Tại sao bức ảnh này lại có ở trong ngăn kéo phòng làm việc của anh.Một là nó biết bay,hai là có người lấy tấm ảnh và đặt vào vị trí này.Người mà nghi ngờ duy nhất chỉ có Quân mà thôi.
Thực sự người chồng này có nhiều suy nghĩ mà tôi vẫn không thể hiểu nổi.Con người anh thực sự có quá nhiều bí mật.Nếu tấm ảnh được chụp vào khoảng thời gian đang học cấp ba,tôi tin chắc chắn Niên Hiệu và Quân không chỉ có mối quan hệ bạn thân đơn giản.
Tôi đặt chiếc bánh gato và một tấm thiệp ở bên bàn làm việc rồi nhanh chóng rời đi.
Tôi trở lại về phòng,trằn trọc mãi mà không thể ngủ.Tiếng xe ở phía dưới nhà,tôi đoán là Quân đã về.Tôi nhẹ nhàng nhắm mắt,hiện tại cũng không muốn thấy mặt anh.Một người chồng không còn gì ngoài hai chữ vô tâm.
Tôi thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng lướt nhanh trên bậc thang,tôi càng nhắm chặt mắt.Cửa phòng ngủ bật mở,không gian lúc này chỉ là một màu đen ảm đạm.Tôi nghe thấy từng hơi thở của Quân,nhịp đập trong trái tim anh nữa.Tôi thấy không gian im lặng,tiếng vòi nước trong nhà tắm cũng không thấy mở.Lúc này,tôi chỉ cảm nhận được một hơi ấm nhẹ từ bàn tay của Quân,anh đang chạm vào gương mặt của tôi,nhẹ nhàng gỡ từng sợi tóc đang vương loà xoà trước mặt.
Cõ lẽ anh nghĩ rằng tôi đã ngủ,nhưng tự nhiên,khi thấy hành động này từ anh,tôi lại vô cùng đau lòng.Thực sự cảm giác lúc ấy,cũng không biết phải nói thế nào cho đủ,chỉ muốn vùng dậy ôm chặt lấy anh mà bật khóc.Nhưng sao tôi chẳng thể làm như vậy,có lẽ giữa chúng tôi có một khoảng cách chẳng thể phá bỏ được nữa,giới hạn cuối cùng có chăng cũng chỉ là từ giấy đăng kí kết hôn vô nghĩa kia.
Anh nói..Giọng nói chất chứa bao nhiêu tâm sự,u sầu,
—Lam à,lúc nào em cũng ngủ ngon như thế này thì tốt biết mấy nhỉ.Làm sao để nói rằng anh thực sự đã hết yêu em thật rồi.Làm sao để thôi lừa dối chính bản thân mình.Làm sao để anh có thể dũng cảm mà từ bỏ em đây?Em thực sự quá tốt,có lẽ anh đã sai thật rồi,có lẽ anh đã quá vội vàng trong việc kết hôn,đánh đổi lại là mất cả thanh xuân của một đời con gái.Quỳnh Lam à,anh thực sự xin lỗi.Em tổn thương và mệt vì anh quá nhiều rồi...
Anh nói như thủ thỉ tâm sự..anh đặt một nụ hôn trên trán tôi rồi rời đi.Lúc ấy,trong khoảng không gian tối lặng,tôi thực sự đã khóc,nước mắt cứ nhỏ xuống mặc kệ tôi đã cố gắng kiềm chế bản thân thế nào.Anh ấy thực sự đã hết yêu tôi thật rồi,làm sao để bớt đau đây.
Khi yêu một người mà tim vỡ nát thì lựa chọn tốt nhất chỉ có việc chia tay và chọn buông bỏ.Nhưng tôi thực sự cần anh nên tôi chẳng dám.Tôi chỉ cần anh yêu tôi hơn,quan tâm tôi hơn một lát thôi mà.Quân,tôi thực sự yêu anh ấy.
Tôi kéo chăn lên che mặt,cố gắng không bật khóc thành tiếng.Tiếng nước xả trong nhà tắm nhẹ nhàng,Quân đang tắm,còn tôi đang khóc.Không mở mắt nhưng nước mắt cứ lặng lẽ rơi cũng như trái tim bị tổn thương không muốn cất lời.
Quân tắm xong,anh về lại phòng làm việc,tôi cũng dậy,gạt mạnh nước mắt rồi đi theo phía sau anh.Từ ngoài cánh cửa tôi thấy anh đang nhìn vào chiếc bánh sinh nhật và tấm thiệp tôi để ở bàn làm việc.Anh mở ra rồi đọc,nét mặt có thể không có chút dễ chịu.
Tôi nhẹ nhàng bước vào,anh quay mặt lại,nét mặt có đôi chút ngạc nhiên khi thấy tôi.Tôi cười.Anh cũng nhìn tôi cười.Tôi buộc vội tóc thành một túm ở đằng sau,vài sợi tóc mái vẫn còn loà xoà trước mặt.Khoé mắt vẫn còn đọng lại ít nước mắt,Mắt hai mí giờ đã thành mắt 3 mí,đã ủng đỏ và sưng lên từ bao giờ.
Tôi thấy sống mũi cay cay,Nói với Quân bằng giọng như sắp khóc.
—Chúc chồng yêu sinh nhật vui vẻ
—Lúc tối anh...
Tôi đã vội chặn câu trả lời của anh lại
—Em hiểu mà
—Thực sự bây giờ khi đối mặt với em,anh cảm thấy thực sự xấu hổ với chính bản thân mình
—Có sao đâu mà.Em nói là em hiểu.
—Quỳnh Lam
—Anh về rồi thì cùng cắt bánh sinh nhật nhé.
—Lam à
—Em biết em tên Lam mà.Sao anh lại gọi tên em hoài vậy
—Anh thực sự xin lỗi em nhiều lắm
—Em ổn
—Không,đừng tự mạnh mẽ nữa.Em có thể đánh anh,chửi anh cũng được,xin em,đừng tỏ ra bình thản như vậy
—Vậy anh muốn em phải thế nào?
—Làm ơn đừng tự làm đau chính mình.
—Vậy anh trả lời cho em nghe
—Em muốn nghe gì.
—Khi yêu một người,trái tim vỡ nát thì phải làm thế nào?
—Từ bỏ.
—Làm sao để mắt không nhìn,làm sao để tim không đau,làm sao để tâm trí không muốn nghĩ.
—Anh thực sự sai rồi
—Em cần anh nhiều?Hay anh cần em nhiều.
—Câu hỏi này,chắc anh không thể trả lời được
—Vậy ai làm ai tổn thương nhiều?
—Anh..là chính em,luôn luôn là người làm em tổn thương.
—Mạnh Quân,tại sao anh không muốn nói dối.Chỉ cần anh dối lòng nói là yêu em,cần em thôi thì em sẽ bỏ mặc tẤt cả mà đến bên anh một lần nữa.Xin anh đấy
—Anh thực sự không thể làm được
Tôi gục xuống dưới chân anh,hai tay tôi ôm lấy hai cánh tay anh.Tôi ngẩng mặt lên nhìn anh mà đau đớn.Đến cuối cùng vẫn là anh chọn cách từ bỏ tôi,đến cuối cùng anh cũng chịu thừa nhận bản thân đã bất lực với mối quan hệ vợ chồng hờ này.
—Từ trước đến nay anh từng có tình cảm với em không?
—Đã từng..
—Đã từng yêu em
—Đã từng yêu em rất nhiều.
—Còn bây giờ..
—Bây giờ thì...
—Quân,anh đừng nói nữa.Bây giờ thì em tự biết câu trả lời rồi.
—Khi yêu ai thật lòng thì em sẽ hiểu đúng không,anh thực sự đã từng yêu em,nhưng mà quá khứ đã ám ảnh anh quá nhiều.
—Trần Niên Hiệu,cậu ta là ai?
—Đúng,thực ra em đã biết mọi chuyện nhưng vẫn im lặng giấu anh. Đúng không?
—Em giấu chính là vì không muốn phải đối mặt với anh giống như hiện tại.Anh tệ lắm,anh biết không?
—Em muốn nghe gì từ anh?
—Rốt cuộc anh là người như thế nào?
—Anh là đàn ông nhưng anh lại có tình cảm với một người đàn ông khác.Đó là câu trả lời từ anh...
Nghe xong,hai tay tôi buông ra khỏi tay anh.Tôi đưa tay,má anh hứng trọn cái tát từ tôi.Tôi đẩy anh ra mà ôm đầu hét lên một cách vô vọng.
—Anh là kẻ dối trá.Tại sao ngay từ đầu không nói cho tôi biết,tại sao còn cho tôi hi vọng,tại sao còn lấy tôi về làm vợ.Tại sao...Mạnh Quân,tôi hận anh.Tại sao lại lừa tôi chứ,tôi thực sự rất yêu anh mà.
Tôi như hoá điên,hứng trọn một cú sốc đau đớn từ người chồng đã kết hơn được gần 1 năm.
Ba mẹ chồng dưới nhà thấy tiếng khóc và tiếng hét của tôi thì vội tỉnh giấc.Hai ông bà vội vàng chạy lên nhà..lúc ấy tôi mới biết,thực ra bản thân là người cuối cùng biết được sự thật đau đớn này.
Thực sự người chồng này có nhiều suy nghĩ mà tôi vẫn không thể hiểu nổi.Con người anh thực sự có quá nhiều bí mật.Nếu tấm ảnh được chụp vào khoảng thời gian đang học cấp ba,tôi tin chắc chắn Niên Hiệu và Quân không chỉ có mối quan hệ bạn thân đơn giản.
Tôi đặt chiếc bánh gato và một tấm thiệp ở bên bàn làm việc rồi nhanh chóng rời đi.
Tôi trở lại về phòng,trằn trọc mãi mà không thể ngủ.Tiếng xe ở phía dưới nhà,tôi đoán là Quân đã về.Tôi nhẹ nhàng nhắm mắt,hiện tại cũng không muốn thấy mặt anh.Một người chồng không còn gì ngoài hai chữ vô tâm.
Tôi thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng lướt nhanh trên bậc thang,tôi càng nhắm chặt mắt.Cửa phòng ngủ bật mở,không gian lúc này chỉ là một màu đen ảm đạm.Tôi nghe thấy từng hơi thở của Quân,nhịp đập trong trái tim anh nữa.Tôi thấy không gian im lặng,tiếng vòi nước trong nhà tắm cũng không thấy mở.Lúc này,tôi chỉ cảm nhận được một hơi ấm nhẹ từ bàn tay của Quân,anh đang chạm vào gương mặt của tôi,nhẹ nhàng gỡ từng sợi tóc đang vương loà xoà trước mặt.
Cõ lẽ anh nghĩ rằng tôi đã ngủ,nhưng tự nhiên,khi thấy hành động này từ anh,tôi lại vô cùng đau lòng.Thực sự cảm giác lúc ấy,cũng không biết phải nói thế nào cho đủ,chỉ muốn vùng dậy ôm chặt lấy anh mà bật khóc.Nhưng sao tôi chẳng thể làm như vậy,có lẽ giữa chúng tôi có một khoảng cách chẳng thể phá bỏ được nữa,giới hạn cuối cùng có chăng cũng chỉ là từ giấy đăng kí kết hôn vô nghĩa kia.
Anh nói..Giọng nói chất chứa bao nhiêu tâm sự,u sầu,
—Lam à,lúc nào em cũng ngủ ngon như thế này thì tốt biết mấy nhỉ.Làm sao để nói rằng anh thực sự đã hết yêu em thật rồi.Làm sao để thôi lừa dối chính bản thân mình.Làm sao để anh có thể dũng cảm mà từ bỏ em đây?Em thực sự quá tốt,có lẽ anh đã sai thật rồi,có lẽ anh đã quá vội vàng trong việc kết hôn,đánh đổi lại là mất cả thanh xuân của một đời con gái.Quỳnh Lam à,anh thực sự xin lỗi.Em tổn thương và mệt vì anh quá nhiều rồi...
Anh nói như thủ thỉ tâm sự..anh đặt một nụ hôn trên trán tôi rồi rời đi.Lúc ấy,trong khoảng không gian tối lặng,tôi thực sự đã khóc,nước mắt cứ nhỏ xuống mặc kệ tôi đã cố gắng kiềm chế bản thân thế nào.Anh ấy thực sự đã hết yêu tôi thật rồi,làm sao để bớt đau đây.
Khi yêu một người mà tim vỡ nát thì lựa chọn tốt nhất chỉ có việc chia tay và chọn buông bỏ.Nhưng tôi thực sự cần anh nên tôi chẳng dám.Tôi chỉ cần anh yêu tôi hơn,quan tâm tôi hơn một lát thôi mà.Quân,tôi thực sự yêu anh ấy.
Tôi kéo chăn lên che mặt,cố gắng không bật khóc thành tiếng.Tiếng nước xả trong nhà tắm nhẹ nhàng,Quân đang tắm,còn tôi đang khóc.Không mở mắt nhưng nước mắt cứ lặng lẽ rơi cũng như trái tim bị tổn thương không muốn cất lời.
Quân tắm xong,anh về lại phòng làm việc,tôi cũng dậy,gạt mạnh nước mắt rồi đi theo phía sau anh.Từ ngoài cánh cửa tôi thấy anh đang nhìn vào chiếc bánh sinh nhật và tấm thiệp tôi để ở bàn làm việc.Anh mở ra rồi đọc,nét mặt có thể không có chút dễ chịu.
Tôi nhẹ nhàng bước vào,anh quay mặt lại,nét mặt có đôi chút ngạc nhiên khi thấy tôi.Tôi cười.Anh cũng nhìn tôi cười.Tôi buộc vội tóc thành một túm ở đằng sau,vài sợi tóc mái vẫn còn loà xoà trước mặt.Khoé mắt vẫn còn đọng lại ít nước mắt,Mắt hai mí giờ đã thành mắt 3 mí,đã ủng đỏ và sưng lên từ bao giờ.
Tôi thấy sống mũi cay cay,Nói với Quân bằng giọng như sắp khóc.
—Chúc chồng yêu sinh nhật vui vẻ
—Lúc tối anh...
Tôi đã vội chặn câu trả lời của anh lại
—Em hiểu mà
—Thực sự bây giờ khi đối mặt với em,anh cảm thấy thực sự xấu hổ với chính bản thân mình
—Có sao đâu mà.Em nói là em hiểu.
—Quỳnh Lam
—Anh về rồi thì cùng cắt bánh sinh nhật nhé.
—Lam à
—Em biết em tên Lam mà.Sao anh lại gọi tên em hoài vậy
—Anh thực sự xin lỗi em nhiều lắm
—Em ổn
—Không,đừng tự mạnh mẽ nữa.Em có thể đánh anh,chửi anh cũng được,xin em,đừng tỏ ra bình thản như vậy
—Vậy anh muốn em phải thế nào?
—Làm ơn đừng tự làm đau chính mình.
—Vậy anh trả lời cho em nghe
—Em muốn nghe gì.
—Khi yêu một người,trái tim vỡ nát thì phải làm thế nào?
—Từ bỏ.
—Làm sao để mắt không nhìn,làm sao để tim không đau,làm sao để tâm trí không muốn nghĩ.
—Anh thực sự sai rồi
—Em cần anh nhiều?Hay anh cần em nhiều.
—Câu hỏi này,chắc anh không thể trả lời được
—Vậy ai làm ai tổn thương nhiều?
—Anh..là chính em,luôn luôn là người làm em tổn thương.
—Mạnh Quân,tại sao anh không muốn nói dối.Chỉ cần anh dối lòng nói là yêu em,cần em thôi thì em sẽ bỏ mặc tẤt cả mà đến bên anh một lần nữa.Xin anh đấy
—Anh thực sự không thể làm được
Tôi gục xuống dưới chân anh,hai tay tôi ôm lấy hai cánh tay anh.Tôi ngẩng mặt lên nhìn anh mà đau đớn.Đến cuối cùng vẫn là anh chọn cách từ bỏ tôi,đến cuối cùng anh cũng chịu thừa nhận bản thân đã bất lực với mối quan hệ vợ chồng hờ này.
—Từ trước đến nay anh từng có tình cảm với em không?
—Đã từng..
—Đã từng yêu em
—Đã từng yêu em rất nhiều.
—Còn bây giờ..
—Bây giờ thì...
—Quân,anh đừng nói nữa.Bây giờ thì em tự biết câu trả lời rồi.
—Khi yêu ai thật lòng thì em sẽ hiểu đúng không,anh thực sự đã từng yêu em,nhưng mà quá khứ đã ám ảnh anh quá nhiều.
—Trần Niên Hiệu,cậu ta là ai?
—Đúng,thực ra em đã biết mọi chuyện nhưng vẫn im lặng giấu anh. Đúng không?
—Em giấu chính là vì không muốn phải đối mặt với anh giống như hiện tại.Anh tệ lắm,anh biết không?
—Em muốn nghe gì từ anh?
—Rốt cuộc anh là người như thế nào?
—Anh là đàn ông nhưng anh lại có tình cảm với một người đàn ông khác.Đó là câu trả lời từ anh...
Nghe xong,hai tay tôi buông ra khỏi tay anh.Tôi đưa tay,má anh hứng trọn cái tát từ tôi.Tôi đẩy anh ra mà ôm đầu hét lên một cách vô vọng.
—Anh là kẻ dối trá.Tại sao ngay từ đầu không nói cho tôi biết,tại sao còn cho tôi hi vọng,tại sao còn lấy tôi về làm vợ.Tại sao...Mạnh Quân,tôi hận anh.Tại sao lại lừa tôi chứ,tôi thực sự rất yêu anh mà.
Tôi như hoá điên,hứng trọn một cú sốc đau đớn từ người chồng đã kết hơn được gần 1 năm.
Ba mẹ chồng dưới nhà thấy tiếng khóc và tiếng hét của tôi thì vội tỉnh giấc.Hai ông bà vội vàng chạy lên nhà..lúc ấy tôi mới biết,thực ra bản thân là người cuối cùng biết được sự thật đau đớn này.
/22
|