Cô chủ Dương, chuẩn bị đi được chưa ạ? Mẫn Mẫn ở phía ngoài gõ cửa, hôm nay là ngày nhập học của Dương Túc Ngôn, tất nhiên trong lòng tránh không khỏi hồi hộp. Từ sáng sớm đã bật dậy để sửa soạn, thật là một điều hiếm có...
Chờ em một chút! Dương Túc Ngôn từ trong phòng tắm nói vọng ra. Đồng phục trường được mang trên người rất phù hợp với cô, gồm áo sơ mi trắng ngắn tay, cổ áo màu đen cùng màu với chiếc váy ngắn đến gần đầu gối, trước ngực phải còn có logo. Tóc cột lên cao, tóc của cô không dài nhưng rất đẹp, cột lên chỉ xuống hơn vai một chút. Được rồi! Ngắm lại khuôn mặt một chút...Trong gương là một cô gái rất dễ thương, đôi mắt thật to đen huyền làm người ta chìm đắm ngay tức khắc, sống mũi hơi cao, đôi môi đỏ mọng tự nhiên, làn da trắng nõn nà. Hợp, rất hợp!
Dương Túc Ngôn cong môi một cái thành hình lưỡi liềm tuyệt đẹp, vuốt vuốt lại tóc một chút sau đó mang balo ra ngoài cửa, cùng Cao Mẫn Mẫn xuống nhà.
Bố mẹ đâu chị Mẫn? Túc Ngôn ngó quanh, không thấy hai ông bà Dương
À...ông bà chủ lúc nãy đi ra ngoài có việc, bảo cô ăn sáng trước khi đến trường và gửi lời xin lỗi vì không đi cùng được a''
Chị Mẫn Mẫn...đến trường em ăn ở canteen cũng được, em muốn đến sớm xem trường mới một chút...
Cô ôm lấy cánh tay của Mẫn Mẫn và ngọt ngào
Vậy có được không a?
Tất nhiên là được rồi...nhớ ăn uống cho đầy đủ đó, tôi sẽ nói với ông bà Dương cho Mẫn Mẫn gật gù nhìn cô cưng chiều, cô chủ thật đáng yêu!
Dương Túc Ngôn cười thật tươi, bước tới cửa đeo giày vào, quay lại hôn gió với Cao Mẫn Mẫn một cái
Yêu chị!
Ra ngoài cửa, một chiếc xe Mercedes đen đã đậu ở phía trước, tài xế Giao bước xuống kính cẩn mời Thiên Thiên vào trong.
***
Trường THPT Linh Kha
Không hổ danh là trường đại đệ nhất danh giá của Minh Khê. Thiết kế theo phong hướng Tây Âu vô cùng sang trọng và quý phái nhưng không kém phần cổ điển. Ở đây được phân ra hai cấp bậc: học sinh là con của giám đốc, chủ tịch danh giá thế giới hoặc những gia đình quý tộc giàu sang, thứ hai là học sinh được nhận học bổng. Vì vậy, tại đây không thiếu những tiểu thư thiếu gia kênh kiệu, coi trời bằng vung, ra vẻ nhà mặt phố, bố làm to''. Đến cả hiệu trưởng cũng không dám làm gì
Chiếc xe Mercedes dừng trước cổng trường. Dương Túc Ngôn bước xuống vẫy tay tạm biệt tài xế Giao và vào trường.
Tâm trạng cô lúc này thật phơi phới, lần đầu tiên thấy trường học, nhưng có vẻ trường này rất phung phí tiền nha, xây dựng như một lâu đài cổ điển vậy. Thật tuyệt!
Dương Túc Ngôn mang balo đi vào, tham quan từng nơi một, vô cùng thích thú.
Thời điểm bây giờ còn rất sớm, cả sân trường và lớp học đều không có một bóng người, chỉ nghe tiếng lá cây xào xạc. Một lúc Dương Túc Ngôn đến phía sau trường học, đi sâu một chút, ở đây thật vắng vẻ, nghe tiếng gió hiu hiu. Cô lạnh cả sống lưng, xoay người định bước đi
Ai?!
Dương Túc Ngôn giật bắn mình, từ phía sau cảm thấy ám khí đến bên mình mỗi lúc một gần, còn nghe thấy tiếng bước chân. Toàn thân bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, không dám nhúc nhích Chẳng lẽ trong trường có ma??
Này!! Cái giọng trầm trầm đó bỗng gầm lên như ma quỷ, làm Dương Thiên Thiên hồn phiêu phách tán, nhắm mắt thật chặt lắp bắp từng chữ
A...t..tôi là,..học..học sinh mới...chỉ muốn..th..tham quan..một chút...
Ngay lúc này, cô thật muốn vả cái miệng mình, sao lúc này không thể bình tĩnh được chứ!?
Lập tức, cánh tay của con ma kia ở phía sau xoay người cô lại, cất giọng như ra lệnh
Mở mắt ra!
Cảm nhận được bàn tay của con ma chạm vào người mình, cô trợn to mắt, không kịp suy nghĩ la toáng lên
A!!!!!
Một tay bịt miệng cô lại, tiếp tục ra lệnh
Câm miệng! Nhìn!
Từng giọt mồ hôi trên trán Dương Thiên Thiên to như hạt đậu túa ra, cuối cùng mở hai mắt...
Không phải ma...là người! Hơn nữa con người này lại cực kỳ anh tuấn nha! Cô mở to con mắt đen huyền nhìn hắn, ngạc nhiên
Hai bàn tay hắn trên người cô buông lỏng ra, một ký ức quen thuộc ùa về, sao có thể giống như vậy!? Tâm trí hắn bỗng chốc trở về hiện thực, làm sao có thể là nhóc con đó chứ!
Thấy hắn nhìn mình thật lâu, Dương Túc Ngôn cảm thấy mất tự nhiên, lay lay hắn
Cậu kia??
Con mắt hắn bỗng tối lại, hất tay cô ra thật mạnh Ai cho phép cô chạm vào tôi??
Trên đời hắn ghét nhất là người khác đụng chạm vào mình, khi cảm nhận được lòng bàn tay mềm mại của cô lay nhẹ hắn, cảm giác .....làm cho hắn chút ngây người nhưng một giây sau liền tiêu tán sạch sẽ, thay vào đó là sự tức giận không gì tả nổi
Đột nhiên bị hất ra mà không báo trước, Dương Túc Ngôn va phải bức tường, ngã xuống đất, đau đến nước mắt chực trào
Cút!
Dương Thiên Thiên lau nước mắt gắng gượng đứng dậy. Cả người như không còn chút sức lực, có chỗ còn bị trầy. Còn tồi tệ hơn, là cảm giác bị si nhục như cuộc sống trước đây!
Mắt cô ướt sũng nước, giương mắt nhìn hắn
Cũng là con người, đối xử như vậy không thấy mình quá đáng lắm sao!? Thật hèn hạ
Nói rồi cô lau nước mắt chạy đi, không ngoái đầu lại
Hắn nhíu chặt mày. Quá đáng!? Buồn cười! Hắn bất giác nhìn theo bóng lưng của Dương Thiên Thiên, mắt ưng trầm xuống một lát
Không suy nghĩ nữa, hắn cho tay vào túi, bước đi.
Chờ em một chút! Dương Túc Ngôn từ trong phòng tắm nói vọng ra. Đồng phục trường được mang trên người rất phù hợp với cô, gồm áo sơ mi trắng ngắn tay, cổ áo màu đen cùng màu với chiếc váy ngắn đến gần đầu gối, trước ngực phải còn có logo. Tóc cột lên cao, tóc của cô không dài nhưng rất đẹp, cột lên chỉ xuống hơn vai một chút. Được rồi! Ngắm lại khuôn mặt một chút...Trong gương là một cô gái rất dễ thương, đôi mắt thật to đen huyền làm người ta chìm đắm ngay tức khắc, sống mũi hơi cao, đôi môi đỏ mọng tự nhiên, làn da trắng nõn nà. Hợp, rất hợp!
Dương Túc Ngôn cong môi một cái thành hình lưỡi liềm tuyệt đẹp, vuốt vuốt lại tóc một chút sau đó mang balo ra ngoài cửa, cùng Cao Mẫn Mẫn xuống nhà.
Bố mẹ đâu chị Mẫn? Túc Ngôn ngó quanh, không thấy hai ông bà Dương
À...ông bà chủ lúc nãy đi ra ngoài có việc, bảo cô ăn sáng trước khi đến trường và gửi lời xin lỗi vì không đi cùng được a''
Chị Mẫn Mẫn...đến trường em ăn ở canteen cũng được, em muốn đến sớm xem trường mới một chút...
Cô ôm lấy cánh tay của Mẫn Mẫn và ngọt ngào
Vậy có được không a?
Tất nhiên là được rồi...nhớ ăn uống cho đầy đủ đó, tôi sẽ nói với ông bà Dương cho Mẫn Mẫn gật gù nhìn cô cưng chiều, cô chủ thật đáng yêu!
Dương Túc Ngôn cười thật tươi, bước tới cửa đeo giày vào, quay lại hôn gió với Cao Mẫn Mẫn một cái
Yêu chị!
Ra ngoài cửa, một chiếc xe Mercedes đen đã đậu ở phía trước, tài xế Giao bước xuống kính cẩn mời Thiên Thiên vào trong.
***
Trường THPT Linh Kha
Không hổ danh là trường đại đệ nhất danh giá của Minh Khê. Thiết kế theo phong hướng Tây Âu vô cùng sang trọng và quý phái nhưng không kém phần cổ điển. Ở đây được phân ra hai cấp bậc: học sinh là con của giám đốc, chủ tịch danh giá thế giới hoặc những gia đình quý tộc giàu sang, thứ hai là học sinh được nhận học bổng. Vì vậy, tại đây không thiếu những tiểu thư thiếu gia kênh kiệu, coi trời bằng vung, ra vẻ nhà mặt phố, bố làm to''. Đến cả hiệu trưởng cũng không dám làm gì
Chiếc xe Mercedes dừng trước cổng trường. Dương Túc Ngôn bước xuống vẫy tay tạm biệt tài xế Giao và vào trường.
Tâm trạng cô lúc này thật phơi phới, lần đầu tiên thấy trường học, nhưng có vẻ trường này rất phung phí tiền nha, xây dựng như một lâu đài cổ điển vậy. Thật tuyệt!
Dương Túc Ngôn mang balo đi vào, tham quan từng nơi một, vô cùng thích thú.
Thời điểm bây giờ còn rất sớm, cả sân trường và lớp học đều không có một bóng người, chỉ nghe tiếng lá cây xào xạc. Một lúc Dương Túc Ngôn đến phía sau trường học, đi sâu một chút, ở đây thật vắng vẻ, nghe tiếng gió hiu hiu. Cô lạnh cả sống lưng, xoay người định bước đi
Ai?!
Dương Túc Ngôn giật bắn mình, từ phía sau cảm thấy ám khí đến bên mình mỗi lúc một gần, còn nghe thấy tiếng bước chân. Toàn thân bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, không dám nhúc nhích Chẳng lẽ trong trường có ma??
Này!! Cái giọng trầm trầm đó bỗng gầm lên như ma quỷ, làm Dương Thiên Thiên hồn phiêu phách tán, nhắm mắt thật chặt lắp bắp từng chữ
A...t..tôi là,..học..học sinh mới...chỉ muốn..th..tham quan..một chút...
Ngay lúc này, cô thật muốn vả cái miệng mình, sao lúc này không thể bình tĩnh được chứ!?
Lập tức, cánh tay của con ma kia ở phía sau xoay người cô lại, cất giọng như ra lệnh
Mở mắt ra!
Cảm nhận được bàn tay của con ma chạm vào người mình, cô trợn to mắt, không kịp suy nghĩ la toáng lên
A!!!!!
Một tay bịt miệng cô lại, tiếp tục ra lệnh
Câm miệng! Nhìn!
Từng giọt mồ hôi trên trán Dương Thiên Thiên to như hạt đậu túa ra, cuối cùng mở hai mắt...
Không phải ma...là người! Hơn nữa con người này lại cực kỳ anh tuấn nha! Cô mở to con mắt đen huyền nhìn hắn, ngạc nhiên
Hai bàn tay hắn trên người cô buông lỏng ra, một ký ức quen thuộc ùa về, sao có thể giống như vậy!? Tâm trí hắn bỗng chốc trở về hiện thực, làm sao có thể là nhóc con đó chứ!
Thấy hắn nhìn mình thật lâu, Dương Túc Ngôn cảm thấy mất tự nhiên, lay lay hắn
Cậu kia??
Con mắt hắn bỗng tối lại, hất tay cô ra thật mạnh Ai cho phép cô chạm vào tôi??
Trên đời hắn ghét nhất là người khác đụng chạm vào mình, khi cảm nhận được lòng bàn tay mềm mại của cô lay nhẹ hắn, cảm giác .....làm cho hắn chút ngây người nhưng một giây sau liền tiêu tán sạch sẽ, thay vào đó là sự tức giận không gì tả nổi
Đột nhiên bị hất ra mà không báo trước, Dương Túc Ngôn va phải bức tường, ngã xuống đất, đau đến nước mắt chực trào
Cút!
Dương Thiên Thiên lau nước mắt gắng gượng đứng dậy. Cả người như không còn chút sức lực, có chỗ còn bị trầy. Còn tồi tệ hơn, là cảm giác bị si nhục như cuộc sống trước đây!
Mắt cô ướt sũng nước, giương mắt nhìn hắn
Cũng là con người, đối xử như vậy không thấy mình quá đáng lắm sao!? Thật hèn hạ
Nói rồi cô lau nước mắt chạy đi, không ngoái đầu lại
Hắn nhíu chặt mày. Quá đáng!? Buồn cười! Hắn bất giác nhìn theo bóng lưng của Dương Thiên Thiên, mắt ưng trầm xuống một lát
Không suy nghĩ nữa, hắn cho tay vào túi, bước đi.
/11
|