Nghĩ lại cũng rất lạ, Hiểu An cũng xuất thân từ gia đình rất có gia thế, nhưng chỉ sau nửa năm quen biết liền đòi chuyển sang sống cùng với cô. Trong khi nhà cô hiện ở chỉ thuộc loại bình thường và tầm trung, nhưng cô ấy cũng không có chê bai gì mà còn nhanh chóng hòa hợp. Do cùng học chung chuyên ngành nên hai người cũng mau thân thiết, khi ra trường còn cùng xin vào làm chung trong một công ty, nếu có người ức hiếp cô, Hiểu An đều ra mặt giúp cô. Cũng có thể nói đối với cô, Hiểu An rất gần gũi hay làm nũng còn đối với mọi người đều rất ít nói chuyện và lạnh lùng.
Còn nhớ khi sống cùng được ba năm, khi đã đủ tin tưởng và hiểu rõ về nhau, cô mới dám mở lòng mình ra mà kể hết mọi chuyện, đáng lẽ cô phải là người được an ủi nhưng ngược lại cô đã phải dỗ dành ai kia suốt cả tiếng đồng hồ vì chỉ vì ai kia khi nghe xong thấy tội nghiệp cô nên đã khóc sướt mướt. Về ngoại hình, Hiểu An cũng thuộc dạng xinh đẹp có rất nhiều người theo đuổi nhưng cô ấy chẳng thích ai, cô ấy cũng rất biết nhiều chỗ vui chơi, còn hay kéo cô theo cùng nói là để mở mang đầu óc, từ khi đó cô cũng biết cô bạn này cũng là dạng tay chơi ít người nào dám đụng vào, nhờ đi cùng mà cô cũng biết uống rượu, vào bar, hay đi ăn đêm ven đường hay trong các góc phố nổi tiếng.
Sau khi vào phòng giám đốc có chút chuyện, cô trở lại nói rõ kế hoạch của mình với Hiểu An: Cậu nghe cho rõ chuyện mình sắp nói đây, nhớ là đừng quá bất ngờ đó. Cái hôm mà cậu đi vắng, sau khi ăn tiệc cùng các nhân viên, lúc mình về nhà thì đã gặp Hứa Dương.
Đúng như cô dự đoán, Hiểu An không giữ nói bình tĩnh mà hét lên: Cái gì? Hứa Dương? Cô nhanh chóng bịt miệng cô ấy lại, kéo cô ngồi xuống rồi từ từ nói tiếp:
Đúng là anh ta, hai ngày nay mình đều ở chỗ của anh ta, khó khăn lắm mới được đi ra ngoài, nên hôm nay nhất định cậu phải đưa mình trốn khỏi đây.
Hiểu An cầm lấy tay cô, rồi lại xoay xoay người cô, giọng nói lo lắng: Hắn ta, không làm gì cậu chứ? Chết tiệt, sao hắn có thể tìm ra cậu được chứ! Nhưng mà cậu yên tâm đi, chỗ mới tớ sắp xếp bảo đảm kín đáo, cho dù có đến mười Hứa Dương cũng không tìm ra đâu. Có câu nói này của Hiểu An cô thật lòng rất yên tâm, vì cô hiểu nếu là chuyện cô nhờ cô ấy sẽ giúp đỡ tới cùng. Như chợt nhớ ra điều gì, Hiểu An nhìn cô thắc mắc hỏi: À mà lúc nãy cậu nói gì với giám đốc mà lâu thế?
Tớ vừa nộp đơn xin nghỉ việc. Xin lỗi cậu, nhưng cậu phải làm việc ở đây một mình rồi.
Nghĩ là Hiểu An sẽ thấy buồn nhưng ngược lại cô ấy chỉ xoa nhẹ đầu cô cười nói: Đồ ngốc, mình cũng phải đi cùng cậu chứ, hai chúng ta cùng tới một thành phố khác, tới đó lại tiếp tục làm việc cùng nhau.
Cô vô cùng cảm động, mắt cũng rưng rưng, ôm chầm lấy Hiểu An, nhìn đi ngẫm lại nếu còn cô bạn này đúng là cô sẽ chẳng đơn độc một mình nữa.
Tâm sự cũng đến trưa, hai người cùng xuống căn tin ăn trưa, sau khi ăn xong Hiểu An đưa cho cô một cái túi, thấp giọng nói:
Cậu cầm lấy mà thay đi, để tránh tình huống hắn cho người giám sát, thay trang phục khác sẽ dễ dàng ra ngoài hơn. Cô ấy thật vô cùng chu đáo mà, cô đi vào nhà vệ sinh, lúc lấy bộ đồ ra cô có chút buồn cười, Hiểu An chuẩn bị cho cô một cái áo thun trắng, quần jeans đen, áo khoác da đen cùng một cái mũ lưỡi trai màu đen, có phải chăng cô ấy bị mấy phim trinh thám làm cho ảnh hưởng rồi, mặc vào cảm giác như tội phạm đang lẩn trốn hay một người thuộc băng phái xã hội đen. Cô thay xong đi ra thì Hiểu An cũng đã lấy xe chờ ở đó, hai người liền lên xe lập tức rời đi.
Lúc này, ở công ty Hứa Dương đang có một cuộc họp với đối tác vô cùng quan trọng, khi Tử Ngôn bước vào nói nhỏ với anh điều gì đó, nét mặt anh vô cùng tức giận nhưng rồi mau chóng lấy lại bình tĩnh, thật ra anh muốn mau chóng kết thúc cuộc họp này ngay nhưng vì lợi ích lớn của công ty nên đành phải nán lại. Vừa mới kết thúc cũng đã là hơn 6 giờ tối, anh lập tức kêu Tử Ngôn chuẩn bị xe, vừa lên xe gương mặt anh lộ rõ sự giận dữ:
Mau đuổi theo cho tôi, người phụ nữ này đúng là chán sống rồi. Anh cứ nghĩ cô sẽ an phận đi làm rồi chờ anh đến đón, nhưng không ngờ cô thật dám cả gan bỏ trốn. Cũng may trước đó anh đã gắn thiết bị định vị vào mặt dây chuyền kia, nên chỉ cần cô di chuyển điện thoại của anh liền nhận được thông báo, chỉ là không ngờ lúc Tử Ngôn đưa vào cho anh xem thì cô đã di chuyển xa đến vậy. Tay anh tức giận đấm mạnh vào ghế, anh đúng là quá sơ suất khi nghĩ cô sẽ không dám phản kháng, nếu anh tìm ra cô anh nhất định sẽ cho cô biết quyết định này là sai lầm đến mức nào, cô nhất định sẽ phải hối hận. Tử Ngôn nhìn anh qua kính, đây là lần đầu tiên anh thấy Lão Đại tức giận đến vậy, cô gái này quả thật rất có bản lĩnh.
Còn nhớ khi sống cùng được ba năm, khi đã đủ tin tưởng và hiểu rõ về nhau, cô mới dám mở lòng mình ra mà kể hết mọi chuyện, đáng lẽ cô phải là người được an ủi nhưng ngược lại cô đã phải dỗ dành ai kia suốt cả tiếng đồng hồ vì chỉ vì ai kia khi nghe xong thấy tội nghiệp cô nên đã khóc sướt mướt. Về ngoại hình, Hiểu An cũng thuộc dạng xinh đẹp có rất nhiều người theo đuổi nhưng cô ấy chẳng thích ai, cô ấy cũng rất biết nhiều chỗ vui chơi, còn hay kéo cô theo cùng nói là để mở mang đầu óc, từ khi đó cô cũng biết cô bạn này cũng là dạng tay chơi ít người nào dám đụng vào, nhờ đi cùng mà cô cũng biết uống rượu, vào bar, hay đi ăn đêm ven đường hay trong các góc phố nổi tiếng.
Sau khi vào phòng giám đốc có chút chuyện, cô trở lại nói rõ kế hoạch của mình với Hiểu An: Cậu nghe cho rõ chuyện mình sắp nói đây, nhớ là đừng quá bất ngờ đó. Cái hôm mà cậu đi vắng, sau khi ăn tiệc cùng các nhân viên, lúc mình về nhà thì đã gặp Hứa Dương.
Đúng như cô dự đoán, Hiểu An không giữ nói bình tĩnh mà hét lên: Cái gì? Hứa Dương? Cô nhanh chóng bịt miệng cô ấy lại, kéo cô ngồi xuống rồi từ từ nói tiếp:
Đúng là anh ta, hai ngày nay mình đều ở chỗ của anh ta, khó khăn lắm mới được đi ra ngoài, nên hôm nay nhất định cậu phải đưa mình trốn khỏi đây.
Hiểu An cầm lấy tay cô, rồi lại xoay xoay người cô, giọng nói lo lắng: Hắn ta, không làm gì cậu chứ? Chết tiệt, sao hắn có thể tìm ra cậu được chứ! Nhưng mà cậu yên tâm đi, chỗ mới tớ sắp xếp bảo đảm kín đáo, cho dù có đến mười Hứa Dương cũng không tìm ra đâu. Có câu nói này của Hiểu An cô thật lòng rất yên tâm, vì cô hiểu nếu là chuyện cô nhờ cô ấy sẽ giúp đỡ tới cùng. Như chợt nhớ ra điều gì, Hiểu An nhìn cô thắc mắc hỏi: À mà lúc nãy cậu nói gì với giám đốc mà lâu thế?
Tớ vừa nộp đơn xin nghỉ việc. Xin lỗi cậu, nhưng cậu phải làm việc ở đây một mình rồi.
Nghĩ là Hiểu An sẽ thấy buồn nhưng ngược lại cô ấy chỉ xoa nhẹ đầu cô cười nói: Đồ ngốc, mình cũng phải đi cùng cậu chứ, hai chúng ta cùng tới một thành phố khác, tới đó lại tiếp tục làm việc cùng nhau.
Cô vô cùng cảm động, mắt cũng rưng rưng, ôm chầm lấy Hiểu An, nhìn đi ngẫm lại nếu còn cô bạn này đúng là cô sẽ chẳng đơn độc một mình nữa.
Tâm sự cũng đến trưa, hai người cùng xuống căn tin ăn trưa, sau khi ăn xong Hiểu An đưa cho cô một cái túi, thấp giọng nói:
Cậu cầm lấy mà thay đi, để tránh tình huống hắn cho người giám sát, thay trang phục khác sẽ dễ dàng ra ngoài hơn. Cô ấy thật vô cùng chu đáo mà, cô đi vào nhà vệ sinh, lúc lấy bộ đồ ra cô có chút buồn cười, Hiểu An chuẩn bị cho cô một cái áo thun trắng, quần jeans đen, áo khoác da đen cùng một cái mũ lưỡi trai màu đen, có phải chăng cô ấy bị mấy phim trinh thám làm cho ảnh hưởng rồi, mặc vào cảm giác như tội phạm đang lẩn trốn hay một người thuộc băng phái xã hội đen. Cô thay xong đi ra thì Hiểu An cũng đã lấy xe chờ ở đó, hai người liền lên xe lập tức rời đi.
Lúc này, ở công ty Hứa Dương đang có một cuộc họp với đối tác vô cùng quan trọng, khi Tử Ngôn bước vào nói nhỏ với anh điều gì đó, nét mặt anh vô cùng tức giận nhưng rồi mau chóng lấy lại bình tĩnh, thật ra anh muốn mau chóng kết thúc cuộc họp này ngay nhưng vì lợi ích lớn của công ty nên đành phải nán lại. Vừa mới kết thúc cũng đã là hơn 6 giờ tối, anh lập tức kêu Tử Ngôn chuẩn bị xe, vừa lên xe gương mặt anh lộ rõ sự giận dữ:
Mau đuổi theo cho tôi, người phụ nữ này đúng là chán sống rồi. Anh cứ nghĩ cô sẽ an phận đi làm rồi chờ anh đến đón, nhưng không ngờ cô thật dám cả gan bỏ trốn. Cũng may trước đó anh đã gắn thiết bị định vị vào mặt dây chuyền kia, nên chỉ cần cô di chuyển điện thoại của anh liền nhận được thông báo, chỉ là không ngờ lúc Tử Ngôn đưa vào cho anh xem thì cô đã di chuyển xa đến vậy. Tay anh tức giận đấm mạnh vào ghế, anh đúng là quá sơ suất khi nghĩ cô sẽ không dám phản kháng, nếu anh tìm ra cô anh nhất định sẽ cho cô biết quyết định này là sai lầm đến mức nào, cô nhất định sẽ phải hối hận. Tử Ngôn nhìn anh qua kính, đây là lần đầu tiên anh thấy Lão Đại tức giận đến vậy, cô gái này quả thật rất có bản lĩnh.
/40
|