Một lần nữa Lâm Vũ Mặc nhìn thẳng vào Tần Phong
Suy nghĩ chợt loé, khuôn mặt Phong Nhi tươi cười hiện ra trong đầu anh
Thật sự rất giống nhau!
Thì ra trên người cô gái này có mùi hương như trên người Phong Nhi, mặc dù bộ dạng hai người không hề giống nhau
Lâm Vũ Mặc không nhịn được mà cười khổ
Kể từ sau khi Phong Nhi đi, bất kể ai chỉ cần nhìn thấy giống Phong Nhi anh đều sinh ra mộng tưởng, xem ra tật xấu của anh lại tái phát
Tiểu Phong Nhi, rốt cuộc em đã trốn đến nơi nào? Thế nhưng để anh tìm khắp nơi vẫn không thấy
Mà bây giờ khi Tần Phong ngồi đối diện anh
Trong lòng cô tràn đầy lo lắng, tầm mắt cô tránh né ánh mắt của Lâm Vũ Mặc, rồi thời điểm anh quay đi, cô lại nhìn anh thật chăm chú. Đã rời đi một tháng? Trong lòng cô đối với anh vừa yêu vừa hận. Hận anh tổn thương mình, nhưng lại nhớ nhung anh đã từng đối xử tốt với mình
Thật sự rất mâu thuẫn! Cô rất muốn lập tức rời khỏi nơi này, tránh đi mắt mắt tìm tòi của Lâm Vũ Mặc
Nhưng bây giờ, cô đang là thư kí Ngô, cô muốn đóng thật tốt vai diễn này. Vì vậy, cô giơ ly nước cam trong tay lên, nhìn tổng giám độc Thẩm cười nói “Tổng giám độc Thẩm hôm nay kí hợp đồng thành công, Mỹ Lệ rất vui mừng, Mỹ Lệ mời người một ly”
"Ha ha ha! Cái miệng nhỏ nhắn này của Mỹ Lệ đúng là toàn nói những câu làm người ta thích" Tổng giám đốc Thẩm hả hê cười lớn
Ngô Mỹ Lệ? Cái tên thật là quá dung tục, tầm thường, Lâm Vũ Mặc buồn cười nghĩ
Cô không phải Phong Nhi của anh, chỉ là nụ cười của cô gái này có vài nét giống với nụ cười của Phong Nhi
"Ngô tiểu thư là người nơi nào?" Lâm Vũ Mặc khách sáo hỏi thăm
"Tôi?" Tần Phong dùng tay chỉ chóp mũi mình, không ngờ Lâm Vũ Mặc lại đem đề tài chuyển tới cô. Cô cố thử thăm dò thái độ của Lâm Vũ Mặc: “Hi hi hi, tôi tất nhiên là người thành phố A. Sao vậy? Không lẽ tổng giám đốc Lâm từng gặp qua tôi sao?”
"Không có. Chẳng qua là cảm thấy Ngô tiểu thư và một người bạn cũ của tôi có vài điểm giống nhau” Lâm Vũ Mặc cười, nói chuyện khách sáo với tần Phong “Ngô tiểu thư, đừng chỉ uống không, cô cũng nên ăn đi”
"Ha ha, cơm!" Tần Phong cũng không dám ở trước mặt anh ăn cái gì. Mặc dù phản ứng của cô sau khi có thai cũng đỡ hơn một chút, nhưng gặp thức ăn không hợp vẫn có thể nôn ra. Nếu lúc ấy bị Lâm vũ Mặc nhìn thấy cô như vậy, sợ rằng sẽ nghi ngờ
Đang lúc thời điểm tần Phong do dự không biết làm gì, thì một loạt tiêng gõ cửa vang lên, cứu vãn cô
Thấy người đi vào là Trần Bưu, Tần Phong niềm nở chạy tới, ôm hông của Trần Bưu, cái miệng nhỏ nhắn của cô gọi thật thân thiết “Bưu, anh đã đến rồi”
"A! tôi" Trần Bưu bị động tác của Tần Phong làm cho hồ đồ, không biết tại sao cô lại thân thiết với mình như vậy
Tần Phong dùng sức nhát mắt với Trần Bưu, lúc này Trần Bưu cũng thân mật ôm hông của Tần Phong, nói “Đúng, em yêu, anh tới đón em về nhà”
Tần phong kéo tay của anh ta đi về phía tổng giám đốc Thẩm và Lâm Vũ Mặc, mặt hạnh phúc nói “Tổng giám đốc Lâm, tổng giám đốc Thẩm, bạn trai tôi tới đón tôi. Thật ngại quá, hôm nay không thể tiếp tục phụng bồi hai người. Thật sự thất lễ, nhất định lần sau Mỹ Lệ sẽ tiếp tới cùng”
Lâm Vũ Mặc nhìn chằm chằm tay của Tần Phong và Trần Bưu nắm chặt, đột nhiên cảm thấy tim đau nhói, muốn xông lên đem tay hai người tách ra. Nhưng anh có thân phận gì để làm vậy? Người ta là bạn trai của Ngô tiểu thư, tất nhiên có quyền nắm tay Ngô Mỹ Lệ
Nhưng trong tim anh lại lại buồn bực, khó chịu
Tổng giám đốc Thẩm nhìn người mới tới, cảm giác giống như đã gặp ở nơi nào “Xin hỏi tiên sinh cậu tên gì?”
"Tôi là Lí Bưu, mấy ngày này còn nhớ tổng giám đốc Thẩm chăm sóc nhiều cho Mỹ Lệ” Trần Bưu cố ý nói tên giả. Chuyện trước mắt còn chưa giải quyết tốt, anh và Phong lão đại không thể bị lộ thân phận
"Ha ha ha! Lý tiên sinh khách khí." tổng giám đốc Thẩm tâm tình vui vẻ mà cười lớn. Những cái khác không nói, nhưng tài năng của Mỹ Lệ là không thể phủ nhận, rất biết sắp xếp công việc và thu xếp ổn thoả, giải quyết giúp ông rất nhiều vấn đề khó khăn. Lúc đầu, ông không muốn mang ai đến bữa tiệc quan trọng này nhưng nhớ đến năng lực của Mỹ Lệ liền dẫn cô đi
Nếu hợp đồng đã kí xong mà Mỹ Lệ phải về nhà thì cứ để cô về vậy
"Vậy tôi và Mỹ Lệ xin về trước, không tiếp các vị được" Trần Bưu khách khí nói với hai người
Nhìn bóng dáng hai người rời đi, trong lòng Lâm Vũ Mặc tràn đầy chán nản. Hai tay của anh siết chặt thành nắm đấm nhưng vẫn buồn bực không thôi
Rốt cuộc hôm nay anh bị sao vậy?
Trước giờ chưa có người nào làm anh bận tâm vậy àm hôm nay lại bị một cô gái làm cho buồn phiền
Lâm Vũ Mặc chán nản cầm ly rượu trước mặt lên uống cạn một hơi
Vừa đi ra khỏi phòng, Tần Phong liền buông tay Trần Bưu ra, đi lên phía trước
Trần Bưu chạy theo sau, quan tâm hỏi “Phong lão đại, mới vừa rồi tôi nghe cô gọi người đàn ông kìa là tổng giám đốc Lâm, cái họ này ít như vậy, sẽ không trùng hợp đến mức đây là em rể mà tôi chưa từng gặp mặt chứ?”
Tần Phong vừa nghe Trần Bưu nói, cố nén cho nước mắt không tràn ra, đau lòng nói “Chính là anh ấy!”
"Phong lão đại, vậy anh ta không có nhận ra cô sao?" Trần Bưu lo lắng hỏi.
"Từng hoài nghi, nhưng không nhận ra được." Tần Phong ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời đêm với những ngôi sao sáng, cố đem nước mắt ép trở về
"Phong lão đại, tại sao anh ta lại ở chung với tổng giám đốc Thẩm? Chẳng lẽ anh ta cũng liên quan đến vụ án năm đó? Nếu quả thật là như vậy, chúng ta có tiếp tục nữa không?" Trần Bưu lo lắng hỏi.
"Tại sao lại không chứ? Tối nay nghe bọn họ nói chuyện, hình như là muốn hợp tác làm ăn gì đó" Tần Phong cúi đầu, vẻ mặt cô đơn nói.
"Vậy thì tốt. Kế hoạch của chúng ta có thể tiếp tục." Trần Bưu rốt cuộc yên tâm lại
Nếu như Lâm Vũ Mặc là người đứng sau mọi việc, sự việc năm đó do anh ta chỉ đạo, anh cũng không biết Phong lão đại sẽ đau lòng cỡ nào
Hy vọng là anh đa tâm
Tốt nhất Lâm Vũ Mặc không nên là người như vậy!
Nếu không Phong lão đại cũng sẽ không ngây ngốc mà yêu anh ta
"Bưu ca, chúng ta nhanh đi về thôi!" Tần Phong quay đầu lại, nói với Trần Bưu: "Tôi đã nắm giữ những tin cần thiết, kêu phía dưới chuẩn bị giăng lưới bắt cá đi!"
"Có thật không? Phong lão đại, thật tốt quá " Trần Bưu hưng phấn đuổi theo, tự mình mở cửa xe cho Tần Phong ngồi vào
Suy nghĩ chợt loé, khuôn mặt Phong Nhi tươi cười hiện ra trong đầu anh
Thật sự rất giống nhau!
Thì ra trên người cô gái này có mùi hương như trên người Phong Nhi, mặc dù bộ dạng hai người không hề giống nhau
Lâm Vũ Mặc không nhịn được mà cười khổ
Kể từ sau khi Phong Nhi đi, bất kể ai chỉ cần nhìn thấy giống Phong Nhi anh đều sinh ra mộng tưởng, xem ra tật xấu của anh lại tái phát
Tiểu Phong Nhi, rốt cuộc em đã trốn đến nơi nào? Thế nhưng để anh tìm khắp nơi vẫn không thấy
Mà bây giờ khi Tần Phong ngồi đối diện anh
Trong lòng cô tràn đầy lo lắng, tầm mắt cô tránh né ánh mắt của Lâm Vũ Mặc, rồi thời điểm anh quay đi, cô lại nhìn anh thật chăm chú. Đã rời đi một tháng? Trong lòng cô đối với anh vừa yêu vừa hận. Hận anh tổn thương mình, nhưng lại nhớ nhung anh đã từng đối xử tốt với mình
Thật sự rất mâu thuẫn! Cô rất muốn lập tức rời khỏi nơi này, tránh đi mắt mắt tìm tòi của Lâm Vũ Mặc
Nhưng bây giờ, cô đang là thư kí Ngô, cô muốn đóng thật tốt vai diễn này. Vì vậy, cô giơ ly nước cam trong tay lên, nhìn tổng giám độc Thẩm cười nói “Tổng giám độc Thẩm hôm nay kí hợp đồng thành công, Mỹ Lệ rất vui mừng, Mỹ Lệ mời người một ly”
"Ha ha ha! Cái miệng nhỏ nhắn này của Mỹ Lệ đúng là toàn nói những câu làm người ta thích" Tổng giám đốc Thẩm hả hê cười lớn
Ngô Mỹ Lệ? Cái tên thật là quá dung tục, tầm thường, Lâm Vũ Mặc buồn cười nghĩ
Cô không phải Phong Nhi của anh, chỉ là nụ cười của cô gái này có vài nét giống với nụ cười của Phong Nhi
"Ngô tiểu thư là người nơi nào?" Lâm Vũ Mặc khách sáo hỏi thăm
"Tôi?" Tần Phong dùng tay chỉ chóp mũi mình, không ngờ Lâm Vũ Mặc lại đem đề tài chuyển tới cô. Cô cố thử thăm dò thái độ của Lâm Vũ Mặc: “Hi hi hi, tôi tất nhiên là người thành phố A. Sao vậy? Không lẽ tổng giám đốc Lâm từng gặp qua tôi sao?”
"Không có. Chẳng qua là cảm thấy Ngô tiểu thư và một người bạn cũ của tôi có vài điểm giống nhau” Lâm Vũ Mặc cười, nói chuyện khách sáo với tần Phong “Ngô tiểu thư, đừng chỉ uống không, cô cũng nên ăn đi”
"Ha ha, cơm!" Tần Phong cũng không dám ở trước mặt anh ăn cái gì. Mặc dù phản ứng của cô sau khi có thai cũng đỡ hơn một chút, nhưng gặp thức ăn không hợp vẫn có thể nôn ra. Nếu lúc ấy bị Lâm vũ Mặc nhìn thấy cô như vậy, sợ rằng sẽ nghi ngờ
Đang lúc thời điểm tần Phong do dự không biết làm gì, thì một loạt tiêng gõ cửa vang lên, cứu vãn cô
Thấy người đi vào là Trần Bưu, Tần Phong niềm nở chạy tới, ôm hông của Trần Bưu, cái miệng nhỏ nhắn của cô gọi thật thân thiết “Bưu, anh đã đến rồi”
"A! tôi" Trần Bưu bị động tác của Tần Phong làm cho hồ đồ, không biết tại sao cô lại thân thiết với mình như vậy
Tần Phong dùng sức nhát mắt với Trần Bưu, lúc này Trần Bưu cũng thân mật ôm hông của Tần Phong, nói “Đúng, em yêu, anh tới đón em về nhà”
Tần phong kéo tay của anh ta đi về phía tổng giám đốc Thẩm và Lâm Vũ Mặc, mặt hạnh phúc nói “Tổng giám đốc Lâm, tổng giám đốc Thẩm, bạn trai tôi tới đón tôi. Thật ngại quá, hôm nay không thể tiếp tục phụng bồi hai người. Thật sự thất lễ, nhất định lần sau Mỹ Lệ sẽ tiếp tới cùng”
Lâm Vũ Mặc nhìn chằm chằm tay của Tần Phong và Trần Bưu nắm chặt, đột nhiên cảm thấy tim đau nhói, muốn xông lên đem tay hai người tách ra. Nhưng anh có thân phận gì để làm vậy? Người ta là bạn trai của Ngô tiểu thư, tất nhiên có quyền nắm tay Ngô Mỹ Lệ
Nhưng trong tim anh lại lại buồn bực, khó chịu
Tổng giám đốc Thẩm nhìn người mới tới, cảm giác giống như đã gặp ở nơi nào “Xin hỏi tiên sinh cậu tên gì?”
"Tôi là Lí Bưu, mấy ngày này còn nhớ tổng giám đốc Thẩm chăm sóc nhiều cho Mỹ Lệ” Trần Bưu cố ý nói tên giả. Chuyện trước mắt còn chưa giải quyết tốt, anh và Phong lão đại không thể bị lộ thân phận
"Ha ha ha! Lý tiên sinh khách khí." tổng giám đốc Thẩm tâm tình vui vẻ mà cười lớn. Những cái khác không nói, nhưng tài năng của Mỹ Lệ là không thể phủ nhận, rất biết sắp xếp công việc và thu xếp ổn thoả, giải quyết giúp ông rất nhiều vấn đề khó khăn. Lúc đầu, ông không muốn mang ai đến bữa tiệc quan trọng này nhưng nhớ đến năng lực của Mỹ Lệ liền dẫn cô đi
Nếu hợp đồng đã kí xong mà Mỹ Lệ phải về nhà thì cứ để cô về vậy
"Vậy tôi và Mỹ Lệ xin về trước, không tiếp các vị được" Trần Bưu khách khí nói với hai người
Nhìn bóng dáng hai người rời đi, trong lòng Lâm Vũ Mặc tràn đầy chán nản. Hai tay của anh siết chặt thành nắm đấm nhưng vẫn buồn bực không thôi
Rốt cuộc hôm nay anh bị sao vậy?
Trước giờ chưa có người nào làm anh bận tâm vậy àm hôm nay lại bị một cô gái làm cho buồn phiền
Lâm Vũ Mặc chán nản cầm ly rượu trước mặt lên uống cạn một hơi
Vừa đi ra khỏi phòng, Tần Phong liền buông tay Trần Bưu ra, đi lên phía trước
Trần Bưu chạy theo sau, quan tâm hỏi “Phong lão đại, mới vừa rồi tôi nghe cô gọi người đàn ông kìa là tổng giám đốc Lâm, cái họ này ít như vậy, sẽ không trùng hợp đến mức đây là em rể mà tôi chưa từng gặp mặt chứ?”
Tần Phong vừa nghe Trần Bưu nói, cố nén cho nước mắt không tràn ra, đau lòng nói “Chính là anh ấy!”
"Phong lão đại, vậy anh ta không có nhận ra cô sao?" Trần Bưu lo lắng hỏi.
"Từng hoài nghi, nhưng không nhận ra được." Tần Phong ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời đêm với những ngôi sao sáng, cố đem nước mắt ép trở về
"Phong lão đại, tại sao anh ta lại ở chung với tổng giám đốc Thẩm? Chẳng lẽ anh ta cũng liên quan đến vụ án năm đó? Nếu quả thật là như vậy, chúng ta có tiếp tục nữa không?" Trần Bưu lo lắng hỏi.
"Tại sao lại không chứ? Tối nay nghe bọn họ nói chuyện, hình như là muốn hợp tác làm ăn gì đó" Tần Phong cúi đầu, vẻ mặt cô đơn nói.
"Vậy thì tốt. Kế hoạch của chúng ta có thể tiếp tục." Trần Bưu rốt cuộc yên tâm lại
Nếu như Lâm Vũ Mặc là người đứng sau mọi việc, sự việc năm đó do anh ta chỉ đạo, anh cũng không biết Phong lão đại sẽ đau lòng cỡ nào
Hy vọng là anh đa tâm
Tốt nhất Lâm Vũ Mặc không nên là người như vậy!
Nếu không Phong lão đại cũng sẽ không ngây ngốc mà yêu anh ta
"Bưu ca, chúng ta nhanh đi về thôi!" Tần Phong quay đầu lại, nói với Trần Bưu: "Tôi đã nắm giữ những tin cần thiết, kêu phía dưới chuẩn bị giăng lưới bắt cá đi!"
"Có thật không? Phong lão đại, thật tốt quá " Trần Bưu hưng phấn đuổi theo, tự mình mở cửa xe cho Tần Phong ngồi vào
/98
|