Editor: Kua Kua
Thẩm Chi Ngọc có một tòa nhà riêng ở bên ngoài cung, trên cơ bản không có nhiều người biết. Hạ nhân canh giữ và hầu hạ ở chỗ này cũng chỉ là hai người câm điếc.
Buổi tối rảnh rỗi hắn sẽ đến nơi này, vì ở đây cất giấu rất nhiều bí mật trong lòng hắn.
Trong thư phòng, trong phòng ngủ, tất cả mọi nơi đều có tranh của Phạn nhi do chính tay hắn vẽ. Trong giấc mộng của riêng hắn, Phạn nhi có thần sắc, hình thái thế nào, hắn đều tự tay vẽ lại. Khi ngủ, khi hoan ái, khi cao trào...
Ngón tay hắn nhẹ vỗ về thiếu nữ trong bức vẽ, tựa như đang nâng niu một món bảo vật.
"Thập Vương gia, thật hứng thú a! Trong thư phòng cất giấu nhiều mỹ nhân thế này!" Người vừa nói đang ngênh ngang mà phe phẩy quạt đi vào.
Thẩm Chi Ngọc thoáng chốc vung tay lên, đem tất cả các bức hoa cất giấu đi. Hắn không cho phép người khác khinh nhờn nàng.
Thẩm Chi Ngọc rất là giật mình là nhìn người vừa tới: "Làm sao ngươi lại tới đây?"
"Không phải Thập Vương gia truyền bồ câu hẹn ta ra đây thương nghị chuyện quan trọng sao?" Nam tử không khỏi nghi hoặc mà hỏi.
Thẩm Chi Ngọc không khỏi cảm thấy bất an: "Phỏng chừng là chuyện của chúng ta đã bị phát hiện rồi. Hắn muốn dẫn dụ ngươi ra để đối phó với ta. Thỉnh Nhị hoàng tử nhanh chóng rời đi mau."
Nguyên lai, nam tử vừa đến chính là Nhị hoàng tử Tần Lĩnh của Lăng Quốc. Nếu bị người khác phát hiện ra việc Thẩm Chi Ngọc hắn thông đồng cùng với nước địch nhân thì sẽ bị gán vào tội phản quốc, tương đương với việc xử trảm.
Bỗng nhiên, lúc này bên ngoài lại xảy ra hỏa hoạn, mà hai người bọn hắn lại bị nhốt bên trong thư phòng, cửa sổ lại bị người khác lén lút lấp kín lại. Bọn họ đã rơi vào đường cùng.
Có người tuần tra ban đêm nhanh chóng phát hiện ra tình hình bất ổn liền hô lớn: "Đi lấy nước, đi lấy nước..."
"Làm sao bây giờ? Không thoát được." Tần Lĩnh nôn nóng mà nhìn hắn.
Thẩm Chi Ngọc ho khan, thở gấp, cảm giác lồng ngực bị thiếu dưỡng khí trầm trọng, còn có độ nóng đang đốt cháy da thịt, còn có xà ngang trên cao bất cứ lúc nào cũng có thể đổ ập xuống...
"Nơi đó có đường thoát." Thẩm Chi Ngọc tùy ý chỉ tay về một phía, Tần Lĩnh thấy thế nhanh chóng chạy vội qua.
Tần Lĩnh còn chưa đi được mấy bước, Thẩm Chi Ngọc tay cầm chủy thủ phía sau đã không do dự mà thọc liên tiếp vào lưng hắn.
Tần Lĩnh kinh hoảng mà chỉ vào hắn: "Ngươi, ngươi..."
"Ngươi chết thì tốt hơn là ta chết." Thẩm Chi Ngọc lạnh lùng mà nói.
Ở phía bên ngoài, một người nam tử mặc y phục dạ hành đứng trên cây lạnh lùng quan sát động tĩnh phía bên này. Nhận thấy trận hỏa hoạn càng lúc càng lớn, kỳ thật, Thẩm Chi Ngọc chết dứt khoát như thế cũng không tồi lắm.
Điểm phiền toái nho nhỏ này, so với việc để tên kia còn sống mà gây bất lợi cho hắn, quả thực không đáng nhắc tới.
Nghĩ vậy, ánh mắt của hắc y nhân không ngừng nổi lên sát khí.
Lửa lớn bị dập tắt, một khối thi thể bị cháy đen được thủ vệ nâng ra, mà Thẩm Chi Ngọc, trừ bỏ việc quần áo bị cháy xém một chút thì vẫn bình yên vô sự. Hắn đi ra một cách thảnh thơi, vẫn cứ duy trì bộ dáng một chính nhân quân tử.
Hắc y nhân hơi trầm mặc, ánh mắt có chút tiếc nuối.
Sau khi Thẩm Chi Ngọc rời khỏi đám cháy, hắn càng cảm thấy đây chính là nhân quả báo ứng: Hắn nghĩ hắn ta chết, mà hắn ta cũng nghĩ hắn chết! (khúc này ta cũng không hiểu rõ lắm)
Tuy nhiên mục đích của hắn cũng đạt được kha khá. Vừa để cho Thẩm Chi Ngọc phải chịu đựng vết sẹo đau tận xương cốt, vừa làm cho những bức họa chính tay hắn vẽ phải táng thân trong biển lửa.
Thẩm Chi Ngọc có một tòa nhà riêng ở bên ngoài cung, trên cơ bản không có nhiều người biết. Hạ nhân canh giữ và hầu hạ ở chỗ này cũng chỉ là hai người câm điếc.
Buổi tối rảnh rỗi hắn sẽ đến nơi này, vì ở đây cất giấu rất nhiều bí mật trong lòng hắn.
Trong thư phòng, trong phòng ngủ, tất cả mọi nơi đều có tranh của Phạn nhi do chính tay hắn vẽ. Trong giấc mộng của riêng hắn, Phạn nhi có thần sắc, hình thái thế nào, hắn đều tự tay vẽ lại. Khi ngủ, khi hoan ái, khi cao trào...
Ngón tay hắn nhẹ vỗ về thiếu nữ trong bức vẽ, tựa như đang nâng niu một món bảo vật.
"Thập Vương gia, thật hứng thú a! Trong thư phòng cất giấu nhiều mỹ nhân thế này!" Người vừa nói đang ngênh ngang mà phe phẩy quạt đi vào.
Thẩm Chi Ngọc thoáng chốc vung tay lên, đem tất cả các bức hoa cất giấu đi. Hắn không cho phép người khác khinh nhờn nàng.
Thẩm Chi Ngọc rất là giật mình là nhìn người vừa tới: "Làm sao ngươi lại tới đây?"
"Không phải Thập Vương gia truyền bồ câu hẹn ta ra đây thương nghị chuyện quan trọng sao?" Nam tử không khỏi nghi hoặc mà hỏi.
Thẩm Chi Ngọc không khỏi cảm thấy bất an: "Phỏng chừng là chuyện của chúng ta đã bị phát hiện rồi. Hắn muốn dẫn dụ ngươi ra để đối phó với ta. Thỉnh Nhị hoàng tử nhanh chóng rời đi mau."
Nguyên lai, nam tử vừa đến chính là Nhị hoàng tử Tần Lĩnh của Lăng Quốc. Nếu bị người khác phát hiện ra việc Thẩm Chi Ngọc hắn thông đồng cùng với nước địch nhân thì sẽ bị gán vào tội phản quốc, tương đương với việc xử trảm.
Bỗng nhiên, lúc này bên ngoài lại xảy ra hỏa hoạn, mà hai người bọn hắn lại bị nhốt bên trong thư phòng, cửa sổ lại bị người khác lén lút lấp kín lại. Bọn họ đã rơi vào đường cùng.
Có người tuần tra ban đêm nhanh chóng phát hiện ra tình hình bất ổn liền hô lớn: "Đi lấy nước, đi lấy nước..."
"Làm sao bây giờ? Không thoát được." Tần Lĩnh nôn nóng mà nhìn hắn.
Thẩm Chi Ngọc ho khan, thở gấp, cảm giác lồng ngực bị thiếu dưỡng khí trầm trọng, còn có độ nóng đang đốt cháy da thịt, còn có xà ngang trên cao bất cứ lúc nào cũng có thể đổ ập xuống...
"Nơi đó có đường thoát." Thẩm Chi Ngọc tùy ý chỉ tay về một phía, Tần Lĩnh thấy thế nhanh chóng chạy vội qua.
Tần Lĩnh còn chưa đi được mấy bước, Thẩm Chi Ngọc tay cầm chủy thủ phía sau đã không do dự mà thọc liên tiếp vào lưng hắn.
Tần Lĩnh kinh hoảng mà chỉ vào hắn: "Ngươi, ngươi..."
"Ngươi chết thì tốt hơn là ta chết." Thẩm Chi Ngọc lạnh lùng mà nói.
Ở phía bên ngoài, một người nam tử mặc y phục dạ hành đứng trên cây lạnh lùng quan sát động tĩnh phía bên này. Nhận thấy trận hỏa hoạn càng lúc càng lớn, kỳ thật, Thẩm Chi Ngọc chết dứt khoát như thế cũng không tồi lắm.
Điểm phiền toái nho nhỏ này, so với việc để tên kia còn sống mà gây bất lợi cho hắn, quả thực không đáng nhắc tới.
Nghĩ vậy, ánh mắt của hắc y nhân không ngừng nổi lên sát khí.
Lửa lớn bị dập tắt, một khối thi thể bị cháy đen được thủ vệ nâng ra, mà Thẩm Chi Ngọc, trừ bỏ việc quần áo bị cháy xém một chút thì vẫn bình yên vô sự. Hắn đi ra một cách thảnh thơi, vẫn cứ duy trì bộ dáng một chính nhân quân tử.
Hắc y nhân hơi trầm mặc, ánh mắt có chút tiếc nuối.
Sau khi Thẩm Chi Ngọc rời khỏi đám cháy, hắn càng cảm thấy đây chính là nhân quả báo ứng: Hắn nghĩ hắn ta chết, mà hắn ta cũng nghĩ hắn chết! (khúc này ta cũng không hiểu rõ lắm)
Tuy nhiên mục đích của hắn cũng đạt được kha khá. Vừa để cho Thẩm Chi Ngọc phải chịu đựng vết sẹo đau tận xương cốt, vừa làm cho những bức họa chính tay hắn vẽ phải táng thân trong biển lửa.
/18
|