Thành phố biển chìm trong màn đêm, những ánh đèn sáng lên tô điểm thêm trông càng sầm uất, tại các nhà hàng, quán xá rộ lên thu hút nhiều thực khách ghé thưởng thức.
Đường phố trở nên đông đúc nhộn nhịp bước chân người qua lại, nơi đây những cặp đôi đang yêu tình tứ đi bộ bên nhau dạo hàng quán ăn vặt.
Dưới con phố đầy ánh sáng đèn điện nhấp nháy xuất hiện hai cô gái đang nắm tay tản bộ. Cô gái đi phía ngoài là Chung Thái Di, tiểu thư danh giá. Cô này tóc xõa dài diện váy mỏng màu hồng pastel ngắn, chân đi boot thấp màu trắng. Người bên trong là Âu Nhã Phi, cô buộc cao tóc gọn gàng, mặc sơ mi chất liệu voan hai lớp màu đen, cổ trụ tay sát nách. Quần jean ôm đen dài, giày thể thao đen. Toàn thân cô có thể nói là hòa quyện với màn đêm rất hợp tông. Quên mất là cô còn đeo trên cổ sợi dây chuyền viên đạn và cái máy ảnh thân yêu của mình.
........
Họ nắm tay như một đôi bách hợp chính hiệu làm cho người đi đường cứ ngỡ người yêu.
Thái Di tay chỉ sang bên đường nói: Ê ê Nhã Phi! Cá viên chiên kìa, có cả sò điệp, nghêu kìa! Qua kia ăn đi!
Âu Nhã Phi nhìn theo hướng cô nàng chỉ chỏ luyên thuyên, cô gật đầu: Ừ! Đi nào!
Quán bên đường tuy là quán nhỏ, nhưng rất đắt khách, nghe đồn rất ngon giá cả phải chăng nữa.
Chung Thái Di gọi hai dĩa bao gồm sò điệp, sò huyết sốt me, nghêu hấp xả, dĩa kia thì cá viên chiên chấm tương đỏ. Nhã Phi gọi hai ly coca cola rồi cùng nhau ăn thật ngon.
.......
Ăn uống no nê, Chung Thái Di gọi người thanh toán xong. Cô và Nhã Phi tiếp tục dạo mát ban đêm. Thật kỳ lạ, đang đi Âu Nhã Phi chợt có cảm giác như có người theo dõi mình. Cô nắm chặt tay cô bạn bước đi thật chậm từ từ nhưng nhanh hơn, cảm giác kẻ tình nghi vẫn còn theo sau, đến đoạn vắng vẻ cô bỗng dừng lại quay đầu kiểm tra. Hóa ra sau lưng hai cô gái là hai tên con trai nét mặt gian tà, hắn cười man dại phát ngôn: Hưhahaha! Chào hai cô em xinh đẹp! Tụi anh theo dõi em lúc ở quán rồi. Ở đây, ngay khúc này....vắng....lắm! Kêu không ai nghe đâu! Biết khôn thì ngoan ngoãn chiều bọn anh một tý!
Tên tiếp lời: Kaka, phải đó, vui vẻ tý nhé!
Chung Thái Di nhìn bọn hắn bằng nửa con ngươi mắng tới tấp vào mặt bọn chúng: Mấy người thật là nực cười! Nhìn mặt là biết hạng Tây Môn Khánh đầu thai rồi hahaha! Mặt mũi xấu tan nát tường thành, xấu banh chành ngõ ngách, xấu nhức nách người ta! Ơi trời không biết xấu hổ mà còn thích nổ, về nhà soi gương xem rồi nên nhảy lầu tự sát hay là gieo thân xuống biển cho đàn cá kiếm ăn nhé!
Âu Nhã Phi và bọn hắn nghe xong cũng phải choáng váng, đầu óc quay cuồng. Một tên trong chúng thay mặt tên kia đang nôn vì chóng mặt. Hắn phát biểu: Cô...cô...đừng nói nữa! Làm ơn đừng nói thêm câu nào nữa!
Âu Nhã Phi bây giờ đứng cười ngây ngất, cô bình tĩnh bảo: Thấy chưa? Các người kiếm chuyện sai người rồi, mau đi đi trước khi quá muộn!
Tên kia mệt mỏi đỡ tên còn lại lui đi mất dạng.
Chung Thái Di vỗ ngực tự kiêu: Haha! Chung Thái Di này đã ra tay là ngỏm hết!
Nhã Phi vỗ tay bôm bốp gật gù tán dương: Khakha! Xem như cậu lợi hại!
Miệng lưỡi phụ nữ đã đủ đáng sợ, hôm nay gặp phải Chung Thái Di xem như xui xẻo cho bọn chúng. Chẳng cần phí sức đánh nhau, đây phải nói là ngang ngửa vũ khí sinh học.
Một khi Ác Nữ Di Di này bộc phát, cả trời đất cô ta cũng không ngán.
Sau hồi hoàn hồn, Âu Nhã Phi lại phát hiện có hẳn là hai kẻ khả nghi khác đương nấp ở bụi cây.
Hai tên này tự mình chui ra đầu hàng, không ai khác chính Dương Nhất Hạo, phía sau anh ta là Tiêu Dịch Kỳ.
Nhất Hạo cúi đầu: Xin nhận tại hạ một lạy! Nữ hiệp thật bá đạo!
Âu Nhã Phi nử nụ cười phỉ báng: Khừ, hai người rãnh rỗi ghê ha!
Dịch Kỳ nghiêng đầu thọt tay vào túi quần phát ngôn: Chúng tôi tình cờ đi ngang, tình cờ thấy hai cô đang gặp nguy hiểm, định giúp đỡ... Haizzz...nhưng ai mà ngờ các cô lợi hại đến thế!
Nhất Hạo lên tiếng: Hừ, đúng đó! Chỉ cần tràng dài bài mắng người từ miệng cô ta thôi là đủ giết người rồi!
Chung Thái Di nói: Hứ, bổn tiểu thư đây không dễ bắt nạt như các anh tưởng!
Âu Nhã Phi thở phào: Haizz! Mấy người tính cấm trại ở chốn này à? Có gì tìm chỗ ngồi đi rồi nói sau.
Được! Ra bờ biển đi! Tiện thể hóng gió luôn! _ Dương Nhất Hạo đề nghị.
..........
Bốn người nam thanh nữ tú dạo bước ra phía biển, ngồi bệt xuống bãi cát trắng mịn. Gió thổi vi vu đem theo không khí mát mẻ, sóng biển rì rào hòa tấu vào cơn gió tạo nên cảm giác an nhàn thanh thản trong tâm hồn mỗi người.
Đếm từ trái qua, Tiêu Dịch Kỳ, Âu Nhã Phi, Chung Thái Di, Dương Nhất Hạo, cả thảy bốn người.
Thái Di tò mò xoay qua điều tra: Này, anh tên gì nhỉ? Anh là cảnh sát à? Tôi là Chung Thái Di, rất vui được quen biết anh!
Cô chìa tay ra vẻ thân thiện muốn bắt tay Tiêu Dịch Kỳ. Anh không bắt tay chỉ gật đầu lạnh đáp gọn: Tôi, Tiêu Dịch Kỳ. Đúng, tôi là cảnh sát, rất hân hạnh biết cô!
Tuy hơi bị quê trong cách làm quen nhưng Thái Di không buồn, cô bỗng nhiên im lặng nhìn xa xăm.
Dương Nhất Hạo thấy thế, anh ta đập vai Thái Di trêu chọc: Này, lúc nãy mắng người hay lắm mà! Sao im lặng thế Chung...Thái Di đúng không?
Thái Di trừng mắt: Ai cho phép anh gọi quý danh tôi hả? Cái đồ Sếu đầu đỏ !
Nhất Hạo ranh ma quẹt lên mặt cô một vệt cát khiến cô nổi giận lên rượt anh ta chạy trượt cát té nhào lăn lốc. Thái Di cười ha hả nhìn anh ta miệng mồm người ngợm đầy cát, cô tiến gần đá đá vào mông anh ta bảo: Uey, này còn sống hay chết rồi? Xem anh còn dám trêu tôi nữa không Hắc hắc hắc!
Dương Nhất Hạo bò dậy tóm eo cô ngã lăn ra đất, Thái Di bị anh ta kéo ngã cô tức giận quát tháo vào mặt anh: Grư...Ya! Tên khốn thả tôi ra! Đồ chết bằm, tên sếu thối! Nhất Hạo điên!
Anh ta cười sung sướng: Muahahahaha...! Chịu gọi đúng tên tôi rồi sao? Yên nào đừng động đậy! Cô nặng ghê ấy, đồ heo nữ! Nghe anh khêu khích, má cô phúng phính dữ dằn hơn dùng tay chân đánh đạp anh tơi tả.
Nhất Hạo cũng không vừa, anh dùng sức mạnh của đàn ông kiềm chặt chân, khóa tay Chung Thái Di gương mặt cười gian xảo cảnh cáo nhẹ:
Chung Thái Di!!! Cô mà đánh nữa thì đừng trách!
Thái Di biểu cảm hung hãn cố vùng vẫy hỏi: Hứ, hôm nay anh dám chơi xỏ tôi kiểu này còn hăm dọa tôi nữa à?
Cô vừa nói vừa đẩy anh ta ra vừa đạp vào người Nhất Hạo, cô cắn phát vào tay anh hằn lên dấu răng. Bị tấn công bất ngờ bởi hàm cá mập Chung Thái Di, Dương Nhất Hạo nổi xung thiên ôm chặt lấy cô nàng trong vòng tay.
Anh ta giở chiêu nói nhỏ vào tai cô: Lúc nãy là tại cô cắn tôi! Bây giờ, đến lượt tôi!
Dứt câu, anh ta đớp đôi môi cô hôn đắm đuối mặc cho Thái Di cố sức giãy giụa muốn thoát khỏi tên biến thái này.
Môi anh ta quả thật rất mượt không chút khô ráp của đàn ông bình thường, có chút hương nồng nam tính phảng phất, có chút ngọt ấm lạ thường khiến trái tim cô đập sống chết trong lòng ngực. Cô không thể kháng cự nỗi sức lực một người con trai này, càng không khống chế nỗi cảm xúc bản thân. Cô dùng hết sức bình sinh đẩy anh ta bật ra ngoài giơ thẳng nắm đấm do Âu Nhã Phi từng dạy cô phi mạnh má bên phải Dương Nhất Hạo, má anh ửng đỏ lên rồi chuyển sắc thành màu tím bầm.
Anh như được thức tỉnh bởi cú đấm của Thái Di đứng sựng người nhìn cô gái bị anh cưỡng hôn ngồi phịch xuống bãi cát ấm ức khóc lóc.
Nghe tiếng khóc thút thít đằng xa, lúc này Âu Nhã Phi cùng Tiêu Dịch Kỳ chạy đến xem sự tình.
Âu Nhã Phi nổi máu bất bình: Thái Di! Cậu làm sao thế? Có chuyện gì xảy ra?
Chung Thái Di ngẩng đầu lên rơm rớm nước mắt: Oa oa oa Nhã Phi ơi! Tớ tớ bị hắn cướp.. cướp Òa...Òa!
Âu Nhã Phi liếc tròng đen sang Dương Nhất Hạo, nét mặt cực kỳ đáng sợ: Dương...Nhất...Hạo! Anh đã làm gì Thái Di? Khai mau!
Thái độ của Âu Nhã Phi khiến anh ta sởn gai óc, anh nuốt nước bọt trả lời: Tôi...ơ...tôi...nhất thời hồ đồ...Hôn cô ta!
Âu Nhã Phi nghe như sét đánh ngang tai miệng há to kinh ngạc: H.. H...HẢ...?
Anh ta ngập ngừng rồi đột ngột nói một lèo hơ hơ bản mặt: Ưm...Ơ...tôi chỉ hôn...có chút xíu thôi...ai ngờ....cô ta...thế này chứ? À, ai mượn cô ta cắn tôi trước, còn nữa, còn hành hung tôi ra nông nỗi này đây cô xem đi!
Chung Thái Di đứng dậy xỉ vả anh ta: Anh là đồ đê tiện, háo sắc, biến thái! Huhuhu!
Âu Nhã Phi ngớ người tạm thời im hơi lặng tiếng.
Chung Thái Di nức nở khóc nấc nói: Hức hức hức! Nụ hôn đầu của tớ...bị cướp mất tiêu òi...!
Âu Nhã Phi quay phắt qua hai tên đàn ông mắng: Bạn tốt của anh đó Tiêu Dịch Kỳ là Đồ sở khanh!!!
Tiêu Dịch Kỳ theo dõi diễn biến nãy giờ mới lên tiếng: Thật hết nói nổi! Cậu cố tình thật sao?
Dương Nhất Hạo nhếch mép cười đểu nói nhỏ vào tai Dịch Kỳ: Lẽ nào... cậu còn không hiểu thằng này sao?
Tiêu Dịch Kỳ cười khẩy: Hừ! Khá khen cho cậu! Còn cô, lo an ủi bạn cô đi! Thằng này tôi tự xử hắn!
Âu Nhã Phi ôm Thái Di vào lòng vỗ về an ủi xong, cô liếc xéo hai chàng trai cảnh cáo: Hai anh liệu hồn đấy! Chúng tôi phải về resort đây! Hừhừ!
Dương Nhất Hạo hất hàm tỏ vẻ không quan tâm, phía Tiêu Dịch Kỳ lại khác. Anh chú ý đến biểu hiện của bạn mình mở miệng phán như đúng rồi: Nhất Hạo ơi Nhất Hạo! Cậu yêu cô ấy thật rồi!
Nhất Hạo cảm thấy nhột bởi câu phán quyết của bạn mình, anh ta đánh trống lảng sang chủ đề khác.
À phải, sao cậu quen con nhỏ tên Âu cái gì đó bên cạnh Thái Di thế? _ Nhất Hạo tò mò.
Tiêu Dịch Kỳ thừa hiểu cậu ta muốn lái sang chuyện khác, anh đáp: Tớ tình cờ quen biết qua nhiệm vụ ông già giao thôi!
Nhất Hạo cười gian: Ể, theo kinh nghiệm bao năm tích lũy. Tớ cảm nhận được cậu có tình cảm với cô ta, đúng không nào?
Bị hỏi trúng tim đen, anh bụp cậu bạn một phát ngay bụng lạnh lẽo nói: Im đi!
Dương Nhất Hạo ăn cú bụp ôm bụng nhăn nhó: Ao!!! Làm gì mạnh tay thế? Không có thì nhường lại người khác chứ, có cần phải ra tay nặng với bạn bè thế không?
Cậu thử tán tỉnh cô ta xem! Nát xương với cô ta như chơi đấy! Cô Âu Nhã Phi này không phải hạng đùa đâu! _ Tiêu Dịch Kỳ cảnh báo.
Dương Nhất Hạo trề môi: Xí! Tưởng nói vậy là hù được ông sao?
Đang mãi mê suy diễn anh không hay mình bị cậu bạn bỏ xa mấy mét, anh ta chạy theo gọi: Ê nè Dịch Kỳ thối đi đâu thế? Đợi tớ!!!!
Tớ về resort! Nhanh lên! _ Dịch Kỳ tạm ngừng bước ngoảnh mặt đáp.
Đường phố trở nên đông đúc nhộn nhịp bước chân người qua lại, nơi đây những cặp đôi đang yêu tình tứ đi bộ bên nhau dạo hàng quán ăn vặt.
Dưới con phố đầy ánh sáng đèn điện nhấp nháy xuất hiện hai cô gái đang nắm tay tản bộ. Cô gái đi phía ngoài là Chung Thái Di, tiểu thư danh giá. Cô này tóc xõa dài diện váy mỏng màu hồng pastel ngắn, chân đi boot thấp màu trắng. Người bên trong là Âu Nhã Phi, cô buộc cao tóc gọn gàng, mặc sơ mi chất liệu voan hai lớp màu đen, cổ trụ tay sát nách. Quần jean ôm đen dài, giày thể thao đen. Toàn thân cô có thể nói là hòa quyện với màn đêm rất hợp tông. Quên mất là cô còn đeo trên cổ sợi dây chuyền viên đạn và cái máy ảnh thân yêu của mình.
........
Họ nắm tay như một đôi bách hợp chính hiệu làm cho người đi đường cứ ngỡ người yêu.
Thái Di tay chỉ sang bên đường nói: Ê ê Nhã Phi! Cá viên chiên kìa, có cả sò điệp, nghêu kìa! Qua kia ăn đi!
Âu Nhã Phi nhìn theo hướng cô nàng chỉ chỏ luyên thuyên, cô gật đầu: Ừ! Đi nào!
Quán bên đường tuy là quán nhỏ, nhưng rất đắt khách, nghe đồn rất ngon giá cả phải chăng nữa.
Chung Thái Di gọi hai dĩa bao gồm sò điệp, sò huyết sốt me, nghêu hấp xả, dĩa kia thì cá viên chiên chấm tương đỏ. Nhã Phi gọi hai ly coca cola rồi cùng nhau ăn thật ngon.
.......
Ăn uống no nê, Chung Thái Di gọi người thanh toán xong. Cô và Nhã Phi tiếp tục dạo mát ban đêm. Thật kỳ lạ, đang đi Âu Nhã Phi chợt có cảm giác như có người theo dõi mình. Cô nắm chặt tay cô bạn bước đi thật chậm từ từ nhưng nhanh hơn, cảm giác kẻ tình nghi vẫn còn theo sau, đến đoạn vắng vẻ cô bỗng dừng lại quay đầu kiểm tra. Hóa ra sau lưng hai cô gái là hai tên con trai nét mặt gian tà, hắn cười man dại phát ngôn: Hưhahaha! Chào hai cô em xinh đẹp! Tụi anh theo dõi em lúc ở quán rồi. Ở đây, ngay khúc này....vắng....lắm! Kêu không ai nghe đâu! Biết khôn thì ngoan ngoãn chiều bọn anh một tý!
Tên tiếp lời: Kaka, phải đó, vui vẻ tý nhé!
Chung Thái Di nhìn bọn hắn bằng nửa con ngươi mắng tới tấp vào mặt bọn chúng: Mấy người thật là nực cười! Nhìn mặt là biết hạng Tây Môn Khánh đầu thai rồi hahaha! Mặt mũi xấu tan nát tường thành, xấu banh chành ngõ ngách, xấu nhức nách người ta! Ơi trời không biết xấu hổ mà còn thích nổ, về nhà soi gương xem rồi nên nhảy lầu tự sát hay là gieo thân xuống biển cho đàn cá kiếm ăn nhé!
Âu Nhã Phi và bọn hắn nghe xong cũng phải choáng váng, đầu óc quay cuồng. Một tên trong chúng thay mặt tên kia đang nôn vì chóng mặt. Hắn phát biểu: Cô...cô...đừng nói nữa! Làm ơn đừng nói thêm câu nào nữa!
Âu Nhã Phi bây giờ đứng cười ngây ngất, cô bình tĩnh bảo: Thấy chưa? Các người kiếm chuyện sai người rồi, mau đi đi trước khi quá muộn!
Tên kia mệt mỏi đỡ tên còn lại lui đi mất dạng.
Chung Thái Di vỗ ngực tự kiêu: Haha! Chung Thái Di này đã ra tay là ngỏm hết!
Nhã Phi vỗ tay bôm bốp gật gù tán dương: Khakha! Xem như cậu lợi hại!
Miệng lưỡi phụ nữ đã đủ đáng sợ, hôm nay gặp phải Chung Thái Di xem như xui xẻo cho bọn chúng. Chẳng cần phí sức đánh nhau, đây phải nói là ngang ngửa vũ khí sinh học.
Một khi Ác Nữ Di Di này bộc phát, cả trời đất cô ta cũng không ngán.
Sau hồi hoàn hồn, Âu Nhã Phi lại phát hiện có hẳn là hai kẻ khả nghi khác đương nấp ở bụi cây.
Hai tên này tự mình chui ra đầu hàng, không ai khác chính Dương Nhất Hạo, phía sau anh ta là Tiêu Dịch Kỳ.
Nhất Hạo cúi đầu: Xin nhận tại hạ một lạy! Nữ hiệp thật bá đạo!
Âu Nhã Phi nử nụ cười phỉ báng: Khừ, hai người rãnh rỗi ghê ha!
Dịch Kỳ nghiêng đầu thọt tay vào túi quần phát ngôn: Chúng tôi tình cờ đi ngang, tình cờ thấy hai cô đang gặp nguy hiểm, định giúp đỡ... Haizzz...nhưng ai mà ngờ các cô lợi hại đến thế!
Nhất Hạo lên tiếng: Hừ, đúng đó! Chỉ cần tràng dài bài mắng người từ miệng cô ta thôi là đủ giết người rồi!
Chung Thái Di nói: Hứ, bổn tiểu thư đây không dễ bắt nạt như các anh tưởng!
Âu Nhã Phi thở phào: Haizz! Mấy người tính cấm trại ở chốn này à? Có gì tìm chỗ ngồi đi rồi nói sau.
Được! Ra bờ biển đi! Tiện thể hóng gió luôn! _ Dương Nhất Hạo đề nghị.
..........
Bốn người nam thanh nữ tú dạo bước ra phía biển, ngồi bệt xuống bãi cát trắng mịn. Gió thổi vi vu đem theo không khí mát mẻ, sóng biển rì rào hòa tấu vào cơn gió tạo nên cảm giác an nhàn thanh thản trong tâm hồn mỗi người.
Đếm từ trái qua, Tiêu Dịch Kỳ, Âu Nhã Phi, Chung Thái Di, Dương Nhất Hạo, cả thảy bốn người.
Thái Di tò mò xoay qua điều tra: Này, anh tên gì nhỉ? Anh là cảnh sát à? Tôi là Chung Thái Di, rất vui được quen biết anh!
Cô chìa tay ra vẻ thân thiện muốn bắt tay Tiêu Dịch Kỳ. Anh không bắt tay chỉ gật đầu lạnh đáp gọn: Tôi, Tiêu Dịch Kỳ. Đúng, tôi là cảnh sát, rất hân hạnh biết cô!
Tuy hơi bị quê trong cách làm quen nhưng Thái Di không buồn, cô bỗng nhiên im lặng nhìn xa xăm.
Dương Nhất Hạo thấy thế, anh ta đập vai Thái Di trêu chọc: Này, lúc nãy mắng người hay lắm mà! Sao im lặng thế Chung...Thái Di đúng không?
Thái Di trừng mắt: Ai cho phép anh gọi quý danh tôi hả? Cái đồ Sếu đầu đỏ !
Nhất Hạo ranh ma quẹt lên mặt cô một vệt cát khiến cô nổi giận lên rượt anh ta chạy trượt cát té nhào lăn lốc. Thái Di cười ha hả nhìn anh ta miệng mồm người ngợm đầy cát, cô tiến gần đá đá vào mông anh ta bảo: Uey, này còn sống hay chết rồi? Xem anh còn dám trêu tôi nữa không Hắc hắc hắc!
Dương Nhất Hạo bò dậy tóm eo cô ngã lăn ra đất, Thái Di bị anh ta kéo ngã cô tức giận quát tháo vào mặt anh: Grư...Ya! Tên khốn thả tôi ra! Đồ chết bằm, tên sếu thối! Nhất Hạo điên!
Anh ta cười sung sướng: Muahahahaha...! Chịu gọi đúng tên tôi rồi sao? Yên nào đừng động đậy! Cô nặng ghê ấy, đồ heo nữ! Nghe anh khêu khích, má cô phúng phính dữ dằn hơn dùng tay chân đánh đạp anh tơi tả.
Nhất Hạo cũng không vừa, anh dùng sức mạnh của đàn ông kiềm chặt chân, khóa tay Chung Thái Di gương mặt cười gian xảo cảnh cáo nhẹ:
Chung Thái Di!!! Cô mà đánh nữa thì đừng trách!
Thái Di biểu cảm hung hãn cố vùng vẫy hỏi: Hứ, hôm nay anh dám chơi xỏ tôi kiểu này còn hăm dọa tôi nữa à?
Cô vừa nói vừa đẩy anh ta ra vừa đạp vào người Nhất Hạo, cô cắn phát vào tay anh hằn lên dấu răng. Bị tấn công bất ngờ bởi hàm cá mập Chung Thái Di, Dương Nhất Hạo nổi xung thiên ôm chặt lấy cô nàng trong vòng tay.
Anh ta giở chiêu nói nhỏ vào tai cô: Lúc nãy là tại cô cắn tôi! Bây giờ, đến lượt tôi!
Dứt câu, anh ta đớp đôi môi cô hôn đắm đuối mặc cho Thái Di cố sức giãy giụa muốn thoát khỏi tên biến thái này.
Môi anh ta quả thật rất mượt không chút khô ráp của đàn ông bình thường, có chút hương nồng nam tính phảng phất, có chút ngọt ấm lạ thường khiến trái tim cô đập sống chết trong lòng ngực. Cô không thể kháng cự nỗi sức lực một người con trai này, càng không khống chế nỗi cảm xúc bản thân. Cô dùng hết sức bình sinh đẩy anh ta bật ra ngoài giơ thẳng nắm đấm do Âu Nhã Phi từng dạy cô phi mạnh má bên phải Dương Nhất Hạo, má anh ửng đỏ lên rồi chuyển sắc thành màu tím bầm.
Anh như được thức tỉnh bởi cú đấm của Thái Di đứng sựng người nhìn cô gái bị anh cưỡng hôn ngồi phịch xuống bãi cát ấm ức khóc lóc.
Nghe tiếng khóc thút thít đằng xa, lúc này Âu Nhã Phi cùng Tiêu Dịch Kỳ chạy đến xem sự tình.
Âu Nhã Phi nổi máu bất bình: Thái Di! Cậu làm sao thế? Có chuyện gì xảy ra?
Chung Thái Di ngẩng đầu lên rơm rớm nước mắt: Oa oa oa Nhã Phi ơi! Tớ tớ bị hắn cướp.. cướp Òa...Òa!
Âu Nhã Phi liếc tròng đen sang Dương Nhất Hạo, nét mặt cực kỳ đáng sợ: Dương...Nhất...Hạo! Anh đã làm gì Thái Di? Khai mau!
Thái độ của Âu Nhã Phi khiến anh ta sởn gai óc, anh nuốt nước bọt trả lời: Tôi...ơ...tôi...nhất thời hồ đồ...Hôn cô ta!
Âu Nhã Phi nghe như sét đánh ngang tai miệng há to kinh ngạc: H.. H...HẢ...?
Anh ta ngập ngừng rồi đột ngột nói một lèo hơ hơ bản mặt: Ưm...Ơ...tôi chỉ hôn...có chút xíu thôi...ai ngờ....cô ta...thế này chứ? À, ai mượn cô ta cắn tôi trước, còn nữa, còn hành hung tôi ra nông nỗi này đây cô xem đi!
Chung Thái Di đứng dậy xỉ vả anh ta: Anh là đồ đê tiện, háo sắc, biến thái! Huhuhu!
Âu Nhã Phi ngớ người tạm thời im hơi lặng tiếng.
Chung Thái Di nức nở khóc nấc nói: Hức hức hức! Nụ hôn đầu của tớ...bị cướp mất tiêu òi...!
Âu Nhã Phi quay phắt qua hai tên đàn ông mắng: Bạn tốt của anh đó Tiêu Dịch Kỳ là Đồ sở khanh!!!
Tiêu Dịch Kỳ theo dõi diễn biến nãy giờ mới lên tiếng: Thật hết nói nổi! Cậu cố tình thật sao?
Dương Nhất Hạo nhếch mép cười đểu nói nhỏ vào tai Dịch Kỳ: Lẽ nào... cậu còn không hiểu thằng này sao?
Tiêu Dịch Kỳ cười khẩy: Hừ! Khá khen cho cậu! Còn cô, lo an ủi bạn cô đi! Thằng này tôi tự xử hắn!
Âu Nhã Phi ôm Thái Di vào lòng vỗ về an ủi xong, cô liếc xéo hai chàng trai cảnh cáo: Hai anh liệu hồn đấy! Chúng tôi phải về resort đây! Hừhừ!
Dương Nhất Hạo hất hàm tỏ vẻ không quan tâm, phía Tiêu Dịch Kỳ lại khác. Anh chú ý đến biểu hiện của bạn mình mở miệng phán như đúng rồi: Nhất Hạo ơi Nhất Hạo! Cậu yêu cô ấy thật rồi!
Nhất Hạo cảm thấy nhột bởi câu phán quyết của bạn mình, anh ta đánh trống lảng sang chủ đề khác.
À phải, sao cậu quen con nhỏ tên Âu cái gì đó bên cạnh Thái Di thế? _ Nhất Hạo tò mò.
Tiêu Dịch Kỳ thừa hiểu cậu ta muốn lái sang chuyện khác, anh đáp: Tớ tình cờ quen biết qua nhiệm vụ ông già giao thôi!
Nhất Hạo cười gian: Ể, theo kinh nghiệm bao năm tích lũy. Tớ cảm nhận được cậu có tình cảm với cô ta, đúng không nào?
Bị hỏi trúng tim đen, anh bụp cậu bạn một phát ngay bụng lạnh lẽo nói: Im đi!
Dương Nhất Hạo ăn cú bụp ôm bụng nhăn nhó: Ao!!! Làm gì mạnh tay thế? Không có thì nhường lại người khác chứ, có cần phải ra tay nặng với bạn bè thế không?
Cậu thử tán tỉnh cô ta xem! Nát xương với cô ta như chơi đấy! Cô Âu Nhã Phi này không phải hạng đùa đâu! _ Tiêu Dịch Kỳ cảnh báo.
Dương Nhất Hạo trề môi: Xí! Tưởng nói vậy là hù được ông sao?
Đang mãi mê suy diễn anh không hay mình bị cậu bạn bỏ xa mấy mét, anh ta chạy theo gọi: Ê nè Dịch Kỳ thối đi đâu thế? Đợi tớ!!!!
Tớ về resort! Nhanh lên! _ Dịch Kỳ tạm ngừng bước ngoảnh mặt đáp.
/23
|