Bởi Vì Được Gặp Cậu

Chương 4 - Bà Ấy Thích Kim Cương

/43


Tôi đang cùng hoàng tử nắm tay nhau chạy trên con đường rải đầy hoa hồng thì bỗng nghe loáng thoáng tiếng chuông đồng hồ báo thức.

Tít tít tít tít, tít tít tít tít,........

Đáng ghét thật đấy, không thấy tôi đang bận chơi với hoàng tử hả?

Ý Nhi, Nguyệt Ý Nhi...

Ô, chẳng phải là tiếng của mẹ tôi hay sao? Sao bà lại xuất hiện ở nơi này được nhỉ, chẳng lẽ tới bắt tôi về nhà sao? Không được, tôi phải chạy nhanh lên.

Ý Nhi, con có dậy không thì bảo? Trời sáng rồi! Lại là giọng mẹ tôi, nhưng lần này nghe rõ hơn, bà ấy sắp đuổi kịp tôi rồi.

Đột nhiên trước mắt tôi là một vầng hào quang sáng chói lọi, làm mắt tôi mờ đi đôi chút. Tay tôi tuột khỏi tay hoàng tử, rồi tôi bị hút vào ánh sáng đó.

Cuối cùng cũng chịu dậy rồi hả? Mau xuống ăn sáng. Khuôn mặt mẹ tôi hiện ngay trước mặt chỉ cách vài cm làm tôi tỉnh luôn cả mộng.

Haiz, hóa ra lúc nãy chỉ là mơ thôi. Giờ mới là hiện thực này.

Mẹ tôi vừa ra khỏi phòng thì tôi ngồi bật dậy, vò vò tóc rồi vươn vai một cái.

Chuẩn bị xong xuôi, tôi xách ba lô tới phòng bếp, tiện tay lấy thêm một cái bánh bao nóng bỏ vào miệng.

Con định đi đâu à? Mẹ tôi thấy lạ nên hỏi.

Tôi nuốt vội miếng bánh, đáp lại, con tới thư viện công cộng đọc sách, chẳng phải hôm qua mẹ bảo con đăng ký đi thi trường Hoàng Phi sao, con cần phải trau dồi thêm nhiều kiến thức nữa.

Mẹ tôi thấy tôi nói thế cũng gật đầu đồng tình, sau đó nói tôi chờ một chút. Bởi vì đường từ nhà tôi tới thư viện công cộng có đi qua khu Đại Điền Viên, nên tiện đường đi luôn.

À, thực ra thì tôi vẫn giấu mẹ tôi chuyện tôi là gia sư cho Tiểu Bảo nhà họ Bạch, nên đi thư viện công cộng chỉ là để che mắt mẹ tôi mà thôi.

...

Tới thư viện công cộng, tôi kiếm đại vài quyển toán hình học lẫn số học, sau đó đi đến khu đăng kí mượn sách.

Không ngờ đến đó lại gặp người quen. À mà hình như không quen lắm.

Khôi Nguyên? Cậu là Khôi Nguyên đúng không? Tôi mặt hớn hớn hở nói với cậu con trai đang kí tên vào quyển sổ đăng kí mượn sách. Cậu ấy mặc áo phông trắng kết hợp với quần xắn gấu. Không thể nhầm được, đẹp trai thế cơ mà.

Khôi Nguyên hình như bị tôi dọa cho giật mình hay sao đó, liền quay sang chỗ tôi, sau đó quay đi luôn. Mà vẻ mặt cậu ấy vẫn bình tĩnh lắm, chẳng có gì là giật mình cả.

Cậu cũng đến chỗ này sao? Cậu đến đây làm gì thế? Hỏi xong, tự nhiên tôi thấy mình ngu dễ sợ. Cậu ấy muốn đến thì đến, ai cấm được, với cả đây là thư viện sách, không để mượn sách thì làm gì.

Khôi Nguyên là đại thiếu gia mà, kiêu ngạo lắm, không thèm liếc tôi một cái huống chi là trả lời lại. Xong kiểu cũng thấy nhục nhục, nên là tôi quyết định im lặng luôn.

Đăng kí mượn sách xong thì cũng gần tám giờ rồi, tôi vội vàng chạy ra trạm xe buýt để quay lại khu Đại Điền Viên. Nhưng ông trời không ủng hộ tôi, ngồi đợi mãi, mòn hết cả mông rồi mà chẳng thấy xe buýt đâu cả. Xong tự nhiên chui đâu ra một chiếc Audi cứ đi chầm chậm tới, nhìn mà bực mình ghê á!

Mà không hiểu sao đến trạm xe buýt thì chiếc xe dừng hẳn lại, làm tôi tò mò vì không biết đấy là ai.

Cửa kính ghế đằng sau từ từ hạ xuống, là Khôi Nguyên.

Lúc nãy ở thư viện tôi thấy cậu ấy rời đi lâu rồi mà nhỉ, sao lại đi sau cả tôi nữa.

Nhưng mà cậu ấy nhìn nghiêng cũng đẹp trai quá đi.

Khôi Nguyên đột nhiên quay đầu ra ngoài, nhìn về phía trạm xe buýt, mà chính xác là chỗ tôi đang ngồi. Tôi cũng không chắc lắm, ngó xung quanh xem có phải cậu ấy nhìn người khác không, nhưng mấy người đang chờ có vẻ chỉ đang hóng xe buýt tới thôi.

Đánh liều, tôi tự chỉ vào mình, Cậu gọi tớ?

Không thể tin được, cậu ấy gật đầu!

Tôi đành lon ton chạy đến, mặc dù không hiểu cậu ấy gọi tôi làm quái gì.

Lên xe đi. Khôi Nguyên bảo.

Tôi trợn cả mắt.

Sao cậu ấy biết tôi chuẩn bị tới nhà cậu ấy? À, sao cậu ấy lại bảo tôi lên xe?

Thôi, xe buýt sắp tới rồi, tớ chờ thêm một tí cũng được. Cậu đi trước đi. Tôi cười trừ, xua xua tay.

Hu hu, tôi muốn đi lắm chứ. Mà tại sợ bẩn xe, với cả tôi không có gan mò lên xe xịn thế này mà ngồi đâu.

Nhìn kìa, cậu ta đẹp trai quá!

Người ngồi trong xe ô tô đó hả? Wow, đẹp thật.

Giống người yêu tương lai của tôi thế không biết...

Con nhà ai mà đẹp dữ...

Mấy cô gái ở trạm xe buýt nhìn thấy Khôi Nguyên liền trầm trồ khen ngợi, có chị còn lấy smartphone ra chụp ảnh mới ghê kìa.

Tôi còn tưởng Khôi Nguyên đi thật, vì không được đỗ xe ở đây quá lâu mà. Với cả bị người khác nhìn chằm chằm thế này cũng không thoải mái. Ai ngờ cậu ấy tức giận, cắn môi trừng mắt một cái, đôi mắt như muốn nói cậu không lên thì chết với tôi.

Tôi thì hèn mà, nên sợ quá nhảy tọt vào trong xe không dám ý kiến gì nữa luôn. Bác tài xế thấy tôi lên xe rồi thì tiếp tục cho xe chạy.

Hàng ghế đằng sau khá rộng nên tôi gồi tít vào một góc ở hàng ghế bên trái, còn Khôi Nguyên ở bên phải. Vì đây là lần đầu tiên tôi được ngồi xe xịn nên thấy lạ lạ, ngó nghiêng mãi một lúc sau mới ngồi im được. Mà kiểu cái người ngồi bên phải có mị lực quá ấy, nên chốc chốc tôi lại phải liếc sang.

Khôi Nguyên đặt tay lên cửa sổ, góc nghiêng hoàn hảo, đôi mắt hướng ra phong cảnh bên ngoài. Nói rồi đấy, cậu ấy nhìn nghiêng lại càng đẹp trai. Xem kìa, tóc của cậu ấy bởi vì bị gió thổi vào nên vài sợi tinh nghịch khẽ len lỏi, rồi bay bay lên, nhìn như là tranh vẽ ấy. Mà cậu ấy là con trai mà sao lông mi dài thế chứ. Nhìn lại bản thân mình, tôi cảm thấy mình bị tổn thương nặng nề luôn.

Trong phòng của tôi không có gương, vì tôi thấy không cần thiết cho lắm. Tóc tôi là tóc rễ tre, nên xù và cứng lắm. Gặp trận gió to là thế nào cũng dựng ngược cả lên như bị giật ấy. Xong hồi trước tôi hay ra ngoài vào lúc trời nắng mà không mũ, áo gì, tại tiếc tiền mua mà, nên giờ da hơi đen so với người ta, đặc biệt là khi ngồi cùng đại thiếu gia Khôi Nguyên.

Bạch Khôi Nguyên: Bạch tức là trắng, Khôi trong 'khôi ngô tuấn tú', Nguyên là 'Nguyên soái'. Đúng như cái tên, Khôi Nguyên vừa đẹp trai lại vừa da trắng, ngược lại hẳn với tôi.

Tôi là cục than, còn cậu ấy là cục bột.

À Khôi Nguyên này, mẹ cậu tốt bụng thật đấy! Tôi sực nhớ ra, liền nói.

Khôi Nguyên hơi nhíu mày, lập tức quay sang nhìn tôi.

Hôm qua tớ bị bỏng ý, mẹ cậu chu đáo lắm, chi hẳn 900 tệ mua cho tớ hộp thuốc chống sẹo cơ! Mà tới lúc về nhà tớ mới thấy nó ở trong ba lô. Tớ nghĩ mình nên mua gì đó để tặng bà ấy, cậu là con trai bà ấy mà, chắc là biết bà ấy thích gì nhỉ. Có thể bật mí cho tớ được không? Tôi chẳng giấu giếm gì, nói hết những điều mình nghĩ ra.

Tôi vừa nói xong, cậu ấy chẳng hiểu sao tự nhiên lườm tôi chứ, xong quay ngoắt đi luôn.

Tôi lấy làm lạ, định hỏi lại thì cậu ấy mở miệng:

Bà ấy thích kim cương.

...

Tôi bước vào cổng phụ nhà họ Bạch, lễ phép cúi chào chú bảo vệ, còn đặc biệt tặng chú một cái bánh bao cỡ lớn nữa cơ.

Tại vì sợ mọi người hiểu lầm nên lúc xe gần về tới Bạch Gia, tôi có nói với Khôi Nguyên là cho tôi xuống trước rồi tôi tự đi bộ theo sau. Với cả tôi không thích mình trở thành trung tâm của sự chú ý một chút nào.

Vừa vào tới sảnh, tôi gặp ngay bác Đào.

Ý Nhi, sao cháu lại ở đây? Bác Đào ngạc nhiên hỏi tôi.

Cháu nói cho bác nhưng bác không được kể cho mẹ cháu đâu nhé. Tôi thận trọng ngó xung quanh, sau đó ghé sát vào tai bác Đào, cháu tới làm gia sư cho nhị thiếu gia.

Bác Đào nghe xong há hốc miệng, tí nữa thì hét lên, may mà tôi còn kịp thời ngăn lại.

Bác phải giữ bí mật với mẹ cháu nha. Tôi dặn lại lần nữa cho chắc. À, bác có biết bà chủ đang ở chỗ nào không?

Hình như bà chủ đang ở trong phòng đọc sách. Bác Đào nghĩ ngợi giây lát rồi đáp.

Tôi cảm ơn bác Đào rồi tạm biệt bác. Thật ra thì tôi có đi qua phòng đọc sách một lần, nên có thể nhớ đường và tự đi được.

Tới nơi, tôi đưa tay gõ cửa. Chỉ vài giây sau cánh cửa liền được mở ra.

Cô là...? Cô giúp việc của nhị thiếu hỏi tôi.

Tôi vừa mở miệng định trả lời thì từ bên trong phòng đã vọng ra tiếng nói vô cùng vui vẻ.

Ý Nhi đến rồi à, mau vào đi con.

Là... giọng bà chủ.

Cháu chào cô. Tôi cúi đầu lễ phép chào.

Ừ, chào con. Bà chủ gật đầu cười cười, rồi quay sang nhị thiếu gia cũng đang ở đó, Tiểu Bảo, mau chào chị Ý Nhi đi con, chị ấy là gia sư của con đấy.

Nhị thiếu gia tên Bạch Bảo, nhưng bà chủ hay gọi cậu bé là Tiểu Bảo. Tiểu Bảo dễ thương lắm, đẹp trai giống hệt Khôi Nguyên luôn.

Tiểu Bảo chào Ý Nhi tỷ tỷ ạ! Thằng bé khoanh hai tay hô to, giọng trẻ con mà, đáng yêu cực.

Tôi xoa đầu Tiểu Bảo ngoan, sau đó bắt đầu công việc gia sư của mình.

Tiểu Bảo rất thông minh, tôi chỉ cần giảng một lần là cậu bé đã hiểu rồi. Học toán được bốn lăm phút thì tôi chuyển qua tập viết.

Tiểu Bảo, chị dạy em viết tên của em nhé? Tôi hỏi.

Được a, chị viết cả tên của Khôi Nguyên ca ca cho em nữa nha. Tiểu Bảo cười tít mắt đưa cho tôi quyển vở tập viết.

Tôi gật đầu đồng ý, sau đó dạy thằng bé viết.

Tiểu Bảo, em có thích kim cương không?

Kim cương đẹp, ai mà chả thích hả chị. Tiểu Bảo đang tập viết nhưng vẫn trả lời tôi.

Vậy em có biết một viên kim cương giá bao nhiêu không? Tôi hỏi, mặc dù biết nó cực đắt.

Hôm trước mẹ em khoe với em là mua được một cái nhẫn kim cương 800 vạn tệ ý, đẹp cực kì, sáng lấp lánh như ngôi sao trên trời ý!

Tá...tám trăm vạn tệ???

Tôi đổ mồ hôi hột.

Tôi đào đâu ra tiền mà mua kim cương cho bà chủ đây. Người nhà giàu đúng là sở thích cũng khác xa với những người bình thường mà.

Hay mua kim cương giả nhỉ?

Điên, mày điên thật rồi Ý Nhi ạ!


/43

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status