Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Trần lão gia tử mở thu âm, quả nhiên nghe Trần Tư Uyển dặn dò ông nhất định phải phối hợp với cảnh sát.
Ông đấu tranh một hồi, nói: “Lão già ông sống hơn nửa đời người, sở dĩ làm ăn lớn như vậy, quan trọng nhất… Chính là ông coi trọng lời hứa, nói uy tín! Nếu ông đã đáp ứng Tiểu Uyển, ông nhất định sẽ nói cho cháu tất cả những gì ông biết.”
Ông suy nghĩ một lát, nói: “Nhà ông có rất ít khách tới, nên… người gài bom, ông căn bản có thể kết luận là ông ấy…”
Ông nói: “Khoảng thời gian này chỉ có em trai ông tới nhà ông, còn ở ba ngày mới đi.”
Lăng Vi nhìn chăm chú vào Trần Thương, lão gia tử nói tiếp: “Em trai ông cũng không phải như cháu nghĩ, ông ấy sẽ không vì tài sản mà mưu hại ông! Bây giờ ông đang nghi ngờ trợ lý ông ấy dẫn theo…”
Lăng Vi liền hỏi: “Trợ lý?”
“Đúng!” Trần Thương suy nghĩ, nói: “Ông vốn không để trong lòng, nhưng cháu nói xong… Ông đột nhiên nghĩ tới ông ấy mới đổi trợ lý.”
“Trợ lý mới?” Lăng Vi hỏi ông: “Làm nam hay nữ? Ông nhớ dáng dấp người đó không?”
Trần Thương gật đầu: “Là nữ, rất đẹp.” Nói xong, lại như có điều suy nghĩ lầm bầm: “Khó trách hệ thống theo dõi nhà ông đều bị phá hư… Thì ra là bọn họ phá.”
Lăng Vi xác nhận lần nữa: “Ông cảm thấy em trai ông biết không?”
Trần Thương suy nghĩ một lúc, nói: “Chắc ông ấy không biết chuyện… Em trai ông tới nhà ông ăn tết. Trợ lý ông ấy, ông ấy định cưới vào cửa… nhưng, cô ta ở nhà ông ba ngày liền khoe bụng ba ngày. Ông đoán cô ta dùng mỹ nhân kế mê hoặc em trai ông… À! Vậy không phải A Hiền gặp nguy hiểm?”
Trần Thương vội vàng gọi điện thoại cho Trần Hiền.
Lăng Vi đè tay ông lại: “Ông nội! Ông hồ đồ rồi? Nếu cô ta thật sự là người xấu, đây tuyệt đối là gián điệp vô cùng nguy hiểm! Ông lỗ mãng gọi tới như vậy, em trai ông mới nguy hiểm thật!”
“Đúng đúng!” Trần Thương vỗ trán: “Chúng ta không thể bứt giây động rừng! Ông thật hồ đồ!”
Lăng Vi lập tức gọi cho đội trưởng của Tần Sênh, chuyện này cũng không phải vụ án mưu sát, quả bom này có thể liên quan tới một âm mưu to lớn!
…
Trần Tư Uyển cúp điện thoại liền lái xe đến chiến trường, bây giờ bà chỉ muốn vọt vào chiến trường, lấy được tin tức quan trọng nhất!
Cho dù bị thương nặng! Còn lại một hơi thở cuối cùng, bà cũng phải tranh thủ cơ hội về nhà lần này!
Bà chạy xe Jeep vào trong khói đen.
Tiếng súng, tiếng nổ bên tai chấn động lòng người!
Bà đã ở chiến khu mười mấy năm, nhưng xưa giờ chưa từng cảm thấy tiếng súng đáng sợ như hôm nay!
Trước kia bà không để ý sống chết, nên không sợ chết.
Mà hôm nay, bà cực kỳ quý trọng sinh mạng…
Rất sợ viên đạn, quả bom kia không có mắt nổ trúng bà! Bây giờ bà chỉ muốn hoàn hảo không thương tổn về nhà gặp ba!
“Đùng ——” Tiếng nổ đột ngột làm bà cả kinh, hồn vía cũng bay ra.
Chờ bà hồi phục tinh thần, trong làn khói dày đặc, lại phát hiện, bà chạy vào vòng công kích của kẻ địch ——
“Đùng đùng đùng ——” Một chuỗi đạn bắn vào thân xe bà.
Cửa kính xe vỡ vụn, bà vội cúi đầu, đánh tay lái quay đầu, nhưng mà ——
Một quả bom trúng bánh xe bà: “ầm”, xe bị nổ bay hai thước ——
Trần lão gia tử mở thu âm, quả nhiên nghe Trần Tư Uyển dặn dò ông nhất định phải phối hợp với cảnh sát.
Ông đấu tranh một hồi, nói: “Lão già ông sống hơn nửa đời người, sở dĩ làm ăn lớn như vậy, quan trọng nhất… Chính là ông coi trọng lời hứa, nói uy tín! Nếu ông đã đáp ứng Tiểu Uyển, ông nhất định sẽ nói cho cháu tất cả những gì ông biết.”
Ông suy nghĩ một lát, nói: “Nhà ông có rất ít khách tới, nên… người gài bom, ông căn bản có thể kết luận là ông ấy…”
Ông nói: “Khoảng thời gian này chỉ có em trai ông tới nhà ông, còn ở ba ngày mới đi.”
Lăng Vi nhìn chăm chú vào Trần Thương, lão gia tử nói tiếp: “Em trai ông cũng không phải như cháu nghĩ, ông ấy sẽ không vì tài sản mà mưu hại ông! Bây giờ ông đang nghi ngờ trợ lý ông ấy dẫn theo…”
Lăng Vi liền hỏi: “Trợ lý?”
“Đúng!” Trần Thương suy nghĩ, nói: “Ông vốn không để trong lòng, nhưng cháu nói xong… Ông đột nhiên nghĩ tới ông ấy mới đổi trợ lý.”
“Trợ lý mới?” Lăng Vi hỏi ông: “Làm nam hay nữ? Ông nhớ dáng dấp người đó không?”
Trần Thương gật đầu: “Là nữ, rất đẹp.” Nói xong, lại như có điều suy nghĩ lầm bầm: “Khó trách hệ thống theo dõi nhà ông đều bị phá hư… Thì ra là bọn họ phá.”
Lăng Vi xác nhận lần nữa: “Ông cảm thấy em trai ông biết không?”
Trần Thương suy nghĩ một lúc, nói: “Chắc ông ấy không biết chuyện… Em trai ông tới nhà ông ăn tết. Trợ lý ông ấy, ông ấy định cưới vào cửa… nhưng, cô ta ở nhà ông ba ngày liền khoe bụng ba ngày. Ông đoán cô ta dùng mỹ nhân kế mê hoặc em trai ông… À! Vậy không phải A Hiền gặp nguy hiểm?”
Trần Thương vội vàng gọi điện thoại cho Trần Hiền.
Lăng Vi đè tay ông lại: “Ông nội! Ông hồ đồ rồi? Nếu cô ta thật sự là người xấu, đây tuyệt đối là gián điệp vô cùng nguy hiểm! Ông lỗ mãng gọi tới như vậy, em trai ông mới nguy hiểm thật!”
“Đúng đúng!” Trần Thương vỗ trán: “Chúng ta không thể bứt giây động rừng! Ông thật hồ đồ!”
Lăng Vi lập tức gọi cho đội trưởng của Tần Sênh, chuyện này cũng không phải vụ án mưu sát, quả bom này có thể liên quan tới một âm mưu to lớn!
…
Trần Tư Uyển cúp điện thoại liền lái xe đến chiến trường, bây giờ bà chỉ muốn vọt vào chiến trường, lấy được tin tức quan trọng nhất!
Cho dù bị thương nặng! Còn lại một hơi thở cuối cùng, bà cũng phải tranh thủ cơ hội về nhà lần này!
Bà chạy xe Jeep vào trong khói đen.
Tiếng súng, tiếng nổ bên tai chấn động lòng người!
Bà đã ở chiến khu mười mấy năm, nhưng xưa giờ chưa từng cảm thấy tiếng súng đáng sợ như hôm nay!
Trước kia bà không để ý sống chết, nên không sợ chết.
Mà hôm nay, bà cực kỳ quý trọng sinh mạng…
Rất sợ viên đạn, quả bom kia không có mắt nổ trúng bà! Bây giờ bà chỉ muốn hoàn hảo không thương tổn về nhà gặp ba!
“Đùng ——” Tiếng nổ đột ngột làm bà cả kinh, hồn vía cũng bay ra.
Chờ bà hồi phục tinh thần, trong làn khói dày đặc, lại phát hiện, bà chạy vào vòng công kích của kẻ địch ——
“Đùng đùng đùng ——” Một chuỗi đạn bắn vào thân xe bà.
Cửa kính xe vỡ vụn, bà vội cúi đầu, đánh tay lái quay đầu, nhưng mà ——
Một quả bom trúng bánh xe bà: “ầm”, xe bị nổ bay hai thước ——
/1906
|