Sau khi tiếp nhận thông tin từ câu hỏi của Nam Thiên.Thực ra,Mạnh Quân cũng không bất giờ cho lắm,toàn bộ cơ mặt vẫn ở trạng thái bình thường.Thậm chí ngay cả chút ngạc nhiên cũng chẳng có.
Mạnh Quân từ từ tiến lên một bước,tay đưa vào túi quần rút một bao thuốc cùng một cái bật lửa.Đôi tay nhanh nhẹn rút lấy một điếu mà đưa lên miệnng châm lửa hút.
—Nam Thiên,tôi với cậu là bạn thân trí cốt.Nhưng không phải điều gì tôi cũng có thể nói được với cậu.
—Thực ra tôi cũng đoán được phần nào câu trả lời rồi
—vậy hà cớ còn muốn hỏi tôi?
—Tôi muốn nghe một lời nói khẳng định từ cậu,chứ không phải nghe từ người khác
—Cậu còn chút lòng tin vào tôi chứ.
—Đã từng
—Còn bây giờ
—Hiện tại chưa muốn nghĩ tới
—Đúng như cậu đoán,Niên Hiệu,cậu ta đã trở về.
—Và cậu và Niên Hiệu đang giữ liên lạc.
—Ừm,hiện tại là như vậy.
—Quỳnh Lam biết chứ?
—Tôi cũng không chắc chắn,chỉ biết rằng cô ấy đang giấu một điều gì đó.
—Cậu là Đàn ông,nói được phải làm được.Đừng làm tôi thất vọng
—Có lẽ sẽ lại để cậu thất vọng vào tôi thêm lần nữa.
—Nếu biết sớm mọi chuyện có thể xảy ra như vậy,năm ấy,Tôi sẽ dùng mọi cách để ngăn cản đám cưới của hai người.
—Cậu nói đúng Nam Thiên à.
—Tôi hiểu cậu,Chính vì tôi là bạn thân của cậu nên mới khuyên nhủ cậu hết lòng như vậy.Năm ấy,khi cậu nói muốn cùng Lam kết hôn,tôi đã nửa nghi nửa tin.Nhưng cuối cùng vẫn chọn tin cậu.
—Năm ấy,điều tôi làm điều là những gì tôi muốn.Chỉ là bây giờ,khi gặp lại Niên Hiệu,cảm thấy trong lòng có chút bối rối
—Đừng nói với tôi cậu sẽ bỏ rơi Quỳnh Lam.
Ánh mắt Mạnh Quân nhìn xa xăm hơn.Anh đưa điếu thuốc về phía Nam Thiên mà nói.
—Muốn hút không?
—Tôi không hút,cũng không muốn hút.Trả lời trọng tâm đi.
Quân cười,cười một cách khinh bỉ.Anh không phải cười Nam Thiên,mà cười chính cho cuộc đời mình.Sinh ra là một thằng đàn ông,nhưng lại không có đủ dũng khí,mạnh bạo,gan dạ.
—Tôi sẽ cố hoàn thành tốt trọng trách của một người chồng
—Đừng nói là cố,vì cậu là chồng cô ấy nên cậu phải có nghĩa vụ làm điều đó.Cậu nghe rõ chưa,cậu là chồng của Lam đấy.
—Nhiều lúc tôi chỉ muốn có một phần giống tính cách của cậu
—Vậy trả lời đi,Cậu có bao giờ có chút tình cảm với Lam chưa?
—Cậu là người hiểu tôi nhất,bây giờ lại hỏi như vậy,chẳng phải muốn làm khó tôi
—Cậu là một thằng tồi,thằng hèn nhát Quân à
—Ừm,Cậu nói gì cũng đúng cả
—Vậy cậu còn muốn lợi dụng Lam đến bao giờ.Còn muốn lợi dụng để cô ấy sống với thân phận là một cô vợ hờ đến bao giờ?Cậu còn muốn che giấu giới tính thật của mình với mọi người đến bao giờ?
Điếu thuốc lá trên tay Mạnh Quân rơi xuống đất.Nam Thiên thấy nét mặt của Quân thay đổi mới biết mình vừa nói quá lời.
Đôi lông mày của Quân khẽ nheo lại,tỏ vẻ khó chịu.Một lúc sau mới hoàn hồn mà quay ra nhìn Thiên.Hai cánh tay gồng lên sự tức giận với những đường gân xanh.Chưa bao giờ tôi lại thấy Quân giận tím tái cả mặt mày đến như vậy
—Cậu vừa nói cái gì?nói lại tôi nghe
Như vẫn còn sự ức chế trong lòng,Nam Thiên lại gồng lên mà cố nói với Quân
—Tôi nói cậu định che giấu giới tính thật của cậu bao nhiêu nữa.
—Nam Thiên...
—Sao?Cậu không chịu nổi khi tôi nói thế à.
—Cậu câm miệng lại trước khi tôi mất kiên nhẫn với
—Sao?Định đánh tôi sao?Vậy đánh đi,tôi đang muốn giúp cậu đấy.Mạnh Quân à.
Mạnh Quân lao vào hướng đôi mắt nhìn Nam Thiên.Hai tay đưa lên vặn hết cả cổ áo của Thiên nằm gọn trong vòng tay.
—Tôi bảo ngậm miệng lại
Nắm đấm đã được hình thành sẵn trên không trung của Mạnh Quân đang trực chờ lao xuống để đánh vào mặt Thiên.
Trong một phút giây ngắn ngủi nào đó.Nắm đấm ấy từ từ hạ xuống..Mạnh Quân hai tay buông bỏ cổ áo Nam Thiên.Không nói một lời mà quay mặt đi chỗ khác.
—Tôi không ngờ cậu lại có thể nói ra những lời đó.Nam Thiên,từ trước đến giờ cậu là người hiểu tôi nhất,đã từng biết tôi phải khó khăn thế nào mới có thể tiếp nhận được con người mình hiện tại.
—Tôi chỉ muốn tốt cho cậu mà thôi.Dừng lại đi,Từ bây giờ hãy sống cuộc đời của cậu.
—Tôi cũng muốn sống một cuộc đời của tôi.Nhưng trên vai tôi còn cả một trọng trách lớn như vậy,Tôi bỏ đi,ai thay tôi gánh nổi
—Tôi cũng đã hết lời với cậu rồi.Đừng làm Lam tổn thương nữa,cô ấy không đáng để nhận được những thứ đó
—Vậy tôi hỏi cậu một câu
—Ừm
—Cậu có tình cảm với Lam đúng không?
—Có hay không bây giờ cũng không quan trọng nữa.Tôi cho cậu thời gian suy nghĩ lại tất cả mọi chuyện.Cậu có thể chọn tiếp tục với Lam và kết thúc với Niên Hiệu nếu như cậu thực sự xác nhận được tình cảm và giới tính thật của bản thân.Tôi sẽ đợi để nghe một câu trả lời xứng đáng nhất từ cậu.
Nói xong,Nam Thiên đi thẳng mà không chào tạm biệt Mạnh Quân.
Từ lúc chơi thân cấp 3 tới giờ, Thiên có sức ảnh hưởng hơn Quân.Nhiều lúc ở trường,Quân bị mấy người khối trên đánh hay bắt nạt,đều là một mình Thiên ra tay giúp đỡ,đến cuối cùng người chịu kỉ luật cũng là Thiên.
Vốn dĩ Thiên đối xử tốt với Quân một phần cũng chính là thương con người và Hoàn cảnh của cậu ấy.Thương ở đấy chính là thương giống như tình cảm gắn bó trong một gia đình vậy.Càng tiếp xúc,Thiên càng nhận thấy tính cách của Quân có chút khác biệt so với ngoại hình cao to ấy.
Sau này,khi vô tình thấy Niên Hiệu và Quân có chút biểu hiện lạ liền sinh ra nghi ngờ.Đến cuối cùng,Mạnh Quân vẫn là người khóc lóc đến chỗ Thiên mà thừa nhận chính con người của mình.
Ban đầu Thiên cũng không quá bất ngờ.Nhớ lại năm ấy,Trời mưa to.Tối đến,Mạnh Quân lại tự đạp xe đội mưa đến nhà Thiên học.
—Mưa này đến làm gì
—Đến học
—Mai nghỉ có gì mà học
—Học phụ,có chuyện muốn nói
Quân lên phòng Thiên.Sau một hồi lấp liếm cũng quyết định nói
—Thiên à
Thiên thì dán mắt vào màn hình điện thoại.Không để ý biểu hiện của Quân nên không biết rằng cậu bạn thân đang lo lắng và run sợ đến như thế nào
—Có gì khó nói thế à
—Ừm,chuyện quan trọng
—Bị mẹ đánh đuổi đi nên sang đây xin ở nhà à
—Không..
—Tôi đoán trượt à?vậy có chuyện gì quan trọng hơn sao
—ừm..
—Hay cậu trúng sổ xố?
—Không phải?
—thế rốt cuộc là cái gì mà khó nói thế?
—Nếu mà tôi nói ra điều này thì cậu vẫn muốn kết bạn với tôi chứ.
—Quân,cậu chơi với tôi được bao năm rồi mà còn không hiểu tính cách tôi thế nào.Nói đi
—Chỉ là..
—Chỉ là cái gì.Nói đi mới biết mà trả lời chứ
—Tôi không phải là Đàn ông Thiên à.
Khó khăn lắm Quân mới nói ra được câu đó.Thậm chí hai cánh môi bập bệ,cắn lên cắn xuống xước cả môi.Ấy vậy khi nghe xong,Thiên vẫn bình thản mà xua tay
—Đã lấy vợ đâu,không phải đàn ông là đúng rồi?
—Không,ý tôi không phải thế
—Vậy ý cậu là thế nào?
—Tôi có tình cảm với con trai hơn là với con gái
—Yên tâm sau này gặp gái xinh là rung rinh ngay mà
—Không phải,mà là...Tôi bị gay,tôi thuộc giới tính thứ Ba Thiên à.Cậu có nghe rõ không?
Lúc này khi nghe thấy những lời nói tận cõi lòng của cậu bạn thân.Thiên mới bình tĩnh quay ra mà nói chuyện một cách nghiêm túc
—Cậu đang nói cái quái gì thế?
—Những điều tôi nói là sự thật.
—Đùa vậy đủ rồi.
—Tôi không đùa..Tôi cần phải cho cậu biết giới tính thật sự của tôi là thế nào?Tôi là như vậy đó,một thằng trai thẳng như cậu có còn chấp nhận làm bạn với một thằng như tôi nữa không?
—Đợi tôi,Quân,cậu cho tôi vài phút để tôi kịp đao loát thông tin đã.
—Cậu chấp nhận tôi chứ,Chấp nhận chơi với một đứa bạn như tôi chứ
—Cậu vừa nói cậu không là đàn ông đúng không?
—Ừm
—Đúng là cậu không phải ngu đâu mà đại ngu.Cậu vẫn là đàn ông,chỉ là thuộc về giới tính và một thế giới khác.Có thế mà cũng nói được.Như thật
—Vậy cậu chấp nhận tôi chứ.
—Ngay từ đầu tôi đã biết trước rồi.Chỉ là muốn xem cậu thực sự dám thừa nhận không thôi.Giới tính thứ ba thì sao chứ,giới tính thứ ba thì không phải là con người à,Không được quyền chơi thân với người khác chắc.Càng ngày cậu càng không thể thông minh ra
—Không thông tin mà lúc nào tôi cũng đứng hạng nhất cả lớp đấy...
Quân cười vì cuối cùng cũng có người hiểu mình,cuối cùng cũng tìm thấy một ngừoi bạn chấp nhận mình.
Thiên thấy vậy liền trêu lại
—Đừng nhìn tôi rồi cười thế.
—Cảm ơn,thực sự cảm ơn cậu
—Miễn là cậu đừng yêu tôi là được
—Cái mùi hôi ghê chết từ cơ thể cậu đã khiến tôi không chịu nổi rồi,yêu làm sao được.
Nhớ những ngày tháng học cấp ba ấy,Quân đã mạnh mẽ mà thừa nhận với Thiên,một người bạn thân của mình.Cũng chính vì Thiên mà Quân mới không bị bó hẹp trong sự mặc cảm của bản thân.Nhiều lúc,Thiên còn vui tính đùa rằng “quân đặc biệt,đặc biệt hơn tất cả mọi thứ trên đời mà Thiên được biết”.
Vốn dĩ Thiên biết,những người giống như Quân không phải nhiều,cũng không phải hiếm.Họ dám thừa nhận và nhận ra con người thật của bản thân mình đã là một điều không dễ dàng gì.Hơn nữa,họ lại có tâm hồn nhạy cảm hơn hẳn những người khác.Kể từ đó trở đi,Thiên càng tìm cách đối xử thật tốt với người bạn thân có đôi chút khác biệt này của mình.
Mạnh Quân từ từ tiến lên một bước,tay đưa vào túi quần rút một bao thuốc cùng một cái bật lửa.Đôi tay nhanh nhẹn rút lấy một điếu mà đưa lên miệnng châm lửa hút.
—Nam Thiên,tôi với cậu là bạn thân trí cốt.Nhưng không phải điều gì tôi cũng có thể nói được với cậu.
—Thực ra tôi cũng đoán được phần nào câu trả lời rồi
—vậy hà cớ còn muốn hỏi tôi?
—Tôi muốn nghe một lời nói khẳng định từ cậu,chứ không phải nghe từ người khác
—Cậu còn chút lòng tin vào tôi chứ.
—Đã từng
—Còn bây giờ
—Hiện tại chưa muốn nghĩ tới
—Đúng như cậu đoán,Niên Hiệu,cậu ta đã trở về.
—Và cậu và Niên Hiệu đang giữ liên lạc.
—Ừm,hiện tại là như vậy.
—Quỳnh Lam biết chứ?
—Tôi cũng không chắc chắn,chỉ biết rằng cô ấy đang giấu một điều gì đó.
—Cậu là Đàn ông,nói được phải làm được.Đừng làm tôi thất vọng
—Có lẽ sẽ lại để cậu thất vọng vào tôi thêm lần nữa.
—Nếu biết sớm mọi chuyện có thể xảy ra như vậy,năm ấy,Tôi sẽ dùng mọi cách để ngăn cản đám cưới của hai người.
—Cậu nói đúng Nam Thiên à.
—Tôi hiểu cậu,Chính vì tôi là bạn thân của cậu nên mới khuyên nhủ cậu hết lòng như vậy.Năm ấy,khi cậu nói muốn cùng Lam kết hôn,tôi đã nửa nghi nửa tin.Nhưng cuối cùng vẫn chọn tin cậu.
—Năm ấy,điều tôi làm điều là những gì tôi muốn.Chỉ là bây giờ,khi gặp lại Niên Hiệu,cảm thấy trong lòng có chút bối rối
—Đừng nói với tôi cậu sẽ bỏ rơi Quỳnh Lam.
Ánh mắt Mạnh Quân nhìn xa xăm hơn.Anh đưa điếu thuốc về phía Nam Thiên mà nói.
—Muốn hút không?
—Tôi không hút,cũng không muốn hút.Trả lời trọng tâm đi.
Quân cười,cười một cách khinh bỉ.Anh không phải cười Nam Thiên,mà cười chính cho cuộc đời mình.Sinh ra là một thằng đàn ông,nhưng lại không có đủ dũng khí,mạnh bạo,gan dạ.
—Tôi sẽ cố hoàn thành tốt trọng trách của một người chồng
—Đừng nói là cố,vì cậu là chồng cô ấy nên cậu phải có nghĩa vụ làm điều đó.Cậu nghe rõ chưa,cậu là chồng của Lam đấy.
—Nhiều lúc tôi chỉ muốn có một phần giống tính cách của cậu
—Vậy trả lời đi,Cậu có bao giờ có chút tình cảm với Lam chưa?
—Cậu là người hiểu tôi nhất,bây giờ lại hỏi như vậy,chẳng phải muốn làm khó tôi
—Cậu là một thằng tồi,thằng hèn nhát Quân à
—Ừm,Cậu nói gì cũng đúng cả
—Vậy cậu còn muốn lợi dụng Lam đến bao giờ.Còn muốn lợi dụng để cô ấy sống với thân phận là một cô vợ hờ đến bao giờ?Cậu còn muốn che giấu giới tính thật của mình với mọi người đến bao giờ?
Điếu thuốc lá trên tay Mạnh Quân rơi xuống đất.Nam Thiên thấy nét mặt của Quân thay đổi mới biết mình vừa nói quá lời.
Đôi lông mày của Quân khẽ nheo lại,tỏ vẻ khó chịu.Một lúc sau mới hoàn hồn mà quay ra nhìn Thiên.Hai cánh tay gồng lên sự tức giận với những đường gân xanh.Chưa bao giờ tôi lại thấy Quân giận tím tái cả mặt mày đến như vậy
—Cậu vừa nói cái gì?nói lại tôi nghe
Như vẫn còn sự ức chế trong lòng,Nam Thiên lại gồng lên mà cố nói với Quân
—Tôi nói cậu định che giấu giới tính thật của cậu bao nhiêu nữa.
—Nam Thiên...
—Sao?Cậu không chịu nổi khi tôi nói thế à.
—Cậu câm miệng lại trước khi tôi mất kiên nhẫn với
—Sao?Định đánh tôi sao?Vậy đánh đi,tôi đang muốn giúp cậu đấy.Mạnh Quân à.
Mạnh Quân lao vào hướng đôi mắt nhìn Nam Thiên.Hai tay đưa lên vặn hết cả cổ áo của Thiên nằm gọn trong vòng tay.
—Tôi bảo ngậm miệng lại
Nắm đấm đã được hình thành sẵn trên không trung của Mạnh Quân đang trực chờ lao xuống để đánh vào mặt Thiên.
Trong một phút giây ngắn ngủi nào đó.Nắm đấm ấy từ từ hạ xuống..Mạnh Quân hai tay buông bỏ cổ áo Nam Thiên.Không nói một lời mà quay mặt đi chỗ khác.
—Tôi không ngờ cậu lại có thể nói ra những lời đó.Nam Thiên,từ trước đến giờ cậu là người hiểu tôi nhất,đã từng biết tôi phải khó khăn thế nào mới có thể tiếp nhận được con người mình hiện tại.
—Tôi chỉ muốn tốt cho cậu mà thôi.Dừng lại đi,Từ bây giờ hãy sống cuộc đời của cậu.
—Tôi cũng muốn sống một cuộc đời của tôi.Nhưng trên vai tôi còn cả một trọng trách lớn như vậy,Tôi bỏ đi,ai thay tôi gánh nổi
—Tôi cũng đã hết lời với cậu rồi.Đừng làm Lam tổn thương nữa,cô ấy không đáng để nhận được những thứ đó
—Vậy tôi hỏi cậu một câu
—Ừm
—Cậu có tình cảm với Lam đúng không?
—Có hay không bây giờ cũng không quan trọng nữa.Tôi cho cậu thời gian suy nghĩ lại tất cả mọi chuyện.Cậu có thể chọn tiếp tục với Lam và kết thúc với Niên Hiệu nếu như cậu thực sự xác nhận được tình cảm và giới tính thật của bản thân.Tôi sẽ đợi để nghe một câu trả lời xứng đáng nhất từ cậu.
Nói xong,Nam Thiên đi thẳng mà không chào tạm biệt Mạnh Quân.
Từ lúc chơi thân cấp 3 tới giờ, Thiên có sức ảnh hưởng hơn Quân.Nhiều lúc ở trường,Quân bị mấy người khối trên đánh hay bắt nạt,đều là một mình Thiên ra tay giúp đỡ,đến cuối cùng người chịu kỉ luật cũng là Thiên.
Vốn dĩ Thiên đối xử tốt với Quân một phần cũng chính là thương con người và Hoàn cảnh của cậu ấy.Thương ở đấy chính là thương giống như tình cảm gắn bó trong một gia đình vậy.Càng tiếp xúc,Thiên càng nhận thấy tính cách của Quân có chút khác biệt so với ngoại hình cao to ấy.
Sau này,khi vô tình thấy Niên Hiệu và Quân có chút biểu hiện lạ liền sinh ra nghi ngờ.Đến cuối cùng,Mạnh Quân vẫn là người khóc lóc đến chỗ Thiên mà thừa nhận chính con người của mình.
Ban đầu Thiên cũng không quá bất ngờ.Nhớ lại năm ấy,Trời mưa to.Tối đến,Mạnh Quân lại tự đạp xe đội mưa đến nhà Thiên học.
—Mưa này đến làm gì
—Đến học
—Mai nghỉ có gì mà học
—Học phụ,có chuyện muốn nói
Quân lên phòng Thiên.Sau một hồi lấp liếm cũng quyết định nói
—Thiên à
Thiên thì dán mắt vào màn hình điện thoại.Không để ý biểu hiện của Quân nên không biết rằng cậu bạn thân đang lo lắng và run sợ đến như thế nào
—Có gì khó nói thế à
—Ừm,chuyện quan trọng
—Bị mẹ đánh đuổi đi nên sang đây xin ở nhà à
—Không..
—Tôi đoán trượt à?vậy có chuyện gì quan trọng hơn sao
—ừm..
—Hay cậu trúng sổ xố?
—Không phải?
—thế rốt cuộc là cái gì mà khó nói thế?
—Nếu mà tôi nói ra điều này thì cậu vẫn muốn kết bạn với tôi chứ.
—Quân,cậu chơi với tôi được bao năm rồi mà còn không hiểu tính cách tôi thế nào.Nói đi
—Chỉ là..
—Chỉ là cái gì.Nói đi mới biết mà trả lời chứ
—Tôi không phải là Đàn ông Thiên à.
Khó khăn lắm Quân mới nói ra được câu đó.Thậm chí hai cánh môi bập bệ,cắn lên cắn xuống xước cả môi.Ấy vậy khi nghe xong,Thiên vẫn bình thản mà xua tay
—Đã lấy vợ đâu,không phải đàn ông là đúng rồi?
—Không,ý tôi không phải thế
—Vậy ý cậu là thế nào?
—Tôi có tình cảm với con trai hơn là với con gái
—Yên tâm sau này gặp gái xinh là rung rinh ngay mà
—Không phải,mà là...Tôi bị gay,tôi thuộc giới tính thứ Ba Thiên à.Cậu có nghe rõ không?
Lúc này khi nghe thấy những lời nói tận cõi lòng của cậu bạn thân.Thiên mới bình tĩnh quay ra mà nói chuyện một cách nghiêm túc
—Cậu đang nói cái quái gì thế?
—Những điều tôi nói là sự thật.
—Đùa vậy đủ rồi.
—Tôi không đùa..Tôi cần phải cho cậu biết giới tính thật sự của tôi là thế nào?Tôi là như vậy đó,một thằng trai thẳng như cậu có còn chấp nhận làm bạn với một thằng như tôi nữa không?
—Đợi tôi,Quân,cậu cho tôi vài phút để tôi kịp đao loát thông tin đã.
—Cậu chấp nhận tôi chứ,Chấp nhận chơi với một đứa bạn như tôi chứ
—Cậu vừa nói cậu không là đàn ông đúng không?
—Ừm
—Đúng là cậu không phải ngu đâu mà đại ngu.Cậu vẫn là đàn ông,chỉ là thuộc về giới tính và một thế giới khác.Có thế mà cũng nói được.Như thật
—Vậy cậu chấp nhận tôi chứ.
—Ngay từ đầu tôi đã biết trước rồi.Chỉ là muốn xem cậu thực sự dám thừa nhận không thôi.Giới tính thứ ba thì sao chứ,giới tính thứ ba thì không phải là con người à,Không được quyền chơi thân với người khác chắc.Càng ngày cậu càng không thể thông minh ra
—Không thông tin mà lúc nào tôi cũng đứng hạng nhất cả lớp đấy...
Quân cười vì cuối cùng cũng có người hiểu mình,cuối cùng cũng tìm thấy một ngừoi bạn chấp nhận mình.
Thiên thấy vậy liền trêu lại
—Đừng nhìn tôi rồi cười thế.
—Cảm ơn,thực sự cảm ơn cậu
—Miễn là cậu đừng yêu tôi là được
—Cái mùi hôi ghê chết từ cơ thể cậu đã khiến tôi không chịu nổi rồi,yêu làm sao được.
Nhớ những ngày tháng học cấp ba ấy,Quân đã mạnh mẽ mà thừa nhận với Thiên,một người bạn thân của mình.Cũng chính vì Thiên mà Quân mới không bị bó hẹp trong sự mặc cảm của bản thân.Nhiều lúc,Thiên còn vui tính đùa rằng “quân đặc biệt,đặc biệt hơn tất cả mọi thứ trên đời mà Thiên được biết”.
Vốn dĩ Thiên biết,những người giống như Quân không phải nhiều,cũng không phải hiếm.Họ dám thừa nhận và nhận ra con người thật của bản thân mình đã là một điều không dễ dàng gì.Hơn nữa,họ lại có tâm hồn nhạy cảm hơn hẳn những người khác.Kể từ đó trở đi,Thiên càng tìm cách đối xử thật tốt với người bạn thân có đôi chút khác biệt này của mình.
/22
|