Yêu Nghiệt Khuynh Thành: Minh Vương Độc Sủng Cưng Chiều Phi

Chương 103 - Chương 93

/148


Tư Thiên Chanh muốn nói gì đó nhưng sắc mặt hiện tại của Tô Tiểu Vũ thật sự quá đáng sợ, lúc xanh lúc đen lúc trắng, lúc thì vàng như nến, trong lòng nàng lo lắng nhưng lại không dám lên tiếng quấy rầy, chỉ có thể đỡ lấy cơ thể nhỏ nhắn của Tô Niệm Vũ.

Tô Tiểu Vũ sử dụng nội lực Lê Nguyệt Hoa chôn sâu trong cơ thể, một luồng sức mạnh nhu hòa từ lòng bàn tay chạy vào trong cơ thể Tô Niệm Vũ, tiếng rên rỉ của Tô Niệm Vũ dần dần yếu bớt, những vết đỏ đậm trên người cũng bớt từ từ.

Đại khái khoảng nửa canh giờ sau, Tô Niệm Vũ mới khôi phục lại bình thường, sắc mặt tái nhợt ngất đi, tay Tô Tiểu Vũ dần dần rời khỏi người của hắn, hắn mềm nhũn ngã ra phía sau, nằm trong lòng Tư Thiên Chanh.

Rốt cục Tư Thiên Chanh cũng nhẹ nhàng thở ra, đặt Tô Niệm Vũ vào trong chăn, vừa quay đầu lại đã nhìn thấyTô Tiểu Vũ khổ sở gập người lại, sắc mặt vẫn hết xanh lại trắng như trước.

Tiểu Vũ, ngươi làm sao vậy? Tư Thiên Chanh đi lên đỡ lấy nàng, lo lắng hỏi, không đúng, khi chân khí thoát ra ngoài không phải là nên té xỉu hoặc sắc mặt tái nhợt, cả người vô lực sao, nhưng sao Tiểu Vũ lại đau khổ như vậy?

Tô Tiểu Vũ không có sức lực trả lời câu hỏi của Tư Thiên Chanh, mỗi tấc da tấc thịt toàn thân đều kêu gào chán ghét nội lực của Lê Nguyệt Hoa, nàng chống đỡ nửa canh giờ, quả thực là muốn mạng của nàng.

Trong lòng toàn cảm giác ghê tởm, giống như là ngửi thấy mùi phân, ăn hải sản hôi tanh vậy... Nàng thề, nàng không ăn cá nữa, cũng không muốn nhìn thấy cá!

Nếu không phải vì Niệm Niệm, có chết nàng cũng không sử dụng cái sức mạnh tồi tệ này!

Hơi mở mắt ra, thoáng nhìn chậu rửa mặt bên cạnh, lập tức hất tay Tư Thiên Chanh ra, chạy đến trước cái chậu, ôm lấy nó rồi nôn mửa, nhưng vốn chưa ăn gì cả nên không nôn ra được gì, nhưng cũng vì vậy mà dạ dày của nàng rất khó chịu.

Tư Thiên Chanh ngây người nhìn cảnh tượng trước mắt, sau một lúc lâu mới nhớ tới lấy nước trà đưa đến trước mặt Tô Tiểu Vũ, Ngươi... Uống một ngụm trà.

Tô Tiểu Vũ há mồm thở dốc, cầm trà, súc miệng, Tư Thiên Chanh lập tức lấy một ly khác cho nàng uống.

Tiểu Vũ, ngươi... Mang thai rồi sao? Tư Thiên Chanh nhìn Tô Tiểu Vũ vô lực nằm ở trên giường thật lâu, rốt cục nói ra suy đoán trong lòng, ánh mắt lóe sáng, còn có chút chờ mong.

Ai nói phụ nữ có thai mới buồn nôn. Tô Tiểu Vũ nở nụ cười, vô lực hừ hai tiếng, trợn trắng mắt liếc Tư Thiên Chanh rồi lại nhìn tiểu tử thoải mái ngủ bên cạnh, rồi nhắm mắt lại.

Tư Thiên Chanh sửng sốt, thấy kỳ quái hỏi, Vậy tại sao ngươi lại nôn ra như vậy?

Không biết, ta rất chán ghét nội lực của Lê Nguyệt Hoa, lần đầu tiên dùng ta đã cảm thấy ghê tởm muốn ói rồi. Tô Tiểu Vũ che ngực, suy yếu nói, nàng tình nguyện bị thương, cũng không muốn dùng loại võ công quỷ quái này.

Ngươi nói xem kiếp trước có phải chúng ta có thù oán với Lê Nguyệt Hoa không. Tư Thiên Chanh nhếch khóe miệng, kết tội cho kiếp trước.

Có quỷ mới biết, ọe —— Tô Tiểu Vũ nhíu mày, đột nhiên nghĩ đến cảm giác vừa rồi liền xoay người nôn vào chậu.

Tư Thiên Chanh cười gượng, vỗ nhẹ lưng của nàng, Ngoan, đừng nghĩ nữa, ngủ một giấc cùng Niệm Niệm đi.

Hoàng tỷ, ngươi ôm Niệm Niệm về đi, nói là băng trì quá lạnh nên ta để các ngươi về trước. Tô Tiểu Vũ lau miệng, đứng dậy bắt mạch cho Tô Niệm Vũ, vừa rồi nàng đã truyền rất nhiều chân khí cho hắn, trong vòng một ngày chắc là không bị Khống Hồn tra tấn nữa, mẫu thân cũng sẽ không biết được gì, nhưng bây giờ tình trạng của nàng không được tốt lắm, cảm giác ghê tởm trong ngực vẫn chưa hết, mẫu thân nhìn thấy nhất định sẽ lo lắng, vẫn nên tránh mặt thì tốt hơn.

Tư Thiên Chanh gật đầu, đặt nước trà và nước ô mai ở đầu giường, bất đắc dĩ nói, Ngươi còn ói nữa thì nhớ tự mình rót trà đó.

Tô Tiểu Vũ nhếch khóe miệng, giao Niệm Niệm cho Tư Thiên Chanh, dựa vào thành giường, ngực lại khó chịu, thiếu chút nữa nôn ra.

Ta đi đây. Tư Thiên Chanh thật sự không đành lòng nhìn nàng như vậy, ôm lấy Tô Niệm Vũ đi ra ngoài.

Tô Tiểu Vũ thấy nàng rời đi, mới cầm chậu tiếp tục nôn khan, sắc mặt xanh trắng khó coi, trong mắt đầy vẻ chán ghét, súc miệng xong mới ngồi xếp bằng, để sức mạnh của bí quyết Huyết Đồng chạy khắp toàn thân, xua tan nội lực Lê Nguyệt Hoa còn lưu lại.

Bách Lý Ngôn trở lại phòng, không nhìn thấy nàng, nghi hoặc hỏi, A Trạch, Vũ Nhi đâu?

Khụ khụ, nàng dẫn Niệm Niệm đến Băng Trì tìm Tiểu Hoán rồi. Tô Trạch cầm đồ lót của Niệm Niệm rồi ngẩn người, chợt nghe thấy giọng Bách Lý Ngôn thì liền kinh sợ, lập tức giấu đồ lót ra sau người, nói.

Bách Lý Ngôn không chú ý tới điểm bất thường của hắn, đặt canh nấm tuyết xuống, bất đắc dĩ thở dài, Nữ nhi trưởng thành là tim liền bay đi chỗ khác.

Đúng vậy. Tô Trạch gật đầu, cửa đột nhiên mở ra, hắn vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Tư Thiên Chanh ôm Niệm Niệm đi vào, lập tức chạy vọt lên, sốt ruột hỏi, Niệm Niệm làm sao vậy?

A, là như vậy, tối hôm qua Niệm Niệm không ngủ ngon, trên đường đi liền ngủ mất, Tiểu Vũ sợ Băng Trì quá lạnh sẽ khiến hắn bị cảm nên kêu ta bế hắn về, còn nàng đi một mình. Tư Thiên Chanh liếc mắt bảo Tô Trạch bình tĩnh, nghiêng đầu nói với Bách Lý Ngôn đứng phía sau hắn.

Bách Lý Ngôn bế Tô Niệm Vũ, thấy hắn ngủ ngon đến mức miệng chảy nước miếng, không khỏi bật cười, Đứa nhỏ này.

Nàng nói trước bữa trưa sẽ về. Tư Thiên Chanh thấy Bách Lý Ngôn còn muốn hỏi cái gì thì nhanh chóng nói, mỉm cười ngọt ngào, Bá mẫu, ô mai hai ngày trước người làm cho ta có còn không?

Bách Lý Ngôn sửng sốt, gật đầu, cười nói, Ăn nhanh như vậy sao? Còn rất nhiều, ta lập tức lấy cho ngươi.

Cám ơn bá mẫu, ta đi với người. Tư Thiên Chanh cười gượng, sao nàng có thể ăn hết được, rõ ràng là Tiểu Vũ bỏ hết vào miệng để áp chế cảm giác buồn nôn nhưng đến cuối cùng lại tiếp tục ói hết ra.

Ở trong phòng ta, không cần đi theo. Bách Lý Ngôn đặt Niệm Niệm lên giường, khoát tay áo.

Tô Trạch thấy Bách Lý Ngôn rời đi, lập tức khẩn trương hỏi, Sao lại thế này? Tiểu Vũ đâu?

Tạm thời Niệm Niệm không sao, Tiểu Vũ, Tiểu Vũ cũng không sao, chỉ hơi mệt một chút, đang nghỉ ngơi ở phòng ta, bá phụ không cần lo lắng. Tư Thiên Chanh nói, Niệm Niệm thì thật sự tạm thời không sao, nhưng Tiểu Vũ... Nàng như vậy chắc cũng coi như không sao đi.

Tô Trạch nhẹ nhàng thở ra, Vậy làm phiền ngươi chăm sóc Tiểu Vũ. Hắn phải ở đây coi chừng Niệm Niệm, thuận tiện coi chừng luôn Ngôn.

Lúc Tư Thiên Chanh cầm ô mai quay trở về, mặt Tô Tiểu Vũ cũng hồng hào hơn một chút.

Khá hơn chút nào không? Ta hỏi xin bá mẫu thêm rất nhiều ô mai. Tư Thiên Chanh giơ ô mai trong tay lên, thấy sắc mặt nàng hồng nhuận, trong mắt cũng đầy ý cười, Tô Tiểu Vũ, ngươi thật là kỳ lạ.

Cám ơn đã khích lệ, ô mai nhiều như


/148

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status