Chương 264: Bọn họ là thế nào (4)
Trong một hội sở giải trí Kinh Giao.
Thẩm Lương Xuyên và Kiều Luyến ngồi trong phòng, cách thời gian hẹn, đã qua nửa giờ, thế nhưng Tô Bành Hạo còn chưa tới.
Hai người cũng không nói chuyện, chỉ ngồi chỗ này uống trà.
Loại lạnh lùng giữa hai người, vì lẳng lặng chờ đợi, đều thay đổi
Kiều Luyến nghĩ đến Thẩm Lương Xuyên vừa nói cậu ta sẽ đồng ý, ngữ khí kiên quyết, lúc này, trong lòng thất vọng, đồng thời lại có chút cười trên nỗi đau của người khác.
Nhìn video thi đấu của "Thi Trường", cô xác định : " Thi Trường" là nhân vật riêng.
Nếu như chịu để chuyên gia huấn luyện, khẳng định tiền đồ về sau vô lượng.
Đã cùng Thẩm Lương Xuyên thành lập một câu lạc bộ cạnh tranh điện tử, cô phải làm tốt.
Nhưng vừa vặn loại dáng vẻ tính trước kỹ của Thẩm Lương Xuyên, để cho cô sinh ra tâm lý kháng cự.
Cô không có bản sự, cô có thể tùy tiện bị anh khi dễ...
Chẳng lẽ anh liền cho rằng, người trong cả thiên hạ, đều phải nghe anh?
Cho nên... Cô đợi nhìn Thẩm Lương Xuyên thành trò cười.
Cầm điện thoại di động lên, lại liếc mắt nhìn, đã qua 40 phút, Tô Bành Hạo còn chưa tới.
Nhưng anh lại giống như không sốt ruột, chính là ở chỗ này rót cho cô một chén trà.
Kiều Luyến đều có chút không giữ được bình tĩnh, dứt khoát cầm điện thoại di động lên, xem tin tức giải trí.
Chờ đến khi thời gian hẹn đã qua một tiếng đồng hồ.
Thẩm Lương Xuyên bỗng nhiên đứng lên, đi ra ngoài.
Anh hành động đột ngột, để Kiều Luyến hơi sững sờ, tiếp đó cho rằng anh từ bỏ, đi theo anh ra ngoài.
Thật không nghĩ đến, đi ra khỏi cửa phòng, anh cũng không rời đi, ngược lại ở cửa quan sát một chút, đột nhiên đi đến cửa phòng đối diện, gõ gõ cửa phòng.
Kiều Luyến: ...
Anh đang làm gì?
Vì sao cô có chút không hiểu suy nghĩ của anh? Chẳng lẽ phòng đối diện có người quen của anh?
Nghĩ như vậy, đã thấy cửa phòng đối diện không có mở ra.
Kiều Luyến nghi ngờ nhìn về phía anh lần nữa, đã thấy anh cũng không nóng nảy, chỉ là dùng này giọng từ tính nói: "Tôi biết cậu ở bên trong."
Một câu rơi xuống, cửa phòng bị mở ra.
Kiều Luyến nhìn sang theo mắt anh, liền phát hiện Tô Bành Hạo lại đứng ở cửa!
Cô kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, quay đầu nhìn cửa phòng riêng của mình, nhìn sang bên này lần nữa, không nhịn được mở miệng nói: "Chúng tôi hẹn phòng bên này, có phải Tô tiên sinh đi nhầm hay không?"
Tô Bành Hạo nhìn cô một cái, khinh bỉ không nói chuyện, ngược lại ôm cánh tay nhìn về phía Thẩm Lương Xuyên: "Thì ra là Thẩm ảnh đế muốn thành lập câu lạc bộ?"
Thẩm Lương Xuyên gật đầu, không nóng không vội, vẫn mặt không biểu tình như cũ, lại mang theo tính trước kỹ càng: "Không biết cậu có hứng thú hay không?"
Nếu như không hứng thú, sẽ không đến đây lần nữa.
Kiều Luyến xem như thấy rõ, cái Tô Bành Hạo lần trước không có đáp ứng chính mình, là ghét bỏ chính mình không phải ông chủ? Đây là không cọi trọng địa vị của mình!
Đang suy tư, quả nhiên chỉ nghe thấy anh mở miệng: "Muốn tôi gia nhập có thể, nhưng tôi có một điều kiện, tôi không tham gia huấn luyện! Mà lúc tôi đánh tranh tài, tất cả đội viên đều nghe tôi, tiền cho chúng tôi, nhưng anh không thể xen vào bất kỳ huấn luyện và tranh tài của chúng tôi!"
Kiều Luyến mở to hai mắt nhìn.
Không can dự? Không huấn luyện?
Sao còn muốn cô làm huấn luyện viên làm gì?
Vả lại... Cái "Thi Trường" này cũng quá phách lối rồi.
Tô Bành Hạo tiếp tục mở miệng: "Tôi không cảm thấy còn có ai có thể làm huấn luyện viên của tôi, trừ Tử Xuyên và tiểu Kiều năm đó ở Lot, tôi tự nhận không kém hơn người khác!"
/1342
|