Edit: V.O
"Yêu nghiệt, dám tới Kim Sơn Tự." Giọng hắn nhàn nhạt, không quá lớn, nhưng ta có thể nghe rõ ràng. Chỉ thấy hắn hơi nghiêng người qua, lộ ra nửa ánh mặt trời, lẳng lặng quét qua mặt hắn, hắn nhìn chằm chằm ta, dường như nhìn thấu tất cả. Ta chỉ biết là trong nháy mắt con ngươi của ta phóng đại, cảm thấy thời gian cũng ngừng nửa phần.
Ta vội vàng cúi đầu, không dám nhìn nữa. Bây giờ bề ngoài là rắn, lại có cảm giác mặt nóng đỏ. Người này, người này khiến linh hồn của ta bắt đầu nóng lên, hốt hoảng không biết làm sao. Ta chưa bao giờ có cảm giác này. Hắn mi mục thanh tú, mặc dù quanh thân tản ra hơi thở bình thản mà an tường, nhưng mặc quần áo tăng lữ màu trắng, có vẻ xa cách lạnh lùng không thân cận. Hòa thượng này, vẻ ngoài thật đẹp. Nhất thời ta cũng không biết dùng từ gì để hình dung, chẳng qua là cảm thấy, đẹp...
"Ngươi...là người phương nào?" Nếu nhìn một cái đã nhận ra thân phận của ta, nói vậy cũng là người lợi hại, ta cố gắng ổn định linh hồn run rẩy mất khống chế của mình, lên tiếng hỏi.
"A di đà phật. Pháp Hải." Hai tay hắn tạo thành chữ thập, nhẹ nhàng nói ra hai chữ khiến ta nghẹn họng nhìn trân trối!
Pháp Hải? Hắn là Pháp Hải? Ta sững sờ nguyên tại chỗ, không phải Pháp Hải là lão đầu râu bạc không thông đạo lý, cậy mạnh sao, sao lại biến thành một hòa thượng còn trẻ đẹp như vậy? Nhưng mà, thật là, quá đẹp. Ta nghĩ lúc này nhất định là ta ngốc rồi, yêu quái khác thấy sát tinh hung danh quát sát này trốn còn không còn kịp nữa, mà ta lúc này lại táo bạo nổi lên mê trai. Đợi đến lúc hắn cầm Kim Bát lên hướng về phía ta, Kim Bát ở trước mặt ta cản tầm mắt của ta, ta mới nghĩ tới phải chạy trốn. Đáng tiếc, đã chậm...
Kim quang chói mắt, tiếng nói hỗn loạn, ta bị thu vào trong Kim Bát. Hòa thượng này dùng mỹ nam kế! Ta không phục! "Ngươi thả ta ra, ta không làm chuyện gì xấu!" Ta đụng vào bốn vách, phát ra tiếng vang bang bang, dẫn tới sự chú ý của hắn.
"Xà Yêu năm trăm năm còn chưa hóa hình lại dám tới Kim Sơn Tự quấy rối." Hòa thượng lẳng lặng nói: "Ngươi nói ngươi không tới làm chuyện xấu, nơi này người phàm phần đông, nếu ngươi không tới làm chuyện xấu, sao không tu luyện trong núi sâu?" Hắn cúi đầu nhìn ta. Ta cúi đầu, thật ra thì hắn nói vẫn rất có đạo lý, ta là tới trộm, không, tới mượn Xá Lợi , đây coi như là làm chuyện xấu. "Nhưng ta lại không làm." Ta chỉ giải thích một câu không có sức thuyết phục gì.
"A di đà phật." Pháp Hải chỉ đáp lại ta bằng một câu A di đà phật lạnh nhạt. Rồi bưng ta đi tới trước. "Này, hòa thượng thối, ngươi muốn đưa ta đi đâu?" Pháp Hải chính là Pháp Hải, cho dù đổi thành hòa thượng trẻ tuổi anh tuấn giá trị nhan sắc cao, vẫn là một tên kiêu căng danh xứng với thật, cậy mạnh vô lý, hòa thượng thối vô lý không giảng đạo lý!
"Hòa thượng, ngươi mau thả ta ra!" Ta vòng tới vòng lui ở trong Kim Bát, thứ nhỏ như vậy, hết sức chắc chắn, bất kể ta lăn lộn thế nào, cũng không ra được. "Hòa thượng ca ca, ngươi xem ta cũng chưa từng làm chuyện xấu, vậy, ngươi thả ta ra, ta lập tức trở về rừng núi tu luyện có được không." Ta bất đắc dĩ, vẫn lựa chọn nói mềm, ôm hi vọng biết đâu hòa thượng này nổi lòng tốt, thả ta đi.
"A di đà phật, đương nhiên bổn tọa sẽ thả ngươi." Pháp Hải gật đầu, giọng nói không thay đổi âm điệu, nhìn ta nói.
"Vậy bây giờ thả ta ra đi." Ta vừa nghe, vẩy cái đuôi, có chút lấy lòng nói. Hảo hán không ăn thua thiệt trước mắt, chạy thoát thân trước rồi nói.
Hắn liếc nhìn ta, cũng không trả lời ta, tay áo đắp lên, cứ như vậy tối om. Nếu hắn nói thả ta, cũng sẽ không nuốt lời chứ, không phải hòa thượng bọn họ có câu nói người xuất gia không nói dối sao. Không biết qua bao lâu, ta lượn quanh không có sức lực ở trong Kim Bát, mềm nhũn đi trên mặt đất, lật cái bụng trống lười thành một đống. Trong nháy mắt sáng lên, chỉ thấy một bàn tay đảo qua Kim Bát. Ta chỉ cảm thấy đột nhiên thân thể bay lên không, lúc này mới phát hiện ta đã ra khỏi Kim Bát.
Ta mông lung nhìn hòa thượng. Chỉ thấy hắn hướng về phía ta, dường như đang muốn nói gì đó. Lại không phát ra âm thanh, cười như không cười nhìn chằm chằm ta.
Ta thế nào. Ta cúi đầu nhìn mình, nhất thời lúng túng, mềm nhũn quấn thành đống bùn, ngay cả cái bụng cũng lật qua lộ trong không khí. Ta vội vã lật người, nghiêm nghị khôi phục uy phong anh tư lẫm lẫm. Liếc hòa thượng, hắn vẫn còn đang cười. "Cười, cười, cười cái gì mà cười, chưa từng thấy rắn à, thả ta ra cũng không nói một tiếng, đột nhiên như vậy. . ." Càng nói đến phần sau, ta lại không vui. Nếu bây giờ là người nhất định sẽ hung hăng xem thường hắn.
"Xà Yêu, nể tình ngươi còn chưa hại người, dieendaanleequuydoon – V.O, hôm nay sẽ phong ngươi ở đáy Tây Hồ, ngươi cần tu luyện chăm chỉ, sớm ngày thành tiên, đến lúc đó ngươi đủ khả năng phá vỡ phong ấn của ta, rồi tự mình đi thôi." Hòa thượng thấy ta khôi phục bình thường, cũng ngừng cười, nghiêm túc nói với ta.
Cái gì? Nhốt ta ở đáy Tây Hồ? Ta nhìn vòng quanh khắp nơi, lúc này mới phát hiện thân thể của ta bị vây dưới mặt hồ, nơi này là Tây Hồ? Nếu bị nhốt, vậy không phải là ta mất đi tự do sao? Chuyện này còn khó chịu hơn giết ta! Hòa thượng thối chết tiệt này, không phải chỉ là đến Kim Sơn Tự thôi sao? Ta cũng không trộm được Xá Lợi, còn chỉnh ta như vậy! Không trách được người đời truyền hắn là hòa thượng thối ngoan cố không hiểu tình lý, đừng nói không biết yêu, ngay cả nửa lòng thương hại cũng không có!
"Hòa thượng chết tiệt, còn không bằng ngươi giết ta đi!" Ta nhe răng hung tợn hét lên với hắn, vốn muốn xông qua cắn hắn một phát, nhưng bị Phật quang cấm chế, trừ di chuyển ở bên trong, làm thế nào cũng không ra được. Ta làm thế nào cũng không nghĩ tới Pháp Hải lợi hại như vậy, nếu biết cũng sẽ không có ý đồ với Xá Lợi, thật là không nghe lời người lớn nói sẽ bị thua thiệt.
"A di đà phật, bổn tọa sẽ không giết ngươi." Pháp Hải bình tĩnh nhìn ta giương nanh múa vuốt trong Phật quang của Kim Bát, thản nhiên nói: "Đối với yêu mà nói, ngàn năm cũng chỉ là nháy mắt mà thôi."
"Nếu hôm nay ngươi không thả ta, tới ngày đó ta nhất định sẽ giết ngươi!"
"A đi đà phật, ngươi cần tu hành chăm chỉ." Pháp Hải không để ý tới ta, vươn tay bắt đầu kết ấn. Chỉ thấy một đường Chân Ngôn Phật Môn từ trong tay hắn bay về phía Phật quang giam cầm ta, từ từ tạo thành một vách tường trong suốt, cách mặt hồ càng ngày càng gần.
Đúng lúc ta sắp chìm vào trong hồ, không còn hy vọng sống. Ta chỉ có thể mang theo thù hận nguyền rủa: "Hòa thượng chết tiệt, nếu ngươi phong ta trong hồ, vậy ngày ta ra ngoài sẽ huyết tẩy thành Hàng Châu! Nợ máu này chính là tội nghiệt của ngươi!" Vừa dứt lời, vang vọng trên mặt hồ, truyền tới chỗ hòa thượng, thân thể lại lơ lửng trên mặt nước, không chìm xuống nữa. Ơ, hòa thượng này lại sợ ta uy hiếp, dù thế nào cũng có tác dụng.
Ta còn chưa ngậm miệng, đã nghe thấy giọng lạnh lùng trong trẻo của hòa thượng truyền đến. "Nếu ngươi có ác niệm tàn nhẫn đến mức này, a di đà phật, bổn tọa sẽ không tha cho ngươi nữa, hôm nay nhất định phải vì dân trừ hại." Hắn nhíu mày vô cùng chặt, không còn thản nhiên như mới lần đầu gặp gỡ, uy nghiêm không diễn tả được tràn ngập trên người hắn. Ngay cả ánh mắt bình thản cũng bắt đầu trở nên ác liệt. Ta cảm thấy lạnh cả sống lưng, dựa vào bản năng của động vật, ta đã cảm nhận được sát ý rõ ràng của hắn. Thiền trượng trong tay hắn sáng lên. Ta không hiểu, vốn hòa thượng đều mang lòng từ bi, càng không thể sát sinh, vì sao hắn như vậy còn được người đời ca tụng là cao tăng đắc đạo. Nhưng bây giờ không còn kịp suy tư vấn đề này nữa, chạy thoát thân trước rồi hãy nói.
Lần này thật sự là ta đần, vốn tưởng hòa thượng sẽ thả ta ra rồi mới ra tay, nào ngờ vẫn không thể nào ra khỏi bức chắn kim quang này, hoàn toàn không có sức chống cự, đường trốn cũng không có.
Thiền trượng tiến tới càng ngày càng gần, kim quang nghiêm khắc chiếu rọi trước mắt ta, càng ngày càng đậm. Lòng ta dần dần lạnh nửa đoạn, lần này thật sự là phải chết. "Hòa thượng thối, cho dù ta thành ma cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi." Giờ phút này ta lại bình tĩnh, nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú đó, khạc ra mấy chữ, cam chịu thở dài trong lòng. Dù sao ta cũng là người đã từng chết một lần, tới một lần nữa cũng không sao.
Giây phút nguy cơ đó, ta lại không hề cảm thấy đau đớn. Cũng không đau đớn vì linh hồn rời khỏi thể xác. Một bàn tay mảnh khảnh nắm thiền trượng vào lòng bàn tay. Thiền trượng gần trong gang tấc kia lại không nhúc nhích, kim quang rút đi.
"Pháp Hải, khuyên người phải có lòng khoan dung, mệnh số của nó chưa tận, bây giờ hãy tha mạng cho nó." Giọng nói dịu dàng trong trẻo truyền ra ở phía trước ta. Ta nhẹ nhàng ngẩng đầu, người ngồi trên đài sen, cây liễu trong Ngọc Tịnh Bình cầm bên tay trái rũ xuống, mày như trăng khuyết, mắt tỏa thần quang, môi điểm màu đỏ, mặt cười dịu dàng mà điềm tĩnh nhìn Pháp Hải đứng dưới đất.
Người là...ta trợn tròn mắt, thì ra là thật sự có Quan Âm...người từ bi y hệt trong tranh vẽ. Vào lúc này ra tay cứu mạng ta.
"A di đà phật, bái kiến Bồ Tát. Tha mạng cho nó, nó sẽ làm hại tính mạng người thường." Pháp Hải thu thiền trượng, cung kính làm lễ, rồi mới lên tiếng.
"Bồ Tát, con sẽ không hại người." Ta vội vàng bảo đảm với Quan Âm Đại Sĩ đột nhiên xuất hiện. "Con xin thề. Nếu hắn không tùy tiện muốn nhốt con ở Tây Hồ, con sẽ không nói như vậy." Thuận tiện đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người hoà thượng.
Quan Âm Đại Sĩ nhìn ta, cười cười với ta. Lòng ta trống rỗng, âm thầm cúi đầu, không nói thêm gì nữa. "Pháp Hải, Xá Lợi ngày đó ta cho con, còn không?" Người hỏi Pháp Hải.
"Bẩm Bồ Tát, bây giờ bần tăng đang giữ Xá Lợi trên người."
Dĩ nhiên ta ở bên cạnh người nghe thấy rõ ràng. Thì ra là Xá Lợi ta tìm tới tìm lui lại ở trên người hòa thượng này.
Quân Âm gật đầu, lại nói với ta: "Tiểu Thanh, ngày mai ngươi đến Nam Hải tìm ta." Ta mông lung đáp một tiếng vâng, nói xong Quan Âm lại biến mất trong không khí. Chỉ để lại ta thắc mắc. Chỉ vậy thôi à? Vậy rốt cuộc Bồ Tát tới đây làm gì?
"A di đà phật." Không đợi ta kịp phản ứng, Pháp Hải đã một hơi thu Kim Bát. "Hôm nay Bồ Tát xin tha cho ngươi, bổn tọa sẽ tha mạng cho ngươi. Ngươi hãy tự lo cho tốt, nếu làm ác, sẽ không tha cho ngươi nữa."
Ta không dùng phép, dĩ nhiên không thể bay lên, "phịch" một tiếng, mặt mông lung rơi thẳng xuống Tây Hồ. Ta là rắn trên cạn, cho dù ở hiện đại cũng chưa từng học bơi, khi không sặc mấy ngụm nước. Phịch mấy cái, vội vàng ra sức thoát khỏi mặt hồ. Hòa thượng thối ác độc này, cái gì mà cao tăng đắc đạo, đây tuyệt đối là đang trả thù ta! "Hòa thượng thối nhà ngươi, tên khốn kiếp nhà ngươi...khụ khụ."
/62
|