Yêu Hồ Loạn Thế

Chương 67: Ngạo Thiên nguy cấp

/143


" Năm ngày rồi, Từ Ngạo Thiên đã hôn mê suốt năm ngày.

Năm ngày gần đây hắn sốt cao không ngừng, vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, có vô số đại phu danh y xem qua đều thúc thủ vô sách (bó tay không biện pháp).

Đông Hải thành rất nghèo rồi, nghèo đến mức không có thứ gì để hắn tẩm bổ. Đã nhiều ngày nhân số của Đông Hải thành tăng vọt, mới qua năm ngày ngắn ngủi, nhân số của Đông Hải thành bao gồm cả các thôn trấn phụ cận đã muốn vượt quá mười vạn người, hơn nữa con số này vẫn còn không ngừng tăng lên mỗi ngày.

Cũng may Đông Hải thành ở gần biển, có không ít người ra biển bắt cá mà sống, hơn nữa đất đai của các hương trấn phụ cận rất phì nhiêu, mỗi gia đình đều được phân một mảnh đất đai do Lãnh Vô Tâm phân chia, dân chúng đều đã tự giác canh tác lương thực trên mảnh đất nhà mình được chia.

Đối với vấn đề thu nhận dân chúng và phát triển của Đông Hải thành, Phương Tử Vũ giao cho Lãnh Vô Tâm và Lý Phong toàn quyền phụ trách, mà hắn lại tránh ở trong phòng của Từ Ngạo Thiên đóng cửa không ra.

Năm ngày qua Phương Tử Vũ ngày đêm đều tự cấp chân khí vận chuyển cho Từ Ngạo Thiên kéo dài sinh mệnh cho hắn, giờ phút này hắn đã ở tình trạng kiệt sức, sắc mặt tái nhợt, mắt hõm sâu, cả người tiều tụy rất nhiều.

"Cộc cộc"

Phương Tử Vũ mới vừa vì Từ Ngạo Thiên thu công đang chuẩn bị ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, hơi phun ra một hơi, nhẹ giọng nói:"Chuyện gì? Lăng Nguyệt".

Thanh âm trong trẻo của Lăng Nguyệt vang lên ở ngoài cửa:"Phương đại ca, muội mang chút thức ăn đến cho huynh".

Phương Tử Vũ bình thản nói:"Không cần".

Lăng Nguyệt vội la lên:"Nhưng năm ngày rồi huynh cũng chưa ăn gì".

Phương Tử Vũ lạnh lùng nói:"Ta không cần".

"Nhưng mà…"

"Đủ rồi". Phương Tử Vũ lạnh giọng quát:"Không có việc gì đừng đến làm phiền ta".

Ngoài cửa, Lăng Nguyệt sau một lúc trầm mặc lại sợ hãi nói:"Vậy để cho Từ đại ca ăn một chút đi, huynh ấy bị thương, thân thể yếu đuối, không ăn chút gì sao chịu được chứ".

Phương Tử Vũ quay đầu nhìn thoáng qua Từ Ngạo Thiên đã ngủ, năm ngày này hắn chỉ lo vận công chữa thương cho Từ Ngạo Thiên, đã hoàn toàn quên hắn còn chưa tới Tích Cốc kỳ, do không ăn năm ngày khuôn mặt khỏe mạnh của Từ Ngạo Thiên đã có chút lõm xuống.

Thở thật dài, Phương Tử Vũ nhẹ giọng nói:"Vào đi".

Cánh cửa được nhẹ nhàng mở ra, Lăng Nguyệt xinh đẹp bưng hai chén cháo loãng nhẹ nhàng tiến vào.

"Ngươi cho huynh ấy ăn, ta muốn vận công, không được làm phiền ta". Phương Tử Vũ nói xong không để ý tới phản ứng của Lăng Nguyệt liền tự nhắm mắt vận công.

Lăng Nguyệt ngồi vào bên giường nhẹ nhàng nâng đầu của Từ Ngạo Thiên gối lên đùi mình, đút cho hắn từng thìa từng thìa nhỏ cháo loãng, chờ Từ Ngạo Thiên uống hết cháo, Lăng Nguyệt mới nhẹ nhàng nâng đầu hắn đặt lên giường, sau đó bưng bát xoay người đi ra. Khi đi ra đến cửa, ánh mắt phức tạp của Lăng Nguyệt liếc nhìn Phương Tử Vũ đang nhắm mắt nghỉ ngơi, sau đó mới nhẹ nhàng rời đi.


/143

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status