Editor: Kua Kua (Ái Vũ)
Không thể không nói việc Thẩm Chi Ngọc xử lý mọi chuyện thập phần chu toàn.
Hắn trong buổi thượng triều dùng những lời lẽ chính đáng tuyên bố việc vì nước vì dân mà gỡ bỏ nhiều chế độ sưu cao thuế nặng, cho nên đã đắc tội với rất nhiều vây cách, thích khách được phái tới ám sát hắn cũng nhiều không đếm xuể, vì để tự vê cho bản thân nên hắn đã không ngần ngại giao đấu, đem tên ám sát giết chết. Tốt cho một bộ dáng hiên ngang lẫm liệt!
Còn về việc Nhị Hoàng tử Tần Lĩnh của Lăng Quốc vô cớ mà chết, là do có người phát hiện bọn họ có mối quan hệ thường xuyên lui tới, cố ý thiết kế bẫy rập, tạo ra một vụ án giả đem hắn và Nhị hoàng tử đẩy lên cùng một chiếc thuyền, do đó kẻ ấn nấp đằng sau cũng có thể thuận tay đẩy thuyền theo dòng nước, lấy cớ này xuất binh tấn công Lăng Quốc. Mà người phát hiện bí mật này không ai khác chính là Chỉ huy Cẩm Y Vệ Phỉ Huyễn Minh.
Thẩm Chi Ngọc đem toàn bộ trách nhiệm đẩy đến trên người Phủ Huyễn Minh. Hiện tại, việc cấp bách nhất hắn phải làm chính là giết chết Phỉ Huyễn Minh, hắn ta chết rồi, ai cũng không thể kiểm chứng sự thật.
Hôm nay, trong cung tổ chức yến tiệc. Khó có dịp vui, thế nên mọi người vô cùng cao hứng mà tụ lại thành nhóm, trò chuyện vui vẻ đến quên trời quên đất.
Thẩm Phạn không nhịn được mà uống quá chén, mặc dù là rượu trái cây, nhưng vẫn say, mặt ửng hồng, nàng lệnh cho tỳ nữ bồi nàng đi ra ngoài đi dạo để tiêu bớt mùi rượu.
Mọi nhất cử nhất động của nàng trong buổi yến tiệc đều được Thẩm Chi Ngọc thu hết vào đáy mắt, sau đó hắn cũng nối gót nàng bước ra ngoài.
Thẩm Phạn bước ra ngoài, đi đến giữa cầu nhìn những đàn cá không ngừng tung tăng, vẫy đuôi trong nước, không khỏi nhớ đến sự tình hoang đường đêm hôm đó, biểu tình thẹn thùng.
Thẩm Chi Ngọc phất tay, tùy ý để tỳ nữ toàn bộ lui đi, nhẹ nhàng bước đến gần nàng.
Gió thoảng qua, làm Thẩm Phạn có chút nghiêng ngả, chân run rẩy mà xém chút ngã về phía trước. Bỗng nhiên lúc này có một bàn tay nóng rực nắm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, ôm lấy thân thể nàng, để nàng tựa vào một lồng ngực vững chắc, một cổ nhiệt khí cũng theo đó mà thổi đến bên tai nàng: "Phạn nhi, cẩn thận!"
Nàng nghiêng đầu, nhìn đến khuôn mặt vừa thân quen vừa xa lạ kia, ánh mắt mê mang: "A... Hoàng thúc!"
Thanh âm nũng nịu tựa như tiếng gọi hờn dỗi của những cặp đôi yêu nhau làm hắn có chút say mê, tinh thần không khỏi bừng bừng phấn chấn, hô hấp cũng tăng thêm một ít.
"Làm sao lại uống nhiều rượu như thế?" Thẩm Chi Ngọc một bên nhu tình mà hỏi nàng, một bên không ngừng hít lấy hôi thở thơm ngọt phát ra từ cổ nàng.
"Vì vui a!"
"Phạn nhi, có muốn ta không..." Hơi thở nam tính phun trên cổ nàng càng ngày càng nóng rực.
Thẩm Phạn choáng váng, lộ ra biểu tình nũng nịu như một tiểu hài tử đối với đại nhân: "A... Muốn, muốn. Ta muốn hoàng thúc dẫn ta đi chơi, mua đồ ăn ngon cho ta, giúp ta lột quả quýt nữa!"
Hắn ôn nhu nói: "Được... Ta sẽ lột quýt cả đời cho Phạn nhi!"
Nàng quay đầu lại, nở một nụ cười thật xinh đẹp: "Hoàng thúc thật tốt!"
Từ lúc hắn nhìn thấy nàng, nàng đã chiếm cứ tâm trí của hắn.
Nàng nói cái gì, chính là cái đó;
Nàng muốn đi nơi nào, hắn cũng sẽ đi đến nơi đó với nàng;
Chỉ cần nàng cười một cái, cho dù là muốn mạng sống của hắn, hắn cũng cam tâm nguyện ý mà dâng lên cho nàng!
Nàng là tâm ma của hắn, hắn căn bản không thể khống chế được cảm tình của chính mình đối với nàng.
Nhịn không được mà cúi đầu xuống ngậm lấy vành tai trắng nõn của nàng, đầu lưỡi lướt dọc theo thụy tai mềm mại, nhỏ nhắn.
Thân thể của nàng tựa như không xương, bờ mông no đủ kề sát hạ bộ hắn. Cả người hắn như bị dục hỏa thiêu đốt, bụng dưới cương ngạnh, cự vật ẩn núp phía trong cũng đã sớm cương cứng như côn sắt kề sát kẽ mông của nàng.
Từ góc độ khác nhìn đến, hai người tựa như một đôi tình lữ yêu nhau say đắm, thắm thiết. Tư thế cực kỳ ái muội.
Trong nháy mắt thanh tỉnh, Thẩm Phạn ý thức được bản thân mình đang làm sự tình hoang đường cỡ nào. Làm sao hoàng thúc lại, lại có phản ứng với nàng...
Nàng dùng sức bẻ ra cánh tay đang nắm chặt lấy eo nàng, không những không thành công, ngược lại còn bị hắn ôm chặt hơn, khảm nhập vào trong lòng ngực hắn.
"Đừng, đừng mà. Hoàng thúc, người buông con ra đi!" Nàng không ngừng giãy giụa, nói lời cầu xin hắn.
"Nàng là của ta, chỉ là của ta thôi Phạn nhi!" Thẩm Chi Ngọc thở dốc, hắn thật quyến luyến mùi hương trên cơ thể nàng.
Bỗng nhiên cảm giác được có một giọt nước ướt át rớt xuống trên mu bàn tay, hắn để cho bản thân bình tĩnh lại. Nắm lấy cằm nàng xoay về phía mình, hắn thấy ánh mắt nàng đầy sự sợ hãi, khóe mắt đẫm lệ, nước mắt phảng phất như trân châu đứt sợi mà không ngừng rơi xuống.
Hắn đau lòng nàng!
Biết bản thân đã dọa đến nàng, hắn ảo não không thôi: "Phạn nhi, thật xin lỗi... Hoàng thúc chỉ qua là quá yêu ngươi thôi..." Như một tiểu hài tử làm sai, hắn khẩn cẩu sự tha thứ từ nàng.
Thẩm Chi Ngọc buông nàng ra, Thẩm Phạn cũng theo đó mà tránh thoát hắn, nhanh chóng chạy đi khỏi con mãnh thú ác độc.
Nhìn bóng dáng nàng chật vật rời đi, hắn cười khổ.
Không thể không nói việc Thẩm Chi Ngọc xử lý mọi chuyện thập phần chu toàn.
Hắn trong buổi thượng triều dùng những lời lẽ chính đáng tuyên bố việc vì nước vì dân mà gỡ bỏ nhiều chế độ sưu cao thuế nặng, cho nên đã đắc tội với rất nhiều vây cách, thích khách được phái tới ám sát hắn cũng nhiều không đếm xuể, vì để tự vê cho bản thân nên hắn đã không ngần ngại giao đấu, đem tên ám sát giết chết. Tốt cho một bộ dáng hiên ngang lẫm liệt!
Còn về việc Nhị Hoàng tử Tần Lĩnh của Lăng Quốc vô cớ mà chết, là do có người phát hiện bọn họ có mối quan hệ thường xuyên lui tới, cố ý thiết kế bẫy rập, tạo ra một vụ án giả đem hắn và Nhị hoàng tử đẩy lên cùng một chiếc thuyền, do đó kẻ ấn nấp đằng sau cũng có thể thuận tay đẩy thuyền theo dòng nước, lấy cớ này xuất binh tấn công Lăng Quốc. Mà người phát hiện bí mật này không ai khác chính là Chỉ huy Cẩm Y Vệ Phỉ Huyễn Minh.
Thẩm Chi Ngọc đem toàn bộ trách nhiệm đẩy đến trên người Phủ Huyễn Minh. Hiện tại, việc cấp bách nhất hắn phải làm chính là giết chết Phỉ Huyễn Minh, hắn ta chết rồi, ai cũng không thể kiểm chứng sự thật.
Hôm nay, trong cung tổ chức yến tiệc. Khó có dịp vui, thế nên mọi người vô cùng cao hứng mà tụ lại thành nhóm, trò chuyện vui vẻ đến quên trời quên đất.
Thẩm Phạn không nhịn được mà uống quá chén, mặc dù là rượu trái cây, nhưng vẫn say, mặt ửng hồng, nàng lệnh cho tỳ nữ bồi nàng đi ra ngoài đi dạo để tiêu bớt mùi rượu.
Mọi nhất cử nhất động của nàng trong buổi yến tiệc đều được Thẩm Chi Ngọc thu hết vào đáy mắt, sau đó hắn cũng nối gót nàng bước ra ngoài.
Thẩm Phạn bước ra ngoài, đi đến giữa cầu nhìn những đàn cá không ngừng tung tăng, vẫy đuôi trong nước, không khỏi nhớ đến sự tình hoang đường đêm hôm đó, biểu tình thẹn thùng.
Thẩm Chi Ngọc phất tay, tùy ý để tỳ nữ toàn bộ lui đi, nhẹ nhàng bước đến gần nàng.
Gió thoảng qua, làm Thẩm Phạn có chút nghiêng ngả, chân run rẩy mà xém chút ngã về phía trước. Bỗng nhiên lúc này có một bàn tay nóng rực nắm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, ôm lấy thân thể nàng, để nàng tựa vào một lồng ngực vững chắc, một cổ nhiệt khí cũng theo đó mà thổi đến bên tai nàng: "Phạn nhi, cẩn thận!"
Nàng nghiêng đầu, nhìn đến khuôn mặt vừa thân quen vừa xa lạ kia, ánh mắt mê mang: "A... Hoàng thúc!"
Thanh âm nũng nịu tựa như tiếng gọi hờn dỗi của những cặp đôi yêu nhau làm hắn có chút say mê, tinh thần không khỏi bừng bừng phấn chấn, hô hấp cũng tăng thêm một ít.
"Làm sao lại uống nhiều rượu như thế?" Thẩm Chi Ngọc một bên nhu tình mà hỏi nàng, một bên không ngừng hít lấy hôi thở thơm ngọt phát ra từ cổ nàng.
"Vì vui a!"
"Phạn nhi, có muốn ta không..." Hơi thở nam tính phun trên cổ nàng càng ngày càng nóng rực.
Thẩm Phạn choáng váng, lộ ra biểu tình nũng nịu như một tiểu hài tử đối với đại nhân: "A... Muốn, muốn. Ta muốn hoàng thúc dẫn ta đi chơi, mua đồ ăn ngon cho ta, giúp ta lột quả quýt nữa!"
Hắn ôn nhu nói: "Được... Ta sẽ lột quýt cả đời cho Phạn nhi!"
Nàng quay đầu lại, nở một nụ cười thật xinh đẹp: "Hoàng thúc thật tốt!"
Từ lúc hắn nhìn thấy nàng, nàng đã chiếm cứ tâm trí của hắn.
Nàng nói cái gì, chính là cái đó;
Nàng muốn đi nơi nào, hắn cũng sẽ đi đến nơi đó với nàng;
Chỉ cần nàng cười một cái, cho dù là muốn mạng sống của hắn, hắn cũng cam tâm nguyện ý mà dâng lên cho nàng!
Nàng là tâm ma của hắn, hắn căn bản không thể khống chế được cảm tình của chính mình đối với nàng.
Nhịn không được mà cúi đầu xuống ngậm lấy vành tai trắng nõn của nàng, đầu lưỡi lướt dọc theo thụy tai mềm mại, nhỏ nhắn.
Thân thể của nàng tựa như không xương, bờ mông no đủ kề sát hạ bộ hắn. Cả người hắn như bị dục hỏa thiêu đốt, bụng dưới cương ngạnh, cự vật ẩn núp phía trong cũng đã sớm cương cứng như côn sắt kề sát kẽ mông của nàng.
Từ góc độ khác nhìn đến, hai người tựa như một đôi tình lữ yêu nhau say đắm, thắm thiết. Tư thế cực kỳ ái muội.
Trong nháy mắt thanh tỉnh, Thẩm Phạn ý thức được bản thân mình đang làm sự tình hoang đường cỡ nào. Làm sao hoàng thúc lại, lại có phản ứng với nàng...
Nàng dùng sức bẻ ra cánh tay đang nắm chặt lấy eo nàng, không những không thành công, ngược lại còn bị hắn ôm chặt hơn, khảm nhập vào trong lòng ngực hắn.
"Đừng, đừng mà. Hoàng thúc, người buông con ra đi!" Nàng không ngừng giãy giụa, nói lời cầu xin hắn.
"Nàng là của ta, chỉ là của ta thôi Phạn nhi!" Thẩm Chi Ngọc thở dốc, hắn thật quyến luyến mùi hương trên cơ thể nàng.
Bỗng nhiên cảm giác được có một giọt nước ướt át rớt xuống trên mu bàn tay, hắn để cho bản thân bình tĩnh lại. Nắm lấy cằm nàng xoay về phía mình, hắn thấy ánh mắt nàng đầy sự sợ hãi, khóe mắt đẫm lệ, nước mắt phảng phất như trân châu đứt sợi mà không ngừng rơi xuống.
Hắn đau lòng nàng!
Biết bản thân đã dọa đến nàng, hắn ảo não không thôi: "Phạn nhi, thật xin lỗi... Hoàng thúc chỉ qua là quá yêu ngươi thôi..." Như một tiểu hài tử làm sai, hắn khẩn cẩu sự tha thứ từ nàng.
Thẩm Chi Ngọc buông nàng ra, Thẩm Phạn cũng theo đó mà tránh thoát hắn, nhanh chóng chạy đi khỏi con mãnh thú ác độc.
Nhìn bóng dáng nàng chật vật rời đi, hắn cười khổ.
/18
|