Hôm nay bầu trời thoáng đãng, gió lùa mây thành những mảng bồng bềnh bung lụa trên không trung cao vút. Thời tiết bắt đầu chuyển sang mùa đông, khí trời se lạnh xuống còn mười sáu độ C.
Bắc Kinh đột ngột đổ mưa phùn vào sáng sớm, trong chăn có cô gái tên là Âu Nhã Phi, tay ôm chiếc gối ghiền, mắt nhắm nghiền đang quấn chặt chiếc chăn dày màu xanh dương cuộn mình ngủ say.
Bên ngoài tiếng chuông đồng hồ báo thức réo rắt cộng hưởng với tiếng mưa rả rích râm vang càng khiến người ta càng chìm sâu vào giấc ngủ. Bỗng dưng âm thanh báo cháy từ di động cô phát lên khủng khiếp, cô giật mình mở đôi mi đầy ghèn đang cay cay ra, tay dụi dụi rồi chậm rãi bước vào nhà tắm đánh răng rửa mặt. Nhìn vào gương, mắt đờ đẫn, cô mở tuýp sữa rửa mặt xoa đều sau đó khoác nước lên và lau sạch.
Ting tang....chuông điện thoại reo lên.
Nhã Phi nghe máy: Thái Di, sao cậu dậy sớm thế?
Giọng nói lảnh lót của cô gái bên kia vang vang: Nè nè, cậu chuẩn bị đồ đạc tiền bạc xong hết chưa? Mười phút nữa tớ qua đón nhá!
Âu Nhã Phi tiến tới cửa sổ đẩy nhẹ sang bên phải, ngước mặt nhìn ra ngoài, nước mưa tạt vào li ti ướt cả mặt, cô thở dài: Cậu không thấy trời đang mưa sao? Thời tiết lạnh thế này cậu còn tâm trí đi du lịch à?
Thái Di xị mặt mè nheo: Cậu không thích đi với tớ hả? Hôm qua hứa rồi mà?
Nhã Phi ngồi xuống ghế thông thả giải thích: Làm gì có, tớ lo thời tiết này, sợ cậu bị cảm lạnh thôi!
Hehe! Tớ rất khỏe, sức đề kháng cực kỳ tốt! Vả lại trời mưa, gió lạnh đi du lịch biển tớ càng phấn khích ấy chứ! _ Chung Thái Di hớn hở thuyết phục.
Ok, tớ thua cái sở thích kì dị của cậu rồi đấy! Tớ thay đồ đây, lát nữa gặp! _ Âu Nhã Phi lắc đầu bái phục.
Cô tròng vào cổ mình chiếc áo phông độc màu xanh dương cổ chữ V, cô sọt tiếp chiếc quần bò ôm sát cơ thể màu xám bùn, đầu gối cào rách nhẹ chất liệu co giãn tốt rất thoải mái cho người mặc. Khoác ngoài áo sơ mi mỏng tay dài dáng rộng màu đen cổ bẻ. Giày sandals màu đen đơn giản, áo trong nhét một nửa phía trước quần, thả vạt sau kèm dây nịch bản nhỏ màu nâu nhạt.
Biết là đi xe ô tô nên cô tậu cho mình mũ lưỡi trai màu đen tóc buộc đuôi ngựa phía sau ót tạo độ phồng, trước mặt thừa vài sợi tóc mai dài phất phơ vai mang ba lô bụi bặm. Thật đúng bản chất con người cô thường ngày.
Âu Nhã Phi vác ba lô xuống lầu ngồi ăn bánh mì trứng do mẫu thân cô làm. Ông Âu,ba cô nàng cũng ngồi đó.
Ông hớp ngụm nhỏ cà phê rồi chép miệng nói: Phi Phi à, con với con bé Thái Di chuẩn bị đi đâu thế?
Nhã Phi nhai nhồm nhoàm nuốt Ực trả lời: Chúng con định đi biển cho khuây khỏa ba à, khi nào con về con mua quà cho ba mẹ nhe!
Ông Âu từ tốn bảo: Ừ, đi phải cẩn thận, dù gì sau công việc căng thẳng con cần thời gian nghỉ ngơi tịnh dưỡng tinh thần. Ừm....tiết trời xấu như vầy mà tụi con cũng đi sao?
Âu Nhã Phi cười khì: Không sao đâu ba, thời tiết cũng không quá xấu ngược lại rất mát mẻ.
Mẹ cô ngồi cạnh chen nhẹ nhàng khuyên: Ba mẹ lo lắng cho tụi con thôi, mẹ biết tụi con lớn rồi có sự lựa chọn, tự do riêng. Có điều, mẹ nhắc này! Làm gì thì làm vẫn phải tự lo cho bản thân mình, không nên làm những việc không phải sức mình.
Âu Nhã Phi nhe răng cười trấn an: Mẹ, con biết con nên làm gì mà, ba mẹ yên tâm đi!
.........
Mưa gió cứ thổi phập phồng những bọt bong bóng nhô lên rồi hụp xuống, xa xa nghe tiếng còi xe ô tô bóp tít tít đèn xe pha sáng choang. Chung Thái Di mở cửa bật chiếc ô ra che mưa bước vào.
Ôh...Wow...có một vị tiểu thư mặc đầm ngắn trễ vai màu vàng tươi lộ ra hai hàng xương quai xanh quyến rũ, cô nàng hiên ngang tạo dáng xoay vòng điệu đà chớp chớp mắt hỏi: Cả nhà thấy con có quyến rũ không nào????
Xui xẻo thay, cú xoay vòng ba trăm sáu mươi góc độ dưới mưa kèm cây ô dù hại Chung Thái Di xinh đẹp trượt chân ngã nhào tư thế chụp ếch văng luôn chiếc ô xuống đất.
Ông Âu và cả bà Âu phụt cười lắc đầu, còn cô Âu Nhã Phi cô sặc nguyên cốc cà phê ho sặc sụa đập bàn cười khằng khặc.
Âu Nhã Phi chạy vội đỡ cô nàng lên mà bụng run run cố nín cười: Ưhưm... Không sao chứ? Đứng dậy nào!
Thái Di bị pha vồ ếch ê ẩm phủi phủi tay chân mặt mếu máo: Á hự...uổng công người ta mặc đồ đẹp ghê hông, giờ... thành như vầy ùi...!
Nhã Phi cợt nhã: Ừ, mặc đầm hen, xoay người hen, té...hen! Kakaka!
Thái Di phùng man trợn mắt: Cậu...còn cười tớ? Hứ!
Âu Nhã Phi vuốt ve: Thôi mà hông giận nữa, đồ lấm lem hết rồi vào đây thay bộ khác thôi!
Sau ít phút, cô nàng bước ra với áo sơ mi có chi chít hình bông hoa nhỏ tay dài dáng rộng, Thái Di bỏ nốt hai vạt phía trước vào quần short ngắn màu xanh lam nhạt, vạt sau tạo thành mốt thời trang Giấu Quần siêu hot đang thịnh hành để lộ đôi chân trắng muốt thon dài sexy, giày sandals chéo dây. Tóc búi rối củ tỏi vô cùng đáng yêu sành điệu, hôm nay cô cắt tóc thành mái mỏng lưa thưa uốn phồng phồng hợp mốt. Kính râm màu cam bảng vuông cài lên tóc. Âu Nhã Phi như chìm đắm vào vẻ đẹp không thể tả mắt trân trân nhìn Thái Di. Thái Di khẽ rùng mình: Ê, nhìn cậu biến thái quá đấy Nhã Phi!!!
Âu Nhã Phi chợt bừng tỉnh, tỏ ý châm chọc: Nói thật, tớ xém xịt máu mũi vì cậu luôn này!
Chung Thái Di kéo vali lên tiếng: Đủ rồi đấy! Không đùa nữa chúng ta đi thôi! Trời tạnh mưa rồi kìa!
Cô giơ tay chào rồi bị Thái Di lôi đi: Ok, xuất phát thôi! Ba, mẹ tụi con đi đây!
..........
Hai cô nàng tung tăng dắt tay nhau vào xe, Thái Di lùi xe bẻ lái chạy bon bon trên đường.
Thái Di chợt quay qua hỏi: Ể, cậu không đem theo máy ảnh à?
Nhã Phi ngồi thư thái khoanh tay đáp: Có chứ, tớ để trong ba lô ấy! Cục vàng cục ngọc của tớ mà, sao rời xa nó được hề hề!
Chung Thái Di im lặng bật nhạc bài hát Paris quang mây, Bắc Kinh mưa đổ . Bản nhạc balat nhẹ nhàng đệm tiếng mưa lắt rắt đều đều hòa với giọng ca ấm áp Dương Thạc Thành làm lòng người thao thức buồn miên man, Âu Nhã Phi nghe nhịp chân theo điệu nhạc và rơi vào trạng thái ngủ phiêu phiêu lúc nào không hay.
Con đường mưa nước xối xả cảm giác như dài đằng đẵng. Chung Thái Di miệng nhép theo hát thong dong điều khiển xe.
Ba tiếng sau, bọn họ đến nơi. Thái Di vỗ vai đánh thức Nhã Phi, họ vào một resort năm sao do chính tay Chung Thái Di tiểu thư đặt trước.
Âu Nhã Phi ngớ người: Uây Thái Di, chúng ta chỉ ở vài ngày thôi có cần cậu chơi sang vậy không?
Thái Di chắc lưỡi: Chậc chậc, đã nói là đi chơi thì tất nhiên là cần ở nơi thoải mái nhất. Cậu không biết tận hưởng gì hết à!
Âu Nhã Phi phì cười: Hờ! Sợ cậu thật!
Nói đứt lời, Chung Thái Di kéo tay cô vào trong nhận phòng.
Tại quầy lễ tân!
Thái Di mỉm cười: Chào chị! Em là người đặt phòng hôm trước ạ!
Cô lễ tân nhoẻn miệng cười chào, cô ta nói: Quý khách họ tên là gì?
Cô: Chung Thái Di ạ!
Cô lễ tân sau hồi kiểm tra, cô ta ngẩng lên nói: Vâng, đây là chìa khóa phòng của quý khách, xin mời đi lối này ạ! Tiếp theo, họ cử anh nhân viên xách đồ, kéo vali hộ tống hai cô đến phòng.
Căn phòng sang trọng này nằm hướng nhìn ra bờ biển, có cả bồn tắm hoa hồng, đầy đủ tiện nghi như một căn biệt thự thu nhỏ.
Thái Di nằm lên giường dang hai tay hay chân duỗi thẳng, Âu Nhã Phi thả mình nằm xuống. Hai cô con gái nhìn nhau....cười... và....
Tớ đi toilet đã! _ Âu Nhã Phi phán một câu cạn cảm xúc.
Sau nửa tiếng nghỉ ngơi lấy sức, bọn họ quyết định ra biển dạo mát.
Đi bộ ra các bãi biển hai cô gái nghịch nước đùa giỡn nhau, Âu Nhã Phi hất nước vào mặt Thái Di. Cô trả đũa bằng cách xô Nhã Phi xuống nước, họ vật nhau ầm ĩ nước bắn tung tóe.
Các chàng trai nằm ghế bên cạnh những chiếc ô to thỏa mắt chiêm ngưỡng vẻ đẹp hút hồn người của hai cô gái lạ mặt.
Một anh chàng dáng cao cao, nhan sắc khá điển trai bụng sáu múi tấm tắc khen: Choa ơi! Mỹ nhân ngư đây ư? Đẹp chết người thật!
Anh chàng kế cậu ta, đẹp trai cao to mũi cao lai tây có cái nhìn sắc bén hơn bình luận: Xét cho cùng...Cô gái mặc quần bò kia có sức hút lạ lùng hẳn, còn cô gái kia chắc chắn là kiểu tiểu thư công chúa.
Bỏ qua những câu bình phẩm về nữ giới, chúng ta quay lại vấn đề chính.
Rong chơi mệt mỏi, hai cô tìm khu nhà hàng cạnh bờ biển nghỉ chân ăn uống.
Thái Di gọi hai phần Hào sốt kem tươi và một đĩa salad trộn. Bụng Âu Nhã Phi đánh trống ùn ục, cô không nghĩ gì nữa lao vào ăn khí thế. Bàn đối diện xuất hiện hai thanh niên mặc quần đùi bông hoa lá hẹ thân trên lõa lồ cơ thể cơ bắp cuồn cuộn, ngực săn chắc, bụng sáu bảy tám múi. Dung mạo xuất chúng đẹp trai như vị thần lù lù ngồi đó tán gẫu với nhau. Quả là bộ đôi hoàn hảo đến từng góc cạnh. Hai vị thánh ấy rất đỗi quen thuộc, tên mặc quần nền đen bông đỏ đích thị là Dương Nhất Hạo chết danh Sếu đầu đỏ . Tên quần nền trắng bông hướng dương lá xanh chính xác là Tiêu Dịch Kỳ vang danh thiên hạ.
Ma đưa đường, quỷ dẫn lối thế nào mà họ lại gặp phải đối phương tại khu resort này.
Dương Nhất Hạo ngó mênh ngó mông, anh ta dừng ánh mắt diều hâu ngay cô nàng tóc búi áo sơ mi in họa tiết hoa trước mặt. Anh ta treo con ngươi lướt từ dưới lên trên soi con gái người ta đến nỗi con mắt sắp lọt xuống đất.
Dương Nhất Hạo kiềm chế không đặng với bản thân, hai mắt thò lỏ: Woa....Em đằng trước ngon quá là ngon, không biết dung nhan như thế nào? Ước chi cô ấy quay mặt lại cho tớ ngắm nhỉ?
Tiêu Dịch Kỳ ngồi tỉnh bơ uống ly coktail bụp cho phát vào đầu Nhất Hạo phát ngôn: Biến Thái!
Nhất Hạo giật mình: Ui ya sao đánh tớ? Chẳng lẽ cậu....không hứng thú với con gái và không biến thái giống gay?
Bụp bụp....Bốp chát...Bụp...!
Câu hỏi hết sức có tâm ấy đã bị hạ gục bởi đôi bàn tay sắt thép giáng liên tiếp vào đầu hại anh chàng đáng thương kia nổi vài cục u nhỏ nhỏ.
Kết thúc giây phút hoa nở trên đầu, hai anh đây bay xuống biển trổ tài lướt ván siêu đẹp siêu soái khiến bao cô gái máu mũi tuôn trào.
Vèo...vèo....Hai chiếc ván đang uốn lượn nhấp nhô theo từng cơn sóng.
Tiêu Dịch Kỳ đứng thẳng lưng nhún một cú lộn người lên không trung bốn năm vòng, nước biển búng tưng lên tạo thành cầu vồng nước trong tích tắc sau đó đáp mặt nước cách êm ái tuyệt mỹ.
Nước trên người anh dưới ánh nắng mặt trời phản chiếu nên những giọt tựa pha lê lấp lánh, bạn của anh cũng không chịu thua. Nhất Hạo thừa lúc đợt sóng cao nhất, anh lướt lên lộn mấy vòng tay giơ lên tạo dáng. Mọi người trai gái đều trầm trồ thán phục, nhất là những cô nàng trẻ trung miệng thốt lên: Ôi....Hảo soái quá!
Mãi biểu diễn tài nghệ họ nào hay hai cô gái Âu Nhã Phi, Chung Thái Di đứng trong bờ thì thầm to nhỏ trề môi với nhau: Xề...! Toàn trò mèo!
Thái Di có vẻ hoài nghi: Nhã Phi, cậu có thấy anh chàng quần hoa hướng dương không? Hình như gặp ở đâu rồi á? Có cả tên Sếu đầu đỏ ! Họ đi chung thì phải?
Nhã Phi gãi cằm: Đúng! Tên quần hướng dương không sai đâu được, hắn chính là đội trưởng con trai ông cục trưởng phòng cảnh sát mà tớ từng hợp tác trong chuyến đi mới đây này!
Thái Di vẫn thắc mắc: Tớ nhớ rõ ràng là gặp anh ta ở đâu rồi nè? Ưm...!
Âu Nhã Phi chợt nhớ: A...Cậu có nhớ lần chúng ta đánh Bida không? Người thách đấu hôm nọ là anh ta còn gì
Uyên thuyên hồi lâu, trời ngả bóng chiều tà, mặt trời dần dần xuống núi.
Chung Thái Di đứng lên nắm tay kéo Nhã Phi miệng vui vẻ nói: Chúng ta về thôi, ăn uống tắm rửa tối tụi mình đi dạo phố ăn đêm hé!
Chuẩn bị đi thì hai tên thanh niên ấy rảo chân bước đến.
Dương Nhất Hạo giơ hai ngón tay miệng cong lên: Ke..., chào hai người! Trùng hợp nhỉ?
Chung Thái Di liếc xéo chọc ngoáy: Ô! Chào nhé! Sếu... Đầu...Đỏ!
Dương Nhất Hạo cứng họng không nói được chữ nào, anh ta cà lăm: Cô...Cô...!
Tiêu Dịch Kỳ tằng hắng giọng: Ừm..Khự..! Âu Nhã Phi! Cô cũng ở đây à?
Cô điềm tĩnh trả lời: Ừ, công việc căng thẳng quá tôi phải đi xả stress chứ! Còn anh....Hai người các anh....cũng hẹn hò nơi này à?
Tiêu Dịch Kỳ sặc câu hỏi, anh cố giữ sự lãnh đạm đáp trả: Chúng tôi là bạn thân từ nhỏ, đi du lịch giải trí thôi!
Nhã Phi nhìn bắp tay anh, cô hỏi: Vết thương của anh....chẳng phải mới hôm trước sao...sao anh có thể tự ý xuống biển thế?
Tiêu Dịch Kỳ nở nụ cười bán nước: À..Hà...! Tôi có bọc vết thương lại bằng loại băng chuyên dụng này đây! Không bị thấm vào đâu. Hừ...Cô...có vẻ.. quan tâm đến tôi rồi hễ?
Âu Nhã Phi chối bỏ sự nghi ngờ của anh ta, lời cô nói có chút gai góc:
Hừm, tôi chỉ lo lắng nước biển bị vết thương trên tay anh làm ô uế thôi!
Anh nhếch miệng: Hờ, thế à?
Nhất Hạo cất giọng chen ngang: Các người quen nhau sao? Ô hô hô! Bất ngờ thật!
Chung Thái Di cất lời: Ok, nếu đã biết nhau rồi không cần khách sáo làm gì, bọn tôi về resort đây! Tạm biệt!
Dương Nhất Hạo giơ tay gửi lời chúc xa: Đi thong thả! Cẩn thận vấp đá té đấy!
Chung Thái Di đang đi nghe thế, cô ngoái đầu lại bặm môi liếc mắt chửi rủa: Tên chết bằm!
Bắc Kinh đột ngột đổ mưa phùn vào sáng sớm, trong chăn có cô gái tên là Âu Nhã Phi, tay ôm chiếc gối ghiền, mắt nhắm nghiền đang quấn chặt chiếc chăn dày màu xanh dương cuộn mình ngủ say.
Bên ngoài tiếng chuông đồng hồ báo thức réo rắt cộng hưởng với tiếng mưa rả rích râm vang càng khiến người ta càng chìm sâu vào giấc ngủ. Bỗng dưng âm thanh báo cháy từ di động cô phát lên khủng khiếp, cô giật mình mở đôi mi đầy ghèn đang cay cay ra, tay dụi dụi rồi chậm rãi bước vào nhà tắm đánh răng rửa mặt. Nhìn vào gương, mắt đờ đẫn, cô mở tuýp sữa rửa mặt xoa đều sau đó khoác nước lên và lau sạch.
Ting tang....chuông điện thoại reo lên.
Nhã Phi nghe máy: Thái Di, sao cậu dậy sớm thế?
Giọng nói lảnh lót của cô gái bên kia vang vang: Nè nè, cậu chuẩn bị đồ đạc tiền bạc xong hết chưa? Mười phút nữa tớ qua đón nhá!
Âu Nhã Phi tiến tới cửa sổ đẩy nhẹ sang bên phải, ngước mặt nhìn ra ngoài, nước mưa tạt vào li ti ướt cả mặt, cô thở dài: Cậu không thấy trời đang mưa sao? Thời tiết lạnh thế này cậu còn tâm trí đi du lịch à?
Thái Di xị mặt mè nheo: Cậu không thích đi với tớ hả? Hôm qua hứa rồi mà?
Nhã Phi ngồi xuống ghế thông thả giải thích: Làm gì có, tớ lo thời tiết này, sợ cậu bị cảm lạnh thôi!
Hehe! Tớ rất khỏe, sức đề kháng cực kỳ tốt! Vả lại trời mưa, gió lạnh đi du lịch biển tớ càng phấn khích ấy chứ! _ Chung Thái Di hớn hở thuyết phục.
Ok, tớ thua cái sở thích kì dị của cậu rồi đấy! Tớ thay đồ đây, lát nữa gặp! _ Âu Nhã Phi lắc đầu bái phục.
Cô tròng vào cổ mình chiếc áo phông độc màu xanh dương cổ chữ V, cô sọt tiếp chiếc quần bò ôm sát cơ thể màu xám bùn, đầu gối cào rách nhẹ chất liệu co giãn tốt rất thoải mái cho người mặc. Khoác ngoài áo sơ mi mỏng tay dài dáng rộng màu đen cổ bẻ. Giày sandals màu đen đơn giản, áo trong nhét một nửa phía trước quần, thả vạt sau kèm dây nịch bản nhỏ màu nâu nhạt.
Biết là đi xe ô tô nên cô tậu cho mình mũ lưỡi trai màu đen tóc buộc đuôi ngựa phía sau ót tạo độ phồng, trước mặt thừa vài sợi tóc mai dài phất phơ vai mang ba lô bụi bặm. Thật đúng bản chất con người cô thường ngày.
Âu Nhã Phi vác ba lô xuống lầu ngồi ăn bánh mì trứng do mẫu thân cô làm. Ông Âu,ba cô nàng cũng ngồi đó.
Ông hớp ngụm nhỏ cà phê rồi chép miệng nói: Phi Phi à, con với con bé Thái Di chuẩn bị đi đâu thế?
Nhã Phi nhai nhồm nhoàm nuốt Ực trả lời: Chúng con định đi biển cho khuây khỏa ba à, khi nào con về con mua quà cho ba mẹ nhe!
Ông Âu từ tốn bảo: Ừ, đi phải cẩn thận, dù gì sau công việc căng thẳng con cần thời gian nghỉ ngơi tịnh dưỡng tinh thần. Ừm....tiết trời xấu như vầy mà tụi con cũng đi sao?
Âu Nhã Phi cười khì: Không sao đâu ba, thời tiết cũng không quá xấu ngược lại rất mát mẻ.
Mẹ cô ngồi cạnh chen nhẹ nhàng khuyên: Ba mẹ lo lắng cho tụi con thôi, mẹ biết tụi con lớn rồi có sự lựa chọn, tự do riêng. Có điều, mẹ nhắc này! Làm gì thì làm vẫn phải tự lo cho bản thân mình, không nên làm những việc không phải sức mình.
Âu Nhã Phi nhe răng cười trấn an: Mẹ, con biết con nên làm gì mà, ba mẹ yên tâm đi!
.........
Mưa gió cứ thổi phập phồng những bọt bong bóng nhô lên rồi hụp xuống, xa xa nghe tiếng còi xe ô tô bóp tít tít đèn xe pha sáng choang. Chung Thái Di mở cửa bật chiếc ô ra che mưa bước vào.
Ôh...Wow...có một vị tiểu thư mặc đầm ngắn trễ vai màu vàng tươi lộ ra hai hàng xương quai xanh quyến rũ, cô nàng hiên ngang tạo dáng xoay vòng điệu đà chớp chớp mắt hỏi: Cả nhà thấy con có quyến rũ không nào????
Xui xẻo thay, cú xoay vòng ba trăm sáu mươi góc độ dưới mưa kèm cây ô dù hại Chung Thái Di xinh đẹp trượt chân ngã nhào tư thế chụp ếch văng luôn chiếc ô xuống đất.
Ông Âu và cả bà Âu phụt cười lắc đầu, còn cô Âu Nhã Phi cô sặc nguyên cốc cà phê ho sặc sụa đập bàn cười khằng khặc.
Âu Nhã Phi chạy vội đỡ cô nàng lên mà bụng run run cố nín cười: Ưhưm... Không sao chứ? Đứng dậy nào!
Thái Di bị pha vồ ếch ê ẩm phủi phủi tay chân mặt mếu máo: Á hự...uổng công người ta mặc đồ đẹp ghê hông, giờ... thành như vầy ùi...!
Nhã Phi cợt nhã: Ừ, mặc đầm hen, xoay người hen, té...hen! Kakaka!
Thái Di phùng man trợn mắt: Cậu...còn cười tớ? Hứ!
Âu Nhã Phi vuốt ve: Thôi mà hông giận nữa, đồ lấm lem hết rồi vào đây thay bộ khác thôi!
Sau ít phút, cô nàng bước ra với áo sơ mi có chi chít hình bông hoa nhỏ tay dài dáng rộng, Thái Di bỏ nốt hai vạt phía trước vào quần short ngắn màu xanh lam nhạt, vạt sau tạo thành mốt thời trang Giấu Quần siêu hot đang thịnh hành để lộ đôi chân trắng muốt thon dài sexy, giày sandals chéo dây. Tóc búi rối củ tỏi vô cùng đáng yêu sành điệu, hôm nay cô cắt tóc thành mái mỏng lưa thưa uốn phồng phồng hợp mốt. Kính râm màu cam bảng vuông cài lên tóc. Âu Nhã Phi như chìm đắm vào vẻ đẹp không thể tả mắt trân trân nhìn Thái Di. Thái Di khẽ rùng mình: Ê, nhìn cậu biến thái quá đấy Nhã Phi!!!
Âu Nhã Phi chợt bừng tỉnh, tỏ ý châm chọc: Nói thật, tớ xém xịt máu mũi vì cậu luôn này!
Chung Thái Di kéo vali lên tiếng: Đủ rồi đấy! Không đùa nữa chúng ta đi thôi! Trời tạnh mưa rồi kìa!
Cô giơ tay chào rồi bị Thái Di lôi đi: Ok, xuất phát thôi! Ba, mẹ tụi con đi đây!
..........
Hai cô nàng tung tăng dắt tay nhau vào xe, Thái Di lùi xe bẻ lái chạy bon bon trên đường.
Thái Di chợt quay qua hỏi: Ể, cậu không đem theo máy ảnh à?
Nhã Phi ngồi thư thái khoanh tay đáp: Có chứ, tớ để trong ba lô ấy! Cục vàng cục ngọc của tớ mà, sao rời xa nó được hề hề!
Chung Thái Di im lặng bật nhạc bài hát Paris quang mây, Bắc Kinh mưa đổ . Bản nhạc balat nhẹ nhàng đệm tiếng mưa lắt rắt đều đều hòa với giọng ca ấm áp Dương Thạc Thành làm lòng người thao thức buồn miên man, Âu Nhã Phi nghe nhịp chân theo điệu nhạc và rơi vào trạng thái ngủ phiêu phiêu lúc nào không hay.
Con đường mưa nước xối xả cảm giác như dài đằng đẵng. Chung Thái Di miệng nhép theo hát thong dong điều khiển xe.
Ba tiếng sau, bọn họ đến nơi. Thái Di vỗ vai đánh thức Nhã Phi, họ vào một resort năm sao do chính tay Chung Thái Di tiểu thư đặt trước.
Âu Nhã Phi ngớ người: Uây Thái Di, chúng ta chỉ ở vài ngày thôi có cần cậu chơi sang vậy không?
Thái Di chắc lưỡi: Chậc chậc, đã nói là đi chơi thì tất nhiên là cần ở nơi thoải mái nhất. Cậu không biết tận hưởng gì hết à!
Âu Nhã Phi phì cười: Hờ! Sợ cậu thật!
Nói đứt lời, Chung Thái Di kéo tay cô vào trong nhận phòng.
Tại quầy lễ tân!
Thái Di mỉm cười: Chào chị! Em là người đặt phòng hôm trước ạ!
Cô lễ tân nhoẻn miệng cười chào, cô ta nói: Quý khách họ tên là gì?
Cô: Chung Thái Di ạ!
Cô lễ tân sau hồi kiểm tra, cô ta ngẩng lên nói: Vâng, đây là chìa khóa phòng của quý khách, xin mời đi lối này ạ! Tiếp theo, họ cử anh nhân viên xách đồ, kéo vali hộ tống hai cô đến phòng.
Căn phòng sang trọng này nằm hướng nhìn ra bờ biển, có cả bồn tắm hoa hồng, đầy đủ tiện nghi như một căn biệt thự thu nhỏ.
Thái Di nằm lên giường dang hai tay hay chân duỗi thẳng, Âu Nhã Phi thả mình nằm xuống. Hai cô con gái nhìn nhau....cười... và....
Tớ đi toilet đã! _ Âu Nhã Phi phán một câu cạn cảm xúc.
Sau nửa tiếng nghỉ ngơi lấy sức, bọn họ quyết định ra biển dạo mát.
Đi bộ ra các bãi biển hai cô gái nghịch nước đùa giỡn nhau, Âu Nhã Phi hất nước vào mặt Thái Di. Cô trả đũa bằng cách xô Nhã Phi xuống nước, họ vật nhau ầm ĩ nước bắn tung tóe.
Các chàng trai nằm ghế bên cạnh những chiếc ô to thỏa mắt chiêm ngưỡng vẻ đẹp hút hồn người của hai cô gái lạ mặt.
Một anh chàng dáng cao cao, nhan sắc khá điển trai bụng sáu múi tấm tắc khen: Choa ơi! Mỹ nhân ngư đây ư? Đẹp chết người thật!
Anh chàng kế cậu ta, đẹp trai cao to mũi cao lai tây có cái nhìn sắc bén hơn bình luận: Xét cho cùng...Cô gái mặc quần bò kia có sức hút lạ lùng hẳn, còn cô gái kia chắc chắn là kiểu tiểu thư công chúa.
Bỏ qua những câu bình phẩm về nữ giới, chúng ta quay lại vấn đề chính.
Rong chơi mệt mỏi, hai cô tìm khu nhà hàng cạnh bờ biển nghỉ chân ăn uống.
Thái Di gọi hai phần Hào sốt kem tươi và một đĩa salad trộn. Bụng Âu Nhã Phi đánh trống ùn ục, cô không nghĩ gì nữa lao vào ăn khí thế. Bàn đối diện xuất hiện hai thanh niên mặc quần đùi bông hoa lá hẹ thân trên lõa lồ cơ thể cơ bắp cuồn cuộn, ngực săn chắc, bụng sáu bảy tám múi. Dung mạo xuất chúng đẹp trai như vị thần lù lù ngồi đó tán gẫu với nhau. Quả là bộ đôi hoàn hảo đến từng góc cạnh. Hai vị thánh ấy rất đỗi quen thuộc, tên mặc quần nền đen bông đỏ đích thị là Dương Nhất Hạo chết danh Sếu đầu đỏ . Tên quần nền trắng bông hướng dương lá xanh chính xác là Tiêu Dịch Kỳ vang danh thiên hạ.
Ma đưa đường, quỷ dẫn lối thế nào mà họ lại gặp phải đối phương tại khu resort này.
Dương Nhất Hạo ngó mênh ngó mông, anh ta dừng ánh mắt diều hâu ngay cô nàng tóc búi áo sơ mi in họa tiết hoa trước mặt. Anh ta treo con ngươi lướt từ dưới lên trên soi con gái người ta đến nỗi con mắt sắp lọt xuống đất.
Dương Nhất Hạo kiềm chế không đặng với bản thân, hai mắt thò lỏ: Woa....Em đằng trước ngon quá là ngon, không biết dung nhan như thế nào? Ước chi cô ấy quay mặt lại cho tớ ngắm nhỉ?
Tiêu Dịch Kỳ ngồi tỉnh bơ uống ly coktail bụp cho phát vào đầu Nhất Hạo phát ngôn: Biến Thái!
Nhất Hạo giật mình: Ui ya sao đánh tớ? Chẳng lẽ cậu....không hứng thú với con gái và không biến thái giống gay?
Bụp bụp....Bốp chát...Bụp...!
Câu hỏi hết sức có tâm ấy đã bị hạ gục bởi đôi bàn tay sắt thép giáng liên tiếp vào đầu hại anh chàng đáng thương kia nổi vài cục u nhỏ nhỏ.
Kết thúc giây phút hoa nở trên đầu, hai anh đây bay xuống biển trổ tài lướt ván siêu đẹp siêu soái khiến bao cô gái máu mũi tuôn trào.
Vèo...vèo....Hai chiếc ván đang uốn lượn nhấp nhô theo từng cơn sóng.
Tiêu Dịch Kỳ đứng thẳng lưng nhún một cú lộn người lên không trung bốn năm vòng, nước biển búng tưng lên tạo thành cầu vồng nước trong tích tắc sau đó đáp mặt nước cách êm ái tuyệt mỹ.
Nước trên người anh dưới ánh nắng mặt trời phản chiếu nên những giọt tựa pha lê lấp lánh, bạn của anh cũng không chịu thua. Nhất Hạo thừa lúc đợt sóng cao nhất, anh lướt lên lộn mấy vòng tay giơ lên tạo dáng. Mọi người trai gái đều trầm trồ thán phục, nhất là những cô nàng trẻ trung miệng thốt lên: Ôi....Hảo soái quá!
Mãi biểu diễn tài nghệ họ nào hay hai cô gái Âu Nhã Phi, Chung Thái Di đứng trong bờ thì thầm to nhỏ trề môi với nhau: Xề...! Toàn trò mèo!
Thái Di có vẻ hoài nghi: Nhã Phi, cậu có thấy anh chàng quần hoa hướng dương không? Hình như gặp ở đâu rồi á? Có cả tên Sếu đầu đỏ ! Họ đi chung thì phải?
Nhã Phi gãi cằm: Đúng! Tên quần hướng dương không sai đâu được, hắn chính là đội trưởng con trai ông cục trưởng phòng cảnh sát mà tớ từng hợp tác trong chuyến đi mới đây này!
Thái Di vẫn thắc mắc: Tớ nhớ rõ ràng là gặp anh ta ở đâu rồi nè? Ưm...!
Âu Nhã Phi chợt nhớ: A...Cậu có nhớ lần chúng ta đánh Bida không? Người thách đấu hôm nọ là anh ta còn gì
Uyên thuyên hồi lâu, trời ngả bóng chiều tà, mặt trời dần dần xuống núi.
Chung Thái Di đứng lên nắm tay kéo Nhã Phi miệng vui vẻ nói: Chúng ta về thôi, ăn uống tắm rửa tối tụi mình đi dạo phố ăn đêm hé!
Chuẩn bị đi thì hai tên thanh niên ấy rảo chân bước đến.
Dương Nhất Hạo giơ hai ngón tay miệng cong lên: Ke..., chào hai người! Trùng hợp nhỉ?
Chung Thái Di liếc xéo chọc ngoáy: Ô! Chào nhé! Sếu... Đầu...Đỏ!
Dương Nhất Hạo cứng họng không nói được chữ nào, anh ta cà lăm: Cô...Cô...!
Tiêu Dịch Kỳ tằng hắng giọng: Ừm..Khự..! Âu Nhã Phi! Cô cũng ở đây à?
Cô điềm tĩnh trả lời: Ừ, công việc căng thẳng quá tôi phải đi xả stress chứ! Còn anh....Hai người các anh....cũng hẹn hò nơi này à?
Tiêu Dịch Kỳ sặc câu hỏi, anh cố giữ sự lãnh đạm đáp trả: Chúng tôi là bạn thân từ nhỏ, đi du lịch giải trí thôi!
Nhã Phi nhìn bắp tay anh, cô hỏi: Vết thương của anh....chẳng phải mới hôm trước sao...sao anh có thể tự ý xuống biển thế?
Tiêu Dịch Kỳ nở nụ cười bán nước: À..Hà...! Tôi có bọc vết thương lại bằng loại băng chuyên dụng này đây! Không bị thấm vào đâu. Hừ...Cô...có vẻ.. quan tâm đến tôi rồi hễ?
Âu Nhã Phi chối bỏ sự nghi ngờ của anh ta, lời cô nói có chút gai góc:
Hừm, tôi chỉ lo lắng nước biển bị vết thương trên tay anh làm ô uế thôi!
Anh nhếch miệng: Hờ, thế à?
Nhất Hạo cất giọng chen ngang: Các người quen nhau sao? Ô hô hô! Bất ngờ thật!
Chung Thái Di cất lời: Ok, nếu đã biết nhau rồi không cần khách sáo làm gì, bọn tôi về resort đây! Tạm biệt!
Dương Nhất Hạo giơ tay gửi lời chúc xa: Đi thong thả! Cẩn thận vấp đá té đấy!
Chung Thái Di đang đi nghe thế, cô ngoái đầu lại bặm môi liếc mắt chửi rủa: Tên chết bằm!
/23
|