Vưu Liên Thành đứng chờ ngay bên ngoài, cửa vừa mở đã hùng hùng hổ hổ xông thẳng vào trong mà không chào hỏi chủ nhà lấy câu nào.
Triệu Cẩm Thư điềm nhiên khoanh tay đi theo sau. Quả nhiên Vưu thiếu gia tức tốc cởi áo khoác của mình ra phủ lên người đang ngủ trên sô pha. Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, cậu ta còn tức tốc chạy vào phòng ngủ như một cơn gió, lấy tấm chăn ra quấn kín mít cả người Mộ Mai lại.
Xong xuôi, Vưu Liên Thành mới quay người, hung tợn nắm lấy cổ áo anh: "Triệu Cẩm Thư, anh đừng có bay quanh cô ấy như ruồi nhặng vậy."
Triệu Cẩm Thư bình thản nhìn bàn tay đang nắm lấy cổ áo mình: "Vưu thiếu gia, cậu phải làm rõ mọi chuyện trước đã, là hôm nay cô ấy xoay quanh tôi, đuổi mãi không đi mới đúng." Thấy đáy mắt Vưu Liên Thành ánh lên vẻ thù địch, Triệu Cẩm Thư tiếp tục châm dầu vào lửa, "Không tin à? Không tin thì cậu đợi cô ấy tỉnh dậy rồi hỏi đi."
"Cô ấy chỉ đang giận tôi thôi, do gần đây tôi làm chuyện khiến cô ấy không vui nên giận quá mới làm vậy." Vưu Liên Thành cãi cố.
"Cậu cho rằng cô ấy làm vậy là vì giận dỗi cậu à?" Triệu Cẩm Thư giễu cợt, "Quả nhiên Vưu thiếu gia là cậu bé sống trong lâu đài mà. Cậu có nghe câu nước chảy đá mòn chưa, từng giọt từng giọt thấm vào đá từ từ xói mòn, chứng minh lực lượng thời gian mạnh mẽ cỡ nào. Đây là lý do vì sao hôm nay Mộ Mai phải ăn diện thế này đến gặp tôi, bởi đây là phong cách Triệu Cẩm Thư thích."
"Vậy mà..." Vưu Liên Thành nhếch môi cười, đôi mắt giấu đi cảm xúc, "Tiếc rằng thời gian không thể khiến Lâm Mộ Mai yêu Triệu Cẩm Thư, nhưng lại khiến Lâm Mộ Mai yêu Vưu Liên Thành."
Đúng vậy, sức mạnh thời gian không làm cô yêu Triệu Cẩm Thư, nhưng lại khiến cô yêu Vưu Liên Thành. Thế nhưng anh vẫn không hề oán giận, không hề hối tiếc.
"Tôi không hề hối hận. Cậu biết không, Lâm Mộ Mai đã nói với tôi rằng nếu không có Triệu Cẩm Thư, cuộc sống của cô ấy sẽ không trọn vẹn, cho dù có cậu ở bên cô ấy, cuộc đời cô ấy cũng sẽ không trọn vẹn. Cô ấy bảo muốn có cả cá và tay gấu đấy."
Lúc quả đấm chỉ cách mặt một tấc, Triệu Cẩm Thư không hề tránh né: "Vưu Liên Thành, cậu có tin chỉ cần cậu đấm tôi một cú, Lâm Mộ Mai sẽ đánh trả lại cậu hai cú không?"
Lần đầu tiên Triệu Cẩm Thư thấy vẻ bối rối trên gương mặt cậu ấm cao quý của thành phố London này. Vưu Liên Thành im lặng hạ nắm đấm xuống hai bên người, quay người bước về phía cô gái đang nằm trên sô pha.
Liên Thành nhăn mày vuốt gọn mái tóc cô, rồi lại tự nhiên đi vào phòng ngủ của Triệu Cẩm Thư lấy một bộ quần áo mặc nhà ra, ôm lấy Lâm Mộ Mai đi vào phòng tắm giống như chủ nhân nơi đây.
Ý thức được Vưu Liên Thành định làm gì, Triệu Cẩm Thư vội chặn lại, thậm chí còn muốn giành lấy Lâm Mộ Mai từ tay cậu ta.
"Sao đây? Anh cho rằng anh làm những chuyện này cho cô ấy hợp hơn tôi hay sao? Tôi đánh anh một cú có thể Lâm Mộ Mai sẽ đánh lại tôi hai cú, nhưng..." Vưu Liên Thành gằn giọng, "... anh cũng nên biết rõ, Mộ Mai tuyệt đối không muốn anh làm mấy chuyện như thay quần áo cho cô ấy đâu."
***
Triệu Cẩm Thư châm một điếu thuốc bên cửa sổ. Bầu trời tối đen như mực, mỗi một giây trôi qua mang theo cảm giác đè nén tựa quả núi. Rốt cuộc, tiếng nước trong phòng tắm đã ngừng, tiếng máy sấy ro ro vang lên.
Cửa phòng tắm mở ra, Lâm Mộ Mai đã được thay bộ quần áo mặc nhà, ngủ mê mệt trong ngực Vưu Liên Thành mà chẳng mảy may hay biết trong không gian nhỏ bé này có hai người đàn ông đang đấu đá vì mình.
Vưu Liên Thành đặt Mộ Mai xuống sô pha, xếp gọn lại chiếc váy trễ ngực và áo khoác da, bấy giờ hàng mày của anh mới giãn ra, có điều lòng vẫn còn bực tức. Lâm Mộ Mai chết tiệt dám mặc chiếc áo da nặng trịch và chiếc váy hở hang này vì Triệu Cẩm Thư, còn nằm ườn trong nhà hắn ta nữa chứ!
Trong đêm khuya yên tĩnh, hai người đàn ông đứng trước cửa sổ nhả khói thuốc, người hút xong đầu tiên và lên tiếng trước là Vưu Liên Thành.
"Triệu Cẩm Thư, anh đi tìm đối tượng thích hợp kết hôn đi. Tôi hi vọng cô ấy được hạnh phúc, chỉ có Triệu Cẩm Thư sống hạnh phúc thì hạnh phúc của Lâm Mộ Mai mới thật sự viên mãn và vững chắc. Đừng nói mấy lời quái quỷ khi nãy với tôi, trong lúc tôi tắm cho cô ấy, chắc hẳn bản thân anh đã thấy rõ sự thật kia rồi."
Khói thuốc cay nồng hun đến tận đáy lòng Triệu Cẩm Thư.
"Triệu Cẩm Thư, tôi không biết nói mấy lời hoa mỹ, trong mắt tôi, sự thật chính là tôi có thể tắm rửa thay quần áo cho cô ấy, còn anh chỉ được phép đứng canh ngoài phòng tắm. Sự thật là tôi có thể chạm vào người cô ấy, còn anh thì chỉ được phép tưởng tượng trong đầu mà thôi. Đây chính là thước đo của Vưu Liên Thành và Triệu Cẩm Thư trong lòng Lâm Mộ Mai, vì vậy anh nên tìm một người phụ nữ sống cùng đi, như vậy sẽ tốt cho tất cả. Hơn nữa..." Mắt Vưu Liên Thành sáng quắc, nhìn xoáy vào Triệu Cẩm Thư rồi hầm hừ đe dọa như một con báo, "Hơn nữa, tôi không cho phép cô ấy xuất hiện trong mớ suy nghĩ thối nát của anh."
Một quả đấm vung đến với khí thế như chẻ tre, tuy nhiên người bị đấm lại không hề tránh né. Vưu Liên Thành lãnh trọn cả cú đấm của Triệu Cẩm Thư. Bình thường Triệu Cẩm Thư hay tập đấm bốc với bao cát, không cần nói cũng biết sức mạnh kia thế nào.
Vệt máu đỏ lòm rỉ ra từ khóe môi Vưu Liên Thành, đọng trên làn da trắng ngần như cánh hoa chói mắt. Anh vẫn đứng thẳng người, cười nói tiếp: "Triệu Cẩm Thư, nếu anh là đàn ông thì hãy thẳng thắn như tôi này, đừng mang giao tình của hai người ra làm khó cô ấy, cũng đừng vừa hát vang bài ca tình bạn vừa mơ tưởng đến thân thể cô ấy trong mỗi đêm dài..."
Không chờ Vưu Liên Thành nói xong, quả đấm thứ hai đã vung đến. Lần này anh thụi ngay vào bụng Vưu thiếu gia. Triệu Cẩm Thư rất hi vọng mình có thể đánh nát xương cốt trên người của tên nhóc ngông cuồng này.
Quả đấm thứ ba, thứ tư rồi thứ năm thi nhau ập đến... Mãi cho đến khi vết máu trên môi Liên Thành lan rộng, Triệu Cẩm Thư mới thu tay lại. Vưu thiếu gia anh tuấn ngọc ngà giờ đây đã khom người tựa vào tường.
"Tại sao không đánh trả?" Triệu Cẩm Thư nổi điên, anh rất muốn đánh một trận với Vưu Liên Thành như hai thằng đàn ông, chứ không phải một bên cứ đánh và một bên chịu đòn như bây giờ.
"Đánh xong chưa? Không, phải nói theo kiểu Bắc Kinh là đánh đã chưa mới đúng." Vưu Liên Thành hít vào, thẳng lưng lên, "Nếu đánh đã rồi tránh ra."
Liên Thành quay lại sô pha, ôm cô gái ngủ say như chết vào lòng, hít sâu vào lần nữa. Nơi bị đánh đang đau nhức không chịu nổi, cái tên Triệu Cẩm Thư này cũng hẹp hòi chết được! Anh ôm Lâm Mộ Mai đứng trước mặt Triệu Cẩm Thư vẫn còn đang sững sờ.
"Không phải anh hỏi tôi tại sao tôi không đánh trả sao? Mấy cú đấm kia của anh coi như tôi trả lại những gì cô ấy nợ anh. Đồng thời, tôi vẫn khuyên anh một câu, quan hệ giữa đàn ông và phụ nữ có thể kéo dài hay không thật ra không phải là thời gian mà là thước đo. Thế nên Triệu Cẩm Thư à, anh phải nhận rõ anh có thể làm gì và không thể làm gì với cô ấy."
Vưu Liên Thành bế Mộ Mai đứng ở cửa, cúi đầu nhìn chăm chú vào gương mặt ngủ say. Trông cô rất tiều tụy, hẳn đã chịu không ít đau khổ rồi.
Anh gằn giọng: "Triệu Cẩm Thư, tôi xin lỗi vì những lời nói quá đáng của mình lúc trước. Tôi nghĩ, cả đời này tôi và anh không thể nào làm bạn được đâu. Song tôi vẫn cảm ơn tình cảm anh đã dành cho cô ấy, cảm ơn anh đã chăm sóc cho cô ấy khi không có tôi bên cạnh. Nếu như không có tôi và anh, chắc hẳn giờ đây cô ấy đã trở thành một người nát rượu ngày nào cũng lê lết từ quán bar này đến quán bar khác rồi. Người như anh sẽ mãi mãi không hiểu được cô đơn đáng sợ nhường nào đâu. Tôi và cô ấy đều là kẻ cô đơn, nên tôi rất hiểu cảm giác đó. Tất cả mọi người trên thế giới này đều ruồng bỏ cô ấy, nhưng chỉ có anh đứng bên cạnh cô ấy, nắm tay cô ấy và an ủi rằng ‘không sao cả, anh vẫn ở bên em’, riêng điểm này thôi tôi rất cảm kích anh. Còn nữa, Triệu Cẩm Thư, anh đừng quá đắc ý, tôi sẽ nỗ lực đánh bật vị trí của anh trong lòng cô ấy, sẽ khiến anh không còn quan trọng nhiều trong lòng cô ấy nữa. Hãy chờ đi!"
Lát sau, dưới nhà vang lên tiếng ô tô gầm rú, Triệu Cẩm Thư cười khổ, sao hai người này đều cuồng vọng thế nhỉ?
***
Đã lâu chưa từng uống say lướt khướt đến nỗi đầu óc nặng trịch, cổ họng khô khốc như vậy. Mộ Mai vừa tỉnh giấc đã với tay tìm lấy cốc nước đề trên tủ đầu giường. Hồi trước mỗi khi cô say, Minh Định Viễn thường đặt một cốc nước trên tủ giúp cô.
Thế mà cô lại không tìm được, mà thay vào đó là một bàn tay nắm lấy tay cô. Người cô được nâng dậy, một cốc nước đưa đến bên môi cô. Mộ Mai đưa tay nắm lấy bàn tay đang cầm cốc nước ấy, uống một hơi cạn sạch.
Cô dần tỉnh táo lại, nhớ ra hiện tại mình không phải đang ở trên du thuyền, mà chắc chắn người bên cạnh càng không phải Minh Định Viễn. Mộ Mai cố gắng mở mắt ra nhìn xung quanh.
Nơi đây cũng không phải nhà của Triệu Cẩm Thư, nếu cô nhớ không lầm, lần cuối cùng cô vẫn còn ý thức là ở trong căn hộ của Triệu Cẩm Thư mới đúng, anh ấy còn nói đã tha lỗi cho cô nữa.
Trong tầm mắt là căn phòng quen thuộc và cả gương mặt Vưu Liên Thành. Mộ Mai day trán, bên ngoài trời đã mờ sáng.
Vưu Liên Thành đưa một viên thuốc màu trắng cho cô: "Uống cái này vào sẽ đỡ hơn một chút."
Mộ Mai nuốt ực viên thuốc và nước xuống bụng.
"Uống thêm cái này đi, cả ngày em đã không ăn gì rồi." Vưu Liên Thành lại đưa sữa cho cô.
Mộ Mai ngoan ngoãn uống hết, bấy giờ đầu óc mới bắt đầu tỉnh táo trở lại.
"Anh đón em về đây à." Mộ Mai tựa vào đầu giường, nhìn Vưu Liên Thành đang ngồi ngược sáng.
"Hôm qua em cố ý ăn mặc trang điểm kiểu đó là để đi gặp Triệu Cẩm Thư à?" Giọng anh đầy khó chịu.
"Ừ."
"Em nói với anh ta, nếu không có anh ta, cuộc đời của em sẽ không trọn vẹn ư?"
"Ừ."
"Em còn nói với anh ta, em muốn có cả cá và tay gấu hả?"
"Ừ."
"Vậy Lâm Mộ Mai, anh là cá hay là tay gấu?" Vưu Liên Thành nghiêng người đến.
Nhìn khuôn mặt càng lúc càng gần kia, đầu Mộ Mai chợt hiện lên ảnh Vưu Liên Thành và Ngô Phương Phỉ trong điện thoại của Triệu Cẩm Thư. Khi xem bức ảnh ấy, cô đã nhận ra một điều: Nếu Vưu Liên Thành và Ngô Phương Phỉ không trải qua thời gian dài qua lại tìm hiểu thì sẽ không ăn ý như thế. Quan hệ giữa họ tựa như xe lửa và đường ray vậy.
Vì thế Mộ Mai cũng lười giải thích với Vưu Liên Thành.
"Vậy Lâm Mộ Mai, anh hỏi em một câu nữa, nếu anh đánh Triệu Cẩm Thư một cú, em có đánh trả anh hai cú hay không?"
Triệu Cẩm Thư điềm nhiên khoanh tay đi theo sau. Quả nhiên Vưu thiếu gia tức tốc cởi áo khoác của mình ra phủ lên người đang ngủ trên sô pha. Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, cậu ta còn tức tốc chạy vào phòng ngủ như một cơn gió, lấy tấm chăn ra quấn kín mít cả người Mộ Mai lại.
Xong xuôi, Vưu Liên Thành mới quay người, hung tợn nắm lấy cổ áo anh: "Triệu Cẩm Thư, anh đừng có bay quanh cô ấy như ruồi nhặng vậy."
Triệu Cẩm Thư bình thản nhìn bàn tay đang nắm lấy cổ áo mình: "Vưu thiếu gia, cậu phải làm rõ mọi chuyện trước đã, là hôm nay cô ấy xoay quanh tôi, đuổi mãi không đi mới đúng." Thấy đáy mắt Vưu Liên Thành ánh lên vẻ thù địch, Triệu Cẩm Thư tiếp tục châm dầu vào lửa, "Không tin à? Không tin thì cậu đợi cô ấy tỉnh dậy rồi hỏi đi."
"Cô ấy chỉ đang giận tôi thôi, do gần đây tôi làm chuyện khiến cô ấy không vui nên giận quá mới làm vậy." Vưu Liên Thành cãi cố.
"Cậu cho rằng cô ấy làm vậy là vì giận dỗi cậu à?" Triệu Cẩm Thư giễu cợt, "Quả nhiên Vưu thiếu gia là cậu bé sống trong lâu đài mà. Cậu có nghe câu nước chảy đá mòn chưa, từng giọt từng giọt thấm vào đá từ từ xói mòn, chứng minh lực lượng thời gian mạnh mẽ cỡ nào. Đây là lý do vì sao hôm nay Mộ Mai phải ăn diện thế này đến gặp tôi, bởi đây là phong cách Triệu Cẩm Thư thích."
"Vậy mà..." Vưu Liên Thành nhếch môi cười, đôi mắt giấu đi cảm xúc, "Tiếc rằng thời gian không thể khiến Lâm Mộ Mai yêu Triệu Cẩm Thư, nhưng lại khiến Lâm Mộ Mai yêu Vưu Liên Thành."
Đúng vậy, sức mạnh thời gian không làm cô yêu Triệu Cẩm Thư, nhưng lại khiến cô yêu Vưu Liên Thành. Thế nhưng anh vẫn không hề oán giận, không hề hối tiếc.
"Tôi không hề hối hận. Cậu biết không, Lâm Mộ Mai đã nói với tôi rằng nếu không có Triệu Cẩm Thư, cuộc sống của cô ấy sẽ không trọn vẹn, cho dù có cậu ở bên cô ấy, cuộc đời cô ấy cũng sẽ không trọn vẹn. Cô ấy bảo muốn có cả cá và tay gấu đấy."
Lúc quả đấm chỉ cách mặt một tấc, Triệu Cẩm Thư không hề tránh né: "Vưu Liên Thành, cậu có tin chỉ cần cậu đấm tôi một cú, Lâm Mộ Mai sẽ đánh trả lại cậu hai cú không?"
Lần đầu tiên Triệu Cẩm Thư thấy vẻ bối rối trên gương mặt cậu ấm cao quý của thành phố London này. Vưu Liên Thành im lặng hạ nắm đấm xuống hai bên người, quay người bước về phía cô gái đang nằm trên sô pha.
Liên Thành nhăn mày vuốt gọn mái tóc cô, rồi lại tự nhiên đi vào phòng ngủ của Triệu Cẩm Thư lấy một bộ quần áo mặc nhà ra, ôm lấy Lâm Mộ Mai đi vào phòng tắm giống như chủ nhân nơi đây.
Ý thức được Vưu Liên Thành định làm gì, Triệu Cẩm Thư vội chặn lại, thậm chí còn muốn giành lấy Lâm Mộ Mai từ tay cậu ta.
"Sao đây? Anh cho rằng anh làm những chuyện này cho cô ấy hợp hơn tôi hay sao? Tôi đánh anh một cú có thể Lâm Mộ Mai sẽ đánh lại tôi hai cú, nhưng..." Vưu Liên Thành gằn giọng, "... anh cũng nên biết rõ, Mộ Mai tuyệt đối không muốn anh làm mấy chuyện như thay quần áo cho cô ấy đâu."
***
Triệu Cẩm Thư châm một điếu thuốc bên cửa sổ. Bầu trời tối đen như mực, mỗi một giây trôi qua mang theo cảm giác đè nén tựa quả núi. Rốt cuộc, tiếng nước trong phòng tắm đã ngừng, tiếng máy sấy ro ro vang lên.
Cửa phòng tắm mở ra, Lâm Mộ Mai đã được thay bộ quần áo mặc nhà, ngủ mê mệt trong ngực Vưu Liên Thành mà chẳng mảy may hay biết trong không gian nhỏ bé này có hai người đàn ông đang đấu đá vì mình.
Vưu Liên Thành đặt Mộ Mai xuống sô pha, xếp gọn lại chiếc váy trễ ngực và áo khoác da, bấy giờ hàng mày của anh mới giãn ra, có điều lòng vẫn còn bực tức. Lâm Mộ Mai chết tiệt dám mặc chiếc áo da nặng trịch và chiếc váy hở hang này vì Triệu Cẩm Thư, còn nằm ườn trong nhà hắn ta nữa chứ!
Trong đêm khuya yên tĩnh, hai người đàn ông đứng trước cửa sổ nhả khói thuốc, người hút xong đầu tiên và lên tiếng trước là Vưu Liên Thành.
"Triệu Cẩm Thư, anh đi tìm đối tượng thích hợp kết hôn đi. Tôi hi vọng cô ấy được hạnh phúc, chỉ có Triệu Cẩm Thư sống hạnh phúc thì hạnh phúc của Lâm Mộ Mai mới thật sự viên mãn và vững chắc. Đừng nói mấy lời quái quỷ khi nãy với tôi, trong lúc tôi tắm cho cô ấy, chắc hẳn bản thân anh đã thấy rõ sự thật kia rồi."
Khói thuốc cay nồng hun đến tận đáy lòng Triệu Cẩm Thư.
"Triệu Cẩm Thư, tôi không biết nói mấy lời hoa mỹ, trong mắt tôi, sự thật chính là tôi có thể tắm rửa thay quần áo cho cô ấy, còn anh chỉ được phép đứng canh ngoài phòng tắm. Sự thật là tôi có thể chạm vào người cô ấy, còn anh thì chỉ được phép tưởng tượng trong đầu mà thôi. Đây chính là thước đo của Vưu Liên Thành và Triệu Cẩm Thư trong lòng Lâm Mộ Mai, vì vậy anh nên tìm một người phụ nữ sống cùng đi, như vậy sẽ tốt cho tất cả. Hơn nữa..." Mắt Vưu Liên Thành sáng quắc, nhìn xoáy vào Triệu Cẩm Thư rồi hầm hừ đe dọa như một con báo, "Hơn nữa, tôi không cho phép cô ấy xuất hiện trong mớ suy nghĩ thối nát của anh."
Một quả đấm vung đến với khí thế như chẻ tre, tuy nhiên người bị đấm lại không hề tránh né. Vưu Liên Thành lãnh trọn cả cú đấm của Triệu Cẩm Thư. Bình thường Triệu Cẩm Thư hay tập đấm bốc với bao cát, không cần nói cũng biết sức mạnh kia thế nào.
Vệt máu đỏ lòm rỉ ra từ khóe môi Vưu Liên Thành, đọng trên làn da trắng ngần như cánh hoa chói mắt. Anh vẫn đứng thẳng người, cười nói tiếp: "Triệu Cẩm Thư, nếu anh là đàn ông thì hãy thẳng thắn như tôi này, đừng mang giao tình của hai người ra làm khó cô ấy, cũng đừng vừa hát vang bài ca tình bạn vừa mơ tưởng đến thân thể cô ấy trong mỗi đêm dài..."
Không chờ Vưu Liên Thành nói xong, quả đấm thứ hai đã vung đến. Lần này anh thụi ngay vào bụng Vưu thiếu gia. Triệu Cẩm Thư rất hi vọng mình có thể đánh nát xương cốt trên người của tên nhóc ngông cuồng này.
Quả đấm thứ ba, thứ tư rồi thứ năm thi nhau ập đến... Mãi cho đến khi vết máu trên môi Liên Thành lan rộng, Triệu Cẩm Thư mới thu tay lại. Vưu thiếu gia anh tuấn ngọc ngà giờ đây đã khom người tựa vào tường.
"Tại sao không đánh trả?" Triệu Cẩm Thư nổi điên, anh rất muốn đánh một trận với Vưu Liên Thành như hai thằng đàn ông, chứ không phải một bên cứ đánh và một bên chịu đòn như bây giờ.
"Đánh xong chưa? Không, phải nói theo kiểu Bắc Kinh là đánh đã chưa mới đúng." Vưu Liên Thành hít vào, thẳng lưng lên, "Nếu đánh đã rồi tránh ra."
Liên Thành quay lại sô pha, ôm cô gái ngủ say như chết vào lòng, hít sâu vào lần nữa. Nơi bị đánh đang đau nhức không chịu nổi, cái tên Triệu Cẩm Thư này cũng hẹp hòi chết được! Anh ôm Lâm Mộ Mai đứng trước mặt Triệu Cẩm Thư vẫn còn đang sững sờ.
"Không phải anh hỏi tôi tại sao tôi không đánh trả sao? Mấy cú đấm kia của anh coi như tôi trả lại những gì cô ấy nợ anh. Đồng thời, tôi vẫn khuyên anh một câu, quan hệ giữa đàn ông và phụ nữ có thể kéo dài hay không thật ra không phải là thời gian mà là thước đo. Thế nên Triệu Cẩm Thư à, anh phải nhận rõ anh có thể làm gì và không thể làm gì với cô ấy."
Vưu Liên Thành bế Mộ Mai đứng ở cửa, cúi đầu nhìn chăm chú vào gương mặt ngủ say. Trông cô rất tiều tụy, hẳn đã chịu không ít đau khổ rồi.
Anh gằn giọng: "Triệu Cẩm Thư, tôi xin lỗi vì những lời nói quá đáng của mình lúc trước. Tôi nghĩ, cả đời này tôi và anh không thể nào làm bạn được đâu. Song tôi vẫn cảm ơn tình cảm anh đã dành cho cô ấy, cảm ơn anh đã chăm sóc cho cô ấy khi không có tôi bên cạnh. Nếu như không có tôi và anh, chắc hẳn giờ đây cô ấy đã trở thành một người nát rượu ngày nào cũng lê lết từ quán bar này đến quán bar khác rồi. Người như anh sẽ mãi mãi không hiểu được cô đơn đáng sợ nhường nào đâu. Tôi và cô ấy đều là kẻ cô đơn, nên tôi rất hiểu cảm giác đó. Tất cả mọi người trên thế giới này đều ruồng bỏ cô ấy, nhưng chỉ có anh đứng bên cạnh cô ấy, nắm tay cô ấy và an ủi rằng ‘không sao cả, anh vẫn ở bên em’, riêng điểm này thôi tôi rất cảm kích anh. Còn nữa, Triệu Cẩm Thư, anh đừng quá đắc ý, tôi sẽ nỗ lực đánh bật vị trí của anh trong lòng cô ấy, sẽ khiến anh không còn quan trọng nhiều trong lòng cô ấy nữa. Hãy chờ đi!"
Lát sau, dưới nhà vang lên tiếng ô tô gầm rú, Triệu Cẩm Thư cười khổ, sao hai người này đều cuồng vọng thế nhỉ?
***
Đã lâu chưa từng uống say lướt khướt đến nỗi đầu óc nặng trịch, cổ họng khô khốc như vậy. Mộ Mai vừa tỉnh giấc đã với tay tìm lấy cốc nước đề trên tủ đầu giường. Hồi trước mỗi khi cô say, Minh Định Viễn thường đặt một cốc nước trên tủ giúp cô.
Thế mà cô lại không tìm được, mà thay vào đó là một bàn tay nắm lấy tay cô. Người cô được nâng dậy, một cốc nước đưa đến bên môi cô. Mộ Mai đưa tay nắm lấy bàn tay đang cầm cốc nước ấy, uống một hơi cạn sạch.
Cô dần tỉnh táo lại, nhớ ra hiện tại mình không phải đang ở trên du thuyền, mà chắc chắn người bên cạnh càng không phải Minh Định Viễn. Mộ Mai cố gắng mở mắt ra nhìn xung quanh.
Nơi đây cũng không phải nhà của Triệu Cẩm Thư, nếu cô nhớ không lầm, lần cuối cùng cô vẫn còn ý thức là ở trong căn hộ của Triệu Cẩm Thư mới đúng, anh ấy còn nói đã tha lỗi cho cô nữa.
Trong tầm mắt là căn phòng quen thuộc và cả gương mặt Vưu Liên Thành. Mộ Mai day trán, bên ngoài trời đã mờ sáng.
Vưu Liên Thành đưa một viên thuốc màu trắng cho cô: "Uống cái này vào sẽ đỡ hơn một chút."
Mộ Mai nuốt ực viên thuốc và nước xuống bụng.
"Uống thêm cái này đi, cả ngày em đã không ăn gì rồi." Vưu Liên Thành lại đưa sữa cho cô.
Mộ Mai ngoan ngoãn uống hết, bấy giờ đầu óc mới bắt đầu tỉnh táo trở lại.
"Anh đón em về đây à." Mộ Mai tựa vào đầu giường, nhìn Vưu Liên Thành đang ngồi ngược sáng.
"Hôm qua em cố ý ăn mặc trang điểm kiểu đó là để đi gặp Triệu Cẩm Thư à?" Giọng anh đầy khó chịu.
"Ừ."
"Em nói với anh ta, nếu không có anh ta, cuộc đời của em sẽ không trọn vẹn ư?"
"Ừ."
"Em còn nói với anh ta, em muốn có cả cá và tay gấu hả?"
"Ừ."
"Vậy Lâm Mộ Mai, anh là cá hay là tay gấu?" Vưu Liên Thành nghiêng người đến.
Nhìn khuôn mặt càng lúc càng gần kia, đầu Mộ Mai chợt hiện lên ảnh Vưu Liên Thành và Ngô Phương Phỉ trong điện thoại của Triệu Cẩm Thư. Khi xem bức ảnh ấy, cô đã nhận ra một điều: Nếu Vưu Liên Thành và Ngô Phương Phỉ không trải qua thời gian dài qua lại tìm hiểu thì sẽ không ăn ý như thế. Quan hệ giữa họ tựa như xe lửa và đường ray vậy.
Vì thế Mộ Mai cũng lười giải thích với Vưu Liên Thành.
"Vậy Lâm Mộ Mai, anh hỏi em một câu nữa, nếu anh đánh Triệu Cẩm Thư một cú, em có đánh trả anh hai cú hay không?"
/100
|