Nằm trên xe cô ngủ một giấc thật dài, lúc tỉnh giấc cũng khoảng 9 giờ tối, nhìn qua ghế bên cạnh thì không thấy Hiểu An đâu, cô vội đưa mắt tìm kiếm, thì thấy cô ấy đang ở phía sau hì hục đẩy xe, cô leo xuống xe thấy bản thân vô cùng có lỗi nhưng Hiểu An vẫn cứ nhìn cô cười mà nói không sao. Thì ra xe của họ bị chết máy, cô bảo Hiểu An lên xe đạp ga, còn cô thì cố gắng đẩy xe, mặc dù không bằng lòng nhưng Hiểu An cũng phải cuối đầu đồng ý trước sự cứng đầu của cô. Cô dùng hết sức lực cố đẩy cho đến khi chiếc xe cũng chịu phối hợp mà chạy được, cô cảm thấy thật thần kì còn nghĩ bản thân mình đã tạo ra kì tích, hai người tiếp tục con đường đến thành phố Khánh Đô. Từ lúc leo lên xe cho đến khi chạy được khoảng gần nửa tiếng, cô mới phát hiện sợi dây chuyền bị rơi mất, vốn muốn quay lại tìm, nhưng khi Hiểu An hỏi cô: Đó là thứ rất quan trọng sao? . Cô cảm thấy do dự vô cùng, rồi lại nhìn thấy đôi mắt mệt mỏi do chạy xe đường dài của Hiểu An mà quyết định đi tiếp, cô nghĩ bản thân đã muốn cắt đứt thì những thứ liên quan kia cũng không nên giữ lại nữa, nhưng thật ra trong lòng cô cũng không ngừng tự hỏi liệu bây giờ anh có đang tìm kiếm cô hay không.
Tử Ngôn báo lại với anh vị trí định vị kia chỉ cách họ khoảng 5 km nữa làm anh cảm thấy an tâm hơn vì sắp đuổi kịp cô, nhưng lúc đến chỗ vị trí đó thật sự làm anh hoàn toàn hụt hẫng. Không một bóng người, anh cùng Tử Ngôn xuống xe thử tìm kiếm xung quanh, lúc anh nhặt được sợi dây chuyền kia dưới mặt đất, tay anh siết chặt lấy nó, gương mặt vô cùng dọa người: là em vô ý hay cố ý vứt nó lại đây, Tống An Kỳ em thật sự không để tôi trong mắt, tôi sẽ cho em biết sự giận dữ của tôi là như thế nào.
Anh xoay người bảo Tử Ngôn sai người đi vào công ty điều tra xem hành động hôm nay của cô, theo phán đoán của anh đi theo con đường này thì có khả năng cô sẽ tiến vào Khánh Đô hoặc Vĩnh An nên anh lập tức sai người chia ra mà tìm kiếm, anh chỉ có thể cung cấp cho họ dáng người cùng trang phục cô mặc sáng nay.
Chỉ trong vòng 15 phút, phía người điều tra đã gọi báo cáo cho anh: Khoảng gần 4 giờ chiều cô ấy rời khỏi công ty, đi cùng một cô gái tên Hiểu An, hai người đi chiếc xe Mercedes - Benz biển số XXX, theo camera ghi được lúc rời khỏi đây hai người đều mặc trang phục màu đen.
Gương mặt anh lạnh đi vài phần: Mau điều tra xem người tên Hiểu An đó có bao nhiêu chỗ ở trên thành phố Khánh Đô cùng Vĩnh An, nhớ là càng nhanh càng tốt.
Tắt điện thoại, anh lại bảo Tử Ngôn thông báo lại với mọi người phải tìm ra chiếc xe cùng hai người đó, dù có phải lục tung nơi đó lên cũng phải mau chóng tìm ra. Anh thật không ngờ cô lại có thể xảo quyệt tới mức nghĩ ra cách thay đổi cả quần áo, nếu cô đã tìm được người dám giúp đỡ thì anh cũng không ngại lôi người đó cùng xuống nước, anh sẽ làm cho người đó biết việc họ làm vì cô chỉ có con đường chết.
Hai người cũng đã đến một nơi ngoại ô của Khánh Đô, nơi ở mới mà Hiểu An chuẩn bị là nằm cạnh biển, chỗ này đúng là vắng người, chỉ thấy cách đó khá xa là một làng chài nhỏ. Cô cảm thấy nơi này rất tuyệt, cô rất thích không khí của gió biển, thật làm người ta thấy thoải mái. Hai người vào nhà cũng không cần sắp xếp gì vì Hiểu An đã cho người dọn dẹp nơi này trước khi họ đến. Vì cả hai đều mệt mỏi sau chuyến đi nên rất nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, hai cô gái nhỏ thật sự cho là bản thân đã hoàn toàn bình yên mà không hề biết có người đang truy tìm họ khắp nơi.
Cuộc truy tìm vẫn chưa có kết quả, bình minh cũng dần ló dạng, Tử Ngôn nhìn anh vô cùng lo lắng:
Lão đại à, hay là chúng ta trước hết tìm khách sạn nào đó nghỉ ngơi đi, anh cứ mãi tìm như vậy cũng không phải là cách, có tin tức gì tôi sẽ báo với anh ngay. Anh cũng thức trắng cả đêm mà tìm cô, lời Tử Ngôn nói cũng không phải không có lý, thế là anh cũng chịu vào một khách sạn gần đó mà nghĩ ngơi.
Cô thức dậy, vén rèm cửa ra đã nhìn thấy biển xanh, mây trắng trong lòng vô cùng phấn khởi, liền chạy sang gọi Hiểu An thức dậy, nhưng lúc mở cửa phòng lại không thấy cô đâu, đang lo lắng muốn gọi điện cho cô thì thấy điện thoại có nhận được tin nhắn từ cô: Mình ra ngoài mua thức ăn, cậu cứ ở đó, đừng đi đâu lung tung.
Cô cảm thấy chắc bản thân mình đã nghĩ quá nhiều rồi, chắc rằng anh ta sẽ không tìm ra chỗ này một cách dễ dàng đâu. Hiểu An đã nói đây là căn nhà được sử dụng dưới tên anh trai cô, nên khó mà truy ra, người ở đây cũng rất ít, chỗ này hầu như không có nhiều người biết đến nên mọi thứ khiến cô hoàn toàn an tâm.
Tử Ngôn báo lại với anh vị trí định vị kia chỉ cách họ khoảng 5 km nữa làm anh cảm thấy an tâm hơn vì sắp đuổi kịp cô, nhưng lúc đến chỗ vị trí đó thật sự làm anh hoàn toàn hụt hẫng. Không một bóng người, anh cùng Tử Ngôn xuống xe thử tìm kiếm xung quanh, lúc anh nhặt được sợi dây chuyền kia dưới mặt đất, tay anh siết chặt lấy nó, gương mặt vô cùng dọa người: là em vô ý hay cố ý vứt nó lại đây, Tống An Kỳ em thật sự không để tôi trong mắt, tôi sẽ cho em biết sự giận dữ của tôi là như thế nào.
Anh xoay người bảo Tử Ngôn sai người đi vào công ty điều tra xem hành động hôm nay của cô, theo phán đoán của anh đi theo con đường này thì có khả năng cô sẽ tiến vào Khánh Đô hoặc Vĩnh An nên anh lập tức sai người chia ra mà tìm kiếm, anh chỉ có thể cung cấp cho họ dáng người cùng trang phục cô mặc sáng nay.
Chỉ trong vòng 15 phút, phía người điều tra đã gọi báo cáo cho anh: Khoảng gần 4 giờ chiều cô ấy rời khỏi công ty, đi cùng một cô gái tên Hiểu An, hai người đi chiếc xe Mercedes - Benz biển số XXX, theo camera ghi được lúc rời khỏi đây hai người đều mặc trang phục màu đen.
Gương mặt anh lạnh đi vài phần: Mau điều tra xem người tên Hiểu An đó có bao nhiêu chỗ ở trên thành phố Khánh Đô cùng Vĩnh An, nhớ là càng nhanh càng tốt.
Tắt điện thoại, anh lại bảo Tử Ngôn thông báo lại với mọi người phải tìm ra chiếc xe cùng hai người đó, dù có phải lục tung nơi đó lên cũng phải mau chóng tìm ra. Anh thật không ngờ cô lại có thể xảo quyệt tới mức nghĩ ra cách thay đổi cả quần áo, nếu cô đã tìm được người dám giúp đỡ thì anh cũng không ngại lôi người đó cùng xuống nước, anh sẽ làm cho người đó biết việc họ làm vì cô chỉ có con đường chết.
Hai người cũng đã đến một nơi ngoại ô của Khánh Đô, nơi ở mới mà Hiểu An chuẩn bị là nằm cạnh biển, chỗ này đúng là vắng người, chỉ thấy cách đó khá xa là một làng chài nhỏ. Cô cảm thấy nơi này rất tuyệt, cô rất thích không khí của gió biển, thật làm người ta thấy thoải mái. Hai người vào nhà cũng không cần sắp xếp gì vì Hiểu An đã cho người dọn dẹp nơi này trước khi họ đến. Vì cả hai đều mệt mỏi sau chuyến đi nên rất nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, hai cô gái nhỏ thật sự cho là bản thân đã hoàn toàn bình yên mà không hề biết có người đang truy tìm họ khắp nơi.
Cuộc truy tìm vẫn chưa có kết quả, bình minh cũng dần ló dạng, Tử Ngôn nhìn anh vô cùng lo lắng:
Lão đại à, hay là chúng ta trước hết tìm khách sạn nào đó nghỉ ngơi đi, anh cứ mãi tìm như vậy cũng không phải là cách, có tin tức gì tôi sẽ báo với anh ngay. Anh cũng thức trắng cả đêm mà tìm cô, lời Tử Ngôn nói cũng không phải không có lý, thế là anh cũng chịu vào một khách sạn gần đó mà nghĩ ngơi.
Cô thức dậy, vén rèm cửa ra đã nhìn thấy biển xanh, mây trắng trong lòng vô cùng phấn khởi, liền chạy sang gọi Hiểu An thức dậy, nhưng lúc mở cửa phòng lại không thấy cô đâu, đang lo lắng muốn gọi điện cho cô thì thấy điện thoại có nhận được tin nhắn từ cô: Mình ra ngoài mua thức ăn, cậu cứ ở đó, đừng đi đâu lung tung.
Cô cảm thấy chắc bản thân mình đã nghĩ quá nhiều rồi, chắc rằng anh ta sẽ không tìm ra chỗ này một cách dễ dàng đâu. Hiểu An đã nói đây là căn nhà được sử dụng dưới tên anh trai cô, nên khó mà truy ra, người ở đây cũng rất ít, chỗ này hầu như không có nhiều người biết đến nên mọi thứ khiến cô hoàn toàn an tâm.
/40
|