Xe đậu đến nhà Chung Thái Di, cô tự tay mở cửa bước xuống. Nào ngờ vấp phải hòn đá lật đôi giày cao gót mất thăng bằng ngã ra phía sau, bất ngờ thay Dương Nhất Hạo từ cửa bên kia nhanh chân phi qua tóm gọn vòng eo cô nàng trong tình cảnh anh ta và cô mặt đối mặt thật gần sát bên nhau.
Tim cô dường như mất kiểm soát đập thình thịch mặt đỏ như quả đào tiên, Dương Nhất Hạo cũng không tệ hơn. Anh ta ngượng ngùng buông tay ra....Thế là cô nàng đáp thân xuống nền đất nhăn nhó: Anh muốn chết hả...? Tự nhiên thả tay ra làm gì thế?
Nhất Hạo do cảm xúc rối loạn miệng lắp bắp: T..tôi...tôi...Tại cô đấy! Mang giày cao gót làm chi để bị té thấy chưa?
Thái Di cáu giận: Hứ! Khi nào anh làm con gái đi rồi biết, bổn tiểu thư vào nhà đây, anh biến ngay đi!
Aizz...! Con gái gì mà kì lạ hết sức, điệu đã đành, người ta tốt bụng đỡ lấy còn trách. Hừm!!! . Nhất Hạo vừa leo lên xe vừa nghiến răng lẩm bẩm một mình.
Thái Di bước vào căn hộ cao cấp không ngừng chửi rủa Dương Nhất Hạo: Sếu đầu đỏ thối tha!!! Chỉ được mỗi cái đẹp trai, ngoài ra...đáng ghét nhất thiên hạ!
........
Nói đến Âu Nhã Phi, lúc này cô đang túc trực bên cạnh lão hồ ly già hầu cuộc họp kín. Đối tác của ông ta đến từ Philippines, tên này là trùm lớn có tiếng tăm bên ấy. Hắn ta là tên có gương mặt dài thô kệch với bộ râu quai nón rậm rạp.
Hai ông trùm bàn việc chuyển hàng sang Philippines theo đường hàng hải tránh tay mắt phía cảnh sát. Số hàng đợt này cực lớn lên đến cả trăm tấn, tính ra đồng tiền quốc tế cũng khoảng trên ba mươi tỷ đô la Mỹ nên chuyến đi này bọn họ đem theo mười mấy tên trợ thủ đắc lực đến từ nhiều quốc gia khác.
E rằng lần hành động này có những hiểm họa khó lường đòi hỏi tổng bộ cảnh sát phải quy động toàn bộ lực lượng xuất kích.
Sau khi kết thúc cuộc họp, lão già trở về dinh thự chuẩn bị lo việc chuyển hàng.
Vào lúc sáu giờ chiều nay, lão lệnh cho Tiêu Dịch Kỳ kiểm tra hàng hóa xác thực địa điểm, riêng lão dẫn Âu Nhã Phi cùng ra cảng với mình.
Cô tranh thủ giờ lão bận rộn liên lạc với Tiêu Dịch Kỳ báo cáo tình hình.
Anh nhíu mày gương mặt trở nên biến sắc cùng giọng nói trầm lạnh toát: Tôi biết rồi, bây giờ tôi lấy thân phận là cấp trên chỉ thị cô! Nghe cho rõ!!!
Âu Nhã Phi nét mặt nghiêm trọng đáp: Vâng, thưa đội trưởng!
Tiêu Dịch Kỳ vạch ra kế hoạch dự phòng: Đúng thời điểm hắn giao hàng, quân chi viện sẽ xuất kích và tập trung tấn công bao vây. Vì vậy, tôi muốn cô rời khỏi nơi đó càng nhanh càng tốt, tôi sẽ âm thầm hỗ trợ cho cô.
Những chứng cứ cô đang giữ nhất định phải được bảo vệ tuyệt đối trước khi bàn giao phía tình báo chúng tôi. Còn nữa... Không được quên tự bảo vệ bản thân cô, chỗ cô có súng chứ? Tuyệt đối không rút súng ra nếu tình thế chưa thật sự cấp bách, bằng không cô cũng sẽ vướng vòng lao lý là rắc rối to. Hãy nhớ kỹ những gì tôi nói, tôi chỉ nói một lần duy nhất!
Cô trầm mặt đáp gọn: Đã rõ thưa đội trưởng!
Sáu giờ! Thời điểm quan trọng đã đến!
Cảnh sát gấp rút điều đội đặc nhiệm và các đồng chí đội cơ động ra quân, họ mang theo cả đội gỡ bom chuyên nghiệp. Từ phía Tiêu Dịch Kỳ, lão ta bảo anh lái xe vận chuyển đến cảng trước mười lăm phút.
Lão dẫn theo tay chân đi sau có cả Âu Nhã Phi, cô trong lòng có chút bất an tự trấn an tinh thần: Không sao đâu, mình nhất định làm được mà! Cố lên!
Xe chở hàng đã đến đúng giờ, tàu cũng đã cập bến đợi sẵn. Bấy giờ xe hộ tống lão trùm ngừng đúng địa điểm. Lão bước xuống nhìn quanh kiểm tra xem mọi thành phần lão gọi đến đủ chưa, lão gật đầu hai cái biểu hiện sự hài lòng. Đám người ngoại quốc xuất hiện đầy rẫy trên bến cảng, ông trùm Philippines có mặt trên một chiếc ca nô đậu bên bờ biển. Ông ta bước lên bờ tiến tới chỗ lão nói bằng tiếng Trung: Chào ông anh, đến đúng hẹn nhỉ? Có vẻ như mọi sự ông anh đều sắp xếp rất ổn thỏa ha!
Lão tự đắc vỗ ngực: Anh cứ yên tâm, chuyến này tôi đảm bảo trót lọt không một chút sai sót !
Tên trùm Philippines nói: Đến giờ rồi, mau giao hàng ra đây!
Lão vẫy tay ra hiệu, tức thì Tiêu Dịch Kỳ cùng bọn thuộc hạ khẩn trương đổ từng bao xuống con tàu lớn đang neo đậu gần đó.
Tên trùm ranh mãnh xuống xé bao kiểm hàng. Hắn nhếch mép cười nhúc nhích cả bộ râu: Khà Khà Khà! Hàng tốt đấy!
Lão già cười: Haha! Thế thì tốt! Sau này chúng ta hợp tác vui vẻ!
Lão hồ ly quay sang ông chú họ Dương: À...Ông Dương! Cảm ơn ông đã hợp tác với tôi về số hàng này! Số tiền này chia ông một nửa, hi vọng sẽ hợp tác lâu dài!
Ông Dương mỉm cười đáp: Không cần khách sáo như vậy, tôi rất vinh hạnh được hợp tác cùng người tài giỏi như ông anh đây! Số tiền này xem như ông biếu quà cho tôi vậy!
Hàng hóa đã được chuyển hết xuống khoang tàu kịp thời tổng quân chi viện từ cảnh sát tủa ra bao vây tập kích bất ngờ khiến hai phe trùm lập tức ra lệnh cho bọn tay sai chĩa súng phòng vệ.
Âu Nhã Phi thừa cơ ông ta đang mất tập trung nhanh chân bỏ chạy tìm nơi ẩn náu, cô chạy rất nhanh mang theo hình ảnh chứng cứ phi như bay, bước chân cô nhảy vun vút qua những vật cản. Tuy nhiên, phía sau cô có ba tên sát thủ rượt đuổi mình. Ba tên này đều là nam, thân thủ nhanh nhẹn chuyên nghiệp được lão thuê về làm sát thủ diệt người nào lão nghi là nội gián. Bọn chúng tay lăm lăm khẩu súng ngắn bắn tới tấp về hướng cô, chân chạy, tay bắn cứ thế cho đến khi dồn cô vào thế bí.
Bốn người đồng thời dừng lại, Âu Nhã Phi tay trái ôm bằng chứng, tay phải cô rút súng khỏi thắt lưng thở hổn hển.
Ánh mắt cô hừng hực sát khí nhìn bọn chúng, trong ba tên có tên ốm chạy nhanh nhất hắn thay mặt đồng bọn chĩa mũi súng vào mở miệng uy hiếp: Mày hết đường chạy rồi...kaka! Con ranh, mày gan lắm dám phản bội ông chủ à?
Tên kia tiếp lời: Phản bội cái con khỉ mẹ, cô ta là đặc vụ tụi cảnh sát cài vào đấy thằng ngu!
Hừ...! Khai mau! Ngoài mày ra còn ai nữa? Khai thì tao cho mày con đường sống, không thì bỏ xác ở đây nhé! . Tên cuối cùng lên tiếng.
Âu Nhã Phi bị dồn vào đường cùng, cô mở nòng tay gắn hờ ngón trỏ vào cò chỉ nói đúng một câu: Đừng nhiều lời!
Cô bóp cò bắn Bằng...bằng... Bọn hắn né đạn cực kỳ tài tình, ba tên thay nhau nổ súng. Cô cũng không phải dễ chơi,Âu Nhã Phi linh hoạt né đạn thần tốc liên tục bắn trả bọn chúng....
Cùng thời điểm, đám người cảnh sát vẫn đang đấu súng với bọn tội phạm hết sức ác liệt, tiếng đạn bắn ành ành vang lên rộp cả vòm trời. Đội trưởng Tiêu nấp đằng sau một chiếc thuyền nhỏ nhắm chính xác từng mục tiêu, anh nổi tiếng là tay thiện xạ của đội. Lần lượt từng tay súng chủ chốt giỏi nhất bên lão bị hạ bởi tay anh. Anh di chuyển nhanh như con sóc thoắt ẩn thoắt hiện hạ liên tiếp phe địch, bọn chúng tên thì nằm bất động, tên ôm trọng thương tìm đường tẩu thoát. Bỗng dưng anh chợt nhớ ra điều gì đó rồi ra tín hiệu cho các đồng đội chia nhau hành động còn anh vội vàng chạy đi.
Tình hình bên Âu Nhã Phi vô cùng Ngàn cân treo sợi tóc khi cô bị ba tên tấn công không ngừng nghỉ, Nhã Phi dường như đuối sức nhưng vẫn cố gắng trụ đến lúc này, cô thầm trách: Tiêu Dịch Kỳ chết tiệt, anh ta từng nói là hỗ trợ mình mà đến giờ vẫn chưa thấy bóng dáng! Hừ.. mình sắp trụ không nổi nữa rồi...!
Suy nghĩ trong đầu cô thoáng vụt qua thì bất giác anh ta xuất hiện mở màn bằng ba phát súng đầu tiên, anh tiến đến bên cạnh cô cười lạnh: Khừ....Xem ra tôi đã vội đánh giá cao về khả năng ứng biến của cô nhỉ?
Âu Nhã Phi tối mặt cười khinh: Tên bội ước này! Không phải anh nói sẽ hỗ trợ tôi sao?
Tôi còn định một lúc nữa mới đến xem hiện trường, không ngờ...cô chỉ làm được thế này! . Đội trưởng Tiêu nhếch môi nói.
Âu Nhã Phi nghiến răng ken két: Anh....! Đùng đẩy cho tôi việc này mà chả có cảnh cáo nào, anh làm đội trưởng như vậy à?
Hai người bọn họ vừa bắn vừa mỉa mai nhau trong tình thế nguy cấp.
Chưa kịp đáp lời, viên đạn từ hướng khác lao như tên lửa về hướng Âu Nhã Phi. Cô bất ngờ nhìn thấy không kịp phản ứng với tốc độ tia chớp ấy và đứng nhìn Tiêu Dịch Kỳ nhảy bổ ra dùng tay làm lá chắn đạn xô cô ngã xuống đất.
Giây phút nguy hiểm song song ánh mắt hai người như chạm vào nhau, cô nhận ra đôi mắt to hai mí này sao lại sáng chói đến như vậy? Sáng tựa ánh nắng mặt trời nhưng bên trong lại dịu mát như mặt trăng, con tim cô dường như có chút thổn thức, lúc anh ta áp sát vào cô mùi hương nam tính ấm áp thoảng vào mũi cô làm cho tâm hồn cô bỗng lâng lâng, cảm giác an toàn tuyệt đối không cô gái nào cưỡng nỗi. Riêng anh, lần đầu tiên nhìn trực diện đôi mắt đen láy to mang nét cương nghị, quật cường sáng lấp lánh cứ như đem cả dãi ngân hà ẩn vào đôi mắt đặc biệt này anh chưa bao giờ gặp cô gái nào như vậy, tim anh đột nhiên lạc mất vài giây.
Cả hai nhanh chóng vùng dậy tựa lưng yểm trợ cho nhau. Tay súng lúc nãy là người của lão trùm, hắn cố giết nhưng không thành lại xui xẻo cho hắn. Tiêu Dịch Kỳ nhanh tay hạ thủ hắn chỉ bằng một phát đạn, tiếp theo đồng đội anh đã khống chế hết tất cả.
Mọi chuyện kết thúc khá suôn sẻ, lão già kẻ cầm đầu băng tội phạm có tổ chức đa quốc gia cùng gã trùm Philippines bị bắt sống, hai gã này đều bị cảnh sát bắt giữ trong tình trạng bị thương ở tay và chân, tên Philippines nghiêm trọng hơn, hắn trúng đạn ngay dưới bụng do cố tình chống cự phía cảnh sát. Sau hồi áp giải tất cả lên xe Police.
Âu Nhã Phi thở phào nhẹ nhõm quay sang phát hiện đội trưởng Tiêu bị chảy máu từ cánh tay phải do lỗ đạn xuyên vào thủng tay áo.
Nhã Phi lo lắng xem vết thương nói: Ôi anh bị thương rồi này!
Anh không nói gì miệng chợt lóe lên nụ cười hiểm.
Nói xong cô gọi người đến đưa anh lên xe cứu thương băng bó cầm máu. Ngồi trên xe cô liếc nhìn anh mỉa mai: Bị thương rồi đấy! Đẹp mặt chưa?
Tiêu Dịch Kỳ nằm trên băng ca thở dài phán: Còn không phải vì cứu cô à?
Nếu tôi không làm vậy người nằm đây đổi lại là cô đấy ÂU NHÃ PHI....!!!
Nghe anh ta cố tình nhấn mạnh tên mình, Nhã Phi không thèm đáp trả chỉ liếc anh một cái bằng ánh mắt quỷ diệt khiến anh phì cười đến ho hen vài tiếng mới hết.
Tại bệnh viện đa khoa quốc tế!
Nhanh lên! Mau đẩy bệnh nhân vào trong, mời người nhà làm thủ tục nhập viện.....
Tiếng bác sĩ, y tá luân phiên vang lên.
Tiêu Dịch Kỳ được đưa vào phòng cấp cứu mổ lấy viên đạn ra ngoài.
20 phút sau, họ đưa anh vào phòng hồi sức tịnh dưỡng.
Lúc này Âu Nhã Phi ngồi bên ngoài chờ đợi, cục trưởng Tiêu cũng ở đó.
Ông hỏi cô: Cháu không bị thương ở đâu chứ?
Cô ngại ngùng thưa: Cháu không sao, nhưng mà.. đội trưởng... anh ta...đã chắn đạn giúp cháu! Thật ngại quá! Tại vì cháu nên đội trưởng mới trúng đạn...!
Haizz....cháu không cần lo lắng về chuyện này, nó không sao đâu! . Cục trưởng vỗ vai cô nói giọng hiền hậu.
Giọng cô y tá trong phòng bước ra: Bệnh nhân đã tỉnh, mời người nhà có thể vào thăm!
Cục trưởng đứng dậy lên tiếng: Vào đi cháu!
Cục trưởng đến bên giường bệnh hỏi thăm: Vết thương thế nào rồi?
Tiêu Dịch Kỳ nhẹ giọng đáp: Hơi đau thôi ba ạ! Mọi chuyện bên phòng tình báo thế nào rồi ba?
Cục trưởng từ tốn nói: Con yên tâm, mọi chuyện đã thu xếp xong xuôi!
Âu Nhã Phi đột ngột mở lời: Nếu không có việc gì nữa, cháu xin phép về nhà ạ? Tôi về trước đây, anh ở lại bảo trọng!
Tiêu Dịch Kỳ bỗng gượng dậy: Khoan đã! Tôi có chuyện cần nói với cô! Ba có việc gì ba cứ đi đi!
Ông Tiêu cười cười ra ngoại tiện tay đóng cửa: Được thôi! Ba đi nha!
Anh cố bật dậy: Ây...! Ui...ya! Cô lại gần đây ngồi đi!
Âu Nhã Phi ngờ vực xích lại gần hỏi: Này, có vấn đề! Anh làm vẻ thần bí để làm gì hả?
Anh ta phì cười tay còn lại lòn ra sau lưng lấy ra sợi dây chuyền làm từ dây bạc, mặt dây là viên đạn mổ từ cánh tay anh đã xử lý sạch sẽ sáng bóng.
Anh lườm cô rồi bảo: Cô, qua đây xoay người lại!
Âu Nhã Phi tuy nghi ngờ cô cứ nghe theo xoay người, bàn tay anh lướt qua từng sợi tóc đen nhánh mềm mại phảng phất hương thơm riêng biệt từ cơ thể cô. Cả người anh rướng tới chạm tay vào cổ áo cô luồn sợi dây vào gài chặt. Hơi thở anh phà nhẹ vào mang tai cô nóng hổi khiến thần trí cô khẽ run rẩy đẩy anh ra.
Cô nói lấp lửng mặt thoáng đỏ: Này.., anh...vừa làm trò gì thế?
Tiêu Dịch Kỳ bình thản đáp: Wây, cô, Không cần kích động như vậy chứ? Đây là quà dành tặng cô nhân dịp cô hoàn thành nhiệm vụ, xem như khuyến khích tinh thần làm việc.
Nói đoạn, anh trở nên lúng túng ấp úng: À..Mà...đừng hiểu lầm! Tôi...chỉ...trả cô...viên đạn này thôi!
Âu Nhã Phi cúi đầu, ánh mắt trốn tránh, miệng nói: Ưm...Cảm ơn! À...không còn gì nữa tôi đi trước đây!
Trên đường lái xe, cô tự lấy tay đập đầu mình: Nhã Phi ơi mày làm sao thế này? Anh ta...hầy ya...thôi bỏ đi không được nghĩ tới nữa!
........
Con người Tiêu Dịch Kỳ này thật kỳ lạ, nghĩ một đằng nói một nẻo.
Hành động lần này rõ ràng là không phải anh ta của trước kia, trước kia anh không bao giờ để bản thân bị thương oan uổng giống tình thế ở cảng hàng hải lúc ấy.
Ông bác cục trưởng nhìn thấy con trai mình như vầy không biết ông ấy nghĩ sao?
Thân thể thương tích còn đi xin bác sĩ lấy viên đạn rửa sạch, khử trùng đem tặng người ta. Hài...yà...!!!!!
Đến nhà mình, ba cô là ông Âu mừng mừng tủi tủi ôm con gái vào lòng nói trong nghẹn ngào: Con gái của ba về nhà rồi!!! Mừng con hoàn thành chuyến đi này!
Cô sà vào lòng ba mình hít hít mũi: Ba ơi! Con nhớ ba và mẹ nữa, cứ tưởng đợt này con không còn được về nữa chớ ưhưhư!
Mẹ cô rướm nước mắt ôm chầm lấy cô con gái mà nói: Bình an là mừng rồi! Nào, vào đây mẹ nấu canh gà tẩm bổ đây, để mẹ múc cho hai cha con!
Mắt cô sáng rực khi canh gà nóng hổi bốc lên mặt ngùn ngụt khói thơm, cô ngồi xé toạc đùi gà, cạp sạch sẽ cánh gà một cách ngon lành.
Buổi cơm đoàn viên kết thúc vào lúc sẫm tối. Âu Nhã Phi rửa bát leng keng dưới bếp, hết đống chén đĩa cô thảnh thơi lên phòng nằm trườn người hệt con mèo lười.
Nhã Phi: Wẩy, Thái Di ới ời tớ về rồi đây! Huhu nhớ cậu phát điên!
Chung Thái Di nhảy nhót mừng rơn: Ú..haha! cậu không có thương tật gì chứ? Hoàn toàn nguyên vẹn à?
Nhã Phi cười lớn: Hahaha! Tất nhiên, tớ là ai chứ? Âu Nhã Phi đỉnh đỉnh đại danh làm sao có chuyện gì hả hê hê!
Thái Di hí hửng: Hay là chúng ta đi đâu ăn mừng đi! Mà...xong việc cậu có được nghỉ không vậy?
Nhã Phi gãi cằm đôi mắt long lanh liếc dọc liếc xuôi trả lời: Ok, cậu tính đi nơi nào?
Thái Di chu môi nói: Ề..., hay là đi biển, lâu lắm rồi tụi mình chưa có đi xa tắm biển giải khuây đó! Cậu chuẩn bị đồ bơi mai đúng bảy giờ sáng tớ qua rước cậu. Nhá...Nhá!
Nhã Phi búng tay tán thành: Good! Hẹn mai gặp! Tớ uể oải ghê, thôi tớ đánh giấc đây!
Tim cô dường như mất kiểm soát đập thình thịch mặt đỏ như quả đào tiên, Dương Nhất Hạo cũng không tệ hơn. Anh ta ngượng ngùng buông tay ra....Thế là cô nàng đáp thân xuống nền đất nhăn nhó: Anh muốn chết hả...? Tự nhiên thả tay ra làm gì thế?
Nhất Hạo do cảm xúc rối loạn miệng lắp bắp: T..tôi...tôi...Tại cô đấy! Mang giày cao gót làm chi để bị té thấy chưa?
Thái Di cáu giận: Hứ! Khi nào anh làm con gái đi rồi biết, bổn tiểu thư vào nhà đây, anh biến ngay đi!
Aizz...! Con gái gì mà kì lạ hết sức, điệu đã đành, người ta tốt bụng đỡ lấy còn trách. Hừm!!! . Nhất Hạo vừa leo lên xe vừa nghiến răng lẩm bẩm một mình.
Thái Di bước vào căn hộ cao cấp không ngừng chửi rủa Dương Nhất Hạo: Sếu đầu đỏ thối tha!!! Chỉ được mỗi cái đẹp trai, ngoài ra...đáng ghét nhất thiên hạ!
........
Nói đến Âu Nhã Phi, lúc này cô đang túc trực bên cạnh lão hồ ly già hầu cuộc họp kín. Đối tác của ông ta đến từ Philippines, tên này là trùm lớn có tiếng tăm bên ấy. Hắn ta là tên có gương mặt dài thô kệch với bộ râu quai nón rậm rạp.
Hai ông trùm bàn việc chuyển hàng sang Philippines theo đường hàng hải tránh tay mắt phía cảnh sát. Số hàng đợt này cực lớn lên đến cả trăm tấn, tính ra đồng tiền quốc tế cũng khoảng trên ba mươi tỷ đô la Mỹ nên chuyến đi này bọn họ đem theo mười mấy tên trợ thủ đắc lực đến từ nhiều quốc gia khác.
E rằng lần hành động này có những hiểm họa khó lường đòi hỏi tổng bộ cảnh sát phải quy động toàn bộ lực lượng xuất kích.
Sau khi kết thúc cuộc họp, lão già trở về dinh thự chuẩn bị lo việc chuyển hàng.
Vào lúc sáu giờ chiều nay, lão lệnh cho Tiêu Dịch Kỳ kiểm tra hàng hóa xác thực địa điểm, riêng lão dẫn Âu Nhã Phi cùng ra cảng với mình.
Cô tranh thủ giờ lão bận rộn liên lạc với Tiêu Dịch Kỳ báo cáo tình hình.
Anh nhíu mày gương mặt trở nên biến sắc cùng giọng nói trầm lạnh toát: Tôi biết rồi, bây giờ tôi lấy thân phận là cấp trên chỉ thị cô! Nghe cho rõ!!!
Âu Nhã Phi nét mặt nghiêm trọng đáp: Vâng, thưa đội trưởng!
Tiêu Dịch Kỳ vạch ra kế hoạch dự phòng: Đúng thời điểm hắn giao hàng, quân chi viện sẽ xuất kích và tập trung tấn công bao vây. Vì vậy, tôi muốn cô rời khỏi nơi đó càng nhanh càng tốt, tôi sẽ âm thầm hỗ trợ cho cô.
Những chứng cứ cô đang giữ nhất định phải được bảo vệ tuyệt đối trước khi bàn giao phía tình báo chúng tôi. Còn nữa... Không được quên tự bảo vệ bản thân cô, chỗ cô có súng chứ? Tuyệt đối không rút súng ra nếu tình thế chưa thật sự cấp bách, bằng không cô cũng sẽ vướng vòng lao lý là rắc rối to. Hãy nhớ kỹ những gì tôi nói, tôi chỉ nói một lần duy nhất!
Cô trầm mặt đáp gọn: Đã rõ thưa đội trưởng!
Sáu giờ! Thời điểm quan trọng đã đến!
Cảnh sát gấp rút điều đội đặc nhiệm và các đồng chí đội cơ động ra quân, họ mang theo cả đội gỡ bom chuyên nghiệp. Từ phía Tiêu Dịch Kỳ, lão ta bảo anh lái xe vận chuyển đến cảng trước mười lăm phút.
Lão dẫn theo tay chân đi sau có cả Âu Nhã Phi, cô trong lòng có chút bất an tự trấn an tinh thần: Không sao đâu, mình nhất định làm được mà! Cố lên!
Xe chở hàng đã đến đúng giờ, tàu cũng đã cập bến đợi sẵn. Bấy giờ xe hộ tống lão trùm ngừng đúng địa điểm. Lão bước xuống nhìn quanh kiểm tra xem mọi thành phần lão gọi đến đủ chưa, lão gật đầu hai cái biểu hiện sự hài lòng. Đám người ngoại quốc xuất hiện đầy rẫy trên bến cảng, ông trùm Philippines có mặt trên một chiếc ca nô đậu bên bờ biển. Ông ta bước lên bờ tiến tới chỗ lão nói bằng tiếng Trung: Chào ông anh, đến đúng hẹn nhỉ? Có vẻ như mọi sự ông anh đều sắp xếp rất ổn thỏa ha!
Lão tự đắc vỗ ngực: Anh cứ yên tâm, chuyến này tôi đảm bảo trót lọt không một chút sai sót !
Tên trùm Philippines nói: Đến giờ rồi, mau giao hàng ra đây!
Lão vẫy tay ra hiệu, tức thì Tiêu Dịch Kỳ cùng bọn thuộc hạ khẩn trương đổ từng bao xuống con tàu lớn đang neo đậu gần đó.
Tên trùm ranh mãnh xuống xé bao kiểm hàng. Hắn nhếch mép cười nhúc nhích cả bộ râu: Khà Khà Khà! Hàng tốt đấy!
Lão già cười: Haha! Thế thì tốt! Sau này chúng ta hợp tác vui vẻ!
Lão hồ ly quay sang ông chú họ Dương: À...Ông Dương! Cảm ơn ông đã hợp tác với tôi về số hàng này! Số tiền này chia ông một nửa, hi vọng sẽ hợp tác lâu dài!
Ông Dương mỉm cười đáp: Không cần khách sáo như vậy, tôi rất vinh hạnh được hợp tác cùng người tài giỏi như ông anh đây! Số tiền này xem như ông biếu quà cho tôi vậy!
Hàng hóa đã được chuyển hết xuống khoang tàu kịp thời tổng quân chi viện từ cảnh sát tủa ra bao vây tập kích bất ngờ khiến hai phe trùm lập tức ra lệnh cho bọn tay sai chĩa súng phòng vệ.
Âu Nhã Phi thừa cơ ông ta đang mất tập trung nhanh chân bỏ chạy tìm nơi ẩn náu, cô chạy rất nhanh mang theo hình ảnh chứng cứ phi như bay, bước chân cô nhảy vun vút qua những vật cản. Tuy nhiên, phía sau cô có ba tên sát thủ rượt đuổi mình. Ba tên này đều là nam, thân thủ nhanh nhẹn chuyên nghiệp được lão thuê về làm sát thủ diệt người nào lão nghi là nội gián. Bọn chúng tay lăm lăm khẩu súng ngắn bắn tới tấp về hướng cô, chân chạy, tay bắn cứ thế cho đến khi dồn cô vào thế bí.
Bốn người đồng thời dừng lại, Âu Nhã Phi tay trái ôm bằng chứng, tay phải cô rút súng khỏi thắt lưng thở hổn hển.
Ánh mắt cô hừng hực sát khí nhìn bọn chúng, trong ba tên có tên ốm chạy nhanh nhất hắn thay mặt đồng bọn chĩa mũi súng vào mở miệng uy hiếp: Mày hết đường chạy rồi...kaka! Con ranh, mày gan lắm dám phản bội ông chủ à?
Tên kia tiếp lời: Phản bội cái con khỉ mẹ, cô ta là đặc vụ tụi cảnh sát cài vào đấy thằng ngu!
Hừ...! Khai mau! Ngoài mày ra còn ai nữa? Khai thì tao cho mày con đường sống, không thì bỏ xác ở đây nhé! . Tên cuối cùng lên tiếng.
Âu Nhã Phi bị dồn vào đường cùng, cô mở nòng tay gắn hờ ngón trỏ vào cò chỉ nói đúng một câu: Đừng nhiều lời!
Cô bóp cò bắn Bằng...bằng... Bọn hắn né đạn cực kỳ tài tình, ba tên thay nhau nổ súng. Cô cũng không phải dễ chơi,Âu Nhã Phi linh hoạt né đạn thần tốc liên tục bắn trả bọn chúng....
Cùng thời điểm, đám người cảnh sát vẫn đang đấu súng với bọn tội phạm hết sức ác liệt, tiếng đạn bắn ành ành vang lên rộp cả vòm trời. Đội trưởng Tiêu nấp đằng sau một chiếc thuyền nhỏ nhắm chính xác từng mục tiêu, anh nổi tiếng là tay thiện xạ của đội. Lần lượt từng tay súng chủ chốt giỏi nhất bên lão bị hạ bởi tay anh. Anh di chuyển nhanh như con sóc thoắt ẩn thoắt hiện hạ liên tiếp phe địch, bọn chúng tên thì nằm bất động, tên ôm trọng thương tìm đường tẩu thoát. Bỗng dưng anh chợt nhớ ra điều gì đó rồi ra tín hiệu cho các đồng đội chia nhau hành động còn anh vội vàng chạy đi.
Tình hình bên Âu Nhã Phi vô cùng Ngàn cân treo sợi tóc khi cô bị ba tên tấn công không ngừng nghỉ, Nhã Phi dường như đuối sức nhưng vẫn cố gắng trụ đến lúc này, cô thầm trách: Tiêu Dịch Kỳ chết tiệt, anh ta từng nói là hỗ trợ mình mà đến giờ vẫn chưa thấy bóng dáng! Hừ.. mình sắp trụ không nổi nữa rồi...!
Suy nghĩ trong đầu cô thoáng vụt qua thì bất giác anh ta xuất hiện mở màn bằng ba phát súng đầu tiên, anh tiến đến bên cạnh cô cười lạnh: Khừ....Xem ra tôi đã vội đánh giá cao về khả năng ứng biến của cô nhỉ?
Âu Nhã Phi tối mặt cười khinh: Tên bội ước này! Không phải anh nói sẽ hỗ trợ tôi sao?
Tôi còn định một lúc nữa mới đến xem hiện trường, không ngờ...cô chỉ làm được thế này! . Đội trưởng Tiêu nhếch môi nói.
Âu Nhã Phi nghiến răng ken két: Anh....! Đùng đẩy cho tôi việc này mà chả có cảnh cáo nào, anh làm đội trưởng như vậy à?
Hai người bọn họ vừa bắn vừa mỉa mai nhau trong tình thế nguy cấp.
Chưa kịp đáp lời, viên đạn từ hướng khác lao như tên lửa về hướng Âu Nhã Phi. Cô bất ngờ nhìn thấy không kịp phản ứng với tốc độ tia chớp ấy và đứng nhìn Tiêu Dịch Kỳ nhảy bổ ra dùng tay làm lá chắn đạn xô cô ngã xuống đất.
Giây phút nguy hiểm song song ánh mắt hai người như chạm vào nhau, cô nhận ra đôi mắt to hai mí này sao lại sáng chói đến như vậy? Sáng tựa ánh nắng mặt trời nhưng bên trong lại dịu mát như mặt trăng, con tim cô dường như có chút thổn thức, lúc anh ta áp sát vào cô mùi hương nam tính ấm áp thoảng vào mũi cô làm cho tâm hồn cô bỗng lâng lâng, cảm giác an toàn tuyệt đối không cô gái nào cưỡng nỗi. Riêng anh, lần đầu tiên nhìn trực diện đôi mắt đen láy to mang nét cương nghị, quật cường sáng lấp lánh cứ như đem cả dãi ngân hà ẩn vào đôi mắt đặc biệt này anh chưa bao giờ gặp cô gái nào như vậy, tim anh đột nhiên lạc mất vài giây.
Cả hai nhanh chóng vùng dậy tựa lưng yểm trợ cho nhau. Tay súng lúc nãy là người của lão trùm, hắn cố giết nhưng không thành lại xui xẻo cho hắn. Tiêu Dịch Kỳ nhanh tay hạ thủ hắn chỉ bằng một phát đạn, tiếp theo đồng đội anh đã khống chế hết tất cả.
Mọi chuyện kết thúc khá suôn sẻ, lão già kẻ cầm đầu băng tội phạm có tổ chức đa quốc gia cùng gã trùm Philippines bị bắt sống, hai gã này đều bị cảnh sát bắt giữ trong tình trạng bị thương ở tay và chân, tên Philippines nghiêm trọng hơn, hắn trúng đạn ngay dưới bụng do cố tình chống cự phía cảnh sát. Sau hồi áp giải tất cả lên xe Police.
Âu Nhã Phi thở phào nhẹ nhõm quay sang phát hiện đội trưởng Tiêu bị chảy máu từ cánh tay phải do lỗ đạn xuyên vào thủng tay áo.
Nhã Phi lo lắng xem vết thương nói: Ôi anh bị thương rồi này!
Anh không nói gì miệng chợt lóe lên nụ cười hiểm.
Nói xong cô gọi người đến đưa anh lên xe cứu thương băng bó cầm máu. Ngồi trên xe cô liếc nhìn anh mỉa mai: Bị thương rồi đấy! Đẹp mặt chưa?
Tiêu Dịch Kỳ nằm trên băng ca thở dài phán: Còn không phải vì cứu cô à?
Nếu tôi không làm vậy người nằm đây đổi lại là cô đấy ÂU NHÃ PHI....!!!
Nghe anh ta cố tình nhấn mạnh tên mình, Nhã Phi không thèm đáp trả chỉ liếc anh một cái bằng ánh mắt quỷ diệt khiến anh phì cười đến ho hen vài tiếng mới hết.
Tại bệnh viện đa khoa quốc tế!
Nhanh lên! Mau đẩy bệnh nhân vào trong, mời người nhà làm thủ tục nhập viện.....
Tiếng bác sĩ, y tá luân phiên vang lên.
Tiêu Dịch Kỳ được đưa vào phòng cấp cứu mổ lấy viên đạn ra ngoài.
20 phút sau, họ đưa anh vào phòng hồi sức tịnh dưỡng.
Lúc này Âu Nhã Phi ngồi bên ngoài chờ đợi, cục trưởng Tiêu cũng ở đó.
Ông hỏi cô: Cháu không bị thương ở đâu chứ?
Cô ngại ngùng thưa: Cháu không sao, nhưng mà.. đội trưởng... anh ta...đã chắn đạn giúp cháu! Thật ngại quá! Tại vì cháu nên đội trưởng mới trúng đạn...!
Haizz....cháu không cần lo lắng về chuyện này, nó không sao đâu! . Cục trưởng vỗ vai cô nói giọng hiền hậu.
Giọng cô y tá trong phòng bước ra: Bệnh nhân đã tỉnh, mời người nhà có thể vào thăm!
Cục trưởng đứng dậy lên tiếng: Vào đi cháu!
Cục trưởng đến bên giường bệnh hỏi thăm: Vết thương thế nào rồi?
Tiêu Dịch Kỳ nhẹ giọng đáp: Hơi đau thôi ba ạ! Mọi chuyện bên phòng tình báo thế nào rồi ba?
Cục trưởng từ tốn nói: Con yên tâm, mọi chuyện đã thu xếp xong xuôi!
Âu Nhã Phi đột ngột mở lời: Nếu không có việc gì nữa, cháu xin phép về nhà ạ? Tôi về trước đây, anh ở lại bảo trọng!
Tiêu Dịch Kỳ bỗng gượng dậy: Khoan đã! Tôi có chuyện cần nói với cô! Ba có việc gì ba cứ đi đi!
Ông Tiêu cười cười ra ngoại tiện tay đóng cửa: Được thôi! Ba đi nha!
Anh cố bật dậy: Ây...! Ui...ya! Cô lại gần đây ngồi đi!
Âu Nhã Phi ngờ vực xích lại gần hỏi: Này, có vấn đề! Anh làm vẻ thần bí để làm gì hả?
Anh ta phì cười tay còn lại lòn ra sau lưng lấy ra sợi dây chuyền làm từ dây bạc, mặt dây là viên đạn mổ từ cánh tay anh đã xử lý sạch sẽ sáng bóng.
Anh lườm cô rồi bảo: Cô, qua đây xoay người lại!
Âu Nhã Phi tuy nghi ngờ cô cứ nghe theo xoay người, bàn tay anh lướt qua từng sợi tóc đen nhánh mềm mại phảng phất hương thơm riêng biệt từ cơ thể cô. Cả người anh rướng tới chạm tay vào cổ áo cô luồn sợi dây vào gài chặt. Hơi thở anh phà nhẹ vào mang tai cô nóng hổi khiến thần trí cô khẽ run rẩy đẩy anh ra.
Cô nói lấp lửng mặt thoáng đỏ: Này.., anh...vừa làm trò gì thế?
Tiêu Dịch Kỳ bình thản đáp: Wây, cô, Không cần kích động như vậy chứ? Đây là quà dành tặng cô nhân dịp cô hoàn thành nhiệm vụ, xem như khuyến khích tinh thần làm việc.
Nói đoạn, anh trở nên lúng túng ấp úng: À..Mà...đừng hiểu lầm! Tôi...chỉ...trả cô...viên đạn này thôi!
Âu Nhã Phi cúi đầu, ánh mắt trốn tránh, miệng nói: Ưm...Cảm ơn! À...không còn gì nữa tôi đi trước đây!
Trên đường lái xe, cô tự lấy tay đập đầu mình: Nhã Phi ơi mày làm sao thế này? Anh ta...hầy ya...thôi bỏ đi không được nghĩ tới nữa!
........
Con người Tiêu Dịch Kỳ này thật kỳ lạ, nghĩ một đằng nói một nẻo.
Hành động lần này rõ ràng là không phải anh ta của trước kia, trước kia anh không bao giờ để bản thân bị thương oan uổng giống tình thế ở cảng hàng hải lúc ấy.
Ông bác cục trưởng nhìn thấy con trai mình như vầy không biết ông ấy nghĩ sao?
Thân thể thương tích còn đi xin bác sĩ lấy viên đạn rửa sạch, khử trùng đem tặng người ta. Hài...yà...!!!!!
Đến nhà mình, ba cô là ông Âu mừng mừng tủi tủi ôm con gái vào lòng nói trong nghẹn ngào: Con gái của ba về nhà rồi!!! Mừng con hoàn thành chuyến đi này!
Cô sà vào lòng ba mình hít hít mũi: Ba ơi! Con nhớ ba và mẹ nữa, cứ tưởng đợt này con không còn được về nữa chớ ưhưhư!
Mẹ cô rướm nước mắt ôm chầm lấy cô con gái mà nói: Bình an là mừng rồi! Nào, vào đây mẹ nấu canh gà tẩm bổ đây, để mẹ múc cho hai cha con!
Mắt cô sáng rực khi canh gà nóng hổi bốc lên mặt ngùn ngụt khói thơm, cô ngồi xé toạc đùi gà, cạp sạch sẽ cánh gà một cách ngon lành.
Buổi cơm đoàn viên kết thúc vào lúc sẫm tối. Âu Nhã Phi rửa bát leng keng dưới bếp, hết đống chén đĩa cô thảnh thơi lên phòng nằm trườn người hệt con mèo lười.
Nhã Phi: Wẩy, Thái Di ới ời tớ về rồi đây! Huhu nhớ cậu phát điên!
Chung Thái Di nhảy nhót mừng rơn: Ú..haha! cậu không có thương tật gì chứ? Hoàn toàn nguyên vẹn à?
Nhã Phi cười lớn: Hahaha! Tất nhiên, tớ là ai chứ? Âu Nhã Phi đỉnh đỉnh đại danh làm sao có chuyện gì hả hê hê!
Thái Di hí hửng: Hay là chúng ta đi đâu ăn mừng đi! Mà...xong việc cậu có được nghỉ không vậy?
Nhã Phi gãi cằm đôi mắt long lanh liếc dọc liếc xuôi trả lời: Ok, cậu tính đi nơi nào?
Thái Di chu môi nói: Ề..., hay là đi biển, lâu lắm rồi tụi mình chưa có đi xa tắm biển giải khuây đó! Cậu chuẩn bị đồ bơi mai đúng bảy giờ sáng tớ qua rước cậu. Nhá...Nhá!
Nhã Phi búng tay tán thành: Good! Hẹn mai gặp! Tớ uể oải ghê, thôi tớ đánh giấc đây!
/23
|