Lúc Triệu Cẩm Thư đẩy cửa vào, Mộ Mai đang nghe bài A Perfect Indian của ca sĩ Sinéad O"Connor người Ireland, kể về cái chết của bốn con thiên nga. trong ngày trời mưa, giọng Sinéad O"Connor như thẩm thấu qua cốt tủy, đâm thấu tim người, khiến cô thấy bi thương như thể nhìn thấy mình được dẫn đến cung điện của bầy thiên nga, chứng kiến lông vũ của chúng từ từ khô héo.
Tai nghe bị lấy đi, Triệu Cẩm Thư không hài lòng: "Lâm Mộ Mai, tiếp tục thế nữa em sẽ bị trầm cảm đấy."
Trầm cảm ư? Mộ Mai nhướng mày, vẻ mặt như muốn nói "anh nghĩ điều này có thể sao?".
Triệu Cẩm Thư đưa một quyển sổ nhỏ có in cành ô-liu màu xanh lục ngoài bìa cho Mộ Mai. Nếu cô đoán không sai, đây là một quyển hộ chiếu vô biên giới, còn được gọi là hộ chiếu quốc tịch, đất nước cấp hộ chiếu này có địa vị càng cao thì màu sắc của nó sẽ càng đậm.
Mộ Mai mở quyển sổ ra. Trên hộ chiếu có in quốc kỳ và chữ Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa, song song với tiếng Trung là dòng chữ tiếng Anh, bên góc trái dưới quyển sổ được đóng dấu Liên Hiệp Quốc, bên cạnh dấu Liên Hiệp Quốc là dấu European Union. Quyển hộ chiếu này có thể cho cô đi đến bất cứ ngóc ngách nào trên trái đất, không chịu bất cứ trói buộc của công dân quốc gia nào. Có cái này, Vưu thiếu gia sẽ không thể làm gì được cô nữa.
Dè dặt vuốt ve quốc kỳ Trung Quốc, lòng Mộ Mai có chút kích động.
"Anh Cẩm Thư, đây không phải đạo cụ đóng phim chứ? Lấy từ đoàn phim 007 sao?" Mộ Mai vung vẫy quyển sổ, "Cầm cái này em thấy mình oai phong giống như James Bond vậy."
"Lâm Mộ Mai đã được tự do rồi." Triệu Cẩm Thư vuốt tóc cô, cười dịu dàng, "Bây giờ, em muốn đi đâu thì cứ đi đó."
"Muốn đi đâu thì cứ đi đó!" Mộ Mai lẩm bẩm lặp lại, không rõ vui hay buồn.
"Đúng, cậu anh nói với anh, nếu ai dám bắt nạt cô gái trong quyển hộ chiếu này thì chính là đụng đến lực lượng quốc phòng đấy." Triệu Cẩm Thư hùng hồn kể.
Đáng tiếc là tư tưởng tự do của Lâm Mộ Mai chỉ lởn vởn ngoài cửa sổ. Nụ cười đọng lại trên môi, Triệu Cẩm Thư nhớ đến lời Vưu Liên Thành nói: Trên thế giới này, chỉ có tôi mới có thể chân chính khiến cô ấy không cô đơn.
Hôm sau, Mộ Mai đến bệnh viện tái khám. Trên người để lại vết mổ nhỏ, đường may bác sĩ rất khéo, ngoại trừ vết đỏ ửng nhàn nhạt, nếu không nhìn kỹ rất khó thấy được vết sẹo xấu xí kia. Đó là dấu ấn kỷ niệm do tình yêu bốc đồng để lại.
Vào mùa đông ban ngày khá ngắn, rời khỏi bệnh viện đã gần hoàng hôn, bầu trời mây mù giăng kín, những tòa cao ốc lạnh lùng và ánh ráng chiều mới ló, đâu đâu cũng là người xe như nước. Đây chính là thành phố lớn, nó giống hệt với những thành phố mà cô từng đi qua.
"Anh Cẩm Thư, bây giờ em bỗng nhớ đến chiếc xe buýt màu đỏ ở London quá." Mộ Mai hà hơi lên cửa kính xe, vẽ chiếc xe buýt đã dùng nửa thế kỷ và buồng điện thoại màu đỏ đặc trưng của nước Anh.
Triệu Cẩm Thư thầm nghĩ, có lẽ điều này chính là thần giao cách cảm của tình nhân với nhau mà người ta thường nói.
Mộ Mai được Triệu Cẩm Thư dẫn đến một quãng trường lớn. Cô vẫn khá xa lạ với Bắc Kinh, thời gian cô đi loanh quanh ở Bắc Kinh thậm chí còn thua cả ở Hong Kong. Quảng trường này rất đẹp, hơi giống quãng trường La Mã nổi tiếng, ánh đèn và đài phun nước tráng lệ tạo nên cảnh sắc như mộng ảo.
Đèn đường vừa lên, quảng trường khá đông người, đa phần là nhóm thanh thiếu niên đi giày patin, rượt đuổi nhau vô cùng náo nhiệt. Mộ Mai theo Triệu Cẩm Thư đi ngang qua mấy đứa trẻ ấy, điều khiến cô cảm thấy kỳ lạ chính là những cô nhóc cậu nhóc này lại cưới với cô đầy thân thiện.
Triệu Cẩm Thư dẫn Mộ Mai đi về phía đài phun nước. Theo khoảng cách ngày càng gần, bóng dáng màu đỏ sừng sững dần rõ qua màn nước, tim Mộ Mai thoáng chốc đập giục giã.
Đi vòng qua đài phun nước, bước chân nhích gần từng chút, vật màu đỏ hiện ra rõ rệt trước mắt, đó chính là chiếc xe buýt thường băng qua phố lớn ngõ nhỏ ở London, là màu sắc tươi đẹp nhất thuở ấu thơ của Lâm Mộ Mai. Thời thiếu nữ cô thường một mình ngồi trên xe buýt, thích nhất là chuyến xe số 159, chạy chuyến đó là một ông bác tài xế mặt mùi hiền hòa, ông hay hỏi cô rằng: Cô bé, có phải muốn đến xí nghiệp thăm ba mẹ không? Mộ Mai cực kỳ thích câu hỏi này của ông.
"Chiếc xe này vận hành năm 1568, đến năm 1595 thì ngừng hoạt động. Nó đã được đưa qua eo biển Anh đến Quảng Châu, lại từ Quảng Châu đi đến Bắc Kinh, đây là vật sưu tầm của một người bạn ba anh, chứa đựng cả thời trai trẻ của ông ấy.
Hôm qua có một chàng trai đến hỏi mượn ông chiếc xe này, cậu ta muốn dùng chiếc xe buýt đỏ tươi gắn liền với nhiều ký ức tốt đẹp của bạn gái mình để làm một chuyện lãng mạn. Bạn ba anh nổi tiếng là một ông lão cố chấp, chàng trai ấy phải vất vả lắm mới mang được chiếc xe sưu tầm này đến đây."
Ánh đèn nơi đài phun nước từ màu vàng biến thành màu xanh lam, kèm theo là bản nhạc xưa cũ với giai điệu du dương. Tay Triệu Cẩm Thư như hóa phép ra một nhành hoa tulip màu hồng. Ngôn ngữ của đóa hoa này chính là: Hỡi cô gái, hãy nhiệt tình yêu đương rồi cô sẽ hạnh phúc!
Triệu Cẩm Thư đặt đóa tulip vào tay Lâm Mộ Mai, cô ngẩng mặt lên, khóe môi anh nở nụ cười ôn hoà, bàn tay như bến cảng bình an đặt lên huyệt thái dương cô, cất giọng trầm ấm: "Mộ Mai, chúc em hạnh phúc."
Cô ngơ ngác đứng nhìn Triệu Cẩm Thư rời đi, dõi theo bóng lưng anh dần khuất qua màn nước. Rồi tiếng giày patin nhịp nhàng chạy đến, cô bé má lúm đồng tiền vừa trượt vừa chắp tay ra sau lưng, sau đó phanh lại chìa tay ra trước mặt cô, trong bàn tay lại là một đóa hoa tulip giống với đóa hoa Triệu Cẩm Thư tặng khi nãy, cô bé cũng nói một câu giống hệt với anh: "Chúc chị hạnh phúc."
Tiếp theo, cả nhóm thiếu niên nối đuôi nhau chỉnh tề trượt patin đến trước mặt cô. Cô nhận được rất nhiều hoa tulip, cùng với những lời chúc phúc từ giọng nói ngô nghê của họ.
Thuở bé, mỗi lần gặp cha xứ, cha đều hôn lên trán cô cầu chúc: Cô bé, chúc cháu hạnh phúc. Dần dần trưởng thành, Mộ Mai biết, dù được cha xứ chúc phúc, thượng đế vẫn không đứng về phía cô.
Năm ấy, Mộ Mai đã cầu nguyện trong giáo đường, rất thành kính cầu nguyện nhà họ Vưu đừng gọi điện đến nhà cô. Nhưng cuối cùng cuộc điện thoại ấy vẫn đến, quản gia Nguyệt tự mình nói với cô rằng: Lâm Mộ Mai, chúc mừng cháu đã trở thành hầu học của Vưu thiếu gia.
Giờ đây, nhận được nhiều hoa và nhiều lời cầu chúc như vậy, cô có chắc được hạnh phúc hay không?
Cất bước chầm chậm đi về phía bóng dáng cao dong dỏng kia, Mộ Mai cười khổ. Lại là kiệt tác của tên Andrew đây mà, hình như lần này cao thủ tình trường Andrew đã có sơ suất rồi.
Mộ Mai đứng đó, trong ngực ôm một trăm lẻ chín đóa tulip, xinh đẹp hơn hoa. Vưu Liên Thành ngắm nhìn say đắm, trên thế giới này không có dung mạo nào khiến anh ngắm mãi không chán như cô. Dù rằng anh không biết với người khác cô xinh đẹp đến nhường nào, nhưng với anh, ban đầu chỉ là nhìn cô thuận mắt, sau đó là thuận tim, rồi theo ngày từng ngày trôi qua, đến hiện tại đã trở thành tiên giáng trần.
Nắm tay Mộ Mai, Vưu Liên Thành dẫn cô đến chiếc xe buýt màu đỏ, trao đóa hoa thứ một trăm mười vào tay cô: "Ở đây, họ nói con số 110 là đại biểu cho trọn đời trọn kiếp. Mộ Mai, chúc em hạnh phúc!"
Đài phun nước đèn đuốc rực rỡ lung linh, Mộ Mai ngơ ngác nhìn bàn tay anh đưa đến ôm lấy mặt mình, giữ mặt cô nhìn thẳng vào anh, vẻ mặt thoáng nhút nhát: "Mộ Mai, tuy hiện giờ nói cho em hạnh phúc trọn đời trọn kiếp thì nghe có vẻ chỉ là lời nói suông, nhưng anh hứa với em, anh sẽ cố gắng hết khả năng để cho em mỗi ngày đều có được nhiều hạnh phúc hơn nữa. Những thứ này không phải do Andrew dạy anh đâu, là do anh tự mình nghĩ ra đấy."
Vưu Liên Thành hơi chột dạ, thực tế những thứ này anh đã lấy ý tưởng từ trong phim, chỉ có mỗi chiếc xe buýt màu đỏ là do đích thân anh sáng tạo thôi. Vì anh biết Mộ Mai rất hâm mộ việc Susan bạn cô đã được người yêu mình cầu hôn trên chính xe buýt này.
"Mộ Mai, không phải em thích hoa tươi sao? Anh đã nghĩ, thấy được những đóa hoa tươi đẹp thế này nhất định em sẽ vui vẻ."
Dưới ánh mắt sáng quắc của Vưu Liên Thành, Mộ Mai cúi đầu nhìn bó hoa tươi trong ngực, đưa tay nhè nhẹ chạm vào cánh hoa mềm mại, kiểu mềm mại cần được che chở bảo vệ. Mộ Mai ngắm đóa hoa hồi lâu, lắng nghe hơi thở nặng nề của anh bên tai mình. Chắc hẳn Vưu thiếu gia đang hồi hộp lắm nhỉ? Hồi hộp đến mức ngay cả hô hấp cũng trở nên dè dặt.
Mộ Mai gạt bàn tay đang ôm lấy mặt mình ra, lãnh đạm nói: "Liên Thành, cảm ơn, hoa rất đẹp."
Người trước mặt thở phào nhẹ nhõm.
"Nhưng mà, làm sao đây Liên Thành, dù cho đứng trước bó hoa tươi thắm này, dù có ở trong chiếc xe buýt màu đỏ đầy ắp tình yêu kia, tôi vẫn không có cảm giác." Mộ Mai nhẹ nhàng thở hắt, xuất thần nhìn chăm chăm vào mặt Vưu Liên Thành, "Nếu chuyện tốt lành này xảy ra mấy tháng trước đây, tôi nghĩ tôi sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc, sẽ vui vẻ, sẽ cảm động, sẽ cảm kích đến mức hôn anh nồng nàn. Nhưng mà hiện tại tôi thật sự không có cảm giác gì cả." Im lặng chốc lát, nhìn nụ cười sượng cứng trên môi anh, cô nhấn mạnh, "Cho nên sau này, anh đừng làm chuyện ngu ngốc vậy nữa."
Không đành lòng nhìn anh thêm, nói xong những lời này Mộ Mai vội vàng bước ngang qua anh toan bỏ đi, song tay lại bị nắm chặt: "Mộ Mai!"
Theo tiếng gọi của Vưu Liên Thành, cảm xúc Mộ Mai như sắp đến rìa sụp đổ. Tại sao anh lại gọi tên cô bằng giọng nói thâm tình tha thiết như vậy, tại sao phải làm những chuyện quái gở thế này? Chết tiệt, sao Vưu thiếu gia phải làm những việc sến sẩm chẳng giống hình tượng của mình này? Vưu Liên Thành có mục đích gì, định lừa cô lên giường, sau đó lại ngoan ngoãn làm chim lồng cá chậu của anh sao?
Tai nghe bị lấy đi, Triệu Cẩm Thư không hài lòng: "Lâm Mộ Mai, tiếp tục thế nữa em sẽ bị trầm cảm đấy."
Trầm cảm ư? Mộ Mai nhướng mày, vẻ mặt như muốn nói "anh nghĩ điều này có thể sao?".
Triệu Cẩm Thư đưa một quyển sổ nhỏ có in cành ô-liu màu xanh lục ngoài bìa cho Mộ Mai. Nếu cô đoán không sai, đây là một quyển hộ chiếu vô biên giới, còn được gọi là hộ chiếu quốc tịch, đất nước cấp hộ chiếu này có địa vị càng cao thì màu sắc của nó sẽ càng đậm.
Mộ Mai mở quyển sổ ra. Trên hộ chiếu có in quốc kỳ và chữ Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa, song song với tiếng Trung là dòng chữ tiếng Anh, bên góc trái dưới quyển sổ được đóng dấu Liên Hiệp Quốc, bên cạnh dấu Liên Hiệp Quốc là dấu European Union. Quyển hộ chiếu này có thể cho cô đi đến bất cứ ngóc ngách nào trên trái đất, không chịu bất cứ trói buộc của công dân quốc gia nào. Có cái này, Vưu thiếu gia sẽ không thể làm gì được cô nữa.
Dè dặt vuốt ve quốc kỳ Trung Quốc, lòng Mộ Mai có chút kích động.
"Anh Cẩm Thư, đây không phải đạo cụ đóng phim chứ? Lấy từ đoàn phim 007 sao?" Mộ Mai vung vẫy quyển sổ, "Cầm cái này em thấy mình oai phong giống như James Bond vậy."
"Lâm Mộ Mai đã được tự do rồi." Triệu Cẩm Thư vuốt tóc cô, cười dịu dàng, "Bây giờ, em muốn đi đâu thì cứ đi đó."
"Muốn đi đâu thì cứ đi đó!" Mộ Mai lẩm bẩm lặp lại, không rõ vui hay buồn.
"Đúng, cậu anh nói với anh, nếu ai dám bắt nạt cô gái trong quyển hộ chiếu này thì chính là đụng đến lực lượng quốc phòng đấy." Triệu Cẩm Thư hùng hồn kể.
Đáng tiếc là tư tưởng tự do của Lâm Mộ Mai chỉ lởn vởn ngoài cửa sổ. Nụ cười đọng lại trên môi, Triệu Cẩm Thư nhớ đến lời Vưu Liên Thành nói: Trên thế giới này, chỉ có tôi mới có thể chân chính khiến cô ấy không cô đơn.
Hôm sau, Mộ Mai đến bệnh viện tái khám. Trên người để lại vết mổ nhỏ, đường may bác sĩ rất khéo, ngoại trừ vết đỏ ửng nhàn nhạt, nếu không nhìn kỹ rất khó thấy được vết sẹo xấu xí kia. Đó là dấu ấn kỷ niệm do tình yêu bốc đồng để lại.
Vào mùa đông ban ngày khá ngắn, rời khỏi bệnh viện đã gần hoàng hôn, bầu trời mây mù giăng kín, những tòa cao ốc lạnh lùng và ánh ráng chiều mới ló, đâu đâu cũng là người xe như nước. Đây chính là thành phố lớn, nó giống hệt với những thành phố mà cô từng đi qua.
"Anh Cẩm Thư, bây giờ em bỗng nhớ đến chiếc xe buýt màu đỏ ở London quá." Mộ Mai hà hơi lên cửa kính xe, vẽ chiếc xe buýt đã dùng nửa thế kỷ và buồng điện thoại màu đỏ đặc trưng của nước Anh.
Triệu Cẩm Thư thầm nghĩ, có lẽ điều này chính là thần giao cách cảm của tình nhân với nhau mà người ta thường nói.
Mộ Mai được Triệu Cẩm Thư dẫn đến một quãng trường lớn. Cô vẫn khá xa lạ với Bắc Kinh, thời gian cô đi loanh quanh ở Bắc Kinh thậm chí còn thua cả ở Hong Kong. Quảng trường này rất đẹp, hơi giống quãng trường La Mã nổi tiếng, ánh đèn và đài phun nước tráng lệ tạo nên cảnh sắc như mộng ảo.
Đèn đường vừa lên, quảng trường khá đông người, đa phần là nhóm thanh thiếu niên đi giày patin, rượt đuổi nhau vô cùng náo nhiệt. Mộ Mai theo Triệu Cẩm Thư đi ngang qua mấy đứa trẻ ấy, điều khiến cô cảm thấy kỳ lạ chính là những cô nhóc cậu nhóc này lại cưới với cô đầy thân thiện.
Triệu Cẩm Thư dẫn Mộ Mai đi về phía đài phun nước. Theo khoảng cách ngày càng gần, bóng dáng màu đỏ sừng sững dần rõ qua màn nước, tim Mộ Mai thoáng chốc đập giục giã.
Đi vòng qua đài phun nước, bước chân nhích gần từng chút, vật màu đỏ hiện ra rõ rệt trước mắt, đó chính là chiếc xe buýt thường băng qua phố lớn ngõ nhỏ ở London, là màu sắc tươi đẹp nhất thuở ấu thơ của Lâm Mộ Mai. Thời thiếu nữ cô thường một mình ngồi trên xe buýt, thích nhất là chuyến xe số 159, chạy chuyến đó là một ông bác tài xế mặt mùi hiền hòa, ông hay hỏi cô rằng: Cô bé, có phải muốn đến xí nghiệp thăm ba mẹ không? Mộ Mai cực kỳ thích câu hỏi này của ông.
"Chiếc xe này vận hành năm 1568, đến năm 1595 thì ngừng hoạt động. Nó đã được đưa qua eo biển Anh đến Quảng Châu, lại từ Quảng Châu đi đến Bắc Kinh, đây là vật sưu tầm của một người bạn ba anh, chứa đựng cả thời trai trẻ của ông ấy.
Hôm qua có một chàng trai đến hỏi mượn ông chiếc xe này, cậu ta muốn dùng chiếc xe buýt đỏ tươi gắn liền với nhiều ký ức tốt đẹp của bạn gái mình để làm một chuyện lãng mạn. Bạn ba anh nổi tiếng là một ông lão cố chấp, chàng trai ấy phải vất vả lắm mới mang được chiếc xe sưu tầm này đến đây."
Ánh đèn nơi đài phun nước từ màu vàng biến thành màu xanh lam, kèm theo là bản nhạc xưa cũ với giai điệu du dương. Tay Triệu Cẩm Thư như hóa phép ra một nhành hoa tulip màu hồng. Ngôn ngữ của đóa hoa này chính là: Hỡi cô gái, hãy nhiệt tình yêu đương rồi cô sẽ hạnh phúc!
Triệu Cẩm Thư đặt đóa tulip vào tay Lâm Mộ Mai, cô ngẩng mặt lên, khóe môi anh nở nụ cười ôn hoà, bàn tay như bến cảng bình an đặt lên huyệt thái dương cô, cất giọng trầm ấm: "Mộ Mai, chúc em hạnh phúc."
Cô ngơ ngác đứng nhìn Triệu Cẩm Thư rời đi, dõi theo bóng lưng anh dần khuất qua màn nước. Rồi tiếng giày patin nhịp nhàng chạy đến, cô bé má lúm đồng tiền vừa trượt vừa chắp tay ra sau lưng, sau đó phanh lại chìa tay ra trước mặt cô, trong bàn tay lại là một đóa hoa tulip giống với đóa hoa Triệu Cẩm Thư tặng khi nãy, cô bé cũng nói một câu giống hệt với anh: "Chúc chị hạnh phúc."
Tiếp theo, cả nhóm thiếu niên nối đuôi nhau chỉnh tề trượt patin đến trước mặt cô. Cô nhận được rất nhiều hoa tulip, cùng với những lời chúc phúc từ giọng nói ngô nghê của họ.
Thuở bé, mỗi lần gặp cha xứ, cha đều hôn lên trán cô cầu chúc: Cô bé, chúc cháu hạnh phúc. Dần dần trưởng thành, Mộ Mai biết, dù được cha xứ chúc phúc, thượng đế vẫn không đứng về phía cô.
Năm ấy, Mộ Mai đã cầu nguyện trong giáo đường, rất thành kính cầu nguyện nhà họ Vưu đừng gọi điện đến nhà cô. Nhưng cuối cùng cuộc điện thoại ấy vẫn đến, quản gia Nguyệt tự mình nói với cô rằng: Lâm Mộ Mai, chúc mừng cháu đã trở thành hầu học của Vưu thiếu gia.
Giờ đây, nhận được nhiều hoa và nhiều lời cầu chúc như vậy, cô có chắc được hạnh phúc hay không?
Cất bước chầm chậm đi về phía bóng dáng cao dong dỏng kia, Mộ Mai cười khổ. Lại là kiệt tác của tên Andrew đây mà, hình như lần này cao thủ tình trường Andrew đã có sơ suất rồi.
Mộ Mai đứng đó, trong ngực ôm một trăm lẻ chín đóa tulip, xinh đẹp hơn hoa. Vưu Liên Thành ngắm nhìn say đắm, trên thế giới này không có dung mạo nào khiến anh ngắm mãi không chán như cô. Dù rằng anh không biết với người khác cô xinh đẹp đến nhường nào, nhưng với anh, ban đầu chỉ là nhìn cô thuận mắt, sau đó là thuận tim, rồi theo ngày từng ngày trôi qua, đến hiện tại đã trở thành tiên giáng trần.
Nắm tay Mộ Mai, Vưu Liên Thành dẫn cô đến chiếc xe buýt màu đỏ, trao đóa hoa thứ một trăm mười vào tay cô: "Ở đây, họ nói con số 110 là đại biểu cho trọn đời trọn kiếp. Mộ Mai, chúc em hạnh phúc!"
Đài phun nước đèn đuốc rực rỡ lung linh, Mộ Mai ngơ ngác nhìn bàn tay anh đưa đến ôm lấy mặt mình, giữ mặt cô nhìn thẳng vào anh, vẻ mặt thoáng nhút nhát: "Mộ Mai, tuy hiện giờ nói cho em hạnh phúc trọn đời trọn kiếp thì nghe có vẻ chỉ là lời nói suông, nhưng anh hứa với em, anh sẽ cố gắng hết khả năng để cho em mỗi ngày đều có được nhiều hạnh phúc hơn nữa. Những thứ này không phải do Andrew dạy anh đâu, là do anh tự mình nghĩ ra đấy."
Vưu Liên Thành hơi chột dạ, thực tế những thứ này anh đã lấy ý tưởng từ trong phim, chỉ có mỗi chiếc xe buýt màu đỏ là do đích thân anh sáng tạo thôi. Vì anh biết Mộ Mai rất hâm mộ việc Susan bạn cô đã được người yêu mình cầu hôn trên chính xe buýt này.
"Mộ Mai, không phải em thích hoa tươi sao? Anh đã nghĩ, thấy được những đóa hoa tươi đẹp thế này nhất định em sẽ vui vẻ."
Dưới ánh mắt sáng quắc của Vưu Liên Thành, Mộ Mai cúi đầu nhìn bó hoa tươi trong ngực, đưa tay nhè nhẹ chạm vào cánh hoa mềm mại, kiểu mềm mại cần được che chở bảo vệ. Mộ Mai ngắm đóa hoa hồi lâu, lắng nghe hơi thở nặng nề của anh bên tai mình. Chắc hẳn Vưu thiếu gia đang hồi hộp lắm nhỉ? Hồi hộp đến mức ngay cả hô hấp cũng trở nên dè dặt.
Mộ Mai gạt bàn tay đang ôm lấy mặt mình ra, lãnh đạm nói: "Liên Thành, cảm ơn, hoa rất đẹp."
Người trước mặt thở phào nhẹ nhõm.
"Nhưng mà, làm sao đây Liên Thành, dù cho đứng trước bó hoa tươi thắm này, dù có ở trong chiếc xe buýt màu đỏ đầy ắp tình yêu kia, tôi vẫn không có cảm giác." Mộ Mai nhẹ nhàng thở hắt, xuất thần nhìn chăm chăm vào mặt Vưu Liên Thành, "Nếu chuyện tốt lành này xảy ra mấy tháng trước đây, tôi nghĩ tôi sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc, sẽ vui vẻ, sẽ cảm động, sẽ cảm kích đến mức hôn anh nồng nàn. Nhưng mà hiện tại tôi thật sự không có cảm giác gì cả." Im lặng chốc lát, nhìn nụ cười sượng cứng trên môi anh, cô nhấn mạnh, "Cho nên sau này, anh đừng làm chuyện ngu ngốc vậy nữa."
Không đành lòng nhìn anh thêm, nói xong những lời này Mộ Mai vội vàng bước ngang qua anh toan bỏ đi, song tay lại bị nắm chặt: "Mộ Mai!"
Theo tiếng gọi của Vưu Liên Thành, cảm xúc Mộ Mai như sắp đến rìa sụp đổ. Tại sao anh lại gọi tên cô bằng giọng nói thâm tình tha thiết như vậy, tại sao phải làm những chuyện quái gở thế này? Chết tiệt, sao Vưu thiếu gia phải làm những việc sến sẩm chẳng giống hình tượng của mình này? Vưu Liên Thành có mục đích gì, định lừa cô lên giường, sau đó lại ngoan ngoãn làm chim lồng cá chậu của anh sao?
/100
|