Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lạc Y không ngừng kéo quần áo của anh.
Quần áo Tiểu Bạch vừa mặc vào, đã bị cô kéo xuống.
Tay cô đặt trên eo anh, đột nhiên hừ một tiếng: “Nơi này... thật mát...”
Tiểu Bạch lập tức bắt lấy tay cô: “Lạc Y! Tỉnh táo! Cầu em hãy tỉnh táo.”
Nếu cô không tỉnh táo, anh sắp không tỉnh táo nổi nữa!
Lạc Y cưỡi trên bụng anh. Bàn tay nhỏ của cô chống bụng anh.
Tiểu Bạch thật sự muốn điên rồi, giờ cô vẫn đang mặc cái váy trợ lý mua cho cô, căn bản không có chút vải vóc gì.
Tiểu Bạch không dám nhìn cô, anh cảm thấy mình sắp nổ tung!
“Lạc Y, Lạc Y, mau dậy đi. Anh đưa em đến bệnh viện.” Tiểu Bạch quyết tâm, nắm chặt eo cô.
Anh hơi dùng sức, xoay người, nhanh chóng với lấy điện thoại. Lạc Y vội vàng ôm sau lưng anh, cô quấn anh sít sao, anh vừa dỗ dành cô, vừa cố gắng trở về phòng mình.
Chờ đến khi anh lấy điện thoại ra, cả người đã đầy mồ hôi. Anh mở màn hình, gọi cho trợ lý, lúc này, Lạc Y đang túm lấy quần anh.
Tiểu Bạch nức nở nói với trợ lý: “Mau đi lái xe! Lạc Y bị người khác hạ thuốc, tôi phải lập tức đưa cô ấy đến bệnh viện!”
“A?” Trợ lý bị dọa run rẩy, anh ta đã nằm xuống ngủ rồi, không ngờ còn xảy ra chuyện này?
Anh ta hơi nghi hoặc, thầm nghĩ: ông chủ... rốt cuộc ngài nghĩ thế nào vậy? Chẳng lẽ chuyện hạ thuốc không phải do ngài làm? Chẳng phải ngài muốn theo đuổi người ta sao?
Rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy?
Trợ lý ngớ người! Nhưng, anh ta không dám chậm trễ, ngay cả quần áo cũng không thay, mặc đồ ngủ chạy lạch bạch xuống nhà lái xe.
Tiểu Bạch nắm chặt tay Lạc Y, mẹ nó giờ anh cũng như người bị hạ thuốc! Anh còn nóng hơn cả cô đấy!
Tiểu Bạch không còn sức để ý mấy thứ này, cũng không có sức đi thay quần áo, anh trực tiếp khoác chiếc áo khoác màu trắng gạo vào cho Lạc Y.
Lại tiện tay vớ lấy chiếc áo khoác màu đen mặc vào, anh bế ngang cô lên, chạy ra ngoài.
Đi xuống dưới, trợ lý đã lái xe đến, Tiểu Bạch ôm Lạc Y lên xe.
“Vèo --------“ chiếc xe thể thao lập tức lao ra ngoài. Trợ lý lái xe như tên lửa, nháy mắt đã đến bệnh viện.
Trên xe, Lạc Y quấn lấy Tiểu Bạch, cô khó chịu muốn chết.
Tiểu Bạch đau lòng ôm cô, mặc cô gặm cắn ngực anh. Xe dừng lại, anh không để ý đến bất cứ điều gì khác, ôm cô xông vào phòng cấp cứu.
Nửa đêm... cuối cùng Lạc Y cũng tỉnh táo lại.
Khi cô mở mắt ra, nhìn thấy Tiểu Bạch đang ngồi ngủ gật bên cạnh cô. Anh mặc áo khoác màu đen, bên dưới là quần thu màu xanh nhạt.
“Phụt -------“ Lạc Y không nhịn được bật cười.
“Ưm...” Tiểu Bạch nghe thấy tiếng cười, lập tức tỉnh dậy.
Trợ lý ngủ gật trên ghế sô pha cũng tỉnh, anh ta vội vàng đứng lên hỏi: “Lạc Y tiểu thư, cô có muốn uống nước không?”
Lạc Y không ngừng kéo quần áo của anh.
Quần áo Tiểu Bạch vừa mặc vào, đã bị cô kéo xuống.
Tay cô đặt trên eo anh, đột nhiên hừ một tiếng: “Nơi này... thật mát...”
Tiểu Bạch lập tức bắt lấy tay cô: “Lạc Y! Tỉnh táo! Cầu em hãy tỉnh táo.”
Nếu cô không tỉnh táo, anh sắp không tỉnh táo nổi nữa!
Lạc Y cưỡi trên bụng anh. Bàn tay nhỏ của cô chống bụng anh.
Tiểu Bạch thật sự muốn điên rồi, giờ cô vẫn đang mặc cái váy trợ lý mua cho cô, căn bản không có chút vải vóc gì.
Tiểu Bạch không dám nhìn cô, anh cảm thấy mình sắp nổ tung!
“Lạc Y, Lạc Y, mau dậy đi. Anh đưa em đến bệnh viện.” Tiểu Bạch quyết tâm, nắm chặt eo cô.
Anh hơi dùng sức, xoay người, nhanh chóng với lấy điện thoại. Lạc Y vội vàng ôm sau lưng anh, cô quấn anh sít sao, anh vừa dỗ dành cô, vừa cố gắng trở về phòng mình.
Chờ đến khi anh lấy điện thoại ra, cả người đã đầy mồ hôi. Anh mở màn hình, gọi cho trợ lý, lúc này, Lạc Y đang túm lấy quần anh.
Tiểu Bạch nức nở nói với trợ lý: “Mau đi lái xe! Lạc Y bị người khác hạ thuốc, tôi phải lập tức đưa cô ấy đến bệnh viện!”
“A?” Trợ lý bị dọa run rẩy, anh ta đã nằm xuống ngủ rồi, không ngờ còn xảy ra chuyện này?
Anh ta hơi nghi hoặc, thầm nghĩ: ông chủ... rốt cuộc ngài nghĩ thế nào vậy? Chẳng lẽ chuyện hạ thuốc không phải do ngài làm? Chẳng phải ngài muốn theo đuổi người ta sao?
Rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy?
Trợ lý ngớ người! Nhưng, anh ta không dám chậm trễ, ngay cả quần áo cũng không thay, mặc đồ ngủ chạy lạch bạch xuống nhà lái xe.
Tiểu Bạch nắm chặt tay Lạc Y, mẹ nó giờ anh cũng như người bị hạ thuốc! Anh còn nóng hơn cả cô đấy!
Tiểu Bạch không còn sức để ý mấy thứ này, cũng không có sức đi thay quần áo, anh trực tiếp khoác chiếc áo khoác màu trắng gạo vào cho Lạc Y.
Lại tiện tay vớ lấy chiếc áo khoác màu đen mặc vào, anh bế ngang cô lên, chạy ra ngoài.
Đi xuống dưới, trợ lý đã lái xe đến, Tiểu Bạch ôm Lạc Y lên xe.
“Vèo --------“ chiếc xe thể thao lập tức lao ra ngoài. Trợ lý lái xe như tên lửa, nháy mắt đã đến bệnh viện.
Trên xe, Lạc Y quấn lấy Tiểu Bạch, cô khó chịu muốn chết.
Tiểu Bạch đau lòng ôm cô, mặc cô gặm cắn ngực anh. Xe dừng lại, anh không để ý đến bất cứ điều gì khác, ôm cô xông vào phòng cấp cứu.
Nửa đêm... cuối cùng Lạc Y cũng tỉnh táo lại.
Khi cô mở mắt ra, nhìn thấy Tiểu Bạch đang ngồi ngủ gật bên cạnh cô. Anh mặc áo khoác màu đen, bên dưới là quần thu màu xanh nhạt.
“Phụt -------“ Lạc Y không nhịn được bật cười.
“Ưm...” Tiểu Bạch nghe thấy tiếng cười, lập tức tỉnh dậy.
Trợ lý ngủ gật trên ghế sô pha cũng tỉnh, anh ta vội vàng đứng lên hỏi: “Lạc Y tiểu thư, cô có muốn uống nước không?”
/1906
|