô bạn của em, còn họ thì đối xử với em thế nào? Em lương thiện, em tốt bụng, em không so đo gì cả… Em là người độ lượng như thế, vì sao chỉ nhỏ nhen với một mình anh? Em nói đi, em nói đi, là vì anh hèn mọn thích em, cho nên phải chịu đựng sự xem thường và thờ ơ của em, nhưng những người đối xử không tốt với em thì lại có thể nhận được sự toàn tâm toàn ý của em… Mộc Tuyên Dư, con mẹ nó rốt cuộc em đang nghĩ gì?”
Cô đang nghĩ gì, cô đang nghĩ gì, ngay cả bản thân cô cũng không biết mình làm sao nữa.
Ngoại trừ thở dài, cô phát hiện mình không làm được gì nữa.
Nhưng anh bất mãn, anh khó chịu.
“Ngay cả một lần em cũng không muốn thử, chỉ là vì không muốn làm khó anh trai em.” Anh nhìn cô nhấn mạnh từng chữ một, sau đó, cầm một tay cô lên, “Khi bàn tay em tát trên mặt anh, em có từng đau lòng một chút nào không?”
“Không, không phải không?” Anh cười, nhưng mắt lại hơi đỏ.
“Không phải, không phải…” Cô lắc đầu, “Không phải như thế…”
Rốt cuộc anh buông tay cô ra, “Con mẹ nó tôi hèn mọn một cách ngu ngốc nên mới để em chà đạp như vậy.”
/78
|