Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Trần Tư Uyển lại dặn dò Trần Thương: “Ba! Ba nhất định phải phối hợp với cảnh sát! Người ta hỏi gì, ba liền đáp cái đó! Chuyện này liên quan tới sinh mạng nhiều người, không được cáu kỉnh!”
“Biết biết ——” Trần Thương ôm ngực, chỉ cảm thấy choáng váng: “Haiz, ông không ổn… Tiểu Vi mau đưa ông đến bệnh viện! Ông choáng váng quá!”
Lăng Vi biết ông kích động, nhưng lúc này… chìa khóa hai chiếc xe đều đưa Diệp Đình giữ. Cô kêu Bạo Phong đi ra, nhưng đám người không biết xấu hổ này không nghe lời cô, đều nói phải đợi tiên sinh ra lệnh.
Lăng Vi liền nói tình hình với Trần Tư Uyển, Trần Tư Uyển gọi cho Diệp Đình.
Diệp Đình nhận được điện thoại, đồng ý cho Bạo Phong đưa Lăng Vi, Chính Hiền, Trần lão gia tử đến bệnh viện trước.
Trên đường đến bệnh viện, Trần lão gia tử luôn “Ai u”…
Lăng Vi hỏi ông: “Ông nội, gần đây có khách đến nhà ông không? Hay là người vô cùng gần gũi, còn ở lại một khoảng thời gian không?”
Lão gia tử không vui nói: “Có thể tới nhà ông đương nhiên đều là người ông tin tưởng, trong bụng ông thối rữa cũng tuyệt đối sẽ không nói ra!”
Lăng Vi “xí” một tiếng: “Ông nói chuyện không giữ lời gì hết, vừa rồi ông đã đáp ứng dì Uyển, dì ấy nói xế chiều hôm nay về nước, nhưng điều kiện tiên quyết là ông phải phối hợp với cảnh sát!”
Trần lão gia tử nói: “Nói vậy à? Sao ông không nghe?”
Lăng Vi cười ha ha: “Ông nội, ông đừng chơi xấu, lời vừa nói, cháu đều thu âm rồi…”
Trần Thương cắn răng nghiến lợi: “Tiểu nha đầu cháu! Tâm quỷ!” Ánh mắt lại sáng lên: “Cháu thu âm toàn bộ đối thoại của ông và Tiểu Uyển?” Lòng lão gia tử ngứa ngáy: “Mau cho ông nghe!”
Lăng Vi cười hiền hòa với ông: “Được nha…”
“Mau lên! Lấy điện thoại ra!” Trần Thương đưa tay về phía cô. Lăng Vi thật sự đưa điện thoại cô.
Cô vừa đưa điện thoại vừa cười nói: “Ông và di Uyển mấy năm không gặp mặt, gọi một cú điện thoại là tài liệu trân quý dường nào ah, dĩ nhiên cháu phải gìn giữ rồi!”
Trần Thương thầm nghĩ: “Nha đầu này lại tốt như vậy? Thấy con bé cười “Lương thiện” như thế… Sao có cảm giác bị trêu đùa?”
Lão gia tử mở màn hình… Quả nhiên! Nha đầu thúi này cài mật mã: “Ai u… Đau tim…”
Lão gia tử giận đến mức muốn ném điện thoại ra ngoài!
Nhưng mà… lại không nỡ. Bên trong có đối thoại của ông và con gái bảo bối.
Lăng Vi nhìn ông, cười giảo hoạt với ông, lại nhíu mày, ý là: “Ông nội, ông nói cho cháu đi…”
Trần Thương quay mặt đi, không để ý tới cô.
Lăgn Vi thở dài, ấn mật mã, mở lịch sử ghi chép cuộc gọi, đưa cho ông: “Đây!”
Lão gia tử nhìn cô chằm chằm một hồi, đột nhiên hỏi cô: “Cháu không hỏi?”
Lăng Vi gật đầu: “Quân tử không làm người khác khó chịu! Ông không muốn nói… Chứng tỏ người này cực kỳ quan trọng với ông. Nếu bắt ông nói ra, e là ông sẽ áy náy cả đời. Vậy chúng cháu cũng không cần biết. Chẳng qua… Không biết bom có thể được tháo bỏ an toàn không… Cũng không biết những chỗ khác trong nhà ông có bị gài bom không… Haiz! Nhà ông bị nổ là chuyện nhỏ, chỉ tội cho nhiều chuyên gia tháo bom như vậy… Có thể cũng bị nổ thành thịt nát!”
Lăng Vi vốn không muốn nói những lời này, nhưng nghĩ tới Tần Sênh, Kaya, Diệp Đình, Lôi Tuấn, Thiên ma, Tứ ca đều ở hiện trường…
Sao cô có thể không lo lắng, sao có thể không sốt ruột?
Trần Tư Uyển lại dặn dò Trần Thương: “Ba! Ba nhất định phải phối hợp với cảnh sát! Người ta hỏi gì, ba liền đáp cái đó! Chuyện này liên quan tới sinh mạng nhiều người, không được cáu kỉnh!”
“Biết biết ——” Trần Thương ôm ngực, chỉ cảm thấy choáng váng: “Haiz, ông không ổn… Tiểu Vi mau đưa ông đến bệnh viện! Ông choáng váng quá!”
Lăng Vi biết ông kích động, nhưng lúc này… chìa khóa hai chiếc xe đều đưa Diệp Đình giữ. Cô kêu Bạo Phong đi ra, nhưng đám người không biết xấu hổ này không nghe lời cô, đều nói phải đợi tiên sinh ra lệnh.
Lăng Vi liền nói tình hình với Trần Tư Uyển, Trần Tư Uyển gọi cho Diệp Đình.
Diệp Đình nhận được điện thoại, đồng ý cho Bạo Phong đưa Lăng Vi, Chính Hiền, Trần lão gia tử đến bệnh viện trước.
Trên đường đến bệnh viện, Trần lão gia tử luôn “Ai u”…
Lăng Vi hỏi ông: “Ông nội, gần đây có khách đến nhà ông không? Hay là người vô cùng gần gũi, còn ở lại một khoảng thời gian không?”
Lão gia tử không vui nói: “Có thể tới nhà ông đương nhiên đều là người ông tin tưởng, trong bụng ông thối rữa cũng tuyệt đối sẽ không nói ra!”
Lăng Vi “xí” một tiếng: “Ông nói chuyện không giữ lời gì hết, vừa rồi ông đã đáp ứng dì Uyển, dì ấy nói xế chiều hôm nay về nước, nhưng điều kiện tiên quyết là ông phải phối hợp với cảnh sát!”
Trần lão gia tử nói: “Nói vậy à? Sao ông không nghe?”
Lăng Vi cười ha ha: “Ông nội, ông đừng chơi xấu, lời vừa nói, cháu đều thu âm rồi…”
Trần Thương cắn răng nghiến lợi: “Tiểu nha đầu cháu! Tâm quỷ!” Ánh mắt lại sáng lên: “Cháu thu âm toàn bộ đối thoại của ông và Tiểu Uyển?” Lòng lão gia tử ngứa ngáy: “Mau cho ông nghe!”
Lăng Vi cười hiền hòa với ông: “Được nha…”
“Mau lên! Lấy điện thoại ra!” Trần Thương đưa tay về phía cô. Lăng Vi thật sự đưa điện thoại cô.
Cô vừa đưa điện thoại vừa cười nói: “Ông và di Uyển mấy năm không gặp mặt, gọi một cú điện thoại là tài liệu trân quý dường nào ah, dĩ nhiên cháu phải gìn giữ rồi!”
Trần Thương thầm nghĩ: “Nha đầu này lại tốt như vậy? Thấy con bé cười “Lương thiện” như thế… Sao có cảm giác bị trêu đùa?”
Lão gia tử mở màn hình… Quả nhiên! Nha đầu thúi này cài mật mã: “Ai u… Đau tim…”
Lão gia tử giận đến mức muốn ném điện thoại ra ngoài!
Nhưng mà… lại không nỡ. Bên trong có đối thoại của ông và con gái bảo bối.
Lăng Vi nhìn ông, cười giảo hoạt với ông, lại nhíu mày, ý là: “Ông nội, ông nói cho cháu đi…”
Trần Thương quay mặt đi, không để ý tới cô.
Lăgn Vi thở dài, ấn mật mã, mở lịch sử ghi chép cuộc gọi, đưa cho ông: “Đây!”
Lão gia tử nhìn cô chằm chằm một hồi, đột nhiên hỏi cô: “Cháu không hỏi?”
Lăng Vi gật đầu: “Quân tử không làm người khác khó chịu! Ông không muốn nói… Chứng tỏ người này cực kỳ quan trọng với ông. Nếu bắt ông nói ra, e là ông sẽ áy náy cả đời. Vậy chúng cháu cũng không cần biết. Chẳng qua… Không biết bom có thể được tháo bỏ an toàn không… Cũng không biết những chỗ khác trong nhà ông có bị gài bom không… Haiz! Nhà ông bị nổ là chuyện nhỏ, chỉ tội cho nhiều chuyên gia tháo bom như vậy… Có thể cũng bị nổ thành thịt nát!”
Lăng Vi vốn không muốn nói những lời này, nhưng nghĩ tới Tần Sênh, Kaya, Diệp Đình, Lôi Tuấn, Thiên ma, Tứ ca đều ở hiện trường…
Sao cô có thể không lo lắng, sao có thể không sốt ruột?
/1906
|