"Lòng tham của nam và nữ không hề giống nhau." Triệu Cẩm Thư nhìn chăm chăm vào Lâm Mộ Mai, "Đa số phụ nữ đều tham lam chuyện tình cảm, còn đàn ông thì tham lam chuyện sự nghiệp."
Nói đến đây, Triệu Cẩm Thư nhích ra khỏi bóng tối, để hai gương mặt họ cách nhau cỡ một bàn tay.
Anh cất giọng nhẹ tênh: "Lâm Mộ Mai, em đừng quên Vưu thiếu gia của em chỉ mới hai mươi ba tuổi, đang trong giai đoạn từ một thằng con trai lột xác thành một người đàn ông, mà đàn ông trong giai đoạn này luôn bừng bừng dã tâm với thành công. Còn người tình bé nhỏ của em luôn xem ba mình vừa là thần tượng, vừa là kẻ địch." Triệu Cẩm Thư thoáng ngừng lại rồi tiếp tục, "Cậu ta từng nói, nguyện vọng lớn nhất của cậu ta chính là vượt qua ba mình trước năm ba mươi tuổi. Mộ Mai, em đoán Vưu thiếu gia của em có thể cho chúng ta một sự bất ngờ trước ba mươi tuổi hay không?
Còn em, Lâm Mộ Mai, em có thể giúp gì cho công cuộc theo đuổi giấc mơ của cậu ta? Em không có gia thế giàu có, em chỉ có mỗi tình yêu của Vưu Liên Thành thôi, nhưng mà liệu tình yêu này có bị hoàn cảnh biến chất hay không thì vẫn còn là một ẩn số. Còn Ngô Phương Phỉ thì khác, cô ta có xuất thân từ danh môn vọng tộc, mà xã hội thượng lưu chú trọng nhất là môn đăng hộ đối, vì vậy đây chính là lý do phân biệt giàu nghèo càng ngày càng lớn. Người nghèo thì càng nghèo, người giàu thì lại càng giàu, bởi vì chỉ có đám nhà giàu mới hiểu được cái gì là đầu tư tốt nhất thôi.
Còn nữa, một điểm trí mạng là Ngô Phương Phỉ thích hợp với Vưu Liên Thành hơn em. Trong đêm tiệc vừa rồi, cô gái đó đã cho anh thấy một chủ đề cũ rích nhưng quả thật là chân lý, phía sau một người đàn ông thành công luôn có bóng dáng của một người phụ nữ. Còn bản thân em thì sao, Lâm Mộ Mai, em là người thông minh và cũng quá nhạy cảm, thân phận của em chính là yếu điểm của em. Một khi có người lôi vấn đề thân phận em ra, một khi có người cố ý nói không tốt là em sẽ phản kích, không có người đàn ông thành công nào thích bạn đời của mình là một thùng thuốc súng có thể nổ bất cứ lúc nào cả."
Mộ Mai yên lặng lắng nghe. Kể từ khi nào mà anh Cẩm Thư của cô lại ăn nói sắc bén đến vậy? Cô im lìm nhìn Triệu Cẩm Thư rạch nát tim cô bằng từng câu từng chữ kia.
Trả điện thoại lại cho anh, Mộ Mai nhún vai ra vẻ bất lực: "Nếu Vưu Liên Thành biến thành thương nhân như thế, thì em đành chịu xui xẻo vậy thôi." Tiếp theo cô lại ra vẻ vô vàn quyến rũ chỉ vào ngực anh, khinh khỉnh nói, "Nhưng em còn có anh kia mà? Nếu anh ấy biến thành như vậy thì em sà vào lòng anh nhé? Anh Cẩm Thư, anh thấy vậy được không?"
Triệu Cẩm Thư hất tay Lâm Mộ Mai ra, nhìn cô như nhìn thấy ma.
Mộ Mai thôi bỡn cợt, cụp mi mắt: "Anh thấy em lạ lắm đúng không? Cẩm Thư, khi nãy anh cũng rất xa lạ, chúng ta mỗi người một lần, vậy là huề nhau rồi."
Cô quay người đi đến quầy bar, gọi rượu rồi rót đầy ly: "Cẩm Thư, ly này là em xin lỗi anh."
Nốc cạn ly ba ly liền, Lâm Mộ Mai bắt đầu lải nhà lải nhải.
"Từ bé em luôn nằm ở trạng thái bị động, bị động trở thành cô nhi, bị động được một người phụ nữ tên là Lâm Xuân nhận nuôi, bị động đến bên Vưu Liên Thành, hiện tại lại bị động lựa chọn anh ấy và anh. Nhưng mà Cẩm Thư, tại sao em không thể có được cả hai, thật sự không được sao? Em không muốn bị động như vậy nữa. Ba năm trước em để anh đi là vì em thấy hoàn cảnh khi đó làm vậy là tốt nhất, nhưng ba năm trôi qua, hoàn cảnh đã thay đổi, em không thể đẩy anh ra xa nữa. Nếu mất anh, em chẳng còn người thân nào trên đời. Bây giờ em chỉ cố hết sức giữ anh lại, bởi vì cuộc đời Lâm Mộ Mai chỉ còn anh và Liên Thành thôi. Anh hỏi em xoay giữa hai người đàn ông có mệt không ư? Em cho anh biết, mệt, cực kỳ mệt, lòng em cứ giằng xé đau đớn như ở trong chảo dầu, còn anh và anh ấy thì như hai đại lão gia, lấy lòng bên này thì bên kia không vui, lấy lòng bên kia thì bên này giận dữ. Nhưng có cách nào đâu, ai bảo em lòng tham không đáy cơ chứ."
Trong mười lăm phút, Mộ Mai lại uống thêm ly cốc rượu. Ba mươi phút sau, cô nắm lấy vạt áo Triệu Cẩm Thư, vùi đầu vào lòng anh khóc rấm rức, tiếp tục lẩm bẩm trút nỗi oán thán.
"Triệu Cẩm Thư, em cũng muốn như bao người khác, đi làm kiếm tiền mua quà cho ba mẹ vào mỗi dịp lễ tết, nhưng tại sao họ lại không cho em cơ hội này..."
Triệu Cẩm Thư từ từ đặt tay lên đầu Mộ Mai, nhẹ nhàng vuốt tóc cô. Lâm Mộ Mai say rồi, chỉ có lúc say cô mới nhắc đến ba mẹ mình, không ngừng oán trách, không ngừng khát khao và không ngừng mong nhớ.
"Được rồi, được rồi, Lâm Mộ Mai, anh Cẩm Thư tha thứ cho em." Triệu Cẩm Thư thở dài. Anh có thể làm gì đây, cái Lâm Mộ Mai cần là vào những thời khắc này có thể sà vào lòng anh trút nỗi oán hờn mà không cần kiêng dè thôi. Cô đã quen rồi, mà anh cũng đã quen với việc như vậy rồi.
Dường như Lâm Mộ Mai không nghe thấy lời anh nói, tiếp tục trách móc. Lần này đối tượng là Vưu Liên Thành. Lâm Mộ Mai đắm chìm vào thế giới của cô trong quán bar ầm ĩ, trút nỗi bực tức từ nước Anh sang tận Bắc Kinh, kể lể mấy năm đầu làm hầu học cho Vưu Liên Thành chịu nhiều uất ức cỡ nào, rồi từ chán ghét Đông Tiểu Quỳ biến thành chán ghét Ngô Phương Phỉ.
Lâm Mộ Mai say rượu giống như một đứa trẻ, cô vung tay đấm vào vai anh bình bịch: "Vưu Liên Thành, anh là tên khốn kiếp, tại sao anh dám để cô ta tựa vào vai anh hả?"
Vừa rồi, cô gái này còn tỏ vẻ chẳng buồn đếm xỉa, phóng khoáng vô cùng, hóa ra... Lâm Mộ Mai không những là một cô gái hẹp hòi, còn thích làm bộ làm tịch nữa.
Triệu Cẩm Thư thấy màn hình điện thoại của cô sáng đèn trong chiếc túi trắng, hình như cứ cách một phút nó lại lóe sáng một lần. Triệu Cẩm Thư lấy điện thoại di động của cô ra xem, trên màn hình hiển thị hàng trăm cuộc gọi lỡ. Anh bèn đỡ cô dậy, khẽ vỗ mặt cô. Lâm Mộ Mai cau mày, mở đôi mắt say lờ đờ, nhìn anh hồi lâu mới cười ngu ngốc: "Anh Cẩm Thư, Triệu Cẩm Thư."
"Lâm Mộ Mai, em uống say rồi, giờ anh đưa em về nhà nhé." Thừa dịp cô tỉnh táo lại một chút, Triệu Cẩm Thư lay vai cô hỏi ý.
Cô đờ đẫn giây lát mới lắc đầu xua tay: "Không về, không về, em không về đâu. Trong nhà không có ai cả, mẹ Xuân luôn bỏ em một mình, Liên Thành cũng vậy, cứ bắt em ở nhà chờ anh ấy. Em không về, không về đâu..." Cô gục trên vai anh lẩm bẩm.
"Vậy em muốn đi đâu" Triệu Cẩm Thư như thấy lại Lâm Mộ Mai của thời thiếu nữ, lúc nào cũng lạnh lùng nghiêm trang không quan tâm chuyện xảy ra xung quanh, nhưng thật ra trong nội tâm vô cùng yếu đuối. Mấy người bạn hàng xóm anh luôn khen cô đầu óc thông minh, học hành giỏi giang, còn bọn trẻ thì đuổi theo cô làm ngáo ộp, trêu cô là bà phù thủy.
Tay cô đặt trên vai anh, giọng quyến luyến: "Trên thế giới này chỉ Triệu Cẩm Thư là tốt nhất, chỉ có Triệu Cẩm Thư chơi với em. Anh Cẩm Thư đưa em đi chơi đi!" Cô làm nũng, "Có được không anh Cẩm Thư?"
"Được, anh đi chơi với em." Triệu Cẩm Thư đặt cằm lên tóc cô, ngửi lấy mùi hương chỉ thuộc về cô.
"Nhưng mà anh Cẩm Thư, giờ em mệt quá, có thể để em ngủ trước được không."
"Được, em muốn ngủ cứ ngủ đi." Giọng Triệu Cẩm Thư bất giác dịu dàng như thể người trong ngực là một đứa trẻ.
Điện thoại của Mộ Mai lại lóe sáng lần nữa, lần này Triệu Cẩm Thư bắt máy: "Vưu Liên Thành, tối nay Mộ Mai không về đâu, tôi sẽ đưa cô ấy về nhà tôi."
Nói xong, Triệu Cẩm Thư tắt điện thoại của Mộ Mai, đồng thời cũng tắt luôn điện thoại của mình. Thời khắc này, Triệu Cẩm Thư đã chấp nhận thân phận mình thay đổi, trở thành người anh trai bất bình thay cô em gái bị ấm ức. Nếu Vưu Liên Thành làm Lâm Mộ Mai buồn, vậy anh sẽ cho Vưu Liên Thành chịu khổ gấp bội.
Trên đường đưa Lâm Mộ Mai về nhà, cứ cách năm phút cô lại gọi: "Anh Cẩm Thư!"
"Ừ."
"Triệu Cẩm Thư!"
"Ừ."
"Cẩm Thư!"
"Ừ."
...
Trả lời đến lần thứ mười chín, anh bất chợt cười khổ, may là người trong lòng anh vẫn còn nhận ra anh, nếu không Lâm Mộ Mai quả thật hết thuốc chữa.
Mộ Mai được Triệu Cẩm Thư ôm trở về căn phòng ký túc xá đơn của công ty cấp, rồi đặt cô xuống sô pha. Thấy mày cô cau chặt do uống quá nhiều rượu, anh nghĩ chắc hẳn dạ dày cô đang khó chịu đây mà, cộng thêm chiếc áo da nặng trịch và mấy món trang sức trên người có lẽ khiến cô bức bối lắm.
Anh thở dài một hơi, khom người xuống cởi đống trang sức giúp cô rồi kéo khóa áo khoác cô xuống. Song dây kéo vừa trượt ra, Triệu Cẩm Thư liền sửng sốt. Bên trong Mộ Mai mặc chiếc váy thấp ngực lộ ra cả khe rãnh sâu hút. Đường cong hút hồn kia đang ẩn hiện dưới mái tóc dài buông rủ.
Anh lập tức bỏ tay ra, hắng giọng kéo Mộ Mai dậy, khẽ vỗ mặt cô: "Lâm Mộ Mai, mau dậy đi, tự cởi áo khoác và giày ra."
Mộ Mai tựa người vào sô pha, mở hé mắt, ngoan ngoãn gật đầu cởi bỏ áo khoác.
Triệu Cẩm Thư đứng dậy định về phòng lấy chăn ra phủ lên người Mộ Mai rồi mới lấy nước lau mặt cho cô. Anh tính tiếp theo sẽ bế cô về phòng, sau đó mới đi mua thuốc giải rượu, chờ đến sáng mai cô tỉnh hẳn mới đưa về nhà.
Có điều vừa dợm bước thì chuông cửa đã reo lên dồn dập inh ỏi trong đêm khuya an tĩnh. Có thể nhận ra được người đang ấn chuông lo âu đến chừng nào.
Triệu Cẩm Thư nhìn lại sô pha, cảm thấy mình vẫn nên mở cửa trước tốt hơn. Vưu thiếu gia có dục vọng chiếm hữu mãnh liệt thấy cô gái của mình nằm trong nhà người đàn ông khác với vẻ quyến rũ như thế chắc chắn sẽ giận điên lắm đây.
Nói đến đây, Triệu Cẩm Thư nhích ra khỏi bóng tối, để hai gương mặt họ cách nhau cỡ một bàn tay.
Anh cất giọng nhẹ tênh: "Lâm Mộ Mai, em đừng quên Vưu thiếu gia của em chỉ mới hai mươi ba tuổi, đang trong giai đoạn từ một thằng con trai lột xác thành một người đàn ông, mà đàn ông trong giai đoạn này luôn bừng bừng dã tâm với thành công. Còn người tình bé nhỏ của em luôn xem ba mình vừa là thần tượng, vừa là kẻ địch." Triệu Cẩm Thư thoáng ngừng lại rồi tiếp tục, "Cậu ta từng nói, nguyện vọng lớn nhất của cậu ta chính là vượt qua ba mình trước năm ba mươi tuổi. Mộ Mai, em đoán Vưu thiếu gia của em có thể cho chúng ta một sự bất ngờ trước ba mươi tuổi hay không?
Còn em, Lâm Mộ Mai, em có thể giúp gì cho công cuộc theo đuổi giấc mơ của cậu ta? Em không có gia thế giàu có, em chỉ có mỗi tình yêu của Vưu Liên Thành thôi, nhưng mà liệu tình yêu này có bị hoàn cảnh biến chất hay không thì vẫn còn là một ẩn số. Còn Ngô Phương Phỉ thì khác, cô ta có xuất thân từ danh môn vọng tộc, mà xã hội thượng lưu chú trọng nhất là môn đăng hộ đối, vì vậy đây chính là lý do phân biệt giàu nghèo càng ngày càng lớn. Người nghèo thì càng nghèo, người giàu thì lại càng giàu, bởi vì chỉ có đám nhà giàu mới hiểu được cái gì là đầu tư tốt nhất thôi.
Còn nữa, một điểm trí mạng là Ngô Phương Phỉ thích hợp với Vưu Liên Thành hơn em. Trong đêm tiệc vừa rồi, cô gái đó đã cho anh thấy một chủ đề cũ rích nhưng quả thật là chân lý, phía sau một người đàn ông thành công luôn có bóng dáng của một người phụ nữ. Còn bản thân em thì sao, Lâm Mộ Mai, em là người thông minh và cũng quá nhạy cảm, thân phận của em chính là yếu điểm của em. Một khi có người lôi vấn đề thân phận em ra, một khi có người cố ý nói không tốt là em sẽ phản kích, không có người đàn ông thành công nào thích bạn đời của mình là một thùng thuốc súng có thể nổ bất cứ lúc nào cả."
Mộ Mai yên lặng lắng nghe. Kể từ khi nào mà anh Cẩm Thư của cô lại ăn nói sắc bén đến vậy? Cô im lìm nhìn Triệu Cẩm Thư rạch nát tim cô bằng từng câu từng chữ kia.
Trả điện thoại lại cho anh, Mộ Mai nhún vai ra vẻ bất lực: "Nếu Vưu Liên Thành biến thành thương nhân như thế, thì em đành chịu xui xẻo vậy thôi." Tiếp theo cô lại ra vẻ vô vàn quyến rũ chỉ vào ngực anh, khinh khỉnh nói, "Nhưng em còn có anh kia mà? Nếu anh ấy biến thành như vậy thì em sà vào lòng anh nhé? Anh Cẩm Thư, anh thấy vậy được không?"
Triệu Cẩm Thư hất tay Lâm Mộ Mai ra, nhìn cô như nhìn thấy ma.
Mộ Mai thôi bỡn cợt, cụp mi mắt: "Anh thấy em lạ lắm đúng không? Cẩm Thư, khi nãy anh cũng rất xa lạ, chúng ta mỗi người một lần, vậy là huề nhau rồi."
Cô quay người đi đến quầy bar, gọi rượu rồi rót đầy ly: "Cẩm Thư, ly này là em xin lỗi anh."
Nốc cạn ly ba ly liền, Lâm Mộ Mai bắt đầu lải nhà lải nhải.
"Từ bé em luôn nằm ở trạng thái bị động, bị động trở thành cô nhi, bị động được một người phụ nữ tên là Lâm Xuân nhận nuôi, bị động đến bên Vưu Liên Thành, hiện tại lại bị động lựa chọn anh ấy và anh. Nhưng mà Cẩm Thư, tại sao em không thể có được cả hai, thật sự không được sao? Em không muốn bị động như vậy nữa. Ba năm trước em để anh đi là vì em thấy hoàn cảnh khi đó làm vậy là tốt nhất, nhưng ba năm trôi qua, hoàn cảnh đã thay đổi, em không thể đẩy anh ra xa nữa. Nếu mất anh, em chẳng còn người thân nào trên đời. Bây giờ em chỉ cố hết sức giữ anh lại, bởi vì cuộc đời Lâm Mộ Mai chỉ còn anh và Liên Thành thôi. Anh hỏi em xoay giữa hai người đàn ông có mệt không ư? Em cho anh biết, mệt, cực kỳ mệt, lòng em cứ giằng xé đau đớn như ở trong chảo dầu, còn anh và anh ấy thì như hai đại lão gia, lấy lòng bên này thì bên kia không vui, lấy lòng bên kia thì bên này giận dữ. Nhưng có cách nào đâu, ai bảo em lòng tham không đáy cơ chứ."
Trong mười lăm phút, Mộ Mai lại uống thêm ly cốc rượu. Ba mươi phút sau, cô nắm lấy vạt áo Triệu Cẩm Thư, vùi đầu vào lòng anh khóc rấm rức, tiếp tục lẩm bẩm trút nỗi oán thán.
"Triệu Cẩm Thư, em cũng muốn như bao người khác, đi làm kiếm tiền mua quà cho ba mẹ vào mỗi dịp lễ tết, nhưng tại sao họ lại không cho em cơ hội này..."
Triệu Cẩm Thư từ từ đặt tay lên đầu Mộ Mai, nhẹ nhàng vuốt tóc cô. Lâm Mộ Mai say rồi, chỉ có lúc say cô mới nhắc đến ba mẹ mình, không ngừng oán trách, không ngừng khát khao và không ngừng mong nhớ.
"Được rồi, được rồi, Lâm Mộ Mai, anh Cẩm Thư tha thứ cho em." Triệu Cẩm Thư thở dài. Anh có thể làm gì đây, cái Lâm Mộ Mai cần là vào những thời khắc này có thể sà vào lòng anh trút nỗi oán hờn mà không cần kiêng dè thôi. Cô đã quen rồi, mà anh cũng đã quen với việc như vậy rồi.
Dường như Lâm Mộ Mai không nghe thấy lời anh nói, tiếp tục trách móc. Lần này đối tượng là Vưu Liên Thành. Lâm Mộ Mai đắm chìm vào thế giới của cô trong quán bar ầm ĩ, trút nỗi bực tức từ nước Anh sang tận Bắc Kinh, kể lể mấy năm đầu làm hầu học cho Vưu Liên Thành chịu nhiều uất ức cỡ nào, rồi từ chán ghét Đông Tiểu Quỳ biến thành chán ghét Ngô Phương Phỉ.
Lâm Mộ Mai say rượu giống như một đứa trẻ, cô vung tay đấm vào vai anh bình bịch: "Vưu Liên Thành, anh là tên khốn kiếp, tại sao anh dám để cô ta tựa vào vai anh hả?"
Vừa rồi, cô gái này còn tỏ vẻ chẳng buồn đếm xỉa, phóng khoáng vô cùng, hóa ra... Lâm Mộ Mai không những là một cô gái hẹp hòi, còn thích làm bộ làm tịch nữa.
Triệu Cẩm Thư thấy màn hình điện thoại của cô sáng đèn trong chiếc túi trắng, hình như cứ cách một phút nó lại lóe sáng một lần. Triệu Cẩm Thư lấy điện thoại di động của cô ra xem, trên màn hình hiển thị hàng trăm cuộc gọi lỡ. Anh bèn đỡ cô dậy, khẽ vỗ mặt cô. Lâm Mộ Mai cau mày, mở đôi mắt say lờ đờ, nhìn anh hồi lâu mới cười ngu ngốc: "Anh Cẩm Thư, Triệu Cẩm Thư."
"Lâm Mộ Mai, em uống say rồi, giờ anh đưa em về nhà nhé." Thừa dịp cô tỉnh táo lại một chút, Triệu Cẩm Thư lay vai cô hỏi ý.
Cô đờ đẫn giây lát mới lắc đầu xua tay: "Không về, không về, em không về đâu. Trong nhà không có ai cả, mẹ Xuân luôn bỏ em một mình, Liên Thành cũng vậy, cứ bắt em ở nhà chờ anh ấy. Em không về, không về đâu..." Cô gục trên vai anh lẩm bẩm.
"Vậy em muốn đi đâu" Triệu Cẩm Thư như thấy lại Lâm Mộ Mai của thời thiếu nữ, lúc nào cũng lạnh lùng nghiêm trang không quan tâm chuyện xảy ra xung quanh, nhưng thật ra trong nội tâm vô cùng yếu đuối. Mấy người bạn hàng xóm anh luôn khen cô đầu óc thông minh, học hành giỏi giang, còn bọn trẻ thì đuổi theo cô làm ngáo ộp, trêu cô là bà phù thủy.
Tay cô đặt trên vai anh, giọng quyến luyến: "Trên thế giới này chỉ Triệu Cẩm Thư là tốt nhất, chỉ có Triệu Cẩm Thư chơi với em. Anh Cẩm Thư đưa em đi chơi đi!" Cô làm nũng, "Có được không anh Cẩm Thư?"
"Được, anh đi chơi với em." Triệu Cẩm Thư đặt cằm lên tóc cô, ngửi lấy mùi hương chỉ thuộc về cô.
"Nhưng mà anh Cẩm Thư, giờ em mệt quá, có thể để em ngủ trước được không."
"Được, em muốn ngủ cứ ngủ đi." Giọng Triệu Cẩm Thư bất giác dịu dàng như thể người trong ngực là một đứa trẻ.
Điện thoại của Mộ Mai lại lóe sáng lần nữa, lần này Triệu Cẩm Thư bắt máy: "Vưu Liên Thành, tối nay Mộ Mai không về đâu, tôi sẽ đưa cô ấy về nhà tôi."
Nói xong, Triệu Cẩm Thư tắt điện thoại của Mộ Mai, đồng thời cũng tắt luôn điện thoại của mình. Thời khắc này, Triệu Cẩm Thư đã chấp nhận thân phận mình thay đổi, trở thành người anh trai bất bình thay cô em gái bị ấm ức. Nếu Vưu Liên Thành làm Lâm Mộ Mai buồn, vậy anh sẽ cho Vưu Liên Thành chịu khổ gấp bội.
Trên đường đưa Lâm Mộ Mai về nhà, cứ cách năm phút cô lại gọi: "Anh Cẩm Thư!"
"Ừ."
"Triệu Cẩm Thư!"
"Ừ."
"Cẩm Thư!"
"Ừ."
...
Trả lời đến lần thứ mười chín, anh bất chợt cười khổ, may là người trong lòng anh vẫn còn nhận ra anh, nếu không Lâm Mộ Mai quả thật hết thuốc chữa.
Mộ Mai được Triệu Cẩm Thư ôm trở về căn phòng ký túc xá đơn của công ty cấp, rồi đặt cô xuống sô pha. Thấy mày cô cau chặt do uống quá nhiều rượu, anh nghĩ chắc hẳn dạ dày cô đang khó chịu đây mà, cộng thêm chiếc áo da nặng trịch và mấy món trang sức trên người có lẽ khiến cô bức bối lắm.
Anh thở dài một hơi, khom người xuống cởi đống trang sức giúp cô rồi kéo khóa áo khoác cô xuống. Song dây kéo vừa trượt ra, Triệu Cẩm Thư liền sửng sốt. Bên trong Mộ Mai mặc chiếc váy thấp ngực lộ ra cả khe rãnh sâu hút. Đường cong hút hồn kia đang ẩn hiện dưới mái tóc dài buông rủ.
Anh lập tức bỏ tay ra, hắng giọng kéo Mộ Mai dậy, khẽ vỗ mặt cô: "Lâm Mộ Mai, mau dậy đi, tự cởi áo khoác và giày ra."
Mộ Mai tựa người vào sô pha, mở hé mắt, ngoan ngoãn gật đầu cởi bỏ áo khoác.
Triệu Cẩm Thư đứng dậy định về phòng lấy chăn ra phủ lên người Mộ Mai rồi mới lấy nước lau mặt cho cô. Anh tính tiếp theo sẽ bế cô về phòng, sau đó mới đi mua thuốc giải rượu, chờ đến sáng mai cô tỉnh hẳn mới đưa về nhà.
Có điều vừa dợm bước thì chuông cửa đã reo lên dồn dập inh ỏi trong đêm khuya an tĩnh. Có thể nhận ra được người đang ấn chuông lo âu đến chừng nào.
Triệu Cẩm Thư nhìn lại sô pha, cảm thấy mình vẫn nên mở cửa trước tốt hơn. Vưu thiếu gia có dục vọng chiếm hữu mãnh liệt thấy cô gái của mình nằm trong nhà người đàn ông khác với vẻ quyến rũ như thế chắc chắn sẽ giận điên lắm đây.
/100
|