Mộ Mai gạt phăng tay Vưu Liên Thành đang nắm tay mình, nỗi đè nén những ngày qua bộc phát như núi lửa phun trào không tài nào kiềm chế, quát lên: "Vưu Liên Thành, rốt cuộc anh muốn gì? Không phải tôi đã nói không cảm giác sao?" Cô cười giễu cợt, "Sao đây? Vưu thiếu gia thẹn quá thành giận rồi à? Công tử nhà Vưu tước gia được mấy cô gái yêu thương khó khăn lắm mới làm chuyện hạ thấp giá trị bản thân, không ngờ lại nhận được lời đáp mất thể diện như vậy. Đáng lẽ cô nàng nhận được những điều này phải tỏ vẻ mừng rỡ, quỳ mọp dưới chân anh để bày tỏ cảm động mới đúng phải không?"
"Mộ Mai..."
"Anh im đi! Anh muốn cảnh cáo tôi đừng không biết tốt xấu chứ gì?" Mộ Mai thở hổn hển, nói liên thanh, "Vưu thiếu gia không vui, Vưu thiếu gia hối hận mình đã làm chuyện mất mặt rồi phải không? Hay là Vưu thiếu gia muốn nói, Lâm Mộ Mai, tôi đã làm đến mức này rồi, em nên trở về bên cạnh tôi, đừng có ngang bướng nữa?"
Giọng Mộ Mai cao vút, âm cuối vang vọng.
Sau khi nói một hơi, cô khiêu khích nhìn Vưu Liên Thành, cô rất muốn thấy được vẻ mặt thẹn quá thành giận của anh. Nhưng không hề, anh chỉ bình tĩnh nhìn cô, dần dần vẻ bình tĩnh trở thành một kiểu bất đắc dĩ, và rồi thành yêu thương. Anh vuốt ve vành tai cô: "Đồ ngốc, không có cảm giác thí không có cảm giác, anh chỉ đơn thuần muốn làm vậy cho em thôi. Em vui vẻ, tha thứ cho anh, trở về bên cạnh anh, đương nhiên là việc quá hạnh phúc. Nhưng không có cảm giác cũng không sao, anh chỉ nhớ hình như anh chưa từng làm mấy chuyện lãng mạn này cho em, trước giờ luôn là em chăm sóc anh, nhìn sắc mặt anh, còn anh mãi luôn sai bảo em như người giúp việc. Sau đó chúng ta sống chung với nhau, song dường như chúng ta chưa từng đi hẹn hò, cùng đi du lịch, đi xem concert, đi xem phim và đi ăn cơm, mặc áo tình nhân đi dạo bờ biển như bao tình nhân khác. Mộ Mai, những điều này luôn khiến anh tiếc nuối.
Việc tối nay anh làm chỉ vì muốn khiến em vui vẻ, chỉ vậy thôi. Anh còn nghĩ, anh làm vậy nhất định sẽ có rất nhiều người hâm mộ em, nghe nói, được người khác hâm mộ cũng là hạnh phúc. Anh muốn em là một cô gái được nhiều hạnh phúc, chỉ thế mà thôi." Vưu Liên Thành khẽ cười, chỉ tay xung quanh, "Thấy không, mấy người đó đều hâm mộ Lâm Mộ Mai đấy?"
Mộ Mai không kiềm được nhìn theo tay Vưu Liên Thành, trời càng tối, quãng trường càng đông người hơn. Nhóm thiếu niên trượt patin đang nhìn về phía họ, còn có mấy người còn hớn hở lấy điện thoại di động ra quay phim chụp ảnh nữa.
Khi thấy cô quay sang, cả nhóm đều đồng thanh hô: "Lâm Mộ Mai, chúc chị hạnh phúc." Khiến những người đang đi dạo đằng xa bị thu hút nhìn sang đây.
Mộ Mai quay lại nhìn chằm chằm Vưu Liên Thành, Vưu thiếu gia lập tức giơ tay lên, thanh minh: "Mộ Mai, việc này anh không hề dạy họ..." Rồi lẩm bẩm ra chiều đắc ý, "Kỳ lạ, mình có nói tên cô ấy cho họ biết đâu nhỉ..."
Thấy mấy người dạo phố đều tò mò đi về phía này, cô bỗng nóng nảy đẩy Vưu Liên Thành ra: "Vưu thiếu gia, sau này đừng làm chuyện ngây thơ vậy nữa. Mấy việc này anh để dành lại làm cho Ngô Phương Phỉ đi. Cô ấy sẽ xúc động phát khóc vì anh đấy. Tuổi tác hai người xấp xỉ nhau, nên chắc sẽ cùng tần số. Còn như tôi và Triệu Cẩm Thư thì không thích mấy việc này đâu."
Mộ Mai gạt đám đông chen chúc, có người còn hóng hớt chỉa điện thoại thẳng vào mặt cô. Lâm Mộ Mai tức tối giật phăng chiếc điện thoại ấy ném vào đài phun nước, bỏ đi không hề ngoảnh lại. Phía sau lập tức vang lên giọng giận dữ: "Này, này, con người cô..."
Tiếp theo là giọng Vưu Liên Thành áy náy: "Xin lỗi, tôi xin lỗi anh, chỉ là cô ấy đang giận tôi thôi. Để tôi đền điện thoại cho anh."
Rõ ràng không phải cô đang giận anh, không hề! Vì muốn thoát khỏi âm thanh kia, Mộ Mai rảo bước nhanh hơn, cuối cùng thành cất bước chạy như bay xuống tầng hầm đỗ xe.
Trong lúc bước đi gấp gáp, có gì đó rơi xuống, theo bản năng Lâm Mộ Mai ngừng lại, cúi đầu nhìn bó tulip hồng thắm nằm trên bậc thang.
Chuyện này là sao? Sao cô lại ôm theo bó hoa này, cô nên vứt nó vào mặt Vưu Liên Thành, lớn tiếng bảo là mình không thèm mới đúng.
Bó hoa nằm trên bậc thang như thể cảm nhận được tâm trạng cô, phô bày vẻ đẹp nó nhìn cô khinh khỉnh. Lâm Mộ Mai, anh ấy làm vậy mày có cảm động không? Mộ Mai ngơ ngác nhìn bó tulip. Cô nên nhặt nó lên hay nên thưởng cho nó vài dấu chân? Nhặt nó lên ư? Mộ Mai sợ trái tim mà cô đã tốn rất nhiều sức lực trấn an sẽ lại vĩnh viễn không biết mệt mỏi chạy theo anh lần nữa.
Một bàn tay nhặt bó hoa lên, nhét vào ngực Lâm Mộ Mai trở lại.
"Tại sao anh lại giúp anh ấy, không phải anh ấy rất đáng ghét sao?" Mộ Mai hoang mang nhìn Triệu Cẩm Thư.
"Phải, thằng nhóc ấy đáng ghét lắm, đáng ra vì những con cá cảnh nhiệt đới chết oan chết uổng ở London, anh không nên giúp cậu ta mới đúng." Triệu Cẩm Thư nở nụ cười hiền hòa, "Nhưng Mộ Mai à, thật ra là anh đang giúp em. Vưu Liên Thành có một câu rất đúng, trên thế giới này chỉ có một mình cậu ta mới chân chính khiến em không cô đơn. Anh hi vọng trái tim Mộ Mai sẽ chứa đầy cảm xúc phong phú, không có thời gian để gặm nhắm nỗi cô đơn. Tên nhóc Vưu Liên Thành kia quá phiền phức, em ở bên cạnh cậu ta sẽ bận tối mắt tối mũi, không có thời gian đa sầu đa cảm."
Sương mù giăng kín đôi mắt, Mộ Mai lắc đầu nguầy nguậy: "Không phải..."
"Không đâu Mộ Mai, lời này đúng đấy."
Cô lại nổi giận, tại sao anh trai Triệu Cẩm Thư tốt nhất trên thế giới này lại đứng về phe Vưu Liên Thành: "Anh đừng để anh ấy lừa, anh ấy rất giỏi nói hươu nói vượn, anh ấy biết gì chứ... không hề..."
Đúng vậy, anh thì biết gì? Vưu thiếu gia có thể hiểu cô hay sao? Cô đơn á, chết đi, cô không hề, không hề cô đơn...
Nhưng lời thốt ra càng lúc càng yếu ớt, rốt cuộc bị Triệu Cẩm Thư ôm lấy đặt đầu cô lên vai, âm thanh nơi miệng mới im tiếng. Anh nhìn ánh sáng nhá nhem nơi tầng hầm đỗ xe: "Mộ mai, em dám nói em không cảm động về những chuyện cậu ấy làm không?"
Tim cô nhói đau, dòng lệ trượt ra khóe mắt: "Nhưng anh Cẩm Thư, em cầu hôn anh ấy, anh ấy không nhận lời. Em thấy mình không còn mặt mũi nào nữa."
"Vậy thì... tên Vưu Liên Thành kia thật đáng đánh, ai lại có thể để phụ nữ cầu hôn trước, đã vậy còn không nhận lời. Nhưng mà Mộ Mai, cậu ta cự tuyệt em à?"
Mộ Mai lắc đầu, ngày đó Vưu Liên Thành không cự tuyệt cô nhưng cũng không nhận lời, hơn nữa còn...
"Cẩm Thư..." Cô khó khăn cất lời, "Anh ấy ngủ với Ngô Phương Phỉ, thời điểm đang yêu em, anh ấy lại đi ngủ với Ngô Phương Phỉ, em không cách nào chịu đựng được chuyện này."
Triệu Cẩm Thư nhíu mày, trong đầu hiện lên gương mặt vô tư và thẳng thắn của Vưu Liên Thành. Tình huống này hơi khó hiểu: "Chuyện cậu ta ngủ với Ngô Phương Phỉ là cậu ta thú thật với em hả?"
"Phương Phỉ nói... nói anh ấy uống say nên bọn họ..."
"Thế em có hỏi Vưu Liên Thành không?"
Mộ Mai lại lắc đầu: "Em không dám!"
Lỡ như là thật thì sao? Nếu như anh nói “là thật”, cô phải làm thế nào? Bởi nếu thế cô sẽ không sống nỗi. Nhưng nếu anh nói với cô rằng “không có”, cô sẽ nghi ngờ là anh nói dối, nếu phát hiện anh nói dối, cô sẽ càng không chịu được.
Triệu Cẩm Thư thầm thở dài. Tình yêu chẳng những dễ dàng khiến người ta trở nên ngu ngốc, còn có thể khiến người ta trở thành kẻ nhát gan. Lâm Mộ Mai rõ ràng là một cô gái thông minh, thế mà lại tự giả ngốc để lừa bản thân như thế.
Vừa đáng thương vừa đáng hận, Triệu Cẩm Thư đặt tay lên lưng cô, vô cùng bất đắc dĩ: " Mộ Mai, em càng lúc càng ngốc rồi. Với tư cách là một người ngoài, anh phải nói với em, nếu một người đàn ông thật sự đã say bí tỉ thì không tài nào làm được chuyện kia đâu, ngà ngà thì có thể. Nhưng em cho rằng con người của Vưu Liên Thành, đang chung sống với em mà còn có thể ngủ với người khác không? Mộ Mai, không phải anh tin tưởng cậu ta, mà là tin em. Người khiến Lâm Mộ Mai yêu sâu sắc đến thế nhất định là người xứng đáng."
Lời nói của Triệu Cẩm Thư như rẻ mây đen lộ ra trăng sáng. Mộ Mai ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn anh. Là vậy sao? Sẽ là vậy sao?
Nước mắt vẫn còn vương trên mi cô, Triệu Cẩm Thư đưa tay gạt đi.
Cách đó không xa, Vưu Liên Thành lẳng lặng nhìn cảnh này, nhìn cô tựa vào vai Triệu Cẩm Thư, nhìn cô ngẩng mặt lên, nhìn tay anh ta lau qua gò má cô. Đây là một hình ảnh vô cùng ấm áp, ấm áp đến mức khiến anh cảm nhận mình là một người ngoài đã vô tình lạc vào bức tranh này.
Vưu Liên Thành biết cái cô cần là cuộc sống an yên, mà Triệu Cẩm Thư có lẽ là người thích hợp với cô nhất. Anh từng nghe người ta nói, cuộc sống và tình yêu là hai vấn đề khác nhau. nhưng lần đầu tiên anh hiểu rõ được câu nói này.
***
Một trăm mười đóa tulip vẫn khoe sắc trong bóng đêm, Mộ Mai thẩn thờ nhìn cánh hoa xinh đẹp kia, tâm trạng rối loạn, khe khẽ vui sướng, có chút âu lo, hơi hơi mờ mịt, loáng thoáng không cam và một chút đau lòng.
Quảng trường phun nước, xe buýt màu đỏ, hoa tulip tượng trưng cho tình yêu, nhóm thiếu niên mang giày trượt patin, và cả những lời cô nói. Liệu anh nghe có… đau lòng không?
Bỗng từ đâu vàng lên tiếng còi xe lanh lảnh, có tiếng chuông dồn dập phá vỡ không khí yên tĩnh trong khu dân cư. Kế tiếp là âm thanh xuống lầu, tiếng mở cửa, rồi đến tiếng bước chân vội vã càng lúc càng đến gần phòng cô.
Anh đến rồi, anh đã đến tìm cô rồi! Ý nghĩ này hiện ra trong đầu Lâm Mộ Mai theo bản năng. Đến khi cô ý thức được thì đã phát hiện mình đang đứng trước gương sửa sang lại quần áo, xem tóc tai có rối không, sắc mặt có tiều tụy không, đôi môi có tươi thắm hay không.
Nhẹ đưa tay đặt lên môi, cô thầm nghĩ, nếu anh đến, cô sẽ thẳng thắn hỏi anh rằng anh và Ngô Phương Phỉ có ngủ với nhau hay chưa. Đáp án gần như hiện ngay trong đầu cô, Vưu Liên Thành nhất định cau mày, tức giận đùng đùng, quát lên như sấm: Em vì chuyện này mà giận dỗi mấy ngày trời với anh đấy hả.
Trong lúc đang suy nghĩ miên man, giọng anh đã gấp rút vang lên ngoài cửa: "Lâm Mộ Mai, em mở cửa cho tôi, mở cửa ngay."
"Mộ Mai..."
"Anh im đi! Anh muốn cảnh cáo tôi đừng không biết tốt xấu chứ gì?" Mộ Mai thở hổn hển, nói liên thanh, "Vưu thiếu gia không vui, Vưu thiếu gia hối hận mình đã làm chuyện mất mặt rồi phải không? Hay là Vưu thiếu gia muốn nói, Lâm Mộ Mai, tôi đã làm đến mức này rồi, em nên trở về bên cạnh tôi, đừng có ngang bướng nữa?"
Giọng Mộ Mai cao vút, âm cuối vang vọng.
Sau khi nói một hơi, cô khiêu khích nhìn Vưu Liên Thành, cô rất muốn thấy được vẻ mặt thẹn quá thành giận của anh. Nhưng không hề, anh chỉ bình tĩnh nhìn cô, dần dần vẻ bình tĩnh trở thành một kiểu bất đắc dĩ, và rồi thành yêu thương. Anh vuốt ve vành tai cô: "Đồ ngốc, không có cảm giác thí không có cảm giác, anh chỉ đơn thuần muốn làm vậy cho em thôi. Em vui vẻ, tha thứ cho anh, trở về bên cạnh anh, đương nhiên là việc quá hạnh phúc. Nhưng không có cảm giác cũng không sao, anh chỉ nhớ hình như anh chưa từng làm mấy chuyện lãng mạn này cho em, trước giờ luôn là em chăm sóc anh, nhìn sắc mặt anh, còn anh mãi luôn sai bảo em như người giúp việc. Sau đó chúng ta sống chung với nhau, song dường như chúng ta chưa từng đi hẹn hò, cùng đi du lịch, đi xem concert, đi xem phim và đi ăn cơm, mặc áo tình nhân đi dạo bờ biển như bao tình nhân khác. Mộ Mai, những điều này luôn khiến anh tiếc nuối.
Việc tối nay anh làm chỉ vì muốn khiến em vui vẻ, chỉ vậy thôi. Anh còn nghĩ, anh làm vậy nhất định sẽ có rất nhiều người hâm mộ em, nghe nói, được người khác hâm mộ cũng là hạnh phúc. Anh muốn em là một cô gái được nhiều hạnh phúc, chỉ thế mà thôi." Vưu Liên Thành khẽ cười, chỉ tay xung quanh, "Thấy không, mấy người đó đều hâm mộ Lâm Mộ Mai đấy?"
Mộ Mai không kiềm được nhìn theo tay Vưu Liên Thành, trời càng tối, quãng trường càng đông người hơn. Nhóm thiếu niên trượt patin đang nhìn về phía họ, còn có mấy người còn hớn hở lấy điện thoại di động ra quay phim chụp ảnh nữa.
Khi thấy cô quay sang, cả nhóm đều đồng thanh hô: "Lâm Mộ Mai, chúc chị hạnh phúc." Khiến những người đang đi dạo đằng xa bị thu hút nhìn sang đây.
Mộ Mai quay lại nhìn chằm chằm Vưu Liên Thành, Vưu thiếu gia lập tức giơ tay lên, thanh minh: "Mộ Mai, việc này anh không hề dạy họ..." Rồi lẩm bẩm ra chiều đắc ý, "Kỳ lạ, mình có nói tên cô ấy cho họ biết đâu nhỉ..."
Thấy mấy người dạo phố đều tò mò đi về phía này, cô bỗng nóng nảy đẩy Vưu Liên Thành ra: "Vưu thiếu gia, sau này đừng làm chuyện ngây thơ vậy nữa. Mấy việc này anh để dành lại làm cho Ngô Phương Phỉ đi. Cô ấy sẽ xúc động phát khóc vì anh đấy. Tuổi tác hai người xấp xỉ nhau, nên chắc sẽ cùng tần số. Còn như tôi và Triệu Cẩm Thư thì không thích mấy việc này đâu."
Mộ Mai gạt đám đông chen chúc, có người còn hóng hớt chỉa điện thoại thẳng vào mặt cô. Lâm Mộ Mai tức tối giật phăng chiếc điện thoại ấy ném vào đài phun nước, bỏ đi không hề ngoảnh lại. Phía sau lập tức vang lên giọng giận dữ: "Này, này, con người cô..."
Tiếp theo là giọng Vưu Liên Thành áy náy: "Xin lỗi, tôi xin lỗi anh, chỉ là cô ấy đang giận tôi thôi. Để tôi đền điện thoại cho anh."
Rõ ràng không phải cô đang giận anh, không hề! Vì muốn thoát khỏi âm thanh kia, Mộ Mai rảo bước nhanh hơn, cuối cùng thành cất bước chạy như bay xuống tầng hầm đỗ xe.
Trong lúc bước đi gấp gáp, có gì đó rơi xuống, theo bản năng Lâm Mộ Mai ngừng lại, cúi đầu nhìn bó tulip hồng thắm nằm trên bậc thang.
Chuyện này là sao? Sao cô lại ôm theo bó hoa này, cô nên vứt nó vào mặt Vưu Liên Thành, lớn tiếng bảo là mình không thèm mới đúng.
Bó hoa nằm trên bậc thang như thể cảm nhận được tâm trạng cô, phô bày vẻ đẹp nó nhìn cô khinh khỉnh. Lâm Mộ Mai, anh ấy làm vậy mày có cảm động không? Mộ Mai ngơ ngác nhìn bó tulip. Cô nên nhặt nó lên hay nên thưởng cho nó vài dấu chân? Nhặt nó lên ư? Mộ Mai sợ trái tim mà cô đã tốn rất nhiều sức lực trấn an sẽ lại vĩnh viễn không biết mệt mỏi chạy theo anh lần nữa.
Một bàn tay nhặt bó hoa lên, nhét vào ngực Lâm Mộ Mai trở lại.
"Tại sao anh lại giúp anh ấy, không phải anh ấy rất đáng ghét sao?" Mộ Mai hoang mang nhìn Triệu Cẩm Thư.
"Phải, thằng nhóc ấy đáng ghét lắm, đáng ra vì những con cá cảnh nhiệt đới chết oan chết uổng ở London, anh không nên giúp cậu ta mới đúng." Triệu Cẩm Thư nở nụ cười hiền hòa, "Nhưng Mộ Mai à, thật ra là anh đang giúp em. Vưu Liên Thành có một câu rất đúng, trên thế giới này chỉ có một mình cậu ta mới chân chính khiến em không cô đơn. Anh hi vọng trái tim Mộ Mai sẽ chứa đầy cảm xúc phong phú, không có thời gian để gặm nhắm nỗi cô đơn. Tên nhóc Vưu Liên Thành kia quá phiền phức, em ở bên cạnh cậu ta sẽ bận tối mắt tối mũi, không có thời gian đa sầu đa cảm."
Sương mù giăng kín đôi mắt, Mộ Mai lắc đầu nguầy nguậy: "Không phải..."
"Không đâu Mộ Mai, lời này đúng đấy."
Cô lại nổi giận, tại sao anh trai Triệu Cẩm Thư tốt nhất trên thế giới này lại đứng về phe Vưu Liên Thành: "Anh đừng để anh ấy lừa, anh ấy rất giỏi nói hươu nói vượn, anh ấy biết gì chứ... không hề..."
Đúng vậy, anh thì biết gì? Vưu thiếu gia có thể hiểu cô hay sao? Cô đơn á, chết đi, cô không hề, không hề cô đơn...
Nhưng lời thốt ra càng lúc càng yếu ớt, rốt cuộc bị Triệu Cẩm Thư ôm lấy đặt đầu cô lên vai, âm thanh nơi miệng mới im tiếng. Anh nhìn ánh sáng nhá nhem nơi tầng hầm đỗ xe: "Mộ mai, em dám nói em không cảm động về những chuyện cậu ấy làm không?"
Tim cô nhói đau, dòng lệ trượt ra khóe mắt: "Nhưng anh Cẩm Thư, em cầu hôn anh ấy, anh ấy không nhận lời. Em thấy mình không còn mặt mũi nào nữa."
"Vậy thì... tên Vưu Liên Thành kia thật đáng đánh, ai lại có thể để phụ nữ cầu hôn trước, đã vậy còn không nhận lời. Nhưng mà Mộ Mai, cậu ta cự tuyệt em à?"
Mộ Mai lắc đầu, ngày đó Vưu Liên Thành không cự tuyệt cô nhưng cũng không nhận lời, hơn nữa còn...
"Cẩm Thư..." Cô khó khăn cất lời, "Anh ấy ngủ với Ngô Phương Phỉ, thời điểm đang yêu em, anh ấy lại đi ngủ với Ngô Phương Phỉ, em không cách nào chịu đựng được chuyện này."
Triệu Cẩm Thư nhíu mày, trong đầu hiện lên gương mặt vô tư và thẳng thắn của Vưu Liên Thành. Tình huống này hơi khó hiểu: "Chuyện cậu ta ngủ với Ngô Phương Phỉ là cậu ta thú thật với em hả?"
"Phương Phỉ nói... nói anh ấy uống say nên bọn họ..."
"Thế em có hỏi Vưu Liên Thành không?"
Mộ Mai lại lắc đầu: "Em không dám!"
Lỡ như là thật thì sao? Nếu như anh nói “là thật”, cô phải làm thế nào? Bởi nếu thế cô sẽ không sống nỗi. Nhưng nếu anh nói với cô rằng “không có”, cô sẽ nghi ngờ là anh nói dối, nếu phát hiện anh nói dối, cô sẽ càng không chịu được.
Triệu Cẩm Thư thầm thở dài. Tình yêu chẳng những dễ dàng khiến người ta trở nên ngu ngốc, còn có thể khiến người ta trở thành kẻ nhát gan. Lâm Mộ Mai rõ ràng là một cô gái thông minh, thế mà lại tự giả ngốc để lừa bản thân như thế.
Vừa đáng thương vừa đáng hận, Triệu Cẩm Thư đặt tay lên lưng cô, vô cùng bất đắc dĩ: " Mộ Mai, em càng lúc càng ngốc rồi. Với tư cách là một người ngoài, anh phải nói với em, nếu một người đàn ông thật sự đã say bí tỉ thì không tài nào làm được chuyện kia đâu, ngà ngà thì có thể. Nhưng em cho rằng con người của Vưu Liên Thành, đang chung sống với em mà còn có thể ngủ với người khác không? Mộ Mai, không phải anh tin tưởng cậu ta, mà là tin em. Người khiến Lâm Mộ Mai yêu sâu sắc đến thế nhất định là người xứng đáng."
Lời nói của Triệu Cẩm Thư như rẻ mây đen lộ ra trăng sáng. Mộ Mai ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn anh. Là vậy sao? Sẽ là vậy sao?
Nước mắt vẫn còn vương trên mi cô, Triệu Cẩm Thư đưa tay gạt đi.
Cách đó không xa, Vưu Liên Thành lẳng lặng nhìn cảnh này, nhìn cô tựa vào vai Triệu Cẩm Thư, nhìn cô ngẩng mặt lên, nhìn tay anh ta lau qua gò má cô. Đây là một hình ảnh vô cùng ấm áp, ấm áp đến mức khiến anh cảm nhận mình là một người ngoài đã vô tình lạc vào bức tranh này.
Vưu Liên Thành biết cái cô cần là cuộc sống an yên, mà Triệu Cẩm Thư có lẽ là người thích hợp với cô nhất. Anh từng nghe người ta nói, cuộc sống và tình yêu là hai vấn đề khác nhau. nhưng lần đầu tiên anh hiểu rõ được câu nói này.
***
Một trăm mười đóa tulip vẫn khoe sắc trong bóng đêm, Mộ Mai thẩn thờ nhìn cánh hoa xinh đẹp kia, tâm trạng rối loạn, khe khẽ vui sướng, có chút âu lo, hơi hơi mờ mịt, loáng thoáng không cam và một chút đau lòng.
Quảng trường phun nước, xe buýt màu đỏ, hoa tulip tượng trưng cho tình yêu, nhóm thiếu niên mang giày trượt patin, và cả những lời cô nói. Liệu anh nghe có… đau lòng không?
Bỗng từ đâu vàng lên tiếng còi xe lanh lảnh, có tiếng chuông dồn dập phá vỡ không khí yên tĩnh trong khu dân cư. Kế tiếp là âm thanh xuống lầu, tiếng mở cửa, rồi đến tiếng bước chân vội vã càng lúc càng đến gần phòng cô.
Anh đến rồi, anh đã đến tìm cô rồi! Ý nghĩ này hiện ra trong đầu Lâm Mộ Mai theo bản năng. Đến khi cô ý thức được thì đã phát hiện mình đang đứng trước gương sửa sang lại quần áo, xem tóc tai có rối không, sắc mặt có tiều tụy không, đôi môi có tươi thắm hay không.
Nhẹ đưa tay đặt lên môi, cô thầm nghĩ, nếu anh đến, cô sẽ thẳng thắn hỏi anh rằng anh và Ngô Phương Phỉ có ngủ với nhau hay chưa. Đáp án gần như hiện ngay trong đầu cô, Vưu Liên Thành nhất định cau mày, tức giận đùng đùng, quát lên như sấm: Em vì chuyện này mà giận dỗi mấy ngày trời với anh đấy hả.
Trong lúc đang suy nghĩ miên man, giọng anh đã gấp rút vang lên ngoài cửa: "Lâm Mộ Mai, em mở cửa cho tôi, mở cửa ngay."
/100
|