Diệp Cẩm Đình nhận được điện thoại của Mộc Tuyên Dư thì cười, giống như lời nói với Giang Thừa Châu, anh ta nói chuyện anh ta muốn làm, cũng là đang giúp Giang Thừa Châu, lời này không nói sai, nếu mục đích của Giang Thừa Châu là khiến Mộc Tuyên Dư nhận lấy đau khổ, sau khi anh ta làm chuyện phơi bày ra ngoài ánh sáng này, tất cả những thứ Mộc Tuyên Dư gánh chịu không phải chính là kết quả đó sao? Chỉ có điều Giang Thừa Châu thẹn quá hóa giận mà thôi.
Còn về Mộc Tuyên Dư, trong điện thoại Diệp Cẩm Đình vẫn tỏ ý làm chuyện này cũng coi như giúp Mộc Tuyên Dư, dù sao thì anh ta quả thực đã phải đánh đổi, mà nhà họ Mộc quả thực nhờ thế mà cũng có được lợi ích, bất luận bây giờ hay sau này, khi chuyện hợp tác của nhà họ Mộc và nhà họ Diệp đi vào quỹ đạo, nhà họ Mộc cũng sẽ không khốn đốn bốn bề chỉ vì một câu nói của nhà họ Giang như trước đây.
Mộc Tuyên Dư nghe thấy lời của Diệp Cẩm Đình, đã biết được lần này Diệp Cẩm Đình sẽ không chịu từ bỏ ý đồ.
Diệp Cẩm Đình vẫn ở lại thành phố này chưa rời đi, anh ta tin chắc, anh ta sẽ gặp Giang Thừa Châu một lần nữa, dù rằng tạm thời, người kia vẫn chưa có ý định ở phương diện này.
Lúc Mộc Tuyên Dư đi tìm Diệp Cẩm Đình, khi đi đến khách sạn đó, cô lại cảm thấy mình rất buồn cười, bây giờ cô đến tìm Diệp Cẩm Đình, thật ra không hề nắm chắc bất cứ thứ gì, chỉ là đến không một chuyến, không hiểu vì sao mình lại bằng lòng làm chuyện vô dụng như thế.
Có lẽ là, cũng không biết làm thế nào nhỉ?
Mà cô biết rất rõ một điểm, câu đó của Giang Thừa Châu không sai, cô không làm được chuyện làm khó anh trai cô, cô thà rằng làm chuyện vô dụng này, cũng không chịu thử đến tìm anh trai cô để giải quyết vấn đề.
Mà xem từ suy tính sâu nhất dưới đáy lòng, cô biết tầm quan trọng của lần hợp tác này với nhà họ Mộc, nó cũng phát triển theo hướng lần này anh trai sẽ thành công.
Khi đi đến sảnh lớn khách sạn, cô cười, cười vì vậy mà cô thật sự rất dao động với cành ô liu mà Diệp Cẩm Đình ném tới.
Cô đứng trước quầy nói rõ nguyên do của mình, lại đợi quầy gọi đường dây nội bộ.
Thực ra cô cũng chuẩn bị rằng sẽ không gặp được người rồi, nhưng lại không ngờ rằng đối phương nói cho cô biết số phòng, trực tiếp bảo cô đi lên.
Lần này, là cô chủ động tới, Diệp Cẩm Đình cũng không đoán chắc được là cô sẽ tới để rồi lại chụp những tấm ảnh đó lần nữa nhỉ? Thật ra cũng không phải không có khả năng bị chụp, chỉ là mấy bức ảnh lúc trước bị tung ra, dù lần này lại bị chụp, hiệu quả cũng không khác mấy, cô cũng không cần suy xét xem có thể bị chụp hay không.
Cô vào thang máy lên tầng, ra khỏi thang máy, đứng trước cửa phòng Diệp Cẩm Đình.
Cô chỉ gõ ba cái, cửa đã được mở ra, mà cô không đóng cửa.
Động tác này của cô, khiến khóe miệng Diệp Cẩm Đình vểnh lên, nhưng anh ta cũng không ngăn cản.
Diệp Cẩm Đình lùi người lại, mời cô ngồi, “Cứ một mình đến như vậy, không sợ bị chụp tiếp ư.”
“Còn có thể thảm hơn một chút sao?”
Anh ta lắc đầu, hẳn là không thể nữa.
Cô cười, “Vì sao phải chọn trúng tôi?”
Anh ta cũng cười, “Có lẽ… bởi vì cô có giá trị.”
“Vậy à?” Bản thân cô cũng không biết, mình có giá trị như thế cơ đấy.
“Chúng ta cược một lần nhé, xem xem lần này Giang Thừa Châu sẽ làm thế nào.” Anh ta cười ngồi xuống đối diện cô.
“Rốt cuộc anh muốn lấy được gì từ tay anh ấy?”
Diệp Cẩm Đình nhìn cô, cũng không có ý giấu giếm, “Rất đơn giản, lần trước cậu ta đến Bắc Giang một lần, kiếm được nhiều thứ như thế, làm sao đây, những thứ đó quá khiến người ta thèm muốn, vì thế hi vọng cậu ta nhổ ra một chút, đơn giản vậy thôi.”
“Dựa vào mấy tấm ảnh của tôi?” Cô bật cười, chỉ là trong nụ cười có vẻ châm chọc, “Anh thật sự xem trọng tôi rồi, mục đích của anh chỉ đơn giản như vậy?”
“Đương nhiên, cũng không đơn giản như vậy, tôi muốn từ hôn, mặc dù đã làm cô chịu ấm ức, nhưng tôi cần phải làm vậy.”
Chọn trúng cô, tự nhiên có nguyên nhân của anh ta.
Mộc Tuyên Dư trầm mặc mấy giây, “Anh nghĩ cũng thật chu toàn, bất luận có thể lấy được thứ gì từ trong tay anh ấy không, anh đều có thể thỏa mãn dự tính ban đầu của anh, nhằm vào anh ấy chỉ là nhân tiện mà thôi, chủ yếu vẫn là vì hủy hôn…” Cô lắc đầu, mình chỉ là một quân cờ rất tốt để lợi dụng mà thôi.
“Đừng tự xem thường bản thân cô…” Diệp Cẩm Đình hơi nhấn mạnh, “Còn nhớ lần trước tôi nói chuyện trước khi đính hôn tôi bị một người anh em tốt đánh một trận chứ?”
Cô khó hiểu, anh ta lại tiếp tục nói, “Giang Thừa Châu cũng đánh tôi, bởi vì bắt đầu từ lúc đó, tôi cũng mới biết thì ra tôi từng phụ một cô gái… Khi ấy Giang Thừa Châu không có giao tình gì với tôi, nhưng cũng đánh tôi, bởi vì cậu ta nói nếu cô gái ấy đối đãi với cậu ta như thế, cậu ta tuyệt đối không nỡ phụ cô ấy… ‘Cô gái ấy’, nếu tôi đoán không sai, là chỉ cô nhỉ?”
Cho nên, cô so với cô tự nhận định về mình, hẳn là có giá trị hơn rất nhiều.
“Chúc mừng anh, đạt được mục đích rồi.” Cô biết, Diệp Cẩm Đình sẽ không giúp cô điều gì, thực ra cũng không giúp gì được, có thể giải thích gì chứ, giải thích rằng giữa cô và anh ta không có quan hệ gì, nhưng điểm này Giang Thừa Châu đã biết rõ, cô đến đây, có lẽ chỉ là để có được sự an ủi trong lòng mà thôi.
Quả thực nên chúc mừng, bây giờ nhà họ Mạc đã biết anh ta là kẻ đầu sỏ rồi, cuộc hôn nhân này, chẳng bao lâu là sẽ không còn nữa.
Cô đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Mà Diệp Cẩm Đình thì không ngăn cản, lần này anh ta làm việc, đích xác có chỗ không phúc hậu, nhiều năm trên thương trường như vậy, đã quen không chừa thủ đoạn nào vì mục đích rồi, nhưng kéo một người phụ nữ xuống nước như thế, lại là lần đầu tiên.
Nhưng anh ta không cảm thấy bản thân có chỗ nào không đúng, bởi vì anh ta đã trả công rồi, đúng vậy, anh ta ném ra bánh trái thơm ngon cho Thịnh Đạt, là phí bồi thường cho người phụ nữ này, dựa theo nguyên tắc tiền bạc hàng hóa rõ ràng, anh ta cảm thấy mình đã sớm thanh toán phí tổn rồi, chút áy náy duy nhất, có lẽ là vì đây chỉ là một cuộc mua bán mang tính cưỡng ép.
Mộc Tuyên Dư còn chưa đi đến cửa, bên ngoài đã có một người phụ nữ tiến vào, người phụ nữ đó dáng người thướt tha, trên người có thứ khí chất hoạt bát đầy sức sống, cô ấy nhìn Mộc Tuyên Dư một cái, nhưng không nói chuyện, cô ấy chính là một đương sự trong câu chuyện đó.
Mạc Yến Yến đi đến bên cạnh Diệp Cẩm Đình, “Thì ra là thế, để có thể giải trừ hôn ước với tôi, vậy mà anh đã làm nhiều chuyện như thế, anh giỏi lắm… Hà tất chứ, cũng có phải tôi bám vào anh không buông đâu, anh không muốn lấy tôi thì anh cứ nói, việc gì phải làm ra những chuyện này…”
“Tôi đã nói rồi, nhưng cô có nghe không?”
“Diệp Cẩm Đình, con mẹ nó anh là tên khốn…”
…
Mộc Tuyên Dư không tham dự vào đoạn đối thoại này, trước khi đến, cô biết có người bám theo mình, lái chiếc xe nổi tiếng đắt tiền, chủ nhân chiếc xe là cô gái này.
Điều duy nhất cô nghĩ đến là, cặp đôi này là kết quả của việc tự do yêu đương, không có gì khác nữa.
Có Mạc Yến Yến rồi, chí ít thì cho dù tung ra những bức ảnh đó, Mạc Yến Yến là một trong những đương sự hẳn cũng biết cô vô tội, vậy là đủ rồi.
Giang Thừa Châu hiển nhiên không tiếp bất cứ cuộc gọi nào từ cô, không muốn có bất cứ trao đổi gì với cô.
Cô không có cách nào, chỉ có thể đợi anh ở dưới tòa nhà Vạn Thành, cô không lên được tầng cao nhất, cũng chỉ có thể loanh quanh được trong đại sảnh.
Hôm nay là ngày thứ bốn cô đợi, cô ngồi ở rìa đại sảnh, nhìn một gốc cây nào đó ngoài cửa sổ, lá cây rất dài và mảnh, từ rất nhiều phiến lá dài mảnh hợp thành phiến lá lớn.
Cô đang nghĩ, liệu anh có không buồn bận tâm đ ến mình nữa không?
Vậy thì đây là chuyện tốt hay chuyện xấu?
Cô vươn tay sờ tấm thủy tinh, không sờ được ra bên ngoài, lúc này trời đã mưa, mưa đổ xuống, đánh vào phiến lá cô vừa quan sát.
Lúc này cô mới nhớ ra, hình như đã rất lâu cô không tiếp xúc với mưa rồi, cô đứng dậy, đi ra ngoài cửa.
Mưa không quá lớn, tí tách tí tách rơi, nháy mắt mặt đất ướt đẫm.
Mà Giang Thừa Châu ở trong phòng làm việc trên tầng cao liếc mắt ra ngoài, mưa rồi? Bút trong tay anh xoay rồi lại xoay, lòng anh bắt đầu không yên, mưa rồi, suy nghĩ đầu tiên của anh vậy mà lại là, để có thể gặp được anh, người phụ nữ kia có lẽ chuyện gì cũng đều làm nhỉ, đứng trong mưa khiến anh… Anh bật dậy, trong đầu thật sự xuất hiện cảnh tượng đó, cô đáng thương đứng trong mưa, thật sự đủ rồi, anh không muốn nghĩ nữa, nhưng lại không khống chế được bản thân.
Điều cô nên làm không phải là ở đây đợi anh, mà là đi tìm anh trai cô, dù rằng cô chỉ thử một lần, chỉ là để anh trai cô thử một lần, anh cũng sẽ không cảm thấy trong lòng cô thứ hạng của anh luôn luôn là hạng bét, nhưng ngay cả thử một lần cô cũng không, chỉ là vì người đàn ông đó là anh trai cô.
Nhưng sau khi suy nghĩ nào đó xuất hiện trong đầu, lại bắt đầu không khống chế được nó điên cuồng sinh trưởng, mấy giây trôi qua, anh lại bật dậy lần nữa, ra khỏi phòng làm việc, vào thang máy xuống thẳng tầng trệt.
Mưa rơi rào rào, cảnh tượng anh nhìn thấy là cô ngồi xổm ở cửa, mấy hôm nay bảo vệ đã quen với cô, cũng mặc kệ cô, dù sao thì đến giờ rồi cô sẽ rời đi, sẽ không ảnh hưởng đến công việc của họ.
Cô ngồi xổm ở đó, yên lặng nhìn mưa.
Giang Thừa Châu đứng yên cách cô năm mét, cô ngồi xổm thành một khối ở đó, vậy mà chỉ là một khối nhỏ như vậy, anh cảm thấy lục phủ ngũ tạng mình như bị người ta xé rách, nhưng thực ra không phải rất đau, chỉ là thứ cảm giác đó anh không kiểm soát được, anh không cách nào hình dung thứ cảm giác đó, nhưng lại có thể biết được, năm đó anh quay đầu lại từng lần từng lần, nhìn thấy đều là bóng dáng ấy lặng lẽ nhìn anh rời đi.
Anh từng tâm huyết dâng trào, dùng tay đo, thì ra chỉ cần anh đi xa, bóng dáng đối phương vậy mà chỉ dài bằng nửa ngón tay, vậy thì, cô có thể nhìn rõ mình không?
Có thứ gì đó, như thủy triều đổ ập vào đáy lòng.
Anh đi qua, đứng bên cạnh cô, cô thì hơi nghiêng người ngẩng đầu.
Lần này, anh nhìn rõ vẻ mặt của cô, không phải ngạc nhiên mừng rỡ, mà là hoang mang bối rối, cả khuôn mặt đều là vẻ mê man mông lung.
Anh kiềm chế kích động muốn ôm lấy cô, “Đi…” Anh ngẫm nghĩ, “Em ở yên đây.”
Anh đội mưa đi lấy xe, cô chậm rãi đứng dậy, nhìn thân ảnh trong mưa của anh, cô cắn cắn môi, giây phút này, thậm chí cô cảm thấy áy náy sâu sắc vì chút mừng thầm lúc trước khi cô cho rằng từ giờ anh sẽ không để ý tới cô nữa, một sự việc, tự nhiên nên có đầu có cuối mới đúng.
Anh lái xe qua, cô mau chóng bước vào.
Anh nhìn cô một cái, sờ sờ quần áo mình, mới cảm thấy quần áo mình hơi ẩm ướt, từ bỏ ý định cởi áo, anh bình tĩnh lái xe.
Lần này, là anh tự từ bỏ, không trách được người khác.
Hai ngày sau, nhà họ Mạc mở một cuộc họp báo nhỏ, nói vắt tắt rõ ràng chuyện giải trừ hôn ước với nhà họ Diệp, còn về nguyên nhân, không đề cập tới một chữ nào, mà Mạc Yến Yến thì ăn vận xinh đẹp rạng rỡ xuất hiện trong cuộc họp báo, từ đầu đến cuối cô ấy không nói Diệp Cẩm Đình không đúng một câu nào, chỉ nói sau khi hai người ở bên nhau, phát hiện không hợp để tiến tới hôn nhân, vì thế hòa bình chia tay, chính là vậy.
Mà cùng ngày, Giang Thừa Châu và Diệp Cẩm Đình gặp mặt, lần này, Giang Thừa Châu thay mặt cho nhà họ Giang, cùng người phụ trách nhà họ Giang ở thành phố Bắc Giang là Giang Tu Trạch kí kết một hợp đồng, nội dung cụ thể không ai biết được, bên ngoài chỉ biết rõ, hợp tác giữa họ đã sâu hơn.
Còn tin tức về Diệp Cẩm Đình và cô gái thần bí, cuối cùng bỏ đấy, tin tức mới xuất hiện, sự quan tâm của mọi người mau chóng bị dời đi.
Sau khi kí kết hợp đồng đó, Giang Thừa Châu và Giang Cảnh Hạo nói chuyện điện thoại, Giang Cảnh Hạo biết được tình hình thì cười, “Cũng tốt, tốt hơn trong tưởng tượng của anh một chút, Giang Tu Trạch làm vậy, cũng chính là tình hình bên chỗ cậu ta không tốt lắm, hi vọng lấy chúng ta làm cửa đột phá, thay đổi tình hình nguy khốn của công ty… Không sao, chỉ là một loại hợp tác khác mà thôi.”
“Anh, không có lần sau đâu.”
“Biết tự xét lại mình là được rồi, chưa từng xử lý những chuyện này, thế này đã là rất tốt rồi.”
“Thực ra anh có thể mắng em một trận.”
Giang Cảnh Hạo cười, “Thừa Châu à, nếu với chuyện tình cảm chú cũng có thể tự xem xét lại mình như thế, anh cũng yên tâm rồi.”
“Em còn có chuyện, cúp máy đây.”
Giang Cảnh Hạo nhìn di động rồi cười, sau đó thì lắc đầu.
/78
|