Nam Thiên cởi bỏ chiếc áo ngoài mà đắp tạm cho tôi.Giờ đã là cuối thu nên thời tiết có vẻ lạnh.Uống nhiều rượu như vậy mà ở ngoài trời rất là nguy hiểm
Anh chạy đi nói với chủ quán gì đó,xong xuôi,thanh toán số tiền nhậu cho tôi. Anh chạy lại,nhẹ nhàng lấy tóc của tôi cuộn lại mà buộc vào cho gọn.
—Xem ra uống không phải ít.Tửu lượng có sức chịu đựng quá khinh khủng.Quỳnh Lam,cô quả là có lá gan không phải bé.
Nam Thiên nhanh chóng cõng tôi trên lưng,Trên cổ anh treo túi xách của tôi mà bước đi.
Đoạn đường khá vắng do đã đêm muộn nên tạm thời không bắt được taxi.Cuối cùng phải cõng bộ tôi trên lưng.Bước chân nhè nhẹ,trong vô thức tôi vô tình siết nhẹ vào cổ anh mà khẽ thì thầm hai chữ “Mạnh Quân”
—Ừm,xem ra cô vẫn còn yêu Mạnh Quân rất nhiều thì phải
Nét mặt từ đầu đến cuối của Nam Thiên vẫn còn không thay đổi.Chỉ là trong tâm tưởng thì có chút tâm tình không thể đoán được.
—Nếu biết trước Mạnh Quân khiến cô thành ra như vậy,tôi đã không để cô gả cho cậu ta.
Thật ra tôi quen biết cùng một lúc với Nam Thiên và Mạnh Quân hẳn không phải là không có lí do.
Trước đây khi tôi học lớp 11,Trong một đợt kỉ niệm 50 năm thành lập trường,Mạnh Quân và Nam Thiên là hai cựu học sinh tiểu biểu có về tham dự.Lúc ấy,tôi lại trong đội tiếp đón khách khứa,cũng không biết thế nào mà lại quen hai người đó.
Người chủ động nhắn tin và liên lạc cho tôi trước là Nam Thiên,không phải là Mạnh Quân.Nhưng trong tâm tình của tôi,người tôi thầm thích vẫn chỉ có hai chữ “Mạnh Quân”.Cuối cùng sau bao nỗ lực của bản thân và sự giúp đỡ từ Nam Thiên,tôi và Quân cũng đã thành đôi.
Nhưng từ lúc đó tôi và Nam Thiên lại ít nói chuyện với nhau hẳn.Cũng không biết anh có bị làm sao hay không.Thỉnh thoảng lại luôn muốn tránh mặt tôi,thỉnh thoảng lại đột ngột xuất hiện mà quan tâm đến lạ thường.
Sau này khi biết tôi vừa tốt nghiệp xong cấp 3 đã vội vã quyết định Cùng Mạnh Quân kết hôn.Nam Thiên có đến gặp và nói chuyện.
Tôi còn nhớ hôm ấy mọi chuyện như thế này.
—Anh hẹn em ra đây có chuyện gì vậy.
—Anh đã nghe Vũ nói qua chuyện của hai người
—Để cho anh ăn cỗ hơi sớm quá thì phải
—Anh không nghĩ là em và Vũ lại quyết định vội vàng đến như vậy
—Thực ra khi quyết định yêu anh ấy,em đã có suy nghĩ như vậy rồi.
—Cưới xin là chuyện hệ trọng cả đời,anh khuyên em nên suy nghĩ kĩ thì hơn.
—Em đã suy nghĩ rất kĩ rồi.
—Em vui lắm phải không?
—Được cưới Mạnh Quân,được cưới người mình yêu,em hạnh phúc lắm.
—Nhưng mà Quỳnh Lam này,anh nghĩ dù thế nào có chuyện này anh nhất định phải nói với em.
—Chuyện gì cơ
—Chuyện là...
Tôi vẫn còn nhớ hôm ấy Nam Thiên nhìn tôi bằng ánh mắt rất khác như muốn che giấu đi điều gì đó rất khó nói.
—Anh không được khoẻ sao?nhìn sắc mặt anh không được tốt lắm
—Anh chỉ muốn nói là em có thực sự yêu Mạnh Quân không?
—Tất nhiên là em yêu ấy rồi
—Vậy là tốt rồi,em nhất định phải sống thật hạnh phúc
Vội vàng nói,Nam Thiên cũng rời đi.Thực ra bản thân tôi không ngốc đến nỗi không tin rằng Nam Thiên chỉ nói có vậy.Anh nhất định chưa nói với tôi điều anh muốn nói.Thậm chí đến bây giờ trong vài lần hiếm hoi gặp lại nhau,anh cũng không nói...Chỉ lắc đầu cho qua.
Cũng từ lúc ấy,anh thậm chí còn thay đổi cả cách xưng hô với tôi.Mỗi lần tôi muốn hỏi điều gì về Quân tôi đều gọi cho anh,những khi chúng tôi cãi nhau cũng đều là anh ấy nghe điện của tôi.Thậm chí có đôi lúc còn dùng vài lời lẽ không hay để mắng chửi tôi.Anh nói nếu như trước đây khi tôi và Mạnh Quân chưa thành vợ chồng,Tôi khóc anh có thể cả ngày ngồi nghe tôi khóc,cả ngày ở bên lau nước mắt cho tôi.Nhưng bây giờ đến lí do gặp mặt cũng không có,Anh mắng tôi yếu đuối,suốt ngày cũng chỉ biết khóc lóc,đến Anh ấy còn không thể chịu nổi,nói chi là Quân
Nhưng có một sự thật rằng,dù luôn dùng những lời lẽ tàn nhẫn để nói,nhưng anh vẫn là người âm thầm quan tâm tôi nhất.
Đến bây giờ,tôi cũng không biết tình cảm của Nam Thiên đối với tôi là gì.Nhưng riêng với bản thân Tôi,anh có một vị trí vô cùng quan trọng và đặc biệt.
Quay trở lại hiện tại..
Tôi vẫn được anh cõng trên lưng.Cả tấm lưng của anh đang gánh trên lưng thân thể của tôi.Không biết tâm trạng sau khi uống rượu xong say như thế nào mà tôi bắt đầu nói nhảm suốt đoạn đường.
—Mạnh Quân,anh thực sự xấu xa.Rốt cuộc mấy ngày nay anh nói dối em.
—Ừm,là Mạnh Quân nói dối cô
—Anh xem,Cuối cùng sự cố gắng em của em đều vô ích đúng không?
—Không phải là vô ích,mà là ngay từ đầu những sự cố gắng của cô đã không được Mạnh Quân công nhận.
—Gần đây em phát hiện ra một tấm ảnh và một cái tên.Trần Niên Hiệu,Trần Niên Hiệu,người đó là ai?
Từng câu nói của tôi khi nói ra anh đều tự mình trả lời,ấy vậy mà khi nghe đến tên có hai chữ “Niên Hiệu”,miệng anh lại ngậm chặt.Bước chân cũng vô thức mà dừng lại.
Đi một đoạn đường tương đối dài,cuối cùng cũng bắt được xe taxi.Thực ra,Nam Thiên không có hoàn cảnh gia đình cũng như sự khá giả bằng gia đình chồng tôi.Tôi chỉ biết,Anh chỉ còn lại ba,một mình trụ cột gia đình nuôi em gái.Tự thân mình trang trải mọi thứ,thậm chí đến bây giờ anh vẫn tiết kiệm tiền không dám mua nhà mà chỉ dám thuê.
Nam Thiên có gọi điện trước cho Mạnh Quân lên khi xe vừa đến nơi đã thấy chồng tôi đứng đợi trước cổng
Vừa thấy,Quân đỡ lấy thân người tôi từ tay của Nam Thiên.Ánh mắt duy nhất hiện lên hai chữ “Thất vọng”.
—Cảm ơn cậu đã đưa Quỳnh Lam về
—Vô tình biết nên bắt buộc phải đưa về.
—Ừm,làm phiền cậu rồi
—Mạnh Quân,cậu không còn điều gì muốn nói với tôi sao.
—Vậy cậu chờ tôi.
—Được
Bế tôi lên trên phòng,đắt chăn lại cẩn thận cho tôi,Mạnh Quân mới yên tâm mà đi xuống dưới nhà nói chuyện với Thiên
Sợ hai bác tỉnh giấc nên Nam Thiên bảo Quân ra ngoài cổng nói chuyện cho dễ.
Hai dáng hình cao to đứng song song nhau,cả hai đều có hai dòng suy nghĩ,ánh mắt dõi vào hai điểm khác nhau
Nam Thiên nói trước.
—Chuyện cậu xin phép ở cơ quan nghỉ mấy ngày nay là tôi nói cho cô ấy biết
—Tôi không có ý trách cậu.Tôi biết là với Tính cách của Quỳnh Lam không biết sớm thì cũng biết muộn thôi
—Hôm nay Quỳnh Lam đã uống rất nhiều rượu.
—Tôi sẽ chăm sóc và dạy bảo lại cô ấy
—Cậu nên quan tâm Quỳnh Lam hơn một chút nữa thì hơn
—Tôi là chồng,tự biết cách giải quyết.
—Mong cậu nói được làm được.Tôi không muốn cô ta lại gọi điện đến làm phiền tôi thêm nữa.
—Tôi sẽ nhắc nhở cô ấy.Quả là thói quen cũ xưa nay vẫn không thể thay đổi được
—Mạnh Quân,điều cuối cùng tôi muốn hỏi cậu là?
—Cậu muốn hỏi gì?
—Trần Niên Hiệu,thực sự cậu ta đã quay trở lại rồi sao?
Anh chạy đi nói với chủ quán gì đó,xong xuôi,thanh toán số tiền nhậu cho tôi. Anh chạy lại,nhẹ nhàng lấy tóc của tôi cuộn lại mà buộc vào cho gọn.
—Xem ra uống không phải ít.Tửu lượng có sức chịu đựng quá khinh khủng.Quỳnh Lam,cô quả là có lá gan không phải bé.
Nam Thiên nhanh chóng cõng tôi trên lưng,Trên cổ anh treo túi xách của tôi mà bước đi.
Đoạn đường khá vắng do đã đêm muộn nên tạm thời không bắt được taxi.Cuối cùng phải cõng bộ tôi trên lưng.Bước chân nhè nhẹ,trong vô thức tôi vô tình siết nhẹ vào cổ anh mà khẽ thì thầm hai chữ “Mạnh Quân”
—Ừm,xem ra cô vẫn còn yêu Mạnh Quân rất nhiều thì phải
Nét mặt từ đầu đến cuối của Nam Thiên vẫn còn không thay đổi.Chỉ là trong tâm tưởng thì có chút tâm tình không thể đoán được.
—Nếu biết trước Mạnh Quân khiến cô thành ra như vậy,tôi đã không để cô gả cho cậu ta.
Thật ra tôi quen biết cùng một lúc với Nam Thiên và Mạnh Quân hẳn không phải là không có lí do.
Trước đây khi tôi học lớp 11,Trong một đợt kỉ niệm 50 năm thành lập trường,Mạnh Quân và Nam Thiên là hai cựu học sinh tiểu biểu có về tham dự.Lúc ấy,tôi lại trong đội tiếp đón khách khứa,cũng không biết thế nào mà lại quen hai người đó.
Người chủ động nhắn tin và liên lạc cho tôi trước là Nam Thiên,không phải là Mạnh Quân.Nhưng trong tâm tình của tôi,người tôi thầm thích vẫn chỉ có hai chữ “Mạnh Quân”.Cuối cùng sau bao nỗ lực của bản thân và sự giúp đỡ từ Nam Thiên,tôi và Quân cũng đã thành đôi.
Nhưng từ lúc đó tôi và Nam Thiên lại ít nói chuyện với nhau hẳn.Cũng không biết anh có bị làm sao hay không.Thỉnh thoảng lại luôn muốn tránh mặt tôi,thỉnh thoảng lại đột ngột xuất hiện mà quan tâm đến lạ thường.
Sau này khi biết tôi vừa tốt nghiệp xong cấp 3 đã vội vã quyết định Cùng Mạnh Quân kết hôn.Nam Thiên có đến gặp và nói chuyện.
Tôi còn nhớ hôm ấy mọi chuyện như thế này.
—Anh hẹn em ra đây có chuyện gì vậy.
—Anh đã nghe Vũ nói qua chuyện của hai người
—Để cho anh ăn cỗ hơi sớm quá thì phải
—Anh không nghĩ là em và Vũ lại quyết định vội vàng đến như vậy
—Thực ra khi quyết định yêu anh ấy,em đã có suy nghĩ như vậy rồi.
—Cưới xin là chuyện hệ trọng cả đời,anh khuyên em nên suy nghĩ kĩ thì hơn.
—Em đã suy nghĩ rất kĩ rồi.
—Em vui lắm phải không?
—Được cưới Mạnh Quân,được cưới người mình yêu,em hạnh phúc lắm.
—Nhưng mà Quỳnh Lam này,anh nghĩ dù thế nào có chuyện này anh nhất định phải nói với em.
—Chuyện gì cơ
—Chuyện là...
Tôi vẫn còn nhớ hôm ấy Nam Thiên nhìn tôi bằng ánh mắt rất khác như muốn che giấu đi điều gì đó rất khó nói.
—Anh không được khoẻ sao?nhìn sắc mặt anh không được tốt lắm
—Anh chỉ muốn nói là em có thực sự yêu Mạnh Quân không?
—Tất nhiên là em yêu ấy rồi
—Vậy là tốt rồi,em nhất định phải sống thật hạnh phúc
Vội vàng nói,Nam Thiên cũng rời đi.Thực ra bản thân tôi không ngốc đến nỗi không tin rằng Nam Thiên chỉ nói có vậy.Anh nhất định chưa nói với tôi điều anh muốn nói.Thậm chí đến bây giờ trong vài lần hiếm hoi gặp lại nhau,anh cũng không nói...Chỉ lắc đầu cho qua.
Cũng từ lúc ấy,anh thậm chí còn thay đổi cả cách xưng hô với tôi.Mỗi lần tôi muốn hỏi điều gì về Quân tôi đều gọi cho anh,những khi chúng tôi cãi nhau cũng đều là anh ấy nghe điện của tôi.Thậm chí có đôi lúc còn dùng vài lời lẽ không hay để mắng chửi tôi.Anh nói nếu như trước đây khi tôi và Mạnh Quân chưa thành vợ chồng,Tôi khóc anh có thể cả ngày ngồi nghe tôi khóc,cả ngày ở bên lau nước mắt cho tôi.Nhưng bây giờ đến lí do gặp mặt cũng không có,Anh mắng tôi yếu đuối,suốt ngày cũng chỉ biết khóc lóc,đến Anh ấy còn không thể chịu nổi,nói chi là Quân
Nhưng có một sự thật rằng,dù luôn dùng những lời lẽ tàn nhẫn để nói,nhưng anh vẫn là người âm thầm quan tâm tôi nhất.
Đến bây giờ,tôi cũng không biết tình cảm của Nam Thiên đối với tôi là gì.Nhưng riêng với bản thân Tôi,anh có một vị trí vô cùng quan trọng và đặc biệt.
Quay trở lại hiện tại..
Tôi vẫn được anh cõng trên lưng.Cả tấm lưng của anh đang gánh trên lưng thân thể của tôi.Không biết tâm trạng sau khi uống rượu xong say như thế nào mà tôi bắt đầu nói nhảm suốt đoạn đường.
—Mạnh Quân,anh thực sự xấu xa.Rốt cuộc mấy ngày nay anh nói dối em.
—Ừm,là Mạnh Quân nói dối cô
—Anh xem,Cuối cùng sự cố gắng em của em đều vô ích đúng không?
—Không phải là vô ích,mà là ngay từ đầu những sự cố gắng của cô đã không được Mạnh Quân công nhận.
—Gần đây em phát hiện ra một tấm ảnh và một cái tên.Trần Niên Hiệu,Trần Niên Hiệu,người đó là ai?
Từng câu nói của tôi khi nói ra anh đều tự mình trả lời,ấy vậy mà khi nghe đến tên có hai chữ “Niên Hiệu”,miệng anh lại ngậm chặt.Bước chân cũng vô thức mà dừng lại.
Đi một đoạn đường tương đối dài,cuối cùng cũng bắt được xe taxi.Thực ra,Nam Thiên không có hoàn cảnh gia đình cũng như sự khá giả bằng gia đình chồng tôi.Tôi chỉ biết,Anh chỉ còn lại ba,một mình trụ cột gia đình nuôi em gái.Tự thân mình trang trải mọi thứ,thậm chí đến bây giờ anh vẫn tiết kiệm tiền không dám mua nhà mà chỉ dám thuê.
Nam Thiên có gọi điện trước cho Mạnh Quân lên khi xe vừa đến nơi đã thấy chồng tôi đứng đợi trước cổng
Vừa thấy,Quân đỡ lấy thân người tôi từ tay của Nam Thiên.Ánh mắt duy nhất hiện lên hai chữ “Thất vọng”.
—Cảm ơn cậu đã đưa Quỳnh Lam về
—Vô tình biết nên bắt buộc phải đưa về.
—Ừm,làm phiền cậu rồi
—Mạnh Quân,cậu không còn điều gì muốn nói với tôi sao.
—Vậy cậu chờ tôi.
—Được
Bế tôi lên trên phòng,đắt chăn lại cẩn thận cho tôi,Mạnh Quân mới yên tâm mà đi xuống dưới nhà nói chuyện với Thiên
Sợ hai bác tỉnh giấc nên Nam Thiên bảo Quân ra ngoài cổng nói chuyện cho dễ.
Hai dáng hình cao to đứng song song nhau,cả hai đều có hai dòng suy nghĩ,ánh mắt dõi vào hai điểm khác nhau
Nam Thiên nói trước.
—Chuyện cậu xin phép ở cơ quan nghỉ mấy ngày nay là tôi nói cho cô ấy biết
—Tôi không có ý trách cậu.Tôi biết là với Tính cách của Quỳnh Lam không biết sớm thì cũng biết muộn thôi
—Hôm nay Quỳnh Lam đã uống rất nhiều rượu.
—Tôi sẽ chăm sóc và dạy bảo lại cô ấy
—Cậu nên quan tâm Quỳnh Lam hơn một chút nữa thì hơn
—Tôi là chồng,tự biết cách giải quyết.
—Mong cậu nói được làm được.Tôi không muốn cô ta lại gọi điện đến làm phiền tôi thêm nữa.
—Tôi sẽ nhắc nhở cô ấy.Quả là thói quen cũ xưa nay vẫn không thể thay đổi được
—Mạnh Quân,điều cuối cùng tôi muốn hỏi cậu là?
—Cậu muốn hỏi gì?
—Trần Niên Hiệu,thực sự cậu ta đã quay trở lại rồi sao?
/22
|