Chương 29
Hiểu Nhu thuận theo nơi phát ra tiếng động đi tới kiểm tra.
Quả nhiên ba ba cô đã về rồi, hiện tại ông ấy đang ôm bồn cầu trong nhà vệ sinh ở phòng ngủ nôn mửa không ngừng, cả phòng vệ sinh toàn là mùi rượu.
Hiểu Nhu vừa nhìn đã biết là do ba ba cô đi xã giao uống quá nhiều rượu.
Thấy ba ba đã nôn mửa xong rồi, Hiểu Nhu mau chóng dìu ba ba dậy đưa ông ấy về giường.
Trần Tuấn Sinh có thể tính là cao to, cho dù không cường tráng như chú Trần nhưng dù sao cũng là đàn ông, trọng lượng cơ thể không nhẹ chút nào.
Hiểu Nhu dìu cha, suốt đường đi ngã trái ngã phải, đoạn đường chỉ vài bước ngắn ngủi nhưng khiến cô mệt tới người túa đầy mồ hôi.
“Rầm ”
Cuối cùng Hiểu Nhu cũng đỡ ba ba nằm lại lên giường được. Thân thể cả hai người cùng ngã lên tấm nệm Simmons cao cấp cực kỳ có lực đàn hồi kia.
Hiểu Nhu nằm sấp trên người ba ba thở hổn hển. Thân thể cô nhỏ nhắn như vậy, để đỡ được ba ba cô về tới đây thật không dễ dàng chút nào.
Hiển nhiên Trần Tuấn Sinh đã say tới thần trí không rõ ràng. Ông nằm trên gối đầu rên ɾỉ không ngừng, miệng mồm liên tục lẩm bẩm không biết đang nói gì. Hai mày ông nhíu chặt, thoạt nhìn rất không thoải mái.
Hiểu Nhu sợ ba ba ngày hôm sau tỉnh rượu sẽ đau đầu, bèn tới phòng bếp rót một ly nước lớn cho cha, sau đó lại pha thêm một ly trà giải rượu nữa, cố gắng đỡ đầu ba ba dậy, đút cho ba ba uống từng chút từng chút một.
Uống trà giải rượu xong, rõ ràng Trần Tuấn Sinh đã thoải mái hơn một chút, mặt mày cũng thả lỏng hơn, miệng không còn lẩm bẩm lung tung nữa.
Sau khi đút cho ba ba uống hết trà giải rượu rồi, Hiểu Nhu xoa xoa thái dương, cô còn nhiều chuyện cần phải làm lắm đây.
Đầu tiên là cởi cà vạt trên cổ ba ba ra. Suốt đoạn đường ngã trái ngã phải, cà vạt đã sớm lệch qua một bên.
Hiểu Nhu sợ nó làm ba ba nghẹt thở, dứt khoát cởi ra cho xong. Sau khi cởi cà vạt, Hiểu Nhu lại nhìn người ba ba đã say khướt. Quần áo kia cũng phải cởi ra luôn, không thể mặc quần áo bẩn như vậy ngủ tới sáng được.
Vừa nãy vì ói mửa, trên áo sơ mi đã dính vết ô uế, cứ ngủ như vậy kiểu gì cũng sẽ làm bẩn giường.
Chỉ nghĩ tới cảnh giường bị bẩn, Hiểu Nhu lại không chịu nổi. Cô là người thích sạch sẽ, cô không muốn chuyện như vậy xảy ra.
Thở dài một hơi, Hiểu Nhu nhận mệnh mà cởi áσ sơ mi của ba ba ra. Chỉ có điều cởi mãi vẫn không cởi được, Hiểu Nhu không còn cách nào khác, chỉ có thể thử lay tỉnh ba ba mình.
Cũng may, dường như sau khi uống trà giải rượu Trần Tuấn Sinh đã phục hồi chút ý thức, Hiểu Nhu nói vài lời với ba ba ba ba còn có thể đáp lại. Ông mơ màng nghiêng người, phối hợp với động tác của con gái để con gái cởi áσ sơ mi của mình ra, au đó lại nặng nề ngã lên giường.
Thấy mình có thể thuận lợi cởi áσ sơ mi ra, Hiểu Nhu thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô nhìn nửa người dưới còn hoàn chỉnh của ba ba lại bắt đầu rầu rĩ. Hay là khỏi cởi quần đi?
Hiểu Nhu mới vừa có suy nghĩ như vậy đã nhanh chóng loại bỏ. Đối với người bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế, hành vi làm được nửa chừng rồi bỏ đi này thật không khác gì kêu họ đi chết. Hơn nữa vừa rồi ba ba cô đã quỳ dưới đất nôn mửa, hẳn quần cũng rất bẩn.
Nhưng dù gì ba ba cô cũng là đàn ông, mình cởi quần ông ấy như vậy có phải là không ổn lắm không…
/378
|