Edit: V.O
Lòng buồn bực.
Thở không ra hơi.
Ta chợt hít một hơi, lại bị sặc một hớp nước khiến đầu váng mắt hoa, nước lạnh như băng khiến ta từ từ tỉnh táo mấy phần.
Hình ảnh trước mắt từ từ rõ ràng, lại chỉ có thể nhìn thấy mờ tối đen như mực, từ từ mới nhìn rõ vách đá màu đen trên đỉnh đầu, ta giật giật thân thể, phát hiện mình không thể động đậy...
Đây là đâu?
Bên tai mơ hồ truyền đến tiếng vang nhỏ bé, dường như có gì đó đang tới.
"Không biết tự lượng sức đi tìm Cỏ Hóa Hình gì chứ, giờ thì hay rồi, nửa chết nửa sống, ta thấy đạo hạnh ngàn năm cũng không đủ cứu mạng ngươi! Nhanh dẫn tỷ tỷ ngươi về, đừng chết trong động phủ của ta, nếu truyền đi, đến lúc đó Lam nương tử ta sao có thể đặt chân ở Yêu Giới!" Trong giọng nữ nhân bén nhọn cay nghiệt ồn ào kia, hình ảnh trước mắt ta từ từ khôi phục rõ ràng.
Giường đá lạnh như băng phía dưới truyền đến cảm giác lạnh lẽo, bốn phía còn có vài mạng nhện xám trắng, còn có một cái kén lớn được bọc bởi một đống tơ nhện, xương cốt trắng xóa trên đất hết đống này đến đống khác, ta không khỏi lạnh cả người.
Đầu còn choáng, ta cố gắng nhớ lại những ký ức hỗn loạn kia.
Thân thể nguyên chủ tên là Tiểu Thanh, không phải người, mà là một con Xà Yêu tu hành gần ngàn năm.
Bảy ngày trước, nàng không nghe Ma Tước Tinh (chim sẻ) - Tô Tô khuyên, muốn xuống Đoạn Trường Nhai tìm Cỏ Hóa Hình, bị hai đạo sĩ dưới đó đánh gần chết, trên đường trọng thương lại bị đánh lén, suýt chút nữa bị lột da lấy mật.
May được Sơn Tinh Lão Thụ cứu mạng, không nghĩ tới nguyên chủ Tiểu Thanh lại mất, không hiểu sao vừa vặn bị ta giành thân sống lại.
Chuyện này cũng quá ly kỳ, ta đang suy nghĩ. Chỉ thấy một bóng người ào tới, miệng kêu: "Tỷ tỷ, tỷ đã tỉnh, thật dọa chết muội!"
Đây chính là Ma Tước Tinh - Tô Tô.
"Ừ..." Ta khó khăn gật đầu, lại cảm thấy thân thể vô cùng nặng nề, lúc này mới nhìn rõ thân thể mình. Lại là thân rắn thô to như thùng phi, thật là vừa trầm vừa nặng.
"Bây giờ là giờ gì?"
"Đã là buổi trưa, tỷ tỷ, tỷ cảm thấy thế nào, chúng ta ở động phủ của Lam nương tử, thân thể tỷ không thoải mái chỗ nào? Sao lại run dữ vậy?" Giọng Tô Tô rất ân cần.
"Tỉnh thì nhanh cút ra ngoài! Lát nữa lão nương có khách, không có thời gian chậm trễ!"
Lúc này ta mới nhìn thấy sau lưng Tô Tô còn có một thứ, chỉ là nó đen như mực hòa làm một thể với huyệt động, vừa rồi không phát hiện.
Cái tên lầm bầm này là gì vậy? Một con nhện thật to! Không biết bao nhiêu con mắt đang nhìn mình chằm chằm!
Thầm đọc A di đà phật ở trong lòng, thân thể càng cứng ngắc hơn, ai có thể nói cho ta biết rốt cuộc làm thế nào để chạy thoát thân!
"Ta...không sao! Chúng ta đi thôi." Nhìn chằm chằm mấy con mắt, có chút cứng ngắc nói, có cảm giác sắp đổ mồ hôi lạnh...
"Vậy thì tốt!" Tô Tô thở phào nhẹ nhõm, nói với Lam nương tử: "Hôm nay vẫn phải đa tạ ngài, mười con thỏ ta hứa với ngài ngày mai sẽ đưa tới!"
"Cút nhanh lên!" Lam nương tử nói, bò từ cái kén lớn đến nóc nhà bằng vách đá, ý tiễn khách rất rõ ràng.
Có lẽ là từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên ta đi bằng cách bò trườn, nhưng thân là thể thú, cũng chỉ có thể bị ép đón nhận.
Vốn dĩ ta tới đây, là anh trai ruột đẩy ta ra đường vì tiền bảo hiểm...không đề cập tới cũng được.
Tỉnh lại cũng đã là tình huống như thế, hơn nữa dựa vào trí nhớ, rất hiển nhiên thời đại này là thời không vô căn cứ, chẳng những yêu quái đông đảo, còn có Yêu Giới. Nhân loại trừ dân chúng, còn có vài hòa thượng và đạo sĩ trừ yêu, dieendaanleequuydoon – V.O, bọn họ chẳng những đều có pháp lực, hơn nữa còn rất lợi hại. Theo hiểu biết của nguyên chủ Tiểu Thanh, còn có Phật Giới và Tiên Giới chỉ tồn tại ở trong chuyện thần thoại.
Với tình huống bây giờ, chẳng những còn chưa hóa hình, càng thêm chưa quen cuộc sống nơi đây. Điểm chết người là, ta không thích ứng được thân rắn, chỉ nhìn trong lòng đã ngứa ngáy khó chịu.
Lười biếng ngồi phịch ở trên tảng đá lớn, chán đến chết phơi nắng, trong lòng có khổ nói không nên lời.
Lúc Tô Tô trở về, lại mang về một tin tức tốt: "Tỷ tỷ, muội hỏi thăm được tin cho tỷ hóa hình ở chỗ Lão Quy rồi!"
"Thật? Muội tìm được những cách hóa hình khác rồi hả?" Ta vừa nghe tinh thần đã tỉnh táo, tiến lại gần.
Tô Tô gật đầu, nói: "Trừ Cỏ Hóa Hình ở dưới Đoạn Trường Nhai, nghe nói hình như Kim Sơn Tự ở Nhuận Châu có viên Xá Lợi! So với đạo sĩ thúi ở Đạo quán, hòa thượng tương đối khá đối phó một chút, nhưng vì đa số bọn họ sẽ không sát sinh, cũng tương đối an toàn chút, nhưng mà. . ."
"Nhưng mà, nghe nói, Kim Sơn Tự có hòa thượng rất lợi hại, cũng có danh tiếng vang dội ở Yêu Giới, tỷ tỷ nhất định phải nhớ, không thể cứng đối cứng, nếu như thật thành thù, vậy trước tiên chạy thoát thân quan trọng hơn." Ánh mắt Tô Tô nghiêm túc, giọng nói cũng càng nặng.
Thật lợi hại như vậy? Ta vẫn nghi ngờ, bất kể như thế nào, Xá Lợi này, tình thế bắt buộc.
Nhưng. . . Kim Sơn Tự. . . hòa thượng, ta còn tên là Tiểu Thanh. . .sao quen thuộc vậy chứ? Chẳng lẽ đây là truyện Bạch Xà?
Nhuận Châu cách Động Thanh Nhai chừng vài trăm dặm, đối với ta bây giờ có yêu pháp có thể cưỡi mây đạp gió mà nói, cũng chỉ là khoảng cách ngắn, có thể so với máy bay.
Kim Sơn Tự ở dưới trời chiều phán chiếu bóng dáng xám xịt. Không trang nghiêm túc trọng, ở dưới ánh mặt trời chiếu rọi có vẻ có mấy phần nhu hòa, đây là lần đầu tiên ta chạy đến chỗ ở loài người.
Ta ngẩng đầu ngẩn người nhìn cánh cổng, Phật Tổ bên trong trông rất hiền lành nhìn chăm chú vào ta, bản năng khiến ta cảm thấy người này rất nguy hiểm, ta không có can đảm vọt vào.
Không vào được. . .vậy phải vào trộm thế nào. . .à không, là mượn dùng.
Đường lớn không thông, chỉ có thể đi đường nhỏ.
Ta vòng quanh chùa hai vòng lớn, cuối cùng ta cũng phát hiện ra một cái lỗ ở góc tường có thể vào! Có lỗ, trong lòng ta thở dài một câu thượng đế phù hộ, rồi tiến tới, mặc dù đối với con người lỗ này chui không qua, đối với ta, ha ha, chỉ là chuyện nhỏ!
Bên trong không có một bóng người, mặt đất cũng sạch sẽ, ta bò từ góc tường lên nóc nhà, quan sát khắp nơi, vẫn không có đầu mối gì. Xá Lợi được giấu ở đâu, chỉ cần có nó, ta sẽ có thể hóa hình rồi.
Ta lại bò qua bò lại mấy vòng trên đầu tường. Cũng không thấy một hòa thượng, không biết mọi người đi đâu.
Đang suy tư, chỗ đuôi ta bị một lực kéo ra ngoài.
"Sao ở đây có thể có rắn chứ?" Giọng nói trẻ con vang lên, ta sửng sốt, trừng mắt nhìn nó, nó cũng trừng mắt nhìn ta. Ôi chao, đây là một đứa con nít, không đúng, là một hòa thượng nho nhỏ.
Không đúng, tại sao nó có thể nắm đuôi của ta! Tiểu quỷ, ngươi thật là to gan, dám nắm đuôi của ta!
Ta lắc lắc thân, muốn tránh thoát, thay vào đó sức của hòa thượng trẻ con cũng không nhỏ, vẫn không buông tay. Không buông tay nữa, ta sẽ cắn đó! Ta sẽ cắn người! Ta khạc lưỡi rắn ra cảnh cáo nó. Không thể nói chuyện, sợ sẽ hù đứa trẻ can đảm này.
"Rắn ơi rắn, sao ngươi lại chạy đến chùa. Phương trượng nói, hôm nay mọi người phải quét dọn vệ sinh, nếu ngươi bị mấy... sư huynh hư kia của ta phát hiện, sẽ thảm." Nó đặt ta vào lòng bàn tay, mở mắt to tròn đáng yêu nhìn chăm chú vào ta một lúc lâu: "Hình dạng của ngươi thật đẹp."
Sao nó thấy hình dạng ta đẹp? Đầu ta choáng, bỏ đi, nể mặt nó khen ta, ta quyết định không chấp nó. Ta vẩy cái đuôi, le lưỡi, không có ý định để ý đến nó nữa.
"A di đà phật. Tử Diệu, đệ ở đây làm gì?" Giọng trong trẻo lạnh lùng mang theo từ tính. Ta còn chưa quay đầu lại nhìn, đứa bé kia đã nhanh chóng giấu ta ra sau lưng. "Sư, sư huynh. . ."
Sư huynh? Chính là người xấu đứa bé này nói? Đứa bé nhỏ như vậy nói người này rất xấu, chắc là bình thường bị hắn ăn hiếp. Thật là đứa bé đáng thương.
"A di đà phật, thả nó, đi quét dọn đi." Người nọ cũng không nói gì, chỉ là không thèm nhìn cũng biết tiểu hòa thượng giấu ta trong tay, chẳng lẽ vừa rồi hắn vẫn ở đây.
"Vâng, sư huynh." Tử Diệu khéo léo gật đầu, xoay người đặt ta xuống đất, ngay cả nhìn cũng không nhìn, chạy nhanh như một làn khói. Đứa bé này, mới vừa rồi còn nói không để cho ta bị sư huynh nó phát hiện, nhanh như vậy đã hố đồng đội, bán đứng ta rồi. Cũng may ta có đủ pháp lực xoay sở, mặc hắn là ai, giết chết tuyệt đối không thành vấn đề.
Trong lòng nói xong, ngẩng đầu lên nhìn cái người được gọi là sư huynh hư kia.
Người hắn chặn ánh mặt trời, ta đứng ở trong tối, có thể thấy loáng thoáng đường nét gương mặt hắn.
/62
|